Như Em Hằng Mong
Chương 8
Đề Hứa Bảo Như không biết làm thật sự quá nhiều. Bình thường khi Thẩm Độ giảng đề cũng sẽ không trực tiếp nói câu trả lời cho người khác biết, cậu viết những công thức cần dùng cho mỗi đề lên giấy nháp, sau đó ném đề thi lại cho Hứa Bảo Như, để cô tự làm.
Hứa Bảo Như đáng thương, không thể làm gì khác hơn là trở lại bên trong tiếp tục vùi đầu làm bài.
Lúc hơn bảy giờ tối, Thẩm Uyển Thu đột nhiên từ dưới lầu đi lên, đứng ở cửa nói với Thẩm Độ: “Công ty tạm thời có một số việc gấp, mẹ phải lập tức đến đó xử lí. Mẹ đã nấu cơm cả rồi, thức ăn đều chuẩn bị đủ, một lát con nấu là được, ăn cùng với Bảo Như nhé.”
Dứt lời, cũng nói với Bảo Như ở trong phòng: “Bảo Như, dì có chuyện phải ra ngoài, một hồi con và Thẩm Độ ăn cơm cùng nhau nhé, cần gì cứ bảo với Thẩm Độ.”
Hứa Bảo Như đứng lên, nhìn về phía cửa, lễ phép nói: “Con biết rồi ạ, cảm ơn dì.”
Thẩm Uyển Thu vội vàng ra cửa, chào tạm biệt hai đứa nhỏ, sau đó lập tức rời đi.
Sau khi mẹ ra ngoài, Thẩm Độ đi đến phòng bếp xem thử, cậu lười nấu cơm, lại đi thẳng ra khỏi phòng bếp.
Cậu đút tay trong túi đi lên lầu, dựa bên cửa thư phòng, hỏi Hứa Bảo Như vẫn còn đang vùi đầu làm bài tập, “Ăn bên ngoài nhé?”
Hứa Bảo Như hơi sững sốt, quay đầu lại, nhìn về phía Thẩm Độ.
Thẩm Độ nói: “Không muốn nấu cơm, mua thức ăn bên ngoài được không?”
Hứa Bảo Như gật đầu, nói: “Được chứ.”
Thẩm Độ lấy điện thoại ra gọi thức ăn bên ngoài, ngón cái vuốt vuốt trên màn hình mấy cái, không ngẩng đầu, hỏi Hứa Bảo Như, “Ăn rau xào hay ếch xào?”
Hứa Bảo Như suy nghĩ, nói: “Ếch xào đi.”
Thẩm Độ “ừ” một tiếng, thuận tay chọn món, nói: “Một hồi tôi gọi cậu.”
“Được.” Hứa Bảo Như cười híp mắt đáp lời, cô nhìn Thẩm Độ, không biết tại sao, lại có cảm giác vui vẻ không nói ra được.
Lúc thức ăn ngoài được đưa đến, đã gần tám giờ rưỡi.
Hứa Bảo Như vừa mệt vừa đói, từ trên lầu đi xuống, ngửi được hương thơm của thức ăn, thèm không chịu được. Cô vui vẻ chạy đến ghế sofa, quỳ xuống bên cạnh bàn trà, tràn đầy mong đợi nhìn Thẩm Độ mở túi đựng thức ăn bên ngoài ra.
Nắp hộp được mở ra, Hứa Bảo Như không kiềm được nói: “Thật là thơm quá đi.”
Cô nhớ lúc nãy dì Thẩm nói có nấu cơm ở phòng bếp, lập tức nói: “Tớ đi bới cơm!”
Dứt lời, cô vui vẻ chạy vào phòng bếp bới cơm.
Cơm vừa nấu xong, nắp nồi cơm điện vừa mở ra, mùi thơm đã bay lên.
Hạt cơm trắng trẻo, nóng hổi.
Hứa Bảo Như lấy hai chiếc chén từ tủ để chén bát ra, bới hai chén cơm, lại cầm thêm hai đôi đũa và đi ra phòng khách.
“Cơm thơm quá.” Hứa Bảo Như ngồi xuống băng ghế trước bàn trà, đưa một bát cơm cho Thẩm Độ, nói: “Tớ thật sự sắp chết đói rồi.”
Thẩm Độ không để ý đến cô, bưng một ly nước trái cây trên bàn trà đưa cho cô.
Hứa Bảo Như cầm lấy ly nước trái cây uống một hớp, ngẩng đầu cười tít mắt nhìn Thẩm Độ, “Cảm ơn.”
Có lẽ Thẩm Độ cũng không muốn nói chuyện với cô, chỉ đáp một chữ “ừ” qua loa, sau đó im lặng ăn cơm.
Hôm nay Hứa Bảo Như làm đề thi cả một ngày, sáng không ăn cơm, buổi trưa cũng chỉ ăn mấy miếng bánh bích quy lót dạ. Vào lúc này thật sự rất đói, vừa mệt vừa đói, cô cũng không nói tiếp, ăn cơm trước rồi nói sau.
Ăn cơm được một nửa, cuối cùng Hứa Bảo Như cũng có cảm giác no bụng, tốc độ ăn cũng chậm lại.
Xử xong một chén cơm, cô đã hoàn toàn no nê, dứt khoát đặt đũa xuống. Uống một hớp nước trái cây, sau đó đặt xuống.
Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Độ, có một sự vui vẻ vô hình.
Dù sao thì thời gian tiếp xúc với Thẩm Độ trong ngày hôm nay nhiều hơn so với tất cả thời gian trước đó cộng lại.
Cô đột nhiên nghĩ đến chuyện này, vội vàng cầm điện thoại ở trên bàn trà lên, chưa từ bỏ ý định, đưa mã kết bạn Wechat đến, “Thẩm Độ, tớ muốn thêm Wechat của cậu.”
Thẩm Độ rũ mắt nhìn điện thoại của Hứa Bảo Như, vẫn lạnh nhạt như cũ, nói: “Không dùng.”
Hứa Bảo Như mất hứng, bỉu môi, “Cậu lừa ma hả.”
“Đúng vậy.” Thẩm Độ đáp một tiếng, tiếp đó không phản ứng lại Hứa Bảo Như nữa, thu dọn rác trên bàn trà, đứng dậy cầm ra bên ngoài.
Hứa Bảo Như ngồi trên ghế, nhìn bóng lưng của Thẩm Độ, mở to hai mắt trông rất đáng yêu.
Cô bất chợt nhớ lại lời nói lần trước của Triệu Thanh, Thẩm Độ là cây vạn tuế ngàn năm khó nở hoa, không ai có thể thay đổi được cậu.
Nhưng cô vẫn luôn không tin.
Cô chờ Thẩm Độ vứt rác xong quay về, nói với Thẩm Độ: “Lớp tớ có người nói cậu là cây vạn tuế ngàn năm khó nở hoa, tớ không nghĩ thế. Tớ cũng không tin cậu sẽ vĩnh viễn không thích tớ.”
Thẩm Độ đi đến ghế sofa, khom người cầm điện thoại đang ném trên ghế, lạnh nhạt nói, “Tôi đã từng nói rồi, đừng lãng phía thời gian với tôi.”
Cậu nói xong, cũng không thèm nhìn Hứa Bảo Như, đi thẳng lên lầu.
Hứa Bảo Như nhìn bóng lưng của Thẩm Độ, thấy cậu lên lầu trở về phòng rồi, mới thu ánh mắt lại, cầm lấy đề thi cô vẫn chưa làm xong trên bàn trà lật xem.
Như vậy một hồi, cô thật sự không muốn làm nữa.
Nhưng tưởng tượng đến những lời Hà Minh Việt nói, ngay mai đến trường mà chưa làm xong bài tập sẽ phải đứng trong phóng phát thanh đọc bản kiểm điểm, quả thật cô không thể chịu nổi việc này.
Mặc dù thấy rất chán, nhưng vẫn phải nhắm mắt nhắm mũi tiếp tục làm.
Hứa Bảo Như làm hết những công thức toán Thẩm Độ đã viết mà mình có thể làm, nhưng dù là như vậy, thì mỗi đề thi vẫn còn để trống rất nhiều bài không biết làm.
Cả ngày hôm nay cô làm sắp điên rồi, dứt khoát ném đề thi toán sang một bên, chuyển sang làm đề thi tiếng anh.
Trong căn phòng vừa lớn vừa yên tĩnh như vậy, khi im lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi nhỏ xíu bên ngoài cửa sổ.
Sau khi Thẩm Độ ăn cơm xong và đi lên lầu cũng không đi xuống lần nào nữa.
Hứa Bảo Như nằm bò trên bàn trà vùi đầu làm bài tập, cũng không biết bây giờ đã mấy giờ rồi.
Thẩm Độ lên lầu đọc sạch một hồi, lúc sắp mười giờ, mới vào phòng tắm tẳm rửa.
Chờ lúc cậu tắm xong đi ra, cũng đã mười giờ mười phút.
Cậu cầm điện thoại lên xem thời gian, không biết Hứa Bảo Như đã đi chưa, thế là xuống lầu xem thử.
Ai ngờ vừa từ trên lầu đi xuống, lại thấy Hứa Bảo Như nằm nhoài người trên bàn trà, đã ngủ rồi.
Thẩm Độ nhíu mày, cậu đi đến, vốn muốn đánh thức Hứa Bảo Như, bảo cô về nhà.
Song khi cậu khom người, thời điểm tay chạm phải vai Hứa Bảo Như, ánh mắt lại vô thức nhìn vào khuôn mặt Hứa Bảo Như.
Cậu nhìn khuôn mặt trắng nõn trong sáng của Hứa Bảo Như, đột nhiên nhớ đến lần Tần Phong đã hỏi, cậu nói một cách công bằng đi, Hứa Bảo Như không xinh đẹp à?
Không đẹp sao?
Cậu nhìn khuôn mặt của Hứa Bảo Như, trong lúc nhất thời lại quên rời tầm mắt lần đầu tiên từ trước đến nay.
Vừa rồi Hứa Bảo Như quá mệt, nên muốn nằm một hồi, không nghĩ đến vừa nằm đã ngủ luôn.
Nhưng cô vẫn nhớ phải làm đề thi, ngủ không sâu giấc lắm, chưa được bao lâu đã mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Nhưng khi cô lơ mơ mở mắt ra, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Thẩm Độ.
Hứa Bảo Như kinh ngạc, cho là mình nằm mơ, cô nhìn Thẩm Độ, gọi một tiếng theo bản năng, “Thẩm Độ?”
Thẩm Độ vô thức nhíu mày, ngồi dậy, vẻ mặt khôi phục lại sự lạnh lùng trước sau như một, nói rất thờ ơ: “Cậu có thể về rồi.”
Nói xong, lập tức xoay người đi thẳng lên lầu, bỏ lại một câu, “Nhớ đóng cửa.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!