Những chuyện kì bí của Stine (Chuyện trại Fear) - Chương 01 - 02 - 03
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
311


Những chuyện kì bí của Stine (Chuyện trại Fear)


Chương 01 - 02 - 03



CHƯƠNG 1

Lizzy, tớ hồi hộp qua ́- Caroline Hurt thì thầm bên tai tôi. Những ngón tay của Caroline bấu chặt vào tay tôi.

– Tay tớ bắt đầu run.

Chúng tôi vất vả lách qua hành lang đang đông nghẹt học sinh của trường. Tôi trấn an cô bạn thân nhất của mình.

– Chúng ta đang tiến vào vòng trong. Mọi người đều bảo vậy mà.

Ước gì trong lòng tôi cũng thực sự tin tưởng như những gì tôi nói. Thú thật với các bạn là hai ngày nay tôi bồn chồn đến mức không thể ăn, ngủ được. Lý do là gì ư? Ngày hôm nay, nhóm hướng đạo sinh Waynesbridge – nổi tiếng là nhóm hướng đạo sinh dũng cảm nhất thuộc trường trung học Waynesbridge sẽ tuyển thành viên mới.

Bên tai tôi lại có tiếng thì thầm của Caroline:

– Năm ngoái người ta bảo tớ là họ bỏ giấy mơì trong khoang để đồ, hình như trong phong bì màu hồng.

Cô ấy vuốt lại mái tóc ngắn màu vàng sáng, chỉnh lại chiếc áo phông màu xanh nước biển ưa thích. Tôi thừa biết bạn mình đang cố chuẩn bị tinh thần để đón nhận những tin tức quan trọng. Tôi buộc chặt thêm mái tóc nâu thẳng của mình cho gọn gàng.

– Mình cũng chẳng phải nghiêm chỉnh. – Tôi thầm nhủ mặc dù chỉ để chuẩn bị cho động tác mở phong bì màu hồng.

– Chả có gì ghê gớm cả. – Tôi quay sang Caroline cố làm ra vẻ tự nhiên không quan tâm gì đến lời mời ấy.

Nhưng thực ra tôi đang mong đợi đến cái chết đi được. Ở trường trung học Waynesbridge, tất cả nữ sinh đều muốn tham gia nhóm hướng đạo sinh Waynesbridge. Nó tựa như một cuộc thi thể hiện cá nhân vậy. Được chọn cũng đồng nghĩa với việc bạn là người có bản lĩnh. Còn nếu không, đơn giản bạn là kẻ thua cuộc. [Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại . . Com – gác nhỏ cho người yêu sách.]

Điều này giải thích tại sao cả hai đứa tôi lại căng thẳng như thế.

Mọi ngày, tôi cũng không khoái mấy cái trò tụi hướng đạo sinh hay làm.

Nếu tôi không nhầm thì tụi con gái lại ngồi tết tóc hay tán gẫu về tụi con trai. Caroline hình như thích hợp với những trò này. Tôi thì thích bóng mềm, cắm trại trèo cây hơn. Trên đời, tôi khoái nhất là những chuyện rùng rợn, chuyện ma quỷ hay phim kinh dị chẳng hạn.

Cho dù vậy, tôi không thể bị coi là kẻ thua cuộc. Và tôi đã sẵn sàng chấp nhận mọi thứ để trở thàng một hướng đạo sinh Waynesbridge xuất sắc.

Caroline chộp lấy tay tôi. Chúng tôi len dần về phía ngăn tủ của chúng tôi.

– Ôi Lizzy,nếu chúng mình không được nhận thì sao? Bọn mình thất bại mất thôi. Sẽ không ai thèm nói chuyện với bọn mình nữa! – Caroline lại bắt đầu rên rỉ – Ôi ôi,tớ cảm thấy buồn nôn!

– Đừng thế nữa. – Tôi ra lệnh.

Caroline và tôi chơi với nhau và là đôi bạn thân từ hồi lớp một. Cô ấy lớn hơn tôi. Chính xác là hơn tôi chín tháng, lại còn cao hơn tôi khoảng một phân. Nhưng thực tế cô ấy lại là người rất nhu nhược. Bất cứ khi nào hồi hộp hoặc căng thẳng Caroline lại bắt đầu buồn nôn.

Mọi người thường trêu tôi là đứa lung nhất. Trong số các học sinh lớp bảy, mỗi lần bị trêu là tôi lại điên tiết. Caroline là đứa bạn tốt nhất của tôi vì cô ấy không hề trêu mà luôn ủng hộ tôi

Cuối cùng chúng tôi cũng đã đến trước ngăn tủ. Ngăn tủ của tôi và Caroline nằm sát cạnh nhau.

– Tớ không thể mở được. – Caroline lại bắt đầu rên rỉ – Lizzy, cậu mở trước đi.

– Sao chúng mình không mở cùng một lúc. – Tôi gợi ý.

– Hay đấy – Caroline gật đầu – Đếm từ một đến ba nhé – Chúng tôi cùng quay ổ khoá.

Đây rồi, tôi thầm nghĩ. Tim tôi nảy lên trong lòng ngực. Tôi nhắm nghiền… miệng vừa đếm vừa run – Một – Hai – Ba – Chúng tôi bật cùng một lúc.

– Đây rồi – Caroline hét lên – Cô ấy giơ nắm đấm lên trời – Nó đây rồi, nó đây rồi.

Tôi nhìn lướt qua ngăn tủ:balô, mũ đánh bóng chày, hai quyển sách trễ hạn trả thư viện, bộ đồ tập thể dục nằm khuất sau đó.

Không còn gì nữa. Không có phong bì màu hồng. Không có giấy mời tham gia nhóm hướng đạo sinh Waynesbridge.

– Tớ không co. ́- Tôi thầm thì. Tôi hướng cái nhìn trống rỗng vào ngăn tủ một lần nữa.

Caroline ôm chặt cái phong bì màu hồng vào lồng ngực.

– Không, Lizzy,cậu phải có chứ.

Cô ấy qùy xuống lôi hết mọi thứ trong ngăn của tôi. Cô ấy chỉ lôi bằng một tay. Còn tay kia vẫn nắm chặt giấy mời.

Chỉ trong vài giây, ngăn của tôi đã trống rỗng không nhưng không có phong bì màu hồng.

– Không thể nào. Nhất định phải có sự nhầm lẫn nào đó. – Caroline khăng khăng.

Nhưng tôi biết đấy là sự thật phũ phàng.

– Không có nhầm lẫn gì đâu – Tôi nói với Caroline.

– Họ không mời tớ. Và tớ biết vì sao rồi.

Caroline ngước nhìn tôi.

– Vì sao?

– Arden Sitwell- Tôi làu bàu. Tôi bĩu môi một cái rõ dài.

– Mẹ của Arden là người tổ chức nhóm hướng đạo sinh. Arden thì ghét tớ. Vì sinh nhật năm ngoái tớ không mời nó.

Caroline mở to mắt:

– Cậu nghĩ Arden loại cậu ra vì chuyện đó ư?

– Chắc chắn là như vậy.

Đằng sau tôi là tiếng cười khúc khích của tụi hướng đạo sinh Waynesbridge. Tôi ngoái lại nhìn họ. Arden có mái tóc màu vàng tuyệt đẹp che hết cằm. Cô ấy đứng ngay giữa đám Hướng đạo sinh Waynesbridge. Họ nói và cười oang oang.

– Chúng mình sẽ cho họ biết. – Tôi thì thầm,vừa nheo mắt nhìn Arden – Bọn mình cóc cần cái câu lạc bộ ngốc nghếch ấy. Bọn mình sẽ thành lập câu lạc bộ riêng của tụi mình. Chắc chắn sẽ bản lĩnh hơn tụi hướng đạo sinh Waynesbridge. Đúng không?

Tôi đợi câu tán thưởng của Caroline nhưng cô ấy thậm chí không thốt ra một tiếng nào. Thay vì trả lời, cô ấy bắt đầu xếp lại mọi thứ vào ngăn tủ của tôi.

– Đúng không Caroline? – Tôi lặp lại và vỗ vào vai cô. Chúng ta sẽ thành lập câu lạc bộ riêng nhé! Caroline dừng tay và liếc xuống chiếc phong bì màu hồng trong tay.

– Lizzy. – Cô ấy nói rất khẽ.

– Từ lúc lên sáu tuổi tớ đã mong ước trở thành một Hướng đạo sinh Waynesbridge và điều này có rất nhiều ý nghĩa với tớ.

– Cha! Làm hướng đạo sinh cũng rất có ý nghĩa với tớ. – Tôi chống tay vào hông – Cậu sẽ từ chối tham dự phải không?

Caroline không trả lời.

– Phải không? – Tôi lặp lại.

Cuối cùng cô ấy cũng buột ra:

– Tớ không hiểu vì sao chúng mình lại phải làm cùng nhau cơ chứ?

Tôi xịu mặt xuống.

– Cái gì? – Tôi khóc oà lên.

– Tớ không thể tin cậu! Cậu là người bạn tốt nhất của tớ. Sao cậu có thể đối xử với tớ như vậy?

Caroline ngẩng lên và nhìn thẳng vào mắt tôi.

– Tớ chẳng làm gì cậu cả. Tớ chỉ ra nhập câu lạc bộ thôi.

– Ừ! Cái câu lạc bộ mà cả hai đứa mình đều muốn vào. Và bây giờ cậu vào mà không có mình. – Tôi nói ngày càng to hơn mà không thể kìm lại được. – Làm thế nào được khi mẹ tớ chỉ cho mời bốn bạn đến dự sinh nhật của tớ. Làm sao tớ biết được Arden buồn đến thế nào khi tớ không mời nó? – Tôi vặn hỏi Caroline

Caroline liếc qua vai bắt gặp Arden và nhỏ bạn. Hướng đạo sinh Waynesbridge đang nhìn chúng tôi.

– Lizzy, cậu nói nhỏ được không. Cậu đang làm tớ xấu hổ.

– Cậu xấu hổ vì cái gì? – Tôi bực dọc hét to – Tớ thì sao. Bây giờ người ta gọi tớ là kẻ thua cuộc. Cậu thậm chí không thèm quan tâm đến chuyện đó.

Caroline không trả lời. Cô ấy đứng sững tại chỗ̃. Tôi hiểu rằng tôi nên đi, càng nhanh càng tốt trước khi bị mất mặt hoàn toàn trước Arden và toàn trường. Tôi thậm chí không buồn đóng lại ngăn tủ. Tôi chạy ra lối gần nhất.

Tôi mở cửa và nhìn lên trời. Trời chiều đầy mây và u ám. Mây đen tầng tầng lớp lớp che kín cả bầu trời. Sương mù đang dần lan toả khắp nơi. Tôi liếc qua vai nhìn Caroline lần cuối. Cô ấy đang đứng lẫn với các hướng đạo sinh khác trong đại sảnh. Arden đang nói điều gì đó với Caroline. Họ cười có vẻ rất vui với nhau.

Khuôn mặt tôi dần đỏ tía lên vì giận. Sải những bước dài trên sân trường,tôi tự nhủ: Rồi mình sẽ cho cậu ấy thấy.

Khi tôi bắt đầu rẽ vào đường CadarDrive, sấm cũng bắt đầu lục bục ngay trên đầu tôi. Tôi nhảy lên và bắt đầu rảo bước. Càng về gần nhà,tôi càng buồn và giận Caroline, tự hỏi vì sao cô ấy lại có thể cư xử như thế với mình. Bầu trời ngày càng đen kịt, thỉnh thoảng lại lóe lên những tia chớp ngoằn ngoèo. Rồi tiếp theo là tiếng sấm nổ ùng oàng. Chao ôi! Tôi cảm giác như sấm nổ ngay bên tai vậy! Tôi cuốn chặt chiếc áo bò vào người chống lại làn sương xuống ngày một dày hơn, nặng hơn. Tôi ước gì mình có thể về ngay nhà. Yên ổn trong phòng riêng của mình cách xa trường Waynesbridge cách xa Caroline và cả cơn bão chết tiệt này.

Tôi cúi đầu xuống và chuẩn bị chạy thật nhanh về nhà. Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng người nhảy ra từ phía sau. Có ai đó đã trốn sau gốc cây.

Người này vận toàn đồ đen, trùm kín mặt bằng cái mũ đen kịt.

Hắn đứng chắn trước mặt tôi. Cổ họng tôi thắt lại vì sợ.

Hắn là ai?

Hắn muốn gì ở tôi?

Chương 2

Cái gì vậy? Cô ta muốn gì?

Khi đến gần tôi, cô ta kéo chiếc mũ trùm đen, mái tóc đen dài chảy xoã ra. Hoá ra đây là một cô gái trạc tuổi tôi. Cô ta cao hơn tôi, da trắng như trứng gà bóc và đôi mắt to màu nâu sẫm.

– Xin chào. – Cô ta cất giọng vui vẻ. – Tớ là Amy.

– Tớ tớ…. Tớ là Lizzy. – Tôi lắp bắp, cố hít mấy hơi dài để lấy lại bình tĩnh. – Cậu nhảy bổ như thế, làm tớ hoảng quá.

Amy cười:

– Xin lỗi cậu.

Tôi cứ nghĩ cô ta sẽ nói thêm điều gì đó nhưng ngược lại cô ấy chỉ nhìn tôi chằm chằm. Tôi nghĩ thật là quái đản. Tôi thử đi vòng qua cô ấy. Nhưng cô ấy lại bước sang chắn đường tôi. Cuối cùng cô ấy cũng cất tiếng:

– Tớ mới từ Shadyside chuyển tới đây, bây giờ tớ đến trường Waynesbridge.

– Thật không? – Tôi nhìn chằm chằm vào mặt cô ta. – Tớ chưa từng thấy cậu.

– Vì chúng mình học khác lớp. – Amy giải thích. – Tớ cũng nghe được cậu nói chuyện với bạn ở sảnh của trường.

– Bạn trước đây thôi. – Tôi đính chính lại lời Amy. Tôi cảm thấy mặt mình lại nóng dần lên. Tất cả mọi người trong trường hẳn đã nghe hết cuộc cãi vã giữa tôi và Caroline. Tôi tự nhủ nghĩ làm gì cho mệt. Giờ thì cả trường biết Caroline ích kỷ như thế nào.

– Cậu cần gì phải buồn vì không được mời vào nhóm Hướng đạo sinh Waynesbridge. – Amy nói tiếp. Chúng chỉ là những kẻ hợm hĩnh mà thôi.

Tôi nhún vai:

– Có lẽ vậy.

– Sao cậu không tham gia nhóm hướng đạo sinh của bọn tớ. – Amy gợi ý với tôi.

– Nhóm của cậu ư? – Tôi hỏi vội.

– Ở Shadyside – Nhóm các cô gái trại Fear. Cậu nghe về bọn tớ bao giờ chưa?

Tôi lắc đầu:

– Chưa. Nhưng tớ có nghe về phố Fear. Toàn chuyện rùng rợn ở phố Fear: ma trong nghĩa địa, qủy ngoài hồ. Mọi người bảo phố này cực kỳ rùng rợn. Một số học sinh bé ở trường tin vào chuyện này đến mức chúng chẳng bao giờ bén mảng đến phố Fear cả.

– Ừ. Chính thì nhóm hướng đạo sinh tụi tớ đặt tên theo phố Fear. Chính vì thế nên nhóm tớ cực kỳ. Chúng tớ luôn trải qua những chuyện rùng rợn vui vẻ! – Amy nhích lại gần tôi, nói gần như thì thào. – Tớ biết là cậu thích. Sao không thử đến dự một buổi họp mặt đi.

– Nhưng… – Tôi cắn chặt môi. Tôi chẳng biết gì về câu lạc bộ này cả. Chẳng biết ai trong số họ.

Nhưng thú thực tôi nghe có vẻ rất hấp dẫn. Rõ ràng là thú vị hơn nhóm Waynesbridge rồi. Mình có nên tham dự không nhỉ?

– Bọn tớ đang tìm thành viên mới. – Amy nói. – Cậu là người phù hợp nhất. Người tôi run lên vì những cơn gió lạnh hút. Hay là mình bàn qua với Caroline nhỉ.

Tôi chợt nhớ ra Caroline giờ đã là thành viên của nhóm Hướng đạo sinh Waynesbridge. Cô ấy tham gia nhóm kia không có tôi thì tôi cũng có thể tham gia nhóm trại Fear mà không có cô ấy.

– Đồng ý. – Tôi nói to. – Tớ sẽ gia nhập. Ghi tên tớ đi.

Lại một tia chớp nữa loằng ngoằng chạy ngang bầu trời.

– Tuyệt! – Amy cười to. – Trại Fear sẽ liên hệ với cậu. Trước khi tôi kịp hỏi sẽ liên lạc bằng cách nào. Bỗng Amy đã khuất vào làn sương.

Tôi muốn đuổi theo Amy nhưng sương mù dày đặc đã nuốt chửng cô ấy. Cô ấy biến mất hoàn toàn như chưa hề xuất hiện. Tôi quay đầu và chạy một mạch về nhà. Tôi vừa kịp vào nhà thì trời lộp độp mưa. Khi tôi ào qua cửa, như thường lệ mẹ tôi lại quát tướng từ phòng ngủ của mình.

– Này, treo áo khoác của con lên móc, đừng vứt cặp xách ra sàn nhà, mang ngay vào phòng con, mau lên.

Tôi cũng đáp lại bằng cái giọng lí nhí thường ngày:

– Vâng, vâng con làm ngay đây.

– Này, Lizzy. – Mẹ tôi gọi với theo. – Con có thư đấy. Mẹ để nó ở trên bàn ăn.

Thư ư? Tôi thường chỉ nhận được thư của họ hàng trong dịp sinh nhật còn thời gian còn lại trong năm tôi chẳng nhận được lá thư nào. Tôi xếp lại chồng catalo và hoá đơn trên bàn. Đây rồi, tôi chạm vào chiếc phong bì ở dưới đáy chồng giấy tờ. Trên phong bì có tên tôi.

– Elizabeth Caldwell.

Ai gửi cho mình nhỉ? Tôi xé bì thư. Bên trong là giấy mời tham gia trại Fear dành cho nữ sinh.

– Chu cha! – Tôi buột miệng. Nhanh thật! Họ gửi bằng cách nào nhỉ? Có lẽ là họ vừa gửi cho mình. Tôi tự nhủ. Chắc là trước khi gặp Amy và trực tiếp mời tôi.

Tôi đọc kỹ tờ giấy mời. Đường riềm của tờ giấy được trang trí bởi những con dơi và mạng nhện. Đầu trang có dấu hình bộ xương. “Có vẻ lạnh tanh nhỉ!” – Tôi nghĩ thầm. Những hình vẽ loằng ngoằng trên tờ giấy mời làm tôi liên tưởng đến những câu chuyện ma bên lửa trại. Toàn những chuyện kinh dị! Tờ giấy mời cảm giác mạnh này cuối cùng là có giá trị hơn cái phong bì màu hồng vô nghĩa mà tụi hướng đạo sinh Waynesbridge thường dùng.

Tôi đọc phần còn lại của lá thư. Trong thư nói có một chiếc xe hòm sẽ đến nhà và đón tôi tới địa điểm họp mặt các thành viên trại Fear. Số 333 tại một phố bí mật.

– Ú… ù, nơi hẹn bí mật. – Tôi mỉm cười. Phải nói rằng đây là nhóm phù hợp với kiểu người như tôi. Không có chữ ký cuối giấy mời. Tôi lật trang giấy. Mặt kia trống trơn. Tôi liếc qua tờ giấy lần nữa. Bỗng nhiên một dòng chữ mờ mà hiện dần lên ở cuối trang giấy.

– Chà! – Tôi lại xuýt xoa khi đọc những dòng này.

Ồ không. Đó lá một lời cảnh báo được in đậm chảy giọt bằng mực đỏ:

– HÃY ĐẾN… NẾU KHÔNG HÃY COI CHỪNG!

Chương 3

“HÃY ĐẾN… NẾU KHÔNG HÃY COI CHỪNG!” – Nghe đầy vẻ hăm dọa.

Tôi chẳng đợi hỏi Amy rằng làm thế nào trại Fear làm được như thế. Chắc hẳn là loại mực đặc biệt gì đó.

Tôi chạy vào phòng ngủ xin phép mẹ tôi cho tham gia buổi gặp mặt. Tôi phải nài nỉ khá lâu. Mẹ cũng chẳng tìm hiểu vì sao tôi lại chọn Shadyside thay vì Waynesbridge. Và mẹ muốn biết những cô bạn cùng nhóm là ai làm sao tôi biết được. Cuối cùng mẹ cũng đồng ý. Chủ yếu là vì mẹ sẽ không phải lái xe đưa tôi tới đó!

Gần 8h, tôi đứng vẩn vơ gần cửa sổ phòng ngủ phóng mắt xuống phố. Tôi đang rất nóng lòng đến buổi gặp mặt đầu tiên của trại Fear.

– Họ nói mấy giờ xe sẽ đến đón con? – Tiếng mẹ tôi vọng ra từ bếp.

– 8h kém ạ. – Tôi trả lời và liếc nhìn đồng hồ. Bây giờ là 7h55′.

– Khi nào xe đến thì gọi mẹ, mẹ muốn nói chuyện với chú lái xe một chút. – Mẹ tôi bảo.

Mẹ vừa dứt lời thì ánh đèn pha sáng chói đã lướt qua cửa sổ. Một chiếc xe hòm lớn màu đen đỗ xịch ở lối vào nhà tôi.

– Mẹ ơi, họ đến rồi! – Tôi hét to và chộp lấy vạt áo khoác bò.

Mẹ đi với tôi ra chỗ xe ô tô.

Ngồi trước vô lăng là một người phụ nữ tóc xám đeo kính gọng sắt. Khi thấy mẹ tôi, bà ta mỉm cười.

– Tôi là Kate Cald Well. – Mẹ tự giới thiệu. – Đây là con gái tôi – Lizzy.

– Rất hân hạnh được gặp bà.

Tôi bồn chồn đi đi lại lại trong khi mẹ tôi nói chuyện với bà lái xe. Tôi cảm thấy nóng ruột vô cùng vì 8h đến nơi rồi, tôi xẽ trễ hẹn mất. Cuối cùng mẹ tôi cũng kết thúc cuộc nói chuyện với bà tài xế.

– Được rồi. Tôi mong Lizzy sẽ về nhà đúng 10h.

Người phụ nữ đảm bảo với mẹ tôi.

– Chúng tôi xẽ chăm sóc Lizzy của bà.

Mẹ kéo cánh cửa trượt bên hông xe. Chắc là tôi sẽ ngồi phía sau.

– Vui vẻ nhé. – Mẹ chúc tôi.

– Vâng. – Tôi đáp lại.

Mẹ kéo sập cửa lại và đứng trên đường cho tới khi xe chạy khuất mới thôi.

Xe chạy hết nửa dãy nhà, tôi vươn người về phía trước bắt chuyện với bà tài xế.

– Cô là chủ nhiệm nhóm trại Fear phải không ạ?

Bà ta không trả lời, chỉ xiết chặt vô lăng quặt rẽ ra đường lớn. Chậc, có lẽ mình nói bé quá mà xe đi ồn. Tôi hắng giọng bắc tay làm loa và hét rõ to:

– Bà ơi, bà có phải là chủ nhiệm câu lạc bộ không ạ?

Im lặng.

“Chán thật.” – tôi nghĩ – “Bà ta bị điếc hay sao ấy.”

Tôi thử cách khác. Tôi vỗ vào vai bà ta và hỏi:

– Xin lỗi, bà có phải lãnh đạo nhóm hướng đạo sinh không?

Bà ta thậm chí không thèm quay lại nhìn tôi. Thật là quái dị! Tôi ngồi phịch xuống chỗ của mình. Sao thế nhỉ? Ban nãy bà ta rất thân thiện, giờ đây thậm chí không thèm nhìn mình. Tôi quan sát bà lái xe qua gương chiếu hậu. Một khuôn mặt khắc khổ và lạnh lẽo. Tựa một hòn đá vậy.

Trong lúc xe chạy dọc phố Bờ Sông, tôi cứ hi vọng xe sẽ dừng lại để đón Amy hoặc một thành viên khác của trại Fear. Nhưng không, tôi là hành khách duy nhất trên chiếc xe hòm màu đen này.

Xe đã rời xa các khu dân cư. Ánh đèn điện của thị trấn Waynesbridge cũng mờ dần sau màn đêm. Bên ngoài tôi chỉ thấy lờ mờ những cây gỗ khẳng khiu dọc theo bờ sông.

Tôi nhìn chăm chăm vào màn đêm. Không biết mình đang ở đâu nữa. Tim tôi bắt đầu đập mạnh. Tôi chẳng biết gì về bà lái xe này, bà ta đang đưa tôi đi đâu vậy?

Chiếc xe quẹo phải đột ngột làm người tôi xô về bên trái đâm sầm vào thành chiếc xe hòm. Xe xóc nảy cả người vượt qua cầu Mill. May quá tôi có biết nơi này. Vượt qua cầu này là tới Shadyside. Chắc nơi gặp mặt không còn xa nữa. Nếu phải đi bộ từ đây tôi hoàn toàn sẵn sàng.

Bỗng nhiên chiếc xe phanh két và dừng lại ở giữa cầu. Bà lái xe quay lại sau bảo tôi:

– Cô xuống xe ở đây.

Tôi căng mắt nhìn vào bóng tối âm u. Không tiếng động, không có tí ánh sáng nào dẫn đường. Tôi vội hỏi lại:

– Xin lỗi bà, bà vừa bảo cháu xuống đây phải không ạ?

Bà ta gật đầu. Cánh cửa trượt ở hông xe mở toang, một luồng khí lạnh ẩm ướt xộc thẳng vào người tôi.

– Sao, sao lại thế ạ? – Tôi lắp bắp.

– Cô phải đi bộ nốt quãng đường còn lại. – Bà ta chỉ ngón tay xương xẩu vào bóng đêm. – Cứ đi theo phố kia là tới.

Tôi bước xuống qua cửa xe đã mở sẵn. Tôi suýt nghẹn thở khi đọc tấm biển trên đầu: PHỐ FEAR!

Fear – Nỗi sợ hãi.

Phố Fear – Phố Kinh hoàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN