Nhục Dục [18+ - SM - NP] - Quyển 01 - Chương 20: Mèo mù vớ cá rán
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
293


Nhục Dục [18+ - SM - NP]


Quyển 01 - Chương 20: Mèo mù vớ cá rán


Người ăn ở tốt, nên gặp chuyện lành, người ta có thể tưởng nàng mù, nhưng ông trời chắc chắn biết nàng vẫn còn sáng lắm. Tựa như mèo mù vớ cá rán, trong cái nguy kịch lại xuất hiện ánh sáng dẫn đến con đường giải thoát. Châu Gia Linh từ lúc rời khỏi doanh trại không dám mở miệng nói lấy một lời, vì nàng sực nhớ đến việc mọi người không thể nghe, nhưng Thiên Tôn thì có thể. Chưa kể tới việc nàng mất tích không rõ ngọn ngành càng khiến hắn sôi máu mà tức điên lên.

Đi cùng đoàn người của Thiên Tử Hoàng, Châu Gia Linh dễ dàng tránh khỏi ánh nắng chói chang qua từng chiếc bóng dài đổ xuống nền đường. Chỉ là cảnh vật tuyệt đẹp này sao có thể bỏ phí.

Rừng trúc như trong những câu chuyện nàng được nghe, cao lớn, xanh tươi. Những tia nắng ấm áp kia thật khó len lỏi qua được tán lá mỏng mảnh, nhỏ bé nhưng xum xuê, nàng đưa tay đón lấy vài tia nắng ít ỏi, trên môi nở nụ cười tươi rói. Nếu so với cánh rừng trúc bạt ngàn lúc này, thì nụ cười nàng chẳng khác nào ngôi sao đơn độc bừng lên giữa trời đêm. Thái Tử Thiên Tử Hoàng cách nàng vài bước, y chăm chú quan sát từng cử chỉ từ nữ nhân quái dị. Trong lòng chợt dâng lên cảm xúc thoải mái, hình như có gì đó thúc đẩy khiến y tiến lại cạnh Châu Gia Linh, cùng nàng hứng từng tia nắng: “Nàng không hề mù đúng chứ?”

Châu Gia Linh chợt giật mình, nàng đã quá sơ sót, sao có thể lơ là thả hồn trong khung cảnh đến mức quên mất đi bản thân đang đóng vở kịch “người mù”, nàng vội lắc đầu, tiện thể chuyển động tay ngẫu nhiên đến những nơi khác. Thiên Tử Hoàng bên cạnh cười nhẹ, bảo: “Ta không phải dạng người tùy tiện gặp ai cũng mạt sát giết chết họ.”

Đáng tin hay không đáng tin? Nàng không rõ nữa, Châu Gia Linh từ khi đến đây chỉ tiếp xúc duy nhất một người là Thiên Tôn, nên trong lòng nàng vốn đã hình thành tính “không thể tin bất kỳ ai.”

Thế là nàng tiếp tục giả mù sa mưa, không nghe không thấy không liên quan cứ bước tiếp. Đi được một đoạn thì xuất hiện một người vận quân phục tương tự quân lính của Thiên Tử Hoàng. Hắn tiến đến thì thầm bên tai Thiên Tử Hoàng, biểu hiện trên mặt y có vẻ trầm trọng. Y gật đầu, nói nhỏ lại với người kia cái gì đó, xong xoay người nắm lấy cổ tay Châu Gia Linh kéo đến một ngôi chùa bỏ hoang gần đó. Đám binh lính kia bỗng tán ra bốn phương tám hướng, trong ngôi chùa bỏ hoang chỉ còn y, nàng và hai tên lính. Có lẽ việc này đã khá quen thuộc, nên rất nhanh sau đó Châu Gia Linh được ném cho bộ y phục thường dân của nam. Thiên Tử Hoàng bảo: “Chúng ta thay y phục, giả dạng thường dân. Nàng quấn chiếc khăn này quanh mắt, ta sẽ dắt nàng đi. Cho dù nghe thấy gì cũng không được kích động hiểu không?”

Châu Gia Linh rất nhanh gật đầu như gà mổ thóc. Ôm y phục, sờ theo mép tường vờ như mù thật kiếm chỗ khuất để thay.

Nàng chỉ vờ làm người mù, vậy mà sau khi thay xong y phục, quấn tấm khăn trắng như băng gạc quanh mắt. Châu Gia Linh đã thật sự trở thành người mù, một màu tối đen như mực, ngày trước nàng luôn sống dưới mặt đất từ lúc sinh ra, tuy thế, nàng chưa từng sợ bóng tối đến như vậy.

Hai tay nàng quờ quạng, bước chân chậm chạp cố gắng đoán xem có vật cản nào không, lỡ như vấp phải té dập mặt lại khổ. Bước chân lúng túng, thêm bộ dạng loạng choạng khiến Thiên Tử Hoàng thêm phần nào tin tưởng Châu Gia Linh không hề mù. Vì chẳng có kẻ mù nào lại không quen với bóng tối cả.

Y ghé vào tai nàng, chỉ vài lời nhẹ nhàng tựa cơn gió xuân ấm áp phả vào chiếc cổ thon dài, cốt để trấn tĩnh chẳng ngờ gieo vào lòng Châu Gia Linh thêm thập phần lo lắng: “Có ta đây rồi, tập làm người mù vài giờ thôi!”

Nàng như chết sững, Thiên Tử Hoàng này có vẻ không ác bằng Thiên Tôn, nhưng lại rất coi trọng tiểu tiết, phán đoán cực kỳ chuẩn và thông minh hơn Thiên Tôn rất nhiều.

Châu Gia Linh cười cười, nàng vừa thoát khỏi Đại Ma Đầu lại dây vào mớ bòng bong gì đây?

Đi mất một đoạn nàng loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện của ba người còn lại.

“Thái tử điện hạ, phía trước là quân lính của Cát Bình Quốc. Bọn chúng trên dưới hơn ba trăm mạng.”

Thiên Tử Hoàng cương nghị ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, tuy cơ thể thư giãn thả lỏng để Châu Gia Linh cảm nhận thấy chẳng có gì đáng sợ. Nhưng thần sắc trên khuôn mặt y dần tối đi, báo hiệu điều tồi tệ đang đến gần. Đường trở về Thiên Hồng Quốc nhanh nhất chính là đi qua ngôi làng nhỏ trước mặt, nếu vòng lại phải mất hơn hai ngày, có khi còn chạm mặt Thiên Sát Lang, dầu gì y cũng đang giữ người của hắn: “Đừng manh động, thái độ cứ như thường dân là được!”

Hai tên lính tùy tùng đồng thanh: “Tuân lệnh!”

Châu Gia Linh bấu chặt vào ống tay áo Thiên Tử Hoàng, lớp vải thô sơ khiến nàng khó chịu. Y cúi đầu nhìn nàng, làn da Châu Gia Linh quá mỏng, còn cấu trúc tạo thành loại vải này lại cứng cáp khiến da thịt nàng trở nên mẫn ngứa ẩn lên từng mảng đỏ: “Chịu khó chút nữa thôi!”

Chiếc đầu nhỏ gật gật, bờ môi đỏ mọng bị nàng cắn đến đáng thương.

Khi bốn người đến được ngôi làng nhỏ nơi đám quân Cát Bình Quốc chiếm đóng, trừ Châu Gia Linh thì ai cũng chuẩn bị tâm lý vững vàng cả rồi. Đúng như những gì dự tính về tình huống xấu nhất có thể xảy ra. Đám binh lính hách dịch chặn bốn người lại, đòi kiểm soát hết cơ thể. Châu Gia Linh vừa nghe tiếng quát lớn của ai đó: “Quỳ xuống, giơ hai tay qua đầu để bọn ta lục soát.”

Lục soát? Mặt nàng vốn trắng bệch nên khi ửng đỏ nó mang theo sắc thái quỷ dị chứ không phải đáng yêu nữa.

Thiên Tử Hoàng vội lên tiếng, chất giọng giả vờ như đang sợ hãi tột độ: “Mong đại nhân bỏ qua cho… tiểu dân đang mang bệnh ngoài da… có thể sẽ lây cho ngài…”

Châu Gia Linh liên tục gật đầu, sợ đến mức trực khóc nhè, đứng nép sát vào Thiên Tử Hoàng. Do dáng vẻ của nàng nhỏ bé, cải trang thành nam nhân chẳng khác nào tiểu hài tử non nớt.

Nhưng đám binh lính kia nào để yên, nàng cảm nhận qua từng thớ thịt trên cơ tay Thiên Tử Hoàng đang vận công lực hướng về phía chuôi kiếm được giấu tỉ mỉ trong ống quần rộng thùng thình. Có thể sẽ nảy ra trận ác chiến, ai sống ai chết vẫn chưa xác định được. Trong thời khắc hít thở cũng khó khăn, từ đâu phát ra tiếng hét lớn rất đồng loạt: “Nhị Hoàng Tử… Nhị Hoàng Tử… là Nhị Hoàng Tử…”

Đám lính đang bao vây bọn người Thiên Tử Hoàng liền hướng về phía phát ra tiếng hét quát: “Còn không mau đuổi theo bắt người!”

Trong phút chốc cả đội quân lao đi trước sự ngỡ ngàng của ba người mắt sáng và một người vẫn chưa định hình được khung cảnh trước mặt. Châu Gia Linh kéo áo “tấm bia”, ngơ ngác hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Thiên Tử Hoàng tựa tiếu phi tiếu đáp: “Đi bắt… người cả rồi!”

Bỗng Châu Gia Linh nhớ ra chuyện gì đó, đưa tay bụm chặt miệng, sau miếng vải trắng đôi mắt nàng mở to đến mức đứng tròng. Tức không thể tự cắn đứt lưỡi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN