Nhục Bồ Đoàn - Nghỉ Nơi Hoang Vắng, Lòng Khách Muôn Phần Tịch Mịch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
177


Nhục Bồ Đoàn


Nghỉ Nơi Hoang Vắng, Lòng Khách Muôn Phần Tịch Mịch


Sau khi cùng cha vợ và vợ chia tay, Bán dạ sinh lên đường, chân bước đi mà lòng nào định, cốt nơi nào có gái đẹp thì ở.

Cứ mổi lần đi qua một phủ, một huyện là Sinh ở lại vài tháng. Vốn là một danh sĩ trẻ tuổi, tài cao, là nho sinh ắt phải nghe danh. Vì thế đến đâu, Sinh cũng được bạn bè ở đó mời xướng họa thi văn, nhưng đối với Sinh đó toàn là việc phụ, việc chính là phải diện kiến giai nhân. Tinh mơ nào Sinh cũng đảo một vòng từ đường lớn đến hẻm nhỏ, mà chỉ toàn gặp loại phụ nữ tầm thường. Lúc nào trong đầu Sinh cũng nghĩ đến điều này, trong miệng Sinh cũng lẩm bẩm điều này là tại sao ở một nơi cảnh trí hửu tình đến thấ mà không có được một người đẹp. Lúc đầu Sinh còn lầm thầm trong miệng một mình, về sau bất kỳ gặp ai quen lạ Sinh cũng nói toạc ra, khiến bạn bè gọi lén là gã “sắc si” (điên vì sắc dục).

Một hôm hai tên gia đồng đều bệnh, Sinh không đi ra ngoài được vì e đi một mình, lỡ gặp phụ nữ thì mất thể diện, đành ở lỳ trong lữ điếm một mình, chịu đựng sự tịch mịch chốn phương xa, lẩn quẩn quanh quán trọ mà thôi. Một hôm đang buồn, ngồi nhắm rượu một mình, bỗng khách cùng quán ngồi bàn bên bước sang, nói:

“Công tử ngồi đây một mình, chắc là đang buồn. Tại hạ có sẵn bình rượu đằng kia, dám thỉnh công tử qua cạn ly, được chăng?”

Bán dạ sinh nói:

“Quả là duyên bèo nước, dám đâu làm phiền ai. Nếu thế, xin cho tiểu đệ được mời.”

Khách nói:

“Người đọc sách đều thoát tục, công tử sao câu chấp như vậy. Từ xưa đã có câu “tứ hải nội giai chi huynh đệ” (người trong bốn biển đều là anh em), lại cũng có câu “cố nhân hà xứ bất tương phùng” (đã là cố nhân thì đi đâu mà chẳng gặp). Tớ tuy phận thấp hèn, nhưng rất thích kết giao bằng hữu, chỉ e công tử tương lai rộng mở, nên không dám vời cao. Nay đã chung quán trọ, thật là cơ hội hy hữu, thỉnh công tử qua bàn.”

Bán dạ sinh đang buồn, lại cũng rất muốn tìm người trò chuyện, thấy người kia mời mọc chân thành, nên nhận lời.

Khách mời Sinh ngồi đầu chiếu, tự mình ngồi một bên. Nhưng Sinh nằng nặc không chịu. Sau vài lời khách sáo, mới hỏi nhau tên tên họ. Bán dạ sinh cho biết biệt hiệu của mình, đồng thời cũng hỏi người kia danh xưng là gì.

Khách kia nói:

“Công tử là người có học, mới có biệt hiệu. Tớ dây vốn là kẻ tục tử, chỉ có hổn danh mà thôi. Người ta gọi tớ là Tái Côn Lôn, trong trăm dặm, nói đến danh tự này ai mà không chấn động”.

Bán dạ sinh nói:

“Tôn xưng sao nghe lạ, tại sao lại chọn ba chữ này?”

Khách bảo:

“Nói ra e công tử sợ hãi, cho dù không sợ hãi, thì cũng sẽ bỏ đi không dán cùng tớ đối ẩm”.

Bán dạ sinh nói:

“Tiểu đệ cũng là kẻ hào hiệp phóng túng, cho dù trước mặt tiểu đệ đây, ông anh có là thần hay quỷ, đệ cũng không ngán, còn như ông anh sang hay hèn, hiền hay ngu, cũng không sao. Ông há nghe nói dưới trướng của Mạnh Thường Quân có những người hùng chuyên môn giả làm gà gáy chó sủa, hoặc Kinh Kha thừa lúc sang nước Yên, cũng giết chó uống rượu say hay sao? chỉ cần khí hợp với nhau, thì có gì mà chẳng được”.

Tái Côn Lôn nói:

“Nếu thế thì không ngại nói ra. Bình nhật tớ làm nghề ăn trộm. Cho dù tường cao vách dày thế mấy, tớ không muốn thì thôi, chứ đã rắp tâm thì trèo qua dễ dàng không tốn hơi sức. Tớ có thể vào thẳng phòng ngủ của người ta dọn hết đồ đạc, qua ngày hôm sau mà cũng không ai biết. Người ta nói hồi trước có Côn Lôn kỳ sĩ từng bay vào dinh của huyện lệnh họ Quách cướp con gái của quan huyện là Quyên nữ. Có Ðiều cả đời lão ta chỉ làm được một lần, còn tớ từng làm cả trăm lần. Vì thế người ta mới đặt hỗn danh là Tái Côn Lôn.”

Bán dạ sinh hốt hoảng nói:

“Ông anh làm nghề này đã lâu, lại nổi tiếng, ai cũng biết, chẳng lẽ không bị bắt bao giờ”

Tái Côn Lôn nói:

“Nếu bị kẹt thì không phải là người hào kiệt. Từ xưa đã có câu “Bắt trộm phải có tang vật”, nếu không bắt được tang vật, cho dù tớ có thú, họ cũng không làm gì được tớ. Khắp xa gần, không ai lại chẳng ngán tớ, sợ tớ xử trí. Tuy nhiên, bình sinh tớ là người nghĩa khí, trong đời có năm điều không hề làm.”

Bán dạ sinh nói:

“Năm điều đó là gì?”

Tái Côn Lôn nói;

“Gia chủ gặp chuyện buồn không trộm, gặïp chuyện vui không trộm, trộm một lần rồi không trộm nữa, không đề phòng trước không thèm trộm, đã quen biết nhau không trộm.”

Bán dạ sinh nói:

“Năm điều ấy rất hay, xin giảng từng điều một xem sao”.

Tái Côn Lôn nói:

“Nếu gia chủ gặp việc chẳng lành, hoặc bệnh tật hoặc có tang chế, hoặc bị tai bay vạ gió gì đó, người ta đang bối rối như vậy mà mình đến trộm nửa thì khác gì lửa cháy thêm dầu, thiên hạ sao chịu nổi, vì thế tớ không làm.

Nếu gia chủ có việc mừng, hoặc cưới vợ gả con, hoặc sinh con mừng thọ, hoặc xây nhà dọn cửa, nói chunglà đang có chuyện vui mà mình đến trộm, tuy người ta mất chút ít của cải không đến nỗi nào, nhưng chỉ e về sau làm ăn xui xẻo lụn bại, vì thế tớ không làm. Còn đối với người quen biết, mình biết người, người không biết mình, lại không thèm giao thiệp với mình, mình đến trộm đâu có gì quá đáng. Trái lại người ta lúc nào cũng chào hỏi mình, mà mình lại đến trộm, cho dù người ta không nghi ngờ mình, liệu khi gặp người ta mình chẳng thấy xấu hổ hay sao. Chẳng hạn ban nãy tớ mời công tử sang uống rượu mà công tử từ chối, thì rõ ràng là một người kiêu ngạo coi tớ không ra gì, bất luận công tử từ đâu đến đây di nữ, sau này cũng không thoát khỏi tay tớ. Nay công tử vui vẻ qua đây, lại bằng lòng đối ẩm với tớ, có một người đáng mến đến thế, lẽ nào tớ nỡ trộm đạo.

Còn đối với bọn tài chu tiền bạc dồi dào, nếu chưa bị trộm bao giờ thì tớ sẽ viếng nhà. Chỉ cần một lần là d8ủ kiệt quệ. Nếu ăn quen mon men lần nữa, chẳng hóa ra mình không tài nghệ hay sao. Việc ấy tớ không chịu làm.

Cũng có những người ngày cũng như đêm lúc nào cũng đề phòng trộm cắp, miệng luôn nói đến trộm cắp, họ coi mình không ra gì thì mình cũng không coi họ lại ra gì, mình phải đến trộm để họ thấy mình cũng đủ kiến thức, cho dời không ám khi dễ mình. Còn đối với những nhà có tấm lòng đại độ, không coi nặng đồng tiền, lỡ mà cổng trước, cửa trong quên đóng, nếu thừa cơ lẻn vào có khác gì chuột, chó. Tiên sư của tớ là Liễu đạo chân nhân cấm ngặt, lẽ nào tớ lại đi làm hay sao. Những điều tớ vừa kể, tớ gọi là Ngũ Bất Thâu (Năm điều không trộm) là thế.

Chính vì tớ chủ trương như vậy mà bà con xa gần, tuy biết rõ tớ là trộm, nhưng không đối xử với tớ như đối xử với một kẻ trộm, tuy biết rõ tớ là trộm, nhưng không đề phòng tớ như đề phòng phường trộm. Họ thành thật giao du với tớ mà không cho là nhục, mà chính tớ cũng nói là không có gì làm nhục họ cả. Nay nếu công tử không chê, xin được kết nghĩa anh em tại đây, sau này có việc gì xin hết sức giúp nhau, chết cũng không từ nan, không như trong đám người khoe chử kết nghĩa với người, khi lợi thì tìm đến mà không lợi thì tránh xa. Loại như vậy bọn tớ không ưng kết giao”.

Nghe Tái Côn Lôn, Bán dạ sinh không ngớt gật đầu lia lịa, trong bụng trầm trồ:

“Không ngờ trong đám đạo tặc lại có người hào hiệp như thế. Nếu mình chơi thân với anh ấy, chuyện khác mới không nhờ, chớ như khi mình gặp được bậc tuyệt thế giai nhân ở chốn lầu cao cửa rộng mà tin ong nhgẽn lối, kín cổng cao tường, mượn tay anh ấy còn gì bằng. Hôm nay tương kiến chắc gặo kỳ duyên, đâu chừng trời sai dị nhân giúp đỡ.”

Sinh nghĩ đến đây tự nhiên thấy phấn chấn, sau đó khi nghe nói đến kết nghĩa anh em vẫn do dự. Ngoài miệng nói “được thế thì tốt lắm”, mà trong lòng không hề hăng hái lắm.

Tái Côn Lôn hiểu ý, nói:

“Công tử miệng đã quyết, nhưng lòng thì chưa quyết, chắc là sợ liên lụy chứ gì. Như tớ đây, đừng nói chi tới các bậc lão trượng trong nghề, chưa từng bị kẹt bao giờ, cho dù có bị kẹt đi nữ, thì cũng xin chịu chết một mình, quyết không khai đến người vô tội. Xin công tử an tâm. Chỉ mong kết nghĩa với nhau làm anh em, mai này công thành danh toại, công hầu một vùng thì đã biết tính nhau, chớ làm khó dễ mỗ là đủ”.

Bán dạ sinh thấy Tái Côn Lôn nói trúng tim đen lại giải được mối nghi hoặc, nên luôn miệng nhận lời, không còn phân vân nữ. Thế là hai ngưới chung tiền sai tữu bảo sắm đồ tế lễ, khai ngày sinh tháng đẻ, lập thệ rồi cắt máu ăn thề sống chết không bỏ nhau, hương án lập ngay trong quán trọ. Tái Côn Lôn lớn tuổi làm anh, Bán dạ sinh nhỏ tuổi làm em. Hai anh em dọn đồ cúng xuống ăn nhậu đến khuya, ly chén la liệt, mới chịu chia tay đi ngủ.

Bán dạ sinh nói:

“Mình ngủ hai nơi, chẳng hóa ra cùng tịch mịch, chi bằng anh cùng ngủ chung phòng với em, mình tâm sự cho hết đêm dài, anh nghĩ sao?”

Tái Côn Lôn khen phải. Hai người thay y phục, rồi lên giường.

Bán dạ sinh mới bận uống rượu, ham chuyện, nên không có thì giờ nhắc lại những lời từng ôm ấp trong lòng. Bây giờ, rượu đã uống xong chuyện trò đã dứt, nên trước khi ngủ, chưa nằm ấm chỗ đã để lộ chân tướng. Sinh luôn miệng than mấy lượt hai câu:

“Sao một nơi cảnh trí hữu tình thế này, mà lại không có bóng một giai nhân?”

Tái Côn Lôn nói:

“Người đâu lại chẳng có, em nhắc hai câu này để làm gì, hay là em chưa vợ, muốn đi khắp nơi để tìm người sửa túi nâng khăn?”

Bán dạ sinh nói:

“Vợ em đã có, nhưng chẳng lẽ một người đàn ông sống mãi với một người đàn bà cho đến già, ắt là ngoài vợ ra, phải tìm thêm vài ba người gọi là để đổi thay nhan sắc. Không nói dấu gì anh, tính em thích chuyện trăng hoa. Giàu sang, danh vọng sau này muốn có lúc nào chẳng được, không đáng quan tâm. Diều cần gấp, là chuyện này mà thôi. Nay em đi, tiếng là để cầu học, nhưng thật là tìm nữ sắc. Qua nhiều câu chuyện, em chỉ gặp toàn những phụ nữ đen đúa bôi son trát phấn để làm đẹp, chưa gặp một người không trang điểm mà đẹp tự nhiên. Vì vậy em chán, cứ lẩm bẩm hai câu ấy cho hả nỗi bất bình”.

Tái Côn Lôn nói:

“Em nói sai rồi. Người phụ nữ đẹp ở đời quyết không để ai thấy mặt, nếu để ai thấy mặt quyết không phải à phụ nữ đẹp rồi. Ðừng nói chi con gái nhà lành, ngay trong xóm Bình khang, chỉ có những cô nàng xấu xí, không ai đoái hoài mới trường mặt cho người mua vui, còn những nàng có chút tên tuổi thì chỉ ngồi nhà đợi khách đến, còn làm khó dễ nọ kia để người ta thỉnh mấy luợt mới ra, nói gì bọn con gái chưa bao giờ ra khỏi cử hoặc con nhà quyền quý, có ai tựa cửa cho mình xem mặt bao giờ? Em cần biết một điều là trên đời này chỉ mình anh mới có thể nói có phụ nữ đẹp hay không.”

Bán dạ sinh nghe nói thế, bất giác ngẩng đầu lên hỏi:

“Ðiều này lạ, Anh không phải trong giới trăng gió, thì làm sao biết được chuyện đó?”

Tái Côn Lôn nói;

“Tuy anh không thuộc giới ăn chơi, nhưng những chuyện phong lưu anh đều rành rọt, nhiều điều chỉ mắt anh thấy đủ, chỉ tai anh tường tận, ngay cả người trong cuộc cũng chỉ biết đại khái mà thôi, huống còn những chi tiết nhỏ nhất người thường làn sao hiểu nổi”

Bán dạ sinh nói:

“Tại sao?”

Tái Côn Lôn nói:

“Anh xin hỏi em, người đẹp trên đời này phần nhiều là người giàu sang hay là kẻ nghèo hèn?”

Bán dạ sinh nói:

“Lẽ tự nhiên là người giàu sang, kẻ nghèo hèn làm sao sánh.”

Tái Côn Lôn nói:

“Thế, đối với bọn con gái đẹp con nhà giàu sang nầy, muốn nhìn thấy họ cặn kẽ, thì phải nhìn lúc nào? Lúc trên mặt còn son phấn, trên mình còn quần áo hay lúc son phấn đã rửa, xiêm y đã tháo?”

Bán dạ sinh nói:

“Lẽ tự nhiên là khi họ đã rửa sạch son phấn, cởi hết quần áo thi mới thấy rõ bản sắc của họ, chớ còn son phấn, còn quần áo, thì phân biệt thế nào được.”

Tái Côn Lôn nói:

“Như vậy đã rõ. Dân ăn trộm các anh dĩ nhiên là đâu chịu đến viếng nhà nghèo, mà thường đi tìn các nhà giàu sang. Lúc đi thì đâu có đi ban ngày mà phải đợi đến khi đêm khuya thanh vắng. Ðây là lúc các cô thân thể lõa lồ dưới ánh trăng, hay vén màn ưu tư dưới ánh đèn. Vì sợ họ chưa ngủ, nên mình đâu dám ra tay, tất nhiên là phải núp ở một nơi kín đáo, đôi mắt bám sát vào thân họ, nghe ngóng động tĩnh. đợi khi nào họ ngủ rồi mới động thủ. Cho nên lúc bấy giờ cái gì cũng phải quan sát thật cặn kẽ, không những mắt mũi, mặt mày, mình mẩy không sót một tý gì, mà ngay cả dưới phần hạ thể, nở nang cao thấp âm mao đa thiểu, cũng đều phải biết. Trong vòng vài trăm dặm trở lại, từ nhà giàu có đến chỗ quan quyền, cô nào đẹp, cô nào không đẹp, anh đều thuộc nằm lòng, nếu em muốn làm chuyện này, chỉ cần anh chỉ dẫn cho là đủ.”

Lúc đầu Bán Dạ Sinh còn trùm chăn nghiêng tai nghe, nhưng khi nghe nói đến đây thì sinh bất giác ngồi dậy, ngực nghiêng vai hở. Sinh nói:

“Có lý, cho dù mình là gì đi nữa, cũng làm sao nhìn thấy được con gái người ta, có nhìn thấy, cũng không sao rõ ràng được. Nếu hôm nay anh không nói ra, chắc là uổng lắm. Với lại còn điều này, anh trông thấy người đẹp thế kia, thân thể đẫy đà thế kia, lỡ dâm hứng nổi lên không cầm được thì sao?”

Tái Côn Lôn nói:

“Hồi đầu tuổi còn trẻ, nên lúc nhìn thấy cảnh ấy, anh đâu chịu nổi, vì vậy trong đêm tối cũng nhìn người đẹp mà máy mó tay chân như đang trông thấy nàng làm tình vậy, nhưng về sau thấy nhiều quá rồi, nên không còn tha thiết nữa, nhìn âm cung như một vật gì rất thường, không mảy may động tình. Có điều, khi họ đang làm tình với chồng, miệng trên hít hà, ở dưới lép nhép, quả thật cũng khó không động hứng.”

Bán Dạ Sinh nghe nói đến chỗ tuyệt diệu, thì chuyển mình nằm sát lại, sợ cách hai, ba thước không nghe rõ, mặc dù giường hai người cách nhau không xa.

Tái Côn Lôn nói:

“Nếu em không thấy nhàm, để anh kể một vài kinh nghiệm trong số các điều tai nghe mắt thấy, em sẽ nhận ra rằng tuy đi ăn trộm, nhưng đối với việc gió trăng, anh không phải là không biết gì, hai chữ phong lưu không phải là hoàn toàn mù tịt.”

Bán Dạ Sinh nói:

“Thật tuyệt. Nếu được vậy thì quả thật nói chuyện với anh một đêm còn hơn đọc sách mười năm, xin anh vui lòng kể ra”.

Tái Côn Lôn nói:

“Bình sinh anh chứng kiến nhiều việc lắm, không biết em muốn anh bắt đằu từ đâu, hay là em hỏi đến đâu, anh sẽ nói đến đấy.”

Bán Dạ Sinh nói:

“Cũng phải đấy. Xin hỏi anh, đáy lòng phụ nữ họ có khao khát tình dục như đàn ông hay chỉ đàn ông mới thích chuyện dâm ô?”

Tái Côn Lôn nói:

“Lẽ dĩ nhiên số người khát khao ân ái rất đông. Có chị nào mà không thích làm tình, đại khái trong một trăm người thì chỉ có một, hai người không thích mà thôi, còn lại bao nhiêu đều thích cả. Trong bọn này lại cũng chia ra làm hai hạng: có hạng ngoài mặt thèm khát, mà lửa dục trong lòng chỉ bằng nháng lửa trong chảo. Thường đòi hỏi cho được, khi lâm cuộc, đảo điên ngắn ngủi, mau thỏa mản, rồi xụi lơ, lăn ngay ra ngủ, bỏ mặc nam nhân còn ấm ức. Một loại ngoài mặt trơ như đá lạnh như đồng, nhưng ngầm chứa đòi hỏi dục lạc không chán, trong bụng muốn mà ngoài miệng bô bô nói không, mặt cố ý làm như không muốn, đợi chồng này ép lên giường mới để lộ chân tướng. Trong hai hạng hạng thứ nhất động dâm mau hơn cả, lúc ấy bất chấp liêm sỉ, họ tấn công chồng trước để gầy cuộc. Có điều mới mấp máy một chập đã đê mê, rồi mệt mỏi, rồi buồn ngủ, rồi để mặc chồng làm gì thì làm. Anh đã có lần đến trộm một nhà nọ. Chồng kéo vợ để hành lạc. Vợ tỏ vẻ chống cự, chồng leo lên bị chị vợ hất xuống, cuối cùng chồng lăn ra ngủ. Cô nàng trằn trọc cố ý trăn trở để đánh thức chồng, thấy chồng vẫn ngủ, bèn lấy tay nhéo, không ngờ chồng ngủ ngon quá không thèm đoái hoài đến. Vợ bèn gọi to lên: trong nhà có trộm, như để đe dọa cho kẻ trộm bỏ chạy. Anh biết người vợ đâu phải nói với tên trộm, mà chỉ muốn đánh thức chồng dậy để làm tình. Quả nhiên như đã dự liệu, chồng hốt hoảng chỗi dậy. Người vợ nói trớ rằng mới rồi là tiếng mèo săn chuột, vì sợ quá, nên la lầm. Chị ta ôm chồng, sát âm vật bên dương vật rồi cạ tới cạ lui. Chồng không chịu nổi, leo lên. Lúc mới lâm trận, chưa thấy gì, nhưngkhi nạp được vài năm phút, thì từ từ có tiếng kêu chót chét phát ra, vì nước dâm tuôn tràn. Thế là giao tranh nhau một lúc, họ lại ngừng để lau chùi, cho đến lúc nửa đêm thì người chồng xuất tinh. Người vợ vẫn bừng bừng lửa dục, vẻ mặt trông rất thiểu não, vì không có cách nào đưa chồng trở lại cuọc chiến, cứ ư ử như ngưòi bệnh. Mụ cứ nhéo ngực, rờ bụng chồng, người chồng ngủ không được, mà cũng không dằn được, lại leo trở lên mình vợ, thành thử cuộc giao hoan kéo dài cho đến khi gà gáy sáng, báo hại anh rình cả đêm mà không lấy được gì, đành phải len lén trở về. Phụ nữ như bọn này quả dâm sự rắc rối, làm thiệt hại cho người.”

Bán Dạ Sinh nói:

“Thậy hay. Xin hỏi anh một câu, trongkhi dâm dục, phải chăng phụ nữ cũng điên cuồng mê man như đàn ông chúng ta hay không?”

Tái Côn Lôn nói:

“Trừ có rất ít, còn thì chị nào khi động cỡn cũng điên đảo chả thua nam giới. Có ba loại âm thanh cực kỳ dâm đãng mà đàn bà phát ra trong khi hành lạc. Chỉ những ai trong nghề với anh đây mới phân biệt được ràng rẽ mà thôi.”

“Dám hỏi, ba loại âm thanh ấy như thế nào?”

“Loại thứ nhất, là tiếng kêu phát ra lúc mới khởi đầu cuộc giao hoan, cốt để kích thích, tỏ vẻ mến yêu nhau, nào là cưng ơi, nào là yêu ơi…. làm cho bạn tình tăng hứng. Âm thanh phát ra do miệng.

Loại thứ hai là trong lúc đang xáp trận, lửa dục ngùn ngụt, cửu khiếu bị kích thích, tòan thân ngất ngây, hơi thở dập dồn, ngắn dài không đều, âm thanh mơ mơ hồ hồ không rõ, hỗn loạn bất thường, do hơi thở tạo ra. Loại thứ ba thiệt khẽ, chỉ có lúc đàn bà cực kỳ thỏa mãn, khi cả người lịm đi, mới có một loại âm thanh thật nhẹ, phát ra từ cuống họng. Chính loại thứ rất khẽ, rất nhỏ mà khó nghe được này mới làn con người ta chịu không nổi. Ba thứ này, chỉ bọn trong nghề với anh mới phân biệt rành rẽ, ngay cã người trong cuộc cũng không nghe ra.

Một đêm anh nghe được cả ba loại ấy. Cặp nọ lúc mới lâm trận cũng kêu rên như thường, nhưng cuối hồi tiếng đàn bà bặt hẳn. Anh tưởng người đàn ông nọ đã giết nàng, cố nép mình nhỏng tai nghe ngóng. Mải rồi mới nghe được một thứ âm thanh cực nhỏ như tiếng rên, như đứt như liền. Từ đấy anh biết là khi ngây ngất cực độ, thì giác quan đàn bà thành vô cảm hẳn. Cho nên anh phân được ba loại âm thanh dâm đãng của phụ nữ.”

Sinh bỗng cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, rồi bất giác tinh khí chắt chíu lâu ngày tự vọt ra. Sinh còn định hỏi thêm chuyện khác, không ngờ trời đã sáng bét.

Hai người trở dậy rửa mặt chải đầu xong, lại ngồi xuống nói chuyện, dĩ nhiên là những chuyện rất hấp dẫn, người nói đôi khi mệt mỏi sinh lười, nhưng người nghe thì trái lại say mê không chán một chút nào. Hai người từ đó càng quấn quít bên nhau, tình bạn càng thêm khắn khít.

Bán Dạ Sinh nói với Tái Côn Lôn:

“Từ khi ra đi đến nay, em cũng có gặp nhiều phụ nữ, nhưng chưa có người nào lọt vào mắt cả, vì vậy em cứ cho rằng trên đời này không có người đẹp. Theo lời anh nói thì anh đã gặp qua rất nhiều người, mà không phải chỉ một lần. Em vốn sống chết vì nữ sắc, may được gặp anh, có thể nói là tam sinh hữu hạnh, nếu không kể hết tâm sự cho anh nghe, há không phải là đáng tiếc lắm sao. Dám mong anh chỉ cho em một người đẹp nhất trong số những người anh đã thấy, rồi dàn xếp cho em được gặp qua người ấy. không nói dấu gì anh, số em có Hồng loan chiếu mệnh. Bình sinh một khi em đã thích người phụ nữ nào rồi, cho dù em không đi tìm, tự nhiên người ấy cũng tìm đến em. Bây giờ xin anh làm phép thần thông cho em được việc. Em xin đền công ơn anh thiệt hậu”.

Nào dè Tái Côn Lôn lại không phải là Côn Lôn tái thế, chịu giúp người anh em kết nghĩa làm việc của Thôi sinh. Tái Côn Lôn lắc đầu nói:

“Thế này không được đâu. Anh vốn tự răn mình nơi nào đã trộm qua thì không ttrộm nữa, ngay cả của cải còn không nỡ lấy, huống chi là việc liên quan đến danh tiết người phụ nữ. Thôi thì từ đây về sau, nếu anh muốn giúp em, thì đột nhập nhà nào mà có đàn bà đẹp, anh phải bỏ qua, lhông ra tay nữ, về điềm chỉ cho em hay chỗ mà ra tay. Anh nghĩ làm như vậy thì được. Phần em cũng nên lóng tai lóng mắt, tìm chỗ ở quanh đây mà chờ. Khi có tin vui, anh sẽ cho hay. Còn muốn tiền bạc tạ ơn, anh mà muốn, thì tài sản của em để đâu mà anh không lấy nổi. Hãy chớ để chuyện tiền bạc xen vô ân nghĩa”.

Bán Dạ Sinh nói:

“Em có mắt mà không tròng, không thấy người ân tình nghĩa khí. Những lời lẽ vừa rồi của em thật quá đường đột.”

Nói rồi mừng rỡ dập đầu lạy tạ. Sau đó Sinh theo lời bàn mà kiếm chổ ở.

Sau khi cùng cha vợ và vợ chia tay, Bán dạ sinh lên đường, chân bước đi mà lòng nào định, cốt nơi nào có gái đẹp thì ở.

Cứ mổi lần đi qua một phủ, một huyện là Sinh ở lại vài tháng. Vốn là một danh sĩ trẻ tuổi, tài cao, là nho sinh ắt phải nghe danh. Vì thế đến đâu, Sinh cũng được bạn bè ở đó mời xướng họa thi văn, nhưng đối với Sinh đó toàn là việc phụ, việc chính là phải diện kiến giai nhân. Tinh mơ nào Sinh cũng đảo một vòng từ đường lớn đến hẻm nhỏ, mà chỉ toàn gặp loại phụ nữ tầm thường. Lúc nào trong đầu Sinh cũng nghĩ đến điều này, trong miệng Sinh cũng lẩm bẩm điều này là tại sao ở một nơi cảnh trí hửu tình đến thấ mà không có được một người đẹp. Lúc đầu Sinh còn lầm thầm trong miệng một mình, về sau bất kỳ gặp ai quen lạ Sinh cũng nói toạc ra, khiến bạn bè gọi lén là gã “sắc si” (điên vì sắc dục).

Một hôm hai tên gia đồng đều bệnh, Sinh không đi ra ngoài được vì e đi một mình, lỡ gặp phụ nữ thì mất thể diện, đành ở lỳ trong lữ điếm một mình, chịu đựng sự tịch mịch chốn phương xa, lẩn quẩn quanh quán trọ mà thôi. Một hôm đang buồn, ngồi nhắm rượu một mình, bỗng khách cùng quán ngồi bàn bên bước sang, nói:

“Công tử ngồi đây một mình, chắc là đang buồn. Tại hạ có sẵn bình rượu đằng kia, dám thỉnh công tử qua cạn ly, được chăng?”

Bán dạ sinh nói:

“Quả là duyên bèo nước, dám đâu làm phiền ai. Nếu thế, xin cho tiểu đệ được mời.”

Khách nói:

“Người đọc sách đều thoát tục, công tử sao câu chấp như vậy. Từ xưa đã có câu “tứ hải nội giai chi huynh đệ” (người trong bốn biển đều là anh em), lại cũng có câu “cố nhân hà xứ bất tương phùng” (đã là cố nhân thì đi đâu mà chẳng gặp). Tớ tuy phận thấp hèn, nhưng rất thích kết giao bằng hữu, chỉ e công tử tương lai rộng mở, nên không dám vời cao. Nay đã chung quán trọ, thật là cơ hội hy hữu, thỉnh công tử qua bàn.”

Bán dạ sinh đang buồn, lại cũng rất muốn tìm người trò chuyện, thấy người kia mời mọc chân thành, nên nhận lời.

Khách mời Sinh ngồi đầu chiếu, tự mình ngồi một bên. Nhưng Sinh nằng nặc không chịu. Sau vài lời khách sáo, mới hỏi nhau tên tên họ. Bán dạ sinh cho biết biệt hiệu của mình, đồng thời cũng hỏi người kia danh xưng là gì.

Khách kia nói:

“Công tử là người có học, mới có biệt hiệu. Tớ dây vốn là kẻ tục tử, chỉ có hổn danh mà thôi. Người ta gọi tớ là Tái Côn Lôn, trong trăm dặm, nói đến danh tự này ai mà không chấn động”.

Bán dạ sinh nói:

“Tôn xưng sao nghe lạ, tại sao lại chọn ba chữ này?”

Khách bảo:

“Nói ra e công tử sợ hãi, cho dù không sợ hãi, thì cũng sẽ bỏ đi không dán cùng tớ đối ẩm”.

Bán dạ sinh nói:

“Tiểu đệ cũng là kẻ hào hiệp phóng túng, cho dù trước mặt tiểu đệ đây, ông anh có là thần hay quỷ, đệ cũng không ngán, còn như ông anh sang hay hèn, hiền hay ngu, cũng không sao. Ông há nghe nói dưới trướng của Mạnh Thường Quân có những người hùng chuyên môn giả làm gà gáy chó sủa, hoặc Kinh Kha thừa lúc sang nước Yên, cũng giết chó uống rượu say hay sao? chỉ cần khí hợp với nhau, thì có gì mà chẳng được”.

Tái Côn Lôn nói:

“Nếu thế thì không ngại nói ra. Bình nhật tớ làm nghề ăn trộm. Cho dù tường cao vách dày thế mấy, tớ không muốn thì thôi, chứ đã rắp tâm thì trèo qua dễ dàng không tốn hơi sức. Tớ có thể vào thẳng phòng ngủ của người ta dọn hết đồ đạc, qua ngày hôm sau mà cũng không ai biết. Người ta nói hồi trước có Côn Lôn kỳ sĩ từng bay vào dinh của huyện lệnh họ Quách cướp con gái của quan huyện là Quyên nữ. Có Ðiều cả đời lão ta chỉ làm được một lần, còn tớ từng làm cả trăm lần. Vì thế người ta mới đặt hỗn danh là Tái Côn Lôn.”

Bán dạ sinh hốt hoảng nói:

“Ông anh làm nghề này đã lâu, lại nổi tiếng, ai cũng biết, chẳng lẽ không bị bắt bao giờ”

Tái Côn Lôn nói:

“Nếu bị kẹt thì không phải là người hào kiệt. Từ xưa đã có câu “Bắt trộm phải có tang vật”, nếu không bắt được tang vật, cho dù tớ có thú, họ cũng không làm gì được tớ. Khắp xa gần, không ai lại chẳng ngán tớ, sợ tớ xử trí. Tuy nhiên, bình sinh tớ là người nghĩa khí, trong đời có năm điều không hề làm.”

Bán dạ sinh nói:

“Năm điều đó là gì?”

Tái Côn Lôn nói;

“Gia chủ gặp chuyện buồn không trộm, gặïp chuyện vui không trộm, trộm một lần rồi không trộm nữa, không đề phòng trước không thèm trộm, đã quen biết nhau không trộm.”

Bán dạ sinh nói:

“Năm điều ấy rất hay, xin giảng từng điều một xem sao”.

Tái Côn Lôn nói:

“Nếu gia chủ gặp việc chẳng lành, hoặc bệnh tật hoặc có tang chế, hoặc bị tai bay vạ gió gì đó, người ta đang bối rối như vậy mà mình đến trộm nửa thì khác gì lửa cháy thêm dầu, thiên hạ sao chịu nổi, vì thế tớ không làm.

Nếu gia chủ có việc mừng, hoặc cưới vợ gả con, hoặc sinh con mừng thọ, hoặc xây nhà dọn cửa, nói chunglà đang có chuyện vui mà mình đến trộm, tuy người ta mất chút ít của cải không đến nỗi nào, nhưng chỉ e về sau làm ăn xui xẻo lụn bại, vì thế tớ không làm. Còn đối với người quen biết, mình biết người, người không biết mình, lại không thèm giao thiệp với mình, mình đến trộm đâu có gì quá đáng. Trái lại người ta lúc nào cũng chào hỏi mình, mà mình lại đến trộm, cho dù người ta không nghi ngờ mình, liệu khi gặp người ta mình chẳng thấy xấu hổ hay sao. Chẳng hạn ban nãy tớ mời công tử sang uống rượu mà công tử từ chối, thì rõ ràng là một người kiêu ngạo coi tớ không ra gì, bất luận công tử từ đâu đến đây di nữ, sau này cũng không thoát khỏi tay tớ. Nay công tử vui vẻ qua đây, lại bằng lòng đối ẩm với tớ, có một người đáng mến đến thế, lẽ nào tớ nỡ trộm đạo.

Còn đối với bọn tài chu tiền bạc dồi dào, nếu chưa bị trộm bao giờ thì tớ sẽ viếng nhà. Chỉ cần một lần là d8ủ kiệt quệ. Nếu ăn quen mon men lần nữa, chẳng hóa ra mình không tài nghệ hay sao. Việc ấy tớ không chịu làm.

Cũng có những người ngày cũng như đêm lúc nào cũng đề phòng trộm cắp, miệng luôn nói đến trộm cắp, họ coi mình không ra gì thì mình cũng không coi họ lại ra gì, mình phải đến trộm để họ thấy mình cũng đủ kiến thức, cho dời không ám khi dễ mình. Còn đối với những nhà có tấm lòng đại độ, không coi nặng đồng tiền, lỡ mà cổng trước, cửa trong quên đóng, nếu thừa cơ lẻn vào có khác gì chuột, chó. Tiên sư của tớ là Liễu đạo chân nhân cấm ngặt, lẽ nào tớ lại đi làm hay sao. Những điều tớ vừa kể, tớ gọi là Ngũ Bất Thâu (Năm điều không trộm) là thế.

Chính vì tớ chủ trương như vậy mà bà con xa gần, tuy biết rõ tớ là trộm, nhưng không đối xử với tớ như đối xử với một kẻ trộm, tuy biết rõ tớ là trộm, nhưng không đề phòng tớ như đề phòng phường trộm. Họ thành thật giao du với tớ mà không cho là nhục, mà chính tớ cũng nói là không có gì làm nhục họ cả. Nay nếu công tử không chê, xin được kết nghĩa anh em tại đây, sau này có việc gì xin hết sức giúp nhau, chết cũng không từ nan, không như trong đám người khoe chử kết nghĩa với người, khi lợi thì tìm đến mà không lợi thì tránh xa. Loại như vậy bọn tớ không ưng kết giao”.

Nghe Tái Côn Lôn, Bán dạ sinh không ngớt gật đầu lia lịa, trong bụng trầm trồ:

“Không ngờ trong đám đạo tặc lại có người hào hiệp như thế. Nếu mình chơi thân với anh ấy, chuyện khác mới không nhờ, chớ như khi mình gặp được bậc tuyệt thế giai nhân ở chốn lầu cao cửa rộng mà tin ong nhgẽn lối, kín cổng cao tường, mượn tay anh ấy còn gì bằng. Hôm nay tương kiến chắc gặo kỳ duyên, đâu chừng trời sai dị nhân giúp đỡ.”

Sinh nghĩ đến đây tự nhiên thấy phấn chấn, sau đó khi nghe nói đến kết nghĩa anh em vẫn do dự. Ngoài miệng nói “được thế thì tốt lắm”, mà trong lòng không hề hăng hái lắm.

Tái Côn Lôn hiểu ý, nói:

“Công tử miệng đã quyết, nhưng lòng thì chưa quyết, chắc là sợ liên lụy chứ gì. Như tớ đây, đừng nói chi tới các bậc lão trượng trong nghề, chưa từng bị kẹt bao giờ, cho dù có bị kẹt đi nữ, thì cũng xin chịu chết một mình, quyết không khai đến người vô tội. Xin công tử an tâm. Chỉ mong kết nghĩa với nhau làm anh em, mai này công thành danh toại, công hầu một vùng thì đã biết tính nhau, chớ làm khó dễ mỗ là đủ”.

Bán dạ sinh thấy Tái Côn Lôn nói trúng tim đen lại giải được mối nghi hoặc, nên luôn miệng nhận lời, không còn phân vân nữ. Thế là hai ngưới chung tiền sai tữu bảo sắm đồ tế lễ, khai ngày sinh tháng đẻ, lập thệ rồi cắt máu ăn thề sống chết không bỏ nhau, hương án lập ngay trong quán trọ. Tái Côn Lôn lớn tuổi làm anh, Bán dạ sinh nhỏ tuổi làm em. Hai anh em dọn đồ cúng xuống ăn nhậu đến khuya, ly chén la liệt, mới chịu chia tay đi ngủ.

Bán dạ sinh nói:

“Mình ngủ hai nơi, chẳng hóa ra cùng tịch mịch, chi bằng anh cùng ngủ chung phòng với em, mình tâm sự cho hết đêm dài, anh nghĩ sao?”

Tái Côn Lôn khen phải. Hai người thay y phục, rồi lên giường.

Bán dạ sinh mới bận uống rượu, ham chuyện, nên không có thì giờ nhắc lại những lời từng ôm ấp trong lòng. Bây giờ, rượu đã uống xong chuyện trò đã dứt, nên trước khi ngủ, chưa nằm ấm chỗ đã để lộ chân tướng. Sinh luôn miệng than mấy lượt hai câu:

“Sao một nơi cảnh trí hữu tình thế này, mà lại không có bóng một giai nhân?”

Tái Côn Lôn nói:

“Người đâu lại chẳng có, em nhắc hai câu này để làm gì, hay là em chưa vợ, muốn đi khắp nơi để tìm người sửa túi nâng khăn?”

Bán dạ sinh nói:

“Vợ em đã có, nhưng chẳng lẽ một người đàn ông sống mãi với một người đàn bà cho đến già, ắt là ngoài vợ ra, phải tìm thêm vài ba người gọi là để đổi thay nhan sắc. Không nói dấu gì anh, tính em thích chuyện trăng hoa. Giàu sang, danh vọng sau này muốn có lúc nào chẳng được, không đáng quan tâm. Diều cần gấp, là chuyện này mà thôi. Nay em đi, tiếng là để cầu học, nhưng thật là tìm nữ sắc. Qua nhiều câu chuyện, em chỉ gặp toàn những phụ nữ đen đúa bôi son trát phấn để làm đẹp, chưa gặp một người không trang điểm mà đẹp tự nhiên. Vì vậy em chán, cứ lẩm bẩm hai câu ấy cho hả nỗi bất bình”.

Tái Côn Lôn nói:

“Em nói sai rồi. Người phụ nữ đẹp ở đời quyết không để ai thấy mặt, nếu để ai thấy mặt quyết không phải à phụ nữ đẹp rồi. Ðừng nói chi con gái nhà lành, ngay trong xóm Bình khang, chỉ có những cô nàng xấu xí, không ai đoái hoài mới trường mặt cho người mua vui, còn những nàng có chút tên tuổi thì chỉ ngồi nhà đợi khách đến, còn làm khó dễ nọ kia để người ta thỉnh mấy luợt mới ra, nói gì bọn con gái chưa bao giờ ra khỏi cử hoặc con nhà quyền quý, có ai tựa cửa cho mình xem mặt bao giờ? Em cần biết một điều là trên đời này chỉ mình anh mới có thể nói có phụ nữ đẹp hay không.”

Bán dạ sinh nghe nói thế, bất giác ngẩng đầu lên hỏi:

“Ðiều này lạ, Anh không phải trong giới trăng gió, thì làm sao biết được chuyện đó?”

Tái Côn Lôn nói;

“Tuy anh không thuộc giới ăn chơi, nhưng những chuyện phong lưu anh đều rành rọt, nhiều điều chỉ mắt anh thấy đủ, chỉ tai anh tường tận, ngay cả người trong cuộc cũng chỉ biết đại khái mà thôi, huống còn những chi tiết nhỏ nhất người thường làn sao hiểu nổi”

Bán dạ sinh nói:

“Tại sao?”

Tái Côn Lôn nói:

“Anh xin hỏi em, người đẹp trên đời này phần nhiều là người giàu sang hay là kẻ nghèo hèn?”

Bán dạ sinh nói:

“Lẽ tự nhiên là người giàu sang, kẻ nghèo hèn làm sao sánh.”

Tái Côn Lôn nói:

“Thế, đối với bọn con gái đẹp con nhà giàu sang nầy, muốn nhìn thấy họ cặn kẽ, thì phải nhìn lúc nào? Lúc trên mặt còn son phấn, trên mình còn quần áo hay lúc son phấn đã rửa, xiêm y đã tháo?”

Bán dạ sinh nói:

“Lẽ tự nhiên là khi họ đã rửa sạch son phấn, cởi hết quần áo thi mới thấy rõ bản sắc của họ, chớ còn son phấn, còn quần áo, thì phân biệt thế nào được.”

Tái Côn Lôn nói:

“Như vậy đã rõ. Dân ăn trộm các anh dĩ nhiên là đâu chịu đến viếng nhà nghèo, mà thường đi tìn các nhà giàu sang. Lúc đi thì đâu có đi ban ngày mà phải đợi đến khi đêm khuya thanh vắng. Ðây là lúc các cô thân thể lõa lồ dưới ánh trăng, hay vén màn ưu tư dưới ánh đèn. Vì sợ họ chưa ngủ, nên mình đâu dám ra tay, tất nhiên là phải núp ở một nơi kín đáo, đôi mắt bám sát vào thân họ, nghe ngóng động tĩnh. đợi khi nào họ ngủ rồi mới động thủ. Cho nên lúc bấy giờ cái gì cũng phải quan sát thật cặn kẽ, không những mắt mũi, mặt mày, mình mẩy không sót một tý gì, mà ngay cả dưới phần hạ thể, nở nang cao thấp âm mao đa thiểu, cũng đều phải biết. Trong vòng vài trăm dặm trở lại, từ nhà giàu có đến chỗ quan quyền, cô nào đẹp, cô nào không đẹp, anh đều thuộc nằm lòng, nếu em muốn làm chuyện này, chỉ cần anh chỉ dẫn cho là đủ.”

Lúc đầu Bán Dạ Sinh còn trùm chăn nghiêng tai nghe, nhưng khi nghe nói đến đây thì sinh bất giác ngồi dậy, ngực nghiêng vai hở. Sinh nói:

“Có lý, cho dù mình là gì đi nữa, cũng làm sao nhìn thấy được con gái người ta, có nhìn thấy, cũng không sao rõ ràng được. Nếu hôm nay anh không nói ra, chắc là uổng lắm. Với lại còn điều này, anh trông thấy người đẹp thế kia, thân thể đẫy đà thế kia, lỡ dâm hứng nổi lên không cầm được thì sao?”

Tái Côn Lôn nói:

“Hồi đầu tuổi còn trẻ, nên lúc nhìn thấy cảnh ấy, anh đâu chịu nổi, vì vậy trong đêm tối cũng nhìn người đẹp mà máy mó tay chân như đang trông thấy nàng làm tình vậy, nhưng về sau thấy nhiều quá rồi, nên không còn tha thiết nữa, nhìn âm cung như một vật gì rất thường, không mảy may động tình. Có điều, khi họ đang làm tình với chồng, miệng trên hít hà, ở dưới lép nhép, quả thật cũng khó không động hứng.”

Bán Dạ Sinh nghe nói đến chỗ tuyệt diệu, thì chuyển mình nằm sát lại, sợ cách hai, ba thước không nghe rõ, mặc dù giường hai người cách nhau không xa.

Tái Côn Lôn nói:

“Nếu em không thấy nhàm, để anh kể một vài kinh nghiệm trong số các điều tai nghe mắt thấy, em sẽ nhận ra rằng tuy đi ăn trộm, nhưng đối với việc gió trăng, anh không phải là không biết gì, hai chữ phong lưu không phải là hoàn toàn mù tịt.”

Bán Dạ Sinh nói:

“Thật tuyệt. Nếu được vậy thì quả thật nói chuyện với anh một đêm còn hơn đọc sách mười năm, xin anh vui lòng kể ra”.

Tái Côn Lôn nói:

“Bình sinh anh chứng kiến nhiều việc lắm, không biết em muốn anh bắt đằu từ đâu, hay là em hỏi đến đâu, anh sẽ nói đến đấy.”

Bán Dạ Sinh nói:

“Cũng phải đấy. Xin hỏi anh, đáy lòng phụ nữ họ có khao khát tình dục như đàn ông hay chỉ đàn ông mới thích chuyện dâm ô?”

Tái Côn Lôn nói:

“Lẽ dĩ nhiên số người khát khao ân ái rất đông. Có chị nào mà không thích làm tình, đại khái trong một trăm người thì chỉ có một, hai người không thích mà thôi, còn lại bao nhiêu đều thích cả. Trong bọn này lại cũng chia ra làm hai hạng: có hạng ngoài mặt thèm khát, mà lửa dục trong lòng chỉ bằng nháng lửa trong chảo. Thường đòi hỏi cho được, khi lâm cuộc, đảo điên ngắn ngủi, mau thỏa mản, rồi xụi lơ, lăn ngay ra ngủ, bỏ mặc nam nhân còn ấm ức. Một loại ngoài mặt trơ như đá lạnh như đồng, nhưng ngầm chứa đòi hỏi dục lạc không chán, trong bụng muốn mà ngoài miệng bô bô nói không, mặt cố ý làm như không muốn, đợi chồng này ép lên giường mới để lộ chân tướng. Trong hai hạng hạng thứ nhất động dâm mau hơn cả, lúc ấy bất chấp liêm sỉ, họ tấn công chồng trước để gầy cuộc. Có điều mới mấp máy một chập đã đê mê, rồi mệt mỏi, rồi buồn ngủ, rồi để mặc chồng làm gì thì làm. Anh đã có lần đến trộm một nhà nọ. Chồng kéo vợ để hành lạc. Vợ tỏ vẻ chống cự, chồng leo lên bị chị vợ hất xuống, cuối cùng chồng lăn ra ngủ. Cô nàng trằn trọc cố ý trăn trở để đánh thức chồng, thấy chồng vẫn ngủ, bèn lấy tay nhéo, không ngờ chồng ngủ ngon quá không thèm đoái hoài đến. Vợ bèn gọi to lên: trong nhà có trộm, như để đe dọa cho kẻ trộm bỏ chạy. Anh biết người vợ đâu phải nói với tên trộm, mà chỉ muốn đánh thức chồng dậy để làm tình. Quả nhiên như đã dự liệu, chồng hốt hoảng chỗi dậy. Người vợ nói trớ rằng mới rồi là tiếng mèo săn chuột, vì sợ quá, nên la lầm. Chị ta ôm chồng, sát âm vật bên dương vật rồi cạ tới cạ lui. Chồng không chịu nổi, leo lên. Lúc mới lâm trận, chưa thấy gì, nhưngkhi nạp được vài năm phút, thì từ từ có tiếng kêu chót chét phát ra, vì nước dâm tuôn tràn. Thế là giao tranh nhau một lúc, họ lại ngừng để lau chùi, cho đến lúc nửa đêm thì người chồng xuất tinh. Người vợ vẫn bừng bừng lửa dục, vẻ mặt trông rất thiểu não, vì không có cách nào đưa chồng trở lại cuọc chiến, cứ ư ử như ngưòi bệnh. Mụ cứ nhéo ngực, rờ bụng chồng, người chồng ngủ không được, mà cũng không dằn được, lại leo trở lên mình vợ, thành thử cuộc giao hoan kéo dài cho đến khi gà gáy sáng, báo hại anh rình cả đêm mà không lấy được gì, đành phải len lén trở về. Phụ nữ như bọn này quả dâm sự rắc rối, làm thiệt hại cho người.”

Bán Dạ Sinh nói:

“Thậy hay. Xin hỏi anh một câu, trongkhi dâm dục, phải chăng phụ nữ cũng điên cuồng mê man như đàn ông chúng ta hay không?”

Tái Côn Lôn nói:

“Trừ có rất ít, còn thì chị nào khi động cỡn cũng điên đảo chả thua nam giới. Có ba loại âm thanh cực kỳ dâm đãng mà đàn bà phát ra trong khi hành lạc. Chỉ những ai trong nghề với anh đây mới phân biệt được ràng rẽ mà thôi.”

“Dám hỏi, ba loại âm thanh ấy như thế nào?”

“Loại thứ nhất, là tiếng kêu phát ra lúc mới khởi đầu cuộc giao hoan, cốt để kích thích, tỏ vẻ mến yêu nhau, nào là cưng ơi, nào là yêu ơi…. làm cho bạn tình tăng hứng. Âm thanh phát ra do miệng.

Loại thứ hai là trong lúc đang xáp trận, lửa dục ngùn ngụt, cửu khiếu bị kích thích, tòan thân ngất ngây, hơi thở dập dồn, ngắn dài không đều, âm thanh mơ mơ hồ hồ không rõ, hỗn loạn bất thường, do hơi thở tạo ra. Loại thứ ba thiệt khẽ, chỉ có lúc đàn bà cực kỳ thỏa mãn, khi cả người lịm đi, mới có một loại âm thanh thật nhẹ, phát ra từ cuống họng. Chính loại thứ rất khẽ, rất nhỏ mà khó nghe được này mới làn con người ta chịu không nổi. Ba thứ này, chỉ bọn trong nghề với anh mới phân biệt rành rẽ, ngay cã người trong cuộc cũng không nghe ra.

Một đêm anh nghe được cả ba loại ấy. Cặp nọ lúc mới lâm trận cũng kêu rên như thường, nhưng cuối hồi tiếng đàn bà bặt hẳn. Anh tưởng người đàn ông nọ đã giết nàng, cố nép mình nhỏng tai nghe ngóng. Mải rồi mới nghe được một thứ âm thanh cực nhỏ như tiếng rên, như đứt như liền. Từ đấy anh biết là khi ngây ngất cực độ, thì giác quan đàn bà thành vô cảm hẳn. Cho nên anh phân được ba loại âm thanh dâm đãng của phụ nữ.”

Sinh bỗng cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, rồi bất giác tinh khí chắt chíu lâu ngày tự vọt ra. Sinh còn định hỏi thêm chuyện khác, không ngờ trời đã sáng bét.

Hai người trở dậy rửa mặt chải đầu xong, lại ngồi xuống nói chuyện, dĩ nhiên là những chuyện rất hấp dẫn, người nói đôi khi mệt mỏi sinh lười, nhưng người nghe thì trái lại say mê không chán một chút nào. Hai người từ đó càng quấn quít bên nhau, tình bạn càng thêm khắn khít.

Bán Dạ Sinh nói với Tái Côn Lôn:

“Từ khi ra đi đến nay, em cũng có gặp nhiều phụ nữ, nhưng chưa có người nào lọt vào mắt cả, vì vậy em cứ cho rằng trên đời này không có người đẹp. Theo lời anh nói thì anh đã gặp qua rất nhiều người, mà không phải chỉ một lần. Em vốn sống chết vì nữ sắc, may được gặp anh, có thể nói là tam sinh hữu hạnh, nếu không kể hết tâm sự cho anh nghe, há không phải là đáng tiếc lắm sao. Dám mong anh chỉ cho em một người đẹp nhất trong số những người anh đã thấy, rồi dàn xếp cho em được gặp qua người ấy. không nói dấu gì anh, số em có Hồng loan chiếu mệnh. Bình sinh một khi em đã thích người phụ nữ nào rồi, cho dù em không đi tìm, tự nhiên người ấy cũng tìm đến em. Bây giờ xin anh làm phép thần thông cho em được việc. Em xin đền công ơn anh thiệt hậu”.

Nào dè Tái Côn Lôn lại không phải là Côn Lôn tái thế, chịu giúp người anh em kết nghĩa làm việc của Thôi sinh. Tái Côn Lôn lắc đầu nói:

“Thế này không được đâu. Anh vốn tự răn mình nơi nào đã trộm qua thì không ttrộm nữa, ngay cả của cải còn không nỡ lấy, huống chi là việc liên quan đến danh tiết người phụ nữ. Thôi thì từ đây về sau, nếu anh muốn giúp em, thì đột nhập nhà nào mà có đàn bà đẹp, anh phải bỏ qua, lhông ra tay nữ, về điềm chỉ cho em hay chỗ mà ra tay. Anh nghĩ làm như vậy thì được. Phần em cũng nên lóng tai lóng mắt, tìm chỗ ở quanh đây mà chờ. Khi có tin vui, anh sẽ cho hay. Còn muốn tiền bạc tạ ơn, anh mà muốn, thì tài sản của em để đâu mà anh không lấy nổi. Hãy chớ để chuyện tiền bạc xen vô ân nghĩa”.

Bán Dạ Sinh nói:

“Em có mắt mà không tròng, không thấy người ân tình nghĩa khí. Những lời lẽ vừa rồi của em thật quá đường đột.”

Nói rồi mừng rỡ dập đầu lạy tạ. Sau đó Sinh theo lời bàn mà kiếm chổ ở.

Sau khi cùng cha vợ và vợ chia tay, Bán dạ sinh lên đường, chân bước đi mà lòng nào định, cốt nơi nào có gái đẹp thì ở.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN