Những chuyện kì bí của Stine (Con vượn bơi trong bể kính) - Chương 20 - 21 - 23 - 24 - 25 - 26 (Hết)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
205


Những chuyện kì bí của Stine (Con vượn bơi trong bể kính)


Chương 20 - 21 - 23 - 24 - 25 - 26 (Hết)



20.

Glen la lên:

– Chúng ta chẹt chết nó rồi!

Tự Scott cũng nhìn thấy thế. Thò ra khỏi cánh cửa gara đã đóng sát mặt đất là một cánh tay và một cái chân của Mac, chúng không động đậy nữa. Phần còn lại thì bẹp gí dưới cửa.

Scott thấy đau quặn bụng. Nó không bao giờ muốn giết Mac cả mà chỉ muốn thoát khỏi nó thôi.

Scott nhấn cái nút để nâng cửa gara lên. Trời bắt đầu mưa lâm thâm.

Thôi cũng được. – Nó nghĩ. – Thế là Mac sẽ không gây rắc rối nữa.

Scott tiến đến gần để nhìn rõ hơn. Đầu Mac gần như bẹp gí. Người nó cũng ở tình trạng tương tự. Những hạt mưa nhỏ rơi xuống, thấm vào lớp lông của nó.

Scott thông báo:

– Nó đã chết rồi.

Glen nói:

– Thật là kinh khủng.

Scott cúi xuống nhìn Mac và nói với Glen:

– Chúng ta sẽ chôn cất nó tử tế.

Glen gật đầu:

– Trước tiên chúng ta phải nhấc nó lên khỏi sàn đã.

Nó lấy mũi giày đụng khẽ vào Mac, một cái chân rời ra.

– Ối1 Kinh quá! – Scott kêu lên và định đi vào nhà.

Glen nói:

– Tiếp tục đi. Tốt hơn là chúng ta hãy nhanh lên. Trời đã bắt đầu mưa nặng hạt rồi.

Mac đã bị thấm ướt. Mưa thấm vào đầu nó, người nó, chân nó, tay nó.

Nhưng bây giờ… nó hình như… thay đổi.

Nó không còn bẹp gí nữa.

Nó dường như to ra.

Scott thở hắt ra:

– Ôi, không! Đừng lặp lại một lần nữa.

21.

Scott thét lên:

– Nó đã sống lại rồi.

Glen cũng kêu lên:

– Nhìn cái chân nó kìa. Nó lại mọc ra.

– Không thể thế được! – Scott gào lên.

Nhưng khi cúi xuống gần hơn nó nhận ra Glen đã đúng. Chân Mac đang mọc lại.

Một mẩu xương tòi ra chỗ sẽ có cái chân. Nó dài ra và rồi bắp thịt, lông lá phủ đầy khúc xương.

Scott nhận thấy cái chân bị rời ra đang co lại nhanh như chiếc mới mọc ra.

– Đây là chuyện kinh dị nhất mà tớ từng thấy.

Scott nói và lùi lại tránh xa Mac.

– Làm sao xảy ra chuyện này được nhỉ?

Glen cũng lùi lại.

Scott trả lời:

– Đó là do nước. Cậu có nhớ không, hôm chúng mình từ hội chợ trở về đặt nó vào nước nó lại khỏe. Thậm chí còn tốt hơn lúc trước. Nó phát triển lớn hơn. Cứ như là nước có thể chữa cho Mac mọi thứ bệnh đấy.

Glen thở dốc:

– Ừ, thậm chí cả cái chết.

Scott nhìn Mac đang nhảy như con choi choi. Trông nó to hơn, mạnh hơn bao giờ hết.

– Chúng ta sẽ không bao giờ thoát khỏi Mac. – Scott nhận ra. – Không bao giờ. Mac hoàn toàn không hủy diệt được.

Glen thì thầm lo lắng hỏi:

– Chúng ta phải làm gì bây giờ?

Mac đứng đó, nhìn chằm chằm vào hai đứa.

Scott cố gắng suy nghĩ nhưng nó vẫn chưa tìm ra cách nào hay cả.

Scott nói đầy hi vọng:

– Có thể khi chúng ta để nó ở đây một mình, nó sẽ đi.

Scott nghĩ đến điều đó trong giây lát. Nó ước gì Mac sẽ đi khỏi đây. Nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Và Scott biết thế.

Chỉ còn một cách duy nhất. Chúng phải bắt lấy Mac và nhốt nó lại mãi mãi. Không nói một lời, Scott nhích về phía Mac.

Mac vẫn không động đậy.

Glen hỏi:

– Cậu định làm gì thế?

– Cậu cứ im đi đã. – Scott bảo Glen và bước một bước nữa về phía Mac.

Mac vẫn đứng im.

Scott nhẹ nhàng nói:

– Tao sẽ không làm mày đau đâu. Tao chỉ muốn vuốt ve mày thôi. Chỉ thế thôi.

Glen hỏi giọng nghi ngờ:

– Cậu điên à? Hay định làm gì thế?

Scott tiến lên để chộp lấy Mac. Nó cào móng tay nhọn hoắt vào mặt Scott.

Scott giật đầu ra sau nhưng Mac vẫn chụp được đúng đỉnh đầu của nó.

– Ối! – Scott la lên.

Mac rít lên một tiếng và thò tay lên giá gara.

Một tay nắm Scott, tay kia Mac vung cái búa lên và đập mạnh xuống đầu Scott.

Glen hét to:

– Cẩn thận đấy.

Scott nhắm chặt mắt lại. Cái búa chệch đầu nó khoảng một ly.

Mac nhặt cái tô-vít và ném về phía Glen.

Glen kêu lên.

– Nó đang cố gắng để giết chúng ta đấy. Chạy vào trong nhà thôi.

Hai đứa cắm đầu chạy về phía cửa.

– Nhanh lên! – Scott gào lên khi Glen mở mãi không được cái chốt cửa. – Nhanh lên đi!

Cuối cùng Glen cũng mở được cửa ra, hai đứa chui tọt vào trong phòng làm việc.

Scott cố gắng sập cửa lại nhưng không được.

Bởi vì Mac đang đẩy từ phía kia.

Scott gọi:

– Giúp tớ với, Glen!

Nó dùng hết sức để đẩy cửa lại.

Glen cũng dùng hết sức để đẩy.

Nhưng Mac khỏe hơn cả hai đứa hợp lại. Scott và Glen ngã lăn nhào ra sàn khi Mac xông vào và mất hút trong nhà.

22.

Scott đứng lên:

– Nhanh lên. Chúng ta phải gọi điện cho cảnh sát.

Glen hỏi:

– Và nói với họ về cái gì? Rằng chúng ta có một con vượn bơi giết người khổng lồ trốn khỏi nhà à? Họ mà tin những điều đó thì loạn.

Scott trả lời:

– Chúng ta sẽ bảo họ là có tên trộm vào nhà hay là có một con thú hoang nào đó. Nói cách nào cũng được miễn là họ đến đây.

Glen bắt đầu gàn:

– Họ sẽ không…

Scott cắt ngang:

– Mac nghĩ là chúng mình cố tình đè chết nó. Nó điên lên và đuổi theo chúng ta. Tớ sẽ gọi đường dây nóng 911 ngay bây giờ.

Scott và Glen chạy tìm điện thoại trong bếp. Scott bắt đầu nhấn số. Và nó nghe một tiếng hét kinh khủng từ phòng làm việc.

– Scott! – Giọng mẹ nghe còn khủng khiếp hơn tất cả những gì Mac đã làm. – Con đến đây ngay!

Bụng Scott đau quặn lại. Giờ thì nó cảm thấy ốm thật sự. Khi nó và Glen xuống phòng làm việc, Scott cố tình tìm cách để nói với mẹ về Mac.

– Con đã làm gì đây? – Mẹ quát lên khi nó thò mặt vào phòng.

Scott nói:

– Mẹ! Con không làm những chuyện đó. Con thề là không phải con mà.

Mẹ cầm cái váy của Kelly lên, liếc nhìn nó.

– Thế thì ai làm đây?

Scott bắt đầu kể:

– Chúng con nuôi một con vượn bơi. Nó to hơn trong hướng dẫn và bây giờ nó biến mất trong nhà mình. Nó phá phách mọi thứ. Nó đuổi theo con và Glen. Mẹ phải giúp chúng con mới được.

– Ôi, Scott! – Mẹ lắc đầu. – Con nghĩ là mẹ sẽ tin vào câu chuyện bịa đặt này à?

Scott cần khẩn:

– Mẹ, xin hãy tin con. Con đang nói sự thật. Đúng không, Glen?

Glen gật đầu, lúng búng không nói nên lời.

– Mẹ không muốn nghe con nói một lời nào nữa.

Mẹ quát lại. Chưa bao giờ Scott thấy mẹ giận dữ như thế. Mẹ quăng cái váy hỏng lên đi văng.

Kelly gào lên:

– Tao ghét mày! Tao ghét cả hai đứa chúng mày!

Và nó bắt đầu nức nở.

– Đừng khóc, Kelly. – Mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc Kelly và liếc nhìn Scott. – Không sao đâu.

– Có chứ. – Kelly ngúng nguẩy. – Cái váy của con bị hỏng và con sẽ không tham dự lớp học nhảy được nữa.

Mẹ nói:

– Chúng ta sẽ đi mua cái váy ở hội chợ. Còn con, Scott, con sẽ phải trả tiền. Dù cho suốt cả cuộc đời con cũng phải trả.

Scott đứng yên lặng.

Mẹ và Kelly đi ra ngoài.

– Tớ ước gì mình không nghe nói về những con vượn bơi.

Scott rên rỉ. Đầu rũ xuống. Nó thấy Mac đang ngồi trên ghế sô pha.

– Nó đây này! – Scott hét lên. Và Mac cũng hét lại, to hơn, nó nhe răng ra.

Scott hô:

– Bắt lấy nó!

Mac nắm đầy tay những hạt trang trí, nó ném về phía Scott và Glen. Ba hạt bay trúng mặt Scott:

– Á… á… á. – Nó hét tướng lên, cố xoa chỗ đau rát.

Mac túm lấy một ống tay váy của Kelly và chạy ra khỏi phòng.

Scott nói:

– Chúng ta phải tìm thấy nó. Nó sẽ còn phá phách nếu chúng ta chưa bắt được nó.

Glen gợi ý:

– Hãy chia ra. Cậu tìm tầng trên còn tớ tìm tầng dưới.

– Ý kiến hay đấy. – Scott đồng ý.

Scott chạy lên tầng. Đầu tiên nó kiểm tra nhà vệ sinh. Nó nhòm vào bên trong. Không có Mac ở đó. Nó cúi xuống, kiểm tra sàn, thì có ai đó đập vào vai nó.

Scott quay lại và hét lên.

– Tớ đây mà. – Glen thì thào.

– Cậu làm gì ở đây! Cậu kiểm tra tầng một cơ mà.

Glen lắp bắp:

– À ừ nhưng mà tớ… tớ quyết định không chia… chia ra nữa. Như thế… thế không an… toàn.

Scott cắt ngang:

– Suỵt. Nghe này.

Scott nhìn chằm chằm vào bồn vệ sinh chờ đợi Mac sẽ nhảy ra và rồi nó nhận ra tiếng động không phát ra từ bồn vệ sinh, mà từ tầng dưới vọng lên.

Glen nói:

– Nghe như tiếng nước chảy ấy.

Scott nắm lấy tay Glen và kéo bạn xuống tầng dưới.

– Nhanh lên. Nó đang ở phòng tắm.

Lúc hai đứa đến cửa phòng tắm. Scott cảm thấy nghẹt thở. Nước tràn đầy bồn tắm và trào ra khắp sàn.

Scott nhanh chóng vặn vòi lại.

– Nhìn xem. Mọi thứ đều thấm ướt cả rồi. Lấy mấy cái khăn tắm lại đây.

Glen lấy mấy cái khăn và quăng xuống sàn.

Khi Scott và Glen thấm nước, chúng nhận thấy nước thậm chí còn nhiều hơn.

Nước không chỉ tràn ra từ bồn tắm.

Nước chảy ra từ dưới nắp bồn vệ sinh.

– Có chuyện gì vậy? – Scott nhấc cái nắp ra và nhìn vào bên trong.

Mac đang ở trong đó.

Nhìn chằm chằm vào nó.

Mắt Mac bây giờ đen sì. Ở giữa đỏ như hai cục than hồng.

Mac nhe hàm răng khủng khiếp ra. Nó dài và nhọn chưa từng thấy. Ngay cả lông nó cũng có vẻ nhọn như lông nhím ấy.

Scott đóng sập nắp bồn lại.

– Nó ở trong này này. To và nguy hiểm lắm.

Glen hét lên:

– Giữ lấy nó! Giữ lấy nó! Nhanh lên! – Và nó ngồi ngay lên nắp bồn.

Mac đẩy cái nắp thật mạnh. Cái nắp bật lên, Glen ngã nhào ra sàn.

Scott cố đậy cái nắp lại. Nó hét lên:

– Cố dậy đi! Giúp tớ với.

Glen nhảy lên và lại ngồi đè lên nắp. Nhưng Mac bẩy nó lên đẩy ra một khe vừa đủ để nó thò bàn tay lông lá ra… Túm lấy chân Scott.

– Ối! – Scott cố gắng đạp ra.

Nó bảo Glen:

– Cậu nới ra một chút để tớ đẩy tay nó trở lại đã.

Glen nhích ra, và Scott cố đẩy tay Mac vào. Nhưng Mac túm chặt lấy tay Scott. Scott giật mạnh. Máu rỉ ra từ các vết thương.

Bây giờ cả hai tay Mac đã thò ra khỏi bồn. Rồi nó thò đầu ra, cười nhăn nhở, một nụ cười tội lỗi.

Scott dựa người ra sau, nhặt được cái bàn chải cọ nhà vệ sinh, nó ném về phía Mac. Cái bàn chải trượt qua lớp lông dày của Mac và rơi xuống nước.

Glen sập cái nắp lại một lần nữa. Cả hai đứa cố gắng đè cái nắp xuống.

Glen hét lên:

– Đè xuống! Đè chặt vào.

Scott đứng cạnh nó và chèn cái tay nắm xuống.

Từ bên trong chúng nghe tiếng Mac rít lên thật to một hồi lâu.

Scott lạnh cứng người khi nghe tiếng nước chảy trong bồn.

Rồi nó nghe tiếng nước bị hút cạn qua ống cống.

Rồi mọi thứ trở nên yên lặng.

23.

– Cậu nhìn đi.

Glen nói:

– Tớ không muốn nhìn. Mà tại sao chúng ta phải nhìn làm gì cơ chứ.

Scott thở dài:

– Để chắc là nó đã đi rồi.

– Đây là phòng vệ sinh nhà cậu. Thế thì cậu nhìn đi.

Phải cố gắng lắm Scott mới đủ can đảm để nhắc nắp bình lên và nhìn vào trong.

Chẳng có dấu hiệu gì của Mac cả. Có lẽ nó bị cuốn đi cùng nước rồi. Scott đóng cái nắp lại và thở phào nhẹ nhõm.

Scott liếc quanh nhà tắm:

– Tốt hơn là chúng ta nên dọn dẹp đống lộn xộn này trước khi mẹ tớ trở về. Cậu đi xuống nhà bếp ở tầng dưới và lấy cái chổi lau nhà để quét nước khỏi sàn đi.

Glen đi ra ngoài.

Scott nhấc lên một cái giẻ thấm và quẳng vào bồn tắm. Nó ngồi trên thành bồn chờ nước ngập đầy giẻ.

Cách! Cái nắp bồn vệ sinh bật lên.

24.

Scott kinh hoàng nhìn Mac bay vọt ra khỏi bồn vệ sinh và tiến thẳng về chỗ nó.

Scott hét lên sợ hãi khi Mac bay vụt qua đầu nó.

Bây giờ cánh Mac đã rộng như cánh một con dơi to. Nó vỗ cánh điên cuồng và rít lên những tiếng man rợ.

Scott nhìn chằm chằm vào những cái răng nhọn lểu, vàng khè của Mac. Chúng to như những chiếc răng nanh lớn.

Mac chúi thấp xuống. Những cái vuốt chĩa về phía Scott.

– Tránh xa khỏi tao ra. – Scott lấy hai tay bưng kín mặt.

Mac lờ đi. Nó tiếp tục bổ xuống, răng nhe ra, mồm há to chuẩn bị cắn Scott.

Scott cuống cuồng chạy khỏi phòng tắm. Nó chạy xuống sảnh dưới. Mac đuổi theo nó, vừa cào cào cái vuốt, vừa đập cánh loạn xạ.

– Glen, cứu tớ với! – Scott hét gọi bạn khi chạy đến cầu thang.

Scott không há được mồm ra nói nữa. Móng vuốt của Mac đang bổ thẳng vào mặt nó.

Scott cảm thấy cái vuốt sắc nhọn của Mac lướt nhẹ qua má mình.

Nó giật mạnh đầu ra sau. Chân nó trượt dài trên thảm trải sàn. Nó ngã lăn lông lốc xuống cầu thang.

Khi rơi đến chân cầu thang nó lồm cồm bò dậy ngay trước khi Mac kịp tấn công lần nữa.

Nó chạy qua phòng khách về phía nhà bếp. Mac vẫn bay vè vè đuổi theo sau.

Glen đi ra khỏi nhà bếp với cái chổi lau trên tay và gói bánh qui trên tay kia. Khi nhìn thấy Mac nó buông rơi cả hai.

– Nó từ đâu chui ra thế? – Glen hét tướng lên và cũng chạy vào bếp.

Scott trả lời:

– Nó chui ra khỏi bồn vệ sinh và bây giờ đang tìm cách giết tớ.

Mac lại cào vào mặt Scott lần nữa. Lần này nó cố gắng túm lấy Mac. Nhưng chỉ túm được một mớ lông đâm vào tay đau nhói.

Scott bảo Glen:

– Đừng động vào nó. Lông nó nhọn như lông nhím ấy.

Glen chui vào gầm bàn rên rỉ:

– Tớ cũng không có ý định đụng vào nó.

Scott nhìn lướt nhanh nhà bếp cố tìm một vũ khí tự vệ. Nó nhất định phải chặn Mac lại.

Mac bay xuống gầm bàn và tấn công Glen.

– Cẩn thận đấy! – Scott la lên cảnh báo.

Glen cuộn tròn người lại lăn đi chỗ khác trước khi Mac kịp cào nó.

Mac bay vòng quanh bếp và đậu lên nóc tủ lạnh. Nó đậu ở đó khoảng một phút, rít lên những tiếng ghê rợn.

Glen nói:

– Chúng mình phải làm gì đó mới được. Nếu không chúng mình sẽ chết mất.

Scott để ý thấy chiếc chảo rán trên nóc lò. Nó nảy ra một ý.

Mắt vẫn canh chừng Mac, Scott bò ra chỗ cái lò và lấy cái chảo giấu sau lưng.

Scott tức giận gọi:

– Đến đây. Con khỉ lợn ngu ngốc kia. Đến đây mà bắt tao.

Glen nhảy ra góc phòng khác, hét lên.

– Cậu điên mất rồi, Scott.

Scott hét lên lần nữa, không chú ý đến Glen:

– Đến đây. Mac. Đến mà bắt tao. Con vượn bơi mù kia.

Mac vỗ hai cánh phành phạch. Nó nhe răng ra và rít lên những tiếng ghê rợn. Nó bay thẳng đến chỗ Scott.

Scott vung cái chảo lên như chuẩn bị tư thế đập bóng chày. Khi Mac còn cách khoảng một sải tay. Nó giang thẳng cánh đập cái chảo thật mạnh. Một cú đập trúng đích.

Mac trượt dài xuống sàn bếp và bắn mạnh vào bức tường đối diện. Rồi nó nằm thẳng cẳng ra sàn không động đậy.

Scott bảo Glen:

– Nhanh lên, chúng mình phải nhốt nó trước khi nó tỉnh lại.

– Rồi chúng ta sẽ làm gì với nó? – Glen hỏi. Nó cúi xuống và lục tung cái tủ lên.

– Không cần đâu. Cậu có nhớ là nó đã bị khô và nhăn nheo lại khi ra khỏi nước không.

– Có. – Glen đã trả lời và chuyển sang lục cái tủ khác.

– Tớ cá là nếu chúng mình giữ nó ra khỏi nước. Nó sẽ khô cong và trở lại là miếng pha lê ban đầu cho mà xem.

– Có thể. – Glen trả lời, giọng không mấy tin tưởng.

Scott nhìn thấy cái bình to đựng bánh trên giá. Nó chộp lấy và nói:

– Chúng mình sẽ cho nó vào đây.

Mac bắt đầu rên rỉ.

– Nhanh lên! Khẩn trương lên! – Glen giục.

Scott nhanh chóng mở nắp bình và đổ bánh ra giá. Rồi nó nhón chân đi đến chỗ Mac. Nó thì thào bảo Glen:

– Nhấc nó lên và bỏ vào bình đi.

Glen nói:

– Tớ không làm đâu.

Scott nhấn mạnh:

– Tớ đã đập nó và bây giờ thì cậu nhấc lên.

Glen kêu tướng lên:

– Tớ không động vào nó đâu.

– Thôi được rồi. – Scott túm lấy đầu cánh con vượn và bỏ nó vào bình.

Glen hỏi:

– Bây giờ làm gì?

– Dán nó lại. – Scott trả lời.

Nó chộp lấy cuộn băng dính to tướng trong ngăn kéo, bảo Glen giữ cái nắp cho chắc và nó cuốn băng dính quanh nắp bình.

Scott nói tiếp:

– Tớ sẽ đi lấy thêm băng dính nữa cho chắc chắn.

Glen nói với theo:

– Nhanh lên! Trước khi nó tỉnh dậy và phá nát mọi thứ.

Scott chạy ra khỏi gara và quay lại với một cuộn băng dính trắng, một cuộn băng dính cách điện và một cuộn băng dính dán tường.

Glen nói:

– Nó tỉnh dậy rồi. Tớ nghe tiếng nó cào vào thành bình.

Scott và Glen quấn băng dính quanh bình. Chúng không nghe thấy một tiếng động nào của Mac nữa.

Khi quấn hết băng dính, hai đứa mang cái bình vào phòng Scott và đặt nó trong tủ quần áo. Chúng phủ ít quần áo cũ lên và đóng cửa lại.

25.

Ba ngày sau Scott bảo Glen.

– Cậu nghe này. – Nó lắc lắc cái bình gí vào tai Glen.

Glen lắng nghe và nói:

– Tớ chẳng nghe thấy gì cả.

Scott lại lắc cái bình, gí sát hơn nữa vào tai Glen và hỏi.

– Giờ cậu có nghe thấy gì không?

Glen lắc đầu, nhưng nó dừng lại:

– Có. Khó mà nghe rõ được là tiếng gì.

Scott nói:

– Tớ nghĩ thế là được rồi. Mac đã khô đi và trở về là miếng pha lê ban đầu.

Glen lo lắng:

– Tớ không nghĩ thế.

Scott cố gắng thuyết phục cả Glen và chính nó:

– Nó đã ra khỏi nước ba ngày nay rồi.

– Vì sao chúng ta không quẳng cái bình ngu ngốc này vào thùng rác và quên chuyện này đi nhỉ.

Scott lắc đầu:

– Vì chúng ta phải chắc là nó đã biến mất. Và ta không chắc được trừ phi nhìn tận mắt.

Glen từ chối:

– Tớ không muốn nhìn đâu.

– Chúng ta phải nhìn, Glen ạ, dù chính bản thân tớ cũng không muốn nhìn. Nếu không lúc nào chúng mình cũng lo là Mac sẽ chui ra và tìm giết chúng ta.

Scott hít một hơi thật sâu và mở lớp băng dính phía ngoài ra.

Glen hoảng sợ nhảy khỏi giường:

– Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó không trở về là miếng pha lê. Sẽ thế nào nếu nó đang cố chui ra?

Scott dừng tay mở.

– Ý cậu định nói gì?

– Sẽ thế nào nếu nó bám chắc vào cạnh bình và ta không nghe tiếng nó khi lắc?

Scott trả lời:

– Chẳng có cái gì trong đó để lầm được.

Và để chắc chắn, nó lấy hết sức lắc mạnh cái bình.

Scott lại tiếp tục bóc băng dính. Qua từng lớp băng dính bóc ra cái lọ trở nên rõ hơn.

Sẽ thế nào nếu Glen đúng? Có lẽ mở bình ra là một sai lầm lớn.

Hai tay Scott run bắn lên khi bóc lớp băng dính cuối cùng ra.

Glen cảnh cáo:

– Nếu cậu mở ra mà nó vẫn còn trong đó thì chúng ta chết mất.

Scott biết điều đó. Nhưng nó phải mở cái bình ra để chắc rằng Mac đã mãi mãi biến mất khỏi đời nó.

Scott nín thở. Nhưng khi mở nắp ra, nó thở phào nhẹ nhõm.

Scott hào hứng hét lên:

– Glen! Thế là được rồi.

Glen cũng hét lên, bá lấy cổ Scott.

– Hoan hô. Thế là ta thoát khỏi Mac rồi.

Khoảng một phút, hai đứa ngồi trên giường, chằm chằm nhìn vào cái bình. Scott không thể tin được là cuối cùng chuyện này đã kết thúc. Nó không thể tin được cái còn lại cuối cùng của con quỷ lại chỉ là miếng pha lê đen.

Cuối cùng Glen phá tan sự im lặng:

– Chúng ta sẽ làm gì với nó đây?

Scott trả lời:

– Chẳng làm gì cả. Chúng ta sẽ không bao giờ lặp lại chuyện này nữa. Cho đến khi chúng ta chết Mac vẫn sẽ chỉ là một miếng pha lê. Và nó sẽ ở đây mãi mãi.

Scott tống cái bình vào góc trong của tủ quần áo.

Con khỉ lợn biết vẫy, biết bơi cuối cùng đã biến mất khỏi đời chúng.

26.

– Đừng có mà nghĩ về nó.

– Đồng ý đi Glen. Cái này trông tuyệt lắm. – Scott cầu khẩn. Nó cắn chặt môi dưới.

Glen thậm chí không thèm liếc nhìn tờ quảng cáo Scott gí trước mũi nó. Nó nhìn chằm chằm vào bạn như thể Scott sắp điên đến nơi ý.

Scott chỉ tay vào trang quảng cáo cuối truyện cười, nói:

– Những con giun tuyệt vời. Chúng ta sẽ mua nó!

– Cậu điên à?

Scott chán nản. Nó không chịu thêm được nữa rồi.

Glen thở dài hỏi:

– Không đùa nữa. Cậu có đến hội chợ hay đi loăng quoăng ở đâu không!

Scott quẳng cuốn truyện cười lên giường.

– Ừ, ừ. Chúng ta sẽ cùng đi. Để tớ lấy cái áo khoác đã.

Mọi việc đã trở lại bình thường, Scott nghĩ khi đi vào phòng. Phòng chơi điện tử đã có chủ mới vì thế nó và Glen có thể đến đó chơi được.

Scott mở cửa tủ quần áo ra. Nó gào lên:

– Không… Không… Không…

Mọi thứ trong tủ quần áo không còn giống như ban sáng lúc nó rời nhà đi học nữa. Quần áo đã được treo gọn gàng, giày được đặt ngay ngắn trên sàn.

Còn cái bình thì không thấy đâu.

Glen hỏi dồn:

– Cái gì thế? Cái gì thế?

Scott bảo:

– Mẹ tớ đã dọn tủ quần áo của tớ.

Nó không phải nói thêm một lời nào Glen cũng hiểu được chính xác vấn đề là gì. [Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại . .com – gác nhỏ cho người yêu sách.]

– Mẹ ơi! – Scott gọi khi nó và Glen chạy bổ xuống nhà dưới. – Mẹ ơi!

Mẹ trả lời:

– Mẹ ở trong bếp này.

Scott chạy xộc vào bếp, Glen chạy bên cạnh.

Scott cố gắng bình tĩnh hỏi:

– Mẹ… hôm nay mẹ đã dọn phòng hộ con à?

Và nó biết chắn câu trả lời là thế nào.

Mẹ cười:

– Con cũng biết để ý đấy chứ.

Mẹ vẫn lúi húi đổ cái gì đó vào máy rửa chén.

– Lần sau con nhớ dọn lấy nhé.

– Vâng ạ. – Nó trả lời như ý mẹ muốn để mẹ sẽ trả lời câu hỏi tiếp theo của nó.

– Khi mẹ dọn phòng. Mẹ có thấy cái bình trong tủ quần áo của con không?

Mẹ vừa đổ nước rửa chén vào máy vừa trả lời:

– Có. Con hãy giải thích cho mẹ tại sao cái bình đựng bánh lại ở trong tủ quần áo của con thế?

Scott lờ đi, hỏi một câu khác quan trọng hơn:

– Mẹ đã mở nó ra à?

Mẹ quay lại nhìn nó như thể nó đang mất trí, rồi mẹ đóng cửa máy rửa chén và nói:

– Ừ, mẹ có mở. Nhưng chẳng có gì cả.

Glen hỏi:

– Bác có chắc không ạ?

Mẹ trả lời:

– Chẳng có gì ngoài mấy mảnh vụn con con thôi. Mà các con hỏi thế làm gì?

Scott lại lờ đi. Nó hỏi tiếp:

– Và rồi mẹ làm gì với nó? Mẹ đã làm gì với cái bình rồi.

– Nó đang ở trong máy rửa chén. – Mẹ trả lời và nhấn nút bật máy.

– Không!!! – Scott và Glen đều hét lên.

Nhưng muộn quá rồi. Chúng nghe tiếng nước chảy vào máy.

– Hai đứa phải xem lại đầu óc thôi. – Mẹ quay người và đi ra khỏi bếp.

Scott và Glen đứng lặng kinh hoàng.

Chúng nhìn chằm chằm vào cái máy.

Chúng nhìn chằm chằm khi cái vuốt của con khỉ khổng lồ bắn ra khỏi máy rửa chén. Cái vuốt của con quỷ Mac.

Và lần này thì nó chẳng vẫy tay, vẫy chân gì cả…

— Hết —

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách:

sienna – Du Ca – Mint

(Tìm – Chỉnh sửa – Đăng)​

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN