Nhục Dục [18+ - SM - NP]
Quyển 01 - Chương 01: Mỹ nhân Bắc Thành chỉ có một!
Người ngoài cười giễu: “Mỹ nhân trên đời nào thiếu?”
Người kia vội đáp: “Nhưng mỹ nhân Bắc Thành chỉ có một.”
Có vẻ đó chỉ là một lời nói phóng, huống hồ Bắc Thành rộng lớn đi đâu cũng chạm mặt mỹ nhân. Song Ngư ném tay nải lên bàn, bảo tiểu nhị cho một bầu Đinh Hương cùng vài cái màn thầu nhân xá xíu. Lần đầu tiên y đến Bắc Thành, mới ngộ nhận được câu nói: “Mỹ nhân Bắc Thành chỉ có một.”
Không phải Bắc Thành toàn nữ nhi xấu xí mà hoàn toàn ngược lại. Đưa mắt trông ra đường lớn, y đến đây không phải để giải khuây. Song Thương giáo sau khi huấn luyện môn đồ thành tài sẽ một cước đá khỏi cửa, ném cho y tay nải với vài đỉnh bạc ít ỏi rồi căn dặn: “Cho dù con có xuất sơn thì con vẫn là đệ tử của Song Thương giáo, nói gì, làm gì cũng phải để lại tý mặt mũi cho giáo phái nhé!”
Vâng, Song Tịnh sư thúc lúc nào cũng thích việc đuổi cổ môn đồ thành tài xuống núi thay Song Tọa sư phụ. Tiếc rằng, lúc y rời khỏi lại không thể gặp sư phụ lấy một lần. Theo bức thư Song Tọa để lại, nội dung nôm na là: “Hãy tìm nữ nhân mang ấn ký cánh bướm bên mông phải, nàng ta sẽ cho con biết điều gì kế tiếp.”
Y gãi đầu, tìm nữ nhân trong hàng vạn nữ nhân đã khó. Nói chi đến việc tìm một nữ nhân có ấn ký cánh bướm bên mông phải chẳng đùa, y không thể cứ gặp người nào thì lại bảo: “Thứ lỗi, có thể cho ta xem mông nàng một chút!?”
Chắc chắn sẽ bị người ngoài hiểu lầm đánh đến chết, treo xác đâu đó thật cao lột hết quần áo viết lên bụng y hai chữ: “Biến thái!”
“Huynh có biết gì chưa? Bạch cô nương sẽ biểu diễn vào tối nay tại Trúc Đỉnh Lâu đấy!”
Trong lúc y đang não nề thì nghe thấy lời bàn tán từ bàn bên cạnh, hai nam nhân mặc y phục thư sinh tươi cười cầm bầu nữ nhi hồng từ tốn rót ra chum rượu. Thật tốt hiện tại y cũng nhàm chán không biết làm gì, thôi đành nhập bọn cùng hai người họ: “Cảm phiền hai vị huynh đài đây, tại hạ vừa mới đến Bắc Thành hôm nay vẫn chưa biết rõ những quy tắc. Không biết hai vị huynh đài có thể chỉ giáo?”
Hai nam nhân người mặc lục y, người vận lam y. Họ nhìn nhau một chốc liền cười tươi vỗ vào chiếc ghế trống bên cạnh: “Huynh không cần khách khí thế đâu, cứ ngồi xuống đây chúng ta cùng hàn huyên đôi chút.”
“Đa tạ!”
Song Ngạn ngồi xuống cạnh lục y: “Không biết hai vị huynh đài đây là?”
Lục y lên tiếng: “Trưởng tôn Kim Vương gia, danh thơm Kim Túc.”
Lam y điềm đạm nâng chum rượu lên môi, nhẹ nhàng cười đáp: “Ta chỉ là một người bình thường quen biết Kim đại thiếu gia đây thôi, cứ gọi Cát Bảo Bảo được rồi.”
“Thật có lỗi vì việc ta sẽ làm phiền trong những ngày tới đây!”
Cát Bảo Bảo: “Không sao, nhưng huynh đây là?”
Song Ngạn: “Ta là Song Ngạn, môn đồ Song Thương giáo.”
Kim Túc: “Từng nghe qua, Song Thương giáo luôn sống ẩn dật trên núi Song Thương chưa từng thấy ai xuất sơn lưu lạc tận Bắc Thành. Không biết Song huynh xa xôi lặn lội đến đây vì điều gì?”
Song Ngạn vui vẻ trả lời: “Ta tìm một nữ nhân.”
Nụ cười trên môi Bảo Bình vừa nở liền khiến chúng sinh xiêu lòng, cảm thán. Y sở hữu một loại khí chất thanh khiết khiến kẻ ngồi cạnh như Song Ngạn phải sùng kính: “Nam nhân si tình, thế gian hiếm khi được diện kiến.”
Song Ngạn vội xua tay: “Huynh hiểu lầm rồi, ta tìm nàng ấy theo lời sư phụ căn dặn mà thôi!”
Kim Túc hơi cong khóe môi, còn Bảo Bình thì hơi đưa mắt nhìn xuống dòng đường đầy người qua lại. Không khí dần rơi vào trầm mặc, mà người ưa náo nhiệt sôi nổi như Song Ngư nào chịu nổi, y quay sang Kim Túc: “Ta mạo muội muốn hỏi lúc nãy huynh có nhắc đến Trúc Đỉnh Lâu?”
“Huynh mới đến nên không biết, Trúc Đỉnh Lâu là thanh lâu nổi tiếng nhất Bắc Thành. Vì trong Trúc Đỉnh Lâu có mỹ nhân.”
“Mỹ nhân Bắc Thành chỉ có một?”
Y lặp lại câu nói khi mới bước chân vào Bắc Thành đã được nghe, mong hai người ở đây có thể khai thông ý nghĩa cho y hiểu rõ. Cát Bảo Bảo hơi gật đầu, y rót cho Song Ngạn một chum rượu, trao tay: “Trúc Đỉnh Lâu có Bạch cô nương, mỹ nhân khuynh thành, tài sắc vẹn toàn.”
“Nhưng theo ta thấy Bắc Thành có rất nhiều mỹ nhân?”
“Mỹ nhân được định nghĩa theo nhiều nghĩa. Bạch cô nương cũng vậy, không phải khi không nàng trở thành “tuyệt sắc giai nhân” trong tâm trí mọi nam nhân. Dẫu vậy, Bạch cô nương có thể yêu thương như một bóng hồng, tuyệt nhiên không thể trở thành thê tử.”
“Vì sao?”
Kim Túc cướp lời: “Vì nàng ấy là gái thanh lâu.”
Dù rằng Bạch cô nương chỉ bán nghệ không bán thân nhưng nàng vẫn luôn bị người khác đặt thành kiến, nặng nề bởi ba chữ “gái thanh lâu”. Điều khiến Bạch cô nương đặc biệt hơn hẳn những mỹ nhân khác chính là mùi thơm trên người nàng, và được mệnh danh “mê hồn hương”. Mỗi lần nàng xuất hiện liền thu hút rất nhiều hồ điệp, và chẳng có loại nước hoa nào thực hiện được điều đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!