Nhục Dục [18+ - SM - NP] - Quyển 01 - Chương 23: Cánh hồ điệp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
477


Nhục Dục [18+ - SM - NP]


Quyển 01 - Chương 23: Cánh hồ điệp


Song Ngạn bị đánh tả tơi cuối cùng cũng tỉnh, lúc y đoán ra được sự việc vừa diễn ra thì đã ăn thêm vài cái tát. Đúng là trời đánh không tệ bằng nữ nhi đè đầu cưỡi cổ. Bất quá đây là lỗi của y, đâu thể nào chối cãi.

Hoắc Kình mang thuốc vào đưa cho Bạch Tịnh Đường, cốt để nàng bón cho Song Ngạn, nhưng không… Bạch Dương bóp miệng Song Ngạn, trút một hơi hết luôn cả chén thuốc. Y khó khăn nuốt xuống, mặt mày nhăn nhó hơn cả con khỉ đít đỏ.

Hành trình tiếp theo thì… Hoắc Kình tạm biệt Bạch Tịnh Đường và Song Ngạn, vì y còn phải đi về phía Bắc tìm nơi cực hàn để hồi phục lại linh lực. Trước khi rời đi y có nhờ Bạch Tịnh Đường một chuyện: “Bạch tiểu thư, cô có thể thay ta tìm một nữ tử tên Tạ Bối không, nàng ta là thần y, xinh đẹp nhưng rất kỳ quặc. Thích tác quai tác quái và không thích có nữ nhân khác dung mạc tuyệt sắc hơn mình.”

Bạch Tịnh Đường gật gù, nhưng không thể hứa trước: “Ta sẽ cố gắng dò la tung tích cho ngươi, nhưng nếu có thì phải chuyển lời bằng cách nào.”

Y đưa cho nàng một chiếc còi nhỏ: “Chỉ cần thổi chiếc còi này, ta liền có thể nghe thấy.”

Đưa lên nhìn, nàng chẳng thấy có gì hay ho từ chiếc còi nhỏ xíu này, nhưng là nếu y có thể nghe được dù ở thật xa thì quả là bí ẩn ghê. Thôi thì tạm nhận lấy, sau khi từ biệt Hoắc Kình với Mạn Khả Ái, Bạch Tịnh Đường tiếp tục cùng Song Ngạn tiến về phía trước.

Theo lời dặn của sư thúc Song Ngạn, bọn họ lục soát hết tất cả ngôi nhà bên trong trấn nhỏ. Cuối cùng phát hiện ra một tờ giấy mục nát nằm dưới chiếc rương đồng, nội dung nôm na là… nơi mà y bắt nguồn có rất nhiều nguy hiểm. Đó là lý do vì sao từ bé y đã được gửi đến Song Thương giáo, sống ẩn dật bao nhiêu năm nay. Một chuyện nữa, trên người Bạch Tịnh Đường, “cánh hồ điệp” chính là biểu tượng tượng trưng cho cội nguồn của nàng. Cũng là nơi tìm ra loại thuốc giúp Song Ngạn vượt qua đại nạn phía trước.

Bạch Tịnh Đường còn nhớ năm ấy người ta bán nàng vào phủ Tham Quyến, bản thân vừa trải qua cơn bạo bệnh, nửa tỉnh nửa mơ nhìn phụ mẫu nhẫn tâm nhận tiền rồi rời đi. Điều đó đã từng làm nàng hận chính nguồn gốc của mình, tự dưng bây giờ lòi đâu ra chuyện thân phận thứ hai. Cánh bướm ở mông phải nàng rất giống với mặt dây chuyền đang đeo, đó là một phiến đá ngũ sắc khắc hình cánh bướm phải, dường như là một cặp với cánh bướm còn lại bên trái. Buồn thay bao năm qua tìm kiếm, nàng vẫn không phát hiện ra người nào mang phần còn lại.

Trong bức thư chỉ dẫn hai người đến Thiên Hồng Quốc, nơi đó chứa đựng lai lịch thật sự của Bạch Tịnh Đường. Nàng vỗ vai Song Ngạn: “Thiên Bình Quốc cách đây hơn trăm dặm, nếu đi nhanh lắm cũng mất ba ngày. Ngươi nói xem làm cách nào để đi đến đó nhanh hơn nữa.”

Song Ngạn nhướng mày: “Sao lại gấp vậy?”

“Ngươi không biết bản thân đang mang bệnh sao? Nếu không kịp tìm ra thuốc ngươi sẽ chết đấy!”

Song Ngạn đưa tay sờ soạng người, không hề có vết thương ngoài da. Mộc Tinh cũng không thể hạ độc y được, bọn chúng chỉ có thể quyến rũ người, rồi hút dần hút cạn hút kiệt hơi thở cùng sinh lực con người thôi. Trước giờ y vẫn sống rất tốt mà: “Ta cảm thấy mình còn khỏe lắm!”

“Ái chà, ta không rõ nhưng Hoắc Kình công tử bảo thời gian của ngươi ở trần thế sắp cạn rồi.”

Y bĩu môi khinh bỉ: “Thầy thuốc chứ có phải thần tiên đâu mà biết ai sống ai chết.”

“Hừ!” Bạch Tịnh Đường hừ lạnh, nàng cảm thấy quá tốn nước bọt vì cái tên óc teo héo như trái nho khô này: “Tùy ngươi!”

Nói rồi nàng nhanh chóng đi về con đường mòn dẫn đến Thiên Hồng Quốc.

Kinh thành Thiên Hồng Quốc.

Thiên Tử Hoàng mang theo đội quân trên dưới ba trăm mạng của Cát Bình Quốc tống vào đại lao, còn Bảo Bình tạ lỗi phải từ biệt sớm, nếu y ở lại chắc chắn sẽ mang họa diệt quốc đến. Thiên Tử Hoàng là người biết rõ lai lịch của Bảo Bình nhất, vì một thời Bảo Bình đã cứu y khỏi đại lao của Cát Bình Quốc. Dù là con của hai cường quốc đối chọi, nhưng giữa họ lại không hề tồn tại thù hằn.

Bảo Bình xin mượn tạm cỗ xe ngựa mới, vay thêm một chiến mã để tiện đường di chuyển. Châu Gia Linh đứng ở bên cạnh, băng gạc vẫn chưa rời khỏi mắt, một màu tối đen như mực. Mà Thiên Tử Hoàng lại chẳng hề nói cho nàng biết liệu bọn họ đã tới nơi chưa?

Thiên Bình được Bảo Bình đỡ lên xe ngựa, nàng cảm tạ Thiên Tử Hoàng sau đó mệt mỏi nằm nghỉ trong xe. Thể trạng Thiên Bình chưa bình phục, vết thương trên cơ thể trở nặng trong lúc bị truy đuổi, đau đớn, nhức mỏi không thôi. Bảo Bình cũng chỉ cười nhẹ đưa nàng bình nước, căn dặn: “Ngủ một giấc đi!”

Châu Gia Linh nghe hết những lời nói đó, bởi lẽ tai nàng rất thính, hàng ngày ở sâu dưới lòng đất, thứ mà nàng nghe được chính là động tĩnh ở trên cho nên Châu Gia Linh mới thích thú với việc chạy lên mặt đất tìm kiếm đủ thứ.

Sau khi Bảo Bình rời đi, nàng lại nghe thấy tiếng bước chân chạy hối hả càng ngày càng gần: “Hoàng huynh trở về rồi!”

“Tử Ninh, muội đã khỏe chưa mà lại ra ngoài vậy?”

“Hoàng huynh sao lại nói chuyện y như phụ hoàng vậy? Lúc nào cũng bắt muội ở yên trong phòng.”

“Vì lo lắng cho sức khỏe của muội thôi.”

Một cảnh huynh muội cách biệt vài hôm gặp nhau, cứ ngỡ như đang xem bộ phim đôi uyên ương trăm năm xa cách vậy. Châu Gia Linh hơi mất tự nhiên xoay mặt về hướng khác. Lúc này Thiên Tử Hoàng mới nhớ đến Châu Gia Linh đang bên cạnh: “Đây là hoàng muội của ta, Thiên Tử Ninh. Còn đây là nữ nhân được huynh giải cứu trong tay Thiên Sát Lang, Châu Gia Linh tiểu thư.”

Thiên Tử Ninh như nghe phải tên thần tượng, hai mắt sáng rực: “Thiên Sát Lang ư? Hắn có tuấn lãng như trong truyền thuyết đồn đại không?”

Châu Gia Linh đứng bên cạnh nghe xong muốn ói mửa, thì ra trên thế gian này vẫn còn một nữ tử ngốc yêu thích tên Đại Ma Đầu ấy. Nàng rất muốn nói: “Nội tâm xấu xí, dơ bẩn, đê tiện, bất nhân!” Nhưng nàng không thể mở miệng, nếu nói thành lời Thiên Tôn sẽ có thể nghe được và tìm thấy nàng. Nên Châu Gia Linh chỉ đành mỉm cười khả ái, gật đầu vô cùng gượng gạo.

Lúc Thiên Tử Ninh được đưa về cung, Tử Hoàng ghé vào tai nàng nói đủ hai người nghe: “Tử Ninh từ nhỏ đã rất thích những kẻ xấu, và muội ấy cuồng Thiên Sát Lang một cách bất thường.”

Ôi, nàng tuy bị che mắt nhưng vẫn nhìn thấy qua lời nói kích động, vui mừng hớn hở đó mà.

Chợt có ai đó tiến đến nói nhỏ với Thiên Tử Hoàng chẳng may bị nàng nghe được: “Vẫn chưa tìm được tung tích của công chúa.”

Nàng cảm nhận được sự thất vọng đâu đây hòa cùng hơi thở dài thườn thượt chán nản: “Tiếp tục tìm kiếm.”

Châu Gia Linh dừng lại khi người kia rời khỏi, nàng không phải nhiều chuyện chỉ là có chút hiếu kỳ, tò mò muốn biết điều gì đó. Thiên Tử Hoàng thay nàng tháo băng gạc ra khỏi đầu, nàng mở mắt đón ánh sáng mặt trời ngã xuống núi, không khí có chút lạnh, thế nhưng cơn đau vẫn chưa đến. Do loại vải này nên nàng không cảm nhận rõ từng cơn gió lướt qua. Chốc lát mới nhận thấy được nhờ việc xoắn tay áo mò từng chiếc cột dưới sự ngỡ ngàng, bái phục, và cảm thán. Những chiếc cột được đúc bằng vàng thật long lanh lóng lánh, còn có cả bậc thang nạm ngọc, không ngừng phát ra tia quang vũ. Nàng nhìn đến say mê.

Đi được vài bước, cơn đau vội kéo đến cắn xé lục phủ ngũ tạng. Châu Gia Linh nhăn mày, rất nhanh cả người nàng liền mềm nhũn ngã xuống mặt đất bất tỉnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN