Nhục Dục [18+ - SM - NP] - Quyển 01 - Chương 11: Cốc Chủ Cốt Dạ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
479


Nhục Dục [18+ - SM - NP]


Quyển 01 - Chương 11: Cốc Chủ Cốt Dạ


Ngọn núi cao chọc trời được bao phủ bởi những tầng mây trắng xóa, con đường đi lên núi chỉ thấy sương mù không thấy lối cho nên người ta gọi đây là núi Chết. Ngoài sự đặc biệt ấy, bên dưới vách núi là vực sâu ngàn trượng, chỉ cần trượt chân té xuống cũng đủ thịt nát xương tan. Dù vậy núi Chết vẫn có người sinh sống, chẳng qua bọn họ đa phần đều là thổ phỉ, lâm tặc hoặc Ma Đầu quy ẩn. Người bình thường chẳng may rơi vào đây hẳn sẽ chẳng toàn mạng rời khỏi. Bên dưới vực thẳm kia là Quỷ Cốc Cốt Dạ, được cai quản bởi Cốc Chủ Cốt Dạ, nếu người ta nói những kẻ trên kia lòng lang dạ sói, thì tên dưới này phải gấp hơn trăm bậc. Cho nên đám người kia chưa từng dám bước chân xuống đây, đôi lúc có người nhìn thấy bóng dáng Cốc Chủ quanh quẩn cánh rừng trên đỉnh núi để tìm thảo dược, có người kể nhìn thấy hắn nuốt chửng một con rắn sống. Tuy vậy, đến cuối cùng cũng chưa từng có ai được diện kiến dung nhan thật của Cốc Chủ cả.

Mạn Khả Ái không biết vì sao bản thân lại ở thế giới kỳ lạ này, nàng khi không bị bán đi như một món hàng. Chưa tệ bằng việc một đám người chặn xe ngựa cướp bóc, nàng tự dưng trở thành chiến lợi phẩm mà chúng đoạt được. Bọn chúng đưa nàng đến nơi không nhìn được cảnh vật xung quanh, lại còn rất lạnh. Khó khăn lắm Mạn Khả Ái mới bỏ chạy ra khỏi gian chứa củi tồi tàn, lại không may do quá hoảng sợ mà tự mình gieo thân xuống vực.

Lúc Mạn Khả Ái tỉnh lại, thứ đầu tiên mà nàng thấy chính là cánh tay phải của nàng đứt liền đặt ở bụng. Điều kỳ lạ ở chỗ nàng chẳng cảm thấy đau đớn hay sợ hãi, giống như một cơn mơ, không, tựa như ảo ảnh không thực hơn. Mạn Khả Ái thiếp đi rồi lại tỉnh, lần này nàng nhìn thấy là chiếc xương đùi trắng phau đang đung đưa trước mặt, kèm theo đó là một giọng nói có mấy phần trong trẻo: “Sai rồi, không phải như vậy.”

Tiếp theo đó là chất giọng khá trầm vang: “Không thể sai được.”

“Ta bảo sai rồi mà.”

“Không sai.”

“Sai.”

“…”

Nghe qua cứ ngỡ rằng có hai nam nhân đang đối đáp lẫn nhau, nhưng không, lúc Mạn Khả Ái cố hết sức để nâng đầu, lộ cặp mắt nhìn qua khe ngực, một tên đầu tóc rối bời, khuôn mặt không ngừng biến đổi. Mạn Khả Ái có thể nhìn thấy hàng trăm con rết bò dưới lớp da hắn, bỗng dưng hắn quay phắt mặt về phía nàng, đôi mắt ánh lên màu huyết, nhe hàm răng nhọn hoắc hắn gào lên một tiếng rồi lao đến ấn vào đỉnh đầu nàng.

Mạn Khả Ái cứ như vậy hết lần này đến lần khác nửa mơ nửa tỉnh, đôi mắt nhìn thấy, tai nghe vẫn tốt nhưng phần cơ thể còn lại từ cổ trở xuống lại chẳng có lực, nàng không cử động hay điều khiển được gì. Trong đầu luôn có tiếng gào thét: “Châu Gia Linh!”

Tiềm thức còn sót lại trước khi bị rơi xuống vực làm Mạn Khả Ái cứ nghe đi nghe lại âm thanh đó, nàng bắt mình phải tỉnh để đi tìm Châu Gia Linh, nhưng không thể, nàng vừa thức giấc chưa lâu thì lại miên man ngủ tiếp. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đến khi Mạn Khả Ái hoàn toàn tỉnh táo thì… một cỗ đau đớn cuộn trào trong từng tế bào, mạch máu. Nàng thét lên thật to nhưng miệng bị chặn lại bởi một chiếc khăn trắng, nước mắt Mạn Khả Ái ứa ra, khuôn mặt nhăn nhó đến méo mó. Cảm giác đau đớn tột cùng này không gì có thể diễn tả được, tựa như có ai đó cầm dao băm nát thịt nàng ra, không chỉ một chỗ mà hết cả cơ thể. Sau khi băm nát hắn lại sát muối lên từng chỗ vết thương một, tay chân nàng vẫn không có lực nhưng lại tồn tại nỗi đau muốn sống không được, chết cũng không xong. Hai tay hai chân bị xích ở bốn góc giường, chiếc cổ cũng bị trói lại bởi những sợi vải chằng chịt.

Đêm đêm ngày ngày, thời gian cứ chậm rãi trôi qua. Nàng lúc tỉnh thì đau đớn đến mức muốn cầu xin được chết, thiếp đi rồi lại gặp ác mộng có ai đó đặt nàng lên bàn mổ, bắt nàng mở mắt nhìn hắn cầm con dao bén nhọn, dáng vẻ ung dung cứa từng đường một. Mạn Khả Ái chính là chết đi sống lại, chỉ là sống còn tồi tệ hơn chết, bị cơn đau hành hạ mỗi giây mỗi phút, muốn lẫn trốn lại không tài nào tìm thấy đường giải thoát cho bản thân.

Phải mất một thời gian rất lâu nàng mới có thể thích ứng được cảm giác địa ngục này, thật ra nó cũng không quá tệ như nàng đã tưởng. Lúc Cốc Chủ cởi bỏ xích và vải quanh người Mạn Khả Ái, nàng cảm nhận trọng lực cơ thể nhẹ như lông hồng, bất giác có thể nâng chân nhón gót rồi bay vút lên trời.

Nam nhân đứng trước mặt nàng, lưng hắn hơi gù, khuôn mặt nhem nhuốc bị giấu trong đống tóc dài được thả lung tung. Và không biết hắn có từng gội đầu chưa. Cốc Chủ hơi ngần ngại để bước đến gần nàng, hắn đứng xa xa đưa tay chỉ chỉ vào chiếc rương to. Mạn Khả Ái nhìn theo hướng tay hắn và phát hiện nơi đó không những có nhiều y phục, còn có vàng bạc châu báu lấp lánh nhiều vô cùng. Đương lúc nàng bước đến rương đồ, Cốc Chủ vội vã rời khỏi không để lại tiếng động, nàng cầm một bộ dạ y, được tô nét bằng những hạt ngọc trai trắng ngần dọc theo mép áo ngoài. Một chiếc thắt lưng đỏ sẫm, nàng sờ đến nó lại giật mình ngạc nhiên: “Nhuyễn kiếm!?”

Nàng quay đầu về sau tìm câu trả lời, nhưng nam nhân ấy đã biến mất rồi.

Sau khi nàng vận bộ y phục mà bản thân cho là vừa mắt nhất, Mạn Khả Ái bước ra khỏi thiền viện mục nát, nàng quay đầu nhìn xung quanh: “Đây là một ngôi chùa bị bỏ hoang ư?”

Mạn Khả Ái có thể thấy tượng Phật ngàn tay đặt ở giữa sân bị rêu bám lấy, những cái cây kỳ lạ mọc quanh rồi siết chặt lấy những cánh của người. Mạn Khả Ái đi đến gần hơn, lại nhìn thấy một điểm nối trên đoạn cây leo quái đản, nó tò mò đưa tay định sờ vào thì nam nhân khi nãy lại xuất hiện. Hắn đứng phía bên kia tượng Phật, khuôn mặt đen nhẻm, nhưng tay chân lại trắng ngần: “Tại sao phải trét lọ nghẹ lên mặt mình như thế?”

Cứ như thể hắn không nghe nàng nói gì cả, cúi đầu lướt qua Phật, đi nhanh qua nàng. Mạn Khả Ái quay người, do cơ thể chưa thích ứng nàng chỉ quay người dùng tý sức đã lảo đảo. Nam nhân ấy quay mặt, đưa đôi mắt màu huyết chăm chăm hướng về phía nàng, có con côn trùng độc nào đó lướt qua lớp da mặt, Mạn Khả Ái kinh hãi giật lùi về sau. Hắn cúi mặt, mở cửa thiền viện bước rồi biến mất.

“Hắn đã cứu mình? Kẻ có đôi mắt đỏ, răng nhọn và những con vật kỳ lạ dưới da sao?”

Nàng hít phải một ngụm khí lạnh, không nghĩ bản thân lúc lùi về chẳng hay chạm vào điểm nối kỳ quặc ban nãy, một đạo ánh sáng bừng lên. Rồi âm thanh chu lên như con sói cô độc bị thương tìm kiếm sự trợ giúp, nàng vội hướng mắt về thiền viện nơi đó cũng có một đạo ánh sáng trắng dần chuyển sang đen, quyện thành một đám khói lớn thật đặc phong tỏ khắp mười phương tứ hướng. Mạn Khả Ái đưa tay che mũi, đôi mắt đảo mắt không ngừng hoảng loạn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN