Những câu chuyện tâm linh - Chap 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Những câu chuyện tâm linh


Chap 7


Khi đánh lạc hướng tên đó, Q đã tìm thấy chúng tôi ngay sau đó và rồi dẫn đến một tầng hầm nhỏ ở dưới sân bóng rổ để trú ẩn.

Tầng hầm này thường được coi là nhà kho, nên có thể dễ dàng tìm thấy bất cứ thứ gì bạn muốn , ngoại trừ đồ ăn ra nhá.

Vì có lần cùng cô bạn H rủ xuống đây chơi, tôi cũng biết được hộp cứu thương được cất ở đâu, rồi nhờ cậu bạn Q lấy đồ ở trên nóc tủ phía bên kia xuống. Nhìn cái tên đó nằm bất tỉnh, do máu chảy quá nhiều ra ngoài khiến tôi cảm thấy rất xót thương, dù không phải là một tay sơ cứu chuyên nghiệp nhưng những việc như xử lý vết thương và băng bó để ngăn máu chảy thì đa số ở trường chúng tôi đều có dạy qua, thì cũng coi như tạm thời ổn.

Chỉ là có thể sẽ bị nhiễm trùng, và một phần do máu chảy nhiều nên sẽ phải thay băng liên tục và điều này là một vấn đề lớn.

Băng y tế gần như không đủ để thay.

Cách duy nhất là phải thoát khỏi nơi này, và nhanh chóng đưa tên đó đến bệnh viện càng nhanh càng tốt, trước khi mọi chuyện đi quá xa.

Lúc này, bụng tôi bắt đầu kêu réo nên cậu bạn Q bảo tôi phải ở đây, đừng đi đâu hết để cậu ấy ra ngoài kiếm thức ăn. Ban đầu, tôi rất lo lắng vì hắn ta vẫn còn quanh quẩn đâu đây nhưng Q mỉm cười rồi bảo tôi hãy yên tâm, vì trong túi cậu ta có rất nhiều dụng cụ có thể tạm giữ chân hắn, với lại sẵn quan sát tình hình để có thể nhanh chóng tìm ra con đường thoát khỏi nơi này.

Đúng. Tôi nên tin tưởng ở cậu ta, vì Q chính người sỡ hữu một bộ óc thiên tài và được rất nhiều thầy cô yêu mến, cũng như đám tụi con gái lớp khác si mê.

Còn lớp tôi không ai si mê cậu ta sao??

Chắc nhiều người đặt ra câu hỏi này lắm nhỉ???

Đơn giản thôi, vì khi nào các bạn học cùng lớp với cậu ta đi rồi biết.

Bí mật nhé.

Tôi không thích nói xấu ai đâu.

Vài phút trôi qua vẫn chưa thấy bóng dáng Q quay về, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng . Đưa mắt nhìn sang cái tên đang nằm lạnh run, cơ thể nhiệt độ của cậu ta đang xuống dốc trầm trọng, nếu không đưa cậu ấy đến bệnh viện thì sợ rằng sẽ không qua khỏi đêm nay….

Tôi nên làm gì đây??.

Lúc này, Q từ ngoài cửa đi vào với hai túi đồ trên tay và ngó mắt xung quanh trước khi cẩn thận đóng cửa lại, rồi cậu ta đưa cho tôi một cái bịch có chứa thức ăn là các loại bánh snack và bánh mỳ sandwish cùng ba chai nước suối được lấy từ căn tin trường học, còn túi bịch kia là món đồ được cho là cần thiết để làm công cụ đánh lạc hướng hắn ta.

Đi đến bên cạnh chỗ cái tên kia nằm, cậu ta hỏi tôi tình hình sức khỏe của Đ ra sao? Và khi nghe những điều tôi nói, hai bàn tay nắm chặt vào nhau như kiềm chế sực tức giận của mình, kéo chiếc ghế nhỏ ngồi xuống mở chiếc bánh snack : ” Mình đã kiểm tra xung quanh, nhưng chẳng có lối đi nào là ổn cả. E rằng chúng ta khó tránh khỏi rồi”.

” Bộ chúng ta không còn cách nào khác sao?”.

” Còn. Chỉ là tình hình của Đ bây giờ thì……”.

Dứt lời, Q thở dài một tiếng rồi tiếp tục lấy tay bốc mấy cái bánh snack vào miệng nhai ngoàn ngoàn. Tôi hiểu được lời của cậu ta nói, chúng tôi bình thường đi lại trốn tránh còn đã cảm thấy gặp khó khăn, huống chi bây giờ phải dắt thêm một người đang bị trọng thương, xem ra ngày tận thế đã đến rồi nhỉ?.

” T là bạn gái của Đ à?”.

” Sao cậu lại nói thế?” – tôi bất giác hỏi.

” Không chỉ cảm thấy Đ có cảm tình với cậu rất nhiều thì phải? Chỉ cần nhìn hành động lúc nãy, khi con dao phóng đến cậu ta đã không ngần ngại dùng thân mình để che chắn cho cậu”.

” Vì cái tên đó rất thích ra vẻ anh hùng, nên…..”- tôi ngập ngừng phản bác, vì có lẽ có cái gì trong tôi mách bảo rằng lời Q nói là đúng.

” Thế thì cho mình xin lỗi vì hiểu lầm cậu nha, T. Đừng để ý mấy lời đó lúc nãy”.

Không trách gì Q lại nói thế, tôi cũng là một con người bình thường và đặc biệt là mang trái tim của một người con gái nên bất kỳ hành động hay những cử chỉ khác lạ nào đó của cái tên đó khi có sự đối xử lạ giữa tôi và các bạn học, tôi đều có thể nhận biết…chỉ là….chỉ là….đây không phải lúc để bàn về chuyện đó.

Nhìn thấy cái tên đó vì tôi mà nằm bất tỉnh, vết thương thì cứ thấm đẫm ra băng khiến tôi rất đau.

Mất đi người bạn thân nhất là đã cảm thấy rất đau xót rồi, tôi không muốn có người tiếp theo phải chịu như thế, nhất là khi tôi không phải là kẻ xứng đáng để mọi người sẵn sàng hi sinh dù là mạng sống của mình.

” Thôi. T ở đây canh chừng đi, tớ đi ra ngoài xem tình hình thế nào? Mong rằng ông trời sẽ không tuyệt tình đối với chúng ta”.

Nói rồi, Q mở nhè nhẹ cánh cửa rồi bước ra ngoài trong không gian lạnh lẽo và đầy tối tăm, nơi chứa đựng những nguy hiểm đang rình rập ở phía trước, còn tôi thì ngửa mặt lên cười ngây ngốc với chính mình khi tự hỏi: ” Cầu cứu ông trời ư? Liệu có quá là ngu ngốc khi bao con người tội nghiệp phải chết đi, kẻ đáng chết thì lại thoải mái tận hưởng cuộc sống ở ngoài kia”.

Liệu rằng cuộc sống này có hiểu được thế nào là công bằng hay không??.

Khi bản thân đang chìm trong nỗi thất vọng, cái vòng tròn đen bí ẩn bất ngờ hiện lên giữa không trung. Nhìn thấy nó, cơn giận dữ trong tôi bùng phát lên mạnh mẽ vì chính nó là nguyên nhân của tất cả sự việc này, cũng như cái tên gắn liền với xui xẻo : Vòng tròn chết.

Nếu nó đã xuất hiện ngay trước mắt, tôi cần gì phải tốn công tìm kiếm chứ? Rồi tự hỏi liệu khi đi theo nó, tôi có thể trả lại cái thế giới yên bình như trước không?

Đoán mò cũng vô ích, tôi nên thử cảm giác bị nó hút vào bên trong là như thế nào?

Xem rằng kết quả sẽ ra sao ?

Là tốt hay là xấu?

Các bạn gặp ở hoàn cảnh này như tôi? Thì các bạn chọn gì?? Chạy trốn khỏi chiếc vòng bí ẩn đó? Hay là đối mặt với nó.

Bước từng bước đến gần chiếc vòng tròn, tôi nghe thấy tiếng nói mê man của cậu bạn : ” Đừng…đừng đi mà. Xin T đấy, cậu đừng đi mà, hãy ở lại” , và rồi bất giác tôi quay lại nhìn cái tên đang nằm đấy, miệng thì không ngừng van xin tôi ở lại. Nhìn thấy cảnh đó nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi, bước chân lẳng lặng đi về phía cái tên đó, khẽ đưa cánh tay chạm vào gương mặt hốc hác và cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán : ” Cảm ơn vì nhát dao đó, nhưng có lẽ tớ phải phá vỡ lời hứa đó của cậu rồi, Đ à. Hi vọng ánh nắng rực rỡ của ban mai sẽ chào đón cậu vào ngày mai”.

Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng tớ gặp cậu, người hùng của lòng tớ.

Nói xong, tôi nhanh chóng quay đầu bước đi, nhưng cánh tay đã bị ai đó giữ chặt. Là cái tên đó, dù cậu ta đã bất tỉnh vì vết thương nhưng cánh tay đó vẫn nắm rất chặt, như muốn giữ chặt thứ gì đó rất quan trọng – một thứ đối với người khác là quá bình thường còn đối với cái tên đó lại là vô giá trên đời.

Giữ chặt cánh tay tôi, miệng không ngừng lẩm bẩm câu nói : ” Đừng đi. Anh thích em, T à”.

Cái gì ?? Tôi nghe không lầm đấy chứ? Cái tên đó đang tỏ tình với tôi sao??

Trái tim tôi lúc này vì câu nói đó mà đập rất nhanh, gương mặt đỏ ửng và đôi chân thì chẳng thể nhúc nhích bước đi được nữa.

Phải làm sao đây??

” GẦM”.

Âm thanh tiếng mở cửa rất lớn, Q hoảng hốt bước vào với gương mặt đổ đầy mồ hôi và giọng nói bỗng ngập ngừng cất tiếng : ” Con N đã chết rồi”.

Khi nghe câu đó, tôi cảm thấy rất dửng dưng và không chút sợ hãi, không phải vì ghét con nhỏ đó mà khi chết thì rất vui mà là tôi biết được sẽ chẳng ai thoát khỏi nơi này mà sống sót được.

Uống ực ực chai nước suối được lấy từ trong túi đồ lúc nãy, Q điều chỉnh tâm trạng của mình và sắp xếp câu chữ: ” Lúc nãy tớ đi xem xét tình hình xung quanh, thì bất chợt nghe tiếng hét chói tai nên chạy đến xem và kết quả là tận mắt thấy con N bị hắn đâm cả 10 nhát dao vào khắp cơ thể, vừa đâm vừa cười một cách rất khoái trí, nhưng điều đáng nói lúc này là……”.

” BỊCH”.

Đang lúc kể câu chuyện, tôi và Q vô tình nghe được âm thanh rất lớn phát ra từ bên ngoài cửa vọng vào nên cả hai bất ngờ đứng lên. Q đi nhẹ nhàng lên phía trước, dặn tôi phải ở yên đây chờ và khi cố gắng nhìn qua khe cửa thì Q bỗng ngã xuống đất, tay chân không ngừng run rẩy mà la lên : ” Làa..là…..là…..xác của con N” .

Xác của con N ở ngoài tầng hầm, nơi chúng tôi đang trú ngụ ở đó và điều này chứng tỏ rằng……

HẮN ĐANG CÓ MẶT Ở ĐÂY.

Có thể nói hắn và chúng tôi đang ở rất gần nhau, chỉ cách nhau một cánh cửa.

Còn cái vòng tròn đen bên kia vẫn treo lơ lửng giữa không trung, và chẳng bất cứ ai thấy ngoại trừ tôi.

Không chút do dự, tôi gạt mạnh tay của người đang cố giữ lấy cánh tay này, rồi tiến thẳng về phía trước khiến cho cậu bạn Q đang ngồi chới với dưới đất vì sợ hãi mà thốt lên : ” T, cậu định đi đâu thể?”.

” Q à, khi nào thoát khỏi nơi này. Nếu Đ có hỏi là tớ đang ở đâu? Thì hãy nói với cậu ấy rằng….rằng tớ đang ở một nơi rất hạnh phúc và yên bình nên đừng có mà lo lắng quá”.

” Không được đâu, bên ngoài cực kỳ nguy hiểm đấy. T, cậu đừng đi”.

” Vậy nhé. Tạm biệt, tớ rất vui vì trong cuộc đời đầy xui xẻo này tớ đã gặp và làm quen được những người bạn rất đáng yêu, thật đấy”.

Nụ cười nở trên môi, nhưng lại là thứ mà trong hoàn cảnh này đều để lại sự đau thương vô tận khi nước mắt của Q đã nức nở khóc và cố van xin, còn tôi thì mặc kệ những lời đó và lạnh lùng bước ra, hai tay không ngần ngại mở cánh cửa và khép nhẹ nhàng, để lại lời kêu gào thấu tận trời xanh của cậu bạn.

“KHÔNGGGGGGGG ĐƯỢCCCCCCCC”.

Chiếc vòng tròn đó cũng lẳng lặng đi theo sau lưng tôi.

Nước mắt của cái tên đó cũng vì thế mà rơi xuống và hai bàn tay thì nắm chặt trong cơn đau lạnh thấu người, nhưng liệu có đau bằng cảm giác lúc này.

Các bạn à, tôi không biết con đường mà tôi đối mặt sẽ ra sao? Kết thúc của nó sẽ thế nào??

Tôi hoàn toàn không biết.

Và cũng chẳng biết liệu những thứ mà tôi đang làm có phải là điều đúng đắn hay không? Hay lại là sai lầm tiếp nối những sai lầm khác.

Haiz…thôi thì bất lực vậy? Tôi và các bạn đành ngồi xem ông trời sẽ phán quyết như thế nào nha?.

<><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><>><><><><><><><><><><><><><><><>

Lúc tôi bước ra ngoài cánh cửa, cũng là lúc bầu trời đêm đổ cơn mưa như xối xả khiến cho mọi thứ xung quanh đều chỉ nghe những âm thanh tí tách và mờ ảo. Ở phía xa, tai tôi nghe tiếng bánh xe chạy qua cùng dòng người hối hả trú mưa.

” Sao em đợi ở đây thế? Trời mưa thế này mà, vào nhà nhanh không lại bệnh nữa đấy”.

” Cái thằng này, mày có biết mưa không hả? Chạy lon ton rồi phá khắp xóm thế? Về nhà ngay, không tao đập cho trận bây giờ”.

” Giờ này đi đón con sao? Trời mưa to thế này mà, đợi xíu hẳn đón luôn”.

” Trời má, đã trời mưa không thấy đường rồi mà còn chơi trò kẹt xe nữa. Biết đời nào mới về ăn uống, tắm rửa đây”.

Cứ thế những cuộc trò chuyện khiến cả thành phố đều nhộn nhịp hẳn lên, lúc trước tôi còn rất chán ghét cái không khí đó nữa và cảm thấy nếu yên tĩnh một chút thì hay biết mấy, nhưng mà so với bây giờ tôi lại thèm được nghe âm thanh ấy dù chỉ một lần.

Sự yên bình trong bầu không khí này càng làm tôi sợ hãi.

Bóng đen cao to ở phía trước mặt tôi, tay cầm một con dao sắt nhọn đã được rửa sạch bằng máu và giơ lên đưa cái lưỡi liếm một chút, rồi nở nụ cười đầy man rợ cùng cặp mắt nhìn chăm chăm về phía mà tôi đang đứng: ” Đúng là một con mèo ngoan”.

Bước chân đi dưới mưa với tốc độ rất chậm rãi, và đang tiến thẳng về tôi: ” Đừng đi đâu nhé, con mèo bé nhỏ”.

Còn tôi thì nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cả người như nghe theo mệnh lệnh mà đứng yên không cử động và đương nhiên là tôi cũng nở nụ cười với hắn.

1 phút.

2 phút.

3 phút

Và cứ thế mỗi phút trôi qua là tiếng bước chân cũng di chuyển nhanh hơn, như một cơn gió hắn lao về phía tôi.

” Phụt”.

Một tiếng la hét vang trời : ” Áaaaaaaaaaaa”

Máu vương vãi từ cánh tay thấm đẫm xuống nền đất giá lạnh, tôi cắn răng chịu đựng những cơn đau và bất ngờ dùng chân đạp thẳng hắn về phía sau, nơi chiếc vòng tròn đã có mặt từ lâu ở đó.

Đúng.

Tôi đã dụ hắn thành công.

Kết quả hắn bị chiếc vòng hút trọn vào bên trong, nhưng cánh tay đó bất ngờ nắm chặt bàn tay tôi với giọng hét đầy căm phẫn : ” Mày phải đi theo tao, con mèo khốn kiếp kia”.

Đang cố gắng dùng sức chống cự, thì cậu bạn Q từ đâu chạy đến nhanh và nắm lấy bàn tay còn lại của tôi, và một sự dằng co nhau không hồi kết giữa trời mưa, xảy ra giữa ba người : tôi, kẻ sát nhân và cậu bạn Q.

Cảm tưởng cánh tay tôi gần như sắp đứt lìa khỏi cơ thể, tôi bỗng thấy sức kéo của Q ngoài việc muốn cứu tôi thoát ra thì cũng đồng nghĩa cái tên đó cũng sẽ được kéo ra khỏi cái vòng tròn nên tôi quay đầu hét lớn : ” Mau thả tớ ra đi, Q”.

” Không được”.

” Nếu cậu cứ thế, thì tên kia sẽ ra ngoài và chúng ta sẽ không thoát khỏi nơi đây đâu. Mau buông tay đi”.

” Tớ…..” – tuy ngập ngừng, nhưng cánh tay của Q cứ cố nắm chặt vào cánh tay tôi rồi dùng sức kéo.

” Mau buông tớ ra nhanh”.

” Không được. Phải làm sao nếu Đ hỏi rằng T đang ở đâu, tớ không thể nói dối với cậu ấy được” – vừa nói vừa khóc.

” Cậu………………………..Tớ xin lỗi”.

Vừa dứt câu cũng là bàn chân tôi đạp thẳng một phát vào chân của Q, khiến cậu ta đau quá mà vội buông bàn tay của mình và bất lực nhìn tôi bị kéo vào trong vòng tròn đen ( thật ra Q không hề nhìn thấy chiếc vòng đen nào, cậu ta cứu tôi chỉ là do thấy tên sát nhân kia bị một khoảng không nào đó hút vào).

Thế là tôi và tên sát nhân kia biến mất giữa bầu trời đêm mưa.

Một tiếng la thét lần nữa vang lên của cậu bạn Q, như một sự bất lực và tức giận đã bị kiềm hãm trong lòng : Áaaaaaaaaaaaaaaaaa

Kéo theo đó là tiếng còi cảnh sát hú lên với thông báo đến nực cười: ” Tất cả đã bị bao vây”.

Tiếp đó là tiếng còi xe cứu thương vang lên inh ỏi, và bước xuống là một đội ngũ y tá nhanh chân bước vào trường học.

Cảnh tượng mà mọi người bước vào ngôi trường học là gì? Là những xác chết nằm vất vưởng ra đó với cái mùi bốc lên kinh khủng, khung cảnh bị bóng đen bao trùm đến lạnh lẽo, và dọc con đường hành lang hay cầu thang đều có những vết máu trải dài. Còn người nằm bất tỉnh ở dưới tầng hầm, hơi thở gần như không còn đều như trước khi vết thương đã thấm ướt băng gạc.

Và giữa bầu trơi mưa, cậu bạn Q vẫn ngưỡng mặt lên nhìn trời rồi bất ngờ cười ngây dại như một kẻ điên.

Không một ai hiểu được nơi đây đã xảy ra chuyện gì?? Đó sẽ mãi là một bí ẩn khi tất cả mọi người không tìm thấy kẻ sát nhân, vì thế tin đồn từ đâu vang lên khi có người bảo rằng hắn đã trốn thoát khi cảnh sát đến, hay là đã bị ai đó giết chết chặt xác rồi ném xuống sông….bla..bla..và họ chỉ kết luận được rằng đây là vụ thảm sát kinh khủng nhất từ trước đến nay và địa điểm lại chính là trường học.

Tiếng chuông đồng hồ trên tường của một lớp học đã điểm 22h55, và bảng đen được phấn viết lên một góc : Thứ tư, ngày 11 tháng 6 năm…..

Và ở phía xa xa, cái vòng tròn đen xuất hiện và khoảng trống của nó ngày càng được mở rộng ra, kèm theo là những âm thanh hỗn loạn

” Áaaaaaaaaa”.

” Cứu tôi với”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN