“Điện hạ nói sớm có phải hơn không, thiếp sẽ tự tay viết thư cho Lâm tướng quân, sau khi việc thành, mong Điện hạ đừng quên công lao phò tá của Chung gia.”
Khương Vân Tức nghe xong rất tức giận, nhưng đã nhận được thư, cũng vội vã rời đi.
Sau khi hắn đi, ta gọi Viễn Ca đến quở trách: “Huynh có biết hắn là bậc đế vương tương lai không, bất kính trước mặt thiên tử, chẳng lẽ không muốn sống nữa sao?”
Người này vẫn cứng đầu cứng cổ: “Mạng này, vốn là của tiểu thư.”
Người có tính cách như vậy, chẳng hiểu sao lại có thể làm ăn phát đạt nơi biên ải.
Nhưng huynh ấy không nên bị cuốn vào vòng xoáy này.
Ta nhờ đại ca điều huynh ấy đi nơi khác, đổi một người lạ mặt đến bảo vệ.
12
Năm hết Tết đến, thời cuộc rối ren.
Trước Phật đọc bao nhiêu lần kinh “Tâm Kinh”, cũng không thể xoa dịu được nỗi lo lắng trong lòng ta.
Khương Vân Tức lần này đến không hề để lại một lời nào về Liên Chỉ.
Ta hỏi Liên Văn: “Liên Chỉ một mình trong phủ, ngươi không lo lắng cho nàng ta sao?”
“Kẻ vong ân bội nghĩa, lo lắng cho nàng ta làm gì?”
Thật là một người ngoài lạnh trong nóng.
Biểu ca đưa thư tới báo, có vài thế lực đang nhăm nhe tới ta, am đường đã không còn an toàn, ta bèn cùng Liên Văn theo quân lên kinh thành.
Toàn thành thực hiện lệnh giới nghiêm, chỉ cho phép vào mà không cho ra.
Phủ Thái tử canh phòng cẩn mật, nhưng vẫn không thể xoa dịu lòng người hoang mang, trước sân của các nữ quyến đều có binh lính canh gác, thái giám và thị vệ bố phòng ở khắp nơi trong phủ.
Nửa đêm, trên đường lớn có kỵ binh đi qua các ngõ phố, hô vang: “Bệ hạ băng hà…”
Qua canh ba, khắp phố phường đều là tiếng đao kiếm c.h.é.m giết, tiếng kêu khóc và rên rỉ thê lương theo gió lạnh truyền vào tai mỗi người.
“Không xong rồi, Thái tử điện hạ bị thích khách ám sát…”
Cùng lúc ấy, từ biệt viện vang lên tiếng khóc thảm thiết của nữ nhân, ai oán và tuyệt vọng.
Tiếp đến, có kẻ phóng hỏa dầu vào phủ, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.
“Cứu hỏa, mau cứu hỏa…”
Liên Văn bên cạnh mặt mày hoảng hốt, nước mắt lưng tròng nhìn ta van xin, mọi thứ đều không cần nói ra.
“Đi đi.”
Liên Văn vừa khóc vừa đáp, loạng choạng chạy về phía khuê phòng của Liên Chỉ.
Tiếp đó, có giặc cướp xông vào phủ, trong ánh lửa ngút trời, khắp nơi đều là cảnh c.h.é.m giết, thị nữ bảo vệ ta tìm chỗ ẩn nấp, một tiếng khóc trẻ thơ truyền vào tai.
Ta giật mình, đó là tiểu lâu của Trữ Tú Dung, trước cửa cảnh tượng xác người nằm la liệt, m.á.u loang đỏ cả nền đá.
Thị vệ đi trước mở đường.
Ta nhặt một thanh kiếm nhuốm m.á.u trên đất, bám theo phía sau.
Một ngọn lửa bỗng bùng lên, lửa lớn từ trên lầu nhanh chóng lan xuống, Trữ Tú Dung ôm đứa trẻ trong lòng, bị kẹt trong biển lửa.
Thị vệ gặp phải phục kích, liều mình chống trả.