Như Em Hằng Mong - Chương 73: Ngoại truyện 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
205


Như Em Hằng Mong


Chương 73: Ngoại truyện 4


Dịp tết năm nay, Hứa Bảo Như có hai ngày nghỉ đông chưa nghỉ, nên gộp cả vào kì nghỉ tết âm lịch.

Đúng hai ngày đó thì Thẩm Độ phải đi công tác, Hứa Bảo Như ở nhà một mình cũng buồn chán, nên dứt khoát đưa Lạc Lạc trở về thành phố S trước.

Cô về nhà nhưng không nói trước với ba mẹ, đột nhiên về như thế, còn mang theo một chú chó nhỏ, quả thật khiến ba mẹ cô sợ hết hồn.

Lúc ấy cô nhấn chuông cửa xong, lập trức trốn ra sau cửa, ba Hứa vừa mở cửa ra, thì thấy một chú chó nhỏ trước cửa, ông hơi sững sốt, quay đầu nói với vợ: “Sao lại là một con chó nhỏ?”

Không đợi mẹ Hứa từ trong đi ra, Hứa Bảo Như đã không nhịn cười nổi nữa, cô đi ra từ sau cánh cửa, ôm lấy chó nhỏ, “Ba, là của con.”

Ba Hứa thấy con gái về, vừa bất ngờ vừa vui mừng, ông cười thoải mái, “Con bé này, về nhà sao không nói trước một tiếng chứ.”

Ông vừa nói, vừa vội vàng để con gái vào nhà trước, Hứa Bảo Như ôm chó nhỏ thay giày đi vào nhà, nói: “Con vốn định giao thừa mới về, nhưng con có hai ngày nghỉ đông chưa nghỉ, nên được nghỉ sớm hai ngày, con về trước luôn.”

Ba Hứa hỏi: “Thẩm Độ đâu rồi?”

Hứa Bảo Như nói: “Thẩm Độ đi công tác rồi ạ, có lẽ phải đến giao thừa anh ấy mới có thể về được.”

Mẹ Hứa ở trên lầu nghe động tĩnh, xuống lầu thì thấy con gái về. Về thì về, trong ngực còn ôm thêm một chú chó nhỏ, bà kinh ngạc nói: “Con chó nhỏ này ở đây ra đây?”

Hứa Bảo Như cười, nói: “Con nuôi đó.”

Mẹ Hứa không quá thích động vật nhỏ, nhíu mày, “Con nhóc này, chuyện nuôi chó lớn như vậy cũng không nói với ba mẹ một tiếng.”

Hứa Bảo Như ôm chó nhỏ tới ghế sofa ngồi, nói: “Con cũng không phải là con nít nữa, nuôi một chú chó nhỏ còn phải nói với ba mẹ nữa.”

Mẹ Hứa hỏi: “Vậy con đã thương lượng với Thẩm Độ chưa?”

Hứa Bảo Như nói: “Thương lượng rồi mà. Thẩm Độ nuôi cùng con.”

Mẹ Hứa nói: “Mẹ thấy Thẩm Độ quá nuông chiều con, bây giờ con mà muốn lên trời hái trăng, chắc thằng bé cũng làm cho con mất.”

Hứa Bảo Như không nhịn được cười, “Mẹ, mẹ phóng đại quá rồi, sao em lại muốn lên trời hái trăng được chứ.”

Mẹ Hứa cũng cười, nói: “Từ nhỏ con đã tinh quái như vậy, ai biết được trong đầu đang suy nghĩ gì.”

Hứa Bảo Như cười, lúc này mới nghiêm túc nói với mẹ: “Mẹ, chú chó nhỏ này là chó hoang, nó rất đáng thương, mới mấy tháng tuổi đã bị vứt trên đường, bị người ta ngược đãi, chân bị đánh gãy, mỗi ngày đều tìm rác trên đường để ăn. Thời điểm con với Thẩm Độ gặp nó, nó đang rúc người dưới gầm xe của Thẩm Độ, vô cùng sợ người lạ.”

Ba Hứa nghe vậy thì không đành lòng, “Vậy là phải cứu, ngày mùa đông rất lạnh, ở bên ngoài rất khó chịu đựng được.”

Hứa Bảo Như gật đầu, đau lòng sờ đầu của chó nhỏ. Chú ta nhẹ nhàng lắc lắc cái đuôi, rất ngoan ngoãn.

Lúc này mẹ Hứa cuối cùng cũng đổi cái nhìn về chú chó nhỏ Hứa Bảo Như đang ôm, nói: “Chú chó nhỏ này trông rất sợ người đấy.”

Hứa Bảo Như nói: “Bây giờ tốt hơn nhiều rồi. Nó rất ngoan, không nghịch ngợm chút nào đâu.”

Mẹ Hứa hỏi: “Tên gì vậy?”

Hứa Bảo Như cười nói: “Thẩm Lạc Lạc.”

Mẹ Hứa nghe vậy thì cảm thấy không đúng, nhẹ nhàng trách Hứa Bảo Như một câu, “Sao lại là họ Thẩm?”

Hứa Bảo Như cười, nói: “Con là mẹ nó, Thẩm Độ là ba nó, không phải họ Thẩm thì là họ gì ạ.”

Mẹ Hứa nghe thấy rất hoang đường, nhưng lại không tìm ra được chỗ sơ hở, cuối cùng chỉ đồng ý nói, “Được rồi, Thẩm Độ nuông chiều con quá, mẹ mặc kệ hai vợ chồng trẻ các con.”

Hứa Bảo Như vốn cho là mẹ mình không thích chó nhỏ, ai ngờ buổi chiều cô cùng mẹ Thẩm Độ ra ngoài dạo phố, ăn bữa tối, đến tối khi về nhà, thì thấy mẹ kêu Lạc Lạc bảo bối, Lạc Lạc bảo bối.

Ban đêm Hứa Bảo Như muốn ôm Lạc Lạc về phòng mình ngủ, mẹ cô còn không vui, cùng ba ôm chó nhỏ vào phòng ngủ của họ.

Buổi tối Hứa Bảo Như gọi điện thoại với Thẩm Độ, nói về chuyện này, không nhịn được cười, Thẩm Độ ở đầu bên kia điện thoại cũng cười.

Hứa Bảo Như nằm trên giường, cô nhìn ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên rất nhớ Thẩm Độ, cô nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Thẩm Độ.”

“Hửm?” Giọng nói trầm thấp của Thẩm Độ truyền tới, Hứa Bảo Như nghe giọng của Thẩm Độ, lại càng nhớ anh, nói: “Em nhớ anh quá.”

Thẩm Độ đứng ở ban công phòng khách sạn nghe điện thoại, anh nghe Hứa Bảo Như nói nhớ mình, nhìn thành phố treo đầy đèn lồng và đèn màu, khắp nơi đều tràn ngập không khí năm mới, trong lòng đã nhớ Hứa Bảo Như đến nỗi chẳng thể dùng từ “nhớ cô” để hình dung được nữa.

Rõ ràng anh đi công tác chưa được mấy ngày, nhưng anh đã rất nhớ Hứa Bảo Như. Một ngày anh không nhìn thấy cô, sẽ vô cùng nhớ cô. Hứa Bảo Như nói nhớ anh, anh hận không thể lập tức bay về bên cạnh cô.

Bất kể là ở bên cạnh Hứa Bảo Như bao nhiêu năm, anh vĩnh viễn luôn bị cô cuốn hút.

__

Hôm giao thừa, Hứa Bảo Như phải về thành phố Giang để ở bên cạnh ông bà nội và ông bà ngoại. Nên hai ngày này ở nhà, cô đều ở cùng mẹ Thẩm Độ, hơn nữa đã đồng ý với mẹ là sẽ cùng Thẩm Độ trở lại vào ngày mùng hai. Cô đã nói với Thẩm Độ rồi, năm nay đón giao thừa ở thành phố Giang, sang năm lại trải qua giao thừa ở thành phố S với mẹ.

Thẩm Uyển Thu không có ý kiến gì, thế nào cũng được, cười nói: “Mẹ sao cũng được, hai con cứ sắp xếp đi.”

Bà thật sự rất thích Bảo Như. Thời gian sống chung với Bảo Như càng dài, bà lại càng có thể hiểu được, tại sao đứa con trai lạnh như băng của mình lại thích Bảo Như đến thế.

Bà nhớ lúc đầu con trai từng nói với mình một câu, anh nói, quen biết Hứa Bảo Như, con mới biết ý nghĩa của cuộc sống là gì.

Đối với Thẩm Độ mà nói, Hứa Bảo Như chính là ý nghĩa cuộc sống của anh. Cô là tất cả những gì tốt đẹp, là nơi anh hướng trái tim đến, khi anh nhìn cô, nghĩ đến cô, đáy lòng cũng sẽ trở nên mềm mại vì người đó.

__

Ngày giao thừa đó, Hứa Bảo Như đưa chó nhỏ của cô, ngồi máy bay trở về thành phố Giang cùng ba mẹ.

Vé máy bay về thành phố Giang là vào mười giờ sáng, thời điểm đến nhà ông nội, vừa khéo kịp giờ ăn cơm trưa.

Bác cả cười nhạo họ, “Có chuyện gì xảy ra với mọi người thế, đến kịp giờ này để ăn cơm à?”

Ba Hứa cười thoải mái, nói: “Anh đừng nói nữa, đúng là rất đói.”

Bà nội Hứa Bảo Như cười nói: “Đói thì ăn cơm đi, thức ăn dọn lên bàn cả rồi.”

Bà nội nói rồi, lại nhìn ra bên ngoài, hỏi Hứa Bảo Như, “Bảo Như, Thẩm Độ đâu rồi? Sao không tới đây?”

Hứa Bảo Như cười trả lời bà nội, nói: “Thẩm Độ đi công tác rồi á, phải tối nay mới có thể về.”

Bà nội nghe vậy thì gật đầu, thấy trong ngực Hứa Bảo Như ôm một chú chó nhỏ, cười hỏi: “Cháu đi đâu mà tìm được con chó nhỏ này vậy?”

Hứa Bảo Như cười, nói: “Cháu nuôi đó bà.”

Bây giờ mẹ Hứa đã rất yêu thương bảo bối nhỏ Lạc Lạc, khen: “Mọi người không biết đâu, chú chó nhỏ này rất ngoan, hệt như một đứa con nít vậy, vô cùng thông minh.”

Buổi trưa lúc ăn cơm, Hứa Bảo Như có chuyện phải ra ngoài, đưa bảo bối nhỏ Lạc Lạc cho mẹ ôm. Mẹ vô cùng yêu thương, khi đánh mạt chược cũng phải ôm chó nhỏ. Khiến Hứa Bảo Như không nhịn được cười.

Buổi chiều Hứa Bảo Như lái xe đến đường Văn Sang, con đường Văn Sang ở thành phố Giang có rất nhiều đồ để mua. Vì qua năm mới, trên đường Văn Sang vô cùng náo nhiệt, Hứa Bảo Như đi dạo con đường này cả một buổi chiều, cô đi dạo khắp tất cả các tiệm lớn nhỏ, cuối cùng mua được đồ mà cô mong muốn.

Đồ cô mua là một cặp thẻ kẹp sách. Lúc trước cô đã đáp ứng Thẩm Độ, sẽ tặng anh một đôi thẻ kẹp sách nữa. Cô lựa chọn trên đường Văn Sang rất lâu, cuối cùng chọn được một cặp trông rất đẹp, thẻ kẹp sách được làm thủ công vô cùng tinh xảo, là một chiếc ao, bên trong có lá sen, còn có hai con thiên nga uyên ương.

Tay nghề của thợ và cách điêu khắc đều vô cùng tinh tế, chất liệu cũng đắt tiền, đương nhiên giá cả sẽ không rẻ. Nhưng đối với Hứa Bảo Như mà nói, cũng chẳng sao cả. Hơn nữa cặp thẻ kẹp sách đó còn là món bảo bối trong cửa tiệm, thời điểm Hứa Bảo Như nhìn thấy, rất kinh hỉ, sợ bị người khác mua mất, cô lập tức mua nó.

Ông chủ khen cô tinh mắt, nói đây là đồ điêu khắc thủ công, cả nước chỉ có một cặp như vậy. Hứa Bảo Như lấy đến nhìn lại thật kĩ, càng nhìn càng thích, nhanh chóng mua xong.

Cô mua quà xong, lúc lái xe về tới nhà đã gần sáu giờ.

Trời mùa đông tối nhanh, mới sáu giờ đã hơi tối rồi.

Sau khi Hứa Bảo Như về đến nhà, đậu xe trước cửa nhà ông nội, lấy hộp quà rồi xuống xe.

Cô đang chuẩn bị đi vào sân, đúng lúc gặp được Thẩm Độ đang đi ra từ bên trong.

Hứa Bảo Như nhìn thấy Thẩm Độ, ánh mắt sáng lên, cô lập tức nhào vào lòng Thẩm Độ, ôm lấy eo anh, ngửa đầu nhìn anh, vui vẻ kích động nói: “Thẩm Độ! Anh về lúc nào vậy? Sao không gọi điện thoại cho em? Em nhớ anh muốn chết.”

Thẩm Độ cười, kéo Hứa Bảo Như vào lồng ngực mình, nói: “Anh vừa mới đến, đang định ra ngoài tìm em đây.” Anh nhìn Hứa Bảo Như, giơ tay lên bóp bóp mặt cô, “Còn em đó, chạy đi đâu thế?”

Hứa Bảo Như cười, quơ quơ hộp quà trong tay, nói: “Đi mua quà năm mới cho anh đó.”

Thẩm Độ hỏi: “Cái gì vậy?”

Hứa Bảo Như nghiêng đầu cười một tiếng, ra vẻ thần bí, “Anh đoán đi.”

Thẩm Độ cười, nói: “Anh không đoán.”

Anh giơ tay cầm lấy hộp quà trong tay Hứa Bảo Như.

Hứa Bảo Như vốn muốn tặng cho anh, nên không giành lại từ tay Thẩm Độ. Cô chắp hai tay sau lưng, hơi nghiêng đầu, cười tít mắt nhìn Thẩm Độ.

Thẩm Độ mở hộp quà ra, thì nhìn thấy hai chiếc thẻ kẹp sách.

Anh hơi nhướng mày, ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Bảo Như.

Hứa Bảo Như cười, hỏi: “Thích không hả chàng trai ngây thơ?”

Rõ ràng Thẩm Độ rất thích, nhưng lại cố ý nói: “Cũng tạm được.”

“À?” Hứa Bảo Như cười, đưa tay muốn lấy hộp quà đi, “Không thích à, vậy em không tặng nữa.”

Sao Thẩm Độ có thể để cô lấy đi được, anh hơi đưa tay về phía sau, Hứa Bảo Như không thể lấy được, một tay kia của anh kéo cô, “Tặng rồi thì là của anh, muốn lấy lại à, đừng mơ.”

Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ, không nhịn được cười, cô tiến lại gần anh, hỏi: “Vậy anh có thích không?”

Thẩm Độ ừ một tiếng, thừa nhận: “Thích.”

Hứa Bảo Như cười, lại hỏi: “Vậy anh tha thứ cho em chưa?”

Thẩm Độ nhíu mày, biết rõ còn hỏi, “Tha thứ cho em cái gì?”

Hứa Bảo Như nói: “Tha thứ cho em lúc trước đã đưa thẻ kẹp sách cho người khác đó.”

Thật ra thì Thẩm Độ vốn cũng không thật sự giận Hứa Bảo Như, anh hiểu ban đầu là Hứa Bảo Như cho rằng anh không thích cô, thậm chí là giận anh, nên mới không muốn giữ lại những đồ vật có liên quan đến anh. Nhưng anh nhịn cười, cố ý đùa cô, nói: “Suy nghĩ chút đã.”

Hứa Bảo Như ngửa đầu hôn Thẩm Độ, cô cầm tay Thẩm Độ lắc lắc, nhìn vào mắt Thẩm Độ, làm nũng: “Đừng suy nghĩ, tha thứ cho em đi mà.”

Thẩm Độ cười, anh giơ tay lên bóp mặt Hứa Bảo Như, “Hứa Bảo Như, sao em lại biết cách dỗ anh thế này.”

Hứa Bảo Như cười một tiếng, nói: “Đó là điều đương nhiên.”

Cô hiểu rõ Thẩm Độ nhất, cô biết anh không thật sự giận cô, cũng biết chỉ cần cô nũng nịu, Thẩm Độ sẽ hết cách với cô.

Thẩm Độ ôm eo Hứa Bảo Như, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, nói: “Anh cũng có quà muốn tặng cho em.”

Ánh mắt Hứa Bảo Như sáng lên, vội hỏi: “Cái gì vậy?”

Thẩm Độ nói: “Buổi tối đưa cho em.”

Hứa Bảo Như nghe Thẩm Độ nói buổi tối sẽ đưa cô, nên hơi nghĩ sai, ánh mắt cô liếc xuống dưới người Thẩm Độ một cái, hỏi theo bản năng: “Anh cho em cái gì?”

Thẩm Độ thấy được động tác nhỏ này của Hứa Bảo Như, anh cười, ghé đến gần bên tai cô, nói với giọng trầm thấp đầy mập mờ: “Em muốn, tối anh từ từ cho em.”

Hứa Bảo Như biết Thẩm Độ đang nói gì, mặt hơi đỏ lên, ngẩng đầu mắng Thẩm Độ, “Ai muốn chứ, anh đừng nói lung tung.”

Thẩm Độ nhìn Hứa Bảo Như đỏ mắt, ý cười trong mắt càng sâu hơn, anh ôm Hứa Bảo Như vào lòng, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Anh muốn.” Giọng anh trầm xuống, bỗng nhiên nói vô cùng nghiêm túc: “Bảo Như, anh rất nhớ em.”

Hứa Bảo Như cũng rất nhớ Thẩm Độ. Cô nâng hai tay lên ôm lấy eo anh, cằm đặt trên bả vai anh, nhỏ giọng nói: “Em cũng rất nhớ anh.”

Cô không thích đi công tác chút nào. Người ta nói cái gì mà tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng cô không muốn xa Thẩm Độ dù chỉ một ngày. Lúc anh không ở nhà, mỗi ngày cô đều vô cùng nhớ anh.

__

Đón giao thừa đêm ba mươi có một thói quen, buổi tối lúc ăn cơm xong, mấy bác trai sẽ mang bàn mạt chược ra ngoài, thét to muốn đánh mạt chược rồi vội vàng xông tới.

Hứa Bảo Như đi lên lầu mặc một bộ quần áo Đường màu đỏ cho chó nhỏ của mình, đôi mắt chó nhỏ tròn vo, vô cùng đáng yêu.

Lúc Hứa Bảo Như ôm chó nhỏ đi xuống lầu, đã nhìn thấy các người lớn ngồi vây quanh bàn mạt chược chơi mạt chược, đám con nít chạy tới chạy lui trong nhà và sân, Thẩm Độ đứng ở cửa, đút hai tay trong túi, đang tán gẫu với anh họ.

Hứa Bảo Như thấy Thẩm Độ, liền vui vẻ chạy về hướng anh, cô cười tít mắt hỏi: “Nói chuyện gì vậy?”

Thẩm Độ nhìn Hứa Bảo Như, anh cười, giơ tay dắt tóc rơi xuống ra sau tai giúp cô, nói: “Tán gẫu thôi.”

Hứa Bảo Như tò mò, “Tán gẫu chuyện gì thế?”

Anh họ cười nói: “Anh đang nói chuyện lúc em còn bé với Thẩm Độ. Nói từ nhỏ em đã có vẻ ngoài xinh đẹp, tất cả những cậu nhóc xung quanh nhà ông bà nội đều là hộ hoa sứ giả của em.”

Thẩm Độ đút hai tay trong túi quần, nhìn Hứa Bảo Như cười như không cười, cũng không nói gì. Hứa Bảo Như. Cô cũng biết chàng trai ngây thơ có lẽ lại ghen rồi, nên vội vàng nói: “Nào có đâu, anh họ à, anh đừng nói lung tung.”

Anh họ nói: “Tại sao lại không có. Anh nhớ khi em còn bé có học đạp xe đạp, mấy cậu nhóc xung quanh đây đều vây quanh em, giành nhau muốn dạy em đó.”

Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ đứng dựa bên cạnh cửa, nhìn cô, ý cười trong mắt sâu hơn, dáng vẻ nghiêm túc nghe về “lịch sử tình yêu” của cô.

Ý cười trong mắt anh càng sâu hơn, trong lòng Hứa Bảo Như lại càng lo sợ, luôn cảm thấy lát nữa mình xong đời rồi.

Nhưng anh họ không hề biết Thẩm Độ là một bình giấm lớn, hôm nay anh ấy có uống chút rượu, rất nhiều lời, vẫn còn tiếp tục nói: “Anh nhớ sau đó là con trai của Lý gia đã dạy em đạp xe, hai ngày trước anh còn gặp thằng bé đó, còn hỏi anh em đã có bạn trai chưa —–”

Anh ấy còn chưa nói hết lời, chị dâu cả đã từ ngoài đi vào, nhéo cánh tay anh họ một cái, cười mắng: “Biết thế đã không cho anh uống rượu rồi, anh lấy đâu ra nhiều lời để nói quá vậy.”

Chị ấy dứt lời thì quay đầu cười nói với Thẩm Độ: “Mỗi lần anh họ em uống nhiều rượu sẽ nói lung tung, em đừng nghe anh ấy.”

Thẩm Độ cười một tiếng, nói: “Không sao ạ.”

Chị dâu cả nói xong, lập tức lôi anh họ đi.

Sau khi anh chị cả đi, Hứa Bảo Như ôm chó nhỏ sáp đến bên cạnh Thẩm Độ, cô để chó nhỏ hôn anh một cái, nói: “Lạc Lạc, hôn baba đi.”

Thẩm Độ cười, đút tay trong túi dựa bên cửa, trong mắt chứa ý cười, nhìn Hứa Bảo Như, “Em không giải thích chút à?”

Hứa Bảo Như cũng biết bình giấm Thẩm Độ này sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng, cô không thể làm gì khác hơn là thành thật khai báo, “Khi còn bé em đã có vẻ ngoài xinh đẹp mà, mấy nam sinh nhỏ khác thích chơi với em, em cũng đâu còn cách nào khác.”

Cô vừa cười vừa tiến tới bên cạnh Thẩm Độ, nói: “Ai bảo hồi còn bé anh không quen biết em chứ. Nếu lúc nhỏ em quen biết anh, chắc chắn em chỉ chơi với anh thôi.”

Cô vừa nói, vừa cười, nhìn Thẩm Độ nói: “Hơn nữa, em không tin khi còn nhỏ không có nhiều cô bé muốn chơi với anh.”

Thẩm Độ giơ tay lên nhéo mặt Hứa Bảo Như một cái, tức giận: “Em cho rằng anh là em à? Anh vốn không hề để ý đến mấy người đó.”

Hứa Bảo Như tin tưởng Thẩm Độ. Trước kia tính cách anh lạnh lùng như vậy, thật sự sẽ không để ý đến người khác.

Cô cầm tay Thẩm Độ, nhìn anh, nhỏ giọng, cười hỏi: “Thẩm Độ, ngay cả giấm khi em còn bé anh cũng muốn ăn hả?”

Thẩm Độ trầm mặc mấy giây, anh nhìn Hứa Bảo Như, nhưng lại rất nghiêm túc, giơ tay lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve má cô, thấp giọng nói: “Chỉ là anh thấy hơi tiếc nuối vì không quen biết em sớm hơn.”

Nếu sớm biết anh sẽ yêu Hứa Bảo Như đến thế, anh nhất định sẽ yêu cô sớm hơn, ở bên cạnh cô sớm hơn.

Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ, nghe lời anh nói, trong lòng bỗng có chút chua xót.

Cô biết Thẩm Độ rất yêu cô. Trước nay cô chưa từng nghĩ đến, trên đời này ngoại trừ ba, sẽ thật sự có một người đàn ông yêu cô như vậy. Có lúc cô đùa với Thẩm Độ, nói kiếp trước anh thiếu nợ tình cảm của cô, nên kiếp này phải trả.

Thẩm Độ cũng đều nghe theo ý cô, anh nói, đúng vậy, kiếp trước thiếu nợ em.

Nhưng Hứa Bảo Như biết, Thẩm Độ chưa từng nợ cô cái gì cả, chỉ là anh rất yêu cô, nên đều răm rắp nghe lời cô, tất cả mọi người đều biết Thẩm Độ cưng chiều Hứa Bảo Như bao nhiêu, ngay cả mẹ cô còn nói anh đã chiều hư cô rồi.

Hứa Bảo Như cũng cảm thấy mình sắp bị Thẩm Độ chiều hư, cô nhẹ nhàng ôm lấy anh, ngửa đầu nhìn anh, khóe môi cong cong, cười ngọt ngào, nhỏ giọng nói: “Thẩm Độ, chúng ta ra ngoài chơi đi.”

Thẩm Độ cười một tiếng, cầm tay cô, nói: “Bên ngoài lạnh, lên lầu thay quần áo trước đã.”

“Được.” Hứa Bảo Như vui vẻ gật đầu, cùng Thẩm Độ lên lầu thay quần áo.

Hứa Bảo Như và Thẩm Độ ra ngoài chơi một vòng, còn đi bắn pháo bông, thời điểm trở về nhà đã qua rạng sáng.

Các người lớn đều kêu phải đón giao thừa, kết quả vừa mới qua mười hai giờ đã không chịu nổi nữa nên đã đi ngủ.

Gần đây bảo bối nhỏ Lạc Lạc luôn ngủ với mẹ cô, trước đó mẹ cô còn chê chó nhỏ như vậy, bây giờ thì vô cùng yêu thương nó.

Hứa Bảo Như và Thẩm Độ về nhà thấy mọi người đã đi ngủ, hai người không mở đèn, rón rén đi lên lầu.

Về đến phòng, mới đóng cửa lại, Hứa Bảo Như đã giang tay về phía Thẩm Độ, nghiêng đầu cười tít mắt nhìn anh, “Không phải anh nói buổi tối có quà muốn tặng cho em sao?”

Thẩm Độ cười, ôm lấy eo Hứa Bảo Như, cúi đầu hôn cô. Trong giọng nói anh cũng đầy ý cười, thấp giọng nói: “Tặng anh cho em, không thích à?”

Hứa Bảo Như cười, cô nhìn Thẩm Độ với đôi mắt sáng rực, cô ngẩng đầu hôn lên môi Thẩm Độ một cái, nói: “Thích chứ.”

Thẩm Độ cười, cũng cúi đầu hôn Hứa Bảo Như một cái, sau đó mới buông cô ra, bảo cô nhắm mắt lại.

Hứa Bảo Như không biết Thẩm Độ muốn tặng gì cho mình, nhưng cô rất mong đợi, khóe miệng cong lên, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

Thẩm Độ kéo tay Hứa Bảo Như, đi tới trước bàn đọc sách, kéo ngăn tủ bên trái ra, trong đó có một chiếc hộp rất tinh xảo. Anh mở chiếc hộp ra, bên trong là một quả cầu pha lê long lanh trong suốt màu hồng.

Thẩm Độ đã đồng ý với Hứa Bảo Như, sẽ lại tặng cô một quả cầu pha lê nữa.

Năm đó quả cầu pha lê kia rơi vỡ không thể khôi phục lại nguyên trạng, những năm này, Thẩm Độ vẫn luôn tìm kiếm, cho đến mấy ngày trước, anh thấy quả cầu pha lê may mắn này trong tin tức về một buổi đấu giá.

Thật ra mấy ngày trước không phải là anh đi công tác, mà là ra nước ngoài tham gia buổi đấu giá đó. Nhưng buổi tối hôm đó Thẩm Độ không lộ diện, cuối cùng không ai biết rốt cuộc người ra giá cao như vậy để mua quả cầu pha lê may mắn này là ai.

Thẩm Độ lấy quả cầu pha lê ra, ngẩng đầu nhìn Hứa Bảo Như đang ngoan ngoãn nhắm mắt, không nhịn được cười, anh đặt thủy tinh cầu vào trong tay cô.

Hứa Bảo Như cảm giác được có món đồ được đặt vào trong tay mình, cô cầm lấy thoe bản năng, cảm nhận được sự lành lạnh, dường như đã biết đây là thứ gì.

Cô mở mắt ra, cúi đầu thì thấy trong bàn tay là một quả cầu pha lê màu hồng.

Quả cầu pha lê này đẹp hơn quả cầu trước kia của cô rất nhiều, long lanh trong suốt dường như có một chút tạp chất nào.

Hứa Bảo Như ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Độ, anh cầm tay cô, nhìn cô nói: “Anh biết bất kể là anh đền bù thế nào, cũng không thể đổi lại quả cầu pha lê em đã mang theo bên mình từ nhỏ kia. Lúc đầu em tặng nó cho anh, anh lại không bảo vệ nó tốt, làm nó rơi vỡ, là anh sai.”

Hứa Bảo Như không biết Thẩm Độ vẫn còn nhớ đến chuyện này, còn đang tự trách bản thân, cô không muốn Thẩm Độ tự trách mình, trong lòng có hơi khó chịu. Cô mỉm cười, giơ tay trái lên, để Thẩm Độ nhìn vòng tay thạch anh cô đeo trên cổ tay, nói: “Sao thế, chuyện qua nhiều năm như vậy rồi mà. Hơn nữa lúc trước không phải anh đã dùng thủy tinh vỡ để làm thành vòng tay cho em rồi sao, mỗi ngày em đều đeo nó. Với cả đồng nghiệp của em đều khen rất đẹp, còn hỏi em mua ở đâu nữa.”

Cô lại quả cầu pha lê trong tay lên, “Hơn nữa không phải bây giờ anh đã đưa em một quả cầu pha lê rồi sao, vô cùng đẹp, em rất thích.”

Thẩm Độ nhìn khuôn mặt tươi cười rực rỡ của Hứa Bảo Như, hồi lâu, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Hứa Bảo Như cũng lập tức ôm lấy Thẩm Độ, cô dán mặt vào trước ngực Thẩm Độ, nhỏ giọng nói: “Thẩm Độ, đang ăn tết, sao anh lại làm em khóc.”

Thẩm Độ im lặng một lúc, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên tai Hứa Bảo Như, sau đó nói với giọng trầm thấp: “Hứa Bảo Như.”

“Hửm?”

“Anh sẽ bảo vệ em thật tốt.”

Trong lòng Hứa Bảo Như ngọt ngào mềm mại, cô nhón chân ôm cổ Thẩm Độ, cằm đặt trên bả vai anh, bỗng nhiên hỏi anh một câu không đầu không đuôi, “Thẩm Độ, anh thích con trai hay con gái?”

Thẩm Độ hơi kinh ngạc, “Cái gì?”

Hứa Bảo Như buông Thẩm Độ ra, hạ chân xuống, nhìn Thẩm Độ, nói nghiêm túc: “Em muốn sinh con cho anh.”

Thẩm Độ ngạc nhiên mấy giây, sau đó cười, ôm eo Hứa Bảo Như, cúi đầu hôn cô, nói: “Bé ngốc.”

Hứa Bảo Như cười, cô lại nhón chân ôm cổ Thẩm Độ, đặt cằm lên vai anh, nhẹ giọng nói: “Thẩm Độ, em yêu anh.”

Trong giọng nói của Thẩm Độ mang theo ý cười, thấp giọng hỏi: “Yêu bao nhiêu?”

Hứa Bảo Như nói nghiêm túc: “Vô cùng, vô cùng yêu.”

Thẩm Độ cười, anh hơi buông Hứa Bảo Như ra, sau đó cúi đầu hôn cô.

Chuyện hạnh phúc nhất cả đời này của Thẩm Độ, chính là có Hứa Bảo Như.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN