Nhụ Mộ - Chương 6: “…cũng không biết giáo viên và học sinh ai quản ai đâu.”
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Nhụ Mộ


Chương 6: “…cũng không biết giáo viên và học sinh ai quản ai đâu.”


Thật ra Lý Gia Đồ biết mẹ mình làm việc ở bên ngoài không phải để kiếm tiền, mà là bà không chịu nổi khi cứ ngồi không ở nhà. Mẹ cậu cực kỳ khinh bỉ kiểu phụ nữ chỉ biết ngồi ở nhà dạy con hộ chồng. Về điểm này thì Lý Gia Đồ đã phát hiện từ lúc còn đang ở nhà trẻ.

Hồi còn nhỏ, lúc mẹ cậu còn đang làm việc ở nhà máy, có lần thấy ba cậu không có thời gian đưa cậu đến nhà trẻ, bà đã cưỡi trên chiếc xe đạp của mình, đặt Lý Gia Đồ ở ghế ngồi phía sau, chở cậu đến nhà trẻ. Thỉnh thoảng bà sẽ buôn chuyện với các bà mẹ cũng đưa con đến nhà trẻ như mình. Đối với những bà mẹ chỉ luôn ở trong nhà nuôi con, bà kể rằng mình cũng chỉ có một đứa con trai bảo bối, nhưng bản thân bà vẫn đi làm, trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo.

Sau đấy cậu đi học tiểu học, một bạn có quan hệ tương đối tốt với cậu đến chơi nhà. Mẹ cậu biết được mẹ cậu ta cũng là một bà nội trợ thì “À” một tiếng hiểu rõ, âm cuối còn kéo dài thâm sâu, cho rằng trẻ con nghe không hiểu gì.

Sau khi mẹ của Dương Bồi Thanh nghỉ hưu, bà mở một quán bán đồ ăn sáng ở một ngã tư trong huyện. Vì Lý Gia Đồ và Dương Bồi Thanh là bạn học cấp 1 kiêm cấp 2 nên hai bà mẹ cũng quen biết nhau. Thỉnh thoảng khi Lý Gia Đồ về nhà ăn cơm vào cuối tuần, sẽ nghe thấy mẹ mình nhắc đến dì Dương, kể rằng lúc mua thức ăn có gặp dì, và đã nói những gì với nhau, linh tinh kiểu thế. Lý Gia Đồ nhìn ra được rằng, lí do mẹ mình thích dì ấy, nói không chừng còn là vì sự đồng cảm cũng nên.

“Đúng rồi, lúc trưa mẹ đi siêu thị mua thức ăn, trên đường về gặp được mẹ của Dương Bồi Thanh đấy.” Mẹ cậu nói, “Nghe dì ấy nói, Dương Bồi Thanh chọn bên khoa học xã hội rồi. Còn con thì sao? Sao chưa nghe con nói gì với ba mẹ?”

Vì ba mẹ không hỏi nên con mới không chủ động nói đó. Nghe thấy mẹ hỏi, cậu chần chừ một chút rồi đáp, “Con chọn khoa học tự nhiên ạ.”

Nghe vậy, bà thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, “Khoa học tự nhiên là tốt rồi, khoa học tự nhiên là tốt rồi.” Nói xong bà còn sợ chồng mình không biết chuyện, còn giải thích, “Năm trước trường của bọn nó có một thủ khoa ở bên khoa học tự nhiên đó!”

Ba cậu cau mày, “Sao lại chọn khoa học tự nhiên? Con chỉ thi được hơn 80 điểm môn Vật lý và Hóa học thôi mà. Sau này chương trình càng ngày càng đi sâu hơn, con có thể trụ nổi sao?”

“Ai ya, con mình chắc chắn là đã nghĩ kĩ rồi mới chọn đấy, chuyện này đâu đùa được? Hơn nữa, con nó nhất định là muốn chọn khoa mà mình thích thì mới có thể học được. Với cả rõ ràng chủ nhiệm lớp của bọn nhỏ là giáo viên dạy toán, nhưng mọi người lại nói, cô chủ nhiệm còn là giáo viên dạy bên khoa học xã hội nữa. Sau này khi phân khoa rồi thì lớp bọn nhỏ sẽ thành lớp khoa học xã hội, hay khoa học tự nhiên thì cũng thế cả thôi. Giờ con mình chọn khoa học tự nhiên, không cần phải thay chủ nhiệm, thế còn không được hả? Cô Đinh có bằng thạc sĩ của trường đại học sư phạm phía Bắc đó, đã từng đào tạo ra được một thủ khoa đấy!” Mẹ cậu giơ một ngón tay cái ra, mỉm cười với đứa con trai mình luôn rõ như lòng bàn tay, bổ sung, “Hơn nữa, em cũng tra tư liệu về các thầy cô đứng lớp trên mạng rồi, mỗi người đều rất giỏi, muốn kinh nghiệm có kinh nghiệm, muốn thành quả có thành quả.”

Mẹ nói liên hồi, trong ấn tượng của Lý Gia Đồ, ba cậu chưa từng xen ngang được câu gì lúc bà đang nói cả. Quả nhiên lúc này, ba cậu cũng trầm ngâm một lúc lâu rồi nói với cậu, “Tự con nắm chắc đi nhé.”

Cậu gật đầu, sau khi ba mẹ đấu khẩu xong rồi mới nở nụ cười cảm kích với ba.

“Ai ya!” Mẹ cậu nuốt được vài miếng cơm, bỗng nhiên lại thốt lên một câu khiến mọi người đều nhìn sang đầy vẻ nghi hoặc. “Sau kỳ này sẽ phân khoa, thế các con sẽ không phải đổi các thầy cô bộ môn khác chứ?” Mẹ cậu vội hỏi, “Sẽ không đâu nhỉ? Các thầy cô bộ môn sẽ theo các con đến thẳng khi tốt nghiệp mà, đúng không? Mẹ nhớ hồi nhập học, cô Đinh đã từng đảm bảo như thế.”

Lý Gia Đồ gật đầu qua loa, nghĩ lại một chút rồi nói, “Nhưng cô dạy Hóa sẽ sinh con vào tháng sau, rồi còn những tháng nghỉ sinh nữa, có lẽ trong khoảng thời gian đó sẽ có giáo viên khác dạy thay.”

Mẹ cậu chau mày, “Như vậy sao được? Sao có thể dạy một nửa rồi đưa cho giáo viên khác dạy được? Cô sinh em bé xong sẽ dạy lại lớp con, hay là để hẳn cho giáo viên khác dạy?” Bà lắc đầu, “Trường học đúng là quá vô trách nhiệm, đây có phải là cố ý để học sinh không tiếp thu được không!”

“Giáo viên cũng là người, cũng phải kết hôn sinh con. Đổi giáo viên giữa chừng, nếu không học theo kịp thì đừng đi học nữa.” Lý Quân Trác lãnh đạm nói.

Mẹ cậu vẫn nghiêm túc nói, “Trường học vốn chỉ có ít giáo viên như vậy, một người đi sinh con rồi, giáo viên dạy thay lấy đâu ra? Để một giáo viên nhận dạy thêm một lớp, hay là giao cho giáo viên mới đây. Dù giáo viên có tốt cỡ nào đi chăng nữa thì khi lượng công việc nhiều quá cũng sẽ bị phân tâm, trình độ giảm xuống. Còn về giáo viên mới vào trường, lại càng không cần nói. Không có kinh nghiệm thì dạy học sinh kiểu gì? Tự học à?”

Lý Gia Đồ thấp giọng nói, “Giáo viên họ Tô mà tuần trước đến lớp bọn con dạy thử môn Hóa ấy, dạy rất tốt ạ. Các bạn lớp con đều rất thích thầy ấy.”

Mẹ cậu nhíu mày, “Giáo viên họ Tô? Là nam hay nữ?”

“Là nam ạ.” Lý Gia Đồ vẫn cúi đầu như cũ, hờ hững đáp.

“Là nghiên cứu sinh hay là sinh viên chưa tốt nghiệp? Mà mấy giáo viên trẻ ở trường con chắc đều không tốt nghiệp ở khoa chính quy chứ hả?” Mẹ cậu lẩm bẩm, bỗng nhiên lại ngừng một lúc rồi giọng bắt đầu trở nên kì lạ, “Bề ngoài thế nào? Đẹp trai không?”

Lý Gia Đồ hơi khó chịu, nhưng vẫn tỏ vẻ không sao mà gắp rau lên, thờ ơ đáp, “Cũng có thể nói như vậy.”

Mẹ cậu nửa tin nửa ngờ nhìn sang cậu, lại nhìn sang chồng mình, ý nói châm biếm, “Giờ mấy giáo viên trẻ đều thích ăn diện cả. Thầy hay cô cũng như nhau. Vốn cũng không lớn hơn học sinh mấy tuổi, vậy mà còn ăn diện, cũng không biết giáo viên và học sinh ai quản ai đâu.”

Lý Gia Đồ đảo cơm trong bát, làm bộ không nghe thấy gì.

Học kỳ mới còn chưa bắt đầu, những sự kiện lớn nhỏ đã triển khai sớm rồi.

Lý Gia Đồ về trường trước ba ngày. Đầu tiên, cậu giặt ga giường đã không dùng hai tháng, sau đó lại đi ăn với các thành viên câu lạc bộ ở thư viện, bàn chuyện sự kiện của học kỳ mới. Cậu tham gia hai câu lạc bộ, ngoài câu lạc bộ sách dành cho học sinh thì còn có câu lạc bộ kịch. Hai câu lạc bộ này là khi cậu mới vào trường đúng lúc đang mùa tuyển, lúc đang đi trên sân trường được các anh chị cốt cán trong câu lạc bộ giữ lại mời chào, sau đó nhất thời nóng đầu mà gia nhập.

Ở trong trường, chuyện một học sinh vào nhiều câu lạc bộ cũng không hiếm gặp. Ví dụ như Chu Thư Uyên vừa là thành viên Đoàn trường vừa là thành viên câu lạc bộ tuyên truyền, công việc rất nhiều nên cậu ta cực kỳ bận. Bình thường ngoài thời gian đi học và ngủ, Lý Gia Đồ dường như không thấy bóng dáng của Chu Thư Uyên đâu cả. Về chuyện này, cậu không khỏi cảm thấy rằng, so với Chu Thư Uyên, cậu đúng là không thể nào so được.

Dù cậu cũng tham gia hai câu lạc bộ đấy, nhưng chức vụ và công việc ở hai câu lạc bộ này đều rất ít.

Cậu tham gia các sự kiện của câu lạc bộ ở thư viện, bình thường sẽ phụ trách chiếu phim với thành viên khác vào cuối tuần, có khi còn tham gia vào sự kiện trao đổi sách cũ — Mà sự kiện này một học kỳ chỉ có một lần, thời gian cũng chỉ trong một tuần. Còn ở trong câu lạc bộ kịch, cậu còn nhàn rỗi hơn. Nơi đây có một ban rất kì diệu, tên là ban “tương du” (*). Các thành viên trong đó đều là những gương mặt từ các ban khác chạy tới, mà Lý Gia Đồ cũng là một trong số đó.

Tham gia vào hoạt động nội bộ của hai câu lạc bộ khác nhau tương đương với việc cậu được cọ cơm hai bữa tối và một ngày đón khai giảng. Lúc này, hầu hết học sinh đã quay về trường.

Có một học sinh mới tới nhận cái giường vốn đang trống kia.

“Ông trời có buông tha ai bao giờ…” Trương Cạnh Dư ý vị thâm trường, vỗ vỗ vai Lý Gia Đồ.

Lý Gia Đồ không hiểu ý của cậu ta, cẩn thận nghĩ lại, nhìn thấy bộ chăn, gối, đệm IKEA, và cả bộ đồ dùng sinh hoạt của MUJI ở trên bàn, lập tức hiểu ra, “Cậu ấy thật sự sẽ ở phòng chúng ta?”

Giường của La Tử Hào đến giờ vẫn còn trống trải, nghiêm túc nói, “Tôi kệ nhé. Tôi không muốn ngủ kế bên cậu ta đâu. Các ông có ai muốn đổi giường với tôi không?”

Cũng chỉ có mình cậu ta mới có thể nghiêm túc nói ra những lời bốc đồng như thế. Lý Gia Đồ và Trương Cạnh Dư nhìn nhau, đều không hé răng.

Chu Thư Uyên đang luồn vỏ chăn trên giường không vừa ý lắm, “Ây ây ây, ba người các ông suy nghĩ lại về GDP được không vậy? Cũng không nhìn xem đồ người ta dùng là hãng gì à, không phải bông tơ thì cũng là sợi đay đó, vì để bảo vệ môi trường mà cậu ấy đã cống hiến bao nhiêu, các ông biết không?”

“Vậy ông đổi cho tôi đi?” La Tử Hào quay đầu lại nói với cậu ta.

Chu Thư Uyên biến sắc, “Giường này tôi ngủ một năm, ngủ đến mức nảy sinh tình cảm luôn rồi. Ông nghĩ ai cũng giống như ông, có mới nới cũ, nói đổi là đổi à?”

Trương Cạnh Dư đề nghị, “Hay là Lý Gia Đồ đổi với La Tử Hào đi. Dù sao ông cũng xem như là người nam nữ đều ăn, trẻ già đều thương.”

Lý Gia Đồ đã sửa sang lại giường và bàn học xong xuôi từ tối hôm qua, đã ngủ một đêm rồi, giờ lại còn muốn cậu đổi giường nữa. Cậu không tình nguyện mà nói, “Sao ông không tự đổi đi?”

“Tôi ngủ ở phía đối diện cậu ta mà.” Trương Cạnh Dư chỉ vào giường mình, “Đối diện với bên cạnh, khác gì nhau đâu?”

Lý Gia Đồ nhìn bộ dáng chắp hai tay thành hình chữ thập cầu xin mình của La Tử Hào, bất đắc dĩ đáp, “Được thôi, đổi thì đổi vậy.”

Nói đổi là đổi, hai người đồng thời nhảy lên trên giường, bắt đầu thu dọn chỗ mình nằm. Hai người vốn đã gần nhau nên chỉ đơn giản chuyển đồ một chút, không tới mười lăm phút đã đổi giường xong, nhưng khó chuyển nhất vẫn là bàn học riêng của mỗi người.

So với chuyện bạn học sinh mới, Lý Gia Đồ càng chờ mong có người sẽ nói về giáo viên mới hơn. Nhưng chỉ riêng việc Phùng Tử Ngưng ở chung phòng với bọn họ cũng đã đủ khiến những người khác lo sợ suốt đêm. Bởi vì những người trong phòng này chưa một ai từng đứng trong khoảng cách năm mét với Phùng Tử Ngưng cả, chứ đừng nói đến việc đã nói chuyện cùng cậu ta chưa.

Dù thế, bọn họ vẫn muốn tính cả cậu bạn cùng phòng mới này mở một cuộc hội nghị của học kỳ mới — về việc máy giặt cực kỳ quan trọng.

Nhưng cậu bạn này hình như quá bận nên trước bữa tối vẫn chưa vào kí túc xá. Thế nên thể theo nguyện vọng của những người khác, bọn họ trực tiếp lên QQ hẹn đúng bảy giờ rưỡi tập hợp ở cổng trường, đến chợ trung tâm mua máy giặt cùng nhau.

Lý Gia Đồ ăn cơm tối, đi tắm xong thì ra cổng trường với những người khác. Khi bọn họ đứng ở cổng chờ bạn cùng phòng mới, Lý Gia Đồ mới nhìn thấy trên nhóm QQ có một người nhắc đến chuyện thay giáo viên dạy Hóa.

Người gửi thông báo là lớp trưởng Lưu Mặc Nam, thế nên gần như sẽ không có tin xấu gì cả.

Không lâu sau, trong nhóm có thêm vài thành viên mới. Lý Gia Đồ click vào xem thông tin, bắt gặp Tô Đồng vừa mới sửa tên hiển thị trong nhóm, bất giác cúi đầu cười rộ lên.

Chú thích:

(*) Đả tương du: lấy xì dầu.

Ở TQ trước đây, khi muốn mua xì dầu ngta phải mang chai đến cửa tiệm để mua. Cụm từ này phát sinh trong một trường hợp như sau: Có một người MC thực hiện chương trình truyền hình trực tiếp, trong quá trình cần phỏng vấn 1 số người dân, khi MC đó gọi 1 người qua đường và phỏng vấn thì nhận đc câu trả lời là “Đả tương du” rồi người này liền đi mất, ý nói là người đó chỉ đi mua xì dầu mà thôi, ko quan tâm đến việc khác.

Sau này từ này thường đc dùng trong các trường hợp có 1 người đi ngang qua nhưng ko để tâm đến những gì diễn ra bên cạnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN