Nhục Bồ Đoàn - Bàn Đến Thú Phong Lưu, Ốm Mập Đáng Thích
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Nhục Bồ Đoàn


Bàn Đến Thú Phong Lưu, Ốm Mập Đáng Thích


Tái Côn Lôn vừa ngồi xuống là hỏi Bán Dạ Sinh trước:

“Này em, bấy lâu nay em có gặp mối nào hay không?”

Bán Dạ Sinh sợ bị thối thác vụ muốn nhờ nên đáp không, rồi sẳn đó hỏi lại:

“Người anh vừa nói con cái nhà ai? ở đâu? bao nhiêu tuổi? nhan sắc thế nào? xin anh nói cho em.”

Tái Côn Lôn nói:

“Hiện giờ anh tìm được cho em không phải một người đàn bà mà đến ba người, tùy em chọn lựa. Có điều trong ba người chỉ chọn một mà thôi, không được tham lam đòi hết.”

Bán Dạ Sinh lấy làm nghi hoặc, tự bảo:

“Mình đang ưng ý ba cô, anh ấy cũng nói ba cô, hay đó là ba cô mình đã gặp hôm trước. Nếu quả thế, mình chỉ cần được một cô thì hai cô kia tự nhiên đến với mình, không phải giao hẹn lôi thôi.”

Bèn nói:

“Ðâu có chuyện tham lam quá sức như vậy. Ân ái với một người là đủ rồi, sao lại tham lam đòi hết cả ba.”

Tái Côn Lôn nói:

“Như thế mới phải. Riêng có một điều là sở thích mỗi người mỗi khác, tuy anh nói được, nhưng chưa chắc em cho là được. Người đẹp đã có, nhưng chưa biết ý em ra sao?”

Tái Côn Lôn lại nói tiếp:

“Thế này, anh cũng muốn hỏi em thích mập hay ốm”.

Bán Dạ Sinh nói:

“Ðàn bà mập có cái hay của mập, ốm có cái hay của ốm. Có điều mập mà không tét áo tét quần, ốm mà không lòi xương lòi cốt, chỉ cần mập ốm vừa phải là được.”

Tái Côn Lôn nói:

“Nói như thế, cả ba đều đúng ý em. Anh xin hỏi thêm: Em thích người lẳng lơ hay thích người thật thà?”

Bán Dạ Sinh nói:

“Lẽ dĩ nhiên lẳng lơ vẫn hơn. Nằm cạnh một người thật thà, chả thích thu ùtí nào, thà ngủ một mình còn sạch sẽ. Em bình sinh sợ nhất đàn bà thực thà.”

Tái Côn Lôn lắc đầu nói:

“Nói như thế cả ba đều ngược lại với ý em rồi”

Bán Dạ Sinh nói:

“Xin anh cho biết do đâu mà anh nói rằng ba cô này đều thật thà”.

Tái Côn Lôn nói:

“Chắc không cần phải nói nhiều về ba cô này. Nói chung ba cô rất đẹp, nhưng hiếu dâm thì không hiếu dâm cho lắm.”

Bán Dạ Sinh nói:

“Không sao đâu anh. Ðàn bà chỉ cần đẹp, còn thói hiếu dâm thì có thể dạy được. Không dấu gì anh, vợ em lúc mới cưới cũng chân phương lắm, không biết hành dân là gì. Em chỉ huấn luyện vài hôm là là lẳng lơ. Ba cô kia chỉ cần đẹp thôi, còn chất phác thật thà thì em có cách sửa.”

Tái Côn Lôn nói:

“Thôi cũng được. Có một điều anh cần hỏi em thêm là gặp người ta, em muốn chiếm ngay hay để thong thả vài tháng sau mới chiếm.”

“Không dấu gì anh. lửa dục của em mạnh lắm, năm ba ngày mà không ngủ với đàn bà là em di tinh ngay. Huống chi em xa nhà đã lâu, lại không đến lầu xanh thì làm sao chịu nổi. Không gặp được người đẹp thì cũng ráng chịu đựng, chứ đã gặp người hợp nhãn rồi, làm sao có thể dằn”.

Tái Côn Lôn nói:

“Như vậy thì chỉ được một người thôi, hai người kia con nhà khuê các, muốn chiếm ngay không được đâu. Còn người đẹp nhà nghèo, dễ xong việc hơn. Thường khi anh không có đi làm ăn ở xóm nghèo, chẳng qua vì đã hứa lo cho em việc này nên lúc nào cũng không quên, bắt luận ngày đêm, hễ gặp phụ nữ là phải nhìn cặn kẽ. Hôn đó đi đường, anh ngẫu nhiên thấy người đẹp này ngồi trong nhà, bên cửa treo bức sáo tre, nên không nhìn thấy rõ, chỉ thấy nàng má đào, da trắng, lấp ló mỷ miều như một bức tranh tố nữ treo sát rèm, phất phơ trước gió. Anh mới dừng lại, không đi nữa. Ðứng một lúc thì thấy một người đàn ông từ trong nhà đi ra, người này xấu xí thô tục, quần áo lam lũ, trên lưng quảy một bó tơ ra chợ. Anh bèn dọ hỏi hàng xóm, thì người ta nói gã ấy họ Quyền, vì tính thật thà chất phác, nên gọi Quyền Lão Thực. Người đàn bà kia chính là vợ gã. Anh còn sợ cách rèm nhìn không kỹ, nên vài ngày sau, lại đi qua nhà nàng, nàng vẫn ngồi bên trong, người rất đẹp”.

Bán Dạ Sinh nói:

“Chẳng lẽ nhà nghèo dễ bắt nạt, còn nhà giàu sang thì thì mình không dám động đến hay sao?”

Tái Côn Lôn nói:

“Ở đời, ngoài việc này ra thì bất việc gì nghèo cũng dễ ăn hiếp, giàu thì không. Chỉ có mổi một việc là gian dâm đàn bà thì trái lại mà thôi, có nghĩa là giàu thì có thể lợi dụng được, mà nghèo thi không.

Cho nên anh thừa lúc nàng vừa buông rèm là xông vào nhà. Anh ngỏ ý địng buôn tơ, nàng bảo chồng nàng mới đi khỏi, nhưng nếu muốn xen hàng thì trong nhà có đủ cả, chỉ cần lấy ra thôi. Miệng nàng trả lời như thế, nhưng nàng vẫn chẳng động. Anh bèn hối nàng đem tơ ra cho mau để có dịp ngó tay chân của nàng. Ôi chà, ngón tay búp măng, vừa thon vừa nõn. Còn đôi chân thiệt nhỏ không quá ba tấc, để tự nhiên không mang giầy cao gót. Tay chân nhìn đã xong, nhưng còn da thịt trong người thì chưa có thể trông thấy được, chưa biết đen trắng thế nào. Anh mới nghĩ ra một cách. Sẵn phía trên kệ còn một mớ tơ lụa, anh nói với nàng tơ nàng đưa cho anh xem không được tốt, yêu cầu nàng cho xem tơ ở trên kệ. Nàng bằng lòng chiều khách, với tay lên lấy. Em nên nhớ hồi này trời nóng, nàng mặc áo lụa mỏng. Khi nàng giơ tay lên thì hai tay áo tụt xuống tận vai, không những để lộ hẳn đôi tay, mà ngay cả cặp nhủ hoa ở trước ngực cũng ẩn ẩn hiện hiện, quả thật trắng như tuyết, bóng như gương, nõn nà như phấn. Thấy nấn ná lâu không tiện, anh đàng mua bó tơ rồi về.

Bây giờ anh hỏi em người như vậy đã được chưa?”

Bán Dạ Sinh nói:

“Người như vậy mười phân vẹn mười rồi, có gì mà không thích, có gì mà không muốn. Có điều làm sao câu được nàng?”

Tái Côn Lôn nói:

” Không khó. Ðể anh đem theo ít nén bạc, em cùng đi với anh. Ðợi chồng nàng đi khỏi, mình sẽ theo cách vừa rồi xông vào nhà mua tơ. Bấy giờ là lúc em quyết định có vừa ý hay không. anh ngĩ nếu em yêu nàng thì không lý nàng chẳng yêu lại. Suốt ngày ở với thằng chồng quê kệch, lù lù đù đù thì còn chút thú vị gì, nay bỗng nhiên gặp em, há tránh khỏi động lòng. Em thử thả lời ong bướm với nàng xem. Nếu nàng không phản đối,anh sẽ tính cách cho em, chắc trong vòng ba ngày là xong. Chừng được rồi, nếu em muốn ăn ở thành vợ chồng lâu dài anh sẽ lo cho.”

Bán Dạ Sinh nói:

“Nếu được vvậy, em mang ơn anh nhiều lắm. Có điều em thắc mắc là anh mưu thần cước quỷ như thế, trèo tường leo vách tài giỏi như thế, việc ở đời có cái gì khó với anh đâu, thế nhưng tại sao vợ thằng bán tơ anh tính được, còn việc hai cô kia lại gác một bên?”

Tái Côn Lôn nói:

“Bọn nhà giàu nhất định là có năm thê bảy thiếp, chồng ngủ với cô này thì các cô kia chịu cảnh phòng không. Người xưa có câu “Bão noãn tư dâm dục” (hễ ăn no mặc ấm rồi là nghĩ tới chuyện dâm dục) ý nói khi đã no ấm, không phải lo gì khác, thì người đàn bà chỉ nghĩ đến chuyện ấy mà thôi, và khi nghĩ đến không còn cách nào nữa, nếu có thằng đàn ông nào chui lọt được vào thì tha hồ. Muốn kiếm chưa chắc là được, nay được rồi làm sao có thể nhả ra. Cho dù chồng có bắt quả tang thì cũng đành chịu, bởi vì đưa lên quan thì mất thể diện, còn đem giết, chẳng lẽ lại đi giết một mình tên dâm phu, vì vậy đành giả đò tai điếc mắt đui cho gian phu có đường thoát thân. Ðối với bọn nghèo nàn thì khác, đêm đêm vẻn vẹn chỉ có một vợ để ôm ấp, mà người vợ thì đừng nói chi bận lo ăn lo mặc không xuể, còn tâm trí đâu mà nghĩ đén chuyện gian dâm, ngay như có ý gian dâm, muốn hẹn hò với trai đi nữa thì chỗ đâu ma øân ái. Lỡ chồng bắt gặp thì người chồng nghèo hèn này có biết gì đâu là thể diện, có nghĩ gì đến ân tình đâu, nếu không đưa lên quan thì cũng chém chết cả đôi gian phu dâm phụ. Thế mới biết, chuyện phong lưu bọn nghèo tuyệt đối không thể xúc phạm, còn bọn giàu thì lại rất dễ bắt nạt.”

Bán Dạ Sinh nói:

“Lời anh nói rất đúng, nhưng tại sao việc anh làm hôm nay lại trái với ý kiến hôm kia?”

Tái Côn Lôn nói:

“Không phải việc anh làm và lời anh nói trái ngược nhau đâu, chẳng qua trường hợp của người này khác với trường hợp của hai người kia. Ðối với người này thì có cách, mà đối với hai người kia thì không thể làm ngay được.”

Bán Dạ Sinh nói:

“Nay thì em ưng ý người này rồi, còn hai người kia thế nào, xin anh đừng ngại nói ra để em được biết tấm lòng tốt của anh đối với em.”

Tái Côn Lôn nói:

“Hai người kia, một người trên hai mươi tuổi, một người mới mười sáu, mười bảy, bên nhà là chị em họ cùng giòng ông nội, với bên chồng là chi em bạn dâu. Nhà chồng đời đời làm quan, riêng chồng của họ thì không phải là cử nhân, tiến sĩ, mà chỉ là hai cậu tú nổi tiếng dâm dục, chả lo học hành gì cả. Người anh tên Ngọa Vân sinh, vợ là cô nàng ngoài hai mươi tuổi, lấy nhau đã được bốn năm, người em tên là Ỷ Vân sinh, vợ là cô nàng mười sáu mười bảy tuổi, lấy chưa được hơn ba tháng. Cả hai cô nhan cùng giống với người đàn bà vừa nói. Họ lại cũng thật thà, mỗi lần ân ái với chồng thì cứ nằm trơ ra, miệng cũng không hít hà, có vẻ không thích. Vợ thì không hiếu dâm, chồng thì lại không năm thê bảy thiếp, đêm nào cũng chỉ vợ chồng một phòng thôi.

Thế nên, không nên tính chuyện gì vói hai người ấy, nếu muốn tính chuyện gì thì cũng phải có đủ trăm phương ngàn kế làm thế nào cho họ động hứng, lại phải đợi khi nào chồng họ đi vắng thời mới ra tay được, mà muốn như vậy thì cũng mất một hai tháng. Trường hợp người đàn bà bán tơ vừa nói được cái thuận lợi là thứ nhất dễ gặp mặt, thứ hai chồng thường đi vắng, lại hiếu dâm nên dễ được.”

Bán Dạ Sinh nghe Tái Côn Lôn nói về hai cô nàng như thế thấy có đôi phần giống với người mình đã gặp hôm trước, trong bụng không bỏ qua được, nên mới nói tiếp:

“Ðã đành chủ trương của anh không sai, nhưng còn có chỗ chưa nhìn ra. Anh nói hai cô ấy thật thà, không dâm đãng, nên mình khó ra tay. Em nghĩ trong lúc làm tình, có thể bửu bối chồng quá nhỏ, tinh lực yếu kém, người vợ không cảm thấy khoái lạc, nên mới ra nông nổi như thế. Nếu gặp được em, chắc hai người thực thà kia sẽ không còn ỳ ra được nữa.”

Tái Côn Lôn nói:

“Anh thấy dương vật của hai chàng kia cũng không nhỏ đâu, tinh lực cũng không yếu kém đâu,chẳng qua so với những dương vật cực thô cực to, cực dài thì không bằng thôi. Anh có điều này đang định hỏi em là em say mê sắc dục như thế, chắc là phải dựa vào một bản lĩnh như thế nào. Xin hỏi dương vật của em bao lớn, tinh lực đủ sức đến đâu, hãy nói cho anh xem tài nghệ của em cao thấp thế nào, có như vậy anh mới an tâm lo liệu cho em”.

Bán Dạ Sinh vui vẻ nói:

“Anh khỏi lo điều này, không phải em nói khoác, chứ tinh lực của em sung mãn, bảo bối của em dịp nào cũng ứng phó nổi, cho dù nàng nào sung sức thế mấy, gặp em sẽ được thả cửa no say”.

Tái Côn Lôn nói:

“Như thế thì tốt lắm. Em thử nói sơ lược cho anh nghe xem, thường khi ăn nằm với phụ nữ, em đại khái làm được đến đâu mới nghỉ?”

Bán Dạ Sinh nói:

“Không đếm được đâu, mà cũng ít khi đếm lắm. Khi làm tình với phụ nữ em không theo nguyên tắc nào cả, thành ra không rõ làm được bao nhiêu cái”

Tái Côn Lôn nói:

“Làm được bao nhiêu cái không nhớ, còn làm được bao lâu, được ấy trống canh chắc nhớ chứ?”

Bán Dạ Sinh thực sự chỉ làm được nửa canh mà thôi, nhưng vì sợ Tái Côn Lôn chê ít mà mượn cớ từ chối, nên mới thêm nửa canh cho tròn số.

Sinh nói:

“Sức em có thể chịu nổi một canh, nếu rán thêm một chút, có thể kéo dài mấy khắc nữa cũng không biết chừng”.

“Nói như thế thì tinh lực của em cũng vào hạng bình thường, chưa thể gọi là cao cường. Cái sức đó thì dùng trong nhà thì được, chứ ra ngoài e chưa nổi”.

Bán Dạ Sinh nói:

“Xin anh đừng qyá bận tâm, hôm trước em có mua được ở đằng kia một loại thuốc cường dương thật tốt. Chẳng qua bây giờ không có làm ăn gì, anh hùng không đất dụng võ nên để vậy đấy thôi, chớ khi nào cờ đã đến tay, lúc lên giường, em chịu khó bôi chút ít thuốc là có thể làm đến đâu cũng được.”

Tái Côn Lôn nói:

“Thuốc cường dương tuy giúp cho dương vật kéo dài dương mãnh, nhưng không thên kích thước. Nếu có được dương vật to lớn mà dùng thêm thuốc thì chẳng khác nào người có tài lúc đến trường thi mà uống chút nhân sâm, tinh thần sẽ càng thêm minh mẫn, bài vở chu toàn, nếu dương vật nhỏ bé mà dùng thêm thuốc cường dương thì cũng như cậu tú bụng thì rỗng tuếch, vô trường thi tuy uống thật nhiều nhân sâm mà vẫn không trả bài nổi. Nếu chỉ mong được kéo dài thời gian mà không kể đến thực chất, khác gì ngồi lâu trong phòng thi, dẫu đến ba ngày ba đêm cũng chẳng ích chi. Huống chi thuốc cường dương phần nhiều đều là gạt người, đâu rõù hiệu nghiệm thật hay không. Nay anh không cần biết em đã có dùng thử qua chưa, mà chỉ muốn hỏi dương vật của em thực sự bao to, dài được mấy tấc, em hãy nói anh nghe”.

Bán Dạ Sinh nói:

“Không cần nói làm gì, chỉ biết không phải nhỏ là được”.

Tái Côn Lôn thấy Sinh không nói gì, bèn thò tay định tuột quần Sinh để xem.

Bán Dạ Sinh vẫn né tránh không chịu.

Tái Côn Lôn nói:

” Nếu thế này thì anh không dám giúp em nữa đâu. Tinh lực của em đã không gọi là mạnh mà dương vật của em cũng nhỏ nữa, lỡ mà có trục trặc, người ta không những đã chán ngắt mà còn kêu la rằng em cưỡng dâm là khác. Chuyện xé to ra có phải là anh hại em không.”

Bán Dạ Sinh nghe Tái Côn Lôn nói có vẻ tha thiết, nên cười đáp:

“Dương vật của em coi cũng được. Chẳng qua giữa thanh thiên bạch nhật mà bày vạch trước mặt bạn bè, e khiếm nhã. Nay anh muốn xem, em đành chiều ý vậy”

Nói xong Bán Dạ Sinh bèn tuột quần, móc dương vật nhỏ nhỏ xinh xinh của mình ra, rồi một tay bợ, một tay chỉ cho Tái Côn Lôn xem.

Sinh nói:

“Ðây là dương vật của em, mời anh xem.”

Tái Côn Lôn ghé sát lại nhìn cho kỹ, rồi ngước mắt nhìn mặt của Bán Dạ Sinh hồi lâu không thốt nên tiếng nào.

Bán Dạ Sinh nghĩ rằng có lẽ Tái Côn Lôn ngạc nhiên khi trông thấy dương vật quá lớn của mình chăng, nên nói:

“Lúc nó mềm và teo lại mà còn như thế, chừng nó cương lên thì phải biết.”

Tái Côn Lôn nói:

“Lúc nó mềm và teo là như thế, chừng nó cứng lên thì thế nào nữa, chắc em cũng biết rồi. Thôi, em hãy cho nó vào trong đi”.

Vừa nói xong bất giác Tái Côn Lôn bụm miệng lại, rồi phá lên cười sằng sặc mà rằng:

“Này em, sao em không tự luợng sức mình như vậy. Dương vật thế đo, tinh lực thế đó chỉ đủ đẻ giữ cho vợ nhà không lang chạ thôi, em đừng mơ tưởng điên cuồng xằng bậy đến việc đòi làm nhục đàn bà con gái nhà người ta. Cũng may mà hôm nay anh xem kỹ, nếu không biết bộ phận của em dài ngắn, to nhỏ cứ đem đại đi đối phó với đời, chẳng khác nào người gầy ốm đòi khoác cái áo rộng thùng thình. Ðàn bà họ bực mình thành cáu giận cũng kệ đi, nhưng ngại em trong bụng oán anh lo cho em không hết lòng, tìm người có âm hộ quá rộng cho em nên làm ăn không ra trò trống gì. Tíng anh ưa nói thẳng, nếu có chạm sự thật thô lỗ em đừng buồn. Từ đây về sau, nếu em cần tiền xài, cần quần áo mặc, anh sẽ sẵn sàng lo cho em, còn việc này thì anh xin chịu”.

Bán Dạ Sinh nghe Tái Côn Lôn nói quyết liệt, biết là việc không thành. Lại nghĩ rằng tiền bạc, quằn áo Tái Côn Lôn hứa cung cấp đều toàn là của ăn cắp, lấy về xài chỉ mang họa mà thôi. Sinh nói:

“En ở bước đường cùng, nhưng tiền bạc đem theo chưa hết, quần bộ áo vải cũng còn đủ mặc, không dám để anh tốn kém.”

Tái Côn Lôn lại an ủi vài câu rồi kiếu từ. Bán Dạ Sinh cụt hứng hẳn, cũng không còn lòng dạ nào để cầm khách, bèn tiễn Tái Côn Lôn ra cửa.

Thất vọng như vậy, Sinh đã biết ăn năn hối cải hay chưa? Ðừng nói chi độc giả, ngay tác giả cũng chưa biết, để hạ hồi sao. Chỉ biết rằng khi ấy lòng tuy buồn, nhưng tư cách chưa đến nỗi nào, Sinh vẵn còn có thể là con người tốt.

Tái Côn Lôn vừa ngồi xuống là hỏi Bán Dạ Sinh trước:

“Này em, bấy lâu nay em có gặp mối nào hay không?”

Bán Dạ Sinh sợ bị thối thác vụ muốn nhờ nên đáp không, rồi sẳn đó hỏi lại:

“Người anh vừa nói con cái nhà ai? ở đâu? bao nhiêu tuổi? nhan sắc thế nào? xin anh nói cho em.”

Tái Côn Lôn nói:

“Hiện giờ anh tìm được cho em không phải một người đàn bà mà đến ba người, tùy em chọn lựa. Có điều trong ba người chỉ chọn một mà thôi, không được tham lam đòi hết.”

Bán Dạ Sinh lấy làm nghi hoặc, tự bảo:

“Mình đang ưng ý ba cô, anh ấy cũng nói ba cô, hay đó là ba cô mình đã gặp hôm trước. Nếu quả thế, mình chỉ cần được một cô thì hai cô kia tự nhiên đến với mình, không phải giao hẹn lôi thôi.”

Bèn nói:

“Ðâu có chuyện tham lam quá sức như vậy. Ân ái với một người là đủ rồi, sao lại tham lam đòi hết cả ba.”

Tái Côn Lôn nói:

“Như thế mới phải. Riêng có một điều là sở thích mỗi người mỗi khác, tuy anh nói được, nhưng chưa chắc em cho là được. Người đẹp đã có, nhưng chưa biết ý em ra sao?”

Tái Côn Lôn lại nói tiếp:

“Thế này, anh cũng muốn hỏi em thích mập hay ốm”.

Bán Dạ Sinh nói:

“Ðàn bà mập có cái hay của mập, ốm có cái hay của ốm. Có điều mập mà không tét áo tét quần, ốm mà không lòi xương lòi cốt, chỉ cần mập ốm vừa phải là được.”

Tái Côn Lôn nói:

“Nói như thế, cả ba đều đúng ý em. Anh xin hỏi thêm: Em thích người lẳng lơ hay thích người thật thà?”

Bán Dạ Sinh nói:

“Lẽ dĩ nhiên lẳng lơ vẫn hơn. Nằm cạnh một người thật thà, chả thích thu ùtí nào, thà ngủ một mình còn sạch sẽ. Em bình sinh sợ nhất đàn bà thực thà.”

Tái Côn Lôn lắc đầu nói:

“Nói như thế cả ba đều ngược lại với ý em rồi”

Bán Dạ Sinh nói:

“Xin anh cho biết do đâu mà anh nói rằng ba cô này đều thật thà”.

Tái Côn Lôn nói:

“Chắc không cần phải nói nhiều về ba cô này. Nói chung ba cô rất đẹp, nhưng hiếu dâm thì không hiếu dâm cho lắm.”

Bán Dạ Sinh nói:

“Không sao đâu anh. Ðàn bà chỉ cần đẹp, còn thói hiếu dâm thì có thể dạy được. Không dấu gì anh, vợ em lúc mới cưới cũng chân phương lắm, không biết hành dân là gì. Em chỉ huấn luyện vài hôm là là lẳng lơ. Ba cô kia chỉ cần đẹp thôi, còn chất phác thật thà thì em có cách sửa.”

Tái Côn Lôn nói:

“Thôi cũng được. Có một điều anh cần hỏi em thêm là gặp người ta, em muốn chiếm ngay hay để thong thả vài tháng sau mới chiếm.”

“Không dấu gì anh. lửa dục của em mạnh lắm, năm ba ngày mà không ngủ với đàn bà là em di tinh ngay. Huống chi em xa nhà đã lâu, lại không đến lầu xanh thì làm sao chịu nổi. Không gặp được người đẹp thì cũng ráng chịu đựng, chứ đã gặp người hợp nhãn rồi, làm sao có thể dằn”.

Tái Côn Lôn nói:

“Như vậy thì chỉ được một người thôi, hai người kia con nhà khuê các, muốn chiếm ngay không được đâu. Còn người đẹp nhà nghèo, dễ xong việc hơn. Thường khi anh không có đi làm ăn ở xóm nghèo, chẳng qua vì đã hứa lo cho em việc này nên lúc nào cũng không quên, bắt luận ngày đêm, hễ gặp phụ nữ là phải nhìn cặn kẽ. Hôn đó đi đường, anh ngẫu nhiên thấy người đẹp này ngồi trong nhà, bên cửa treo bức sáo tre, nên không nhìn thấy rõ, chỉ thấy nàng má đào, da trắng, lấp ló mỷ miều như một bức tranh tố nữ treo sát rèm, phất phơ trước gió. Anh mới dừng lại, không đi nữa. Ðứng một lúc thì thấy một người đàn ông từ trong nhà đi ra, người này xấu xí thô tục, quần áo lam lũ, trên lưng quảy một bó tơ ra chợ. Anh bèn dọ hỏi hàng xóm, thì người ta nói gã ấy họ Quyền, vì tính thật thà chất phác, nên gọi Quyền Lão Thực. Người đàn bà kia chính là vợ gã. Anh còn sợ cách rèm nhìn không kỹ, nên vài ngày sau, lại đi qua nhà nàng, nàng vẫn ngồi bên trong, người rất đẹp”.

Bán Dạ Sinh nói:

“Chẳng lẽ nhà nghèo dễ bắt nạt, còn nhà giàu sang thì thì mình không dám động đến hay sao?”

Tái Côn Lôn nói:

“Ở đời, ngoài việc này ra thì bất việc gì nghèo cũng dễ ăn hiếp, giàu thì không. Chỉ có mổi một việc là gian dâm đàn bà thì trái lại mà thôi, có nghĩa là giàu thì có thể lợi dụng được, mà nghèo thi không.

Cho nên anh thừa lúc nàng vừa buông rèm là xông vào nhà. Anh ngỏ ý địng buôn tơ, nàng bảo chồng nàng mới đi khỏi, nhưng nếu muốn xen hàng thì trong nhà có đủ cả, chỉ cần lấy ra thôi. Miệng nàng trả lời như thế, nhưng nàng vẫn chẳng động. Anh bèn hối nàng đem tơ ra cho mau để có dịp ngó tay chân của nàng. Ôi chà, ngón tay búp măng, vừa thon vừa nõn. Còn đôi chân thiệt nhỏ không quá ba tấc, để tự nhiên không mang giầy cao gót. Tay chân nhìn đã xong, nhưng còn da thịt trong người thì chưa có thể trông thấy được, chưa biết đen trắng thế nào. Anh mới nghĩ ra một cách. Sẵn phía trên kệ còn một mớ tơ lụa, anh nói với nàng tơ nàng đưa cho anh xem không được tốt, yêu cầu nàng cho xem tơ ở trên kệ. Nàng bằng lòng chiều khách, với tay lên lấy. Em nên nhớ hồi này trời nóng, nàng mặc áo lụa mỏng. Khi nàng giơ tay lên thì hai tay áo tụt xuống tận vai, không những để lộ hẳn đôi tay, mà ngay cả cặp nhủ hoa ở trước ngực cũng ẩn ẩn hiện hiện, quả thật trắng như tuyết, bóng như gương, nõn nà như phấn. Thấy nấn ná lâu không tiện, anh đàng mua bó tơ rồi về.

Bây giờ anh hỏi em người như vậy đã được chưa?”

Bán Dạ Sinh nói:

“Người như vậy mười phân vẹn mười rồi, có gì mà không thích, có gì mà không muốn. Có điều làm sao câu được nàng?”

Tái Côn Lôn nói:

” Không khó. Ðể anh đem theo ít nén bạc, em cùng đi với anh. Ðợi chồng nàng đi khỏi, mình sẽ theo cách vừa rồi xông vào nhà mua tơ. Bấy giờ là lúc em quyết định có vừa ý hay không. anh ngĩ nếu em yêu nàng thì không lý nàng chẳng yêu lại. Suốt ngày ở với thằng chồng quê kệch, lù lù đù đù thì còn chút thú vị gì, nay bỗng nhiên gặp em, há tránh khỏi động lòng. Em thử thả lời ong bướm với nàng xem. Nếu nàng không phản đối,anh sẽ tính cách cho em, chắc trong vòng ba ngày là xong. Chừng được rồi, nếu em muốn ăn ở thành vợ chồng lâu dài anh sẽ lo cho.”

Bán Dạ Sinh nói:

“Nếu được vvậy, em mang ơn anh nhiều lắm. Có điều em thắc mắc là anh mưu thần cước quỷ như thế, trèo tường leo vách tài giỏi như thế, việc ở đời có cái gì khó với anh đâu, thế nhưng tại sao vợ thằng bán tơ anh tính được, còn việc hai cô kia lại gác một bên?”

Tái Côn Lôn nói:

“Bọn nhà giàu nhất định là có năm thê bảy thiếp, chồng ngủ với cô này thì các cô kia chịu cảnh phòng không. Người xưa có câu “Bão noãn tư dâm dục” (hễ ăn no mặc ấm rồi là nghĩ tới chuyện dâm dục) ý nói khi đã no ấm, không phải lo gì khác, thì người đàn bà chỉ nghĩ đến chuyện ấy mà thôi, và khi nghĩ đến không còn cách nào nữa, nếu có thằng đàn ông nào chui lọt được vào thì tha hồ. Muốn kiếm chưa chắc là được, nay được rồi làm sao có thể nhả ra. Cho dù chồng có bắt quả tang thì cũng đành chịu, bởi vì đưa lên quan thì mất thể diện, còn đem giết, chẳng lẽ lại đi giết một mình tên dâm phu, vì vậy đành giả đò tai điếc mắt đui cho gian phu có đường thoát thân. Ðối với bọn nghèo nàn thì khác, đêm đêm vẻn vẹn chỉ có một vợ để ôm ấp, mà người vợ thì đừng nói chi bận lo ăn lo mặc không xuể, còn tâm trí đâu mà nghĩ đén chuyện gian dâm, ngay như có ý gian dâm, muốn hẹn hò với trai đi nữa thì chỗ đâu ma øân ái. Lỡ chồng bắt gặp thì người chồng nghèo hèn này có biết gì đâu là thể diện, có nghĩ gì đến ân tình đâu, nếu không đưa lên quan thì cũng chém chết cả đôi gian phu dâm phụ. Thế mới biết, chuyện phong lưu bọn nghèo tuyệt đối không thể xúc phạm, còn bọn giàu thì lại rất dễ bắt nạt.”

Bán Dạ Sinh nói:

“Lời anh nói rất đúng, nhưng tại sao việc anh làm hôm nay lại trái với ý kiến hôm kia?”

Tái Côn Lôn nói:

“Không phải việc anh làm và lời anh nói trái ngược nhau đâu, chẳng qua trường hợp của người này khác với trường hợp của hai người kia. Ðối với người này thì có cách, mà đối với hai người kia thì không thể làm ngay được.”

Bán Dạ Sinh nói:

“Nay thì em ưng ý người này rồi, còn hai người kia thế nào, xin anh đừng ngại nói ra để em được biết tấm lòng tốt của anh đối với em.”

Tái Côn Lôn nói:

“Hai người kia, một người trên hai mươi tuổi, một người mới mười sáu, mười bảy, bên nhà là chị em họ cùng giòng ông nội, với bên chồng là chi em bạn dâu. Nhà chồng đời đời làm quan, riêng chồng của họ thì không phải là cử nhân, tiến sĩ, mà chỉ là hai cậu tú nổi tiếng dâm dục, chả lo học hành gì cả. Người anh tên Ngọa Vân sinh, vợ là cô nàng ngoài hai mươi tuổi, lấy nhau đã được bốn năm, người em tên là Ỷ Vân sinh, vợ là cô nàng mười sáu mười bảy tuổi, lấy chưa được hơn ba tháng. Cả hai cô nhan cùng giống với người đàn bà vừa nói. Họ lại cũng thật thà, mỗi lần ân ái với chồng thì cứ nằm trơ ra, miệng cũng không hít hà, có vẻ không thích. Vợ thì không hiếu dâm, chồng thì lại không năm thê bảy thiếp, đêm nào cũng chỉ vợ chồng một phòng thôi.

Thế nên, không nên tính chuyện gì vói hai người ấy, nếu muốn tính chuyện gì thì cũng phải có đủ trăm phương ngàn kế làm thế nào cho họ động hứng, lại phải đợi khi nào chồng họ đi vắng thời mới ra tay được, mà muốn như vậy thì cũng mất một hai tháng. Trường hợp người đàn bà bán tơ vừa nói được cái thuận lợi là thứ nhất dễ gặp mặt, thứ hai chồng thường đi vắng, lại hiếu dâm nên dễ được.”

Bán Dạ Sinh nghe Tái Côn Lôn nói về hai cô nàng như thế thấy có đôi phần giống với người mình đã gặp hôm trước, trong bụng không bỏ qua được, nên mới nói tiếp:

“Ðã đành chủ trương của anh không sai, nhưng còn có chỗ chưa nhìn ra. Anh nói hai cô ấy thật thà, không dâm đãng, nên mình khó ra tay. Em nghĩ trong lúc làm tình, có thể bửu bối chồng quá nhỏ, tinh lực yếu kém, người vợ không cảm thấy khoái lạc, nên mới ra nông nổi như thế. Nếu gặp được em, chắc hai người thực thà kia sẽ không còn ỳ ra được nữa.”

Tái Côn Lôn nói:

“Anh thấy dương vật của hai chàng kia cũng không nhỏ đâu, tinh lực cũng không yếu kém đâu,chẳng qua so với những dương vật cực thô cực to, cực dài thì không bằng thôi. Anh có điều này đang định hỏi em là em say mê sắc dục như thế, chắc là phải dựa vào một bản lĩnh như thế nào. Xin hỏi dương vật của em bao lớn, tinh lực đủ sức đến đâu, hãy nói cho anh xem tài nghệ của em cao thấp thế nào, có như vậy anh mới an tâm lo liệu cho em”.

Bán Dạ Sinh vui vẻ nói:

“Anh khỏi lo điều này, không phải em nói khoác, chứ tinh lực của em sung mãn, bảo bối của em dịp nào cũng ứng phó nổi, cho dù nàng nào sung sức thế mấy, gặp em sẽ được thả cửa no say”.

Tái Côn Lôn nói:

“Như thế thì tốt lắm. Em thử nói sơ lược cho anh nghe xem, thường khi ăn nằm với phụ nữ, em đại khái làm được đến đâu mới nghỉ?”

Bán Dạ Sinh nói:

“Không đếm được đâu, mà cũng ít khi đếm lắm. Khi làm tình với phụ nữ em không theo nguyên tắc nào cả, thành ra không rõ làm được bao nhiêu cái”

Tái Côn Lôn nói:

“Làm được bao nhiêu cái không nhớ, còn làm được bao lâu, được ấy trống canh chắc nhớ chứ?”

Bán Dạ Sinh thực sự chỉ làm được nửa canh mà thôi, nhưng vì sợ Tái Côn Lôn chê ít mà mượn cớ từ chối, nên mới thêm nửa canh cho tròn số.

Sinh nói:

“Sức em có thể chịu nổi một canh, nếu rán thêm một chút, có thể kéo dài mấy khắc nữa cũng không biết chừng”.

“Nói như thế thì tinh lực của em cũng vào hạng bình thường, chưa thể gọi là cao cường. Cái sức đó thì dùng trong nhà thì được, chứ ra ngoài e chưa nổi”.

Bán Dạ Sinh nói:

“Xin anh đừng qyá bận tâm, hôm trước em có mua được ở đằng kia một loại thuốc cường dương thật tốt. Chẳng qua bây giờ không có làm ăn gì, anh hùng không đất dụng võ nên để vậy đấy thôi, chớ khi nào cờ đã đến tay, lúc lên giường, em chịu khó bôi chút ít thuốc là có thể làm đến đâu cũng được.”

Tái Côn Lôn nói:

“Thuốc cường dương tuy giúp cho dương vật kéo dài dương mãnh, nhưng không thên kích thước. Nếu có được dương vật to lớn mà dùng thêm thuốc thì chẳng khác nào người có tài lúc đến trường thi mà uống chút nhân sâm, tinh thần sẽ càng thêm minh mẫn, bài vở chu toàn, nếu dương vật nhỏ bé mà dùng thêm thuốc cường dương thì cũng như cậu tú bụng thì rỗng tuếch, vô trường thi tuy uống thật nhiều nhân sâm mà vẫn không trả bài nổi. Nếu chỉ mong được kéo dài thời gian mà không kể đến thực chất, khác gì ngồi lâu trong phòng thi, dẫu đến ba ngày ba đêm cũng chẳng ích chi. Huống chi thuốc cường dương phần nhiều đều là gạt người, đâu rõù hiệu nghiệm thật hay không. Nay anh không cần biết em đã có dùng thử qua chưa, mà chỉ muốn hỏi dương vật của em thực sự bao to, dài được mấy tấc, em hãy nói anh nghe”.

Bán Dạ Sinh nói:

“Không cần nói làm gì, chỉ biết không phải nhỏ là được”.

Tái Côn Lôn thấy Sinh không nói gì, bèn thò tay định tuột quần Sinh để xem.

Bán Dạ Sinh vẫn né tránh không chịu.

Tái Côn Lôn nói:

” Nếu thế này thì anh không dám giúp em nữa đâu. Tinh lực của em đã không gọi là mạnh mà dương vật của em cũng nhỏ nữa, lỡ mà có trục trặc, người ta không những đã chán ngắt mà còn kêu la rằng em cưỡng dâm là khác. Chuyện xé to ra có phải là anh hại em không.”

Bán Dạ Sinh nghe Tái Côn Lôn nói có vẻ tha thiết, nên cười đáp:

“Dương vật của em coi cũng được. Chẳng qua giữa thanh thiên bạch nhật mà bày vạch trước mặt bạn bè, e khiếm nhã. Nay anh muốn xem, em đành chiều ý vậy”

Nói xong Bán Dạ Sinh bèn tuột quần, móc dương vật nhỏ nhỏ xinh xinh của mình ra, rồi một tay bợ, một tay chỉ cho Tái Côn Lôn xem.

Sinh nói:

“Ðây là dương vật của em, mời anh xem.”

Tái Côn Lôn ghé sát lại nhìn cho kỹ, rồi ngước mắt nhìn mặt của Bán Dạ Sinh hồi lâu không thốt nên tiếng nào.

Bán Dạ Sinh nghĩ rằng có lẽ Tái Côn Lôn ngạc nhiên khi trông thấy dương vật quá lớn của mình chăng, nên nói:

“Lúc nó mềm và teo lại mà còn như thế, chừng nó cương lên thì phải biết.”

Tái Côn Lôn nói:

“Lúc nó mềm và teo là như thế, chừng nó cứng lên thì thế nào nữa, chắc em cũng biết rồi. Thôi, em hãy cho nó vào trong đi”.

Vừa nói xong bất giác Tái Côn Lôn bụm miệng lại, rồi phá lên cười sằng sặc mà rằng:

“Này em, sao em không tự luợng sức mình như vậy. Dương vật thế đo, tinh lực thế đó chỉ đủ đẻ giữ cho vợ nhà không lang chạ thôi, em đừng mơ tưởng điên cuồng xằng bậy đến việc đòi làm nhục đàn bà con gái nhà người ta. Cũng may mà hôm nay anh xem kỹ, nếu không biết bộ phận của em dài ngắn, to nhỏ cứ đem đại đi đối phó với đời, chẳng khác nào người gầy ốm đòi khoác cái áo rộng thùng thình. Ðàn bà họ bực mình thành cáu giận cũng kệ đi, nhưng ngại em trong bụng oán anh lo cho em không hết lòng, tìm người có âm hộ quá rộng cho em nên làm ăn không ra trò trống gì. Tíng anh ưa nói thẳng, nếu có chạm sự thật thô lỗ em đừng buồn. Từ đây về sau, nếu em cần tiền xài, cần quần áo mặc, anh sẽ sẵn sàng lo cho em, còn việc này thì anh xin chịu”.

Bán Dạ Sinh nghe Tái Côn Lôn nói quyết liệt, biết là việc không thành. Lại nghĩ rằng tiền bạc, quằn áo Tái Côn Lôn hứa cung cấp đều toàn là của ăn cắp, lấy về xài chỉ mang họa mà thôi. Sinh nói:

“En ở bước đường cùng, nhưng tiền bạc đem theo chưa hết, quần bộ áo vải cũng còn đủ mặc, không dám để anh tốn kém.”

Tái Côn Lôn lại an ủi vài câu rồi kiếu từ. Bán Dạ Sinh cụt hứng hẳn, cũng không còn lòng dạ nào để cầm khách, bèn tiễn Tái Côn Lôn ra cửa.

Thất vọng như vậy, Sinh đã biết ăn năn hối cải hay chưa? Ðừng nói chi độc giả, ngay tác giả cũng chưa biết, để hạ hồi sao. Chỉ biết rằng khi ấy lòng tuy buồn, nhưng tư cách chưa đến nỗi nào, Sinh vẵn còn có thể là con người tốt.

Tái Côn Lôn vừa ngồi xuống là hỏi Bán Dạ Sinh trước:

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN