Nhụ Mộ - Chương 15: “Nhưng em vẫn cảm thấy, đến lúc tâm ý đã đủ, cũng sẽ không còn là trẻ con nữa.”
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Nhụ Mộ


Chương 15: “Nhưng em vẫn cảm thấy, đến lúc tâm ý đã đủ, cũng sẽ không còn là trẻ con nữa.”


Có lẽ đã quá mệt, hai đầu gối của Lý Gia Đồ đều run rẩy. Cậu đứng thẳng người, dừng lại trước mặt Tô Đồng.

Tô Đồng khóa kĩ xe, nhất thời không xoay người lên tầng mà lại nhìn cậu học sinh đang đứng trước mặt mình, không nói gì, chỉ yên lặng nhìn mình. Đầu tiên là khuôn mặt mang vẻ khó hiểu, sau đó khi Lý Gia Đồ cúi đầu xuống thì mới dời mắt sang chỗ khác.

Lý Gia Đồ không thể nghĩ ra được câu mở đầu. Đầu gối càng run mạnh hơn, có cảm tưởng như không thể đứng vững được nữa.

Anh nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên mặt đất phát ra âm thanh sàn sạt, ánh mắt dừng lại trên đôi chân của cậu, chợt ngẩng đầu lên, bật cười, “Tôi nói chứ sao cứ có cảm giác em cao hơn, thì ra là liên quan đến đôi giày này.”

“A?” Lý Gia Đồ tự mình nhìn xuống, lại nhìn về phía ánh mắt của anh, cũng xấu hổ cười, “À, cũng phải.” Nói xong, cậu lùi về phía sau một chút, ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh vườn hoa rồi duỗi chân ra, cởi giày.

Cậu muốn dùng khoảng thời gian lúc này để nói gì đó, vừa thay giày vừa hỏi, “Thầy có đi xem phim ạ?”

“Ừ, tôi thấy tấm poster, cũng vừa may đó là bộ phim tôi muốn xem.” Tô Đồng ngừng một lúc, hỏi, “Hôm nay mệt muốn chết rồi phải không?”

Động tác lấy giày từ trong ba lô của Lý Gia Đồ ngừng lại một giây. Cậu lấy giày ra thay, lúc trả lời cũng không ngẩng đầu lên, “Vâng. Lúc trưa em chỉ ăn mỗi cái bánh mì, không ngủ trưa. Đến tối cũng chỉ ăn vài món, không có khẩu vị gì.” Cậu thắt dây giày, đợi một lát nhưng không thấy Tô Đồng trả lời. Dư quang nhìn thấy bóng dáng của anh vẫn ở nơi cũ, nghĩ một lúc rồi nói, “May mà thầy không đi.”

Tô Đồng dựa vào xe, nói, “Thật ra trước đây tôi từng đến vùng núi dạy thử rồi, tình huống lúc ấy rất vất vả. Nhưng các em vẫn là thiếu niên, điều quan trọng vẫn là tâm ý của mình.”

Lý Gia Đồ thắt dây xong, trầm mặc bỏ chiếc giày trượt vào trong ba lô. Tự nhủ trong lòng một lát, cậu vẫn không nhịn được mà thốt lên, “Chỉ cần đủ tâm ý là được ạ?”

Có lẽ do giọng nói có hơi kích động, nên Tô Đồng ngạc nhiên nhìn cậu.

“Nhưng em vẫn cảm thấy, đến lúc tâm ý đã đủ, cũng sẽ không còn là trẻ con nữa.” Lý Gia Đồ cảm thấy rầu rĩ trong ngực, muốn nói thêm gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Đối mặt trước vẻ suy ngẫm của Tô Đồng, cậu muốn mở miệng, nhưng lại chỉ có thể kiềm nén lại.

Tô Đồng khẽ nhíu mày, hỏi, “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?”

Lý Gia Đồ lắc đầu, nhìn thấy hai người Trịnh Đào sắp tiến đến đây, bèn cúi đầu vác ba lô lên, “Em về trước đây, chúc thầy ngủ ngon.” Nói xong, cậu lập tức chạy về phía kí túc xá.

Cậu không rõ Tô Đồng có nói chúc ngủ ngon với cậu không.

Tối hôm đó, Tô Đồng không gửi tin nhắn nào cho Lý Gia Đồ. Rốt cuộc thì anh cũng chỉ là một thầy giáo bộ môn bình thường mà thôi. Lý Gia Đồ tắm rửa xong, bỏ quần áo vào trong máy giặt, vốn định nằm trên giường một lát, đợi đến khi giặt đồ xong lại dậy phơi.

Nhưng do quá mệt mỏi nên không đợi đến hai mươi phút sau, lúc không thể tỉnh táo được nữa, cậu thiếp đi.

Cậu mơ một giấc mơ rất hỗn loạn. Cậu mơ thấy mình thi môn tiếng Anh, bước vào địa điểm thi, nhưng kết cấu bên trong địa điểm đó lại khiến cậu lạc lối, không tìm thấy phòng thi đâu cả.

Lý Gia Đồ tìm khắp nơi trong cái nơi trông giống một thư viện châu Âu thời cũ ấy. Chiếc cột trụ và những bức tường khiến cậu không tìm thấy đường ra. Cậu nhìn những bức tường phủ đầy sách được xếp gọn gàng ấy, không biết nên đẩy bức tường nào mới có thể đến phòng thi của mình. Cậu đã hỏi rất nhiều người bên trong căn phòng ấy — Bởi không ít người đang đọc sách trong thư viện. Vẻ mặt đầy hoang mang và luống cuống của cậu khiến những người đang yên lặng nhàn nhã đọc sách kia nghi hoặc.

Cuối cùng, mười lăm phút kể từ lúc bắt đầu kì thi đã trôi qua mà cậu vẫn chưa tìm được phòng của mình. Ngay cả cơ hội để thi cậu cũng không có, bị một giám thị nhắc nhở bằng giọng nói lãnh khốc, “Bây giờ, đã quá thời gian vào phòng thi.”

Sau khi Lý Gia Đồ nghe được những lời này, cậu rốt cuộc cũng tỉnh lại. Cậu nhìn đồng hồ, là thời điểm thức dậy thường ngày. Không lâu sau, cậu nghe thấy tiếng chuông báo thức của trường.

Mấy ngày sau, cậu có gặp lại Tô Đồng, nhưng anh chưa từng hỏi về lời ngày hôm đó cậu đã nói. Có lẽ ở trong lòng anh, đường sóng não của các học sinh đang trong thời kỳ trưởng thành khiến những người lớn như anh không theo kịp được, không nghĩ ra được, và cũng không đáng để nghĩ đến.

Kỳ thi giữa kỳ cuối cùng cũng đã kết thúc. Lý Gia Đồ về kí túc xá nghỉ ngơi, nhìn thấy Phùng Tử Ngưng cực kỳ vui vẻ trở về từ bên ngoài, tiện tay đặt một quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mới trên bàn, không biết gọi điện thoại với ai mà chỉ vài câu sau đã buông cặp xuống, cầm chìa khóa ra ngoài lần nữa.

Khó có thể tưởng tượng ra Phùng Tử Ngưng lại đọc loại tiểu thuyết khoa học viễn tưởng khô khan này. Lý Gia Đồ nhớ là quyển tiểu thuyết này được chia thành ba tập, đây là tập cuối của nó.

Từ trước kỳ thi, Phùng Tử Ngưng và Đàm Hiểu Phong đã bắt đầu cùng vài học sinh lớp 10 và lớp 11 bắt đầu dự định dốc sức xin trường thành lập một câu lạc bộ mới. Tên cũng đã nghĩ xong xuôi, là câu lạc bộ hóa tinh, với chuyên môn là nghiên cứu cấu trúc của các tinh thể.

Trong khoảng thời gian này thường có các bạn học sinh lớp khác vào phòng bọn họ để cùng nhau bàn bạc, ngay cả người xưa nay luôn thờ ơ với hoạt động của các câu lạc bộ cũng vui vẻ tham gia, còn nóng lòng muốn gia nhập nữa. Bọn họ cũng mời cả Lý Gia Đồ, nhưng cậu lại lấy lí do đã tham gia hai câu lạc bộ để từ chối.

“Tiếc thế, ông là cán sự môn Hóa của lớp mình mà.” Trịnh Đào tiếc nuối nói.

Đàm Hiểu Phong đề nghị, “Thì cứ tham gia đi, dù sao trong câu lạc bộ hí kịch ông cũng rảnh mà. Với cả bọn tôi cũng nói với thầy Tô rồi, nếu xin được, thầy ấy đã đảm nhận làm giáo viên hướng dẫn cho chúng ta.”

Điều này Lý Gia Đồ cũng đã nghe nói trong lần bàn bạc đầu của bọn họ. Tuy vậy, cậu vẫn lắc đầu, “Không, tôi không có hứng thú gì với môn Hóa cả.”

Trương Cạnh Dư đi ngang qua bên cạnh, nghe thấy lời cậu nói còn cười, “Ông không có hứng với môn hóa thế còn giữ chức cán sự làm gì?”

Lý Gia Đồ mất kiên nhẫn trả lời, “Có phải tôi muốn làm đâu. Lúc đó thầy muốn cho ông làm nhưng ông lại đẩy sang cho tôi đó thôi?”

“Tôi đã nói là tôi không muốn làm rồi mà.” Trương Cạnh Dư chơi đùa với quả bóng rổ trong tay, nghĩ một lúc lại nhún vai, “Với cả tôi dốt Hóa như thế, ổng sẽ không muốn để tôi làm cán sự đâu.”

Lý Gia Đồ cạn lời. Đúng lúc ấy, cậu lại nhận được tin nhắn bảo cậu đi lấy cuốn đề trắc nghiệm hàng tuần của Tô Đồng. Cậu nhìn thoáng qua để di động vào một bên túi.

Sau khi có kết quả thi cử, Lưu Mặc Nam theo sự phân phó của giáo viên chủ nhiệm mà dán bảng xếp hạng lên trên bảng. Lý Gia Đồ thừa dịp không có người vây xem nhìn thoáng qua.

Thấy thành tích của mình đã tụt xuống, cậu nghĩ, có lẽ học kỳ sau Tô Đồng không muốn để cậu làm cán sự môn nữa đâu.

Ngoài ba môn chủ yếu ra, thành tích các môn khác đều hơn 70 điểm. Môn hóa có phần đỡ hơn, thi được 82 điểm, chắc là cũng không đến mức Tô Đồng phải đích thân nói chuyện. Nếu mình không phải cán sự môn, với số điểm như vậy thì chắc chắn sẽ không bị thầy cô hỏi đến, nên cậu thà không làm chức vụ gì còn hơn.

Cậu xem xong bảng điểm, trở về chỗ ngồi rồi tìm phiếu kê khai sách quyên tặng mà trước đây đã vất vả tìm kiếm. Vì khoảng thời gian trước, phòng tư liệu của thư viện phải sửa sang lại, bao nhiêu thứ đồ trong đó đều lộn xộn hết cả lên. Vì xuất xứ của các sách quyên tặng không nhất thiết phải ghi vào sổ nên để tìm ra tờ kê khai này, Lý Gia Đồ đã phải mất kha khá thời gian lên lớp của mình.

Quyển sách kia tên là “The house on Mango street” (Tạm dịch: Ngôi nhà trên phố Xoài), người quyên tặng là một học sinh lớp 12 tên là Cung Khởi Nam. Trên phiếu quyên tặng có phương thức liên lạc của cô, bao gồm số điện thoại và email. Lý Gia Đồ nhớ kỹ lớp của cô, quyết định giao lá thư này đến tận tay cô nàng.

(*Tại vì lúc trước Lý Gia Đồ đã mặc định A Nam trong bức thư là một cô gái, nên ở đây mới là “Cô”)

Lý Gia Đồ bỏ tờ giấy mỏng manh kia vào một chiếc phong bì. Lúc bỏ vào trong ngăn kéo lại trông thấy một lá thư khác. Cậu hơi hồi tưởng một lúc, mới nhớ ra đây là bức thư mà tháng trước đã nhận được, lúc ấy cậu tiện tay bỏ vào ngăn kéo nên còn chưa đọc. Trên mặt thư viết năm chữ “Người nhận: Lý Gia Đồ”, chữ viết thoạt nhìn rất xinh xắn, giống chữ của con gái.

Trước khi chuông báo chuẩn bị tiết học vang lên, Tô Đồng đã đến phòng học. Anh ôm tập bài thi Hóa, khoanh tay đứng bên cạnh bảng nhìn bảng xếp hạng thành tích kỳ thi học kỳ 1. Thỉnh thoảng còn có học sinh bước vào lớp, chào anh, anh liền gật đầu một cái.

Nhìn bóng lưng của anh, không hiểu sao Lý Gia Đồ lại căng thẳng.

Nhưng thời gian cậu căng thẳng rất ngắn, bởi cảm xúc ấy đã nhanh chóng biến mất. Cậu mở bức thư của mình ra, đọc nhanh như gió, lại là một bức thư tình không thể bình thường hơn. Trên thư có viết là học sinh lớp 10/3, ban đầu là nhìn thấy cậu dùng giày trượt thay cho việc đi bộ, còn tưởng cậu là thành viên của câu lạc bộ trượt ba-tanh nên mới để ý đến cậu — bởi vì cô cũng là thành viên câu lạc bộ đó.

Lý Gia Đồ lướt qua lá thư, trông thấy Tô Đồng không biết đã đến bên cạnh bàn Đàm Hiểu Phong từ lúc nào, tựa bên cạnh chồng sách vở chất cao như núi kia của cậu ta, vui vẻ nói chuyện. Trong kỳ thi này, Đàm Hiểu Phong đạt điểm tuyệt đối môn Hóa, nghe nói trong toàn khối chỉ có hai người đạt điểm tuyệt đối, mà cậu ta chính là một trong số đó.

Cậu đoán cô gái viết lá thư này học Văn không tốt lắm, trong thư không thể hiện được trọng tâm, chỉ viết rời rạc và tỏ ra cô rất thích cậu rất nhiều lần, mong được làm bạn với cậu.

Phùng Tử Ngưng cũng tham gia vào chủ đề nói chuyện của hai người Tô Đồng. Không chừng là cả ba đang bàn chuyện thành lập câu lạc bộ mới, thoạt nhìn ai cũng mang bộ dáng chăm chú và thoải mái.

Không lâu sau, tiếng chuông vào học vang lên.

Mọi người đều tự động trở lại chỗ ngồi của mình.

Tô Đồng cũng bước lên bục giảng, cầm lấy bao đựng chồng bài thi đã nhăn rồi mở ra, hai giây sau lại nói, “Mọi người lấy bài thi học kỳ về, tiết này chúng ta sẽ bàn về nó.”

Lý Gia Đồ còn nhớ tình hình lúc anh mới lần đầu dạy bọn cậu, tuy không nghiêm trọng lắm, nhưng cũng trở thành một lần thể nghiệm khó quên. Và đây cũng là một lần khảo nghiệm, cho dù là giáo viên hay học sinh, lúc đứng giữa môi trường học tập vốn có của trường học, cũng sẽ bắt kịp tốc độ phát triển của nó.

Dù vẫn chưa tan học nhưng Lý Gia Đồ đã thay giày trượt. Đợi đến lúc chuông tan học vang lên, Tô Đồng tuyên bố nội dung con lại sẽ tiếp tục bàn trong tiết sau thì cậu lập tức rời chỗ ngồi, cầm lá thư chạy ra bên ngoài.

Để tránh quấy rầy các anh chị lớp 12 ôn tập, nên các học sinh lớp dưới bình thường nếu không có việc gì thì sẽ không lên tầng của lớp 12. Lý Gia Đồ đã hỏi được vị trí từ dưới tầng, vội chạy lên.

Nào ngờ giáo viên của tiết đó dạy quá giờ, khiến cậu suýt nữa là đụng vào cô đang bước từ phòng học ra. Cậu ngẩng đầu, vừa thấy là cô Lao Anh, sợ tới mức trợn to mắt, cũng sợ tới mức không dám gây ra tiếng động nào.

“Em xin lỗi cô ạ.” Lý Gia Đồ vội cúi đầu giải thích.

Lao Anh vỗ ngực, bất mãn đánh giá cậu một lúc, cằn nhằn xong rồi nói “Đám trẻ bây giờ đứa nào cũng tăng động thật”, rồi rung đùi đắc ý rời đi.

Lý Gia Đồ chờ cô đi xa mới chào hỏi đàn chị ngồi ở bàn thứ nhất, “Chào chị ạ, em muốn tìm chị Cung Khởi Nam.”

Đàn chị nghi ngờ nhìn cậu, xoay người la một tiếng về phía trong lớp, “Cung Khởi Nam! Có người tìm kìa!”

Cậu cười xin lỗi với đàn chị kia, đứng cạnh cửa nhìn xung quanh. Bầu không khí trong phòng của học sinh lớp 12 lúc này khá là sôi động, không đến mức tất cả mọi người đều ngồi yên một chỗ im lặng. Lý Gia Đồ quan sát là đàn chị nào được gọi đứng dậy, nhưng sau một lúc lâu, cậu lại nhìn thấy một đàn anh đeo kính bước tới trước mặt mình, dùng giọng nói hơi trầm hỏi, “Cậu tìm tôi?”

Lý Gia Đồ sửng sốt một lúc, nhất thời phản ứng kịp, thử thăm dò, “Anh chính là Cung Khởi Nam?” Cậu nhìn thấy vẻ mặt ‘không hiểu ra làm sao’ của đàn anh, lại hỏi, “Em là thành viên của trung tâm sách báo. Cuốn sách “The house on Mango street” là của anh quyên tặng sao?”

Anh ta hiểu ra, gật đầu, “Đúng, đó là sách của tôi. Có vấn đề gì sao?”

“À, không có vấn đề gì cả…” Lý Gia Đồ đưa lá thư cho anh ta, “Bức thư này em đã tình cờ thấy lúc chỉnh lí lại sách. Anh xem thử có phải là thư gửi cho anh không.” Nhìn thấy anh ta nhận bức thư ấy, hơi nghi ngờ lật ra, Lý Gia Đồ lúng túng gãi đôi gò má.

Cung Khởi Nam đọc bức thư một lát, lông mày hơi nhíu lại. Rất lâu sau, anh ta mới nhìn về phía Lý Gia Đồ, lập tức gấp lá thư lại lần nữa rồi thừa nhận, “Đúng là của tôi. Trước đây tôi không chú ý đến.”

Anh ta chưa từng đọc lá thư này sao? Lý Gia Đồ thầm thắc mắc. Nhưng đây lại là việc riêng của người ta, nếu hỏi sẽ không đúng phép. Cậu hơi xấu hổ gật đầu, “Vâng, vậy lá thư ấy trả lại anh. Em về đây.”

“À… Cảm ơn cậu.” Cung Khởi Nam lịch sự cười một chút, đặt lá thư vào trong phong bì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN