Những câu chuyện Kinh Dị ngắn | Horror Series - Chương 10: Hủ tiếu gõ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
209


Những câu chuyện Kinh Dị ngắn | Horror Series


Chương 10: Hủ tiếu gõ


Cách đây sáu năm về trước, quãng thời gian mà tôi vẫn còn là một thằng nhóc ngổ ngáo học cấp ba, thời ấy sau khi học xong lớp 11 thì ngôi nhà mà gia đình tôi đang ở bỗng nhiên bị siết nợ ngân hàng, bố mẹ tôi không còn cách nào khác là phải bán nhà rồi về quê làm nông, trước khi về quê mẹ có đưa tôi một ít tiền để trang trải tiền thuê trọ lẫn tiền học phí và hứa sẽ gửi tiền hàng tháng lên để tôi có thể tiếp tục học. Vì thương cha thương mẹ với lại không muốn cả hai ở xa phải lo lắng nên tôi quyết định đi tìm việc làm để có thể dành dụm được một chút tiền trước khi vào lớp 12, tôi may mắn được nhận vào làm nhân viên phục vụ ở một nhà hàng cách khá xa nhà trọ, ít ra tôi vẫn còn giữ lại được chiếc xe đạp cũ kỹ của mình nên cũng không ngại đường xa cho lắm.

Hôm ấy trễ giờ làm mà cái xe của tôi chả biết sao lại bị xịt mất cả hai cái lốp xe, báo hại tôi phải đi bộ nguyên một quãng đường dài để tới chỗ làm mệt đứt cả hơi, tối đó tôi phải làm thêm nên tan ca khá là trễ, túi thì cũng không còn nhiều tiền nên chả biết mua gì để ăn nữa, khổ nỗi nguyên đoạn đường từ chỗ làm về nhà cũng chả có cái hàng quán nào. Với cái bụng đói cồn cào, tôi vừa đi vừa tìm xung quanh xem có chỗ nào để ăn không, ở ngã rẽ cuối đường dẫn vào con hẻm tối tôi chợt nhìn thấy một cái xe bán hủ tiếu gõ đang đậu ở chỗ cột đèn nên liền chạy lại mua ăn, chỉ có điều ông bán hủ tiếu dường như không thân thiện với tôi lắm, thấy khách mà ổng không mời chào hay hỏi han gì cả, thôi mà cũng kệ, tôi chỉ việc vào ăn nhanh cho xong rồi về ngủ thôi, tôi gọi món rồi ngồi xuống ghế và đợi, mọi khi đi qua con hẻm này vào buổi tối thì tôi thường đi xe đạp, không ngờ chỗ này mới sập tối mà trông nó âm u đến vậy.

Lúc ấy tự nhiên tôi cảm thấy buồn ngủ vô cùng, nếu không vì đói thì giờ này tôi đã ngủ ngon lành ở nhà rồi, mắt nhắm mắt mở một hồi thì trên bàn lúc này từ đâu đã có sẵn một tô hủ tiếu nóng hổi, thấy vậy tôi lấy đũa muỗng ra lao vào ăn như chết đói vậy, dù ăn rất nhiều nhưng tôi lại không cảm thấy vị gì hết, giống như chẳng có gì đi vào bao tử tôi cả, thấy lạ nên tôi đứng bật dậy rồi nhìn xung quanh, ông bán hàng lúc nãy đã biến đi đâu mất, cảm thấy có chuyện gì đó mờ ám nên tôi đã kiểm tra cái xe bán hàng, tôi hoảng hốt và ngã xuống đất khi nhìn thấy một cái đầu người đầy máu bên trong nồi nước lèo đang sôi sùng sục cùng với đống hủ tiếu đang nhão ra kia, tôi dụi mắt liên tục để chắc là mình vẫn đang tỉnh rồi lấy điện thoại ra nhưng chỗ này lại không có sóng. Bất thình lình một tiếng hét thất thanh vang lên khiến tôi giật bắn cả mình, từ trong bóng tối của con hẻm lúc này xuất hiện một bóng trắng với cái miệng rộng toác cùng đôi mắt trắng dã nhìn rất kì dị, nếu không nhìn nhầm thì phía sau cái bóng đó tôi còn thấy một cái xác người đang nằm vất vưởng nữa. Tôi đứng đờ người một lúc rồi cố gắng lấy lại bình tĩnh, lùi lại một cách chậm rãi và quay người lại rồi chạy nhanh hết sức có thể dưới ánh đèn yếu ớt của chiếc điện thoại nhằm thoát khỏi con hẻm đó, chạy một hồi thì tôi cũng ra lại đường chính và suýt bị xe chở hàng tông trúng nữa, nếu không nhờ bác tài nhanh trí thắng gấp thì chắc tôi đã tan thành trăm mảnh rồi, ông ấy xuống xe và mắng một trận rồi mới hỏi chuyện tôi, đầu óc tôi khi ấy rối mù cả lên, cứ nói nhăng nói cuội khiến ổng bực mình rồi lên xe đi mất.

Tối đó tôi không dám ngủ một mình vì vẫn còn bị ám ảnh về con ma dị hợm ấy nên đã ở nhờ nhà thằng bạn vài ngày, đợi khi nào bình tâm thì sẽ về lại nhà trọ, sau chuyện đó cứ mỗi lần trông thấy mấy cái xe hủ tiếu gõ ở mấy con hẻm tối tối thì tôi lại thấy lạnh cả người, cái cảm giác đó lạ lắm, cứ như là bị ám vậy. Từ đó trở đi tôi không còn dám ăn đêm nữa, nếu có thì chỉ ăn những chỗ đông người mà thôi, chuyện xảy ra ngày hôm đó tôi cũng không kể cho ai cả vì tôi biết chắc sẽ chẳng ai thèm tin những câu chuyện hoang đường như vậy đâu, bản thân tôi cũng chẳng bao giờ tin vào mấy chuyện ma quỷ hay tâm linh nhưng những thứ mà tôi đã thấy đêm hôm đó thật sự khác xa mấy kỹ xảo trong phim, hình ảnh một cái bóng trắng nhuốm đầy máu kì dị trong con hẻm tối tăm ấy đã in sâu vào tâm trí tôi, liệu những thứ mà tôi thấy có đơn thuần là ảo giác do cơn đói sinh ra hay không ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN