Nhục Bồ Đoàn - Ðồng Minh Chung Vui Tới Sáng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
215


Nhục Bồ Đoàn


Ðồng Minh Chung Vui Tới Sáng


Chuyện báo thù của Quyền Lão Thực nhân quả thế nào tuy chưa nói hết, nhưng mười phần lão cũng trả được tám, chín rồi, còn một hai phần xin hoãn lại sau. Bây giờ hãy nói một lần cho đã khẩu những việc đắc ý của Bán Dạ Sinh, đợi qua những khi hắn cực kỳ khoái lạc về sau mới chịu khổ.

Ðêm nay Sinh ôm Hương Vân trong lòng cùng ôn chuyện ngày xưa. Sinh biết ba người đẹp kia thế là cùng một nhà, trong số hai cô trẻ rất tâm đầu ý hiệp. Vì chuyện dài đêm ngắn, lại không muốn lãng phí thì giờ giao hoan, Sinh không hỏi thêm gì nữa. Cho đến khi cái đêm đầu tiên ấy đã tàn, cuộc vui đã mãn, các đêm sau Sinh mới hỏi tiếp.

Hương Vân nói:

“Một người mà em gọi là cô, là con gái nhà Hoa Triều Nhật Sinh. Tên cô ấy là Hoa Thần. Một là vì cô ấy vai lớn, hai là vì cô ấy nhiều tuổi, nên tui em không tiện gọi tên, chỉ gọi là cô Thần. Chồng cô chết đã mười năm nay, cô cũng muốn tái giá, nhưng kẹt con còn nhỏ phải thủ tiết. Còn hai hai cô mà em gọi là muội muội, chính là cháu ruột của cô Thần, cô lớn tên là Thụy Châu, cô nhỏ tên Thụy Ngọc. Chồng của Thụy Châu tên Ngọa Vân Sinh, chồng của Thụy Ngọc biệt hiệu là Ỳ Vân Sinh, hai chú này là anh em cùng mẹ. Ba người này tuy ở riêng nhưng thực ra nhà người nọ thông với nhà người kia, chỉ cách nhau cánh cửa, riêng em thì ở xa hơn, cách một căn nhà. Nói chung bọn em đều ở cùng khu cả. Hôm qua mình gặp nhau, em những tưởng anh dọn đến đây cho gần họ, chứ không phải vì em, bởi vì tuy đã ở nửa năm rồi mà anh nào có tìm đến thăm em. Cho nên em buồn, nhưng bây giờ hiểu ra là không có chuyện ấy.”

Bán Dạ Sinh càng nghe càng mừng, lại nhớ lời Tái Côn Lôn trước đây cho biết ba người đàn bà giàu sang, trong là chị em, mà bên chồng bạn dâu, còn hai người chồng quả hệt như lời Hương Vân tiết lộ. Ðủ rõ con mắt của kẻ đạo tặc và con mắt của phường hiếu sắc in như nhau, không khác một mảy.

Sinh bèn hỏi Hương Vân:

“Hôm qua, em có nhã ý hứa cho anh được gặp một trong hai cô em. Vậy đến hôm nào mới được?”

Hương Vân nói:

“Cũng sắp rồi đấy. Năm ba hôm nữa, em sẽ qua bên ấy, thế nào cũng nói rõ đầu đuôi trước cho các cô ấy, xong sẽ đưa anh đến gặp. Hai anh em nhà ấy là học trò của chồng em. Họ sắp sửa lên kinh tham học, chồng em cũng đi cùng. Vì sợ em ở một mình không người bầu bạn, nên chồng em bảo em qua ở chung với hai em. Trong vài ngày nữa là em phải qua bên đó, mà đã đi rồi thì không trở lại nữa, thôi thì mình cùng gặp cả nhau nơi đằng ấy.”

Nghe đến đây, Bán Dạ Sinh như mở cờ trong bụng, nghĩ chẳng khác nào trời đất quỷ thần chiều mình, bắt ba người đàn ông cùng đi xa một lúc, chừa lại ba người đẹp cho mình mặc tình thao túng

Thật vậy, mấy ngày sau, ba thầy trò lên đường. Còn Hương Vân với Bán Dạ Sinh hương lửa đang nồng, quen hơi bén chỗ, rời nhau quả khó, Việc giới thiệu cho hai cô em gái dầu sao cũng hứa lấy có mà thôi, bởi nàng nghĩ đến người chỉ có ba, mà nghĩ đến mình tới bảy phần.

Nhưng rồi hôm sang ở nhà Thụy Châu, Thụy Ngọc, sau vài câu mưa nắng, nàng hỏi:

“Lâu nay, hai em vẫn đến miễu Trương Tiên dâng hương chứ?

Thụy Ngọc đáp trước:

“Em chỉ đi có một lần rồi thôi. Chẳng lẽ cứ dâng hương mãi sao?”

Hương Vân nói:

“Có anh chàng đẹp trai đến thế lạy chào, thì cho dù một ngày, năm ngày đi dâng hương một lần, cũng được đi”

Thụy Châu cười nói;

“Muốn đi dâng hương lần nữa, có điều không có quạt tặng người, cứ tay không coi không được.”

Hương Vân nói”

“Chớ cười. Tất nhiên chị mất quạt tặng người ta. Nhưng gặp thì chàng chỉ lạy hai em, quả đã vì hai em mà hồn siêu phách lạc. Hồn vía đã theo hai em, chắc sống dở chết dở”

Thụy Ngọc nói:

“Phải đấy, nhắc đến chuyện này, tụi em cũng thấy có chỗ khó hiểu. Tại sao chàng si mê như thế, tưởng chừng ngay sau đó sẽ tìm tụi em, vậy mà mãi nào thấy bóng chàng”

Hương Vân nói:

“Chị nghe đồn chàng một mình vò võ tương tư. Tìm không gặp các em thì biết làm thế nào?”

Thụy Châu nói:

“Chưa chắc là chàng tưởng nhớ hai em, chỉ e tại chiếc quạt kia khiến người ta trông vật nhớ người mà sinh ra bệnh tương tư đấy thôi”

Hương Vân nói:

“Ðau tương tư vì lượm quạt quả có, chứ không phải không có, nhưng may mà căn bệnh không trầm trọng nên dễ chữa, chứ còn đau tương tư vì cúi lạy thì nguy hiểm vô cùng, nhất thời trị không khỏi chỉ có chết, e rằng các em cũng liên lụy.”

Thụy Châu,Thụy Ngọc thấy nàng nói úp mở khả nghi, bèn cùng lại gần nhìn ngó nét mặt. Hương Vân vừa nói, vừa cười, có vẻ như muốn gạt ai vậy. Hai cô em cùng nói:

“Trông chị đắc ý như thế, chắc đã đòi được người ta món nợ quạt rồi, chứ gì?”

Hương Vân nói:

“Ðòi được gần đủ. Ðến phiên hai em trả nợ chàng đó”

Hai cô em nghe xong vừa mừng vừa thẹn như học trò thi rớt gặp qưới nhân làm tay trong phù trợ, mới cười đáp:

“Xin mừng chị mới cho tụi em thêm ông anh rể”

Nói là mừng, chứ thiệt ra không phải là mừng, mà có ý một là đố kỵ, hai là chòng ghẹo, ba là ý nói sự thật chưa chắc đã vậy. Phụ nữ thường nói bóng gió với nhau như thế. Nếu quả thật nàng nọ không được việc chi, nghe nói chắc cãi lại. Nào ngờ, Hương Vân đã không thẹn chối, mà còn cười chúm chím, nói:

“Các em nói lời mừng chị, nhưng tiệc mừng quyết không thể thiếu, thế nào rồi cũng có ngày phải lo đãi thôi”

Thụy Ngọc nói:

“Như vậy hôm ấy anh rể đâu, có cho ra mắt được không?”

Hương Vân cố ý làm khó, nói:

“Các em đã gặp qua, được lạy chào rồi, bất tất gặp nữa”

Thụy Ngọc nói:

“Lúc đó còn là người lạ, chàng vái chào, tụi em không tiện đáp lễ, bạy giờ là chỗ bà con chí thân rồi, gặp lại có sao đâu. Ðể tụi em đáp lễ, kêu là đại ca cho thân, có phải là hay, hay không?”

Hương Vân nói:

“Muốn gặp thì có khó gì. Các em muốn lúc nào cũng được, muốn giờ Dần thì gặp giờ Dần, muốn giờ Mẹo thì gặp giờ Mẹo. Chỉ ngại khi gặp, anh không dám lạy chào lia lịa như trước e thất lễ với hai cô em, cho nên chưa dám gặp là thế.”

Thụy Ngọc nói:

“Ngày trước chàng không có người kềm chế nên làn càn, thiếu suy xét, bây giờ thì đã có chị là chúa ghen một bên, thì làm sao còn dám phóng túng.”

Thụy Châu nói với Thụy Ngọc:

“Em nói làm gì cho uổng công. Người yêu của chị ấy, dễ gì chị ắy cho gặp. Trước chị em mình cùng thề với nhau rằng có họa cùng chịu, phước cùng hưởng, nhưng có mấy ai giữ lời. Nay chỉ mong chị ấy bỏ qua cho chuyện vái chào ngày trước là đủ, chớ bàn đến chuyện xa vời”

Hương Vân nghe nói, biết hai cô sốt ruột nên không đùa nữa, trả lời nghiêm trang:

“Hai em đừng lo, chi không phải là người như thế đâu. Nếu chị ích kỷ, chị đâu nói ra để các em cùng hưởng, chỉ cần ở bên nhà suốt ngày đêm vui thú với chàng, đâu có nói ra làm chi, tội gì đem cái ghen nhà mình đem đến ghen ở nhà người. Nếu hôm nay chị đã nói cho các em, thì chị đâu phải là xấu. Bây giờ ba chị em mình hãy tính với nhau thế nào cho thật công bằng. Chị em phải hòa thuận, không phân bì với nhau về sau. Ðồng ý mọi điều rồi chị gọi chàng đến cho các em.”

Thụy Châu nói:

“Như vậy mới đúng lời thề. Xin chị cứ lập ra một qui định. Tụi em làm đúng theo lời, cần gì phải bàn luận nhiều.”

Hương Vân nói:

“Hồi trước, chị gặp chàng cũng là trước các em, sau này cùng ăn nằm với chàng cũng là trước các em. Theo phép mà nói, thì phải phân thê, thiếp, lớn bé khác nhau, vì thế nếu chia phần, chị được lãnh phân nữa, còn phân nữa thì hai em chia nhau. Nhưng mình là chị em thân thiết, không nên tính như thế, cũng không cần lo tính cách gì khác, cứ theo thứ tự chị em trong nhà. Bất luận là thân mật với chàng ban ngày hoặc ban đêm, cứ theo thứ tự lớn trước nhỏ sau, lớn tuổi trước, nhỏ tuổi sau, được vậy là êm đẹp nhất, không ai so bì, các em có bằng lòng không?”

Thụy Châu, Thụy Ngọc đều đồng ý, nói:

“Tính này thật công bằng, chỉ sợ chị chịu thiệt mà thôi, còn tụi em xin vâng.”

Hương Vân nói:

“Rất hay, Hãy lấy giấy để chị thảo ít hàng mời chàng đén.”

Thụy Châu, Thụy Ngọc vui mừng khôn xiết, người lấy giấy, kẻ mài mực. Hương Vân cầm bút viết hai câu:

Thiên thai chư nữ hữu

Tương ước kiến Lưu lang

Có nghĩa:

Mấy người bạn gái chốn Thiên Thai

Hẹn nhau cùng gặp chàng họ Lưu.

Viết xong hai câu thơ, Hương Vân bỏ bút xuống, cuộn lại mấy vòng rồi bỏ vào trong tay áo.

Thụy Ngọc nói:

“Tại sao chỉ viết hai câu? Còn phần sau thế nào? Tóm lại, bài này viết theo thể gì?”

Thụy Châu nói:

“Em hiểu chủ ý của chị Vân rồi. Chị không nỡ để anh ấy phải moi óc, nên dành hai câu kia cho anh ấy tiếp, đỡ khỏi viết lại hồi thiếp. Làm gì thương dữ vậy?”

Hương Vân cười, dán thư lại rồi trao cho a hoàn. Nàng dặn a hoàn đem về nhà mình rồi chờ ném qua bên kia vách ván nơi vườn sau cho Bán Dạ Sinh, và đợi lấy hồi tự đem về.

A hoàn đi xong, ba người lại tiếp tục câu chuyện ban nãy.

Thụy Châu nói:

“Ðể em hỏi chị, làm sao chị rước anh chàng vào nhà cho được? Cho đến nay, hai người đã từng trãi với nhau bao nhiêu lần rồi?”

Hương Vân bèn kể hết. Nào đêm đó chàng trèo tường chui vào nhà như thế nào, ban ngày chàng chui ra như thế nào, hai người đã ngủ mấy đêm, hoan lạc ra sao.

Thụy Châu nói:

“So với anh nhà, thành tích chàng ra sao?”

Hương Vân nói:

“Nói đến việc ấy, ai mà không mê chết được? Hai em trông thấy chàng, chẳng qua chỉ trong thấy cái dáng điệu thanh nhã, cái bộ mặt đẹp trai, chứ còn trong khuê phòng, vật kia của chàng mới đặc biệt đáng nói. Thật là một bảo vật, xưa nay đàn bà con gái không những chưa từng thấy qua, mà nghe nói cũng chưa từng nghe nói đến.”

Nghe vậy, Thụy Châu, Thụy Ngọc càng nôn nả, dồn dập hỏi hết câu nọ đến câu kia, chẳng khác nào học trò đi thi, thấy bạn vừa thi ra thì đón lại hỏi bài vở ngay trước cửa trường thi. Hai cô ngồi sát vô hỏi cặn kẻ chi tiết, nào kích thước, nào thời gian lâu mau vân vân, thôi thì đủ chuyện.

Bây giờ đang lúc dùng bữa, Hương Vân sợ ví von xa vời, hai cô em không hình dung được rành rẽ, nên nghĩ tốt nhất là dùng hình ảnh để trình bày. muốn nói dài ngắn, thì đem chiếc đủa ngà ra so, muốn nói to nhỏ, thì lấy cái thố đựng trà ra ví, muốn nói cứng mềm thì chỉ vô miếng đậu hũ trong chén.

Thụy Châu, Thụy Ngọc cùng cười rũ mà nói:

“Như thế là quá mềm, Vậy thì to và dài có ích gì.”

Hương Vân nói:

“Ở đời này có gì cứng hơn đậu hũ? So với vàng bạc đồng, sắt còn hơn hẳn. Ðậu hũ đem đun thì không chảy ra, rán lên thì cứng thêm. Vàng bạc đồng sắt tuy cứng, nhưng gặp phải lửa thì mềm. Chỉ có cái bảo vật này đặt vào chỗ ẩm ướt lại cứng lên, càng chà cho nóng càng lớn thêm. Cái của ấy đúng là càng ân ái chỉ có lớn cứng thêm ra, không mềm nhỏ đi được. Vì vậy chị mới ví với đậu hũ mới đúng.”

Thụy Châu, Thụy Ngọc đỏ mặt nói:

“Trong đời sao có vật lạ như thế, chỉ e là chị nói quá đấy thôi”

Hương Vân nói:

“Những lời chị vừa kể không phải là lời thêu dệt. Chàng còn có một ưu điểm khác, cho dù bây giờ nói ra các em không tin, nhưng khi gần chàng các em sẽ thấy”

Thụy Châu, Thụy Ngọc nói:

“Chị cứ nói kể hết ra, không cần biết tụi em tin hay không”

Hương Vân khẽ mỉm cười, đợi khi nào hai cô em hỏi riết thêm, mới lần lượt kể cho họ những kinh nghiệm của mình khi lâm sự, nào là cam go trước, thích thú sau, trấn áp đàn bà nhanh chậm thế nào, mát trước ấm sau ra sao.

Thụy Châu, Thụy Ngọc càng nghe, mặt càng đỏ thêm tới tận mang tai, mường tượng đến khi gặp đương sự, chớ nên phí thì giờ vào việc khách sáo rườm rà mà hãy vào giường cho nhanh, xem anh chàng điệu nghệ đến bậc nào.

Không ngờ họ nóng lòng đợi mãi mà sao con tiểu hoàn đi đã lâu rồi vẫn chưa về.

Thì ra Bán Dạ Sinh không có ở nhà, a hoàn ngồi đợi nơi vườn sau. Thư đồng trông thấy, bắt chước chủ trèo tường qua, hai đứa mới ráp nhau mà làm một trận. Mãi đến khi Bán Dạ Sinh trở về, a hoàn mới trao thiệp, rồi sau đó còn đợi Sinh thảo hồi âm xong mới đem về.

Thế là ba cô chen nhau mở xem. Quả nhiên Sinh hiểu ý, không viết hồi thiếp mà chỉ ghi tiếp hai câu thơ của Hương Vân:

Tảo bị hồ ma phạn

Tương phùng tiết nỗi trường

Có nghĩa:

Sớm lo cơm mè đen,

Gặp sẽ đỡ đói lòng.

Thụy Châu, Thụy Ngọc xem xong, hồi hộp biết là đêm nay chắc chắn được ân ái không sai, nên cùng toan đi ngay về phòng riêng sửa soạn giường chiếu, tắm rửa xông hương, như nhị chờ ong, như hoa đón bướm.

Nhưng Hương Vân đã giữ họ lại và nói:

“Hai em khoan đi đã. Hãy tính xem trong lần hội ngộ này, ai trước, ai sau khỏi lộn xộn, kẻo chàng cười chỗ thất thố của chị em mình”

Thụy Châu thầm hiểu Hương Vân đã qua đêm với chàng rồi, theo lẽ phải nhường cho người khác, không thể dựa vào niên kỷ lớn nhỏ mà đặt ra thứ tự trước sau đêm nay. Như vậy, ngoài Hương Vân ra không kể, nàng sẽ là người đi đầu. Bụng tuy nghĩ thế, nhưng miệng lại nhỏ nhẹ nói rằng:

“Chị đặt ra quy định lớn trước nhỏ sau, lớn tuổi trước, nhỏ tuổi sau. Vậy chị nghênh tiếp chàng xong rồi sau mới đến tụi em, có gì đâu để mà bàn nữa.”

Hương Vân nói:

“Theo lẽ là như vậy. Có điều đêm nay mình tính cách khác. Sách có câu:

Tiên nhập vi chủ

Hậu giả nhập vi tân

Có nghĩa:

Ai vào trước là chủ

Ai vào sau là khách.

Chị đã từng ngủ với chàng mấy đêm rồi, như vậy phải được coi là chủ. Nhưng đêm nay, mình hãy dẹp cái lẽ chủ khách lại, để hai em hưởng chàng xong, sau đó mình mới theo lẽ trưởng ấu. Theo chị, tính như vậy là đúng nhất, các em đừng khách khí. Vậy tối nay trừ chị ra, thì bắt đầu từ em Châu. Riêng có một điều là các em hãy thương lượng, xem mỗi em nên hưởng trọn đêm, hay là nên người làm đầu hôm, kẻ làm giữa khuya. Các em hãy tính với nhau rồi cho chị biết.”

Hai chị em Thụy Châu, Thụy Ngọc chỉ nhìn nhau e thẹn không nói một lời nào. Sau cùng Thụy Châu mới nói với Hương Vân:

“Tụi em tự nói kỳ quá, chị là trưởng thượng, tụi em xin nghe sự phân phối của chị.”

Hương Vân nói:

“Mỗi người một đêm có vẻ thích hợp, nhưng sợ một em phải chờ đợi, còn cùng muốn thử tài chàng đêm nay, hay là chia ra mỗi người nửa đêm vậy.”

Hương Vân nói đến dây thì dừng lại, có ý chờ xem hai cô em định sao, nhưng không dè cô nào cũng có ẩn tình riêng không tiện nói ra, chỉ nín thinh.

Hương Vân nói tiếp:

“Chị biết rồi, một em thì e đầu hôm chàng không ra hết sức vì còn đợi gặp người nửa đêm, một em thì lo đầu hôm chàng mà làm hết sức thì đến nửa đêm sẽ không còn hơi sức đâu mà tiếp tục. Nhưng chị bảo đảm các em, cái ấy của chàng thuộc loại đệ nhất đẳng, mình nó bằng gấp mấy người khác.”

Rồi quay bảo Thụy Châu:

“Cho dù em có muốn ân ái cùng chàng suốt đêm đi nữa, nhưng kỳ thật chỉ đến nửa đêm là em sẽ đầu hàng ngay”

Lại nói với Thụy Ngọc:

Người xưa có câu:

Tửu toan hậu lai nhân

có nghĩa:

Rượu càng về sau càng nồng

Huống chi bình rượu đó của chàng đặc biệt nửa bình sau rất đậm đà, vậy hai chớ nghĩ ngợi, chỉ có vậy thôi.”

Thụy Châu, Thụy Ngọc thấy Hương Vân nói ra được tim đen của mình, cùng nói:

“Xin vâng”

Ba người bàn định xong, Hương Vân sai một a hoàn ra cửa trước chờ khách. Chốc lát a hoàn dắt chàng vô tới, rạp mình làm lễ bái kiến.

Thụy Châu, Thụy Ngọc vừa nhìn thấy Bán Dạ Sinh, bỗng nhiên thẹn thùng, lui lại nép sau lưng Hương Vân.

Bán Dạ Sinh vái chào Hương Vân thật sâu rồi nói:

“Hân hạnh được gặp nhị vị tiểu thư”

Hương Vân tươi cười dắt tay hai nàng ra trước giới thiệu. Khi Thụy Châu đã nhắc a hoàn vào trong dâng trà, thì Hương Vân liền nói, bấy lâu Sinh quá đau khổ vì tưởng nhớ hai cô, sao hai cô không lại gần mà dâng nước quỳnh tương từ miệng mình, thay trà đãi khách. Nói rồi Hương Vân kéo tay hai cô lại gần. Sinh nắm tay, ôm cả hai, vai kề má áp, ba miệng áp vào nhau. Lưỡi chàng lùa tận miệng Thụy Châu, rồi Thụy Ngọc, ba miệng châu nhau theo hình chữ phẩm, lại âu yếm đưa lưỡi mình cho hai cơ nút, hồi lâu mới chịu rời.

Thụy Ngọc sợ đêm chóng qua, làm thiệt thòi phần mình, nên vào nhà trong hối gia nhân dọn cơm. Trước khi quay đi, còn liếc người kỵ mã đêm nay cười bảo:

“Ðể em đi hối chúng dọn cơm mè đen đãi khách”. Nói rồi bước đi.

Bán Dạ Sinh cười với Hương Vân và Thụy Châu rằng:

“Cơm anh đã ăn no, nước thì vừa được uống rất ngon đấy thôi”

Mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì chén ngọc đũa ngà đã dọn ra, bèn phân ngôi chủ khách mà ngồi vào bàn.

Bán Dạ Sinh ngồi phía trên, Hương Vân phía dưới, Thụy Châu bên tả, Thụy Ngọc bên hữu.

Bốn người ăn uống qua loa, khi sắp sửa thu dọn chén bát, thì Bán Dạ Sinh ghé tai Hương Vân hỏi nhỏ:

“Ðêm nay phân phối ra sao?”

“Em sắp xếp xong cả. Ðầu hôm, anh ngủ với em Châu”

Bán Dạ Sinh nói:

“Thế còn em?”

Hương Vân làm bộ nói:

“Em phiên giữa”

Bán Dạ Sinh nói:

“Thế cũng được”

Hương Vân nói:

“Chắc anh lấty làm lạ cho là em ích kỷ đãi khách như chia cá, mình lựa khúc giữa, còn đầu với đuôi xương nhiều, thịt ít thì để cho khách chăng. Vậy ở hai phiên đầu, anh làm ăn mạnh mẽ tới nơi tới chốn đi, lúc giữa với em hãy làm vừa thôi.”

Bán Dạ Sinh nói:

“Sao anh dám như vậy. Chỉ sợ thời gian đổi giường, đi tới đi lui, cổi áo mặc quần đã hết đêm, hay là mình cùng ngủ chung nhau, em nghĩ sao?”

Hương Vân cười rằng:

“Em hiểu chủ ý của anh, nào ngại đi tới đi lui, mà tại tham lam, ai cũng muốn hết, in như ba miệng trên hôn nhau thành chữ Phẩm, thì hai miệng dưới tất phải có khúc củi xỏ qua thành chử Xuyến vậy. Thế nào về sau về sau chúng em cũng thử cách ấy, nhưng riêng đêm nay vì là buổi sơ ngộ, chưa vội. Ban nãy em nói bỡn anh, thực ra đêm nay em tạm rút lui để nhường cho hai em của em, đầu hôm em Thụy Châu, giữa đêm em Thụy Ngọc. Anh ráng chìu ý em.”

Bán Dạ Sinh nói:

“Ðiều ấy khỏi nói, chỉ sợ em thiệt thòi”

Sau khi bàn tinh, Hương Vân sai a hoàn cầm đèn đưa Bán Dạ Sinh và Thụy Châu vào phòng. Không nỡ để Thụy Ngọc một mình buồn, nàng vào tận phòng ngủ Thụy Ngọc nói ba điều bốn chuyện một chặp cho đỡ cô đơn, rồi mới về buồng riêng mà ngủ.

Thụy Châu và Bán Dạ Sinh vào phòng xong, còn hai người nhưng như đã thân thiết từ hồi nào, chỉ trao đổi vắn tắt ít câu, rồi lẳng lặng cởi quần áo cho nhau, rồi lên giường ngay.

Mới nhập cuộc Thụy Châu cũng cảm thấy gay go, may mà nhờ lúc nãy được giải thích, nên nàng hiểu rằng nếu muốn tí nữa khoái cảm tràn trề thì ngay bây giờ phải ráng, không chịu đựng bây giờ thì tí nữa làm sao thấy thích thú được. Cho nên cứ cắn răng, mặc chàng trổ tài truy bức, vì muốn thủ xem của quý ấy kỳ diệu như thế nào, lúc nào to, lúc nào nóng. Quả nhiên, chàng càng thục mạnh, dương vật càng chà xát, càng to càng nóng dần. Một lát nó như bít hẳn cửa động, không rút ra được nữa. Bấy giờ cho dù nó chỉ bất động trong chỗ kín cũng đã đủ bị bấn loạn, huống chi nó cứ tiếp tục nhúc nhích. Thế mới biết lời Hương Vân nói lúc ban ngày không phải là lời tán dương hão, quả xứng biệt danh chí bảo.

Thụy Châu hào hển ôm cứng Bán Dạ Sinh nói rằng:

“Anh ơi, chỉ nhìn gương mặt đẹp của anh cả ngàn phụ nữ đã muốn chết được, sao lại còn thêm cái vật quá tốt này, có phải phụ nữ khắp thiên hạ sắp phải chết hết không?”

Bán Dạ Sinh nói:

“Thế em có muốn chết không?”

Thụy Châu nói:

“Gặp của quý này, chắc khó sống. Có điều hãy cho em hưởng thêm ít lần nữa, có chết mới cam lòng, chứ đừng có mỗi lần này mà bắt em phải chết.”

Bán Dạ Sinh nói:

“Ðêm nay, anh còn phải gặp em gái của em. nếu có muốn chết hãy tạm chết phân nửa thôi.”

Nói rồi, tiếp tục thúc dương vật vào Thụy Châu, làm nàng thấy trời đất đảo điên, rên rỉ thêm nữa.

Vì âm đạo của Thụy Châu nông nên Sinh chỉ đút dương vật vào sâu được một hai tấc, do đó lúc kéo ra thọt vào ít trở ngại. Sinh làm được năm trăm cái, thi Thụy Châu không ngớt kêu:

“Anh ơi, em không muốn chết phân nửa đâu, em muốn chết hoàn toàn, anh tha lỗi cho em”

Hai người giao hoan từ canh một đến canh hai thì nàng tứ chi bủn rủn, hơi lạnh từ miệng thoát ra. Thấy vậy Bán Dạ Sinh biết nàng không chịu nổi nữa, mới thôi đưa đẩy dương vật, ôm chặt nàng mà nựng.

Thụy Châu nói:

“Anh yêu của em, anh làm sao mà tuyệt vời, chắc em phải giao tính mạng cho anh. Hiện giờ em gái đang đợi anh ở nhà bên, anh sang với cô ấy nhé”

Bán Dạ Sinh nói:

“Tối om om biết đường đâu mà mò, em dậy đưa dùm anh đi với”

Thụy Châu nói:

“Anh làm em chân tay bủn rủn, không sao dậy nỏi. Ðể em nói a hoàn đưa anh đi”

Rồi vỗ tay gọi a hoàn đứng gác nơi cửa, cho nó vô dắt tay dẫn đi.

Con a hoàn này là một trinh nữ mới mười lăm, mười sáu tuổi. Bên ngoài cửa nó lóng tai nghe hai bên hành lạc sôi nổi mà nó thấy ngứa ngáy khó chịu, nước dâm ra không biết bao nhiêu. Vì vậy, khi cầm tay Bán Dạ Sinh lôi đi trong đêm tối, nó không dằn nổi nữa, nên khi đến góc vườn, nó dừng lại không đi nữa và nói rằng:

“Xưa có câu:

Ðối thủ điền, bất sầu hạn

Có nghĩa:

Gặp ruộng nước không sợ hạn

Huống chi nay công tử qua ải mà không nộp thuế sao.”

Nói đoạn, một tay nó ôm Bán Dạ Sinh, một tay nó tự cởi quần ra. Bán Dạ Sinh thấy nó nhiệt tình phì cười mà không nỡ thối thác, đành nựng nó rồi bảo nằm xuống một cái ghế dài. Sinh bẹt chân nó ra rồi thọt thẳng dương vật vào.

Con a hoàn chưa hành dâm bao giờ, chỉ tưởng tượng như món ăn đó hẳn ngon lắm nên nắm Sinh lại để vòi vĩnh, lại còn sợ Sinh không chịu. Nào ngờ như người mới biết uống rượu hoặc ăn ớt lần đầu, chỉ nghe mùi là đã ho rồi, nó vừa bị thọt vào là đã la quýnh quáng.

Bán Dạ Sinh biết nó còn trinh, tẩm nước bọt thoa lên dương vật rồi lại cố đẩy vào cửa mình nó. Nó lại kêu lên:

“Thế này không được, chả thấy thích gì cả. Tại sao cũng cùng một vật, mà làm em đau, làm cô chủ em sướng?”

Bán Dạ Sinh bèn cắt nghĩa, con gái mới giao hoan với đàn ông lần đầu thi bao giờ cũng rách thịt, chảy máu, phải kinh qua cả chục lần rồi mới thấy thích nổi. Nói rồi, dỗ rằng:

“Con cu của ta quá to, em chịu không nổi. Ta có một tên tiểu đồng, cu nó nhỏ chắc vừa với em hơn. Mai ta bảo nó đến chơi với em, quen đi vài lần đã rồi ta sẽ cho em biết sướng.”

A hoàn bị thuyết phục mới đứng lên, mặc lại quần, lại đưa Sinh đi. Ðến phòng nhủ Thụy Ngọc thì đèn bên trong vẫn sáng trưng. Nghe ngoài cửa có tiếng động, Thụy Ngọc kêu con hầu ra mở cửa rước vào.

Bán Dạ Sinh lại giường, thấy nàng sách trên tay, như chăm chú đọc, bèn mở lời:

“Em cưng, anh đến trễ, em đừng buồn”

Thụy Ngọc cười nụ, nói mát rằng:

“Anh cố tình ngủ lại bên ấy ma, sao giờ này còn đến đây làm chi cho mệt?”

Bán Dạ Sinh nói:

“Ðêm đã khuya mà chưa được gần em, anh nôn nóng hết sức, làm sao dám ở đó cả đêm không qua đây cho được?”

Nói chưa dứt câu, quần áo dã cởi, tay giở mền, chân leo lên giường, dương vật đua thẳng vào mục tiêu.

Cũng như chị, Thụy Ngọc vì mới tiếp xúc với bảo bối của Bán Dạ Sinh, nên cũng hơi hoảng hốt một lúc đầu, về sau rồi mới thấy khoái lạc. Nhưng khi qua hồi phượng đảo loan điên xong, thì nàng rũ liệt hơn cả chị, mắt lạc thần, môi không khép nổi miệng, sắc diện đờ đẫn, đến nỗi Sinh không dám tiếp tục.

Tạo sao vậy?

Thụy Ngọc nhỏ hơn Thụy Châu ba bốn tuổi, thể chất cũng yếu hơn đôi chút. Da thịt nàng nõn nà mềm mại như tơ, cặp nhũ hoa trên ngực mềm tinh chẳng khác trứng gà bóc nõn, vóc thể đào tơ liễu yếu, toàn thân mền mại, nằm đè lên tưởng chừng nàng muốn bẹp, gió thổi nơi thềm nàng còn muốn ngã, ngồi trên ghế nàng phải có người nạng kẻ đỡ, thì làm sao chịu nổi dương vật mạng bạo thế kia vồ vập dập vùi?

Sau vài trăm cái ra vô, nàng lả người đi như mất hết hồn vía, nếu cứ tiếp tục phát lạc, e tính mạng khó toàn. Thế nên Bán Dạ Sinh phải ngưng chờ nàng hồi sức. Một lát sau mới hỏi:

“Em cưng, em không chịu nổi nữa phải không?”

Thụy Ngọc nghe được mà không nói được, chỉ khẽ gật đầu mà thôi.

Bán Dạ Sinh xuất tinh vào xuân cung rồi rút dương vật ra, bước xuống giường ngồi ngắm Thụy Ngọc. Ý muốn đợi nàng hồi sức để tiếp tục, nhưng nàng vẫn nằm thiêm thiếp, trông vừa kiều mỵ vừa đáng yêu biết bao. Sinh tội nghiệp vô cùng, bèn bế lên đặt nằm trên người mình, hai ngực sát nhau, hai má kề nhau mà ôm ngủ.

Bất giác trời sáng tự bao giờ.

Thụy Châu, Hương Vân đều đã dậy. Cả hai định bàn kế lâu dài, nên đến trước giường Thụy Ngọc. Khi kéo rèm ra thì thấy Thụy Ngọc nằm trên người Sinh, cả hai còn đang say sưa ngủ. Ngó hai người trên giường, Hương Vân mới thúc cùi chỏ vào Thụy Châu, chỉ dương vật Bán Dạ Sinh, cười rằng:

“Ðêm nay muốn kiếm cây bạch lạp lớn chắc không cần kiếm đâu xa”

Thụy Châu nói:

“Ối chao sợ cây đèn đó đốt hết sáp tối qua rồi, đâu còn dùng được”

Thụy Ngọc dịu mắt tỉnh dậy, cũng tươi cười nói giỡn với hai chị.

Ba chị em ôm nhau vui vẻ giỡn một chập, rồi cùng Bán Dạ Sinh bàn tính:

“Anh ở hẳn bên này, chứ này nào cũng sáng đi, tối đến, thế nào cũng bị người ta trông thấy. Ngay như cô thiếp của anh, thấy anh đêm nào cũng không về, tất phải sinh nghi. Chi bằng anh hãy nghĩ cớ nào đó để sang ở hẳn đây. Bấy giờ muốn vui thú lúc nào thì cứ vui thú, ngoài ra còn đáng cờ, họa thơ hay nói đùa mới hoàn toàn vui sướng.”

Bán Dạ Sinh nói:

“Anh hồi tối có nghĩ ra một cách hay lắm. Không phải mới đây”

Cả ba nàng đồng thanh hỏi:

“Cách gì vậy?”

Bán Dạ Sinh nói:

“Nàng thiếp của anh mới cưới đang có thai, không chung gối được. Hôm qua anh có bàn với cô ấy rằng, anh xa nhà từ lâu chua về thăm, nay sẵn lúc cô ấy có thai, anh lấy cớ về thăm nhà một chuyến, đi về mắt khoảng ba tháng. Chừng cô ấy sinh xong, anh sẽ khỏi về nữa, cô nàng sẽ không mất thời gian hành lạc. Cô ấy khen phải. Bây giờ anh về bên ấy, sửa soạn hành lý rồi dẫn một đứa tiểu đồng cùng đi, nói là về quê, nhưng sự thật là qua đây. Trong ba tháng tới, mình sẽ mặc sức mà làm thơ, đáng cờ, nói đùa, ngay cả chuyện đó cũng tha hồ mà làm.”

Ba cô nghe xong rất mừng nói:

“Cho dù Trần Bình cũng không kế hay như thế”

Bán Dạ Sinh nói:

“Anh còn một việc này nữa muốn bàn với ba em. Số là anh có hai thằng tiểu đồng, một thằng thì hơi thật thà, một thằng thì khá lanh lợi. Anh sẽ để thằng thật thà ở lại, chỉ đem thằng lanh lợi theo mà thôi. Có điều thằng này cũng giống tánh phong lưu như chủ nó. Nếu không hối lộ nó, nó không yên mà đòi về nhà, mà đã về sợ thành lắm chuyện. Vậy các em tính sao?”

Thụy Châu nói:

“Nhà em có con a hoàn, lúc mình vui thú với nhau thì cho nó vui thú với thằng tiểu đồng. Làm như thế, không những đánh trúng tâm lý của thằng tiểu đồng, mà cũng trám được miệng của con a hoàn Mai Hương. Chồng em có về, nó sẽ không mách lẽo.”

Bán Dạ Sinh nói:

“Ðúng vậy”

Bàn xong, họ cùng tiễn ba tạm về nhà.

Ngay trong đêm đó, Bán Dạ Sinh thu dọn hành lý trở qua.

Thế là từ đó thầy trò Bán Dạ Sinh tận hưởng lạc thú ở đời, chỉ tội cho xuân sắc vườn xưa bây giờ tơi tả, khiến cho người đi ngang không khỏi quay đầu nhìn mà than thở.

Chuyện báo thù của Quyền Lão Thực nhân quả thế nào tuy chưa nói hết, nhưng mười phần lão cũng trả được tám, chín rồi, còn một hai phần xin hoãn lại sau. Bây giờ hãy nói một lần cho đã khẩu những việc đắc ý của Bán Dạ Sinh, đợi qua những khi hắn cực kỳ khoái lạc về sau mới chịu khổ.

Ðêm nay Sinh ôm Hương Vân trong lòng cùng ôn chuyện ngày xưa. Sinh biết ba người đẹp kia thế là cùng một nhà, trong số hai cô trẻ rất tâm đầu ý hiệp. Vì chuyện dài đêm ngắn, lại không muốn lãng phí thì giờ giao hoan, Sinh không hỏi thêm gì nữa. Cho đến khi cái đêm đầu tiên ấy đã tàn, cuộc vui đã mãn, các đêm sau Sinh mới hỏi tiếp.

Hương Vân nói:

“Một người mà em gọi là cô, là con gái nhà Hoa Triều Nhật Sinh. Tên cô ấy là Hoa Thần. Một là vì cô ấy vai lớn, hai là vì cô ấy nhiều tuổi, nên tui em không tiện gọi tên, chỉ gọi là cô Thần. Chồng cô chết đã mười năm nay, cô cũng muốn tái giá, nhưng kẹt con còn nhỏ phải thủ tiết. Còn hai hai cô mà em gọi là muội muội, chính là cháu ruột của cô Thần, cô lớn tên là Thụy Châu, cô nhỏ tên Thụy Ngọc. Chồng của Thụy Châu tên Ngọa Vân Sinh, chồng của Thụy Ngọc biệt hiệu là Ỳ Vân Sinh, hai chú này là anh em cùng mẹ. Ba người này tuy ở riêng nhưng thực ra nhà người nọ thông với nhà người kia, chỉ cách nhau cánh cửa, riêng em thì ở xa hơn, cách một căn nhà. Nói chung bọn em đều ở cùng khu cả. Hôm qua mình gặp nhau, em những tưởng anh dọn đến đây cho gần họ, chứ không phải vì em, bởi vì tuy đã ở nửa năm rồi mà anh nào có tìm đến thăm em. Cho nên em buồn, nhưng bây giờ hiểu ra là không có chuyện ấy.”

Bán Dạ Sinh càng nghe càng mừng, lại nhớ lời Tái Côn Lôn trước đây cho biết ba người đàn bà giàu sang, trong là chị em, mà bên chồng bạn dâu, còn hai người chồng quả hệt như lời Hương Vân tiết lộ. Ðủ rõ con mắt của kẻ đạo tặc và con mắt của phường hiếu sắc in như nhau, không khác một mảy.

Sinh bèn hỏi Hương Vân:

“Hôm qua, em có nhã ý hứa cho anh được gặp một trong hai cô em. Vậy đến hôm nào mới được?”

Hương Vân nói:

“Cũng sắp rồi đấy. Năm ba hôm nữa, em sẽ qua bên ấy, thế nào cũng nói rõ đầu đuôi trước cho các cô ấy, xong sẽ đưa anh đến gặp. Hai anh em nhà ấy là học trò của chồng em. Họ sắp sửa lên kinh tham học, chồng em cũng đi cùng. Vì sợ em ở một mình không người bầu bạn, nên chồng em bảo em qua ở chung với hai em. Trong vài ngày nữa là em phải qua bên đó, mà đã đi rồi thì không trở lại nữa, thôi thì mình cùng gặp cả nhau nơi đằng ấy.”

Nghe đến đây, Bán Dạ Sinh như mở cờ trong bụng, nghĩ chẳng khác nào trời đất quỷ thần chiều mình, bắt ba người đàn ông cùng đi xa một lúc, chừa lại ba người đẹp cho mình mặc tình thao túng

Thật vậy, mấy ngày sau, ba thầy trò lên đường. Còn Hương Vân với Bán Dạ Sinh hương lửa đang nồng, quen hơi bén chỗ, rời nhau quả khó, Việc giới thiệu cho hai cô em gái dầu sao cũng hứa lấy có mà thôi, bởi nàng nghĩ đến người chỉ có ba, mà nghĩ đến mình tới bảy phần.

Nhưng rồi hôm sang ở nhà Thụy Châu, Thụy Ngọc, sau vài câu mưa nắng, nàng hỏi:

“Lâu nay, hai em vẫn đến miễu Trương Tiên dâng hương chứ?

Thụy Ngọc đáp trước:

“Em chỉ đi có một lần rồi thôi. Chẳng lẽ cứ dâng hương mãi sao?”

Hương Vân nói:

“Có anh chàng đẹp trai đến thế lạy chào, thì cho dù một ngày, năm ngày đi dâng hương một lần, cũng được đi”

Thụy Châu cười nói;

“Muốn đi dâng hương lần nữa, có điều không có quạt tặng người, cứ tay không coi không được.”

Hương Vân nói”

“Chớ cười. Tất nhiên chị mất quạt tặng người ta. Nhưng gặp thì chàng chỉ lạy hai em, quả đã vì hai em mà hồn siêu phách lạc. Hồn vía đã theo hai em, chắc sống dở chết dở”

Thụy Ngọc nói:

“Phải đấy, nhắc đến chuyện này, tụi em cũng thấy có chỗ khó hiểu. Tại sao chàng si mê như thế, tưởng chừng ngay sau đó sẽ tìm tụi em, vậy mà mãi nào thấy bóng chàng”

Hương Vân nói:

“Chị nghe đồn chàng một mình vò võ tương tư. Tìm không gặp các em thì biết làm thế nào?”

Thụy Châu nói:

“Chưa chắc là chàng tưởng nhớ hai em, chỉ e tại chiếc quạt kia khiến người ta trông vật nhớ người mà sinh ra bệnh tương tư đấy thôi”

Hương Vân nói:

“Ðau tương tư vì lượm quạt quả có, chứ không phải không có, nhưng may mà căn bệnh không trầm trọng nên dễ chữa, chứ còn đau tương tư vì cúi lạy thì nguy hiểm vô cùng, nhất thời trị không khỏi chỉ có chết, e rằng các em cũng liên lụy.”

Thụy Châu,Thụy Ngọc thấy nàng nói úp mở khả nghi, bèn cùng lại gần nhìn ngó nét mặt. Hương Vân vừa nói, vừa cười, có vẻ như muốn gạt ai vậy. Hai cô em cùng nói:

“Trông chị đắc ý như thế, chắc đã đòi được người ta món nợ quạt rồi, chứ gì?”

Hương Vân nói:

“Ðòi được gần đủ. Ðến phiên hai em trả nợ chàng đó”

Hai cô em nghe xong vừa mừng vừa thẹn như học trò thi rớt gặp qưới nhân làm tay trong phù trợ, mới cười đáp:

“Xin mừng chị mới cho tụi em thêm ông anh rể”

Nói là mừng, chứ thiệt ra không phải là mừng, mà có ý một là đố kỵ, hai là chòng ghẹo, ba là ý nói sự thật chưa chắc đã vậy. Phụ nữ thường nói bóng gió với nhau như thế. Nếu quả thật nàng nọ không được việc chi, nghe nói chắc cãi lại. Nào ngờ, Hương Vân đã không thẹn chối, mà còn cười chúm chím, nói:

“Các em nói lời mừng chị, nhưng tiệc mừng quyết không thể thiếu, thế nào rồi cũng có ngày phải lo đãi thôi”

Thụy Ngọc nói:

“Như vậy hôm ấy anh rể đâu, có cho ra mắt được không?”

Hương Vân cố ý làm khó, nói:

“Các em đã gặp qua, được lạy chào rồi, bất tất gặp nữa”

Thụy Ngọc nói:

“Lúc đó còn là người lạ, chàng vái chào, tụi em không tiện đáp lễ, bạy giờ là chỗ bà con chí thân rồi, gặp lại có sao đâu. Ðể tụi em đáp lễ, kêu là đại ca cho thân, có phải là hay, hay không?”

Hương Vân nói:

“Muốn gặp thì có khó gì. Các em muốn lúc nào cũng được, muốn giờ Dần thì gặp giờ Dần, muốn giờ Mẹo thì gặp giờ Mẹo. Chỉ ngại khi gặp, anh không dám lạy chào lia lịa như trước e thất lễ với hai cô em, cho nên chưa dám gặp là thế.”

Thụy Ngọc nói:

“Ngày trước chàng không có người kềm chế nên làn càn, thiếu suy xét, bây giờ thì đã có chị là chúa ghen một bên, thì làm sao còn dám phóng túng.”

Thụy Châu nói với Thụy Ngọc:

“Em nói làm gì cho uổng công. Người yêu của chị ấy, dễ gì chị ắy cho gặp. Trước chị em mình cùng thề với nhau rằng có họa cùng chịu, phước cùng hưởng, nhưng có mấy ai giữ lời. Nay chỉ mong chị ấy bỏ qua cho chuyện vái chào ngày trước là đủ, chớ bàn đến chuyện xa vời”

Hương Vân nghe nói, biết hai cô sốt ruột nên không đùa nữa, trả lời nghiêm trang:

“Hai em đừng lo, chi không phải là người như thế đâu. Nếu chị ích kỷ, chị đâu nói ra để các em cùng hưởng, chỉ cần ở bên nhà suốt ngày đêm vui thú với chàng, đâu có nói ra làm chi, tội gì đem cái ghen nhà mình đem đến ghen ở nhà người. Nếu hôm nay chị đã nói cho các em, thì chị đâu phải là xấu. Bây giờ ba chị em mình hãy tính với nhau thế nào cho thật công bằng. Chị em phải hòa thuận, không phân bì với nhau về sau. Ðồng ý mọi điều rồi chị gọi chàng đến cho các em.”

Thụy Châu nói:

“Như vậy mới đúng lời thề. Xin chị cứ lập ra một qui định. Tụi em làm đúng theo lời, cần gì phải bàn luận nhiều.”

Hương Vân nói:

“Hồi trước, chị gặp chàng cũng là trước các em, sau này cùng ăn nằm với chàng cũng là trước các em. Theo phép mà nói, thì phải phân thê, thiếp, lớn bé khác nhau, vì thế nếu chia phần, chị được lãnh phân nữa, còn phân nữa thì hai em chia nhau. Nhưng mình là chị em thân thiết, không nên tính như thế, cũng không cần lo tính cách gì khác, cứ theo thứ tự chị em trong nhà. Bất luận là thân mật với chàng ban ngày hoặc ban đêm, cứ theo thứ tự lớn trước nhỏ sau, lớn tuổi trước, nhỏ tuổi sau, được vậy là êm đẹp nhất, không ai so bì, các em có bằng lòng không?”

Thụy Châu, Thụy Ngọc đều đồng ý, nói:

“Tính này thật công bằng, chỉ sợ chị chịu thiệt mà thôi, còn tụi em xin vâng.”

Hương Vân nói:

“Rất hay, Hãy lấy giấy để chị thảo ít hàng mời chàng đén.”

Thụy Châu, Thụy Ngọc vui mừng khôn xiết, người lấy giấy, kẻ mài mực. Hương Vân cầm bút viết hai câu:

Thiên thai chư nữ hữu

Tương ước kiến Lưu lang

Có nghĩa:

Mấy người bạn gái chốn Thiên Thai

Hẹn nhau cùng gặp chàng họ Lưu.

Viết xong hai câu thơ, Hương Vân bỏ bút xuống, cuộn lại mấy vòng rồi bỏ vào trong tay áo.

Thụy Ngọc nói:

“Tại sao chỉ viết hai câu? Còn phần sau thế nào? Tóm lại, bài này viết theo thể gì?”

Thụy Châu nói:

“Em hiểu chủ ý của chị Vân rồi. Chị không nỡ để anh ấy phải moi óc, nên dành hai câu kia cho anh ấy tiếp, đỡ khỏi viết lại hồi thiếp. Làm gì thương dữ vậy?”

Hương Vân cười, dán thư lại rồi trao cho a hoàn. Nàng dặn a hoàn đem về nhà mình rồi chờ ném qua bên kia vách ván nơi vườn sau cho Bán Dạ Sinh, và đợi lấy hồi tự đem về.

A hoàn đi xong, ba người lại tiếp tục câu chuyện ban nãy.

Thụy Châu nói:

“Ðể em hỏi chị, làm sao chị rước anh chàng vào nhà cho được? Cho đến nay, hai người đã từng trãi với nhau bao nhiêu lần rồi?”

Hương Vân bèn kể hết. Nào đêm đó chàng trèo tường chui vào nhà như thế nào, ban ngày chàng chui ra như thế nào, hai người đã ngủ mấy đêm, hoan lạc ra sao.

Thụy Châu nói:

“So với anh nhà, thành tích chàng ra sao?”

Hương Vân nói:

“Nói đến việc ấy, ai mà không mê chết được? Hai em trông thấy chàng, chẳng qua chỉ trong thấy cái dáng điệu thanh nhã, cái bộ mặt đẹp trai, chứ còn trong khuê phòng, vật kia của chàng mới đặc biệt đáng nói. Thật là một bảo vật, xưa nay đàn bà con gái không những chưa từng thấy qua, mà nghe nói cũng chưa từng nghe nói đến.”

Nghe vậy, Thụy Châu, Thụy Ngọc càng nôn nả, dồn dập hỏi hết câu nọ đến câu kia, chẳng khác nào học trò đi thi, thấy bạn vừa thi ra thì đón lại hỏi bài vở ngay trước cửa trường thi. Hai cô ngồi sát vô hỏi cặn kẻ chi tiết, nào kích thước, nào thời gian lâu mau vân vân, thôi thì đủ chuyện.

Bây giờ đang lúc dùng bữa, Hương Vân sợ ví von xa vời, hai cô em không hình dung được rành rẽ, nên nghĩ tốt nhất là dùng hình ảnh để trình bày. muốn nói dài ngắn, thì đem chiếc đủa ngà ra so, muốn nói to nhỏ, thì lấy cái thố đựng trà ra ví, muốn nói cứng mềm thì chỉ vô miếng đậu hũ trong chén.

Thụy Châu, Thụy Ngọc cùng cười rũ mà nói:

“Như thế là quá mềm, Vậy thì to và dài có ích gì.”

Hương Vân nói:

“Ở đời này có gì cứng hơn đậu hũ? So với vàng bạc đồng, sắt còn hơn hẳn. Ðậu hũ đem đun thì không chảy ra, rán lên thì cứng thêm. Vàng bạc đồng sắt tuy cứng, nhưng gặp phải lửa thì mềm. Chỉ có cái bảo vật này đặt vào chỗ ẩm ướt lại cứng lên, càng chà cho nóng càng lớn thêm. Cái của ấy đúng là càng ân ái chỉ có lớn cứng thêm ra, không mềm nhỏ đi được. Vì vậy chị mới ví với đậu hũ mới đúng.”

Thụy Châu, Thụy Ngọc đỏ mặt nói:

“Trong đời sao có vật lạ như thế, chỉ e là chị nói quá đấy thôi”

Hương Vân nói:

“Những lời chị vừa kể không phải là lời thêu dệt. Chàng còn có một ưu điểm khác, cho dù bây giờ nói ra các em không tin, nhưng khi gần chàng các em sẽ thấy”

Thụy Châu, Thụy Ngọc nói:

“Chị cứ nói kể hết ra, không cần biết tụi em tin hay không”

Hương Vân khẽ mỉm cười, đợi khi nào hai cô em hỏi riết thêm, mới lần lượt kể cho họ những kinh nghiệm của mình khi lâm sự, nào là cam go trước, thích thú sau, trấn áp đàn bà nhanh chậm thế nào, mát trước ấm sau ra sao.

Thụy Châu, Thụy Ngọc càng nghe, mặt càng đỏ thêm tới tận mang tai, mường tượng đến khi gặp đương sự, chớ nên phí thì giờ vào việc khách sáo rườm rà mà hãy vào giường cho nhanh, xem anh chàng điệu nghệ đến bậc nào.

Không ngờ họ nóng lòng đợi mãi mà sao con tiểu hoàn đi đã lâu rồi vẫn chưa về.

Thì ra Bán Dạ Sinh không có ở nhà, a hoàn ngồi đợi nơi vườn sau. Thư đồng trông thấy, bắt chước chủ trèo tường qua, hai đứa mới ráp nhau mà làm một trận. Mãi đến khi Bán Dạ Sinh trở về, a hoàn mới trao thiệp, rồi sau đó còn đợi Sinh thảo hồi âm xong mới đem về.

Thế là ba cô chen nhau mở xem. Quả nhiên Sinh hiểu ý, không viết hồi thiếp mà chỉ ghi tiếp hai câu thơ của Hương Vân:

Tảo bị hồ ma phạn

Tương phùng tiết nỗi trường

Có nghĩa:

Sớm lo cơm mè đen,

Gặp sẽ đỡ đói lòng.

Thụy Châu, Thụy Ngọc xem xong, hồi hộp biết là đêm nay chắc chắn được ân ái không sai, nên cùng toan đi ngay về phòng riêng sửa soạn giường chiếu, tắm rửa xông hương, như nhị chờ ong, như hoa đón bướm.

Nhưng Hương Vân đã giữ họ lại và nói:

“Hai em khoan đi đã. Hãy tính xem trong lần hội ngộ này, ai trước, ai sau khỏi lộn xộn, kẻo chàng cười chỗ thất thố của chị em mình”

Thụy Châu thầm hiểu Hương Vân đã qua đêm với chàng rồi, theo lẽ phải nhường cho người khác, không thể dựa vào niên kỷ lớn nhỏ mà đặt ra thứ tự trước sau đêm nay. Như vậy, ngoài Hương Vân ra không kể, nàng sẽ là người đi đầu. Bụng tuy nghĩ thế, nhưng miệng lại nhỏ nhẹ nói rằng:

“Chị đặt ra quy định lớn trước nhỏ sau, lớn tuổi trước, nhỏ tuổi sau. Vậy chị nghênh tiếp chàng xong rồi sau mới đến tụi em, có gì đâu để mà bàn nữa.”

Hương Vân nói:

“Theo lẽ là như vậy. Có điều đêm nay mình tính cách khác. Sách có câu:

Tiên nhập vi chủ

Hậu giả nhập vi tân

Có nghĩa:

Ai vào trước là chủ

Ai vào sau là khách.

Chị đã từng ngủ với chàng mấy đêm rồi, như vậy phải được coi là chủ. Nhưng đêm nay, mình hãy dẹp cái lẽ chủ khách lại, để hai em hưởng chàng xong, sau đó mình mới theo lẽ trưởng ấu. Theo chị, tính như vậy là đúng nhất, các em đừng khách khí. Vậy tối nay trừ chị ra, thì bắt đầu từ em Châu. Riêng có một điều là các em hãy thương lượng, xem mỗi em nên hưởng trọn đêm, hay là nên người làm đầu hôm, kẻ làm giữa khuya. Các em hãy tính với nhau rồi cho chị biết.”

Hai chị em Thụy Châu, Thụy Ngọc chỉ nhìn nhau e thẹn không nói một lời nào. Sau cùng Thụy Châu mới nói với Hương Vân:

“Tụi em tự nói kỳ quá, chị là trưởng thượng, tụi em xin nghe sự phân phối của chị.”

Hương Vân nói:

“Mỗi người một đêm có vẻ thích hợp, nhưng sợ một em phải chờ đợi, còn cùng muốn thử tài chàng đêm nay, hay là chia ra mỗi người nửa đêm vậy.”

Hương Vân nói đến dây thì dừng lại, có ý chờ xem hai cô em định sao, nhưng không dè cô nào cũng có ẩn tình riêng không tiện nói ra, chỉ nín thinh.

Hương Vân nói tiếp:

“Chị biết rồi, một em thì e đầu hôm chàng không ra hết sức vì còn đợi gặp người nửa đêm, một em thì lo đầu hôm chàng mà làm hết sức thì đến nửa đêm sẽ không còn hơi sức đâu mà tiếp tục. Nhưng chị bảo đảm các em, cái ấy của chàng thuộc loại đệ nhất đẳng, mình nó bằng gấp mấy người khác.”

Rồi quay bảo Thụy Châu:

“Cho dù em có muốn ân ái cùng chàng suốt đêm đi nữa, nhưng kỳ thật chỉ đến nửa đêm là em sẽ đầu hàng ngay”

Lại nói với Thụy Ngọc:

Người xưa có câu:

Tửu toan hậu lai nhân

có nghĩa:

Rượu càng về sau càng nồng

Huống chi bình rượu đó của chàng đặc biệt nửa bình sau rất đậm đà, vậy hai chớ nghĩ ngợi, chỉ có vậy thôi.”

Thụy Châu, Thụy Ngọc thấy Hương Vân nói ra được tim đen của mình, cùng nói:

“Xin vâng”

Ba người bàn định xong, Hương Vân sai một a hoàn ra cửa trước chờ khách. Chốc lát a hoàn dắt chàng vô tới, rạp mình làm lễ bái kiến.

Thụy Châu, Thụy Ngọc vừa nhìn thấy Bán Dạ Sinh, bỗng nhiên thẹn thùng, lui lại nép sau lưng Hương Vân.

Bán Dạ Sinh vái chào Hương Vân thật sâu rồi nói:

“Hân hạnh được gặp nhị vị tiểu thư”

Hương Vân tươi cười dắt tay hai nàng ra trước giới thiệu. Khi Thụy Châu đã nhắc a hoàn vào trong dâng trà, thì Hương Vân liền nói, bấy lâu Sinh quá đau khổ vì tưởng nhớ hai cô, sao hai cô không lại gần mà dâng nước quỳnh tương từ miệng mình, thay trà đãi khách. Nói rồi Hương Vân kéo tay hai cô lại gần. Sinh nắm tay, ôm cả hai, vai kề má áp, ba miệng áp vào nhau. Lưỡi chàng lùa tận miệng Thụy Châu, rồi Thụy Ngọc, ba miệng châu nhau theo hình chữ phẩm, lại âu yếm đưa lưỡi mình cho hai cơ nút, hồi lâu mới chịu rời.

Thụy Ngọc sợ đêm chóng qua, làm thiệt thòi phần mình, nên vào nhà trong hối gia nhân dọn cơm. Trước khi quay đi, còn liếc người kỵ mã đêm nay cười bảo:

“Ðể em đi hối chúng dọn cơm mè đen đãi khách”. Nói rồi bước đi.

Bán Dạ Sinh cười với Hương Vân và Thụy Châu rằng:

“Cơm anh đã ăn no, nước thì vừa được uống rất ngon đấy thôi”

Mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì chén ngọc đũa ngà đã dọn ra, bèn phân ngôi chủ khách mà ngồi vào bàn.

Bán Dạ Sinh ngồi phía trên, Hương Vân phía dưới, Thụy Châu bên tả, Thụy Ngọc bên hữu.

Bốn người ăn uống qua loa, khi sắp sửa thu dọn chén bát, thì Bán Dạ Sinh ghé tai Hương Vân hỏi nhỏ:

“Ðêm nay phân phối ra sao?”

“Em sắp xếp xong cả. Ðầu hôm, anh ngủ với em Châu”

Bán Dạ Sinh nói:

“Thế còn em?”

Hương Vân làm bộ nói:

“Em phiên giữa”

Bán Dạ Sinh nói:

“Thế cũng được”

Hương Vân nói:

“Chắc anh lấty làm lạ cho là em ích kỷ đãi khách như chia cá, mình lựa khúc giữa, còn đầu với đuôi xương nhiều, thịt ít thì để cho khách chăng. Vậy ở hai phiên đầu, anh làm ăn mạnh mẽ tới nơi tới chốn đi, lúc giữa với em hãy làm vừa thôi.”

Bán Dạ Sinh nói:

“Sao anh dám như vậy. Chỉ sợ thời gian đổi giường, đi tới đi lui, cổi áo mặc quần đã hết đêm, hay là mình cùng ngủ chung nhau, em nghĩ sao?”

Hương Vân cười rằng:

“Em hiểu chủ ý của anh, nào ngại đi tới đi lui, mà tại tham lam, ai cũng muốn hết, in như ba miệng trên hôn nhau thành chữ Phẩm, thì hai miệng dưới tất phải có khúc củi xỏ qua thành chử Xuyến vậy. Thế nào về sau về sau chúng em cũng thử cách ấy, nhưng riêng đêm nay vì là buổi sơ ngộ, chưa vội. Ban nãy em nói bỡn anh, thực ra đêm nay em tạm rút lui để nhường cho hai em của em, đầu hôm em Thụy Châu, giữa đêm em Thụy Ngọc. Anh ráng chìu ý em.”

Bán Dạ Sinh nói:

“Ðiều ấy khỏi nói, chỉ sợ em thiệt thòi”

Sau khi bàn tinh, Hương Vân sai a hoàn cầm đèn đưa Bán Dạ Sinh và Thụy Châu vào phòng. Không nỡ để Thụy Ngọc một mình buồn, nàng vào tận phòng ngủ Thụy Ngọc nói ba điều bốn chuyện một chặp cho đỡ cô đơn, rồi mới về buồng riêng mà ngủ.

Thụy Châu và Bán Dạ Sinh vào phòng xong, còn hai người nhưng như đã thân thiết từ hồi nào, chỉ trao đổi vắn tắt ít câu, rồi lẳng lặng cởi quần áo cho nhau, rồi lên giường ngay.

Mới nhập cuộc Thụy Châu cũng cảm thấy gay go, may mà nhờ lúc nãy được giải thích, nên nàng hiểu rằng nếu muốn tí nữa khoái cảm tràn trề thì ngay bây giờ phải ráng, không chịu đựng bây giờ thì tí nữa làm sao thấy thích thú được. Cho nên cứ cắn răng, mặc chàng trổ tài truy bức, vì muốn thủ xem của quý ấy kỳ diệu như thế nào, lúc nào to, lúc nào nóng. Quả nhiên, chàng càng thục mạnh, dương vật càng chà xát, càng to càng nóng dần. Một lát nó như bít hẳn cửa động, không rút ra được nữa. Bấy giờ cho dù nó chỉ bất động trong chỗ kín cũng đã đủ bị bấn loạn, huống chi nó cứ tiếp tục nhúc nhích. Thế mới biết lời Hương Vân nói lúc ban ngày không phải là lời tán dương hão, quả xứng biệt danh chí bảo.

Thụy Châu hào hển ôm cứng Bán Dạ Sinh nói rằng:

“Anh ơi, chỉ nhìn gương mặt đẹp của anh cả ngàn phụ nữ đã muốn chết được, sao lại còn thêm cái vật quá tốt này, có phải phụ nữ khắp thiên hạ sắp phải chết hết không?”

Bán Dạ Sinh nói:

“Thế em có muốn chết không?”

Thụy Châu nói:

“Gặp của quý này, chắc khó sống. Có điều hãy cho em hưởng thêm ít lần nữa, có chết mới cam lòng, chứ đừng có mỗi lần này mà bắt em phải chết.”

Bán Dạ Sinh nói:

“Ðêm nay, anh còn phải gặp em gái của em. nếu có muốn chết hãy tạm chết phân nửa thôi.”

Nói rồi, tiếp tục thúc dương vật vào Thụy Châu, làm nàng thấy trời đất đảo điên, rên rỉ thêm nữa.

Vì âm đạo của Thụy Châu nông nên Sinh chỉ đút dương vật vào sâu được một hai tấc, do đó lúc kéo ra thọt vào ít trở ngại. Sinh làm được năm trăm cái, thi Thụy Châu không ngớt kêu:

“Anh ơi, em không muốn chết phân nửa đâu, em muốn chết hoàn toàn, anh tha lỗi cho em”

Hai người giao hoan từ canh một đến canh hai thì nàng tứ chi bủn rủn, hơi lạnh từ miệng thoát ra. Thấy vậy Bán Dạ Sinh biết nàng không chịu nổi nữa, mới thôi đưa đẩy dương vật, ôm chặt nàng mà nựng.

Thụy Châu nói:

“Anh yêu của em, anh làm sao mà tuyệt vời, chắc em phải giao tính mạng cho anh. Hiện giờ em gái đang đợi anh ở nhà bên, anh sang với cô ấy nhé”

Bán Dạ Sinh nói:

“Tối om om biết đường đâu mà mò, em dậy đưa dùm anh đi với”

Thụy Châu nói:

“Anh làm em chân tay bủn rủn, không sao dậy nỏi. Ðể em nói a hoàn đưa anh đi”

Rồi vỗ tay gọi a hoàn đứng gác nơi cửa, cho nó vô dắt tay dẫn đi.

Con a hoàn này là một trinh nữ mới mười lăm, mười sáu tuổi. Bên ngoài cửa nó lóng tai nghe hai bên hành lạc sôi nổi mà nó thấy ngứa ngáy khó chịu, nước dâm ra không biết bao nhiêu. Vì vậy, khi cầm tay Bán Dạ Sinh lôi đi trong đêm tối, nó không dằn nổi nữa, nên khi đến góc vườn, nó dừng lại không đi nữa và nói rằng:

“Xưa có câu:

Ðối thủ điền, bất sầu hạn

Có nghĩa:

Gặp ruộng nước không sợ hạn

Huống chi nay công tử qua ải mà không nộp thuế sao.”

Nói đoạn, một tay nó ôm Bán Dạ Sinh, một tay nó tự cởi quần ra. Bán Dạ Sinh thấy nó nhiệt tình phì cười mà không nỡ thối thác, đành nựng nó rồi bảo nằm xuống một cái ghế dài. Sinh bẹt chân nó ra rồi thọt thẳng dương vật vào.

Con a hoàn chưa hành dâm bao giờ, chỉ tưởng tượng như món ăn đó hẳn ngon lắm nên nắm Sinh lại để vòi vĩnh, lại còn sợ Sinh không chịu. Nào ngờ như người mới biết uống rượu hoặc ăn ớt lần đầu, chỉ nghe mùi là đã ho rồi, nó vừa bị thọt vào là đã la quýnh quáng.

Bán Dạ Sinh biết nó còn trinh, tẩm nước bọt thoa lên dương vật rồi lại cố đẩy vào cửa mình nó. Nó lại kêu lên:

“Thế này không được, chả thấy thích gì cả. Tại sao cũng cùng một vật, mà làm em đau, làm cô chủ em sướng?”

Bán Dạ Sinh bèn cắt nghĩa, con gái mới giao hoan với đàn ông lần đầu thi bao giờ cũng rách thịt, chảy máu, phải kinh qua cả chục lần rồi mới thấy thích nổi. Nói rồi, dỗ rằng:

“Con cu của ta quá to, em chịu không nổi. Ta có một tên tiểu đồng, cu nó nhỏ chắc vừa với em hơn. Mai ta bảo nó đến chơi với em, quen đi vài lần đã rồi ta sẽ cho em biết sướng.”

A hoàn bị thuyết phục mới đứng lên, mặc lại quần, lại đưa Sinh đi. Ðến phòng nhủ Thụy Ngọc thì đèn bên trong vẫn sáng trưng. Nghe ngoài cửa có tiếng động, Thụy Ngọc kêu con hầu ra mở cửa rước vào.

Bán Dạ Sinh lại giường, thấy nàng sách trên tay, như chăm chú đọc, bèn mở lời:

“Em cưng, anh đến trễ, em đừng buồn”

Thụy Ngọc cười nụ, nói mát rằng:

“Anh cố tình ngủ lại bên ấy ma, sao giờ này còn đến đây làm chi cho mệt?”

Bán Dạ Sinh nói:

“Ðêm đã khuya mà chưa được gần em, anh nôn nóng hết sức, làm sao dám ở đó cả đêm không qua đây cho được?”

Nói chưa dứt câu, quần áo dã cởi, tay giở mền, chân leo lên giường, dương vật đua thẳng vào mục tiêu.

Cũng như chị, Thụy Ngọc vì mới tiếp xúc với bảo bối của Bán Dạ Sinh, nên cũng hơi hoảng hốt một lúc đầu, về sau rồi mới thấy khoái lạc. Nhưng khi qua hồi phượng đảo loan điên xong, thì nàng rũ liệt hơn cả chị, mắt lạc thần, môi không khép nổi miệng, sắc diện đờ đẫn, đến nỗi Sinh không dám tiếp tục.

Tạo sao vậy?

Thụy Ngọc nhỏ hơn Thụy Châu ba bốn tuổi, thể chất cũng yếu hơn đôi chút. Da thịt nàng nõn nà mềm mại như tơ, cặp nhũ hoa trên ngực mềm tinh chẳng khác trứng gà bóc nõn, vóc thể đào tơ liễu yếu, toàn thân mền mại, nằm đè lên tưởng chừng nàng muốn bẹp, gió thổi nơi thềm nàng còn muốn ngã, ngồi trên ghế nàng phải có người nạng kẻ đỡ, thì làm sao chịu nổi dương vật mạng bạo thế kia vồ vập dập vùi?

Sau vài trăm cái ra vô, nàng lả người đi như mất hết hồn vía, nếu cứ tiếp tục phát lạc, e tính mạng khó toàn. Thế nên Bán Dạ Sinh phải ngưng chờ nàng hồi sức. Một lát sau mới hỏi:

“Em cưng, em không chịu nổi nữa phải không?”

Thụy Ngọc nghe được mà không nói được, chỉ khẽ gật đầu mà thôi.

Bán Dạ Sinh xuất tinh vào xuân cung rồi rút dương vật ra, bước xuống giường ngồi ngắm Thụy Ngọc. Ý muốn đợi nàng hồi sức để tiếp tục, nhưng nàng vẫn nằm thiêm thiếp, trông vừa kiều mỵ vừa đáng yêu biết bao. Sinh tội nghiệp vô cùng, bèn bế lên đặt nằm trên người mình, hai ngực sát nhau, hai má kề nhau mà ôm ngủ.

Bất giác trời sáng tự bao giờ.

Thụy Châu, Hương Vân đều đã dậy. Cả hai định bàn kế lâu dài, nên đến trước giường Thụy Ngọc. Khi kéo rèm ra thì thấy Thụy Ngọc nằm trên người Sinh, cả hai còn đang say sưa ngủ. Ngó hai người trên giường, Hương Vân mới thúc cùi chỏ vào Thụy Châu, chỉ dương vật Bán Dạ Sinh, cười rằng:

“Ðêm nay muốn kiếm cây bạch lạp lớn chắc không cần kiếm đâu xa”

Thụy Châu nói:

“Ối chao sợ cây đèn đó đốt hết sáp tối qua rồi, đâu còn dùng được”

Thụy Ngọc dịu mắt tỉnh dậy, cũng tươi cười nói giỡn với hai chị.

Ba chị em ôm nhau vui vẻ giỡn một chập, rồi cùng Bán Dạ Sinh bàn tính:

“Anh ở hẳn bên này, chứ này nào cũng sáng đi, tối đến, thế nào cũng bị người ta trông thấy. Ngay như cô thiếp của anh, thấy anh đêm nào cũng không về, tất phải sinh nghi. Chi bằng anh hãy nghĩ cớ nào đó để sang ở hẳn đây. Bấy giờ muốn vui thú lúc nào thì cứ vui thú, ngoài ra còn đáng cờ, họa thơ hay nói đùa mới hoàn toàn vui sướng.”

Bán Dạ Sinh nói:

“Anh hồi tối có nghĩ ra một cách hay lắm. Không phải mới đây”

Cả ba nàng đồng thanh hỏi:

“Cách gì vậy?”

Bán Dạ Sinh nói:

“Nàng thiếp của anh mới cưới đang có thai, không chung gối được. Hôm qua anh có bàn với cô ấy rằng, anh xa nhà từ lâu chua về thăm, nay sẵn lúc cô ấy có thai, anh lấy cớ về thăm nhà một chuyến, đi về mắt khoảng ba tháng. Chừng cô ấy sinh xong, anh sẽ khỏi về nữa, cô nàng sẽ không mất thời gian hành lạc. Cô ấy khen phải. Bây giờ anh về bên ấy, sửa soạn hành lý rồi dẫn một đứa tiểu đồng cùng đi, nói là về quê, nhưng sự thật là qua đây. Trong ba tháng tới, mình sẽ mặc sức mà làm thơ, đáng cờ, nói đùa, ngay cả chuyện đó cũng tha hồ mà làm.”

Ba cô nghe xong rất mừng nói:

“Cho dù Trần Bình cũng không kế hay như thế”

Bán Dạ Sinh nói:

“Anh còn một việc này nữa muốn bàn với ba em. Số là anh có hai thằng tiểu đồng, một thằng thì hơi thật thà, một thằng thì khá lanh lợi. Anh sẽ để thằng thật thà ở lại, chỉ đem thằng lanh lợi theo mà thôi. Có điều thằng này cũng giống tánh phong lưu như chủ nó. Nếu không hối lộ nó, nó không yên mà đòi về nhà, mà đã về sợ thành lắm chuyện. Vậy các em tính sao?”

Thụy Châu nói:

“Nhà em có con a hoàn, lúc mình vui thú với nhau thì cho nó vui thú với thằng tiểu đồng. Làm như thế, không những đánh trúng tâm lý của thằng tiểu đồng, mà cũng trám được miệng của con a hoàn Mai Hương. Chồng em có về, nó sẽ không mách lẽo.”

Bán Dạ Sinh nói:

“Ðúng vậy”

Bàn xong, họ cùng tiễn ba tạm về nhà.

Ngay trong đêm đó, Bán Dạ Sinh thu dọn hành lý trở qua.

Thế là từ đó thầy trò Bán Dạ Sinh tận hưởng lạc thú ở đời, chỉ tội cho xuân sắc vườn xưa bây giờ tơi tả, khiến cho người đi ngang không khỏi quay đầu nhìn mà than thở.

Chuyện báo thù của Quyền Lão Thực nhân quả thế nào tuy chưa nói hết, nhưng mười phần lão cũng trả được tám, chín rồi, còn một hai phần xin hoãn lại sau. Bây giờ hãy nói một lần cho đã khẩu những việc đắc ý của Bán Dạ Sinh, đợi qua những khi hắn cực kỳ khoái lạc về sau mới chịu khổ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN