Những câu chuyện ma có thật được kể lại - Con chó trắng đêm rằm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
535


Những câu chuyện ma có thật được kể lại


Con chó trắng đêm rằm


Tôi vốn không phải là kẻ mê tín dị đoan, càng không phải là kẻ tin sái cổ vào những thứ mơ hồ, công việc tạm thời hiện tại của tôi lại càng không cho phép tin vào những thứ đó. Nhưng người ta nói có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Ma quỷ, âm dương… vốn dĩ nó là những thứ mà người Việt ta chịu ảnh hưởng của tàu khựa nhằm trấn an tinh thần giúp con người có thêm niềm tin át đi những nỗi sợ mơ hồ để yên tâm làm việc hơn.
Những gì tôi viết sau đây không phải là mị dân hay tuyên truyền dị đoan mà chỉ là những ghi nhận qua sự quan sát, gặp phải trên đường tuần tra ban đêm, gió thì dĩ nhiên là có nhưng chỉ khoảng 15-20% tăng thêm sự kì bí.
Đi đêm có ngày gặp ma, ấy vậy mà công việc tạm thời của tôi thì lại toàn đi vào ban đêm, giấc sớm cũng 21h, trễ thì cũng 23h kéo dài cho đến 3-4h sáng hôm sau. Đình thần Bình Quới nằm ở Linh Đông Thủ Đức tôi cũng chưa vào, chỉ đi ngang qua thấy cổng ghi như thế, cổng đình ở đường Linh Đông, đi vào trong cái cổng đó là đi tắt băng đường ray qua PVĐ, chỗ đấy có đèn đường nhưng leo lét, lại gần khúc cua đường ray xe lửa, không khí ảm đạm, xéo bên kia đường LĐ lại là con đường dắt vào khu đất đỏ có cây cầu sắt bắc ngang, ban đêm đi ngang cây cầu sắt bé tí đường đất, từ đình đi vào đường đất đỏ quẹo phải đi về công an phường, quẹo trái đi ra 1 khu nhiều nhà to nhưng âm u lạnh lẽo, ngay đó là 1 đống nhà hoang nát bươm, chỗ này ngay ngã 4 kha vạn cân – phạm văn đồng – đường linh đông, rất nhiều “gà”, có lần đuổi theo tụi bán “đá” lẻ vào trong nhà hoang này thì mất dấu, những ngôi nhà ẩm thấp hôi hám trên tường chi chíut vết đạn nghe cs khu vực nói hồi xưa chỗ này xã hội đen thanh toán, bắn nhau chém nhau toán loạn, ở đây trên những ngọn dừa vắt vẻo những tàu dừa khô kêu kẽo kẹt, rùng mình kinh khủng.
Hôm đó tổ tuần tra đang ngồi ăn mì trên phường, đó là 1 đêm rằm tháng 3/2014, cũng không hẳn rằm nữa mà 17 âm rồi nhưng trăng vẫn rất sáng, nghe tin báo ở khu đình có 1 bà già đang đập phá nhà mình và cười khóc điên loạn, chúng tôi lập tức lên đường, đến nơi thì dân tụ tập cũng khoảng 15-25 người, hàng xóm không à, thấy công an tới nên họ lủi thủi về nhà, phần vì khuya phần vì mất công bị hỏi han vớ vẩn nên họ về nhà, chỉ còn lại 4 công an, và bà già đó, bà quần áo xộc xệch, mắt điên dại cứ lấy tay cào vào cửa nhà mình, miệng gầm gừ hè hè :
– h h h h ừ…m m mở c c cửa rrrrrrra !!! h h h hừ hè hừ
Bên trong nhà ánh sáng đèn thờ leo lét, nói về bà này, chồng bà đi buôn trên mạn Lâm Đồng rồi mất tích không về, bà ở vậy nuôi 2 đứa con, suốt cả mười mấy năm nuôi con tảo tần, 2 ae nhà đấy cũng thương mẹ nhưng sức học chỉ bình thường, hết cấp 3 rồi đi làm công nhân, rồi đột nhiên không hiểu sao 2 đứa đều nghiện ngập hút chích, 1 đứa phê thuốc rồi lao xuống con rạch ngay cầu sắt chết, mấy tuần sau con em cũng thơ thẩn rồi bị xe lửa tông nát bấy người, bà già trở nên điên loạn, hàng xóm nói trước khi 2 con bà nghiện, bà đi chợ rồi mang về 1 con chó trắng đẹp lắm, con chó rất khôn nhưng hiếm khi sủa, suốt ngày chỉ ở nhà mặc dù cổng mở nó cũng không ra đường, từ ngày con chó về thì không hiểu sao bà có tiền, không nhiều nhưng đủ gọi là có dư chút đỉnh, ngay cả khi con bà nghiện ngập nhà bà vẫn như thế, chả sụt tí tiền nào.
Người ta kể cái hồi 2004 đó đêm đêm người ta hay nghe chó nhà mình sủa nhát gừng về đêm rồi im bặt, từ từ con chó nào cũng yếu yếu dần đi rồi chết, mà lúc chết thì cứ bủn ra hôi thối kinh khủng, có nhà thấy con chó đứng trước nhà sủa nhát gừng rồi vào nhà cụp đuôi cứ nằm lì 1 chỗ đến tối thì chết, tiếc của định thịt thì ôi thôi, con chó mềm nhũn và rất thối tanh tưởi, chó chết dần dần không phải đồng loạt nên người dân không nghĩ là có gì đó kì bí. Chỉ duy nhất con chó nhà bà này không sao, sau khi 1 con chó nữa chết, nhà chủ tiếc quá đem đi thiêu thì đột nhiên con chó nhà bà cắn đứt xích rồi bỏ đi.
Rồi thế là con bà nghiện, mà chúng mới chơi đã nghiện nặng chỉ trong vòng mấy tháng là đã lảm nhảm 1 mình phê thuốc tỉnh dậy cứ ngồi cười khềnh khệch như tâm thần, bà khổ tâm hết sức nhưng không báo công an. Bà sợ người ta đem con bà đi cai nghiện để rồi bà ôm cái sự sai lầm đó, con bà chết đứa nào khám nghiệm tử thi cũng thấy trong dạ dày có lông chó, ma tuý thì chơi liều cực nặng. Bà đột nhiên trầm tính sống khép kín lại, thờ cúng nhiều hơn, có mấy đứa cháu họ dưới quê lên học và làm công nhân ở với bà, có lần bà lên phường làm giấy cho mấy đứa cháu đó thừa kế căn nhà, bà thở dài rồi nhìn ra cổng uỷ ban:
– ki ki về nhà đi đứng đó làm gì….
Trở lại với hiện tại bà như hoá điên, 3 đứa cháu khép nép vào công an sợ hãi:
– cô ơi huhuhuhu cô ơi đừng vậy mà
Rồi chúng chắp tay vái trời phật, 1 đứa nói với chúng tôi: “em đi gọi thầy” rồi nổ máy xe đi, tôi mạnh dạn đẩy cửa ra thì bà vẫn đứng đó cào vào không khí vô hồn như kiểu đó là bức tường vô hình chứ không phải là cửa sắt. Rồi đột nhiên có con chó trắng chạy từ phía con đường bên kia ngồi xuống sủa nhát gừng, bà im lặng nhìn con chó miệng lắp bắp:
-kkkk kkk kk i ki kiiiii
Anh tổ trưởng thì lấy tay vỗ vào bà:
– cô ơi, cô, cô tỉnh táo không, nhìn con này
Bà vẫn nhìn ra bên xéo kia đường, con chó nhìn tụi tôi gầm gừ sủa rồi bỏ chạy. Đúng lúc này sư cô tới, vừa xuống xe cô đã “nam mô bổn xư thích ca mâu ni phật” rồi lầm bầm tiếng gì đó. Chúng tôi chắp tay cúi chào cho phải lễ, sư cô vẫn lầm bầm đọc tay trái niệm trước miệng, tay phải đưa ra búng búng cái gì đó, bà già ré lên rồi ngồi bịch xuống, 2 đứa cháu gái xà vào ôm bà, bà ngất lịm, anh tổ phó bay lại anh giật mình nhìn bọn tôi đầy sợ hãi nhưng miệng nói “không sao đâu”. Rồi sư cô nói:
– mô phật! Các thí chủ tốt nhất không nên ở đây, 4 anh công an này, tôi biết các anh là người vô thần, nhưng sự việc tối nay quá nhiều rồi, chả phiền tôi có thể đưa nữ thí chủ và người thân vào chùa tịnh đêm nay được không?
Anh tổ trưởng chắp tay đáp lễ:
– mô phật, thưa sư cô, người phụ nữ này đã ngất đi, bây giờ đưa bà ấy lên trạm xá sơ cứu rồi để 2 cháu gái cô ấy xử lí ạ
– vâng anh nói chí phải
Rồi anh tổ trưởng nổ máy xe hơi, thằng H và tổ trưởng, 1 đứa cháu gái, 1 đứa cháu trai, 1 ni cô đưa bà già lên trạm y tế, ở lại căn nhà đó còn tôi và tổ phó, sư cô với đứa cháu gái lớn. Sư cô rút trong tay nải ra 1 số lá bùa, tôi với anh tổ phó ở lại để trông nhà chờ cho người thân về giao lại thôi, nghề của bọn tôi không cho phép tin vào những thứ đó, rồi sư cô dán lá bùa lên hết các cửa và cửa sổ, lại lấy mấy tờ giấy màu đỏ khác đốt cũng với 1 thau muối, gạo lấy trong bếp, thấy vậy nên tôi cũng vào phụ, anh tổ phó thì đi ngó nghiêng xung quanh, xong rồi sư cô cầm hạt tràng đi xung quanh nhà rải đều gạo muối với tro tàn của tờ giấy xung quanh nhà, cứ đến cửa hay cửa sổ sư lại lầm bầm:”nghiệp chướng, nghiệp chướng” rồi cô ngồi giữa nhà đọc kinh, cháu bà già ngồi theo, tôi miễn cưỡng ngồi theo cho phải lí, sư đọc kinh, rồi có tiếng sủa giật lại, đang đứng gió thì ở cửa gió thổi vào, nhẹ nhưng lạnh ngắt, sư vừa dứt bài kinh đến 15p, 2 chân tôi ngồi xếp bằng tê rần, tổ phó thét lên gọi tên tôi:
-B….., ai đi xuống đây, không xuống tao bắn
Tôi lao ra rút súng, luống cuống cặp đèn pin vào súng theo hướng tổ phó chỉ đèn giương súng thì thấy bóng đen từ nóc nhà bà già nhảy xuống, không hình như là màu trắng mới đúng, từ nóc nhà cấp 4 chừng 3m thôi nhảy xuống nhưng không nghe tiếng động rồi bỏ chạy, nó chạy về phía bên kia đường, tôi và tổ trưởng rượt theo, lúc đó gió lay cành cây xào xạc lạnh ngắt, đuổi theo cái bóng đó thật mệt, nhưng nó có vẻ lạ, nhìn ra hình người nhưng nhỏ bé lại như kiểu có đuôi hình như vừa chạy vừa cười, đuổi đến cây cầu sắt thì mất tích, tổ phó nhìn tôi xanh mặt ông thở hổn hển gác tay qua vai tôi định bắn thứ gì sau lưng tôi nhưng súng không nổ, tôi quay lại thì thấy cái bóng đen đó cúi xuống bò thành con chó trắng gầm gừ, nó cười như sủa, tôi sợ đái ra luôn, không khí thì cứ như có cái tủ lạnh phà vào, giật mình tôi sờ lấy hạ bộ tay dính đầy nước vuốt lên mặt mình thì rùng mình thấy tôi đang ngồi bệt xuống đất, anh tổ phó thì đi dật dờ như thằng say ra chỗ cầu sắt, nhưng không thấy con chó đâu, tay ảnh vẫn lăm lăm khẩu k54, tôi sợ quá đưa tay xoa vũng nước ..ái dưới đất rồi lao theo ảnh xoa lên mặt ảnh, ảnh cứng người rồi đẩy ngã, chỉ khoảng 1 phút sau anh định thần lại, nhưng 1 phút đó là 1 phút dài kinh khủng của tôi, sợ hãi, run rảy, tôi tháo hộp tiếp đạn của ảnh và của tôi ra, vừa lúc ảnh định thần lại được và ói ra rất nhiều buông câu chửi thề:
-dm dm dm dm dm
Lúc này thì anh tổ trưởng và thằng H tới, nhìn 2 ae ngồi bệt đất đỏ, quần tôi sũng nước, 2 người kia không khỏi thất kinh, lại dìu, thằng H lôi tôi đứng dạy bất ngờ buông ra chửi thề:
– Dm dm sao nóng vậy, cc cái ve áo mày, sao nóng vậy
Tôi sờ lên thì quả là nóng nhưng không đến nỗi bỏng tay. Định thần lại 4 người lên xe về nhà bà già cách đấy chừng 600m, lên xe tôi kể từ đầu đến cuối những gì còn nhớ, 2 người kia nửa tin nửa sợ, về đến nhà bà già thì sư cô vẫn còn tụng, đợi 10p thì cái quần nó khai kinh khủng, sư cô nói:
– ta biết rồi, 2 thí chủ gặp may đó, những việc âm dương như này ta không dám nói cho các cậu nghe, thôi thì việc nhà nữ thí chủ này tôi cũng làm xong.
Chúng tôi chắp tay tạ lễ sư cô. Đứa cháu đưa sư cô phong bì, sư cô không lấy mà bảo mai đi mua đồ ăn tặng người nghèo vô gia cư
Rồi sư cô chắp tay mô phật chúng tôi, chỉ vào ve áo tôi:
– mô phật, mấy cậu nên giữ cái này phải thật cẩn thận, nó là bùa hộ mệnh của các cậu đó.
Rồi từ biệt, đường ai nấy đi, lúc này đứa cháu khoá cửa và lấy xe đi theo ni cô, ni sư về chùa, trên đường về chúng tôi ai nấy đều khó hiểu, ai đã làm gì, bóng đen trên nóc nhà nhảy xuống là gì, sao anh tổ phó muốn bắn thứ gì sau lưng tôi, rồi anh định nhảy xuống rạch nữa, hôm sau về lắp đạn mã tử vào 2 súng vẫn nổ, viên đạn đầu trong băng của ảnh cũng nổ. 1 loạt việc khó hiểu xảy ra chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, anh em nhìn nhau rùng mình không nói nên lời, tôi vẫn băn khoăn 1 đống câu hỏi không có câu trả lời ….
Ngoài lề, tháng 8/2014 bà già chết, đúng vào ngày chết của con gái bà, trong miệng bà có nhúm lông chó, ngôi nhà cấp 4 được dỡ đi, mảnh đất được cán xi măng thành mảnh đất trống
Nhị Xuân Hóc Môn là 1 vùng đất nằm ngoài rìa thành phố, đi từ quốc lộ 22 đến bệnh viện xuyên á quẹo vào, hoặc đi đến ngã 3 Giồng chạy lên cầu lớn, nơi đây đặt trại cai nghiện ma tuý tập trung của thành phố, nhiều trùm giang hồ số má của thành phố cũng phải về đây cai nghiện, hoặc tập trung hoặc tự nguyện. Do đó hàng trăm cs thuộc nhiều lực lượng như cơ động, giao thông, ma tuý, hình sự… được giao nhiệm vụ chốt chặn tuần tra ở đây, sợ học viên cai nghiện trốn thì ít, mà sợ đệ tử đám giang hồ thấy vùng đất này hẻo lánh mà tập trung làm càn. Đến thời điểm hiện tại thì lực lượng đã rút, các thím google hàng trăm cảnh sát bảo vệ trại cai nghiện là sẽ ra.
Trại cai nghiện nằm biệt lập giữa con đường dẫn từ cầu Lớn ra bệnh viện Xuyên Á gần trại là 1 tịnh thất kế bên là nghĩa trang, ở dọc con đường đó là con sông được đào từ lâu lắm rồi. Bãi phóng sanh của tịnh thất là nơi âm u lạnh lẽo, đặc biệt trưa nắng trang trang mà vẫn có cảm giác có đám sương nhẹ tụ lại là là trên mặt nước.
Hôm đó tôi lên thăm thằng bạn học chung, nó rủ đi uống cafe ở tít ngoài Giồng, tại quán nghe được 1 số người dân địa phương kể về đêm qua đi câu cá bị ma dắt. Đại loại chuyện là thế này:
– ông P hay đi câu cá đêm, đêm đó ông đi câu nhưng câu hoài câu hoài không được, cá thì đớp bóng, nhiều. Rồi đột nhiên có người đi câu, ú ớ gọi ông ra hiệu như đi theo mình, đêm hôm 1 mình nên ông cũng thấy có bạn câu nên thu cần đi theo. Ông này lại ngay bến phóng sinh câu, ông P tự thấy ớn lạnh nhưng nghĩ lại cảm giác giật những con cá lên ông thèm cái cảm giác trĩu nặng đầu cần, ông thèm cảm giác phê phê đó cực kì.
Đến nơi này câu thì cá lên rất đều tay, ông khoái chí, nhưng tuyệt nhiên người bạn câu mới thì chả nói gì, ông này câu lại chả có, chỉ ngồi gật gù:
– này ông câu đây không sợ mang tiếng sát sinh hả – ông P lên tiếng
– u ơ ơ u ú – ông kia chỉ ú ớ như người câm, ông P thì nghe ông này nói “ừ không sao đâu”.
Rồi ông P châm thuốc, cái thú câu đêm rít thêm hơi thuốc thì còn gì sướng bằng, nãy giờ người bạn gật gù ông P nghĩ người ta buồn ngủ bèn lại mời, người đàn ông này mặc bộ đồ như ông đồ ngày xưa, ông P lấy làm lạ, lay thì ông này người lạnh toát, bất ngờ ông này quay lại, trong ánh đèn đường vàng vọt hắt lại ông đồ mặt xám xịt người ướt sũng nước, ông không có con mắt, 2 hốc mắt đen trùi trũi, miệng thì há ra không có răng nhìn ông P cười hềnh hệch. “Hế hế hế hế hế”!!!
Bất thình ông đồ chìa tay, đôi tay gân guốc da bọc xương lạnh như nước đá nắm lấy tay ông P ú ớ gì đó. Ông P hét toáng lên aaaaaaaaaa. Ông đồ đứng lên quàng vai như muốn dìu ông P xuống sông, ông P dãy ra chạy thục mạng rồi gục xuống lúc nào không hay…..
Sáng hôm sau người ta đến tịnh thất để thiền, trong lúc dọn dẹp vệ sinh người ta thấy ông P gục bên nấm mộ đất vô danh, người ông ướt như mới dầm sông lên, trong giỏ cá ông thì toàn là đá xanh, tức tốc bế ông vào xuyên á cấp cứu, sau đó ông tỉnh dần nhưng người sợ hãi một nỗi sợ không nói nên lời!
Bẵng đi 4-5 ngày sau đó thằng bạn tôi gọi điện
– B đi xem gọi hồn không
– tao không đi đâu, 3 cái trò đó…. như kiểu ảo thuật, sư chùa, cha đạo cúng tế mà lớn trong địa bàn thì xuống xem cho phải lễ thôi.
– mày điên quá, xem thôi chứ đâu phải mày cúng bái gì trong đó đâu, vụ này nhà ông P bữa đi uống cafe làm, nghe nói giờ ông cứ cười hề hề hề suốt ngày. À mà mẹ tao mới kiếm được mớ ốc bươu, bữa đó mày off phải không, xuống đi coi rồi về làm bữa ốc nấu chuối xanh đậu hũ, thêm ít chân gà nướng uống với rượu ngô của lão H mèo (ngoài lề – H là ông anh lớn hơn tụi tôi 3 tuổi, người dân tộc mông ở yên bái, là lính ma tuý, 1 tay trinh sát ngoại tuyến khét tiếng, tụi tôi gặp và thân nhau hồi ra Hà Nội tập huấn, tuy là trinh sát nhưng mê tín kinh khủng, ông đang theo án lớn nằm vùng ở đây cũng được mấy tháng)
Nghe đến ốc chuối xanh đậu hũ tôi liền alo cho H mèo hẹn nhau đổi ca off 2 ngày nữa làm chuyến Hóc Môn. Hôm đó là 1 ngày nắng gắt nhưng không khí lại rất ngột ngạt đường lại kẹt xe, đi từ 2h chiều mà mãi tới 5h mới tới nơi, mệt, mệt lắmmmmmmm điện thoại thì reo lên tục tới chưa, tới đâu rồi, tao đợi mày nêm nếm thôi đấy… Vừa thèm vừa mệt thì còn gì … điên máu hơn các thím nhỉ
Tới nơi thì lễ cúng đã gần xong, ông P bị trói bằng chỉ đỏ, cười điên dại, nhưng ông không thể nào giật bung chỉ được (lạ thật), lão thầy cúng mặc bộ đồ như trương long triệu hổ phim bao công, đang ngồi xếp bằng lầm rầm thứ tiếng gì đó, những đệ tử của tịnh thất thì ngồi đọc kinh vang 1 góc trời, hương khói bay nghi ngút.
Lão H mèo nhìn liên láo, hình như lão có linh cảm xấu về 1 thứ gì đó, trời thì nổi gió, không phải là ầm ầm rồi mưa bão như mọi người nghe kể đâu, gió động nhưng không phải động tất cả, chỉ có bến phóng sanh là nổi gió. Đoạn lão H mèo dúi vào tay 2 tụi tôi 1 lá bùa xếp vuông màu vàng “ấn đền Trần mang vào tí trả lại anh” ôi mẹ ơi, còn đòi lại nữa chứ !!! Bựa man )) thế rồi lão thầy cúng quỳ trước ông P cúi lạy, rồi ông quay lại nói:
– không nhập được, vong chết đuối không nhận lễ, nó bảo trong đây có phong ấn (tôi nghĩ là mấy thứ lão H mang trong người với đưa 2 bọn tôi) những ai mang phong ấn thì thắp hương đi cho vong nhận lễ để cứu lấy người đàn ông đáng thương này
Có ông H thắp, ông lườm tụi tôi “có tao, có sư thầy không sao đâu”. Đoạn tụi tôi thắp lên lư hương chùa tịnh thất vái 3 vái.
Lão thầy thấy vậy lại rồi rì rầm, H mèo cũng rì rầm tiếng dân tộc mình, rồi lão thầy cúi phải đến 6 7 lạy
– xin vong hãy nhận lễ, tha cho người này, ông lỡ phạm vào điều cấm kị, vong muốn gì chúng tôi xin làm theo hết
Rồi ông sai đệ tử rải tro từ trong lư hương đều hết bến phóng sanh, ông tiếp tục rì rầm đọc 1 thứ tiếng lạ, ông P đã hết cười, ông chuyển qua nhìn lườm sắc lẹm vào hư không, đột nhiên H mèo kéo 2 tụi tôi sát lão, nhìn lão vừa sợ gì đó nhưng rất bình tĩnh như kiểu đón nhận chấp nhận, tay lão siết chặt chiếc nanh.
Trời bắt đầu dao động, trên mặt sông ngay bến phóng sanh 1 làn khói sương bắt đầu tụ lại, mặt nước bắt đầu rộ lên cá nhao nhao đớp bóng, vồn vã cả 1 khúc, trong tịnh thất đột nhiên lư hương cháy bùng lên, sư thầy và đệ tử đọc kinh rầm rầm.
Ở bến bất ngờ, trờ ơi!!! Thật kinh khủng, rùng mình ớn lạnh, tôi không tin vào mắt mình nữa, ở đám tro rải đó, có bước chân đi lên nhưng tuyệt nhiên không có ai, rồi ông P cười:
Khà !!! khà !!! khà !!! Khà !!!
Sau đó lư hương tắt, nhang cháy hết nửa ngọn ngang cong queo.
Rồi ông P gục xuống ngủ, ngáy ầm ầm, H mèo thì mắt nhắm tịt sợ hãi, sư thầy tới xoa xoa ông P cắt chỉ đỏ, ông P ngồi dạy như mới ngủ 1 giấc ngủ say, sư thầy chỉ ra nấm mộ xanh vô danh đó, trên mộ không ai biết, không ai hiểu sao lại có con cá chép đen đang nằm dãy trên đó, sư thầy bảo ông P đem ra thả, thầy bắt ông P và người nhà từ giờ đến lúc ông P qua đời không được ăn cá nữa.
Ông P ra bến sông thả thì bất ngờ ông té ùm suống sông, tụi tôi chạy theo định nhảy xuống cứu thì đã có con ông nhảy trước (con ông và đệ tử thầy cúng rải tro đứng ở bến nãy giờ) lôi ông lên. Lên bờ ông sợ hãi run rảy quỳ lạy, người nhà ông quỳ theo, rồi trời nổi gió, giật mạnh và rít liên tục rồi lại thôi, yên bình.
Tôi vẫn không thể nào tin nổi lại có bước chân từ dưới sông lên, lên xe đề máy 3 thằng lên xe đi về.
Về nhà H mèo đòi ấn
– ê trả anh
– trả cái gì
– ấn
– em vứt đi rồi
– đừng đùa, trả không (bẻ tay tôi)
– á á đau, em trả, đùa tí, à mà này anh H – tôi tiếp lời, sao hồi nãy anh nhắm mắt lại vậy, bộ có ma thật hả
– có đâu, tao sợ đấy hâhhaha
– vậy mà em cứ tưởng…
Trong đầu tôi vẫn không thể hiểu nổi: có thế giới bên kia không, tại sao ông P lại bị vậy, vết chân kia thì hết thảy ai cũng thấy nhưng ai đi, ông P to khoẻ thế sao lại chịu sự trói của mỗi sợi chỉ, và quan trọng nhất là con cá chép đâu ra, lúc ông P té xuống có phải do lôi xuống dằn mặt không ….
Ốc nấu chuối giòn thơm, lá tía tô nồng nàn bên li rượu ngô cay do chính người Hmông nấu thật tuyệt vời, mồi ngon, bạn hiền, 3 chúng tôi nói về chuyện nghề, về những nguy hiểm ngoài mặt đường, rồi quên bẵng đi những chuyện liêu trai vừa gặp ….
Sau ngày hôm đó, ngày mà anh và cô ấy chia tay nhau…
Cô ấy luôn luôn theo dõi và lưu giữ mãi những gì thuộc về anh… Tới khi anh yêu người khác, dù người ta tốt với anh và anh yêu người ta hơn cô ấy… Nhưng cô ấy vẫn cứ nghĩ rồi anh sẽ quay về… Hàng ngày trôi qua, cô vẫn cứ ghi từng dòng chữ nhắc về anh, dù anh biến mất hoàn toàn trong cuộc sống cô nhưng cô vẫn chờ anh quay về…
Cho tới khi…
– Anh và người anh yêu kết hôn – Cô chỉ cười nhạt và chúc phúc cho anh… Rồi bỗng một ngày nọ, cô nghe tin anh có chuyện, cô đã tìm anh và mong anh quay về… Anh chỉ nói rằng :” Giữa cô và tôi chưa có bắt đầu làm sao có kết thúc?” – “Làm ơn tha cho tôi..”
– Rồi ngày anh có đứa con đầu lòng, anh hạnh phúc bao nhiêu thì cô đau khổ bấy nhiêu… Cô đã tìm tới vợ anh và nói cho vợ anh biết rằng :”Cô từng có con với anh” – nhầm phá hoạ hạnh phúc của anh. Nhưng cô đâu biết rằng vợ anh chỉ mỉm cười và nói :”Tôi biết tất cả sự thật, chị đừng vậy nữa… Hai người chưa bao giờ bắt đầu sao lại tự làm khổ bản thân chị chứ?”. Cô lặng im và cười…
Ngày anh được đứa bé thứ hai, anh được một cặp hoàng tử công chúa, anh vui lắm… Cô vẫn thế, vẫn dõi theo anh, kể với mọi người rằng anh từng như thế như nọ với cô, mọi người chỉ nhìn anh như kẻ phụ bạc & một thằng đểu…
Hôm đó, cô đi ngang nhà anh, cô thấy con anh, đứa trẻ chạy lại xin quả bóng từ chân cô. Cô nhìn nó thật lâu, vì nó quá giống anh… Cô bắt đứa trẻ gọi cô là mẹ – đứa bé khóc thét và chạy về mẹ nó – vợ anh giật mình khi thấy cô nhưng vẫn cười hiền và nói :”Chào chị!”… Vừa lúc đó, anh xuất hiện – anh hoảng hốt chạy lại phía vợ anh và nói :”Cô muốn gì?” – cô cười và quay đi, nước mắt cô trào ra và cô chạy thật nhanh cho tới khi dừng lại… Cô đã nằm ngay bên đường, một người đàn ông lạ đã đỡ cô khỏi chiếc xe – mọi người ùa lại và quan sát – có cả anh và vợ anh… Cô thất thần nhận ra đó là người mà ngày xưa – cô và anh ấy từng có một mối tình kéo dài 5 năm sau đó cô đã chia tay để yêu anh…
Sau hôm đó, gia đình anh đã hoàn toàn được sống trong yên bình hạnh phúc – nhưng riêng cô, đã cười nhạt nhoà nhìn di ảnh người yêu cũ trên bia đá vẫn nhìn cô bằng ánh mắt ngày xưa – ánh mắt mà cô nhìn anh.
Giới thiệu nhân vật
Phương: chàng trai 25 tuổi bị lôi kéo vào đường dây buôn bán bạch phiến.
Thuỷ: người yêu thuở nhỏ của Phương.
Linh: vợ của phương.
Tín mực: chủ quán nước, dân 2 mang và là người yêu Thuỷ nồng cháy.
Xoáy nước dưới chân cầu đá!!!
Cầu “bộ đội” là tên của cây cầu đá bê tông nằm ở tân phú trung, huyện củ chi, nằm ngay bệnh viện xuyên á và rất gần nhị xuân trong nhật kí tuần tra 2. Đến bệnh viện xuyên á đi vào sâu tận cùng của khu công nghiệp tân phú trung, đến 1 con đường đất đỏ heo hút không điện, không nước, chỉ có con kênh đào thẳng tắp và rừng tràm, bình bát hoang dại. Nơi này là điểm nóng về buôn thuốc lá lậu và ma tuý, thậm chí cả vũ khí nóng. Vì đồng tiền mà những món hàng cấm, buôn lậu đem lại nên các đối tượng ở đây sẵn sàng “chơi” tới bến, thời kì đầu hầu hết các lực lượng tụ tập ở đây ngăn buôn lậu ma tuý, thuốc lá, khung cảnh hết sức huyên náo, do sự trấn áp mạnh mẽ nên hiện tại tình trạng đó đã giảm bớt nhưng vẫn luôn có 1 trung đội cscđ túc trực ở đây.
Hồi đó, khi mới ra trường, nhận lệnh nên tôi – lính mới lõng bõng đi hỗ trợ…
Đó là 1 ngày mưa to tầm tã, trời đã mưa được 2 ngày, mưa bong bóng, nhận lệnh tôi và H mèo tức tốc lên đường (giới thiệu ở kì 2, lúc này H mèo mới vào tuy nằm án khác nhưng có mắt xích ở đây nên H mèo xin đi theo để nắm tin).
Đường đất đỏ lại mưa to tầm tã quất vào rát cả mặt, chiếc xe máy cà tàng xiêu vẹo lầm lũi tiến vào địa điểm. Đến nơi vừa thu xếp chỗ ở, là 1 căn nhà cũ xây từ thời bao cấp, bé tí như lỗ mũi nhét trong đó là 1 trung đội cscđ và hơn 12 “khách”. Vừa ráo cơn mưa, ăn vội hộp cơm đã nguội ngắt, H mèo ra hiệu đi theo lão để nắm địa hình. Vùng đất hoang vu hẻo lánh tưởng chừng như dữ dội giữa trận chiến của con người thì nó cũng ẩn chứa bên trong những câu chuyện mơ hồ ảo ảo của tâm linh và 1 thứ người ta vẫn gọi là: ma.
Giáp mặt !!!
Rảo bước trên con đường sình lầy đất đỏ, sau cơn mưa không khí trong veo trời nhập nhoạng tối con đường cạnh bờ sông hết sức u ám. Ánh đèn pin của chúng tôi cứ như là bị màn đêm nuốt chửng, mới có 6.20 tối thôi mà…
Cứ đi vài bước những con chim không biết chim gì vỗ cánh phành phạch bay lên, hú hét như tiếng cười. Người gan dạ nhất cũng phải giật mình ớn lạnh, rảo bước lên cây cầu đá bê tông H mèo tay lăm lăm khúc cây:
– sợ đéo gì, ma với chả cỏ
Vừa dứt lời 1 con rắn hổ lao ra ngóc đầu bành mang phì phì. H mèo dừng bước, tôi và lão cùng rọi đèn vào con rắn, nó đen trùi trũi và có đôi mắt đỏ hỏn nhìn tụi tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. H mèo lùi lại cầm cây xua đuổi. Con rắn vẫn ngỏng đầu nhìn cảnh báo “tụi bay đừng vào đây”.
Nhìn con rắn bò xuống kênh dài ngoằng, đen trùi trũi H mèo chép miệng tiếc rẻ: giá mà …. rồi lão cười ha hả
– sợ vãi đái mà còn gồng!!! Tôi ghẹo
– mày không s …
Chưa kịp dứt lời thì 1 tiếng “soạt” “rắc rắc rắc” như cây đổ rồi có 1 “cái gì đó” rơi cái “bịch” rất mạnh, 1 mùi thối của bùn bốc ra, rùng mình nổi hết da gà.
Trên cầu, ừ ở giữa cầu 1 hình hài màu đen lù lù xuất hiện. Theo như kí ức còn đọng lại nó cao khoảng 1m7 hình dạng con người nhưng chân tay rất gầy, qua ánh đèn pin 2 mắt nó bình thường nhưng to và trắng hơn, cách nhau khoảng 10m thôi. Nó đứng nhìn tụi tôi, nó nó: nó nó nó nó không có m m mi miệ miệng…. tôi run lên. Bám chặt tay H mèo, lão gồng cứng người. Hình hài đó đứng trân trân nhìn tụi tôi, 2 thằng gồng cứng người, lấy hết dũng cảm H mèo hét lên yaaaaaa!!! Lăm lăm khúc cây lên “thịt” nó. Tôi cũng vụt cây vũ ra làm 3 khúc lao theo H mèo mặc dù lúc đó chả hiểu tại sao mình chạy theo.
Hình hài đó như thể nó có phép teleport phụt 1 cái đứng ngay thành cầu, nhảy xuống kênh và không quên để lại tiếng thét ai oán xen lẫn tiếng cười hả hê: hế hế hế hế hế !!! Rọi đèn pin xuống kênh, 1 xoáy nước ở đó – giữa 1 dòng kênh phẳng lặng ….
Về đến căn nhà nát bươm, tổ cscđ vừa đi tuần về, nhìn 2 đứa mặt tái mét, cảm đám nhìn nhau không nói nhưng trong lòng thì hiểu nhau 1 thứ gì đó. Tôi buột miệng:
– trên cầu…
– ừ trên cầu có … tổ trưởng của cscđ chặn họng tôi nhưng không nói nên lời
1 chiến sĩ cscđ thốt lên: mấy ông chỉ nghĩ bậy bạ làm gì có ma trên đời, rõ là yế…. Ai !!!! – cậu ấy tự dưng bị chặn họng và hét lên, nhanh như cắt lấy đèn pin rọi ra cửa sổ….
Hình hài đó, đứng ngoài cửa sổ nhìn vào và … nó cười the thé, cả đám, gần 30 con người ai ai cũng ngó ra cửa sổ và rùng mình. Tiếng khuy lát cạch cạch vang lên ….
Tiếng súng kéo khuy lát lạch cạch vang lên, đèn pin chiếu rọi ra cửa sổ, hình hài đó đen như bôi nhớt và đang nhỏ dọt xuống nền cỏ. Sau lưng hắn là rừng tràm mọc dại hiu hắt ảm đạm
Đoàng !!!!!!!
1 phát súng vang lên, khô khốc, trong phòng đặc quánh mùi thuốc súng, tiếng cành cây gãy rắc rắc…. hình hài vụt mất. Tự dưng trên nóc nhà tiếng vỗ cánh phành phạch của đàn quạ
– Quạ ạ ạ ạ quạ ạ ạ ạ quạ ạ ạ ạ
Đã có anh em vãi cả ra quần. Đêm đó là 1 đêm dài của gần 30 con người, cắt cử nhau gác đêm nhưng hầu như ai cũng không ngủ, 1 nỗi sợ hãi mơ hồ. Sáng sau, trong cơn mê dại của 1 đêm chập chờn, tiếng bàn bạc vang lên, ai ai cũng thấy chuyện đêm qua. Tất cả cùng đi ra phía sau căn nhà nát ngắm nghía:
– hôm nay không tuần nữa, cử 1 tổ ra chốt ngay ngã 3 sông thôi, anh em dọn sạch đống cỏ dại này cho đến sát bìa rừng.
Rồi ai nấy lao vào việc, H mèo có tin báo nên lão lủi thủi đi, đạp xe ra căn nhà gần nhất đó mua xăng về đốt cỏ. Đạp mãi, đến cả nửa tiếng mới thấy có cửa hàng tạp hoá.
– chị ơi bán em ít xăng – tôi lên tiếng. Sau vườn 1 bóng dáng nhỏ nhoi đang hí hoáy giặt đồ, ngó thấy chị đang giặt cái xu-chiêng màu đỏ bầm nữa
– ơi anh đợi em tí – chị chủ quán lên tiếng, vùi tay vào thau nước cho bớt xà bông rồi chùi chùi vào mông quần chị chạy lại . Ôi!!! Chị chạy, cặp tuyết lê trắng ngần căng mọng khẽ tưng lên theo từng bước
– anh lấy bao nhiêu ạ.
– chị cho em đầy can.
– 30 ngàn 1 lít nhá :oop:
– dạ – tôi đáp gọn, chị thật xinh mũi dọc dừa, đôi mắt tròn nâu hạt nhãn, đôi môi đỏ mọng quyến rũ. Thấp thoáng dưới cổ, các giọt mồ hôi thi nhau chảy xuống, bò lên phần ngực đầy đặn trắng trẻo chỉ muốn bung ra khỏi lớp áo …
– hình như anh không phải dân ở đây – chị dò hỏi
– em là sinh viên nông lâm đi thực tập về đây lấy tư liệu động thực vật chị ạ – giật mình đáp đại, không biết chị có thấy tôi đang nhìn lên ngực chị không ?
– thế mà tưởng anh là công an – rồi chị chỉ lên phía xa cây cầu – đó đó, mấy ảnh chốt ở đó đấy.
Tôi đáp:
– em mới xuống hồi nãy, đi ngang đâu thấy ai đâu
– lại bố ráp rồi – chị lầm bầm trong miệng
– ở đây có bán đồ ăn không chị
– có mì trứng, ăn không
– dạ lấy em 1 tô
Rồi tôi ngồi đợi chị làm, chị ngoảnh đít quay vào nhà làm mì, để lại mùi xà bông đang giặt dở, mùi mồ hôi nồng nàn của phụ nữ trẻ, í ẹ đâu đó hương xăng.
– mì tới đây, uống gì không, làm luôn, nhìn thư sinh quá, dân thành phố phải hông, có người yêu chưa – rồi chị khẽ bụm miệng cười
– cho em 1 chai coca nữa
Đúng lúc này thì Phương, chồng của Linh đi đâu đó về, thấy khách gã cũng chả thèm quan tâm, rửa ráy qua loa, gã vào trong nhà, tiếng cười đùa đôi vợ chồng trẻ còn son :”anh này, kì quá mới sáng sớm, người ta nhìn thấy kì lắm”.
Rồi gã lại đi ra bật tivi lên xem, nằm võng đung đưa hỏi tôi thăm dò vài câu mật khẩu:
– chú em xuống đây mua tràm hả ?
– không, em là sinh viên nông lâm, xuống lấy mẫu vật của 20 loại cá về nghiên cứu
– vậy hả, anh tên Phương, em ở đây lâu không, bữa nào rảnh hẹn anh, anh dắt chú đi câu – gã chủ động làm thân.
– em sáng đi tối về, thu thập đủ mẫu rồi thôi, à mà anh ơi, ở đây có ma không – tôi hỏi dò
– có ma tuý ấy hâhhaaaaaaa, ừm mà có ma hay không thì anh không rõ, nhưng ở đây lắm cái lạ, đêm hôm sông nước cứ bì bõm nhưng không có ai …
Tôi cắm đầu ăn hết tô mì rồi trả tiền đạp xe về, chốc chốc lại ngoái lại coi gã có đi theo không, về đến nơi cũng 11h trưa, cỏ dọn gần xong và chất đống, đổ 1 ít xăng lên đốt. Sát bìa rừng tràm, 1 móng nền nhà cũ hiện ra, cạnh đó 1 gốc cây cổ thụ đã bị chặt lâu lắm rồi ….
Cố gắng tống thêm tô cơm chả lấy làm ngon lành gì do những gã đực rựa nấu, đại uý già lên tiếng:
– hồi nãy tao có hỏi mấy người già, chuyện đêm qua ấy, tao nghĩ không có gì đâu, người lớn dặn giờ anh em làm cái lễ, để thêm mấy cành dâu trong đây, cơm xong thì anh em đái vào cái xô rồi rải đều xung quanh nhà, tí tao lên chùa lấy thêm lá bùa về, công tác chốt chặn, tuần tra chiều nay trở lại bình thường, rõ không ?
Tất cả đồng thanh “rõ”
Tôi lên tiếng hỏi anh:
– ở gần đây có vợ chồng kia bán tạp hoá, chồng tên Phương…
Đại uý già:
– Phương là kẻ 2 mang, vừa cấp tin cho anh em, vừa ăn chặn của đầu nậu, anh em nhiều lần muốn khuyên nó chơi trò này có ngày chết không có đất chôn, em lính mới phải cẩn thận, em quen nó như nào nói anh nghe.
Và tôi kể lại, đại uý già khuyên tôi vài điều….
Chiều nắng gắt trên vùng hẻo lánh nhưng dữ dội này, ở giữa cây cầu đá bê tông gần nhà nát, xoáy nước vẫn hút rột rột, mặc dù dòng kênh phẳng lặng yên bình. Bùa đã dán, cỏ dọn đã đốt, cơm đã nấu, tưởng chừng đêm nay là 1 đêm yên bình ngủ ngon, nhưng tôi đã lầm.
Đêm!!!
Đêm xuống chỉ lẳng lặng tiếng cá đớp bóng, ếch kêu ộp ộp nhưng không to. Đâu đó tiếng chim lợn kêu éc éc éc đầy ma mị. Bất ngờ tiếng vọc nước lõm bõm, những ai còn thức nghe theo tiếng vọc nước mà rọi đèn, chiếu lên trên cầu, không phải 1 mà là 3 hình hài đứng vờn nhau, rồi nhảy xuống, lại leo lên, rồi lại nhảy xuống. Bất thình lình có tiếng cười hê hế, ngoài cửa sổ, 1 hình hài nữa đứng chỗ hôm qua, ở trên gốc cây cổ thụ, đứng cười …..
…..
Hình hài đó đứng cười, lần đầu tiên tôi nghe cái giọng cười hả hê đến rợn người. Anh em đang ngủ có kẻ phải bật dậy, H mèo tay cầm chiếc nanh có lẽ là nanh hổ, miệng lầm bầm tiếng dân tộc….. rồi hình hài đó thét lên vụt biến. Phía xa, xéo bên trái ngôi nhà nát, ở trên cây cầu đá, 3 hình hài đó nhìn vào nhà rồi nhảy xuống ….
H mèo trấn tĩnh mọi người không quá hoang mang, chỉ là ảo giác. Mình là cảnh sát không được nao núng trước những thứ ma quái vớ vẩn này, ngày mai tôi sẽ lên chùa thỉnh thày về để anh em yên tâm…
Đêm đó trời đổ mưa, mưa không to nhưng dai, suốt cả 1 vùng tiếng quạ kêu, tiếng chim lợn thét lên ai oán, dế gáy và ếch nhái gọi bạn tình hoà vào nhau thành 1 bản hợp xướng ma mị. Chốc chốc độ nửa tiếng đến 1 tiếng trong cơn ngái ngủ lại có tiếng lộc cộc như gõ cửa. Rồi mọi người chìm sâu vào giấc ngủ ….
Hôm sau H mèo đi thật sớm, gã đi cho rõ đến trưa thì đánh xe về chở theo 1 người đàn ông trắng trẻo lểnh khểnh, sau 1 lúc dò xét từ cây cầu cho đến xung quanh ngôi nhà chúng tôi ở, người đàn ông đó giở đồ ra cúng bái, hô hào khí thế rồi ngồi khóc tu tu …????
Đoạn ông cắm bó nhang lầm rầm ê a khấn bái như hát tuồng. Bó nhang bùng cháy và ông quỳ xuống vái. Xong xuôi tất cả ông đứng dạy thở phào:
– các cậu lên đây chạy cứ rần rần (ý ông là 4 tiếng đổi ca gác 1 lần) nên thần cai quản vùng này muốn trêu ghẹo thôi, thần đã nhận lễ và hiểu cho các cậu, duy chỉ có cái này (chỉ vào gốc cây bị chặt sau nhà) …
Ông ngưng 1 lúc
– ngày xưa có 3 con khỉ bị xích ở đây, rồi chiến tranh bom rơi đạn lạc khiến tụi nó không trốn đi được, chết tức tưởi, vừa rồi tôi cúng mà bọn chúng vẫn nghịch ngợm lắm, thần đã nhốt chúng lại rồi, khổ nạn, khổ nạn. Chỉ sợ lúc nào chúng trốn ra lại quấy các cậu nữa.
Tiếp đó ông lấy bó nhang dụi tàn thành bột rồi rắc đều xung quanh gốc cây – tôi trấn rồi, đừng để thứ gì dơ bẩn dính vào đây.
– tôi cũng chả giúp gì cho các cậu được nhiều, thôi thì tôi dán hộ mấy lá bùa cầu an, cầu trời đất phù hộ cho các cậu.

Sau vụ đó thì tôi nghỉ 2 ngày, gọi điện anh em thì mọi chuyện ổn cả, nhưng sao buổi tối vẫn có 1 cái gì đó kì bí không thể tả nổi.
Như đã hẹn tôi đi gặp Phương, gã đang hí hoáy đóng chuồng gà. Tôi liền xà vào phụ, rõ đến trưa mới xong, lúc này thì Linh cũng ngủ dạy. Có lẽ đêm qua vợ chồng son hì hục cả đêm cô mời tôi ở lại ăn cơm. Cũng chả có gì, chỉ là nồi canh chua cá lóc thơm lừng. Lúc Linh cúi xuống, cặp tuyết lê căng mọng khiêu khích chỉ muốn giật tung ra khỏi bộ đồ ngủ hello kitty hồng nhạt. Sau bữa cơm Linh ngúng nguẩy đi vào nhà rửa bát để lại mùi hương thuần khiết của phụ nữ
Trên chiếc club cà tàng tôi và Phương tiến vào rừng, đúng như tôi dự tính nằm trên con đường của dân buôn lậu, không có người nhưng dưới những lùm cỏ là chiếc xuồng lá. Tay lăm lăm con dao chặt cây mở đường, tôi như có chuyến dã ngoại sinh thái. Đống cá bắt được đêm nay anh em nấu canh chua ăn, đang nghĩ về bữa tối thì 1 con cú ở đâu bay ra vỗ cánh phành phạch, bất ngờ mất đà Phương ngã xuống con rạch nhỏ…. 1 con “nưa” (dân gian đồn con nưa là con của con rắn hổ và con trăn, nó có 9 mắt 9 mũi có mùi rất hôi thối và ẩn chứa trong mình bí ẩn tâm linh, nhiều truyện về ăn thịt nưa bị chết, các thím search trên trang của vtc có 1 series về con này) bò qua và quấn lấy đùi hắn… Ú ớ không nên lời bật dạy dũ mạnh ra, con nưa rơi tõm xuống nước ngóc đầu lên phì phì:
– bỏ đi! Nưa đó – hắn gàn tôi
Lúc này là 3h chiều, đụng mặt con nưa mới giật mình … Lạc ở đâu mất rồi. Rừng tràm bát ngát mọc dại cứ hun hút. “soạt” “soạt” “hí hí hí” âm thanh ghê rợn ở đâu xuất hiện, tôi và Phương tựa lưng vào nhau nhìn ráo rác, từng đàn chim vỗ cánh phành phạch bay qua, 1 con khỉ nhảy phịch xuống đất nhìn tụi tôi
– quái!!! Vùng này lấy đâu ra khỉ – Phương nói rồi lao lên hù nó, nó bỏ chạy nhảy phắt lên cành cây rồi lẩn vào rừng
Linh cảm không tốt nên tôi bảo Phương về “lạc mất rồi cố gắng tìm đường thôi”. Mới giữa chiều mà trong rừng tràm cứ lạnh lẽo và tối tăm thế nào, men theo con rạch nhỏ xíu, thấy vết cây chặt là biết đúng đường !
Bỗng!
1 người đàn ông màu bận đồ ngày xưa (kiểu võ phục karate) đứng cứ tần ngần ở trước. Phương chùn bước níu tay tôi:
– chiều rồi sao cụ không về nhà ạ – tôi hỏi
Ông không đáp mà chỉ cười “ha ha ha ha ha ha” rồi chui tọt vào rừng. Phương sợ hãi chạy thục mạng, tôi cũng chạy theo rồi hắn ngã, bên trái hắn là 1 cái ụ đất xanh cỏ có gốc nhang đã bạc màu. Quỳ xuống hắn khấn:
– tụi con là kẻ đi rừng vào đây kiếm ít mật và cá về sống qua ngày, không biết đã phạm huý, chỉ có con cá mong ngài nhận giúp
Ngài là ai tôi cũng không rõ, chỉ thấy Phương thành khẩn tôi đưa rọ cá cho hắn, hắn móc trong đó ra con cá lóc to nhất để lên, cắm thêm 3 điếu thuốc làm nhang, vừa đứng lên thì bỗng con nưa hồi nãy, tôi nhớ rõ vì đuôi nó có vết đứt còn máu. Nó phì ra, Phương sợ hãi chạy thục mạng, là con nhà võ không được đi quay lưng, tôi đi giật lùi ngó con nưa, nó chồm tới cuốn chặt con cá lóc….
Đi theo bóng Phương ra đến con đường mòn cụt chỗ để xe, hắn đứng đó kéo thuốc trấn tĩnh và hình như hắn khóc, người run lẩy bẩy. Trút hết rọ cá cho tôi “ăn được con nào thì ăn, anh đ’ dám lấy đâu” rồi đi về – lãng xẹt và sợ hãi, trên con đường mòn về hắn cứ sợ con nưa đuổi theo, hay giữa đường con khỉ, có khi là ông già hồi nãy lao ra chặn xe…
Đến nhà hắn cũng gần 6h, trời chỉ mới tắt nắng nhưng còn sáng lắm, sáng hơn trong rừng tràm hồi nãy cơ, múc nước rửa tay, Linh mời tôi ở lại cơm tối, từ chối khéo, Linh cau có nhìn tôi, Phương thì rít thuốc liên tục, nhìn hắn tỉnh táo hơn rồi. Linh tiễn tôi ra về, bờ môi mọng nước ướt át, giọng nói thỏ thẻ, bộ hello kitty đã được thay bằng chiếc áo sơmi xanh ngọc bó chặt lấy bộ ngực căng tròn đầy sinh khí… Phương quả là người đàn ông hạnh phúc.
Về đến căn nhà nát, quăng đống cá xuống và trình bày cho tổ trưởng, H mèo về địa hình và khảo sát được những gì, có nhiều thông tin quý giá giúp phá án nhanh hơn. Ở ngoài anh em hò nhau làm cá vui um trời. Bữa cơm muộn màng vào 8h tối, ai cũng háo hức trước đặc sản mà rừng mang lại. Đang vui ngon miệng bộ đàm báo:
– có 6 chiếc xuồng lá chở hàng đang chạy qua chốt, có vũ khí nóng ….
Chưa kịp dứt anh em bỏ bát đũa loảng xoảng vào mang đồ, đèn pin sáng rực cả khúc ngã ba sông
– tụi nó kia kìa, chuẩn bị
Tiếng ca nô rền vang, trên bờ motor cũng nổ máy xình xịch. Tụi nó quay đầu bỏ trốn. Tôi, 2 người nữa và H mèo tức tốc đuổi theo, đuổi được 1 quãng khá xa thì bọn chúng gạt ra sông lớn tẩu thoát.
-,Mẹ nó, mình sớm quá, chỉ 5 phút nữa thôi
Với gã công việc là trên hết, 1 niềm đam mê cháy bỏng, là người luôn vực dạy đồng đội những lúc yếu nhất
– về thôi – tôi khoác tay
Đêm trên vùng hẻo lánh heo hút, ai cũng đẫm mồ hôi lần bước trên con đường đất đỏ dọc bờ kênh. Bên cạnh là hàng rừng tràm, bình bát, tre mọc lẫn lộn.
Phía trước có người. 1 “người” đàn ông đi dật dờ như say rượu. Vùng này làm gì có dân.
– anh kia đứng lại, đêm hôm đi đâu đây.
– hi hi hi – ông đó cười rồi bỏ chạy, tiếng cành cây xào xạc.
Tụi tôi tức tốc đuổi theo, hắn chạy nhanh lắm rồi cặp hông vào con đường mòn cụt lủn. Ập vào thì 1 mùi hôi thối xộc ra, 1 tràng cười hê hế rồi tiếng thét kinh hoàng ai oán. Tuyệt nhiên không có ai trong đó…..
Qua ánh trăng mờ nhạt. Là nấm đất hồi chiều tôi gặp, con cá lóc đã chết khô queo và 3 điếu marlboro cháy rụi hồi chiều mới cắm ….
Giật mình ngã ngồi bệt xuống đánh rơi cả đèn pin. Qua ánh đèn pin ảo diệu con nưa đang cuộn tròn trên nấm đất. Nó thở phì phì mùi hôi thối tởm lợm. Bất giác ….
Tôi suy nghĩ nếu như chuyện đó có thật, con nưa bị chém ở đuôi – người đàn ông đi dật dờ như bị thương …. Đang định thần cầm cây xua đuổi con nưa hoặc tìm cách rút lui an toàn thì có ánh đèn pin của người đi soi ếch, chích cá rọi tới. Người đàn ông đó là Tín mực, cao, đen, vạm vỡ rắn chắc, từng bắp thịt nổi lên qua mỗi đường cử động. “Mấy anh đừng lùi từ từ ra” – Tín mực la lớn.
Hắn đi tới cầm cây tre chích điện con nưa, nó phì phì đáng sợ, cái mùi thối tanh tưởi không chịu nổi xực ra rồi bò trốn vào trong rừng, tiếng nó trườn qua cây cỏ rào rào ….
Nhìn 4 gã đàn ông tay súng, tay roi điện, Tín ngầm hiểu ra chúng tôi là ai, hắn từ biệt rồi lủi xuống kênh, không quên câu lầm bầm chửi thề trong miệng, có lẽ hắn tự trách mình điều gì đó…
Đường về nhà nát sao mà xa xôi và âm u hiu quạnh quá, mồ hôi vã ra gặp những cơn gió sông lùa lên lạnh buốt. Chúng tôi cứ có cảm giác hàng cây sau lưng xà xuống, kẽo kẹt kẽo kẹt !!!
Từng đàn đom đóm lập loè dập dìu bay qua lại. Ếch kêu cùng cá quẫy đáng lẽ là những cảnh yên bình, nhưng trong cảnh “bi đánh lô tô” như này ai mà yên cho nổi.
Cuối cùng cũng đến căn nhà, tu cạn cốc rượu trắng cho quên đi cơn sợ con nưa, ai mà chả có nỗi sợ trong người. Trong cơn mê man vừa mệt vừa say tôi nghe H mèo ngồi lầm bầm gì đó. Gã lan man gì mà tới đây chơi thôi, không làm gì đến rừng đâu ….
Sáng sau H mèo đá tôi thật mạnh :” mày biết con nưa hôm qua không?”
Tôi ngái ngủ:
– dm mới sáng sớm, đêm qua ông ma mị cái gì thế.
– con nưa hôm qua nó về, nó bảo đừng phá nó nữa.
– ông bị điên hả, nưa sao biết nói
– à không, người đàn ông, ổng bảo con nưa là do ổng hoá thành, ổng đi rừng bị chết, rồi đất cứ thế vùi lên, uất hận không siêu thoát được ổng hoá thành con nưa, phàm ai quấy rầy đuổi hoài không đi, thì ổng sẽ hại chết
– rõ vớ vẩn H mèo ơi, ông mê tín quá rồi đó …
H mèo trầm ngâm, gã châm thuốc rồi kéo từng hơi thật dài và buồn. Kệ gã suy tư tôi nằm xuống tiếp
– mày không đi thôi, tao cúng cho ổng – H mèo tự vấn – hồi nhỏ tao theo mấy già ở bản đi rừng rồi, những người này tội lắm.
Gã lại châm thêm điếu nữa:
– ông ấy không có hại mình đâu, chả qua là …. thôi đi làm phước thắp cho ổng nén nhang.
– mà sao ông biết ?
– đêm qua ổng về đây nói chuyện với tao ….
Rồi H mèo đánh xe đi, đến chiều muộn gã chở người đàn ông hôm trước về, mang theo nào là hình nhân, đồ cúng, trái cây. Vào bếp luộc con gà rồi tôi cũng nhiều chuyện đi theo.
Có lẽ đây là câu truyện kì dị nhất mà tôi thấy từ trước đến giờ.
Men theo con đường đất đỏ dọc bờ kênh, qua 1 số ngôi miếu nhỏ tí đổ nát rồi quẹo vào con đường chiều nọ tôi đi do thám, bọc vào con hẻm cụt ập vào đoàn người đi theo nấm đất đó, con cá chết khô và 3 điếu thuốc tàn. Bày đồ cúng ra, đệ tử của người đàn ông đó đội khăn trắng, ngồi thiền trước nấm đất mắt nhắm nghiền.
Mỗi người 1 việc xúm vào bày đồ cúng, hình nhân ra…
Thầy cúng bắt đầu niệm rầm rầm. Gió lay cây xào xạc. Học trò ông thầy bắt đầu xiêu vẹo rồi ú ớ, thầy cúng liền dán 1 dải giấy màu vàng lên trán anh học trò, anh này bắt đầu nói, giọng nói ồm ồm pha chút gì của gió:
– đa tạ các ngài, ngày xưa đi hái mật rừng, lạc rồi chết bỏ xác nơi đây, gia đình cũng li tán, âu là cái hoạ …
– theo như lời ông nói đêm qua, sao ông cứ hiện lên doạ chúng tôi – H mèo lên tiếng
– tôi nằm đây đã lâu lắm rồi, nhiều lần muốn nhờ người giúp đưa cốt về, nhưng mọi người sợ hãi xua đuổi, dần dần tôi sinh uất hận đuổi hết mọi người đi để có chốn yên xác tu hồn.
Ông thầy cúng lên tiếng:
– bây giờ chúng tôi làm lễ cầu siêu cho ông, mong ông có thể để cho họ làm việc …
– cũng được thôi, nhưng tôi đã nằm đây lâu, trở thành ma chốn này, muốn làm lễ siêu thoát, phải cần rất nhiều thứ thì thần rừng mới bỏ qua và và và
– và gì ông cứ nói …
– phải có kẻ thế mang
Nghe đến đây ai nấy đều xanh mặt, lạnh buốt sống lưng. H mèo lại nói:
– ông đã về xin tôi, bây giờ lại nói thế, hoá ông là yêu nghiệt sao..
Cậu học trò ôm mặt khóc:
– tôi nào có muốn thế, nhưng thế giới âm có những cái không thể nói được. Cậu có thể yểm bùa, nhưng rồi khi bùa bay đi, sẽ có kẻ khác lại phải nằm lại nơi đây, muôn đời muôn kiếp. Muôn đời muôn kiếp ha ha ha ha ha ha !!!
1 chàng cười ghê rợn vang lên, bó nhang rực cháy, cậu học trò nằm bệt xuống đất. “Ổng đi rồi” thầy cúng tiếp lời “việc trấn yểm nằm quá sức của tôi, thôi thì để thuận theo âm dương …”
Dù không tin nhưng thế giới siêu hình vạn trạng, có những thứ không thể giải thích được.
Bỗng cành cây rào rào như mưa, con nưa bỗng rơi “bịch” xuống đất, thở phì phì. Ai nấy bất ngờ lùi lại, kéo theo cậu học trò vẫn mê man.
Thần rừng đuổi chúng ta đi đó – ông thầy kêu lên, lúc này cậu học trò cũng tỉnh, ú ớ gì đó, mọi người lùi lại từ từ, tôi toan lao lên đập con nưa thì ông thầy gàn tay lại “ĐỪNG!!!” Ông niệm gì đó, tay chụp lấy không khí búng búng (gọi là bắt quyết)
Bỗng con nưa dựng cổ lên như rắn hổ – 1 điều hết sức lạ đối với loàn trăn. Lưỡi nó thè ra mút vào đỏ lòm. Hơi thở hôi thối nhìn chúng tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Tiếng ông thầy đọc chú càng to hơn, con nưa ngoan ngoãn bò lên nấm mộ, rồi trườn vào rừng, trước khi đi nó còn quay đầu lại thở phì phì 1 cái lườm quýt.
Ai nấy đều kinh ngạc những gì xảy ra, rồi đốt tiền giấy, hình nhân cho người đàn ông xấu số kia, ông thầy cúng nói ông ta đã đi rồi, thần rừng vừa xong muốn lên bắt để thế chỗ ông ta …

Tối muộn H mèo về, ông thầy đòi xuống ở ngoài kia tự đi về. Không cho tao chở, gã chép miệng rồi lấy báo ra đọc.
Liêu trai, mơ hồ ảo ảo là những gì tôi cảm nhận trong buổi chiều đó. Thế giới có những điều mà con người chưa thể nào khám phá ra. Trong những dòng suy nghĩ không đâu vào đâu. Tôi nhớ về những ngày thời sinh viên chơi cầu cơ, bói đũa. Hồi đó không tin nhưng vào đây, khi đã ra nghề va chạm với cuộc sống có những thứ mà hàng đêm ám ảnh vào giấc ngủ… rồi tôi ngủ đi lúc nào không hay.
Giữa giấc ngủ chập chờn có tiếng thét lên ngoài cầu đá:
– CÓ NGƯỜI CHẾT ĐUỐI !!!
Vùng mình tỉnh dạy chúng tôi chạy ra, kẻ vẫn còn mớ ngủ, dưới quần vẫn còn dựng đứng
Đèn pin chiếu vào xé toạc màn đêm. Dưới cây cầu là ông thầy cúng. Ông ra đi mặt rất thanh thản.
Dưới cầu tiếng xoáy nước hút “rột” “rột” “rột”!!!!
Đó là 1 ngày nắng cháy da thịt, cái nắng khiến người ta chỉ muốn ngâm mình trong bể nước đá. Cũng đã trôi qua lâu kể từ ngày con nưa xuất hiện, ông thầy chết đuối và 1 đống truyện liêu trai, ai nấy đều đắm chìm trong nhiệt huyết tuổi trẻ, say mê trong công việc:
– … (… Là mật danh) nghe rõ trả lời – tiếng bộ đàm rè rè
– …nghe rõ – tôi bấm và nói
– tại T có tin tình báo có rất nhiều đối tượng đang tập kết hàng, vào lúc G sẽ di chuyển, không loại trừ có vũ khí, các đồng chí hết sức cẩn thận.
– …nhận đủ.
Tin báo về. Anh em tập trung lại bàn bạc, ai nấy hồi hộp cất mẻ lưới lớn nhưng trong đầu khi mà đã theo cái nghiệp nhà binh thì việc mỗi lần xuất quân ai cũng có thể ra đi mãi mãi. Hồi hộp lắm nhưng không sợ. Sợ thì biến – đại uý già quả quyết:
– có ai muốn ở nhà không!!!
1 sự im lặng nhưng máu lửa, ai nấy sục sôi ý chí, chỉ muốn lao ngay ra kia cất mẻ lưới, đối với chúng tôi lúc này, tiếng lịch kịch của còng, tiếng súng chỉ thiên khô khốc là những âm thanh ngọt ngào nhất. Êm dịu hơn lời du của mẹ hiền nữa.
– cám ơn các đồng chí, chỉ ít phút nữa thôi anh em sẽ lao vào nguy hiểm. Tôi muốn cám ơn 1 lần nữa vì đã sát cánh bên tôi những lúc nguy hiểm nhất.
– khỏi, khỏi em đi vì em không phải vì anh đâu – tôi lên tiếng.
Cả phòng cười ồ lên sảng khoái. Điện thoại của H mèo nhận tin nhắn “không có” lửa” đâu” (không có súng). Gã la lên, ai nấy thêm phần yên tâm. Mẻ lưới chuẩn bị cất, những con lừa đã bị dụ vào rọ …
3tiếng 17 phút trước giờ G
Tất cả đã chuẩn bị xong và lên đường trong đêm. Những người ở lại nhà thì phải tản ra sao cho “đề lô” tưởng vẫn còn ở nhà để không được lộ. Đêm hôm nóng nực. Trời tối đen và đom đóm dập dìu. Mọi người hành quân và đi theo bản năng, qua ánh trăng khuyết lập loè, nhớ lại địa hình mà ban ngày mình đã đi. Với chúng tôi lúc này ma cỏ có hiện ra thì cũng mặc kệ. Lòng quyết tâm lúc này đã lên cực đỉnh. Andrenaline được não tiết ra như muốn nổ tung
– đêm nay trên đường hành quân ra mặt trận, trùng trùng đàn quân tiến theo con đường của Bác – ai đó khẽ cất tiếng hát nhẩm trong miệng. Trên trời, chim lợn chốc chốc bay qua éc éc éc đầy ai oán ma mị.
Ở đời có những cái thú vị nhất theo tôi nghĩ:
1 đến trường nghịch ngợm với bạn bè.
2 lớn lên và được vợ, mẹ, chị tin tưởng, dựa vào mình như thể mình là siêu nhân có thể đánh bại mọi thứ.
3 là lính và được sát cánh với đồng đội những lúc nguy hiểm nhất.
Và tôi, H mèo cùng mấy chục con người nữa đang làm điều thứ 3 …
Sau 2 giờ băng rừng lội rạch, đỉa, muỗi, rắn chả thể nào cản bước, vào vị trí mai phục. Trước mắt tôi là dòng kênh tự nhiên sâu khoảng 1m rộng chừng 3m và kéo dài thẳng tít tắp. 1 bên rừng tràm 1 bên rừng bình bát hoang dại. 1 sợi cáp để chặt chân vịt xuồng ba lá được khéo léo dìm xuống. Chỉ 1 chiếc vướng là hàng chục chiếc khác vỡ đội hình dồn vào theo.
Thời gian chầm chậm trôi qua, ánh nắng chói trang muốn thiêu đốt tất cả, bên trong chỗ nấp muỗi thì vo ve kêu. Ăn vội thanh lương khô tu sạch bi đông nước. H mèo nhăn nhó:
– tao khó chịu quá. Tụt quần đưa ..ass mày đây đâm 1 cái
– giờ này còn giỡn được nữa ông thần – tôi cáu
– mày sợ không?
Tôi nhìn qua định trả lời hắn thì ôi mẹ ơi !!! 1 con rắn đang bò lên cổ hắn và ngóc đầu lên. Hu hu hu sợ vãi cả đái ra. Không thốt lên lời được, H mèo cũng cảm thấy có gì đang bò lên cổ mình, hắn đơ người không dám sờ. “Bốp”
– ôi dm Tiger Woods vừa đánh rắn ghi điểm rồi !!!
Thì ra lão đại uý già, ông cầm khúc tràm gãy vừa đập con răn bay đi theo kiểu đánh gofl, mặt lão hề không chịu nổi. Lão tiếp lời:
– đánh rắn phải đánh bằng cây, đừng đánh bằng kim loại. Nghe hôn…
Đằng xa có tiếng xuồng máy kêu. Qua ống nhòm … 8 chiếc tất cả. Đúng rồi!!! Đúng tụi nó rồi – tôi la lên
Anh em quên hết mọi thứ tập trung. Sợi dây cáp được siết lại.
1 phút …
8 phút …
23 phút trôi qua …
“Rắc” “rầm” chiếc xuồng đầu tiên bay qua vướng cáp bung luôn cả máy 3 chiếc sau bị vướng dồn lại 1 đống 4 chiếc sau giảm tốc độ. Chiếc cuối cùng cầm lái là “gà” của chúng tôi gài vào để khoá đuôi
Bọn chúng nhảy xuống coi có chuyện gì. Ai nấy nín thở, 1 thằng mò thấy dây cáp
– dm cái gì đây, hỏng bét rồ….
Đoàng !!! Đoàng !!!
– cảnh sát đây! Các anh đã bị bao vây. Đề nghị không được chống cự.
Đại uý già vừa bắn 2 phát chỉ thiên lao ra, anh nhảy ra theo. Thấy bị bao vây. Bọn chúng ùa chạy túa ra như vỡ chợ, phía cuối “gà đã” quay xuồng chặn ngang tắt máy. Anh đạp bay 1 thằng lên bờ lao theo bẻ tay kêu “cờ rốp” rõ to hét lớn “không được chống cự”.
Tên đó dãy đành đạch như cá. Tay trái khoá tay, đầu gối trái chặn giữa lưng, đầu gối phải chặn ở xương cụt. Hắn vẫn gồng vùng lên, anh vung nắm đấm tay phải bồi 1 cú ngay thái dương hét lớn “yaaaaaaa”. Tên đó ngoan ngoãn nằm im “ngáp”.
2 bên đánh nhau máu lửa. Mở đường sống bọn chúng điên tiết lên chống cự. Tiếng hò hét, chửi thề vang trời. Những tiếng còng tay lích kích vang lên.
Đoàng !!!
Thêm 1 phát súng nữa vang lên. Tôi đang hỗ trợ H mèo còng tay tên đầu sỏ thì 1 tên khác cũng là phó tướng nhóm này chạy đi mất.
Tôi lao theo. Thế thuận lợi, vung chân tôi thực hiện cú đá võ ngành. Nhắm ngay hàm nó. Khoá cổ chân đưa cạnh bàn chân ra, hông lắc nhẹ chân đưa lên sút và … “Cốp” 1 cú đá hoàn hảo. Hắn ngã bịch ra đất ôm mặt kêu la thảm thiết. Bay lại hắn tôi bồi thêm 1 cú đạp ngay hông, hắn nằm sấp lại. Bẻ tay và tôi còng 1 tay của hắn, đang còng tay còn lại thì “BỐP”. Mắt tôi hoa lên, óc buốt, rồi trời tối sầm lại…


– con đi theo ông nha – ông nội tôi bận bộ lễ phục hải quân lôi tôi theo.
– nhưng ông mất rồi mà, con bưng bát nhang cho ông mà.
1 khung cảnh tối đen lại ập đến.

Con chó cỏ nhà nuôi vẫy đuôi, tôi thấy mình lại là trẻ con 5 tuổi đang đuổi theo nó ngoài vườn. Trong nhà chị hai mặc bộ áo dài trắng, chắc mới đi học về cầm cán chổi chỉ mặt tôi “đi vào nhà ăn cơm”.
….
– 2 năm nữa nhóc muốn làm gì – Khanh hỏi tôi
Tôi chợt thấy mình là thằng nhóc lớp 10 đang ngồi căn tin với Khanh (người sau này là vợ tôi, tôi đã nói trong phần reply ở page 26-27 gì đó)
– em không biết nữa, em muốn trở thành tiếp viên hàng không, được đi đó đây.
Khanh bụm miệng cười. Khanh như thiên thần trong bộ áo dài trắng, 2 vạt áo cột lại nghịch ngợm.

Tôi đang lần đầu hôn Khanh làn môi nàng mềm và ướt mọng. Lưỡi nàng khẽ đưa qua ….tay tôi lần xuống bộ ngực căng tròn đó…
“BỐP” chị hai đánh vào mông tôi thật mạnh. Tôi lại thấy mình là thằng nhóc 5 tuổi, chị hai đang tắm cho tôi và chửi vì nghịch quá
….
– tỉnh rồi kìa – giọng nói của ai vang lên quen lắm mà tôi chả nhớ nổi, đầu đau như búa bổ, mắt muốn mở ra mà mở không nổi.
Rồi lại thiếp đi.
Cổ họng khô khốc tôi mở mắt được, thấy mình trong bệnh viện. Xung quanh không có ai. Có cái nút đỏ tôi với bấm vào rồi ngã ra và lại thiếp đi ….
Trong cơn mê man, tôi mơ thấy Khanh, nàng vẫy tay. Khanh mặc duy nhất chiếc áo xanh lá cây của tôi. Đôi chân tinh nghịch đang nhảy nhảy lên vẫy gọi. Và tôi chạy tới. Ôi tình yêu! Thứ tình cảm làm ta xao xuyến nhớ mong. 1 thứ cảm xúc hỗn độn tê tái lòng khi trao nhau những nụ hôn. Cái rụt tay bất ngờ khi ta lần đầu lỡ chạm ngực của bạn gái, 2 bên nhìn nhau bẽn lẽn thẹn thùng….
Tôi chạy lại bên Khanh rồi hôn nàng say đắm, vị môi ngọt ngào. Khanh ôm cổ tôi, nàng luồn tay xinh của mình vào tóc, giữa những ngón tay được sơn tỉa màu đỏ mận chín và vò tóc tôi. Tôi cảm nhận rõ cặp tuyết lê căng phồng trắng ngần ấy đang đập trong áo bằng cả con tim nồng cháy, giữa những hơi thở gấp gáp của đôi tình nhân trẻ . Đánh liều đưa tay xuống mông thì Khanh nũng nịu thỏ thẻ:
– kì quá nha!!!
Rồi Khanh lôi tôi đi theo. Tôi nhận ra “ủa sao mình lại ở trên cầu đá”. Khanh đang quay đi tôi nắm tay kéo lại:
– đi về đi!
Nhưng tay của nàng lạnh buốt và lại ướt ướt đang kéo tôi. Quay mặt lại thì!!! …..Là ông thầy cúng, Khanh đâu mất rồi mà lại hoá ra ổng, ổng nắm tay tôi. Khuôn mặt trắng bệch bèo nhèo xám ngoét. Và lão cười sằng sặc “hê hế hế hế hê hê hê”. Lườm tôi sắc lẹm. Nhưng đôi mắt lão vô hồn nhìn vào hư không, miệng cười ghê rợn rồi bất thình lình 3 bóng đen xuất hiện bên thành cầu đùa giỡn, lão buông tay tôi ra chạy lại thành cầu và ….nhảy xuống cùng với 3 bóng đen kia. Nước bắn tung toé.
Rầm rầm rầm !!! Tiếng cây đổ ào ạt. Nhìn về phía căn nhà nát thì con nưa đang cuộn tròn nằm đè lên căn nhà, nó to khủng khiếp và tự dưng nó cười “hí hí hí” xộc ra toàn mùi…cồn ???
Tôi lại thấy tối đen. Có ai đó đang vỗ mặt tôi, trên đầu đau buốt. Tôi cố hé mắt ra. Trước mặt là bác sĩ, ông kề ống hút vào miệng. 1 thứ nước mát lạnh sảng khoái đến tuyệt vời.
1 lúc sau tôi tỉnh dậy hoàn toàn, đầu băng kín và đau nhức khủng khiếp. Bác sĩ đã gọi anh em trong đội và gia đình vào. 3 ngày là khoảng thời gian tôi hôn mê (Sau này tôi mới biết trong lúc đang còng tên phó tướng thì 1 tên cầm khúc tràm phang mạnh vào đầu, may mắn tôi không bị gì cả chỉ ngất. Sau khi ngất thì anh em đánh nhau hò hét thêm 1 lúc rồi cũng bắt được trọn ổ. Lúc đó thấy đồng đội mình ngã xuống ai nấy đều điên máu lên và ra tay rất mạnh)
H mèo hỏi:
– mày tên gì
– em là … Anh là H mèo ở abc. Sao mọi người hỏi vậy, cho em xin thêm miếng nước.
Ai nấy thở phào nhẹ nhõm. Nhìn chị hai bụng bầu khệ nệ ở bên cạnh rưng rưng nước mắt tôi thấy mình thật có lỗi, kể lại trong lúc hôn mê tôi ú ớ và la hét nhiều lắm. Có lúc thốt ra thành lời “bưng nhang” “không đi đâu” làm mọi người rất lo lắng.

Sau gần 1 tháng nghỉ ngơi tại nhà tôi đã khoẻ lại và tự nguyện lên lại trên đó cùng với anh em.
Trong lần phóng ca nô tuần tra, có tiếng hát vọng cổ văng vẳng đâu đây nghe buồn tê tái:
…tiếng gõ nhịp cầu tre ai oán khúc tơ lòng
Chàng đi đánh giặc thiếp chờ mòn nước non …
Tiếng ai khúc khích bên dòng
Âm dương cách biệt chia lìa lứa đôi …
Giọng cô buồn lặng mắt nhìn xa xăm lặng lẽ chèo xuồng. Cô mặc bộ đồ bà ba nam bộ quần đen áo nâu giản dị. Bụng cô hơi nhô lên, có lẽ mang bầu 3-4 tháng rồi.
Chiều tà trên mặt sông phẳng lặng. Ca nô chạy đi để lại những con sóng vỗ bờ oàm oạp, chốc chốc trên mặt sông cá lớn lại quẫy nước văng tung toé, cò trắng bay dập dìu từng nhóm. Người đàn ông bản địa đi cùng dẫn đường lên tiếng kể:
– đã từ lâu rồi, khúc kênh nhỏ này kéo từ dãy rừng tràm qua cây cầu đá rẽ nhỏ ra 1 dòng bé tí nước trong vắt, dòng chính chạy thêm 1 lúc xé toạc khu rừng âm u này rồi đột ngột đâm sầm vào sông lớn tạo ra 1 cái ngã 3 chảy xiết. Đặc biệt ngay chỗ cây cầu đá không hiểu sao có 1 xoáy nước mặc dù dòng nước ở đó tĩnh lặng như tờ. Khắp cả vùng này xưa nay khi có ai chết đuối, lại ngay xoáy nước cúng bái thì lạ 1 điều xác sẽ nổi lên đây.
– Thuở khai thiên lập địa, vùng này hoang vu nhưng đất màu mỡ. Trên bờ thú dữ, trên cây trăn rắn treo, dưới kênh sấu lội. Con người thời đó chế ngự được thiên nhiên vô cùng khó khăn, gian khổ.
Ông ngưng 1 lát
– dân ở đây vẫn còn kể cho nhau hồi đó có con sấu to và dữ lắm. Ngay trên đầu nó có 1 hình tam giác đỏ hỏn như máu. Nó lội khắp vùng này cho đến miệt Long An. Bao nhiêu thợ bắt sấu đều bỏ mạng. Cho đến khi có 1 thợ sấu bị quần cho bê bết đang mò mẫm lên bến sông, người dân ùa ra kéo ổng lên nhưng có 1 sức mạnh vô hình không thể nào kéo được. Trong lúc thều thào lời cuối ông dặn dân làng phải đi mướn thầy về.
Dứt lời con sấu ở đâu to khủng khiếp nuốt trọn thân xác của anh thợ.
Đoạn dân đây phải góp vàng bạc đi thuê thầy nhưng tìm hoài, tìm hoài thầy nào hỏi xong, bắt quyết, gieo quẻ đều lắc đầu ngao ngán.
Cho đến hôm quan tri huyện trẻ mới quyết tâm phải trừ hậu hoạ cho dân an. Tài đức vẹn toàn, tinh thông thiên văn, nhiều gia đình giàu có muốn gả con gái cho dù làm thiếp cũng được cho tri huyện trẻ. Trai giới 1 con trăng, lấy cớ bắt phản nghịch ông xin triều đình thêm binh mã. Lựa ngày lành tháng tốt giờ thiêng. Tri huyện cùng binh sĩ, các bô lão trong vùng cúng trời đất, cắt máu ăn thề rồi gieo quẻ. Quẻ tốt ai nấy đều mừng rỡ, chỉ riêng tri huyện nhìn quẻ trầm ngâm rồi dựa trên vốn hiểu biết uyên bác của mình, ông lẳng lặng lấy áo mão vua ban, cắt máu mình nhỏ lên, xếp lại rồi cúng lên thờ tổ.
Ông dặn vị cao niên có tiếng trong vùng nếu có mệnh hệ gì với ông, đúng Ngọ thiêu xác ông cùng với bộ áo mão và xác sấu tinh, nghiền tro cốt rồi rải ở chỗ ông chết, sau đó lấy đá lót nền của đình làng xây cầu ở đây, tuyệt đối không làm sai, nếu không cả vùng sẽ phải chịu cái hoạ trời giáng. (Trong chiến tranh cầu đá bị bom dội sập, sau này bộ đội lên dựng lại bằng nhịp cầu bê tông, trụ cầu vẫn là đá từ ngày xưa).
Tất cả quan binh lên đường, trai tráng vạm vỡ vác giáo mác chạy theo. Tri huyện cởi trần đầu cột tóc thật chặt. Ông dội máu vịt lên người rồi lội ra kênh làm mồi nhử, 2 bên bờ tiếng người chạy rầm rập, cung tên, móc sắt được chuẩn bị. Cho đến mãi đêm khuya lắm khi mà những con đom đóm cũng đã mệt, đuốc 2 bên muốn tàn, tri huyện vẫn trầm mình dưới kênh. Đã có người ngủ gật trong cơn mơ màng đó, mùi hôi thối sực lên làm mọi người tỉnh giấc, đuốc đốt sáng trưng như ban ngày.
Dưới dòng kênh con sấu nổi lên bơi chầm chậm về phía tri huyện. Mắt nó đỏ lừ như 2 hòn than, qua ánh sáng của đuốc, trên trán nó có hình tam giác rỉ máu. Tri huyện không nao núng, hàng chục binh sĩ gan dạ lao xuống dòng kênh tay lăm lăm ngọn giáo.
Sấu tinh không lặn xuống giật mồi như thường. Nó tự tin lao thẳng vào con mồi há cái miệng to có thể nuốt trọn con trâu mộng tanh tưởi và hôi thối mùi xác người. Nó lao đến đâu thì móc sắt, cung tên, lao cắm vào người nó sâu hoắm, những sợi dây đó được cột chặt vào gốc những cây tràm cổ thụ.
Sấu vẫn chầm chậm lội lại phía tri huyện, dây thừng căng cứng, không thể tin những cây tràm cổ thụ lại có thể bị con sấu kéo cong, dường như những con người ở đây đang đối diện với 1 sức mạnh không phải đến từ tự nhiên nữa rồi
Bụp!!!
Bụp!!!
2 sợi dây đã bị con sấu kéo đứt, được đà nó lao tới dìm thẳng tri huyện xuống. Ông chỉ kịp thét lên, tay cầm mác chặt lia lịa rồi chìm nghỉm xuống vùng nước sâu thẳm.
Người ta ném móc xuống cà lòng kênh, tìm 2 bên bờ sông cho đến mờ sáng. Khi mà những ánh nắng đầu tiên ngại ngùng xuất hiện. Qua vết máu người ta thấy xác của tri huyện bị con sấu ngậm ngang người, thân con sấu chi chít tên, móc, tri huyện đã dùng mác chặt gần đứt đôi nó. Nhìn khung cảnh đó không ai cầm được nước mắt. Vợ ông chớp mắt trở thành thiếu phụ khóc không nên lời. Bụng cô lúp xúp nhô lên mang trong mình giọt máu của tri huyện.
Người ta khiếp đảm nhìn con sấu to khổng lồ. Hàng trăm trai làng và binh mã kéo xác sấu lên, sau khi cúng tại đình làng. Đúng lời tri huyện dặn, vào Ngọ khi vị già làng định thiêu thì bất ngờ xác sấu và tri huyện bùng cháy trên giàn. Trong lửa cháy rực đó người ta nghe tiếng thét kinh hoàng ghê rợn của ai đó rồi tràng cười sằng sặc “ha ha ha ha ha”.
Sau cái chết của chồng vợ tri huyện buồn bã, người ta thường thấy bà ra chỗ chồng chết ngồi khóc thương rồi hò vọng cổ.
…tiếng gõ nhịp cầu tre ai oán khúc tơ lòng
Chàng đi đánh giặc thiếp chờ mòn nước non …
Tiếng ai khúc khích bên dòng
Âm dương cách biệt chia lìa lứa đôi …
Được một thời gian sau thì cả nhà tri huyện và gia quyến của bà vợ lên Gia Định. Người ta bảo tri huyện hiện về nhập vào đứa con, bảo cả nhà phải bỏ xứ này đi vì ông đã phạm vào điều cấm.
Chỗ cây cầu đá xây xong thì bất ngờ có 1 xoáy nước hiện lên. Tri huyện đã lấy thân mình yểm lên con sấu tinh. Nhưng thỉnh thoảng con sấu vẫn lên bắt vạ xác người, rồi tha về chỗ xoáy nước hút hồn vía họ. – ông lão thở đai
Tôi khẽ hỏi:
– lẽ nào người phụ nữ đó ….
– à, không phải đâu cậu, câu vọng cổ đó chỉ là truyền nhau, khi buồn người ta hát vậy thôi, không phải vợ tri huyện đâu….
Ca nô lại tiếp tục rẽ sóng trên dòng kênh bát ngát 2 bên rừng tràm. Trên đời này không lẽ lại có những truyện như vậy ư. Ca nô rẽ vào ngã 3 kênh đó, chui qua cầu tiến sâu vào rừng tràm. Phía sau lưng xoáy nước vẫn cứ hút “rột” “rột” “rột” !!!!
Nhiều bạn inbox sao có những chỗ chả rùng rợn gì thì mình trả lời kì 3 này gồm nhiều phần nhỏ và ghép với nhau thì nó sẽ là 1 truyện ngắn đủ hết các yếu tố: ma quái, hình sự, tình yêu lãng mạn. Nhật kí tuần tra 3 kì 6: mặt trời lặn phía sau cây cầu đá.
….
Tháng 4/2015. Gần 3 năm kể từ ngày kết thúc chuyên án, tôi trở lại thăm cố nhân và hồi tưởng lại những kí ức mà suốt cả cuộc đời này sẽ không bao giờ quên. Gần 3 năm không dài nhưng cũng không ngắn, đủ để mọi người có 1 bước tiến triển mới trong cuộc đời. Với tôi những quãng thời gian lội rừng nuôi muỗi bắt đỉa đó là những gì đẹp nhất, thời gian như trôi lại thời ấu thơ với những thứ thân thuộc nhất: cỏ cây, chim thú, sông rạch…. 1 quãng thời gian ẩn rừng máu lửa hết mình, trải qua 3 năm nó chỉ như mới xảy ra ngày hôm qua.
Phảng phất đâu đây như 1 giấc mộng ….
Tôi lần mò đến nhà Phương nhưng nhà đã đổi chủ, chủ nhà mới cho tôi địa chỉ, cũng không xa nơi đây, nhưng không phải ở nơi rừng rú này.
Phương ngồi đó. Gã phiêu cùng điếu thuốc tàn với “Phượng buồn” hoài niệm về những kí ức mà chỉ mình gã cảm nhận được mặc kệ Linh đang nạt thằng con nghịch ngợm…. Say thuốc Phương thả lõng thân mình nhớ về …….
Năm đó Phương cũng như bao gã choai choai khác đang trong tuổi dậy thì. Cái tuổi mà bất cứ thằng con trai nào cũng sẵn sàng đổ máu chỉ vì cái liếc nhìn. Hết buổi học thêm hè ở trường gã cùng đám bạn nghịch ngợm ra cầu đá tắm sông. Sao không phải chỗ khác mà là cây cầu đá nhỉ ? Bởi vì chỗ đó nước trong và lặng, mặc kệ cái xoáy nước và khung cảnh u sầu của nó. Nhóm của gã càng xung hơn khi đám con gái cùng trường chạy ra chơi theo. Hết nhảy cầu rồi lại móc bùn ném nhau rồi bất ngờ nắm bùn lạc ngay mặt Thuỷ. Cô rơi tõm từ trên thành cầu xuống dưới kênh, ngay chỗ xoáy nước chìm nghỉm !!!
Cả đám hò hét nhau lặn xuống vớt.
– bữa nay xuống đây thăm anh hả – Phương ngắt ngang câu truyện. – thực ra anh biết chú không phải sinh viên thực tập mà – gã cười khà khà.
Mồi thêm điếu thuốc nữa, phả 1 hơi dài. Gã tiếp tục:
– Sau khi vớt Thuỷ lên thì mặt nó xám ngoét, ở cổ còn con đỉa trâu to như ngón chân cái đang mút chùn chụt móc bùn trong họng ra rồi ra rồi anh vác Thuỷ lên vai, đầu nó cúi xuống đất rồi anh chạy xóc. Được 1 đoạn thì Thuỷ ói ra và tỉnh lại. Thế là từ hồi đó nó yêu anh.
– thế đám cưới anh Thuỷ có tới không – tôi gặng hỏi
– Thuỷ có tới với vai trò là bạn học cùng khoá thôi.
Không gian như đặc quánh lại, trời kéo mây đổ cơn mưa đượm buồn thêm câu truyện. Sốc nách con bé vào lòng không cho nó nghịch nữa. Con bé nhìn tôi cười. Nụ cười của con nít chưa có răng thật là đẹp mà.
– giống ai ? – Phương cười nụ cười chất phác của người dân miệt sông nước này.
Tôi đáp:
– thằng anh giống mẹ còn con em giống cha, có nếp có tẻ rồi còn ai hạnh phúc bằng anh. Có điều anh đẻ hơi giày. 3 năm 2 đứa.
Gã cười vang. Linh mang ra nồi lẩu đầu cá tra măng chua, bún, rau sống kèm theo mấy xị đế. Linh còn đẹp hơn ngày xưa nữa, mùi phụ nữ mới sinh con nồng nàn quyến rũ hơn bất cứ hương thơm nào trên thế gian . Át luôn cả nồi lẩu bốc khói nghi ngút. Lấy cớ cho 2 bé ngủ trưa Linh lôi 2 đứa vào nhà để cho chồng và khách tự nhiên. Ngoài trời cơn mưa trái mùa bắt đầu tí tách rơi.
– em mà lôi bạn về nhậu là con cọp cái nhà em cho ăn cán chổi ngay.
Gã lại cười khềnh khệch, tiếp tục câu chuyện dang dở hồi nãy:
– anh cũng chỉ nghĩ anh với Thuỷ là chuyện tình của trẻ con. Có 1 lần anh với Thuỷ đi chơi, ngay giữa ban trưa chứ không phải đêm tối nhá khi đang đi tới miếu có tiếng người rì rầm rì rầm không rõ từ gì. Khi anh đi tới thì im bặt. Đi qua rồi là hàng đống truyện, đầu tiên có mưa, nhưng mưa gì mà khai mù. Biết là bị ma đái nên anh với nó chạy thật nhanh. Chạy đến đâu thì hàng tre 2 bên xà xuống đường đằng sau lưng có tiếng cười gió thé thé thé.
– Rồi sao nữa anh – tôi hỏi tiếp.
Ngoái lại thì lố nhố những bóng người không rõ mặc đồ trắng. Tụi anh chạy ngoặt vào chùa. Cây cứ đổ rào rào. Tiếng hét giận dữ như chửi bới rồi thôi.
1 thời gian sau ở gần trường học có con mèo hoang xuất hiện. Mèo tam thể đẹp lắm nhưng nhát người. Rồi hình như nó đẻ ở trong nhà kho bỏ hoang của trường. Chỗ đó thì gần cây gạo to và cao lắm. Chiều tà là cú mèo với quạ cứ đậu đầy ở đó.
Hình như sau đó cú bắt mất mấy con mèo con, mèo mẹ cứ thế ngao ngao tìm con. Tụi anh ngồi học mà nghe nó gọi con như trẻ con khóc ấy, gọi ngày đêm. Được mấy ngày thì chỉ còn văng vẳng lúc chiều muộn. Rồi người ta tìm thấy xác nó chỗ xoáy nước, có gì đó buồn buồn em ạ. Mấy người đi đốn tràm vẫn nói đi ngang qua trường học họ thấy con mèo kêu ngao ngao. Nó đi lòng vòng xung quanh nhà kho. Rồi mất dạng. Vậy mới biết nếu ma có thật thì nó đâu chỉ nằm ở thế giới con người.
– Cũng chả biết có phải gọi là yêu không nữa. Anh chả có cảm giác gì, với anh Thuỷ chỉ như là 1 người bạn thân…tóm lại anh chưa hề yêu Thuỷ
Cụng li rồi mồi điếu thuốc khét lẹt, tôi đáp:
– làm quái gì có thứ gọi là tình bạn khác giới, thế anh với bả hôn nhau chưa.
Ăn miếng măng chua, cắn thêm trái ớt xanh, cụng thêm 1 li đế cay xè. Gã khà hơi dài sảng khoái:
Anh nhớ 1 chiều hè, khi mà phượng trổ hoa đỏ cháy cả cây. Mẹ nó lãng mạn lắm chú em ạ, nắm tay nhau đạp xe dưới hàng phượng, rồi dừng xe ngồi chơi, hái nụ phượng non ăn nữa. Bất ngờ nó hôn anh, rồi anh đổ vật nó ra nằm trên ngọn cỏ, gió lay nhẹ cánh phượng rơi nhẹ hàng, trên cao hàng cây lay xào xạc, những tiếng chim líu lo như tô điểm thêm không gian kí ức đó. Tay trái anh vuốt tóc. Tay phải anh lần mò xuống ngực, thân hình con gái đang tuổi xuân xanh mơn mởn. Đón nhận 1 thứ cảm xúc đê mê khoan khoái mới lần đầu cảm nhận được.
Câu chuyện lại bị ngắt ngang bởi Linh. Nghe thấy có mùi cô đứng ở cửa liếc mắt. Ngoài trời sét đánh rõ to:
– nghe nói là mỗi lần sét đánh là dưới âm người ta bắt được 1 vong hồn trốn thoát đang lang thang vất vưởng – gã nói
Tôi đáp: “em lại thấy người lớn bảo đánh giữa trời nắng kìa. Mà chuyện ma cỏ ở đất này thì liệu có thật không anh”
– có những truyện mà không ai có thể giải thích được đâu em ơi…- kể tiếp câu chuyện về Thuỷ
– lớn rồi ai cũng phải lo cơm áo gạo tiền, anh bỏ xứ này đi. Xuống Long An phụ buôn bán rồi anh gặp Linh đấy chứ, mới gặp lần đầu là anh yêu ngay. 1 vẻ đẹp thuần khiết, anh vẫn nghe nói ở nhà Thuỷ hỏi thăm anh rất nhiều, anh không nghĩ cô ấy lại theo anh như thế. Đã nhiều lần anh bảo Thuỷ bỏ đi nhưng không thể nào. Cách đây mấy tháng lúc Linh mới sanh bé. Thuỷ chả hiểu đi ngang đây. Còn trêu thằng lớn nó khóc thét lên.
Chuyện buồn lắm em ạ Thuỷ khóc rồi chạy lao ra đường chả chịu nhìn gì cả, anh chạy theo giữ lại mà không kịp
– cổ có bị sao không ?
– 1 người đàn ông chạy đuổi kịp ôm Thuỷ lại quăng lên vỉa hè, nhưng cậu ấy không kịp thoát, xe thắng không kịp và cậu ấy đi rồi.
Cụng thêm li nữa.
– nghe nói là cậu kia tên Tín….
Tôi đánh rơi cả đũa:
– Tín da đen đen đúng không.
– ừm, nghe nói cũng dân vùng đó mà anh chưa gặp bao giờ.
Tôi rụng rời chân tay thì ra là Tín mực kẻ đã đuổi con nưa đi. Đời người có ai đoán được chữ ngờ đâu. Thuỷ yêu phương cho đến khi gã đã có vợ và 2 con trong khi Phương chỉ coi Thuỷ là người bạn. Tín yêu Thuỷ tha thiết nhưng Thuỷ không quan tâm để rồi 1 lần đi theo cô, Tín đã vĩnh viễn rời cuộc sống này.
Trời vẫn mưa không ngớt, chúng tôi hoà mình vào câu chuyện về chăm sóc gia đình nhỏ của mình, về những nỗi lo toan của cuộc sống khi mà đồng tiền giờ kiếm ngày càng khó hơn. Tôi vẫn nhớ cái bóng dáng của Tín vào đêm mà gặp con nưa. Đời có ai ngờ được anh lại ra đi sớm thế.
Tôi và Phương bồi hồi nhớ về cây cầu đá, 1 kẻ sống ở đó gắn bó với nó, 1 kẻ đến đó vì cái nghiệp. Giờ chiều đã ùa về, ở phía đó, mặt trời đang lặn xuống hắt hững ánh nắng yếu ớt về phía cây cầu với những câu chuyện ma mị của mình

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN