Những Câu Truyện Kinh Dị Creepypasta - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Những Câu Truyện Kinh Dị Creepypasta


Chương 5


* Chương 5 : Biệt Thự Kinh Hoàng ( phần cuối )Bốn chiếc máy cô mở lên chỉ thấy được bóng lưng đỏ lướt nhanh lên cầu thang. Khiến sự tò mò của cô nổi dậy.

Cô mở chiếc laptop kết nối với lầu 5 ra. Chỉnh âm lượng thật lớn rồi tua nhanh đến 23:13 phút. Cô không còn thấy bóng người đó nửa. Nhưng kì lạ rằng căn phòng màu hồng lúc trước cô thấy đã không còn nửa mà thay vào đó là một màu đỏ máu kì lạ.

– ” Hihahahaha”

Một loạt tiếng cười của em bé phát ra từ căn phòng đỏ kia. Mọi thứ từ căn phòng này thật quái dị, kèm theo nụ cười âm vang kia tạo nên một bầu không khí ghê sợ. Cô nhìn một lượt căn phòng, hơi hoảng khi thấy một sợi dây thừng treo lòng thòng trước chiếc gương. Còn chiếc bóng kia thì không thấy đâu cả.

Rồi cô mở tất cả các ngày còn lại từ 5 chiếc máy, nhưng vẫn một cảnh tượng khi nảy cứ lập đi lập lại.

Cuối cùng cô camera quay vào ngày hơm nay. Bây giờ chính xác là 22:59 phút, cô để tất cả chiếc máy tính trước mặt. Nhìn vào camera lầu một. Chính xác là chiếc bóng đỏ ấy từ từ tiến lên lầu 2 rồi cứ thế bước lên lầu 3 là dãy lầu của cô. Dứng dậy, cô cầm theo chiếc máy quay ra khỏi phòng chạy đến phía cầu thang. Chiếc bóng ấy đang đứng trên đấy, cô ấn nút quay, quay lại từng hành động của chiếc bóng đỏ kia. Theo lên đến lầu 5, còn vài bậc thang nửa là lên đến, nhưng bỏng dưng cô bị vắp chân ngã xuống. Cầm chiếc máy quay đứng dậy thì cô đã mất dấu. Thở dài nuối tiếc rồi cô cầm chiếc maý đi một .

Chấp chấp! Nhăm nhăm

Tiếng chép miệng phát đang từ góc tối ở chổ con búp bê lúc trước cô thấy. Bước đến nhìn.

Bốp

Cô hốt hoảng, buông chiếc máy quay rơi xuống khiến nó vở nát. Tiếng động lớn gây ảnh hưởng đến con búp bê đang ăn một bàn tay người. Nó nhìn cô rồi nhe hàm răng đầy máu trông ghê tởm. Cầm bàn tay đang ăn vở, nó bước lại phía cô, hoảng sợ quay đầu chạy. Nhưng vừa quay đầu, cô đã bị bóng người chặn lại, ngước mặt lên nhìn, cô phát hoảng vì đây là chiếc bóng mà cô theo dõi. Khuôn mặt kia chẵng còn miếng thịt, chỉ còn lại xương mặt, những giọt maú tuông xuống như mưa. Người cô như tê liệt, không cử động được nửa. Con búp bê đó tiến lại phía cô, đến khi nó chạm vào cô, thì cô chẳng còn ý thức nửa. Nó giục cô đi đến cộng dây thừng, phát giọng âm vang mà cô từng nghe qua máy tính.

-” Hihaha đến đây…đến đây…hahaha”

Chân tay lẫn ý thức của cô không còn nghe cô nửa mà cứ di chuyển đến đấy. Tự thắt sợi dây thừng vào cổ mình rồi đá chiếc ghế ngã lăng.

1s, 2s, 3s,…30s

Tay chân không im lìm không còn giẫy giụa nửa, hơi thở của cô củng tắt lịm.

Bóng người kia lột chiếc mặt nạ đầy máu ra, nhếch môi khinh bỉ :

– ” Tôi đã bảo sự tò mò sẽ giết chết cô mà. Tác giả truyện ma nôỉ tiếng sao? Ngu ngốc. Những thứ của cô ta sẽ là của ta, còn thức ăn của ngươi chính là thịt cô ta…hahaha!”

————————————————————–

Tò mò là một bản tánh mà mõi người đều có, nó hầu như chẵng thễ chữa được. Vì vậy, những thứ khác bạn có thể tò mò, nhưng về chuyện ma cỏ thì không nên. Nó sẽ hại chết bạn.

END

* Thân * – Hương chỉ nói vậy thôi, tin hay không Tùy Bạn :3 Bạn nào đọc truyện thì cho Hương xin cái nx để Hương còn động lực mà viết tiếp @.@~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN