Bấy giờ hai người họ đang đứng cạnh cửa sổ, gió nhẹ thổi tới làm vài sợi tóc của Thịnh Lộ Yên phất phơ trên gò má.
Tầm Lại ngắm nhìn nụ cười xán lạn của nữ tử trước mặt, liếc vài sợi tóc không nghe lời trên mặt nàng rồi đưa tay vén chúng ra sau tai của Thịnh Lộ Yên.
Làm xong việc này, chính hắn cũng ngớ ra, có vẻ như hắn không ngờ mình sẽ làm ra hành động như vậy. Sau đó, Tầm Lại nhìn ánh mắt sửng sốt của Thịnh Lộ Yên, hắn bặm môi và nói một câu: “Ta không làm được gì cả, đều là do phu nhân bày mưu nghĩ kế.”
Sao hắn lại làm hành động thân mật như vậy? Việc này có chút nằm ngoài dự đoán của Thịnh Lộ Yên. Nàng mở to mắt đầy vẻ kinh ngạc, khuôn mặt hơi nóng lên, vành tai vừa bị hắn chạm vào cũng trở nên nóng bỏng. Hắn làm như thế mà ngay cả một lời giải thích cũng không có sao?
“Nhưng….nhưng ngài đã điều phủ binh của Vương gia tới, trở thành nhân tố quan trọng để thay đổi thế cục.” Thịnh Lộ Yên nói và nghĩ bụng. Nếu hắn đã không giải thích, vậy thì nàng cũng không hỏi, đỡ phải lúng túng nếu đối phương không trả lời nàng.
“Nếu phu nhân không hỏi được chỗ giấu lương thực thì điều phủ binh đến cũng không có tác dụng gì.”
Xem ra hắn không định giải thích rồi.
Thôi kệ, có phải hai người chưa từng làm chuyện thân mật đâu, nàng cần gì phải để ý.
Về chuyện mượn lương thực, nàng và Tầm Lại cũng không có gì để tranh luận. Nàng cho rằng Tầm Lại đóng một vai trò quan trọng trong chuyện này, vì ban đầu Đỗ Tổng đốc không hề tin nàng, cho đến khi hắn ta điều tra ra và tận mắt nhìn thấy Tầm Lại và những phủ binh của Vương phủ mới bắt đầu tin nàng.
Còn Tầm Lại thì cho rằng nàng có nhiều công lao nhất trong chuyện này. Nhưng cho dù công ai lớn hơn thì nói chung chuyện này cũng đã được giải quyết thành công, bách tính đã có lương thực để ăn, vậy là đủ rồi. Nếu trong lòng Tầm Lại thật sự nghĩ theo cách này, vậy thì cũng rất tốt.
“Vậy phu quân phải nhớ kĩ công lao của ta nhé, đừng quên lời hứa của mình.” Thịnh Lộ Yên cười nói.
Nàng đã hoàn thành việc Tầm Lại nhờ, có phải Tầm Lại cũng nên giúp nàng tìm lang trung không!?
“Chuyện đã hứa với phu nhân, vi phu tuyệt đối không quên.” Tầm Lại nói.
“Vậy thì tốt.”
Hai người cứ đứng cạnh cửa sổ và lẳng lặng nhìn ra ngoài như thế. Mặc dù không nói thêm gì, nhưng bầu không khí giữa hai người lại hết sức ấm áp.
Không biết đã trôi qua một khắc hay hai khắc, bóng dáng của Trâu Tử Xuyên xuất hiện trong tầm mắt của cả hai.
Bấy giờ Tầm Lại nói: “Nếu có một ngày hầu phủ biết được chuyện này, phu nhân cũng đừng quá lo lắng.”
Thịnh Lộ Yên ngoảnh đầu rồi ngước mắt nhìn hắn.
“Vi phu sẽ che chở cho nàng suốt đời.”
Trái tim của Thịnh Lộ Yên đập liên hồi khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tầm Lại.
Hắn nói vậy là đang cho nàng một lời hứa hẹn đấy ư?
Vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên giọng nói của Trâu Tử Xuyên. Tầm Lại nghe xong liền đi ra ngoài.
Vài ngày kế tiếp, Đỗ Tổng đốc vẫn luôn phát lương thực ở Kinh Giao, mọi người ở đất Bắc đều đang nói về việc tốt của Đỗ Tổng đốc.
“Ôi, thật đáng tiếc khi để loại người như hắn ta có được danh tiếng tốt. Hắn ta rõ ràng là kẻ bụng dạ xấu xa, phu quân cứ để mặc hắn ta như vậy sao?” Thịnh Lộ Yên than thở trước mặt Tầm Lại. Không phải Hộ Kinh tư ghê gớm lắm sao!? Không thể buông tha cho loại người như hắn ta được!
Tầm Lại liếc Thịnh Lộ Yên và nói: “Ta nhớ rằng đây là cách của phu nhân mà.”
Thịnh Lộ Yên bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, đây là cách của ta.”
Tiếc rằng chính nàng là người tạo ra cục diện của ngày hôm nay, chính cách của nàng đã khiến cho Hộ Kinh tư không thể xử lý Đỗ Tổng đốc.
Chao ôi, tại nàng, tại nàng cả. Cũng tại nàng nhìn thấy loại quan viên không màng tới dân chúng như Đỗ Tổng tốc nhận được lời khen ngợi của bách tính, trong lòng khó chịu mới phàn nàn trước mặt Tầm Lại vài câu.
Tầm Lại nói: ” Phu nhân không bỏ phí một quân một tốt nào, chẳng những khiến Đỗ Tổng đốc mở kho phát lương thực, còn khiến hắn ta tự bỏ tiền túi mua lương thực, cách này thật sự vô cùng tốt.”
Nghe được lời khen ngợi của Tầm Lại, trong lòng Thịnh Lộ đương nhiên Yên rất vui sướng, nhưng nàng vẫn nói: “Đáng tiếc là cách này lại không được hoàn mỹ, vẫn khiến cho kẻ như hắn ta có được tiếng thơm.”
Tầm Lại nói: “Chưa chắc.”
Đôi mắt đang nhìn Tầm Lại của Thịnh Lộ Yên bừng sáng: “Dạ? Phu quân vẫn còn hậu chiêu sao?”
Nàng đã nói mà, Hộ Kinh tư sẽ không buông tha cho hắn ta như vậy đâu.
Hiếm khi Tầm Lại để lộ chân tướng với nàng: “Bằng chứng hắn ta lén tàng trữ lương thực của huyện nha, mua đứt lương thực đã được thu thập đầy đủ, đợi khi về kinh thành ta sẽ giao cho hoàng thượng ngay.” Tuy ngày đó Hộ Kinh tư không thể tìm thấy nơi giấu lương thực, nhưng mấy ngày nay chứng cứ vẫn được thu thập đầy đủ.
Nếu là một quan viên bình thường, một khi Hộ Kinh tư nắm được chứng cứ thì có thể lập tức bắt người ngay. Nhưng Đỗ Tổng đốc đóng giữ đất Bắc, phụ trách quản lý quân sự một phương. Hiện giờ biên cương không ổn định nên không thể tùy tiện động vào hắn ta. Đất nước không thể loạn, mọi chuyện phải đợi Hoàng thượng cân nhắc rồi mới đưa ra quyết định.
Thịnh Lộ Yên nghe vậy cảm thấy an tâm hơn, nàng cười tán thưởng: “Phu quân quả nhiên nhìn xa trông rộng!”
Tầm Lại nhìn nàng, không nói gì nữa.
Hai ngày sau, lương thực cứu tế cuối cùng đã được chuyển từ khắp nơi đến. Sau khi bên này ổn định hơn, Tầm Lại sẽ về kinh. Hứa đại nhân vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ nên vẫn phải ở lại đây.
Trước khi đi, Hứa đại nhân tới tiễn đưa.
Sau khi Hứa đại nhân nói vài câu với Tầm Lại thì đi về phía xe ngựa của Thịnh Lộ Yên, cách một lớp rèm cửa, ông cúi người hành lễ với Thịnh Lộ Yên.
“Bái kiến phu nhân.”
Xuân Đào vén rèm lên, vội vàng báo cho Thịnh Lộ Yên.
Tuy Hứa đại nhân và Tầm Lại đều là Khâm sai, nhưng chức quan của ông cao hơn Tầm Lại cho nên Thịnh Lộ Yên không thể nhận cái lễ này. Nàng vội vàng vén rèm lên, nói: “Đại nhân làm gì vậy, ta không nhận nổi đâu.” Nói rồi nàng lập tức xuống xe ngựa.
Hứa đại nhân vội nói: “Phu nhân không cần xuống đây.”
Nói xong, ông bắt đầu khen Thịnh Lộ Yên: “Ta đang thay mặt dân chúng toàn thành cảm tạ phu nhân. Phu nhân thật sự sánh với Gia Cát, là nữ trung hào kiệt, lòng can đảm và sự hiểu biết của phu nhân chỉ khiến cho ta cảm thấy tự thẹn không bằng…”
Người mà Hứa đại nhân đang hết lời khen ngợi thật sự là nàng sao? Thịnh Lộ Yên bị những lời khen của ông làm cho bối rối, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tầm Lại đang đứng sau Hứa đại nhân. Nàng thấy Tầm Lại đang nhìn nàng với ánh mắt tán thưởng y chang khi hắn khen ngợi nàng bên cửa sổ ngày hôm đó.
Trái tim Thịnh Lộ Yên đánh thót. Đúng lúc Hứa đại nhân nói dứt lời, nàng hấp tấp thu lại tầm mắt, cười nói: “Đại nhân khách sáo rồi.”
Hứa đại nhân nói: “Chuyến này núi cao sông dài, đường đi khúc khuỷa gập ghềnh, mong phu nhân giữ gìn sức khỏe. Sau khi ta về kinh, nhất định sẽ đến quý phủ uống rượu thỏa thích với Chỉ huy sứ đại nhân, mong rằng lúc đó vẫn được trông thấy phu nhân.”
Mọi người đều biết sức khỏe của Thịnh Lộ Yên không tốt, trong lời nói của Hứa đại nhân chứa đựng sự quan tâm dành cho Thịnh Lộ Yên.
“Được, ta ở hàn xá đợi đại nhân hạ cố đến chơi.”
Nói xong, đoàn người lập tức khởi hành.
Trong đình nghỉ mát ngoài thành có hai cô nương đang đứng, đó là Thẩm di nương và tỳ nữ của nàng.
“Di nương, chúng ta nên quay về thôi, nếu để phu nhân biết người lén ra ngoài, nàng ta chắc chắn sẽ nói cho đại nhân.” Tỳ nữa đứng bên cạnh khuyên nhủ.
Thẩm di nương không nói chuyện, yên lặng nhìn đoàn xe ngựa dưới núi từ từ đi về phía kinh thành.
Dù nàng từng làm những chuyện khiến cô nương mất mặt, nhưng cô nương vẫn luôn suy nghĩ cho nàng.
Ngày nàng nói cho cô nương bí mật của đại nhân, khi đó nàng đã sẵn sàng bị đại nhân vứt bỏ. Nhưng nàng đã có ba đứa con, vì thế nàng chắc chắn rằng, cho dù mình có bị bỏ thì cũng có thể sống an ổn đến cuối đời. Đây cứ coi là báo ứng vì khi xưa nàng đã phản bội cô nương, khiến cô nương mất mặt đi.
Nhưng điều khiến nàng không thể ngờ là, cô nương không hề khai nàng ra. Thậm chí mấy hôm nay đại nhân còn khen ngợi cô nương trước mặt nàng, nói rằng nàng đã gặp được một chủ tử tốt.
Nàng sẽ để chuyện này nát rữa trong bụng, cả đời không nói cho bất kì ai về chuyện này.
Nàng chỉ mong cô nương có thể sống lâu trăm tuổi; từ nay về sau, ngày nào nàng cũng sẽ cầu phúc cho cô nương, chỉ cầu cho cô nương cơ thể khỏe mạnh.
“Đi chùa Vân Tịnh thắp nén nhang.” Thẩm di nương nói.
Tỳ nữ nghe được lời này thì cười nói: “Vẫn là di nương thông minh, chúng ta cứ nói là đến chùa thắp nhang cầu phúc cho đại nhân, chắc chắn phu nhân sẽ không bắt chẹt được chúng ta.”
“Ừ.”
Đoàn người dưới núi đang chậm rãi tiến về kinh thành.
Lúc đến, bọn họ che giấu thân phận, trông vô cùng khiêm tốn. Song lúc về và lúc đi không giống nhau, lần này bọn họ chẳng những không che giấu thân phận và hành tung, mà còn áp giải cả phạm nhân, nhìn đoàn người trông vô cùng khí thế.
Mặc dù Thịnh Lộ Yên hơi tò mò, nhưng nàng cũng biết rằng đây không là chuyện mà nàng nên hỏi, thế là nàng làm như không biết, chỉ yên lặng ngồi trong xe ngựa đọc sách, đọc mệt thì ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài hoặc nói chuyện phiếm với Xuân Đào. Thỉnh thoảng Tầm Lại cũng sẽ vào trong xe ngồi một lúc.
Buổi tối Tầm Lại cũng không rời đi nữa, cả chặng đường hắn đều đi cùng đoàn xe.
Nhưng Thịnh Lộ Yên lại cảm nhận được sự căng thẳng vô cùng của hắn. Ban ngày căng thẳng, đêm đến càng căng thẳng hơn. Có vài đêm, nàng phát hiện ra Tầm Lại rời giường ra ngoài, một lúc sau mới quay về.
Sau khi nhớ đến bọn họ còn đang áp giải phạm nhân, nàng đã không còn cảm thấy những hành động của hắn kì lạ nữa, nhưng nàng vẫn âm thầm căn dặn Xuân Đào phải làm việc cẩn thận hơn.
Sáng hôm nay, Xuân Đào hớt hải bưng chậu nước từ bên ngoài vào với vẻ mặt hốt hoảng và sắc mặt trắng bệch.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Đêm qua, hình như nàng nghe thấy tiếng gì đó, sau khi Tầm Lại rời giường ra ngoài thì không thấy quay lại nữa.
“Máu….có người chết….” Xuân Đào nói với giọng run rẩy: “Hộ Kinh vệ đang quét dọn sân sau của trạm dịch.”
Vẻ mặt của Thịnh Lộ Yên lập tức trở nên căng thẳng, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có nghe được đã xảy ra chuyện gì không?”
Xuân Đào nói: “Nửa đêm nô tỳ thức giấc hình như nghe thấy tiếng có người tới cướp ngục. Nô tỳ muốn tới đây tìm phu nhân nhưng người canh gác ở cửa không cho nô tỳ ra ngoài.”
Thịnh Lộ Yên nghĩ, bọn họ áp giải phạm nhân một cách lộ liễu như vậy, người ta không đến cướp ngục mới lạ đấy.
Đang miên man suy nghĩ thì trong đầu Thịnh Lộ Yên lập tức hiện ra một ý tưởng, hay là, Tầm Lại cố ý làm vậy?
“Ngươi không đi ra là đúng rồi. Sau này, nửa đêm mà nghe thấy tiếng động thì cứ trùm chăn ngủ, dù sao chỗ này có nhiều Hộ Kinh vệ như thế, không xảy ra chuyện gì được đâu.”
“Nô tỳ lo lắng cho phu nhân…”
“Ta có sao đâu mà phải lo lắng, trái lại, ta càng lo lắng cho ngươi hơn đấy, ngươi phải bảo vệ mình thật tốt trước đã.”
Xuân Đào còn muốn phản bác nhưng khi nhớ ra mình chẳng có chút võ công nào, còn không bằng cô nương nhà mình thì chỉ đành ngậm ngùi thưa vâng.
Chẳng mấy chốc, Tầm Lại đã quay về dùng bữa sáng.
Lúc ăn sáng, Thịnh Lộ Yên chốc chốc lại nhìn hắn, nhưng nhìn thế nào thì nàng đều cảm thấy sắc mặt của đối phương vẫn điềm nhiên như thường, tựa như chuyện đêm qua chưa từng xảy ra. Quả nhiên, những người có thể vào Hộ Kinh vệ đều không phải người bình thường, sức bền tâm lý quá mạnh mẽ.
(*) Sức bền tâm lý là khả năng chịu đựng các điều kiện của căng thẳng tâm lý và đối phó và quản lý các phản ứng căng thẳng và để duy trì mức độ hiệu suất. Một ví dụ có thể là duy trì mức độ tập trung mặc dù mệt mỏi như một phi công trong điều kiện chiến trường.
Sau khi cơm nước xong xuôi, đoàn người lại tiếp tục lên đường.
Trên đường đi, Tầm Lại vào xe ngựa để nghỉ ngơi.
Thịnh Lộ Yên thấy quầng mắt xanh đen của Tầm Lại mà thầm nghĩ, chuyến đi này của hắn thật sự rất khổ cực, mỗi ngày đều phải sống trong căng thẳng cẳng, đến nỗi không có cả thời gian để nghỉ ngơi. Nghe tiếng ngáy nhè nhẹ truyền tới, nàng giảm bớt cử động nhiều nhất có thể, chỉ ngồi một bên yên lặng đọc sách, tiếng lật sách cũng nhỏ đi rất nhiều, nàng chỉ sợ mình bất cẩn làm hắn tỉnh giấc.
Khoảng hai khắc sau, Tầm Lại thức dậy. Hắn có vẻ đau đầu nên đưa tay lên xoa trán.
Thấy hắn như thế, Thịnh Lộ Yên cầm lấy ấm trà, rót vào chén rồi đưa cho hắn: “Ngài uống trà đi.”
Tầm Lại bỏ tay xuống, nhìn chén trà trước mắt rồi nhận lấy.
“Đa tạ phu nhân.”
“Không có gì.”
Uống trà xong, Tầm Lại không hề rời đi mà ở lại nói chuyện với Thịnh Lộ Yên.
“Còn khoảng ba ngày nữa sẽ về đến kinh thành, e rằng mấy ngày này sẽ không quá an toàn, phu nhân chớ đi lại một mình, có việc gì cứ nói với ta.”
“Dạ, ta biết rồi.”
Dặn dò đâu vào đấy, Tầm Lại đi ra.
Đúng như Tầm Lại nói, mấy ngày kế tiếp quả thực không quá an toàn. Sau đó vài ngày, ban đêm lại có người tới. Người tới lần này gây ra động tĩnh vô cùng lớn, đến cả Thịnh Lộ Yên cũng bị làm cho tỉnh giấc. Nàng nghe tiếng đao kiếm giao nhau bên ngoài, bèn lấy một con dao từ chiếc hộp bên cạnh và giấu nó trong tay áo.
May thay, khoảng nửa canh giờ sau bên ngoài dần dần yên tĩnh trở lại.
Sáng ngày hôm sau, lúc Xuân Đào búi tóc cho nàng, nàng buồn ngủ đến nỗi dập đầu ngủ gục.
“Cô nương có quầng thâm mắt rồi kìa, chứng tỏ mấy hôm nay người nghỉ ngơi không tốt.”
Thịnh Lộ Yên ngáp một cái rồi nhìn mình trong gương, nhìn xong, nàng lại nhìn sang Xuân Đào: “Còn nói ta à, chẳng phải ngươi cũng có đấy thôi.”
Quả thực Xuân Đào cũng không ngủ yên, vì đêm qua nàng cũng nghe thấy tiếng động đó, nàng nói với vẻ sợ hãi: “Chuyến đi này thật sự đáng sợ, may mà chiều nay chúng ta có thể về đến kinh thành rồi.”
Thịnh Lộ Yên thở dài thườn thượt: “Đúng vậy, cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi. Sau khi trở về, ta nhất định sẽ ngủ ba ngày ba đêm, ai cũng đừng mong gọi ta dậy.”
Xuân Đào vểnh môi cười: “Dạ, chỉ sợ Tôn ma ma sẽ càu nhàu phu nhân thôi.”
Thịnh Lộ Yên mỉm cười khi nghĩ đến Tôn ma ma. Tôn ma ma là nhũ mẫu của nàng, từ bé đã ở cạnh nàng. Hai tháng không gặp bà khiến nàng vô cùng nhớ mong. May mà hôm nay có thể gặp mặt rồi.
Sau khi ăn cơm xong, đoàn người tiếp tục lên đường, Thịnh Lộ Yên cảm thấy hôm nay Tầm Lại nghiêm túc hơn. Sau khi lên xe ngựa, nàng bèn nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc nàng đang ngủ mê man thì cảm giác bên ngoài dường như có tiếng động.
Bấy giờ, giọng nói kinh hoảng của Xuân Đào truyền tới: “Phu nhân, không ổn rồi, bên ngoài đánh nhau rồi!”
Thịnh Lộ Yên lập tức tỉnh táo lại, vén rèm nhìn ra bên ngoài.
Quả nhiên, bên ngoài có rất nhiều người kẻ bịt mặt, người nào cũng rất điêu luyện, thoạt nhìn đã biết là những kẻ lão luyện. Song Hộ Kinh vệ cũng không phải người ăn chay, động tác của họ cũng rất mạnh mẽ.
Chắc chắn những người này tới để cướp ngục.
Khi trước đều tới vào ban đêm, nhưng hôm nay lại tới vào ban ngày. Có thể thấy rằng bọn họ biết hôm nay là thời hạn cuối cùng, vì thế mới dốc sức vào trận chiến lần này.
Thịnh Lộ Yên nhìn về phía xe tù thì trông thấy kẻ bịt mặt đang cầm đao chém vào phạm nhân ở trong xe tù.
Không! Bọn họ không tới để cướp ngục, mà là tới để giết người diệt khẩu! Trái tim nàng lập tức đánh thót.
Lúc này, người trong xe tù đã không còn dáng vẻ chán chường nữa, hắn cầm đao và bước ra khỏi xe tù, chiến đầu với kẻ bịt mặt.
Thịnh Lộ Yên thở phào nhẹ nhõm. Nàng biết mà, sao Tầm Lại có thể áp giải phạm nhân một cách nghênh ngang như thế chứ, hóa ra là tù nhân giả.
Khi những kẻ cướp ngục cuối cùng cũng ý thức được mình đã bị lừa thì toan chuẩn bị rút lui. Song, Hộ Kinh vệ lại không cho bọn họ có được cơ hội này, nhất quyết không tha cho bọn họ. Chẳng mấy chốc, nhiều kẻ bịt mặt đã bị tóm gọn.
Vừa đảo mắt, Thịnh Lộ Yên đã nhìn thấy Tầm Lại, hắn đang giao đấu với kẻ dẫn đầu của đám người bịt mặt.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy võ công của Tầm Lại, công phu của hắn và tính cách con người hắn đều lạnh tanh giống nhau, động tác dứt khoát nhanh nhẹn, ra tay chắc chắc, chuẩn xác và ngoan độc.
Thịnh Lộ Yên thả rèm xuống.
“Phu nhân, phải làm sao đây?” Xuân Đào lo lắng mà nắm lấy ống tay áo của Thịnh Lộ Yên.
Thịnh Lộ Yên cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện này. Nội trạch hung hiểm nhưng trong nội trạch rất ít khi nhìn thấy những việc máu me đầm đìa như thế. Vả lại, có nhiều kẻ bịt mặt như vậy, không biết đám người Tầm Lại có thể chế phục tất cả bọn chúng hay không. Tuy nàng rất muốn xuống xe giúp đỡ nhưng nàng cũng biết rằng, trước những tử sĩ ngoài kia thì chút công phu quyền cước của mình căn bản chẳng ăn nhằm gì. Nàng bảo vệ mình thật tốt mới là sự giúp đỡ lớn nhất đối với Tầm Lại.
Giờ phút này nàng vô cùng căng thẳng, nhưng vẫn nói lời an ủi Xuân Đào: “Chắc không sao đâu.”
Sau một lúc lâu, tiếng đánh nhau càng lúc càng lớn, dường như có rất nhiều người đang tụ tập gần xe ngựa. Trong lòng Thịnh Lộ Yên bỗng nhiên xuất hiện một dự cảm không lành. Vào đúng lúc này, con ngựa phát ra một tiếng hí dài. Sau đó, xe ngựa bắt đầu lắc lư dữ dội làm nàng và Xuân Đào ngã trái ngã phải. Ngay sau đó, không biết xe ngựa bị ai đó bổ một đao, khiến nàng lăn ra đất.
Song, nàng còn chưa kịp đứng lên thì một thanh kiếm đã đặt trên cổ nàng.