Như Ý Xuân - Chương 49
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Như Ý Xuân


Chương 49


Những ngày sau đó, Tầm Lại gần như hôm nào cũng về ăn cơm tối, nếu như không về cũng sẽ cho người về báo một tiếng. Thịnh Lộ Yên cũng dần nắm bắt được quy luật làm việc và nghỉ ngơi của hắn, từ đó hai người đã thấu hiểu cuộc sống của nhau hơn.

Hôm nay dường như Tầm Lại vừa bận xong một vụ án, nên trông hắn có vẻ rất nhàn rỗi. Sau khi ăn tối xong, hắn không đến tiền viện mà ở lại chính phòng.

Sau khi dâng trà lên thì Xuân Đào lui xuống, trong phòng chỉ có hai phu thê.

Thịnh Lộ Yên suy nghĩ một lát, cảm thấy bây giờ là thời điểm không tệ, vì thế nàng thử gợi chuyện nhà để nói chuyện với Tầm Lại. Chẳng hạn như, nói về những việc trong phủ, rồi tiện thể kể về mấy chuyện ngày trước ở hầu phủ, như đọc sách, như thêu hoa. Thấy Tầm Lại có vẻ rất hứng thú, nàng bèn nói nhiều hơn.

Nói đông nói tây, và rồi nàng bắt đầu dẫn vào chuyện chính.

“Ta nhớ ta có cái khăn tay vẫn còn ở chỗ đại nhân thì phải? Bao giờ thì đại nhân trả ta đây?” Thịnh Lộ Yên cười hỏi.

Nàng đang nói đến cái khăn mà cách đây một thời gian, khi nàng đến tiền viện, lúc châm trà cho Tầm Lại, nàng vô tình làm đổ trà lên người hắn, nàng đang định lấy khăn lau cho hắn thì lại bị hắn lấy mất.

Mặt của Tầm Lại hơi nghệt ra, đưa mắt nhìn Thịnh Lộ Yên.

Thịnh Lộ Yên cố tình nói đến chuyện này, định trêu chọc Tầm Lại một chút.

Kết quả là sau khi Tầm Lại sững sờ một lúc, hắn hỏi ngược lại: “Phu nhân gọi ta là gì?”

Thịnh Lộ Yên nhíu mày: “Đại nhân.”

“Hử?”

“Không gọi đại nhân…” Thì gọi cái gì.

Thịnh Lộ Yên còn chưa nói vẹn bốn từ phía sau thì chợt nhớ tới chuyện tối qua, mặt nàng lập tức đỏ rực.

Tối qua lúc động tình, nàng luôn mồm gọi đại nhân, nhưng hắn rất mất hứng, chỉ cần nàng gọi một tiếng thì hắn sẽ trừng phạt nàng. Mãi về sau, lúc nàng sửa lại cách gọi thì hắn mới tha cho nàng.

Chỉ là cách gọi mà thôi, thế mà nam nhân này lại để ý như thế, còn nhắc rất nhiều lần.

Song nàng cứ gọi hắn như vậy đấy: “Đại nhân!”

Tầm Lại không tức không cáu, chỉ nhìn Thịnh Lộ Yên rồi cười nhạt.

Thịnh Lộ Yên chợt cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, nghĩ đến chuyện tối qua mà đỏ mặt, chỉ đành thỏa hiệp.

“Phu quân.” Thịnh Lộ Yên khẽ gọi.

Có vẻ Tầm Lại rất hài lòng với cách gọi này, bưng trà lên nhấm một ngụm, đáp: “Ừ.”

“Thực ra kỹ thuật thêu của ta không tốt lắm.” Thịnh Lộ Yên tiếp tục đề tài vừa nãy.

“Đã rất tốt rồi.” Tầm Lại hiếm khi khen.

Nàng cũng đâu kiếm tiền nhờ tay nghề này, Tầm Lại cảm thấy kỹ thuật của phu nhân nhà mình đã tốt lắm rồi.

“May mà Tôn ma ma dạy rất tốt. Cơ mà, nếu nói về kỹ thuật thêu thì Hồng nhi bên cạnh mẫu thân ta mới là người có kỹ thuật thêu tốt nhất.”

Đây là lần đầu tiên Tầm Lại nghe Thịnh Lộ Yên nhắc đến cái tên này, vì thế càng thêm hứng thú.

“Tiếc rằng vào lúc ta ba tuổi, vì phạm lỗi nên nàng đã bị phụ thân ta đánh trượng rồi đuổi về nhà.”

Nghe đến đây Tầm Lại hơi chau mày.

“Về sau, ta nghe nói huynh trưởng của nàng đã gả nàng cho một kẻ bán buôn qua đường, nhưng rốt cuộc là gả đến đâu thì chẳng ai hay biết. Ngày nhìn thấy huynh trưởng của nàng, ta càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có điều gì đó không ổn lắm.”

Cánh tay đang bưng chén trà của Tầm Lại hơi khựng lại, rủ mắt nhìn nước trà trong chén.

“Huynh trưởng của nàng là một kẻ nghiện cờ bạc như mạng, thường bị người của phường bạc đến nhà đòi nợ, hắn ta cũng vì thế mà đến chỗ khác trốn mấy lần. Nhưng nếu Hồng nhi gả cho thương nhân kia thật, thì tại sao huynh trưởng nàng không đi tìm nàng để đòi tiền? Trừ khi….chuyện này còn có ẩn tình khác, phu quân thấy suy đoán của ta thế nào?”

Tầm Lại uống một ngụm trà, đặt chén trà lên bàn rồi nhìn Thịnh Lộ Yên.

“Phu nhân muốn vi phu làm gì thì nói thẳng ra là được.”

Từ lúc nàng vừa bắt đầu kể chuyện là hắn đã hiểu ý của nàng rồi.

Bình thường loại chuyện riêng thế này nàng sẽ không kể với hắn, nếu có thể tự tra ra thì nàng đã sớm đi tra rồi. Hiện giờ đã nói ra, hẳn là nàng có chuyện nhờ hắn.

Nghe Tầm Lại nói thế, Thịnh Lộ Yên mỉm cười lúng túng, nhìn hắn chớp mắt, tỏ ra hiền lành vô tội.

Sớm biết Tầm Lại tinh tường vậy, nàng cần gì phải nói chuyện dông dài lâu đến thế, cứ nói thẳng với hắn là được rồi. Nhưng ai mà biết được, một người có tính khí thất thường như hắn lúc nào thì tâm trạng tốt, lúc nào thì tâm trạng không tốt chứ.

“Ta nghi ngờ Hồng nhi đã chết từ lâu, nhưng ta vẫn mong phu quân giúp ta điều tra việc này. Dầu gì nàng cũng là người bên cạnh mẫu thân ta, lúc ta còn nhỏ cũng từng chăm sóc ta, cho nên ta muốn biết hiện giờ nàng ra sao.”

Không đợi Thịnh Lộ Yên kịp nói thêm nhiều lời nài nỉ, nàng đã nghe thấy Tầm Lại trả lời dứt khoát, gọn gàng.

“Được, vi phu đồng ý.”

Nghe vậy, lần này Thịnh Lộ Yên lại cười, một nụ cười hết sức chân thành tha thiết.

Nàng nhấc tay châm trà cho Tầm Lại, nói: “Phu quân, uống trà đi.”

Tầm Lại nhìn bộ dạng đắc ý của nàng mà bưng chén trà lên uống một hớp.

Thấy Tầm Lại chịu giúp mình, Thịnh Lộ Yên quyết định đêm nay không bắt nạt hắn nữa. Sắp đến giờ đi ngủ, nàng bảo Xuân Đào đi lấy ấm sưởi và đặt nó vào trong chăn.

Tầm Lại thổi nến lên giường thì cảm thấy hôm nay trong chăn cực kỳ ấm áp, nhưng cái người mọi khi dính vào hắn ngay khi hắn vừa lên giường lại nằm cách xa.

Đây là dùng hắn xong thì vứt sao?

“Gần đây phu quân quá vất vả vì chính vụ, ngài ngủ một giấc thật ngon nhé, hôm nay ta đảm bảo sẽ không làm phiền ngài nữa.” Thịnh Lộ Yên vô cùng ngoan ngoãn, ân cần nói.

Trong bóng tối, sắc mặt của Tầm Lại có thể so với bóng đêm.

Hai người không nói chuyện hồi lâu.

Một lát sau, Tầm Lại hỏi: “Vì sao trong chăn lại nóng thế?”

Thịnh Lộ Yên cười mà giải thích: “À, ta sai người đặt ấm sưởi vào chăn.”

Hóa ra là thế.

Lại một lúc nữa, Tầm Lại bặm môi, trầm giọng nói: “Lấy ra.”

Thịnh Lộ Yên lấy làm ngạc nhiên: “Hả? Tại sao?”

Tầm Lại: “Ta ghét nóng.”

Hắn nóng, nhưng nàng lạnh nha!

“Hay là… bảo Xuân Đào lấy cho ngài cái chăn mới nhé?” Thịnh Lộ Yên dò hỏi.

Định ngủ chia giường với hắn?

Tầm Lại bặm chặt cánh môi, trong lòng càng thêm khó chịu.

Thịnh Lộ Yên hỏi xong, đối phương lại không trả lời nàng.

Hai người chung sống với nhau lâu rồi nên Thịnh Lộ Yên đã phần nào hiểu được tính cách của Tầm Lại. Thấy hắn không đáp, nàng biết ngay là hắn không vui và cũng không bằng lòng với đề nghị vừa rồi.

Cũng chính là, hắn không muốn cái chăn mới.

“Hay là ngài đắp cái này, còn ta thay cái mới?” Thịnh Lộ Yên lại đưa thêm đề nghị.

Hắn không muốn cái mới thì cho nàng vậy, để hắn dùng cái cũ.

Mặc dù lần này Tầm Lại vẫn không trả lời nàng, nhưng lại nghiêng đầu nhìn nàng.

Thịnh Lộ Yên nhìn ánh mắt của Tầm Lại mà dường như đã hiểu ra gì điều gì đó, có lẽ, hắn không muốn ngủ chia giường với nàng?

Nhưng không dùng ấm sưởi thì nàng sẽ lạnh lắm!

Dầu trong lòng nghĩ như thế, nhưng Thịnh Lộ Yên lại không nói ra. Dù sao Tầm Lại cũng vừa giúp nàng, nàng đâu thể làm phật ý hắn lúc này được. Thế rồi, nàng nhấc chân đá ấm sưởi ra ngoài.

Lần này có vẻ Tầm Lại đã hài lòng mà thu ánh mắt về.

Thịnh Lộ Yên nghĩ, vừa nãy nàng làm như vậy còn không phải vì nghĩ cho hắn sao? Vậy mà hắn còn không vừa ý! Đã thế còn coi lòng tốt của nàng như lòng lang dạ thú vậy.

Dần dà, cái chăn vốn nóng hầm hầm lại lạnh dần.

Thịnh Lộ Yên vốn không muốn quấy rầy Tầm Lại, nhưng trong chăn quá lạnh, nàng không có cách nào khác nên đành phải nhích về phía Tầm Lại từng chút một. Lần này chân nàng chạm vào hắn trước cả tay.

Thịnh Lộ Yên phát hiện ra Tầm Lại co rúm vào một cái thì nghĩ bụng, đáng đời, ai bảo hắn cứ nằng nặc bắt nàng ném ấm sưởi ra ngoài. Nghĩ thế, nàng lại càng quá đáng hơn, vắt cả hai chân lên người hắn.

Nhưng chẳng ngờ, sau đó đối phương quay người lại và ôm nàng vào lòng.

Thịnh Lộ Yên theo bản năng giơ tay đẩy một chút, sau khi đẩy hai cái, nàng ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Tầm Lại, bỗng nhiên cảm thấy an tâm nên không đẩy hắn nữa mà vươn tay ôm lấy hắn.

Một cái lò sưởi cỡ lớn này còn dùng thích hơn cái ấm sưởi nhỏ bé nhiều.

Thôi kệ, nàng tha thứ cho hành động ban nãy của hắn.

Tầm Lại há có thể thỏa mãn chỉ bằng một cái ôm và chỉ dừng ở đấy. Rồi dần dần, cái ôm trở nên biến chất, tấm chăn lúc đầu lạnh lẽo cũng dần nóng lên. Đây là một đêm mùa thu lạnh giá và cũng chính là một buổi tối nóng rực như ngày hè.

Sáng ngày hôm sau, Tầm Lại gọi ám vệ tới.

“Đi điều tra nha hoàn tên là Hồng nhi bên cạnh phu nhân Thịnh Lăng hầu, rồi lại tra xem tại sao phu nhân lại điều tra chuyện này.”

“Vâng thưa chủ tử.”

Ba ngày sau, ám vệ trình báo kết quả điều tra cho Tầm Lại.

Thoạt tiên, Tầm lại nhìn thấy những thứ liên quan đến Hồng nhi. Đúng như phu nhân dự đoán, có lẽ Hồng nhi đã không còn nữa. Năm đó, sau khi nàng bị khiêng về nhà, huynh trưởng của nàng nói nàng đã xuất giá. Và cái hôm Hồng nhi về nhà ấy chính là ngày mất của phu nhân Thịnh Lăng hầu.

Vì sao phu nhân điều tra việc này đã trở nên rất rõ ràng.

Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy nội dung trên tờ giấy cuối cùng, khóe miệng Tầm Lại chợt cong lên, cười tủm tỉm.

Hóa ra phu nhân đi thư phòng dỗ hắn không phải vì thế tử Thừa Ân hầu, mà là vì Hồng nhi này! Sau khi phu nhân đoán rằng Hồng nhi có thể đã chết, nàng cứ cách một ngày lại đến tiền viện.

Chuyện này làm cho tâm trạng của Tầm Lại cực kỳ tốt.

Đêm đó trong chính viện đòi tận hai lần nước.(*)

(*) Hai lần nước raw 两回水:Nôm na sau khi quan hệ xong muốn dùng nước sạch để rửa. Ý thật là: Đòi một đêm làm hai lần nha. Tóm lại là: một đêm làm hai lần và cả hai lần đều gọi nước vào để rửa.

Thịnh Lộ Yên không ngừng mắng Tầm Lại ở trong lòng, không biết hôm nay người này phát điên cái gì, lúc làm còn hăng hái hơn khi trước, thật chẳng hiểu ra làm sao, hắn của đêm qua hoàn toàn không phù hợp với hình tượng lạnh lùng cao ngạo mọi ngày. Sau khi kết thúc, mặc dù Tầm Lại đã giúp nàng dọn dẹp, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà giơ tay véo hắn một phát.

Tầm Lại nhìn thì có vẻ da mỏng thịt non, nhưng thực ra, da vừa thô vừa rắn. Hắn dường như không cảm thấy đau nên chẳng thèm trốn tránh, ghé bên tai Thịnh Lộ Yên nói một câu: “Mấy ngày nay việc của Hồng nhi hẳn là đã có kết quả.”

Thịnh Lộ Yên vốn đã mệt mỏi vô cùng, nhưng nghe thấy lời này lại lập tức vực dậy tinh thần, ngước mắt nhìn Tầm Lại, nói: “Thật sao?”

Chẳng qua vừa nói ra, nàng đã thấy giọng của mình khàn đặc.

Ý thức được điều này, Thịnh Lộ Yên mím môi, liếc nhìn hắn.

Chỉ một cái liếc mắt của nàng đã khiến trái tim Tầm Lại nhộn nhạo xao xuyến, cảm giác vừa mới đè xuống dường như lại bùng lên. Hắn đưa tay ôm trọn người vào lòng, rồi giơ tay vuốt tóc người trong lòng như để vỗ về, cũng như đang tự bình tĩnh lại.

“Khụ, xin lỗi nàng, đêm nay vi phu quá mức xung động.”

Hắn cũng biết mình xung động? Tuyệt nhiên không phải xung động bình thường!

Thịnh Lộ Yên trở nên cáu kỉnh, nàng tức giận nói: “Ngài biết thì tốt, năm ngày kế tiếp…. ba ngày đi, ngài đừng hòng chạm vào ta!”

Dù sao hắn cũng giúp nàng, nên nàng đâu thể nhẫn tâm quá được.

Song, Tầm Lại bỗng bật cười, tiếng cười truyền ra từ lồng ngực, Thịnh Lộ Yên cảm thấy chấn động. Thật quái lạ! Có gì buồn cười chứ? Nàng nói không cho hắn chạm vào nàng, vậy mà hắn có vẻ còn rất vui?

Thịnh Lộ Yên lại muốn véo hắn phát nữa, nhưng nàng nhịn lại.

Tầm Lại nghĩ, có lẽ nàng không biết bộ dạng của nàng lúc này đáng yêu cỡ nào.

Sáng hôm sau, có thôn dân trên núi Kinh Giao đào được một xác chết nữ, thôn dân vội vàng báo lên. Dù sao cũng là vùng đất trọng yếu, nên chưa đến một canh giờ, kinh thành phủ doãn đã dẫn ngỗ tác đến.

Ngay sau đó, những điều cơ bản như hình dáng đặc trưng, nguyên nhân tử vong,… của người chết nhanh chóng được tìm ra, tiếp đó lại từ những di vật còn sót lại trên người người chết mà tìm đến Đại Thanh.

Chưa đến ba ngày đã xác định được thân phận của người chết, đó chính là Hồng nhi.

Nghe nói việc này là do Phạm phủ doãn tra ra, Thịnh Lộ Yên nhìn Tầm Lại.

Không ngờ nha, vị phu quân này của nàng còn có cùng ý tưởng với nàng. Giao loại chuyện có khả năng sẽ bị người ta chất vấn này cho người khác, để người khác tra giúp mình, còn mình thì rũ bỏ sạch sẽ. Nàng còn cho là hắn chỉ biết làm liều, chính trực không để đâu cho hết, nên sẽ không làm điều đó cơ.

“Phu quân giỏi quá!” Thịnh Lộ Yên khen Tầm Lại một câu.

Tầm Lại nhìn Thịnh Lộ Yên, rồi lại liếc nhìn đồng hồ nước, trịnh trọng nói: “Giờ muộn rồi, nghỉ ngơi thôi.”

Thịnh Lộ Yên cũng ngẩng đầu nhìn đồng hồ nước, còn chưa đến giờ Hợi mà.

Mọi ngày gần giờ Hợi nàng mới đi ngủ, bây giờ còn chưa đến giờ nàng ngủ đâu. Với cả, Tầm Lại thường qua giờ Hợi, đến giờ Tý mới ngủ mà, hôm nay ngủ sớm ghê.

Thế nhưng, nghĩ đến gần đây hắn đang giúp nàng tra án, bèn cảm thấy chắc là hắn rất mệt, vì thế nàng không nói thêm gì nữa.

Thịnh Lộ Yên lên giường trước, Tầm Lại thổi nến rồi mới lên giường.

Lần này Thịnh Lộ Yên còn chưa kịp dịch vào để sưởi ấm thì Tầm Lại đã dán sang trước.

Khi môi bị lấp kín bởi một đôi môi se lạnh, Thịnh Lộ Yên cuối cùng cũng vỡ lẽ vì sao hôm nay Tầm Lại lại lên giường đi ngủ sớm như thế, hóa ra là muốn chuyện này. Mấy ngày trước nàng nói không cho hắn động vào nàng, hắn quả thực không dám lỗ mãng, không ngờ hôm nay vừa đến ngày mà hắn đã sát lại.

Loại ngày này hắn tính cũng chính xác phết.


Không tới mười ngày, kinh thành phủ doãn đã tra ra ai là hung thủ.

Sau khi hay chuyện, Tôn ma ma vội vàng về phủ báo tin này cho Thịnh Lộ Yên.

“Phu nhân, người đoán thế nào, người giết Hồng nhi không phải ai khác mà chính là trượng phu của Vương ma ma, cũng chính là Lưu quản sự phụ trách mua sắm của hầu phủ chúng ta.”

Sau một thoáng ngớ ra, Thịnh Lộ Yên khôi phục lại như thường.

Vương ma ma là người luôn ở cạnh Liễu Thị, thế nên không có gì ngạc nhiên khi việc này là do Lưu quản sự làm.

“Phạm phủ doãn nói thế nào?” Thịnh Lộ Yên hỏi.

Nhắc đến chuyện này khiến mặt Tôn ma ma u ám hẳn, bà nói: “Rõ ràng vụ án này đã có chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng Phạm phủ doãn khăng khăng nói vụ án còn có điểm đáng ngờ, mãi mà không chịu kết án.”

Ban đầu Phạm phủ doãn tưởng rằng đây là một vụ án đơn giản, ông ta còn đang đắc ý rằng mình đã tra ra một vụ án cũ năm xưa chỉ trong vòng một tháng, nào ngờ hung thu giết người lại chính là quản sự của phủ Thịnh Lăng hầu, vì thế mà chuyện này bị đẩy vào thế bí. Lúc đó còn có nhiều người dân có mặt ở đó, ông ta chỉ đành tìm một cái cớ để lui khỏi công đường.

Thịnh Lộ Yên hơi nhíu mày.

Thật ra cũng không khó nghĩ,  Phạm phủ doãn đã đắc tội với phụ thân nàng từ chuyện lần trước rồi nên lần này chắc chắn không dám làm mích lòng nữa. Nếu không phải Tầm Lại nhúng tay vào chuyện này, sợ rằng Phạm phủ doãn sẽ không tra được đến bước này và chuyện này sẽ chỉ là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có mà thôi. Hiện tại hẳn là Phạm phủ doãn đang muốn kéo dài chuyện này, ông ta không muốn và cũng chẳng dám buông lời kết án.

“Người truyền tin cho người trong phủ, nếu Phạm phủ doãn đến đó thì bảo bọn họ báo lại cho con.”

“Vâng thưa phu nhân.”

Nào ngờ chưa đến nửa canh giờ mà Tôn ma ma đã trở lại, lúc về còn mang theo một tin  xấu.

“Phu nhân dự đoán như thần, Phạm phu doãn đã đến hầu phủ.”

Ấn đường của Thịnh Lộ Yên cau chặt lại.

Chuyện này nhất định không thể kéo dài mãi được, nếu cứ kéo dài mãi thế này nói không chừng bằng cứ sẽ bị phụ thân nàng xử lý sạch sẽ, đến lúc không còn bằng chứng nữa sẽ rất khó để trừng trị hung thủ giết người.

Nàng phải nghĩ cách mới được.

Đêm đó, Tầm Lại về hậu viện.

Thịnh Lộ Yên nghĩ, dựa theo tính cách của Phạm phủ doãn, vì chuyện này có liên quan đến hầu phủ nên ông ta không thể gióng trống khua chiêng đi tra được. Nhưng ca ca của Hồng nhi một mực nói rằng Liễu Thị giết muội muội của hắn, lúc ấy vụ án này sẽ được mở công đường thẩm tra xử lí, rất nhiều bách tính nghe thấy, ông ta cũng hết cách. Mà hiện tại, để có thể thẩm tra được đến bước ấy thì nhất dịnh không thể thiếu được sự giúp đỡ của Tầm Lại.

“Phạm phủ doãn đâu có bản lĩnh này, có thể tra được Lưu quản sự nhanh như thế, hẳn là phu quân đã giúp đỡ rất nhiều, đúng không?” Thịnh Lộ Yên nói.

Tầm Lại nhìn nàng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

“Về việc vì sao giết Hồng nhi, vị Lưu quản sự này chắc hẳn không hề hay biết, ông ta chỉ biết Hồng nhi đã phạm lỗi và đắc tội với Liễu di nương.”

Thịnh Lộ Yên nghe thấy cách gọi của Tầm Lại thì rất vừa ý.

Song, nếu Tầm Lại đã nói rằng Lưu quản sự chắc hẳn không biết ngọn nguồn thì ông ta chắc chắn không biết thật, nàng vô cùng tin vào năng lực thẩm vấn phạm nhân của Hộ Kinh tư. Tầm Lại không hỏi ra được, chỉ có thể chứng minh rằng đối phương không biết thật.

Thịnh Lộ Yên gật đầu.

“Nàng đừng lo, tuy rằng vụ này chưa kết án, nhưng chắc mấy ngày nữa là có kết quả rồi.”

Thịnh Lộ Yên ngước mắt nhìn Tầm Lại.

Cho dù Tầm Lại giúp nàng vì hắn có thù oán với phụ thân nàng, hay là vì nguyên nhân khác thì tóm lại hắn đều đang giúp nàng. Hơn nữa, môn sinh của phủ Thịnh Lăng hầu trải rộng khắp nơi và bọn họ cũng không phải hạng dễ đối phó. Vậy mà Tầm Lại vẫn có thể làm đến mức này đã là rất khó khăn rồi. Chí ít bây giờ người ta đã biết được hung thủ giết người là ai, việc này đã không còn bị lấp liếm nữa.

Nàng rất cảm kích hắn.

Những việc phía sau e rằng không dễ làm, nàng phải nghĩ cách mới được.

“Vâng.”

Nói chuyện được một lúc thì hai người tách ra tự đọc sách, thấy đã khoảng giờ Hợi thì đi rửa mặt rồi lên giường.

Thịnh Lộ Yên vừa lên giường đã tìm được vị trí thoải mái trong ngực Tầm Lại, rồi khép mắt lại.

Trong lòng nàng vốn còn có chút phiền muộn, nhưng không biết vì sao, dường như trên người Tầm Lại có một mùi gì đó khiến người ta yên lòng, và dần dần, nàng bình tĩnh lại rồi chìm vào giấc ngủ.

Vì trong lòng có vướng bận nên sáng sớm ngày hôm sau Thịnh Lộ Yên dậy rất sớm. Sau khi thức dậy, nàng gọi Tôn ma ma đến và bảo bà đi nghe ngóng tin tức bên ngoài.

Tin xấu lại truyền đến là, Đại Thanh đi phủ nha và thưa rằng hắn muốn hủy bỏ vụ án. Sở dĩ hắn ta làm vậy là vì trong hầu phủ có người cho hắn tiền.

Thịnh Lộ Yên ngồi bên cửa sổ nhìn ra sân viện bên ngoài với tâm trạng bất an.

Sở dĩ Đại Thanh muốn hủy vụ án này hẳn là vì hầu phủ đã cho hắn nhiều lợi ích. Hắn là người nhà của Hồng nhi, nên nếu hắn thật sự muốn hủy án thì bên Phạm phủ doãn chắc chắn sẽ đồng ý, ông ta sẽ lấy cớ không đủ bằng chứng để hủy án, như vậy vụ án này sẽ gặp bất lợi.

Không!

Vụ án đã được tra đến bước này, đầu mâu cũng đã chĩa về phía Liễu Thị, đừng ai nghĩ thế là xong!

Thịnh Lộ Yên hơi híp mắt, lần nữa mở ra thì ánh mắt đã trở nên vô cùng kiên quyết.

“Ma ma, người đi mời Phùng cữu mẫu nhà Nhị đường cữu đến đây, nói là con có chuyện quan trọng muốn nói.”

Tôn ma ma nhìn vẻ mặt nghiêm túc của phu nhân nhà mình thì vội đáp: “Vâng thưa phu nhân, lão nô đi ngay đây.”

Tiếp theo, Thịnh Lộ Yên lại cầm bút viết một phong thư, sau đó gọi Xuân Đào tới và giao nó cho nàng ấy.

“Ngươi đi cửa hàng tìm Tiền quản sự, rồi đưa bức thư này cho ông ấy.”

“Vâng thưa phu nhân.”

Chẳng mấy chốc, Xuân Đào đã trở lại.

“Thế nào?”

“Bẩm phu nhân, Tiền quản sự nói ông ấy đã rõ.”

Ăn xong cơm trưa, Tôn ma ma cũng dẫn Phùng Thị tới.

“Lần này cháu ngoại có việc muốn làm phiền cữu mẫu ạ.” Thịnh Lộ Yên hướng Phùng Thị hành lễ.

Phùng Thị vội vàng nghiêng người, đỡ Thịnh Lộ Yên lên: “Con bé này đang làm gì vậy, cữu cữu với cữu mẫu của cháu không ở phủ nên bọn ta chăm sóc cháu là lẽ đương nhiên.”

Khi Thịnh Lộ Yên đứng lên, Phùng Thị quan sát nàng một phen, vui mừng nói: “Hiện giờ thấy cháu khỏi bệnh, chúng ta cũng yên tâm rồi.”

Sau một phen chào hỏi, Thịnh Lộ Yên nói ra mục đích của mình.

“Cữu mẫu đã nghe đến chuyện quản sự của hầu phủ chúng cháu giết một nha hoàn chưa?”

Đương nhiên Phùng Thị đã nghe nói rồi. Dù việc này không công khai thẩm vấn thì những gia đình như bọn họ vẫn có thể nghe được tin tức, huống hồ chuyện này còn làm ầm đến tận kinh thành phủ doãn. Chỉ có điều, dẫu sao việc này cũng liên quan tới hầu phủ, và còn là nhà ngoại của cháu ngoại trước mặt này, vì thế bà cũng không biết phải nói gì, đành nói một câu: “Có nghe phong thanh một chút.”

“Thực ra nha hoàn bị giết kia là nha hoàn hồi môn bên cạnh mẫu thân cháu.” Thịnh Lộ Yên nói.

Phùng Thị lập tức sửng sốt.

“Cái gì? Nha hòa hồi môn của mẫu thân cháu ư?” Nói xong, lại tức đến mức đập một phát lên bàn: “Hầu phủ cũng quá ức hiếp người khác rồi!”

Nhà hoàn hồi môn bên người đương gia chủ mẫu bị quản sự trong phủ giết chết, còn không phải ức hiếp người ta thì là gì. Hơn nữa, để mà nói thì nha hoàn này cũng là người của Trịnh gia bọn họ, hầu phủ làm vậy chẳng phải là đang đánh vào mặt Trịnh gia bọn họ sao?!

Thịnh Lộ Yên nói: “Lưu quản sự là nam nhân của Vương ma ma bên cạnh Liễu Thị, khi Hồng nhi chết Liễu Thị còn chưa vào phủ, cho nên năm đó Lưu quản sự vẫn là người của Liễu gia.”

Tuy Phùng Thị gả cho nam nhân có chức quan không cao, nhưng bà cũng là đương gia chủ mẫu, chuyên quản lý những chuyện của hậu viện, nên thoạt nghe những lời này của Thịnh Lộ Yên đã thấy ngờ ngợ.

Tiếp đó, Thịnh Lộ Yên lại nói một chuyện càng khiến bà chấn động hơn: “Ngày Hồng nhi chết….cũng chính là ngày mẫu thân cháu qua đời.”

Sắc mặt Phùng Thị vô cùng u ám, trước nay bà là người nhanh nhẹn hoạt ngôn, nhưng giờ phút này đôi môi chỉ biết run rẩy, không thốt nổi nên câu.

Qua hồi lâu, cuối cùng Phùng Thị cũng trở lại bình thường.

“Ý của cháu là cái chết của Hồng nhi có khả năng liên quan tới cái chết của mẫu thân cháu? Vả lại, chuyện này cũng rất có khả năng liên quan đến Liễu Thị?”

Thịnh Lộ Yên gật đầu, nói: “Ngày hôm đó chỉ có Hồng nhi ở cạnh mẫu thân.”

Không cần phải nói thêm gì nữa thì Phùng Thị cũng đã đủ hiểu rồi.

Thịnh Lộ Yên bình tĩnh nói: “Cháu nhất định sẽ truy xét chuyện của mẫu thân đến cùng.”

Phùng Thị suy nghĩ một lát, rồi mới hỏi một câu: “Việc của Hồng nhi là do cháu tra ra sao?”

“Là cháu ạ.”

“Vậy…” Phùng Thị lưỡng lự giây lát.

“Cữu mẫu có lời gì cứ nói thẳng ra là được.”

“Vậy bà tử và lang trung tới vạch mặt Liễu Thị lần trước thì sao?”

“Cũng là do cháu tìm tới.”

Phùng Thị vốn là người thông minh,  những lời vừa nãy Thịnh Lộ Yên nói đã khiến bà thấu triệt vấn đề, thế nên bà đoán rằng hai chuyện này đều do cháu gái mình làm. Suy cho cùng, hai việc này đều gây bất lợi cho Liễu Thị. Không làm trước khi xuất giá mà sau khi xuất giá mới làm, cho nên, chắc hẳn vị Chỉ huy sứ Hộ Kinh tư kia cũng đã giúp đỡ rất nhiều.

“Cữu mẫu bằng lòng giúp cháu chứ?”

“Ta phải về bàn bạc chuyện này với người trong tộc đã.” Mặc dù bà có ý  định giúp đỡ, nhưng chuyện này có can hệ to lớn nên không phải là chuyện mà một phụ nhân như bà có thể quyết định, hơn nữa nó còn liên quan đến vận mệnh của gia tộc. Nếu thật sự trở mặt với hầu phủ, khó tránh khỏi việc hủy hoại cả gia tộc. Bà cần phải về nhà thương lượng một phen mới có thể cho Thịnh Lộ Yên một câu trả lời thuyết phục.

“Dạ, cháu sẽ đợi tin tốt của cữu mẫu.”

Khi trời nhá nhem tối, Thịnh Lộ Yên nhận được hồi âm của Phùng Thị.

Thịnh Lộ Yên nhìn thư hồi âm trong tay mà không khỏi mỉm cười.

Nếu Phạm phủ doãn đã không muốn kết án, không muốn định tội Lưu quản sự, vậy thì đừng có kết nữa!

Với tư cách là Đích trưởng nữ của hầu phủ, dù ít dù nhiều thì nàng vẫn muốn bảo vệ thể diện của hầu phủ. Ban đầu nàng định sau khi tìm được hung thủ giết người thì sẽ không làm ầm nữa, nàng sẽ đến hầu phủ giải quyết riêng những việc phía sau, chuyện của Liễu Thị cũng sẽ giải quyết riêng. Nhưng nếu hiện giờ phía phụ thân nàng đã quyết tâm giúp Liễu Thị như thế, vậy thì hãy làm lớn chuyện này lên, tốt nhất là càng lớn càng tốt, để xem sau cùng ai là người xui xẻo, ai là người đáng bị trừng phạt!

Chưa đến hai ngày, khắp kinh thành đã truyền ra một lời đồn, nói rằng sở dĩ Phạm phủ doãn không kết án là bởi vì ông ta cho rằng Lưu quản sự không phải hung thủ giết người thật sự, sau lưng người kia còn có kẻ thao túng!

Lưu quản sự là người của hầu phủ, mà thê tử của ông ta là người của Liễu Thị, cho nên kẻ thao túng sau lưng ông ta không phải là Thịnh Lăng hầu thì chính là Liễu Thị.

Những tin đồn kiểu này là thứ dân chúng thích nghe nhất, thế nên lời đồn đại càng ngày càng nghiêm trọng, trong quán rượu, quán trà, hay khu người giàu, người nghèo đều đang bàn tán chuyện này, làm thế nào cũng không dập tắt được.

Phạm phủ doãn vội vàng thả tin ra, nói rằng, sở dĩ không xác định hung thủ là bởi vì chưa đủ bằng chứng, vả lại người nhà của nạn nhân đã hủy án rồi.

Nhưng vào đúng lúc này, người trong tộc bên phía Trịnh gia lại bắt đầu tạo áp lực, yêu cầu ông ta nhanh chóng thẩm tra xử lý vụ án này. Chỉ vì Hồng nhi đã chết đó vốn là nha hoàn của phủ tướng quân Trịnh gia, hiện nay tướng quân đi biên quan thì người trong tộc phải quan tâm tới chuyện này.

Hơn nữa, trong tay họ còn có văn tự bán thân của Hồng nhi.

Huynh trưởng của Hồng nhi nói không tính, Trịnh gia bọn họ nói mới tính!

Buổi tối Tầm Lại về chính viện thì trông thấy thê tử đang ngồi trên sạp xem sổ sách, khung cảnh ấy khiến trái tim hắn bỗng nhiên được lấp đầy.

Không thể không nói, vị phu nhân này của hắn thật sự rất đáng gờm.

Nhiều ngày nay, vùng biên giới Tây Nam không ổn định nên Hoàng thượng đang khó chịu vì việc này. Ban đầu hắn muốn đợi sau khi Hoàng thượng bận xong việc này thì sẽ tìm thời cơ đề cập đến chuyện này, ai dè phu nhân của hắn đã giải quyết trước rồi.

Chiến sự biên cương chưa ngừng lại, nên vẫn cần dựa vào Thịnh Lăng hầu. Mà Trịnh tướng quân cũng ở biên quan, Hoàng thượng đều phải chiếu cố hai nhà này như nhau.

Hiện giờ, nhìn thì có vẻ như nha hoàn của phủ tướng quân bị quản sự của hầu phủ giết, nhưng thực chất là ân oán giữa Thịnh Lăng hầu và hai vị phu nhân trước và sau.

Ai cũng đừng hòng dập tắt chuyện này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN