Những câu chuyện ma có thật được kể lại - Đêm kinh hoàng trong khách sạn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
510


Những câu chuyện ma có thật được kể lại


Đêm kinh hoàng trong khách sạn


Lâu lâu lại nổi hứng viết… Cũng là lần đầu tiên thay đổi các viết từ viết truyện ở ngôi thứ 1 giờ sang ngôi thứ 3 nên nếu lỡ có không hay mong các độc giả bỏ quá cho…

Chuyện này là chuyện có thật và nhân vật cũng có thật luôn và tôi cũng là một nhân vật trong truyện. Các bạn có thể tìm đến nơi để xác nhận và trải nghiệm nhưng hậu quả có ra sao thì tôi ko nói trước đc nhé. Giờ thì vào truyện nào ……

*******************

Câu chuyện bắt đầu vào một ngày hè nắng nóng tại thành phố Hải Phòng. An, Quốc và Dũng là 3 đứa bạn chơi rất thân với nhau và họ nhận đc một lời thỉnh cầu của Chiến là 3 người đi từ Hải Phòng lên Thái Nguyên để gặp và tạo một bất ngờ cho Diệp – người yêu của Chiến trong ngày sinh nhật của cô ấy. Sáng ngày hôm đó là 20/5, An, Dũng và Quốc bắt chuyến xe lên Thái Nguyên giúp Chiến.

Sau hơn 3 tiếng ngồi xe thì cũng đến gần nơi Diệp sống và làm việc cũng là 2h chiều. Nhưng giờ đó Diệp vẫn đang làm trong công ty và tối mới về nên 3 đứa rủ nhau đi dạo chơi và tìm nơi nghỉ ngơi. Lang thang ngoài trời nắng nóng, cái nắng 38 độ C khiến 3 người ai cũng mệt mỏi. Và rồi họ tìm được một nhà nghỉ nằm gần trường trung cấp nghề nam Thái Nguyên cũng gần nơi Diệp ở trọ để tiện đi lại.

Ấn tượng đầu tiên của họ về nhà nghỉ này là cái nhà nghỉ nằm giữa khu đất trống, và đang đc sửa lại để xây thêm tầng mới. Khi đứng ngoài cửa nhà nghỉ Quốc có nói với Dũng :

– Ê mày, cái nhà nghỉ này có ở đc ko, nó đang xây thế này ở sao đc ?

Dũng nhìn một lượt rồi nói :

– Cứ vào theo thằng An rồi tính tiếp, nhưng tao thấy nguy hiểm kiểu gì ấy ?

Ba người cùng bước vào nhà nghỉ, trong sảnh rộng rãi nhưng bụi bặm và máy móc cũng như gạch cát chất đầy ngổn ngang. An vào thỏa thuận với chủ nhà nghỉ về giá cả và thuê đc một phòng ở tầng 3, phòng 304. Việc đầu tiên khi lên đến phòng là mở khóa và tại sao khóa mở rồi cửa ko mở đc. An phải đẩy mạnh mấy lần cửa mới chịu mở ra. Vào đến phòng, Dũng đã có một cảm giác gì đó rất lạ và ko thoải mái khi ở trong phòng này nhưng An và Quốc có lẽ không cảm thấy gì, và cũng một phần do 3 người quá mệt nên cùng nhau lần lượt đi tắm và rồi còn thực hiện kế hoạch mà Chiến đã nhờ 3 người.

Phòng nghỉ này rộng rãi có 2 giường đôi, 1 tủ to, 1 nhà tắm gần cửa ra vào và có một cửa đi ra ban công, 1 cửa sổ rất rất to nhìn ra ban công ngay phía đầu giường, phía sau nhà nghỉ là một bãi đất trống và đc dân quanh đó làm vườn trồng rau. Ba người sau nghi tắm và nghỉ ngơi thì tầm 4 giờ cả ba cùng ra ngoài để đi mua đồ chuẩn bị kế hoạch. Khi đi họ không quên đóng và khóa hết tất cả các cửa lại. Và họ đi ra ngoài từ lúc đó đến đêm muộn mới quay về phòng…

Tám giờ tối, trời bỗng mưa to và mất điện rất nhiều lần, gió bắt đầu nổi lên ngày một lớn, mưa ngày càng nặng hạt. An, Dũng và Quốc cùng Diệp đi ăn sau đó đến 1 quán caffe gần đó. Ba người người đã tổ chức một buổi sinh nhật bất ngờ dành cho Diệp. Nhưng họ đâu ngờ rằng có bất ngờ lớn hơn đang dành cho họ ở nhà nghỉ kia.

Mười giờ hơn, taxi đưa họ về đến nhà nghỉ, An và Quốc ở dưới tầng và Dũng chạy lên phòng trước. Lên đến nơi, mở khóa nhưng lạ thay cửa phòng ko thể mở đc dù Dũng có dùng sức đẩy mạnh như thế nào nó cũng ko nhúc nhích. Bực quá anh gõ mạnh vào cửa 3 lần và mở lần nữa thì lần này cửa đẩy ra rất dễ như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy. Vừa mở đc cửa thì An và Quốc chạy lên đến nơi. Bước vào phòng thì Quốc hỏi :

– Ê, lúc nãy chúng mày đi có đóng cái cửa ra ban công này lại ko ?

An trả lời :

– Có, đóng chặt rồi ?

– Thế sao giờ nó lại mở ra, nước mưa hắt ướt mẹ hết cả nhà rồi ! – Quốc vừa hỏi tay vừa đẩy cửa ra và nhìn ra ngoài ban công. Mưa ướt hết ban công và hắt vào ướt cả 1 góc đệm nhưng không có ai ngoài đó cả.

An bảo Quốc :

– Chắc lúc nãy đóng cửa quên không khóa gió nó đẩy ra chứ sao. Kệ mẹ nó đi, quan tâm làm gì mệt rồi tắm rồi đi ngủ.

Hai người kia quay vào lấy đồ đi tắm chỉ có Dũng trầm ngâm ko nói gì vì cái cửa đó là do chính tay anh đóng và khóa lại khi bật điều hòa và khi ra ngoài cũng chính tay anh là người kiểm tra lại cửa đó, vậy tại sao khi về nó lại mở ra mà ko có ai trong phòng ?

Đang mải suy nghĩ thì An vỗ vai Dũng và nói :

– ĐM ko đi tắm đi rồi còn ngủ, ngồi đấy ngắm cái đéo gì trong góc tường đấy, thấy ma à ?

Nói xong An nhảy lên giường nằm nghịch điện thoại còn Quốc đang nhìn chăm chú vào cái Tivi. Dũng thì lục đục mang quần áo và bàn chải vào nhà tắm, anh ko quên mang theo cái câu hỏi vẫn đeo bám anh từ lúc quay về phòng “ko lẽ trong phòng này có cái gì đó ???”…

Trong phòng tắm có một cái gương soi, tắm gội xong anh đứng trước gương lau khô tóc, khi cái khăn vừa đưa lên ngang mặt thì “cạch” khóa phòng tắm tự mở và cửa hơi hé như có ai đó đẩy cửa vào trong vậy. Giật mình nhìn vào gương thì đúng là khóa vừa mở và cửa đang hé ra, nhưng cửa chỉ có khóa bên trong, ko có chìa khóa để mở từ bên ngoài thì ai mở đc khóa ? Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Dũng. Anh vội mặc quần áo và bước nhanh ra ngoài. Ko quên đóng và khóa cửa phòng tắm lại…

Hai người kia nằm chung 1 giường và đã ngủ rồi nên Dũng cũng leo lên chiếc giường còn lại và ngủ một mình. Mọi chuyện bắt đầu diễn ra từ đây, Đang nằm thiu thiu ngủ thì Quốc vừa ngái ngủ vừa nói :

– Dũng ê mày đóng cái cửa sổ vào ko mưa nó hắt, ko ngủ đc !!!

Dũng ngồi dậy, với tay ra kéo cửa sổ vào thì chỉ trong 1 thoáng dường như anh thấy có 1 cánh tay đang đẩy cánh cửa sổ ra không cho anh đóng lại. Giật mình, dụi mắt nhìn lại thì ko thấy gì cả. Lúc ấy gió ngày một lớn, mưa ngày một to hơn nhưng chắc chắn là từ nãy đến giờ chỉ có 3 anh em ở trên cái tầng 3 này thì cái tay lúc nãy là của ai – Dũng tự hỏi và cũng biết ko ai có câu trả lời cả. Tự nhủ chắc do mệt qua nên nhìn nhầm đó thôi, và rồi đóng cửa sổ vào, nằm xuống giường.

12 giờ đêm, lúc này Dũng choàng tỉnh vì trong nhà tắm có tiếng nước chảy. Nhìn sang giường bên hai thằng bạn vẫn đang ngủ say, anh nằm im lắng nghe một lúc, đúng là có tiếng nước chảy. Nhưng có thể là mưa ngoài ban công thôi – Dũng tự trấn an mình. Thiếp đi một lúc anh lại choàng tỉnh dậy vì lần này đúng là tiếng nước chảy và chắc chắn nó phát ra từ phòng tắm chứ ko phải ngoài ban công. Anh vội cầm cái đèn pin tự vệ, đi về phía phòng tắm. Đẩy mạnh cửa phòng tắm ra, ko hề thấy gì cả, tất cả vòi nước vẫn khóa, nền nhà tắm ko hề có một giọt nước nào.

Dũng thấy hoang mang, những vẫn cố trấn an bản thân mình rằng chắc có lẽ anh ngủ mê thôi, và rồi tắt đèn phòng tắm, đóng chặt cửa, quay về giường nằm tiếp. Lên giường nằm, chưa ngủ ngay mà Dũng lấy điện thoại ra xem thì thấy bây giờ là gần 1 giờ sáng rồi, quay qua quay lại mãi mới ngủ được tiếp, khi vừa thiếp đi thì anh giật mình lần nữa vì tiếng gõ cửa. “Cộc… cộc… cộc” 3 tiếng gõ đều và mạnh giống hệt như tiếng gõ lúc tối Dũng gõ trước khi vào phòng. Bực tức vì bị làm phiền, và cũng phần do ngái ngủ, anh lầm bẩm bảo với Quốc :

– Quốc ê, mày dậy xem thằng nào nó gõ cửa kìa, ra xem có chuyện gì ?

Quốc dường như ko nghe thấy Dũng nói gì khiến anh phải với cái gối ném về phía Quốc thì Quốc lầm bầm với giọng khó chịu :

– Làm đéo có ai gõ cửa, mày bị ngủ mơ à, ngủ mẹ mày đi mệt lắm rồi.

Lúc này Dũng cũng nghĩ chắc do mình mệt quá nên ngủ mơ linh tinh thôi nên anh ko làm phiền bạn mình nữa. Nằm suy nghĩ vẩn vơ mãi ko ngủ đc thì tiếng gõ cửa lại vang lên. Vẫn là ba tiếng “Cộc, Cộc… Cộc” đều đặn và rất mạnh lần này kèm theo tiếng cạch cach ở tay nắm cửa. Cầm vội cái đèn pin, bước xuống giường và chiếu về phía cái cửa, ko hề thấy động tĩnh gì…. Một làn gió lạnh thổi qua mặc dù tất cả cửa phòng đã đóng kín khiến Dũng rùng mình, anh vội vàng leo lên giường ngồi và nghe ngóng nhưng không gian xung quanh im lặng đến mức đáng sợ.

Anh nằm xuống, cố gắng trấn an bản thân là những cái đó là do mình tưởng tượng ra chứ không phải thật. Nằm một mình ở giường bên ngoài và nằm về phía sát mép ngoài của giường để quan sát cả 2 cánh cửa, tay ko rời cái đèn pin. Ko thể ngủ đc, quay lưng về phía 2 người bạn đang nằm, Dũng căng mắt ra nhìn chằm chằm về phía cánh cửa ra và nhưng nó ko hề có 1 mộng tĩnh nào dù là nhỏ nhất. Đang tập trung bỗng “bịch” 1 cái, anh cảm thấy dường như có ai đó vừa leo lên giường mình và nằm ngay bên mình. Nghĩ là 1 trong 2 người bạn nên anh ko quay lại và chỉ hỏi :

– Quốc đấy hả ? Sang đây làm gì thế, thằng An ngủ mất trật tự quá hay sao mà nhảy sang đây ?

Dũng hỏi nhưng ko thấy tiếng trả lời mà chỉ nghe tiếng ậm ừ nên nghĩ chắc Quốc đang ngái ngủ nên ko hỏi nữa. Nằm nhìn cánh cửa mãi nhưng ko hề thấy có động tĩnh gì, anh mệt quá thì ngủ thiếp đi lúc nào ko hay. Đang thiu thiu ngủ thì nghe Quốc lầm bầm :

– Dũng ơi mày dậy đóng hộ bạn cái cửa sổ vào cái, lạnh vãi mà mưa nó hắt hết vào giường rồi !

Dũng với tay ra sa thì sờ thấy đầu và tóc của Quốc đúng là ướt thật và lạnh toát nhưng đang buồn ngủ nên anh ko ngồi dậy mà nói với Quốc :

– Mày nằm ngay đây, gần gửa sổ hơn thì dậy đóng vào đi, tao dậy thì vướng mày thì lại phải xuống rồi đi vòng qua giường, mệt bỏ mẹ !

– Tao đang trong sát tường ở bên cạnh thằng An mà, nó gần cửa sổ nhưng ngủ say rồi. Mày dậy đi tao lười lắm. – Quốc nói xong thì lại ngáy khò khò tiếp.

Lúc này Dũng nghe thấy thế vội với tay về phía sau… Bên đó trống không, không ai nằm cả, mà Quốc thì đúng là đang nằm bên giường bên kia thật. Bật dậy, mắt mở to hết cỡ, nhìn sang bên cạnh nhưng ko có ai cả, cửa sổ thì mở toang mà Dũng nhớ rõ khi nãy anh đã cài chốt trong vậy ai mở ra đc. Còn ai vừa nằm bên cạnh mình – Dũng tự hỏi và ko thể tự trả lời hết từng ấy câu hỏi được. anh bật đèn pin soi khắp phòng nhưng không hề có dấu vết nào của người lạ vừa ở trong phòng. Cho đến khi soi đèn vền phía cửa sổ và bước ra đóng cửa sổ lại…

Ngậm đèn pin vào miệng, 2 tay với ra để đóng cửa thì có một bóng người đi lướt ra rất nhanh. Giật mình, Dũng rụt tay về thì 2 cánh tay anh bị 2 bàn tay lạnh buốt túm chặt lại ko cho anh lui về nữa, nhưng trước mắt anh ko hề có ai cả, chỉ có 2 bàn tay đang lơ lửng trong không trung và túm chặt lấy tay mình. Anh ú ớ gọi 2 người bạn dậy nhưng dường như họ không hề nghe thấy gì mà vẫn ngủ rất say. Dũng đá mạnh vào giường của 2 người nhưng vẫn ko có động tĩnh nào cho thấy hai người bạn của anh sẽ dậy và giúp anh cả.

Lúc này Dũng chỉ còn cách tự cứu mình, anh chiếu đèn pin về phía trước, đó là một khoảng không tối tăm với gió và mưa và 2 cái cánh tay ma quỷ kia đang túm chặt tay anh. Dũng nhả cái đèn pin đang ngậm trong miệng ra, lấy hết sức bình sinh đạp 1 chân vào tường vào kéo cả người cùng với 2 cánh tay ma quái kia về phía mình. 2 tay anh kéo đc vào trong phòng cùng với 2 cái tay ma quái kia và cái bóng khi nãy ở ban công hiện ra ngay trước mặt anh với một thân hình ướt đẫm, lấm lem, bùn, đất và máu trên người đó như hòa quyện vào với nhau, da mặt trắng nhợt nhạt ko có chút sinh khí, mắt nó thì là một màu đen sâu thẳm như muốn hút tất cả mọi thứ vào trong đí vậy…

Nó cười và nó cười một điệu cười ma quái. Hai cánh tay của nó như muốn kéo anh ra ngoài ban công với nó vậy. Lúc này chỉ còn cách tự cứu mình và cái thứ kia chỉ cách Dũng có một lớp chấn song bằng gỗ ở cái cửa sổ to ấy.

Dũng cố gắng lùi về thật xa khỏi cái cửa sổ ấy để nó không kéo đc anh đi và rồi “phụt” ánh sáng từ chiếc đèn pin tắt ngúm – có lẽ do hết pin. Không gian lại chìm trong bóng tối và sự im lặng đến đáng sợ lại bao trùm tất cả. Lúc này Dũng cảm thấy như 2 cánh tay kia không còn túm lấy tay anh nữa, anh vội chạy ra bật đèn phòng lên và ý định gọi 2 người bạn dậy để ra khỏi cái phòng này.

Quốc và An vẫn còn đang ngủ say, Dũng tiến đến gần giường và đang định đưa tay lay 2 người bạn của mình dậy thì một luồng điện chạy từ gáy dọc xuống dưới sống lưng Dũng. Anh quay đầu lại, ko thể hét lên và chân tay anh như cứng lại vì phía sau anh là cái thân hình khi nãy đứng ngoài ban công, giờ nó đang đứng trên giường và 2 cánh tay nó túm chặt lấy cổ Dũng. Dũng cảm thấy người mình như đang bị nhấc bổng lên. Chân tay ko còn hoạt động đc nữa, ko thể kêu lên để gọi bạn mình. Sự tuyệt vọng bao trùm lấy Dũng và anh buông xuôi. Trong đầu anh lúc này không còn suy nghĩ được gì nữa rồi mọi thứ dần dần tối sầm lại, cơ thể Dũng không còn cảm giác gì nữa.

Tất cả chỉ là một màu đen sâu thẳm cho đến khi Dũng nghe thấy tiếng gọi “Dũng… Dũng ê, dậy đê, dậy chuẩn bị đi ăn sáng rồi về Hải Phòng nào hay mày thích ở đây mấy hôm nữa ?” … Lúc này Dũng choàng tỉnh và nhìn quanh phòng, An và Quốc vừa tắm xong và đang thu gọn hành lý, anh lấy điện thoại xem giờ. Bây giờ là 8h30 sáng và anh vẫn ngồi thất thần dường như chưa hiểu ra điều gì thì An bảo :

– Mày bị sao thế, ma bắt à hay sao mà thẫn thờ ra như mất hồn thế. Dậy nhanh ko đéo bắt đc xe nữa đâu. Mà đêm qua mày ko đóng cửa sổ à mà để nước nó hắt đầy nhà, ướt cả giường cả nhà ? Gió lùa lạnh vãi luôn.

Dũng không trả lời mà lại nhìn khắp phòng 1 lần nữa, cái cửa sổ vẫn mở, cả 2 bên đầu giường đều ướt. Dũng nghĩ chắc là chắc đêm qua mệt quá nên gặp ác mộng thôi chứ ko có chuyện gì xảy ra nên anh đứng dậy lấy quần áo đi tắm. Vào phòng tắm, vừa tắm xong, anh đứng trước gương lau khô tóc, khi cái khăn vừa đưa lên ngang mặt thì “CẠCH” khóa phòng tắm xoay 2 vòng và cửa phòng tắm tự mở hé vào trong…. Dũng chạy thật nhanh ra ngoài , vơ vội đồ vào túi xách và giục 2 người bạn đi về.

Vừa nhấc cái túi của mình lên thì Dũng gần như chết đứng vì bên dưới cái tùi, cũng là chỗ mà anh vừa ngồi có 1 vết nước loang lớn và trên đó là 2 dấu bàn chân đầy bùn…. Lúc này Dũng biết chuyện hôm qua không phải là mơ, anh vội khoác túi lên vai và chạy theo 2 người bạn ra ngoài. Chạy qua phòng tắm, bất giác anh nhìn vào trong, nhìn vào cái gương đối diện cửa phòng tắm, bên trong đó là gương mặt của người mà đêm qua anh nhìn thấy…

Cái gương mặt mà không bao giờ anh có thể quên… Gương mặt đang nhìn chằm chằm vào anh và nở một nụ cười ma quái…… Một giọng nói vang lên “Mày cao số lắm nhưng lần sau chắc chắn mày ko may mắn như thế nữa đâu” và tiếp đó là một tràng cười, tiếng cười ma quái ấy vang mãi đến tận khi ba người rời khỏi nhà nghỉ đó…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN