Nhục Dục [18+ - SM - NP]
Quyển 01 - Chương 03: Nam nhân như ngọc [18+]
“Hoàng thành cách đây hơn ba ngày đi đường, cũng không quá khó với ta, chỉ là huynh có tiện?”
“Ta ngao du tứ hải, đến Đông Thành chẳng phải vấn đề gì.”
Kim Túc cười lớn: “Hẹn ngày tái ngộ! Cát huynh giữ gìn sức khỏe.”
Cát Bảo Bảo khách khích: “Kim huynh cũng vậy!”
Cát Bảo Bảo không phải phải người ở Bắc Thành đến đây chỉ vì một bóng hồng, tiếc là người đó sắp phải vào cung trở thành tú nữ. Có lẽ hôm nay là ngày cuối cùng y còn có thể gặp nàng với tư cách nam nhân trong lòng nàng. Dù rằng y rất buồn nhưng ý niệm cùng nàng bỏ đi hoàn toàn không có, nếu như vậy y sẽ làm mất đi hòa khí trước giờ huống hồ…
Trên đoạn đường gặp giai nhân lần cuối, y lại không may vấp phải một cái xác ngoài đồng trống. Khi bình tĩnh nhìn kỹ cái xác bẩn thỉu, ôi thối kia y mới nhận định đó là một nữ nhi bị cưỡng bức bởi y phục của nàng đã bị xé rách tả tơi, khắp người dính đầy tinh dịch khô bốc mùi. Cát Bảo Bảo có chút chần chừ giữa rời đi và ở lại, cuối cùng vẫn là lựa chọn ở lại giúp người. Sau khi xem xét mạch, hơi thở y đành tháo áo ngoài đắp lên người nàng, xoắn tay áo ôm nàng về khách điếm y đang tá túc. Có lẽ đây chính là ý trời…
“Thứ lỗi Từ Nhã Nhi, mạng người quan trọng. Nếu sau này gặp lại ở Hoàng thành ta nhất định sẽ quỳ gối tạ lỗi với nàng!”
Trước khi trở về khách điếm Cát Bảo Bảo mang nàng đến một con suối gần đó để gột sạch thân thể, trôi đi những thứ ô uế trên người trong đó có cả phân và tóc nghe mùi nước tiểu. Y có chút ngại ngùng vì chạm vào thân thể của người mình chưa từng quen biết, hay đúng hơn là một nữ nhân bị cường bạo.
Khi đi y không mang theo ai, lúc về trong tay lại ôm nữ nhân khoác áo ngoài của y khiến mọi người trong khách điếm khó lòng không nhìn trộm. Cát Bảo Bảo hỏi ông chủ khách điếm: “Gần đây có đại phu không? Không biết ông chủ Lưu có thể gọi giúp ta một vị đại phu?”
Ông chủ Lưu gật đầu: “Ta đi gọi đại phu đến cho khách quan.”
“Đa tạ!”
Nói rồi y ẵm nữ nhân lên phòng, để nàng lên giường đắp chăn cho nàng. Y đi đến cạnh bàn rót một ly trà nhâm nhi, trời cũng không còn sớm nữa không biết có vị đại y nào đến không? Thế nhưng rất may sau đó một vị đại phu họ Tần xuất hiện, Cát Bảo Bảo kể nguyên nhân tìm thấy nàng cho đại phu nghe, lão bảo: “Ta qua bắt mạch cho cô nương ấy xong sẽ đưa ngài toa thuốc.”
“Có thể bốc thuốc cho ta liền trong tối nay không? Ta là người nơi khác đến ngày mai phải khởi hành rời đi.”
Đại phu gật đầu sau ghi đơn thuốc lão tức tốc trở về nhà để lấy thang thuốc cho Cát Bảo Bảo, chỉ mấy vài quan tiền nhưng Cát Bảo Bảo vui vẻ đưa cả một lượng bạc xem như vì quý người đại phu hết lòng cứu chữa. Y đi sắc một thang thuốc, khó khăn bón từng thìa thuốc cho nàng, xong xuôi y yên tâm mà thở dài. Vì Cát Bảo Bảo không thể lên giường nằm cùng nàng nên đành tựa đầu vào khung giường, do mệt mỏi mà ngủ say không hay biết.
…
Sáng hôm sau người trên giường mệt mỏi, cả người đau nhức từ từ mở mắt tỉnh dậy. Khung cảnh xung quanh nàng chính là một căn phòng nhỏ, được đắp chăn ấm áp, mùi thuốc còn vương trên môi, nàng chép môi khó khăn xoay đầu sang hướng cửa lại chẳng hay chạm phải nửa khuôn mặt ai.
Nam nhân như ngọc đang tựa đầu vào thành giường ngủ ngon lành, dù rằng nàng biết đây không phải người xấu, chắc chắn là người cứu nàng nhưng lòng tin đã không còn nữa. Nam nhân trong lòng nàng chẳng khác nào những tên ác quỷ đội lớp người. Nàng chịu đựng sự đau đớn từ thân dưới truyền lên đỉnh đầu, hai chân bủn rủn không còn sức lực nhưng vẫn cố gắng đứng dậy rời khỏi đây. Bất quá vừa đứng dậy lại té nhào về trước, may sao Cát Bảo Bảo tỉnh giấc từ lúc nàng mở mắt rồi, y đưa tay ôm lấy thân thể yếu ớt chỉ còn chút nữa là đáp đất: “Cô nương vẫn chưa khỏe, không thể đi được.”
“Đã làm phiền rồi… ta… ta… phải rời đi…”
“Ta không hại cô nương.”
“Ta…”
Cát Bảo Bảo bế xốc nàng đặt lên giường: “Ta là Cát Bảo Bảo, ta có thể gọi cô nương?
“Ta… Tiểu Bối.”
“Haha… chúng ta có chút duyên đấy. Người hại cô nương chắc hẳn đang ở gần đây thôi. Tiểu Bối cô nương không biết muốn ở lại đây dưỡng sức hay đi cùng ta một đoạn?”
Tiểu Bối suy nghĩ, nàng cắn môi dưới, bờ môi bị rách vẫn còn rơm rớm máu: “Ta… muốn ở lại…”
Cát Bảo Bảo không ép nàng, y cũng phải lên đường để kịp với đoàn xe Từ Nhã Nhi, gặp nàng trước khi trở thành tú nữ nên không có nhiều thời gian nữa. Y thu xếp hành lý để lại cho nàng hai lượng vàng với vài lượng bạc, đặt thang thuốc trên bàn: “Có gì cứ bảo tiểu nhị nấu thuốc cho cô nương, ta phải đi rồi. Cáo từ!”
Nói xong Cát Bảo Bảo liền rời đi, Tiểu Bối ngồi trên giường thì thầm: “Tại sao lại tốt với ta như vậy?”
Hai giờ sau, Tiểu Bối quyết phải rời khỏi đây đi thật xa, nàng không tin ai cũng không muốn ai tin nàng cho nên đã ăn cắp vài cái màn thầu của khách điếm trước khi lẻn ra cửa sau. Đi được một đoạn đường đến rừng trúc nàng không ngờ lại gặp phải đám thổ phỉ hôm trước, bọn chúng vừa thấy nàng liền cười sảng khoái, tên đại ca còn được gọi là trại chủ đang kêu bọn kia đến bắt nàng. Tiểu Bối mới quay lưng định chạy liền bị hai tên bước đến nắm tóc lôi về. Tên trại chủ ngồi chồm hổm: “Ái chà chà, khuôn mặt này vẫn còn xinh lắm, thôi thì lão tử ta thỏa mãn nàng một lần nữa.”
Khuôn mặt nàng chỗ xanh chỗ tím, có nơi trầy xước trong rất ghê, thịt đỏ hiện lên rõ ràng dưới lớp máu khô, Tiểu Bối gào thét thất thanh: “Cứu! Cứu… cứu…”
“Chà chà, không ai cứu nàng đâu mỹ nhân à!”
Xoẹt
Hắn đưa tay xé nát áo nàng, vứt chiếc yếm màu xanh ngọc vừa mua sang một bên, trên ngực đầy những vết bầy, và vết thương còn mới: “Đây là dấu ấn bọn ta để lại cho nàng đấy! Đẹp không?”
“Cứu… cứu tôi… làm ơn…”
Tên trại chủ cởi nhanh chiếc quần nàng và hắn, xong mỗi tên đàn em đã nắm chặt tay chân nàng còn không ngừng đưa tay thay nhau xoa nắn bầu ngực sữa nát bét. Hai ngón tay tên trại chủ cho vào u nguyệt khô cằn, hắn không muốn phải đâm vào nơi khô khan khiến hạ bộ hắn cũng đau. Tiểu Bối căm phẫn, nàng định cắn lưỡi tự vẫn thì tên nào đó nhét sợi dây thắt lưng vào miệng nàng. Không thể cắn lưỡi nàng chỉ còn biết thống khổ chịu đựng. Tại sao ông trời lại hành hạ nàng như vậy? Nàng đã làm gì sai sao?
Đệ đệ tên trại chủ căng cứng hắn chuẩn bị xâm nhập vào bên trong nàng thì đầu đã liền khỏi cổ rơi xuống bụng Tiểu Bối. Đôi mắt Tiểu Bối trợn trừng bởi vì quá sốc, máu tươi không ngừng phun ra như mưa khiến quần áo, cơ thể nàng hiện lên những bông hoa huyết đầy kinh diễm. Không chỉ có tên trại chủ mà tất cả những tên cầm thú đều bị rơi đầu lăn lông lốc. Nàng nhìn đến đờ đẫn mất hồn. Trong màn mưa máu quỷ dị một bóng hình vừa lạ vừa quen bước tới, trên tay y là một cây quạt màu đen vẫn còn nhỏ máu xuống đất. Y bước đến cạnh nàng, phủ lên cơ thể Tiểu Bối chiếc áo khoác ngoài: “Ta không an tâm nên quay lại, may mà đến kịp lúc.”
Cát Bảo Bảo bế xốc Tiểu Bối trên tay, đằng xa là cỗ xe ngựa gỗ đang chờ, y bảo: “Thôi thì ta sẽ tiễn cô nương một đoạn.”
Tiểu Bối trước sau không nói được một lời nào, nàng chỉ giương đôi mắt lên nhìn Cát Bảo Bảo, cả thế giới này cũng chỉ còn tồn tại một nhân ảnh trong lòng nàng không ngừng hỏi vì sao? Vẫn còn tồn tại một nam nhân sẵn sàng cứu vớt đời nàng sao? Thực sự có thể tin tưởng?
“Cách đây không xa có một con suối, ta đưa cô nương đến đó trước rồi đi tiếp.”
“Đa tạ!”
Cát Bảo Bảo cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhem nhuốc máu, y bật cười: “Đây là việc nên làm.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!