Nhu Phong - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Nhu Phong


Chương 5


Hoạn quan Phùng Thời trở về nhà vào giờ Tỵ muộn (sau 10h).

Đó là một lão hoạn quan đã ngoài sáu mươi, nhưng nhờ quanh năm phải theo sát bên Ngô vương Tiêu Tử An nên bảo dưỡng rất tốt, thân thể vẫn sung sức, dẻo dai. Hiềm nỗi, những năm gần đây Tiêu Tử An nghe lời du thuyết, bỗng nhiên nảy dã tâm tranh giành Trung Nguyên, thành thử Phùng công công không thể không vì thế mà dốc sức dốc lòng.

Loại áp lực tâm lý đè nặng này biểu hiện rõ nhất ở phần da thịt đang dần béo bệu của lão. Mái tóc hoa râm cũng bị cào mãi thành lưa thưa, cố lắm mới dùng chiếc trâm ngọc ngắn búi lên được.

Bước qua cửa, khắp nơi trong nhà đều ngan ngát hương hoa, thi thoảng còn nghe vài tiếng chim hót, yên ả, dễ chịu, nghiễm nhiên trở thành chốn thắng cảnh đào nguyên giữa thế giới Tu La. Phùng Thời vốn bị hậu phi ngang ngược trong cung Ngô vương trêu ngươi nên hết sức tức tối, thế mà vừa trở về thì cảm xúc đã tạm ổn định ngay.

Đây là nguyên nhân lão giữ Trương Thúy Nga ở nhà này. Dù nàng ta xuất thân thấp hèn, từng gả cho kẻ khác, tướng mạo cũng không mấy xuất chúng, nhưng trong bao năm nay, chưa từng có ai có thể hầu lão được thư thái đến vậy. Hơn nữa, mọi việc giao cho Trương Thúy Nga làm cũng không hề mắc sai sót.

Tuy nhiên, hôm nay Phùng Thời đã phải nén cơn cuồng nộ đến cực hạn, rất cần được giải tỏa. Cho nên lão quyết ý sẽ diễn màn lập uy ngay tại nhà mình.

Bước vào cổng thùy hoa, “vợ” lão liền nhanh chân tới đón, giúp lão thay ra phục sức nội quan đã mặc suốt một ngày hai đêm. Cũng bởi trắc phi của Ngô vương khó sinh mà lần này lão phải chờ trong cung lâu hơn bình thường quá nhiều, còn phải chịu đựng mùi máu tươi và thứ mùi ngai ngái khi phụ nữ lâm bồn, khiến lão buồn nôn hết sức.

“Nấu nước xong chưa?”

“Thưa, bể tắm và nước nóng đều chuẩn bị sẵn rồi, chỉ chờ công công về thôi.” Hai tay cô gái ôm y phục sạch của lão, vô cùng kính cẩn trả lời.

Không chỗ nào bắt bẻ được. Phùng Thời đi vào phòng tắm, trút hết y phục dưới sự hầu hạ của cô gái rồi ngồi vào bể tắm rộng rãi. Tòa nhà này là do Trương Thúy Nga chọn giúp lão vào mấy tháng trước, khi Ngô vương chiếm được Kiến Khang. Trừ việc hơi cũ nát ra thì các phương diện khác thật hợp ý lão, nhất là trong viện còn có một bể tắm.

Nước ấm, phòng ấm, hương xông dìu dịu, hết thảy đều hoàn toàn hợp ý. Cô gái mặc yếm trắng sáng trăng, tóc đen dài buông xõa bồng bềnh, cẩn thận dùng bông tắm thơm và xơ mướp chà rửa giúp lão.

Cô gái sở hữu một đôi tay nắn xương đoán mệnh, ngón tay mảnh khảnh, bàn tay với các khớp cứng cỏi, mạnh mẽ. Một đôi tay này, lực ép tận cốt tủy, lau rửa, xoa nắn, đấm bóp… đều cực kỳ thoải mái. Có điều là kể từ lúc đi theo lão, lão đã cấm nàng nắn xương cho kẻ khác, chỉ được phép xem tướng.

Cho đến khi tắm xong, cô gái vẫn không nói một lời. Phùng Thời thích phụ nữ an tĩnh như vậy. Những phụ nữ từng hầu hạ lão trước kia luôn tìm cách thử moi tin gì đó từ miệng lão. Họa từ miệng mà ra, thân là tùy tùng của Ngô vương, lão cực kỳ kiêng kỵ.

Trương Thúy Nga đổi bộ xiêm y chỉnh tề trước mặt Phùng Thời, cầm phấn thơm hòa lẫn băng phiến và bạc hà thoa đều lên toàn thân lão, riêng giữa những nếp da và vùng kín cần đắp dày hơn bình thường. Loại phấn thơm này có tác dụng hút ẩm, khử mùi, tạo cảm giác nhẹ nhàng, sạch sẽ nên Phùng Thời rất hài lòng.

“Bữa trưa của công công đã chuẩn bị xong, hôm nay dùng gà trống hầm sâm núi hai canh giờ. Công công vất vả một ngày hai đêm rồi, chắc sẽ cần bồi bổ khí huyết.”

Phùng Thời nheo mắt, vuốt mái tóc đã xức dầu hoa lan của nàng, lại dùng đầu ngón tay vân vê: “Sao mà tri kỷ quá thế chứ. Từ khi có nàng thì gia thật chẳng muốn đi đâu nữa, chỉ mong được ở nhà mãi để yêu chiều nàng nhiều hơn.”

Trương Thúy Nga cuống quýt quỳ xuống, dập đầu chạm trán lên hai tay đặt trên đất: “Công công đừng nói vậy, Ngô vương và công công đều là người làm đại sự.”

Phùng Thời cười rất khó lường: “Đứng lên đi.”

Trương Thúy Nga dìu Phùng Thời đã sạch sẽ, khô ráo bước vào sảnh dùng bữa. Phùng Thời ăn đến khi vừa đủ no mới lau sạch canh gà trên môi, đột ngột hỏi: “Trước khi đi, ta có giao phó nàng tìm về một tên làm việc nặng, vậy đã tìm chưa?”

Trương Thúy Nga hơi giật mình, không ngờ Phùng Thời tất bật sự vụ trong cung mà vẫn ghi khắc việc này, lập tức chẳng dám giấu giếm mà trình đúng sự thật: “Bẩm công công, đã tìm rồi ạ.”

Phùng Thời nói: “Hôm nay ta tắm khá lâu nhưng nước không lạnh đi, chứng tỏ có người liên tục châm nước nóng. Chắc nếu ta quên hỏi thì nàng sẽ thôi luôn việc báo lại nhỉ?”

Trương Thúy Nga vội rời ghế, quỳ sụp xuống thưa: “Nô gia vốn định dạy dỗ hắn thật tốt xong mới dẫn tới để công công xem thử. Lại chẳng biết công công tinh tường hết thảy, đã sớm phát hiện được.” Nàng chưa dám đứng dậy, chỉ cất giọng đều đều gọi, “Lý Nhu Phong, mau vào bái kiến Phùng công công.”

Phùng Thời ngồi bên bàn, khóe miệng khẽ nhếch cười lạnh.

Lý Nhu Phong vốn chờ sẵn ở phòng kề, đang dỏng tai theo dõi động tĩnh vọng từ sảnh sát vách qua. Nghe Trương Thúy Nga gọi, lòng chàng bỗng hơi thấp thỏm. Chàng vịn vách tường cẩn thận nhích từng chút đến cửa sảnh.

Trương Thúy Nga nói: “Thưa công công, hắn tên Lý Nhu Phong, là một quan nô. Nô gia thấy hắn trẻ tuổi, tay chân nhanh nhẹn nên chọn ngay.”

Lý Nhu Phong nhận ra, Trương Thúy Nga lên tiếng để mình xác định được vị trí.

Phùng Thời gỡ roi ngựa trên tường xuống, nhịp nhịp vào lòng bàn tay, đồng thời thong thả đến gần Lý Nhu Phong, dùng roi ngựa nâng cằm chàng.

Cả sảnh lặng phắc giữa hương hoa dành dành ngào ngạt.

Ngón tay Lý Nhu Phong căng thẳng. Ngọn roi chầm chậm viền theo khuôn mặt chàng, chậm khiến chàng phát hoảng.

“Ha ha ha ha” Trong không gian thơm ngát hương hoa chợt vang lên trận cười quái gở. Phùng Thời nguyên là trưởng thành rồi mới tịnh thân tiến cung, giọng nói vẫn còn hùng tráng hơn thái giám bình thường rất nhiều, bởi vậy, tiếng cười kia càng quái gở hơn.

Bất thình lình, đầu roi quất vào lưng Trương Thúy Nga, phát ra tiếng vang chát chúa. Trương Thúy Nga bật thốt đau đớn, còn chưa dám nói năng, đã nghe Phùng Thời cay độc mắng: “Con điếm! Từ trước đã biết mày dâm đãng bẩm sinh, khó giữ nữ tắc! Bảo mày tìm thợ xây, chẳng qua là thử mày xem thế nào, ai ngờ mày dám dẫn thằng gian phu này về thật!”

Lực roi quất cực vô tình, Trương Thúy Nga đau đến mức oằn mình né tránh xin tha. Tiếng roi rơi như mưa, từng tiếng từng tiếng quất vào da thịt, Lý Nhu Phong hoảng hốt chẳng biết làm sao. Lại nhớ trước đó Trương Thúy Nga dặn “Bất kể là gặp tình huống nào, ngươi cũng đừng mở miệng”, chàng bèn cúi thấp đầu, nhẫn nại lặng im.

Phùng Thời đánh tới khi mũi thấm mồ hôi, mới dồn lực vào một roi cuối, quất nàng văng đập vào cạnh bàn. Tức thì bên trán nàng chảy máu tươi ròng ròng.

Phùng Thời bóp chặt cổ Trương Thúy Nga, xách nàng lên. Nhìn nàng bởi vì ngạt thở mà hai mắt trợn ngược, lão nghiến răng bật ra từng chữ: “Con điếm, sao chưa bao giờ tao thấy trong mắt mày có sợ hãi? Mày không biết càng là ánh mắt đó, tao càng muốn đánh mày thêm à?” Lão lại giộng nàng xuống đất.

Trương Thúy Nga lê thân thể đầy máu dậy, phục xuống trước chân Phùng Thời, yếu ớt thưa: “Công công tích tụ lửa giận trong lòng, đương nhiên phải trút hết ra mới tốt. Công công đánh nô gia càng dữ thì thân thể càng khỏe mạnh, nô gia sẽ càng vui mừng.”

Phùng Thời nghe vậy rất ngoài ý muốn, bình tĩnh nhìn Trương Thúy Nga dưới đất. Qua hồi lâu mới cất tiếng cười to: “Thật ngoan, không uổng công gia yêu thương nàng.” Đoạn lão nâng Trương Thúy Nga đứng dậy.

Trương Thúy Nga run rẩy, nắm chặt bàn tay nhăn nheo của Phùng Thời, chừng như không muốn xa rời, lại cứ như đang rất tủi thân. Phùng Thời khoan khoái hôn lên má nàng, đang muốn nói thêm đôi câu an ủi, chợt nghe bên ngoài có tiếng đập cửa ầm ầm, tiếp đó vọng vào giọng tiểu nội thị the thé: “Bẩm Phùng công công, Ngô vương phi triệu ngài vào cung!”

Phùng Thời vô cùng căm giận, lớn tiếng đáp: “Đã biết! Chuẩn bị kiệu đi!” Lão vuốt má Trương Thúy Nga, cười nói, “Đợi gia về, nàng phải hầu hạ thật tốt đấy.”

Lão tự mặc vào quan phục nội giám rồi bước ra ngoài. Khóe miệng Trương Thúy Nga rỉ máu, bấy giờ toàn thân mới thả lỏng, ủ rũ ngồi bệt dưới đất.

Lý Nhu Phong lê gối tới trước mặt Trương Thúy Nga, quýnh quáng gọi: “Phu nhân!”

Trương Thúy Nga đều đều ra lệnh: “Dọn bàn đi.”

Lý Nhu Phong nghe được sự chết lặng và nguội tàn trong giọng nàng, ngoài ra chẳng còn gì khác. Bấy giờ mới hiểu câu “Ngươi và ta đều là sâu kiến tham sống sợ chết” khi trước nàng nói mang hàm ý gì, trong lòng bỗng dâng lên một loại cảm xúc khác thường, lại chẳng phải thương cảm.

Tuy không nhìn thấy đường, Lý Nhu Phong vẫn ngửi ra mùi máu tanh nồng. Chàng se sẽ đề nghị: “Phu nhân có cần tôi đem ít nước tới rửa vết thương không?”

Trương Thúy Nga lớn tiếng, lạnh lùng quát: “Không cần! Bảo ngươi dọn bàn thì dọn bàn đi, nói nhảm lắm thế!”

Lý Nhu Phong quỳ trước mặt nàng, không nói thêm nữa. Giây lâu sau, Trương Thúy Nga mới nhướng mắt hỏi: “Sao ngươi còn chưa đi?”

Hai vai Lý Nhu Phong khẽ run, cúi đầu lầm rầm: “Phu nhân muốn đuổi tôi ư?”

Chàng vừa đổi qua màu áo lam thẫm dành cho đầy tớ. Màu sắc đó khiến cho chiếc cổ và đôi tay lộ ra ngoài áo càng nổi bật hơn, càng trắng ngần, sạch sẽ lạ thường. Chân mày dài quá đuôi mắt, chênh chếch chạm phải tóc mai, rõ ràng là không thể che giấu khí khái phong lưu. Trương Thúy Nga dời mắt đi: “Phùng công công ôm lửa giận từ trong cung về, lão đánh sướng tay rồi thì sẽ cho qua hết thôi.”

Lý Nhu Phong khẽ giọng: “Nhưng mọi sự đều bắt nguồn từ tôi…”

Trương Thúy Nga khinh miệt liếc chàng: “Ngươi cũng quá đề cao bản thân rồi. Cho dù ngươi có thô kệch, xấu xí, lão Phùng công công đó vẫn tìm được lý do ngược đãi ta.”

Nghe thế, Lý Nhu Phong khấu đầu làm lễ với nàng rồi nhỏm dậy. Chàng sờ soạng đến cạnh bàn, từ từ mò mẫm trút hết canh cặn thịt thừa trên mâm vào một âu to. Canh gà nguội ngắt nổi một lớp váng mỡ dày, chàng cẩn thận cầm chắc mép tô gốm đựng canh để tránh làm đổ ra ngoài. Váng mỡ vàng ngậy dính vào ngón tay trắng trẻo. Trương Thúy Nga chợt nhớ ra, đôi tay ấy năm xưa chỉ chạm vào đồ cổ vô giá, chỉ gõ ra âm vang vàng ngọc, một đôi mắt chỉ trông theo hồng nhạn, khi cất tiếng nói cười rộn ràng, tinh thần sáng rỡ…

Bỗng có giọt máu nhỏ từ trán xuống tay, tâm nàng thoắt chốc lạnh lẽo, sắt đá trở lại.

Chẳng biết qua bao lâu sau, chợt nghe có người gõ cổng, gọi to: “Bão Kê nương nương có nhà không?”

Trương Thúy Nga ngẩng phắt đầu, nói: “Quả nhiên đã tới.”

Lý Nhu Phong hỏi: “Ai cơ?”

“Dương Đăng.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN