Những chuyện kì bí của Stine (Con vượn bơi trong bể kính) - Chương 05 - 06 - 07 - 08
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
280


Những chuyện kì bí của Stine (Con vượn bơi trong bể kính)


Chương 05 - 06 - 07 - 08



5.

Nó đâu rồi? Nó đâu rồi nhỉ? Scott quờ tay khắp phòng tìm công tắc một cái đèn khác. Glen đã đúng. – Nó nghĩ. Đúng là một sai lầm lớn khi dùng nước ở hồ Fear.

Cuối cùng tay Scott cũng chạm đến cái công tắc. Nó bật điện lên.

Nó nhìn lướt khắp phòng. Cái nắp bình nằm lăn lóc trên sàn. Từ chỗ nó đứng mọi thứ vẫn bình thường. Nước trong bình lại bình thường và trong như cũ. Không có cái gì xê dịch khỏi chỗ cả.

Scott đi đến nhặt cái nắp lên. Phải có cách giải thích hợp lý cho chuyện này mới được.

Có lẽ ắc quy có vấn đề. – Scott nghĩ – Nó tò mò nhấc nắp lên kiểm tra. Đúng thế ắc quy đang rỉ ra một thứ dầu lỏng lỏng.

Scott tiến gần đến bàn hơn để kiểm tra những con vượn bơi tí hon của nó. Chúng có vẻ vẫn sống và khỏe mạnh. Chỉ có điều là chúng co cụm lại ở một góc bình như thể đang tìm chỗ ẩn náu ấy.

Còn miếng pha lê đen đã sủi bọt cả ngày thì biến mất.

Scott chăm chú nhìn vào bình nước cố tìm kiếm nó.

Nó ngồi hàng giờ để đợi miếng pha lê xuất hiện lại. Nhưng chuyện đó không bao giờ xảy ra. Và rồi cuối cùng Scott tắt đèn đi ngủ.

– Scott! Dậy đi! – Mẹ kéo chăn gọi nó!

Scott co lại và quấn chăn quanh người chặt hơn. Nó không dậy. Bây giờ thì chưa được. Nó cảm giác như mình chỉ vừa mới chợp mắt.

Mẹ lại gọi tiếp:

– Dậy mau, Scott! Nếu không con sẽ muộn học đấy.

Nó làu bàu:

– Con dậy đây. Con đang dậy đây còn gì.

Mẹ mắng:

– Mắt con thậm chí còn chưa thèm mở ra nữa mà bảo là dậy à.

Scott duỗi người ra và mở mắt. Nó dằn dỗi:

– Thế mẹ đã vui chưa?

Mẹ trả lời:

– Chưa. Mẹ muốn nhìn thấy con dậy.

Scott cố gắng ngồi dậy.

Điều đó có lẽ đã làm mẹ hài lòng.

Mẹ đi ra khỏi phòng, nói với lại:

– Tốt. Bây giờ thì nhanh lên, mặc quần áo vào. Có lẽ con còn kịp ăn một chút gì đó trước khi đi học đấy.

Scott lại nằm uỵch xuống giường và nhắm mắt lại.

– Mẹ bảo dậy đi, nhóc con ngốc nghếch.

Kelly nói khi đi ngang qua phòng Scott đang mở cửa. Nó gào to hơn:

– Mẹ ơi! Thằng nhóc vẫn ngủ đây này.

– Không phải đâu ạ.

Scott cũng hét lại và nhảy ra khỏi giường. Nó hấp tấp chạy lại kiểm tra những con vượn bơi.

Chúng vẫn còn bé tí. Nhưng trông chúng không còn giống như những hạt bụi trắng li ti nữa. Trông chúng đã có vẻ to hơn một chút.

Chúng đang lớn đấy. Tuyệt thật! Scott lôi cái áo may ô ra khỏi tủ quần áo. Khi mặc được nửa chừng thì nó nghe thấy tiếng con gì đó đang cắn, nhai. Cái gì vậy nhỉ? Nó kéo nốt cái áo xuống.

Có khi đó là tiếng mấy cành cây cọ vào tường nhà cũng nên. – Scott tự nhủ. Nó thò đầu ra cửa sổ cạnh bàn học. Cái cây bên ngoài vẫn lặng im.

Nhưng Scott vẫn nghe thấy tiếng động.

Nó lắng tai nghe kĩ – và nhận ra tiếng động không phải từ bên ngoài.

Tiếng đó phát ra từ trong phòng.

Ngay cạnh nó.

Scott nhảy vội ra xa khỏi bàn. Rồi nó nhìn chằm chằm vào cái bình. Nó không thể tin được vào mắt mình nữa.

Một con vượn bơi đang tì vào cạnh bình và gặm cái cạnh bình bằng nhựa.

Con vượn bơi này rất to, to hơn tất cả những con vượn bơi khác gộp lại. Scott đoán nó phải to bằng cỡ con nòng nọc.

Scott chộp lấy cái kính phóng đại và quan sát con vượn bơi này. Nhìn gần nó còn đẹp hơn cả những con trong hình quảng cáo. Và trông nó còn giống khỉ nữa. Lông nó màu nâu phủ toàn thân. Thậm chí nó còn có chân và tay nữa.

Nó đang đứng ở đáy bình nhìn lại Scott. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là thứ thú vị nhất mà Scott đã từng nhìn thấy.

– Scott! Nhanh lên!

Scott nhận ra giọng mẹ như sắp cáu đến nơi.

Scott nói với con vật cưng mới của nó:

– Tao phải đi bây giờ đây. Nhưng tao sẽ gặp mày sau nhé. Được chứ, cậu bé?

Lúc Scott nói thì những điều ngạc nhiên nhất đã xảy ra.

Mình tưởng tượng ra thế. – Scott nghĩ. Chứ chuyện đó không thể xảy ra được.

Scott giụi mắt nhìn lại.

Không! Nó không thể tin được.

Con vượn bơi đó đang vẫy tay nói với nó.

– Tớ nói thật với cậu đấy, nó đã vẫy tay với tớ.

Scott nhắc lại lần thứ mười nghìn khi nó và Glen dừng xe đạp của chúng ở gara nhà Scott sau giờ học. Nó nói thêm:

– Trông nó giống hệt một con khỉ.

Glen cười:

– Thôi được rồi. Cái bình phát nổ tối hôm qua và bây giờ chúng ta có một con khỉ bơi khổng lồ biết vẫy tay – ý cậu là thế chứ gì?

Scott phản đối:

– Tớ không bảo là nó khổng lồ.

Nó xuống khỏi xe đạp và đẩy chân chống xuống.

Glen trả lời:

– Cậu đã nói thế. Ở nhà tập thể cậu chẳng bảo với Randy và Zack nó là một con vượn bơi khổng lồ là gì.

– Ừ, đúng thế! – Scott đồng ý khi nó đi trước mở cửa vào nhà. – Nó khổng lồ là so với những con vượn bơi khác đấy chứ.

Lúc hai đứa đến phòng Scott, Glen đẩy Scott sang một bên chạy đến bên cái bình trước.

– Oa! – Nó thở hổn hển.

Scott nói với vẻ tự mãn:

– Tớ đã bảo với cậu là nó to lắm rồi mà.

– To á? Trông nó như một con King Kông ấy.

Scott cười to. Nó biết Glen đã phóng đại nhưng nó biết cuối cùng Glen đã phải tin. Scott hỏi:

– Thế nó có vẫy cậu không?

– Có, – Glen vừa trả lời vừa nhấc cái bình lên. – nó vẫy như điên ấy.

Scott đòi:

– Đưa tớ xem nào.

– Đợi chút đã. – Glen thì thầm. Nó kề cái bình vào tai. – Này! Cậu sẽ không tin được đâu.

Scott tò mò hỏi:

– Cái gì vậy?

– Tớ nghĩ là nó đang hát cho tớ nghe.

Scott trả lời:

– Cậu đúng là thằng ngố.

– Còn lâu. Cậu ngố thì có. – Glen trả lời khi nó đặt cái bình xuống bàn. – Chẳng có con khỉ khổng lồ nào ở đây cả.

Scott nhìn chằm chằm vào cái bình. Đúng thật. Con vượn bơi đã vẫy nó chẳng thấy đâu cả. Nó ở đâu được nhỉ? Scott tự hỏi. Mình biết nó đã ở đây. Mình biết cái mình đã nhìn thấy.

– Tớ đã nói với cậu rồi, Glen. Sáng nay tớ còn thấy nó ở đây mà.

Glen lầm bầm.

– Được rồi. Được rồi. Thế được chưa?

Scott biết chắc là Glen chẳng tin mình. Glen vẫn chăm chú nhìn một con vượn tí hon.

Nó bảo Scott:

– Nhìn con này này. Trông nó khá đấy chứ.

– Ừ! – Scott liếc nhanh qua vai Glen miễn cưỡng trả lời. – Trông cũng được.

Glen nói:

– Nhìn này. Nó có những cánh tay rất bé nữa nhé.

– Ừ, cùng một giuộc cả.

Glen bảo:

– Này cậu vui lên chứ. Thế này tốt hơn tớ nghĩ nhiều lắm. Ít nhất thì đây cũng không phải là một sự lừa gạt hoàn toàn.

– Nhưng cái con tớ nhìn thấy sáng nay mới thật là tuyệt.

– Con này cũng thế. Chỉ trừ chuyện nó giống cá hơn là khỉ thôi. – Glen chỉ vào bình.

Rồi nó nói tiếp:

– Nhìn cách nó bơi kìa. Cậu có thấy không?

Scott gật đầu.

Glen vẫn thao thao:

– Nó hầu như trồi lên khỏi mặt nước nhé. Giờ thì nhìn kìa, nó chạm mặt nước rồi, nó chuẩn bị quay đầu và bơi lại dưới đáy, ngay cạnh chỗ cái phễu ấy. Và rồi khi chạm đến đáy, nó quay lại và bơi ngược lên trên. Cứ như là nó muốn bơi thật nhiều vòng ấy nhỉ.

Scott đùa:

– Có lẽ nó đang luyện tập cho Ôlimpic những con vượn bơi đấy.

Scott nhìn con vượn bơi tí hon đang bơi quay lại mặt nước như cách Glen vừa nói. Nhưng nó vẫn không ngừng băn khoăn tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với con vượn bơi to mà nó đã nhìn thấy sáng nay.

Scott chẳng phải băn khoăn lâu. Bởi vì khi con vượn bơi chạm đến đáy bình, Scott nhìn thấy một bàn tay lông lá thò ra từ bên trong cái phễu và chộp lấy nó.

Bàn tay ấy bóp chặt con vượn bơi tí hon.

Và rụt ngay lại.

6.

Scott hào hứng hỏi:

– Cậu có nhìn thấy không? Cậu ta đấy!

– Cậu ta nào? – Glen hỏi, nhìn chằm chằm vào mặt Scott như thể bạn nó đang điên hay bị một bệnh gì đó tương tự như vậy. – Cậu định bảo là nó chứ gì!

Scott đứng thẳng người lên trả lời:

– Không! Tớ bảo là cậu ta kia. Tớ đã bảo với cậu là chúng ta có con vượn bơi thật to biết vẫy tay rồi mà.

Glen trả lời:

– Ừ. Nhưng nó không bơi và tớ nghĩ là nó không cố gắng vẫy chúng mình. Tất cả những gì mà tớ nhìn thấy là một cánh tay lông lá thò ra bóp chết con vượn con.

Scott khăng khăng:

– Tớ đã bảo cậu rồi mà. Chính nó đấy. Có lẽ nó muốn được chơi với con kia hay là làm cái gì đó.

Glen thở hổn hển:

– Chơi với nó á? Không! Nó đã bóp chết con kia rồi.

Scott nhìn kĩ chiếc bình. Nhưng tất cả những gì nó nhìn thấy là những con vượn bơi tí hon khác đang bơi đi bơi lại. Scott quả quyết:

– Chắc chắn là nó trốn trong cái phễu.

Glen tiếp luôn:

– Có lẽ nó đang chuẩn bị cho một cuộc tấn công khác.

– À, ừ, – Scott nói, một ý nghĩ kinh khủng thoáng qua trong óc nó. – hay là nó đói, nó nghĩ những con kia là thức ăn của nó? Ý tớ là nó rất to so với bọn kia và nó nghĩ chúng là thức ăn của nó.

– Ôi! Khiếp quá! – Glen thốt lên.

Scott gợi ý:

– Nào thử xem có phải là nó đói không nào.

Scott nhấc gói thức ăn cho vượn bơi từ ngăn kéo bàn học ra và đổ một ít vào trong bình. Trông chúng giống như những thức ăn cho cá, tuy nhiên chúng nhỏ hơn nhiều.

Glen quan sát và nói:

– Nó không ra đâu. Có lẽ cậu nên đổ thêm một ít nữa.

Scott đổ thêm gần nửa gói thức ăn vào bình.

– Thế vẫn chưa nhiều, – Glen kêu lên và giằng gói thức ăn từ tay Scott.

Scott chăm chú nhìn vào trong bình. Nó thậm chí không còn nhìn thấy con vượn bơi tí hon nào nữa. Chỉ có rất nhiều thức ăn nổi trên mặt nước.

Và rồi có một cái gì đó, sẫm màu, lông lá thò ra từ miệng phễu.

Nước trong bình sóng sánh. Sóng mạnh như nước trong bể bơi, và tràn ra cả bàn học của Scott.

Scott kêu tướng lên và nhảy ra khỏi bàn học:

– Đậy nắp lại! Nhanh lên! Nó đang trèo ra đấy.

7.

Scott và Glen kinh hãi đứng nhìn cánh tay lông lá thò ra từ miệng phễu.

Nước trong bình sủi bọt và trào ra khi con vật tự mình cố trèo ra khỏi miệng bình. Nó có vuốt sắt và cào cào vào lớp kính trên nắp.

Glen và Scott bất giác lùi cả lại.

Đột nhiên những cái bong bóng ngừng sủi và con vượn bơi trượt trở lại mặt nước.

Scott tiến lại gần cái bình. Thật chậm rãi, nó từ từ nhìn vào trong.

Tất cả thức ăn đã hết.

Tất cả những con vượn bơi con đã biến mất.

Tất cả… chỉ trừ một con.

Con vượn bơi lông màu nâu đang lười biếng thả mình nổi lên trên mặt nước. Giờ nó đã to hơn lúc trước, khoảng cỡ một con cá vàng rồi.

Scott bảo Glen:

– Cậu chàng này đã to gấp ba lần lúc sáng rồi đấy.

Glen trả lời:

– Ừ có lẽ là vì nó đã ăn tới 20 pao thức ăn và tất cả mọi thứ trong bình.

Scott cố bám lấy hi vọng:

– Tớ không nghĩ là nó cố ý ăn những con kia. Bao nhiêu thức ăn nổi lềnh bềnh trong bình thì làm sao nó phân biệt được đâu là thức ăn, đâu là những con vượn con cơ chứ.

Glen tuyên bố:

– Thôi được rồi. Tớ không quan tâm đến việc nó có cố ý hay không. Dù sao nó cũng ăn những con kia rồi. Điều đó biến nó thành con khỉ lợn ghê tởm.

Scott cười to:

– Con khỉ lợn á.

Glen cũng phá lên cười:

– Ừ, chúng ta có một con khỉ biết bơi, biết vẫy và ăn tạp như lợn, làm con vật cưng. Nó đáng giá 3 đô 95 xu đấy.

– Cả cước phí nữa chứ. – Scott nhắc bạn và chúng cùng cười ngả nghiêng.

Glen hỏi:

– Này, chúng ta gọi nó là gì bây giờ?

Scott nói:

– Ừ, chúng ta sẽ không gọi nó là con khỉ lợn. Nghe thế không được.

Glen gợi ý:

– Gọi nó là Oinker nhé.

Scott nhướng mày lên:

– Tớ không thích cái tên ấy.

– Hay gọi nó là Hercules.

Scott bảo:

– Đúng là một cái tên ngốc nghếch.

Glen tự ái:

– Thế cậu định gọi nó là gì?

Scott nghĩ khoảng một phút. Nó vẫn chưa nghĩ ra một cái tên thật hay cho con vượn biết bơi, biết vẫy mà ăn tạp như lợn này. Nhưng nó nghĩ ra một cái tên rất hay cho chó. Chỉ bởi vì Kelly rất dị ứng với chó mà nó không được nuôi chó trong nhà. Có lẽ mình nên đặt cái tên đó cho con vượn bơi này. Nó nghĩ.

Scott bảo Glen:

– Mac. Tớ nghĩ ra một cái tên rất hay là Mac.

Đúng lúc đó Kelly đi ngang qua phòng Scott.

Đúng rồi! Kelly sẽ phải rút lại những lời nói về chuyện Scott đã ngu ngốc khi đặt mua những con vượn bơi.

– Chị Kelly! – Scott gọi, cố lấy giọng nhẹ nhàng. – Chị có muốn xem một thứ cực kỳ thú vị không?

Kelly thò đầu vào phòng trả lời:

– Chẳng có gì là thú vị ở trong phòng này cả.

Scott tức giận làu bàu:

– Nghe thật chướng tai.

Glen chen vào:

– Đúng đấy! Đã bao giờ chị nhìn thấy một con khỉ lợn biết bơi, biết vẫy chưa?

Kelly trả lời:

– Được rồi chị sẽ kiểm tra xem chúng mày dối trá đến mức nào.

Glen trêu chọc:

– Oa! Kelly, chị vừa ngộ vừa xấu.

Scott quan sát Kelly đủng đỉnh đi vào phòng. Khi đi ngang qua Glen nó nguýt dài một cái. Rồi nó nhìn vào cái bình. Đúng thế. Rồi đến cả Kelly cũng sẽ phải công nhận Mac là thứ tuyệt vời nhất trên thế giới.

Kelly chán nản nói:

– Thế đấy! Nó là cái gì vậy? Một thứ đồ chơi tuyệt vời tưởng tượng à?

Scott nói:

– Không! Nó là Mac – một con vượn bơi khổng lồ.

Kelly tuyên bố:

– Làm gì có cái gì trong bình. Đúng là một lũ ngố.

Nói xong Kelly quay người lại và đi ra cửa.

Scott vội nhìn vào trong bình. Mac không có ở đó.

– Em cam đoan với chị là nó có ở đây. Nếu chị đợi thêm chút nữa, em thề là nó sẽ chui ra đấy.

Kelly cười mỉa mai:

– Chị không có đủ thời gian để ngồi đây mà đợi người bạn tưởng tượng của chúng mày. Chị có những người bạn thật sự đang đợi ở dưới kia.

Scott tức tối nghe tiếng cười của Kelly vọng lại khi nó đi xuống nhà dưới. Nó nhìn chằm chằm vào bình, cố tìm dấu vết của Mac. Glen đi vòng quanh bàn ngắm nghía cái bình từ phía khác.

Cuối cùng Scott nhìn thấy những cái bong bóng nhỏ phát ra từ đáy phễu. Rồi nó thấy một cái bong bóng khác được nhả lên, cái này to hơn và sủi nhanh hơn.

Scott chỉ:

– Này Glen, nhìn chỗ này này.

Glen cũng nhìn chằm chằm vào cái phễu. Bọt sủi càng ngày càng nhanh, càng nhiều. Cứ như là bình nước đang sôi ấy.

Scott đến cạnh bình và chạm ngón tay vào thử xem nóng không. Nhưng thực tế lại ngược lại, nước lạnh như đá.

Cái phễu đột nhiên rung lên bần bật.

Scott chuẩn bị tư thế để chạy đi. Chuyện gì sẽ xảy ra đây?

Khi Scott đang chằm chằm nhìn vào cái bình thì cái phễu đổ xuống và nứt đôi ra. Và… Mac đang đứng giữa hai mảnh vỡ.

Glen reo lên:

– Ái chà chà! Mac kìa. Hãy nhìn nó bây giờ xem.

Scott cũng reo lên:

– Giờ nó phải bằng cỡ con chuột rồi.

Glen hỏi:

– Cậu có nghĩ là nó sẽ lớn nữa không?

Scott trả lời:

– Làm sao mà tớ biết được. Nhưng cái bình giờ quá nhỏ so với nó rồi. Chúng mình phải tìm một chỗ khác rộng hơn cho nó.

– Thế cái bể kính mà cậu vẫn nuôi rùa biển đâu. Cậu còn giữ không?

Scott chạy nhanh vào nhà vệ sinh và tìm trên giá. Tốt quá, nó vẫn còn đây. Scott mang ra đặt lên bàn.

Rồi Scott bò duỗi dài ra sàn chui vào trong gầm giường. Nó lôi ra một túi sỏi xanh, một hòm nhỏ bằng nhựa đựng châu báu, một bộ xương bằng nhựa, một cây cọ nhựa.

Glen giật lấy túi sỏi và đổ vào trong bể kính. Rồi nó cẩn thận xếp những thứ đồ chơi chắc chắn giữa những viên sỏi.

Scott bảo Mac:

– Đứng sợ nhé.

Rồi nó chầm chậm đổ nước từ trong bình sang bể kính.

Mac trôi tuột sang nhà mới và bắt đầu bơi vòng quanh.

Glen vui vẻ nói:

– Này, trông tuyệt quá! Tớ nghĩ là nó rất thích chỗ ở mới này đấy.

Scott nói:

– Lấy cái bình nước trong bếp của mẹ tớ ra đây. Mac cần thêm một ít nữa.

Hai đứa đi ra khỏi phòng. Scott nói với lại:

– Mac, chúng tao sẽ quay lại ngay.

Scott tìm thấy cái bình ở trong bếp. Nó vừa lấy nước đầy bình vừa hỏi:

– Đố cậu biết Mac giống cái gì đấy? Nó giống như những con khỉ trong phim “Thầy phù thủy lừng danh” quá. Nó thậm chí còn có hai cánh con trên lưng nữa.

Glen đùa:

– Ừ, hai cánh nước.

Chúng nhanh chóng quay lại phòng Scott. Đang đi đột ngột Scott dừng lại làm Glen đâm sầm vào nó.

Glen làu bàu:

– Cậu đi cái kiểu gì hay thế?

Nhưng Scott không trả lời.

Nó chỉ tay ra phía trước.

Và thở hổn hển.

8.

Scott và Glen bàng hoàng nhìn vào trong phòng. Sàn nhà đầy những viên sỏi xanh. Những viên sỏi mà Glen đã cẩn thận đặt vào trong bể kính.

Còn cái hòm châu báu mà nó nhẹ nhàng đặt giữa những viên sỏi thì nằm lộn ngược trên bàn học của Scott.

Scott nhìn khắp phòng tìm cây cọ. Nó đây rồi – giờ đã thành hai mảnh, một mảnh trong tủ quần áo còn mảnh kia ở trên giường.

Những mẩu xương của bộ xương tên cướp biển thì nằm rải rác khắp nơi.

Cứ như thể là có ai đó đã nhấc cái bể kính lên và dốc ngược nó xuống ấy. Ngoại trừ…

Thảm không bị thấm nước.

Cái bể kính vẫn ở nguyên chỗ cũ, trên bàn học của Scott.

Và nó vẫn còn nguyên lượng nước như lúc nãy.

Và Mac – Giờ nó đã to như con chuột túi con – vẫn đang vui vẻ bơi quanh bể kính.

Scott hỏi Glen:

– Cậu bày ra chuyện này à?

Glen quát:

– Cậu điên à? Làm sao mà tớ bày ra chuyện đó được? Lúc nào cậu cũng kè kè bên tớ mà.

– Ừ, nhưng chuyện này không thể tự nhiên xảy ra được.

Glen nhạo báng:

– Thật ư, Scott? Có thật thế không?

Scott đi lại bàn học. Sỏi kêu xào xạo dưới chân nó.

Nó dừng lại và nhìn vào bể kính.

Rồi nó hét toáng lên:

– Xem này! Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Ở đáy bể kính có một thứ quý giá nhất của Scott – một đồng đô la bằng bạc vào năm 1879. Và ngay bên cạnh đó là cái đồng hồ của Scott – Cái đồng hồ bố mua tặng nó vào sinh nhật trước. May mà đồng hồ không thấm nước.

Một vài xu, cái gọt bút chì, một cục tẩy và cả quả bóng cao su trắng nữa cũng ở đấy.

Scott nhắc đi nhắc lại:

– Tớ không thể tin được chuyện này. Tớ không thể nào tin được.

Khi Scott và Glen đang ngạc nhiên quan sát mọi chuyện thì Mac bơi luồn xuống dưới quả bóng cao su. Nó tung quả bóng lên trên mặt nước. Quả bóng vượt lên khỏi mặt nước, rơi bộp xuống mặt bàn và từ từ lăn xuống sàn.

Glen thốt lên:

– Ái chà, chắc chắn là Mac rất khỏe, nó ném quả bóng cũng tương đương với sức chúng mình ném một con voi đấy.

Scott nhìn những đồ chơi vung vãi khắp phòng và hỏi Glen:

– Cậu có nghĩ là chính nó đã làm chuyện này không?

Glen trả lời:

– Không. Không thể. Nó không thể làm được.

Scott nhắc:

– Nhưng cậu vừa bảo là nó rất khỏe cơ mà.

Glen trả lời:

– Ừ, nhưng nó khỏe là khi ném quả bóng ra, chứ nó không thể lấy các thứ khác vào được. Phải tìm cách giải thích khác thôi.

Scott hỏi:

– Cách khác là cách gì?

Glen thăm dò:

– Kelly chẳng hạn.

– Không, Kelly đã đi rồi. Chỉ còn mỗi chúng ta ở nhà thôi.

Scott hiểu là Glen chẳng tìm ra cách giải thích nào khác, cả nó cũng vậy. Rồi cả hai đứa cùng nhìn chằm chằm vào bể kính. Scott lắp bắp nói:

– Cậu… cậu có hiểu… hiểu điều này có… có nghĩa là gì không?

– Không. Có nghĩa là gì?

– Nghĩa là Mac có thể trèo ra ngoài được.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN