Nhụ Mộ
Chương 24
Edit: Dú
—————————————–
Quả nhiên nhiệt độ đã giảm xuống hơn mười độ. Rất nhiều học sinh đều không đoán được mùa đông đến nhanh như thếnên không trữ đủ quần áo ở trường. Đám người tập thể dục hứng phải gió lạnh cũng co lại thành một nhúm, thừa dịp còn chưa chính thức bắt đầu tập thể dục bèn tụm năm tụm bảy ôm nhau sưởi ấm, vừa tập xong đã giải tán nhanh như chớp.
Buổi tập chạy tiếp sức vốn định tổ chức sau khi tập thể dục cũng vì Trương Cạnh Dư không chịu lạnh nổi đành phải hủy. Lý Gia Đồ cùng đám bạn bước nhanh đến căn tin ăn sáng sưởi ấm, nghĩ xem tối nay có thể bắt xe buýt về nhà lấy quần áo thu đông hay không, sau đó lại chạy về trường trước buổi tập thể dục sáng sớm.
Người giúp việc nhà La Tử Hào từ sáng đã đưa áo lông và áo khoác cho cậu ta. Chu Thư Uyên đi cùng cậu ta về kí túc xá không ngừng hâm mộ, sau khi vào lớp thì gặp ai lại kể cho người nấy.
Thật ra từ lúc tỉnh dậy, Lý Gia Đồ đã nhận được tin nhắn của mẹ, hỏi cậu có lạnh không, muốn đưa đồ đến không. Cậu suy nghĩ dù sao cũng đang trong giờ làm việc, để ba mẹ cố ý tìm cớ rời khỏi nơi làm việc đúng là rất phiền phức, Lý Gia Đồ bèn giả vờ từ chối.
Sau tiết đọc sách buổi sớm, cậu đã hơi buồn ngủ. Đàm Hiểu Phong qua nộp quyển thí nghiệm tuần nhìn dáng vẻ không chút tinh thần ấy, cởi áo khoác đưa cho cậu.
“Ông không lạnh à?” Lý Gia Đồ vừa mặc áo cậu ta vừa hỏi.
Đàm Hiểu Phong nhún vai, kéo chiếc mũ của áo lông xuống đầu, “Lông dê thật đó, còn đong đầy tình mẹ.”
Dự báo thời tiết nói tuần này vẫn sẽ tiếp tục lạnh đến cuối tháng. Những học sinh đã bắt đầu chuẩn bị cho khai mạc đại hội thể dục thể thao không khỏi sầu lo đến ngày ấy làm sao để mặc đồ biểu diễn để vào hội trường.
“Chết rồi chết rồi, tôi đây phải mặc một bộ bối tử bằng tơ lụa, thứ tư tuần sau có khi bị đông chết luôn.” Chu Ý Trăn ôm túi sưởi tay, hối hận muôn phần.
Phùng Tử Ngưng hỏi, “Không phải cuối tháng mười một đại hội mới khai mạc à? Sao lúc ấy lại không nghĩ đến mấy đồ phụ kiện mùa đông?”
Chu Ý Trăn đành trả lời, “Ai biết năm nay lại lạnh sớm thế chứ? Thời điểm này năm trước tớ còn mặc áo cộc tay đó! Với cả, cuối tuần trước còn tận hai bảy hai tám độ cơ mà!”
“Cậu ấy đóng vai Tiết Bảo Thoa y đúc luôn.” Cô nàng bên cạnh giải thích.
Chu Ý Trăn trừng mắt lắc đầu, “Đông chết tớ cũng được, nhưng còn chết sớm hơn Đại Ngọc!”
Cô bạn phải sắm vai Lâm Đại Ngọc nghe xong, cười hai tiếng ha ha.
“Đúng rồi, Chu Ý Trăn nè, cậu lấy cốc nước nóng này đâu ra vậy?” Cô gái đóng vai Vương Hi Phượng hỏi.
(*Chú thích: Tiết Bảo Thoa, Lâm Đại Ngọc, Vương Hi Phượng đều là nhân vật trong tiểu thuyết “Hồng Lâu Mộng”)
Chu Ý Trăn nói như lẽ dĩ nhiên, “Tớ đến tổ bộ môn tiếng Anh lấy được đó.” Giữa những ánh mắt ý vị thâm trường và âm thanh tỏ vẻ đã ngầm hiểu, cô nàng càng dùng giọng điệu hùng hồn hơn, “Gì thế? Tớ bị thầy bóc lột như một dân công thấp bé, chẳng lẽ một cốc nước cũng không xin được à?” Người được nhắc đến là thầy Khâu dạy tiếng Anh của lớp.
Chu Thư Uyên híp mắt, “Tớ thấy cậu diễn Phượng tỷ được đó, miệng mồm lanh lợi.”
Đang nói chuyện thì thầy Khâu đi vào từ cửa sau, thấy đám học trò tám chuyện sôi nổi, hỏi đang nói gì thú vị đấy.
Chu Thư Uyên tố cáo trước, “Cái bạn này vừa mới bảo thầy bóc lột bạn ấy như một dân công thấp bé đó?”
“Không phải à? Dân chúng lao động năm mới còn được tiền mừng, mà tớ thì có được cái gì đâu ~” Chu Ý Trăn trách móc.
Thầy Khâu không biết nên khóc hay cười, cam chịu bảo, “Đúng đúng đúng, vất vả Chu đại tiểu thư suốt ngày bôn ba vì Khâu mỗ rồi.”
Cô nàng nhíu mày, đắc ý ném ánh mắt quyến rũ sang Chu Thư Uyên, lúc cậu ta sắp giả ói bèn nhảy xuống từ trên bàn, “À, bài tập nghe viết tiếng Anh tiết đọc buổi sáng đã nộp đủ rồi ạ.” Nói xong liền đưa vở cho thầy.
Hai tiết Anh liên tục Lý Gia Đồ đều không nghe. Khi tiết học bắt đầu, có học sinh than thở không biết có thể ngồi trong lớp không ra ngoài được không, nhưng vì không thể làm trái quy định của nhà trường, nên rất nhiều nam sinh đi ra ngoài hành lang, dồn lại trong một góc.
Cả đám chen chúc cạnh cái cột nơi góc tường, những người bị gạt ra tiếp tục đứng lùi ra phía sau. Lý Gia Đồ vẫn không hiểu nổi trò chơi xuất hiện vào mùa thu đông này rốt cuộc là vui ở chỗ nào, nhưng lớp mười đi qua cũng vô duyên vô cớ bị bắt lại đứng chen chúc cùng.
Thời tiết mùa hè oi bức, ngay cả tay chạm đùi cũng khó chịu, nhưng khi nhiệt độ vừa hạ lại ước gì cứ ôm nhau thành một nhóm.
Nếu Lý Gia Đồ không phải đi nộp chồng bài thi trắc nghiệm mỗi tuần, chỉ sợ cũng sẽ bị bọn La Tử Hào kéo vào trong góc tường. Một số phụ huynh của học sinh ở nội thành nhân lúc đang giờ lên lớp thì đưa quần áo ấm cho con. Lý Gia Đồ không khỏi lo lắng tối nay có thể xin nghỉ học được không. Cậu bước hụt một bậc thang, hoảng hốt giật mình tỉnh lại, bỗng đau đầu không chịu nổi.
“Sao mặc ít vậy? Em chưa nhận được quần áo hả?” Một giáo viên từ tổ nghiên cứu đụng phải cậu, cực kỳ ngạc nhiên hỏi.
Cậu lúng túng trả lời, “Vâng, còn chưa có ạ.” Lòng thầm biết thầy giáo này không nhận ra mình nên cậu không giải thích nhiều.
Một giáo viên khác của tổ Hóa học nghe thấy thì nói với đồng ngiệp vừa bước vào cửa, “Bọn trẻ bây giờ đều như thế, thích thể diện không thích ấm.”
“Em có việc gì không? Đến tìm ai vậy?” Vị giáo viên vừa nãy mới quan tâm đến cậu ngồi xuống bàn làm việc của mình, vặn nắp chai nước uống một hơi.
Lý Gia Đồ đứng cạnh cửa nhìn vào bên trong, phát hiện Tô Đồng không có ở đây bèn nói, “Em đến nộp bài thi ạ.” Nói xong thì bước vào văn phòng, đặt chồng bài thi lên bàn của Tô Đồng.
Chắc thầy vừa mới rời đi một lúc — Di động còn đặt trên bàn. Gió ấm từ điều hòa trong văn phòng của giáo viên tỏa ra, bàn làm việc của Tô Đồng lại ở bên cạnh điều hòa tủ đứng. Lý Gia Đồ đứng một lúc lâu đã cảm thấy gió ấm thổi vào trong gáy dưới chiếc mũ áo.
Lý Gia Đồ đứng chần chừ hai giây thì đặt chồng bài thi xuống phía dưới điện thoại của anh. Lúc định đi, điện thoại bỗng rung, cậu nhìn màn hình cuộc gọi là tên của Lê Phương thì giật mình.
“Hửm? Em đến rồi à?” Tô Đồng trở lại từ bên ngoài, nhìn thấy Lý Gia Đồ đứng bên cạnh chỗ làm việc của mình thì thuận tay cầm điện thoại lên, hủy cuộc gọi rồi mở wechat gửi tin nhắn thoại, “Đợi chút nữa gọi lại cho.”
Lý Gia Đồ hối hận mình đã không rời đi sớm hơn một chút thì được hỏi có việc gì bèn nói, “Bài thi đã nộp đủ rồi ạ.”
“À…” Tô Đồng ngồi xuống, tùy ý đặt di động sang một bên, mở bài thi nhìn một chút.
Lý Gia Đồ mím đôi môi bị khô vì mất nước, lúc anh ngẩng đầu nhìn về phía cậu thì nói, “Em về trước thầy nhé.”
Sự ngạc nhiên xẹt qua đôi mắt Tô Đồng. Anh gật đầu nhưng trước khi cậu định đi thì gọi cậu lại.
Lý Gia Đồ quay người, nhìn anh đầy thắc mắc.
Tô Đồng hiếm khi do dự như vậy, dường như anh đang suy nghĩ không biết rốt cuộc muốn nói cái gì. Điều này làm Lý Gia Đồ căng thẳng từ tận đáy lòng, dù cậu cũng không biết mình có gì đáng giá để Tô Đồng phải cân nhắc.
“Ừm… Trong lớp có bật điều hòa không?” Anh hỏi.
Lý Gia Đồ thầm hụt hẫng một chút. Cậu biết điều Tô Đồng muốn nói không phải là cái này, “Vẫn chưa bật ạ, theo quy định phải dưới mười độ mới được bật.”
Tô Đồng dùng mắt nhìn sang vị trí bên cạnh, “Lấy chiếc ghế dựa đó rồi ngồi giúp tôi sửa bài thi. Mặc mỏng như vậy, không thể ở trong lớp được.”
Cậu ngạc nhiên một lúc lâu sau mới đáp lời, lấy chiếc ghế làm việc ở bên cạnh, ngồi xuống vị trí trống mà Tô Đồng đã nhường.
Bàn làm việc của giáo viên rất rộng rãi, nhưng mấy thứ lặt vặt trên bàn lại nhiều khiến mu bàn tay Lý Gia Đồ chạm phải ngón tay của Tô Đồng lúc cậu tìm sách bài tập và bút đỏ.
Lần đầu tiên, anh không phát hiện ra nhưng Lý Gia Đồ cũng không rút tay về. Sau đó, Tô Đồng chạm phải, không khỏi cúi đầu nhìn xuống, hoàn toàn nắm tay cậu theo bản năng. Anh nhắc nhở, “Sao lại lạnh như vậy.”
Đầu ngón tay của Lý Gia Đồ khẽ giật nhưng anh không nhận ra bởi cậu đã rút tay về quá nhanh.
“Sắp lạnh cóng hết rồi kìa, không có đồ để mặc sao?” Tô Đồng nhìn cậu đầy kì lạ, “Đây là đồ của Đàm Hiểu Phong hả? Sáng nay thầy thấy em ấy mặc.”
Cậu gật đầu, “Cậu ấy cho em mượn ạ.”
“Không có đồ?” Tô Đồng hỏi xong bèn đứng dậy đi tới cái tủ ở một bên của văn phòng, tìm được hai cái cốc chỉ dùng một lần, rót nửa cốc nước nóng vào cả hai.
Lý Gia Đồ nhận cốc nước nóng mà anh đưa tới, cầm để làm ấm tay, “Hai tuần rồi em chưa về nhà. Lần trước về thì không ngờ sẽ lạnh nhanh như thế.”
“Vậy à…” Tô Đồng nhíu mày, suy nghĩ rất lâu rồi nói tiếp, “Bảo ba mẹ em tối nay đưa đồ đến đây đi. Hôm nay mới thứ ba, mấy ngày sau sao em chịu được.”
“Vâng.” Cậu gạch một nét màu đỏ trên sách bài tập trước mặt.
Tô Đồng không làm việc gì của anh cả. Sau khi sắp xếp cho Lý Gia Đồ rồi thì cầm điện thoại ra ngoài.
Anh cũng không rời khỏi phòng làm việc mà là đứng ngoài hành lang văn phòng gọi điện thoại. Thời gian của cuộc gọi này rất ngắn, chưa đầy ba phút đã kết thúc. Lý Gia Đồ sửa xong hai quyển vở bài tập thì nhìn thấy anh trở lại, hoàn toàn không thể đoán ra nổi anh đã nói gì qua điện thoại từ vẻ mặt bình thường quá mức kia.
Thời tiết rét lạnh đột ngột khiến văn phòng của các giáo viên không khỏi không rôm rả để thư giãn. Từ những giáo viên đã về hưu nhưng được mời ở lại làm việc cho đến những gương mặt mới khoảng hai mươi mấy tuổi, trong tổ Hóa học, đa số đều là giáo viên nữ.
“Còn tưởng là thực tập sinh đến từ trường đại học nào đó cơ!” Cô giáo ở cạnh bàn làm việc chỗ cậu ngồi đang cầm tách trà mỉm cười nói.
Cô giáo khác ở bàn đối diện hỏi, “Tiểu Tô là gương mặt tốt nghiệp xuất sắc và ưu tú của thành phố hả?”
Tô Đồng xấu hổ, lúng túng đáp lại, “Vâng.”
“Tiếc là không ở lại Bắc Kinh!” Cô giáo kia tiếc hận cứ như bản thân mới là người chịu vậy.
Lao Anh đứng phía sau Tô Đồng nghiêm túc nói một câu, “Tiểu Tô!”
“Ôi.” Tô Đồng vội xoay ghế lại.
Bà trừng đôi mắt sáng ngời có thần của mình, cực kỳ nghiêm túc, “Đến thành phố lớn, không thì những nơi có trình độ giáo dục phát triển như Sơn Đông hay Giang Tô đi. Còn trẻ mà cắm chân ở nơi nhỏ bé này làm gì? Đúng là mai một nhân tài!”
“Phụt ~ Cô Lao ơi, cô nói vậy mà để hiệu trưởng nghe được thì không tốt lắm đâu. Trường mình mới qua sinh nhật 115 tuổi đó!” Cô giáo đang cầm cốc nước nóng nói đùa.
Lao Anh không khách sáo liếc cô nàng một cái, nói đúng trọng tâm, “Trình độ giáo dục ở Tây Nam chúng ta thấp, đây chính là sự thật tàn khốc!”
Tô Đồng khiêm tốn nghe lời giảng dạy rất lâu, suy nghĩ một chốc mới đáp, “Thật ra em cũng biết là năng lực của mình vẫn còn điểm thiếu sót, cũng không phải nhân tài gì đó mà cô nói… Nhưng tạm thời cứ xem như là, em đã bước chân từ nơi này ra, nên em hi vọng có thể dùng sự cố gắng của mình để giúp đỡ thêm nhiều đứa trẻ tốt nghiệp ở nơi đây, sau đó bước ra trở thành một nhân tài có ích chân chính.”
Lao Anh nghe thấy thì sững người một chút, chớp mắt, không quá chắc chắn mà thăm dò, “Tiểu Tô, em thật sự tình nguyện làm giáo viên?”
Không biết vì sao mà Tô Đồng không trả lời. Lý Gia Đồ ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêng đang trầm mặc của anh. Anh khẽ cắn khiến cánh môi vốn không có nhiều huyết sắc đỏ lên một chút, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ nở một nụ cười nhạt, không chứa ý cười, cũng không nói ra đáp án.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!