Như Ý Xuân - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Như Ý Xuân


Chương 17


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày mười sáu tháng năm là một ngày đẹp.

Ánh dương rực rỡ, vạn dặm không mây.

Một trăm hai mươi tám rương đồ cưới, mười dặm hồng trang. Một bên là thế gia lớn nhất, một bên là quyền quý mới nổi trong triều, có thể nói đây là sự kết hợp quy mô nhất. Vả lại, hôn lễ này còn do chính Hoàng thượng ban cho, được Lễ bộ cùng Khâm thiên giám cùng nhau lo liệu. Trong kinh thành đã hơn mười mấy năm rồi chưa từng rầm rộ như thế, nên dân chúng tranh nhau tới xem.

Tuy nhiên, bên ngoài trông thì long trọng, nhưng bên trong lại không nhìn ra được chút không khí vui mừng nào.

Từ đầu tới cuối, Thịnh Lăng hầu luôn trưng ra bộ mặt nghiêm túc, ngoài màu đỏ của lụa thì không thấy được bao nhiêu màu sắc tươi vui trong phủ Thịnh Lăng hầu.

Nếu nói người vui nhất trong phủ này, e rằng chỉ có Thịnh Thần Hy, người căm ghét Thịnh Lộ Yên đến thấu xương.

“Hôm nay ta vui biết mấy, thật muốn nhìn xem vẻ mặt của Thịnh Lộ Yên trông thế nào.” Thịnh Thần Hy cười toe toét.

Nha hoàn bên cạnh nơm nớp lo sợ, nói: “Cô nương ơi, người đừng đi mà, phu nhân đã dặn nô tỳ rằng không thể để người ra ngoài đi gặp Đại cô nương được.”

Lần này Liễu Thị thật sự sợ rồi, lỡ như Thịnh Lộ Yên còn chưa xuất giá mà đã chết bệnh, thì mọi tội lỗi sẽ đổ hết lên đầu Thịnh Thần Hy.

Thịnh Thần Hy lườm nha hoàn này, bĩu môi mà nói: “Ta biết rồi, yên tâm đi, ta nhịn được mà. Chỉ tiếc là không thể tận mắt nhìn thấy Thịnh Lộ Yên bị gả vào cái nhà nghèo nát kia thôi.” Vừa nói, nàng ta vừa nhìn về phía tiểu viện của Thịnh Lộ Yên rồi bật cười.

Trong tiểu viện của Thịnh Lộ Yên lúc này cũng không có bao nhiêu vui mừng, kể cả tân nương tử cũng vậy.

Thịnh Lộ Yên biết rằng sẽ không thể hủy bỏ lễ cưới này. Nhưng, khi nhớ đến những lời mà ngày thường phụ thân nàng mắng Tầm Lại, hay những gì ông đã làm với Tầm Lại, sau đó ngẫm lại những chuyện Tầm Lại đã làm với phụ thân nàng, dù nàng có làm cách nào thì cũng không thể cười nổi.

Cuộc hôn nhân này đã được định sẵn là không thể thắm thiết như chim liền cánh, có thể tương kính như tân (*) đã là tốt lắm rồi, sợ là sợ đối phương chán ghét nàng thôi.

Vài trưởng bối đến giúp đỡ cũng đang thì thầm to nhỏ trong viện.

“Làm cái gì không biết, tự nhiên gả cho một kẻ nghèo hèn như thế.” Thẩm nương(*) trong họ nói.

(*) Thẩm nương: thím.

“Chẳng lẽ sau này chúng ta còn phải làm thông gia với người như vậy sao? Đúng là mất sạch thể diện của tổ tiên mà.” Một cô cô Thịnh gia nói.

“Còn làm ta bị cười nhạo ở phu gia(*) chứ, bẽ mặt thật sự!”  Một đường cô khác lại nói.

(*) Phu gia: nhà chồng á.

“Cô nương người nghe các nàng nói gì kìa!” Tôn ma ma cảm thấy ấm ức muốn chết.

“Các nàng vừa trông thấy Hộ Kinh tư thì xém chết vì sợ, thế mà sau lưng lại nói như vậy, đúng là làm người ta mắc ói mà!”  Xuân Đào nói.

Mặt Thịnh Lộ Yên vẫn bình thản, nàng nói: “Chẳng việc gì phải bực bội cả.”

Đến giờ lành, Thịnh Nguyên Phong cõng Thịnh Lộ Yên lên kiệu hoa.

“Đại tỷ à, nếu tỷ ở Tầm gia chịu uất ức thì cứ nói với đệ nhé, đệ nhất định sẽ bảo vệ tỷ.” Thịnh Nguyên Phong sụt sịt nói.

Bị khăn voan màu đỏ phủ lên đầu khiến Thịnh Lộ Yên không nhìn rõ vẻ mặt của Thịnh Nguyên Phong, nhưng nàng biết rằng, thiếu niên choai choai này thật sự rất quan tâm nàng.

“Ừ, đệ phải chăm chỉ đọc sách, thi đỗ cử nhân nhé.”

“Đệ nhất định sẽ làm được ạ!”

Kiệu hoa đi chừng nửa vòng quanh nội thành, đi từ phủ đệ nhà quyền quý xa hoa nhất đến trạch viện ngũ tiến(**) không mấy nổi bật, nghe đâu trạch viện này còn là do Hoàng thượng ban cho Tầm Lại. Cũng đúng, Tầm Lại xuất thân nhà nghèo, trong nhà làm gì có tiền tài, đâu mua nổi một trạch viện thế này. Nhưng, cho dù hắn có trạch viện như vậy thì ở trong mắt của thế gia cũng chỉ là đồ bỏ đi, không xứng lọt vào mắt.

Thịnh Lộ Yên vén rèm kiệu hoa lên, cúi đầu nhìn xuống đường bùn khá bằng phẳng phía trước. Trong lòng nàng hiểu rõ, nếu không có gì ngoài ý muốn thì nàng sẽ phải sống ở đây nửa đời.

Khi Thịnh Lộ Yên đang chuẩn bị bước xuống kiệu thì chợt có một bàn tay to lớn xuất hiện trước mắt nàng.

Đây là một bàn tay với những khớp xương rõ ràng, trên tay rải rác nhiều vết chai. Rõ ràng là một văn Trạng nguyên, nhưng lại có võ nghệ cao cường, cũng không biết hắn đã học ở đâu.

Thịnh Lộ Yên đặt tay mình vào trong bàn tay to lớn ấy.

Không ngờ lòng bàn tay này lại ấm áp lạ thường.

Nàng được bàn tay này dẫn dắt, rồi cứ thế mà băng qua đám đông, đi tới chính phòng.

Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, tiến vào động phòng.

Sau khi bỏ lại những tiếng huyên náo ngoài kia, mọi thứ lại trở về im ắng.

Tân lang ra ngoài kính rượu, tân nương ngồi chờ trên giường cưới. Bên ngoài náo nhiệt là thế, còn trong phòng ngủ thì đợi hồi lâu cũng không có ai tới nói chuyện. Chừng hai khắc sau, Thịnh Lộ Yên tự vén khăn che đầu mình lên.

Sau khi vén, một dung mạo tuyệt sắc, đẹp khôn kể xiết hiện ra.

Hai nha hoàn của Tầm gia hầu hạ trong phòng đều giật mình, các nàng chỉ biết tân phu nhân có xuất thân cao quý, cơ thể yếu ớt lắm bệnh, chứ không hề hay biết nàng lại mỹ mạo như vậy.

Thịnh Lộ Yên mỉm cười với các nàng khiến đôi má của hai nha hoàn thoắt cái đỏ lên.

Nhìn căn phòng trống trải hiện ra trước mắt, Thịnh Lộ Yên bắt đầu sai người sắp xếp đồ. Sau khi thu xếp xong xuôi, người nàng đã mướt mồ hôi, đang định đi phòng tắm tắm rửa thì lại nhớ tới vẫn còn một bước cuối cùng chưa làm, nên đành ráng nhịn.

Giờ tuất(*), âm thanh bên ngoài dần nhỏ lại.

(*) Giờ tuất: Về thời gian thì giờ Tuất tương ứng với khoảng thời gian từ 19:00 tới 21:00 trong 24 giờ mỗi ngày.

Tôn ma ma đẩy cửa tiến vào, trên tay cầm một bát mì trứng.

“Cô nương, người ăn mau cho nóng.”

Thịnh Lộ Yên nhịn đói nửa ngày trời nên lúc này bụng đã trống không, vừa ngửi thấy mùi mì thơm là cái bụng đã hăng hái kêu lên. Nghe vậy, nàng bèn cầm đũa trúc lên ăn.

Bấy giờ Tôn ma ma có rất nhiều điều muốn nói, không nói thì khó chịu.

“Dù sao cô gia cũng là quan tứ phẩm, bổng lộc mỗi tháng cũng không tính là ít, nhưng vừa rồi lão nô tới phòng bếp thì trông thấy bếp lò đã tắt ngúm từ lâu. Lão nô sai người làm cơm, nhưng họ lại nói trù nương đi nghỉ ngơi rồi, trong phủ cũng không có quy định làm đồ ăn khuya…..đâu có gia đình nào như này chứ, thật mất mặt!”

Ăn được vài gắp mì nóng hổi làm cơn đói trong bụng Thịnh Lộ Yên cuối cùng cũng tan biến, nàng nói: “Thảo nào hôm nay ta cảm thấy sợi mì ngon đến lạ kì, hóa ra là do chính tay ma ma làm.”

Mặt Tôn ma ma ngập tràn vui sướng, nói: “Nhiều năm rồi lão nô không vào bếp, cô nương thích thì tốt.”

Nói xong, Tôn ma ma lại nói tiếp: “Theo lão nô thấy, trong phủ này chưa chắc đã có quy định như vậy, có lẽ là do bọn họ cố ý thờ ơ với chúng ta. Cô nương xuất thân từ hầu phủ, có thân phận cao quý, vậy mà hiện giờ lại gả cho một kẻ như thế. Cô gia xuất thân thấp kém thì cũng thôi,  ai dè còn hành xử như vầy nữa, đúng là bắt nạt người ta quá đáng, quá thiệt thòi cho cô nương rồi.”

Vừa nói bà vừa nhìn bát mỳ đạm bạc trước mặt với hốc mắt ươn ướt. Cô nương nhà bọn họ lớn lên trong giàu sang phú quý, đâu thể chịu được thiệt thòi như vậy.

Thịnh Lộ Yên ăn thêm mấy gắp nữa, rồi mới an ủi bà: “Ma ma tự tay làm, ít nhất không cần lo có người bỏ độc vào trong.”

Tôn ma ma sinh ra ở phủ tướng quân, sau lại theo cô nương nhà mình gả vào phủ Thịnh Lăng hầu đứng đầu thế gia, hôm nay trông thấy nữ nhi của cô nương phải gả vào nhà nghèo hèn khiến lòng bà không khỏi sinh ra bất mãn với hôn sự này. Nhưng hiện tại không thể không gả, bà cũng chỉ có thể nghĩ thoáng ra.

“Cũng đúng, chí ít không cần ngày ngày thấp thỏm lo âu.”

Nghe thấy những lời này, Xuân Đào đứng bên cạnh nói nhỏ: “Nô tỳ nghe nói cô gia là một người có thủ đoạn ác độc, có khi nào…”

Xuân Đào hơi lo lắng, nàng sợ cuộc sống sau này sẽ thê thảm hơn lúc còn ở hầu phủ.

Mặt Tôn ma ma hơi ngớ ra, nói: “Chắc không đâu, cô gia có thân phận thấp như thế, hắn còn chẳng xứng với cô nương của chúng ta ấy chứ, chắc hắn không dám làm vậy đâu!”

Vừa nhớ đến nam nhân từng gặp ở quán trà ngày ấy, Xuân Đào không khỏi sợ hãi: “Nhưng mấy ngày trước chẳng phải cô gia còn xung đột với lão gia sao? Lão gia còn xúc phạm hắn nữa, ngộ nhỡ hắn vì chuyện này mà trút giận lên cô nương chúng ta…..”

Tôn ma ma cũng không dám khẳng định, hai người cùng lúc nhìn về phía cô nương nhà mình.

Đây cũng là điều Thịnh Lộ Yên đang lo lắng, nàng toan muốn nói gì đó thì bấc nến phía trước bỗng nhiên bùng lên. Nàng lập tức tỉnh táo lại, nghĩ tới hiện giờ mình đang ở Tầm phủ, Tầm Lại còn là người của Hộ Kinh tư khiến nàng không khỏi cảnh giác hơn. Nhỡ lời này bị hắn nghe thấy thì không biết sẽ sinh ra bao nhiêu rắc rối.

“Những lời như thế sau này đừng nói nữa.”

Tôn ma ma và Xuân Đào chỉ đành nuốt những lời muốn nói vào bụng.

Kế tiếp, Xuân Đào bưng bát đứng lên chuẩn bị mang tới phòng bếp, Tôn ma ma cúi đầu lau bàn, còn Thịnh Lộ Yên thì lau tay súc miệng rồi đứng lên đi tới cạnh giường.

Còn chưa đi tới cạnh giường, Thịnh Lộ Yên luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn nên ngoảnh mặt ra sau. Vừa mới nhìn đã ngây ra ngay.

Xuân Đào hoảng hốt nhìn nam tử mặc hỉ phục màu đỏ, nét mặt không có chút vui mừng phía trước mình, tay nàng run lẩy bẩy, suýt nữa không cầm nổi cái bát trong tay.

“Cô…..cô….cô gia.”

Tôn ma ma cũng dừng tay lại, đứng lên nhìn ra cửa. Đây là lần đầu tiên bà gặp Tầm Lại, song, giờ bà đã biết tại sao Xuân Đào mới gặp hắn một lần mà lại nói ra những lời khi nãy. Dáng vẻ này của cô gia thật sự làm cho người ta khiếp sợ.

Thịnh Lộ Yên nhìn nam nhân đang đứng cạnh cửa, tim đập nhanh đến mức không thể khống chế nổi.

Hắn đến từ lúc nào vậy, đã nghe thấy gì rồi, giờ lại chuẩn bị làm gì?

Nàng nhanh chóng nhớ lại những lời Xuân Đào và Tôn ma ma vừa nói, càng nhớ càng thấy nghĩ mà sợ, thấy Tầm Lại lườm Xuân Đào, nàng vội vàng nói: “Hai người ra ngoài trước đi.”

Xuân Đào và Tôn ma ma cùng lúc nhìn về phía Thịnh Lộ Yên với khuôn mặt lưỡng lự.

Thịnh Lộ Yên khoát tay với bọn họ, ý bảo các nàng mau lui xuống.

Dù sao nàng cũng là đích trưởng nữ của hầu phủ, giờ còn là phu nhân của Tầm Lại, cho dù hắn có thủ đoạn tàn nhẫn thế nào cũng không dám làm gì nàng. Nhưng với Xuân Đào và Tôn ma ma thì chưa chắc.

Xuân Đào cùng Tôn ma ma hướng Tầm Lại phúc lễ(*), sau đó lặng lẽ lui xuống, lúc đóng cửa, Tôn ma ma   nhìn thấy đôi mắt của cô nương nhà mình tràn ngập lo lắng.

(*) Phúc lễ: để tay bên eo rùi nhún cái nak.

Trong phòng chỉ còn lại hai người là Thịnh Lộ Yên và Tầm Lại.

Tầm Lại đi vào gian trong. Sau khi tiến vào, hắn không nói một lời đã lặng lẽ cởi hỉ phục ra rồi treo nó lên cái giá ở bên cạnh, sau đó đi vào phòng tắm.

Thịnh Lộ Yên vốn đang đắn đo xem có cần trùm khăn voan lên đầu không, nhưng bây giờ nhìn thấy hắn như này thì cũng biết là hắn không muốn vén khăn trùm đầu, thế là nàng cất luôn cái khăn đi. Nghe thấy tiếng nước rào rào vọng ra từ bên trong, lòng nàng càng thêm thấp thỏm, đứng ngồi không yên.

Chẳng mấy chốc, Tầm Lại đã đi từ phòng tắm ra.

Thịnh Lộ Yên đứng bật dậy.

Lúc này hắn chỉ mặc nội y, mái tóc vương hơi nước, tích thành giọt rồi nhỏ xuống, cổ áo hơi mở ra. Có lẽ vì vừa tắm xong nên mặt hắn trông có vẻ dịu dàng hơn ban nãy một chút. Đợi hắn đến bên giường, Thịnh Lộ Yên vừa căng thẳng vừa sợ hãi, nói: “Tôn ma ma và Xuân Dao kiến thức hạn hẹp, những lời vừa rồi cũng là bị ảnh hưởng từ người khác, ngài chớ để trong lòng.”

Tầm Lại đưa mắt nhìn sang.

Khi bốn mắt chạm nhau, Thịnh Lộ Yên không thể không thừa nhận rằng, trước mặt mình là một gương mặt rất đẹp. Mày rậm, mắt sáng như sao, sống mũi cao thẳng, góc cạnh rõ ràng. Chỉ tiếc là, ánh mắt ấy lại làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi.

“Đêm khuya rồi, nghỉ ngơi đi.” Tầm Lại trầm giọng nói.

Tầm Lại không nói gì càng làm Thịnh Lộ Yên sợ hơn. Đợi khi Tầm Lại nằm xuống giường, nàng ngập ngừng giây lát rồi nói: “Thiếp thân đi tắm rửa đã.” Nói xong, nàng ngồi trước bàn trang điểm gỡ hết thoa vàng ra(**), rồi lại ra sau bình phong cởi hết hỉ phục, chỉ mặc mỗi nội y vào gian trong.

Nghĩ đến chuyện sắp phải xảy ra vào đêm nay, nàng bần thần ở gian trong hồi lâu. Lúc đi ra, lớp trang điểm dày nặng trên mặt đã được rửa sạch, khuyên tai cùng thoa trâm đầy đầu cũng đã được tháo ra, cả khuôn mặt nhìn trông non mềm hồng hào, như thể trứng chim được bóc ra khỏi vỏ.

Nhìn nam nhân đang nằm thẳng, mắt nhắm chặt như đang ngủ ở mép giường, nàng nhẹ tay nhẹ chân leo lên giường. Nàng đã rất cẩn thận rồi, nhưng cả người nàng còn chưa vào hết bên trong thì nam nhân trên giường lại bỗng nhiên mở choàng mắt.

Tư thế của hai người giống y hệt ngày ấy ở trong núi giả, Thịnh Lộ Yên ở trên, Tầm Lại ở dưới.

Sau đó, tầm mắt của Tầm Lại rời xuống dưới, nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó trong giây lát, rồi lại liếc xuống cái cổ của chính mình.

Nhìn theo tầm mắt của nam nhân, Thịnh Lộ Yên nhìn thấy chỗ da bị lộ ra của mình, mặt nàng lập tức đỏ bừng như bị sốt cao, vội vàng lật người sang bên cạnh. Khi nam nhân nâng tay sờ cổ của mình thì nàng mới biết là vì sao, hóa ra là do tóc của nàng xõa xuống, quét qua cổ của hắn.

“Xin lỗi.” Thịnh Lộ Yên nói xin lỗi.

Nam nhân không hề nhiều lời, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Sau khi nằm xuống, trái tim của Thịnh Lộ Yên vẫn đập thình thịch như cũ. Bên cạnh người có hơi rượu thoang thoảng cùng mùi của bồ kết khiến nàng không khỏi nghĩ đến tranh vẽ trong quyển sách nhỏ tối qua vừa xem cùng với những chuyện sắp xảy ra, nàng khẩn trương đến độ trái tim đập nhanh đến nỗi sắp nhảy ra ngoài.

Tuy nhiên, một khắc sau, người nằm bên cạnh vẫn không có bất kì động tĩnh gì. Căn phòng chìm trong yên lặng, chỉ có tiếng bấc nến thỉnh thoảng bùng lên. Thịnh Lộ Yên hiểu ra, có lẽ đêm nay hắn sẽ không làm gì cả.

Chẳng lẽ là vì những chuyện vừa nãy ư?

Hắn không nói gì như vậy thật sự làm cho người ta thấp thỏm không yên. Biết là thế, song nàng lại không thể không quan tâm tới sự an nguy của Tôn ma ma và Xuân Đào.

“Khụ khụ.” Thịnh Lộ Yên ho khan hai tiếng, sau đó nói ra chuyện quan trọng giữa hai người: “Chắc hẳn đại nhân cũng đã nghe nói rồi, rằng thiếp chẳng sống được bao lâu nữa. Tôn ma ma là nhũ mẫu của thiếp, Xuân Đào thì từ nhỏ đã ở cạnh thiếp, thiếp đã quen có bọn họ ở bên cạnh. Nếu không có các nàng, thiếp sợ mình còn chẳng sống nổi đến nửa năm.”

“Ừ.” Nàng nghe thấy người bên cạnh đáp lại một tiếng.

Trừ một tiếng này ra thì không còn nói gì khác,  như thể đánh một quyền lên bông mềm. “Ừ” là có ý gì? Thịnh Lộ Yên thật sự muốn gõ bung cái đầu người này ra để nhìn xem bên trong đang nghĩ gì. Có lẽ hắn đã nghe lọt tai, vì nể mặt nàng nên đáp vậy?

Sau một hồi lo lắng, Thịnh Lộ Yên dần dần chìm vào giấc ngủ.


(**) Trạch viện ngũ tiến. Má ơi nhà to như lày rùi vẫn chê người ta nghèo 🙂 má ôi từ chối hiểu á.

Chờ một ngày nam chính bị vả mặt vì sự chảnh chọe này ghê

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN