Những chuyện kì bí của Stine (Những bức ảnh tiên tri)
Chương 24 - 25 - 26 - 27
25
Hai tiếng sau, chuông điện thoại chợt réo vang lên khiến cậu giật thót người.
Đó là tiếng chuông điện thoại của Sarah!
– Sarah, có đúng cậu không đấy?
Alex gần như gào lên trong máy điện thoại.
– Ừ, chính là tớ đây. – Cô bạn cậu trả lời.
– Nhưng tại sao cậu lại có thể… cuối cùng, làm sao mà… – Alex cứ lắp bắp tìm từ để nói mà không được.
– Đừng rời máy nhé, đợi tớ một lát. – Sarah ngắt lời.
Alex nghe thấy tiếng bước chân cô bạn gái bỏ ra xa, sau đó là tiếng nói vọng tới máy nghe. “Ơ kìa, mẹ, việc gì mẹ cứ phải khóc mãi như vậy… con đã về rồi cơ mà, con vẫn khỏe mạnh…”.
Giây phút sau, cô bạn gái quay trở lại tiếp tục câu chuyện qua dây nói:
– Tớ vừa trở về nhà cách đây hai tiếng đồng hồ, suốt từ lúc đó tới giờ mẹ tớ cứ khóc hoài thôi.
– Cậu có biết không, tớ cũng đang muốn khóc một chút đây. – Alex thú nhận. – Tớ… tớ thật không ngờ là như vậy. Thế mấy hôm nay cậu ở đâu vậy?
Sau một hồi im lặng, Sarah mới lên tiếng trả lời:
– Tớ cũng chẳng biết nữa.
– Hả?
– Tớ thật là không biết gì cả mà, tớ đảm bảo với cậu là như vậy đấy! Đúng là một câu chuyện hoàn toàn điên rồ! Lúc thì tớ đang ở trong vườn sau nhà. Thoắt một cái, lát sau tớ lại lảng vảng ở vỉa hè trước nhà. Nhưng hai ngày sau, tớ lại chẳng nhớ mình đã bay bổng đi đâu nữa. Tớ hoàn toàn chẳng nhớ gì cả.
– Thế những bức ảnh tớ đã chụp cho cậu hôm sinh nhật, cậu có nhớ không? Tớ đã không trông thấy cậu ở trong đó, cứ như là cậu đã biến thành kẻ vô hình ấy. Rồi sau đó…
– Sau đó, tớ đã bị mất tích. – Sarah nói.
– Cậu có tin rằng…
– Tớ cũng chẳng biết nữa. – Sarah vừa nói vừa thở dài. – Bây giờ tớ phải đặt máy đây. Cảnh sát đang ở đây mà. Họ muốn hỏi thăm tớ. Không hiểu tớ sẽ nói gì với họ đây? Có khi họ lại cho tớ là kẻ mất trí, uống quá nhiều thuốc hay một chuyện gì đó na ná như vậy.
– Tớ nhất thiết phải gặp cậu để nói chuyện về cái máy ảnh này. – Alex nhấn mạnh.
– Nếu ngay bây giờ thì chưa được. – Sarah nói. – Có lẽ để ngày mai đi, được không? Hẹn sớm gặp lại nhé!
Và cô bạn đặt máy xuống.
Alex cũng làm như vậy, nhưng cậu còn ngây người ra nhìn điện thoại một lúc.
Như vậy là Sarah đã trở về. Cô bạn đã trở về từ hai tiếng đồng hồ trước.
Hai tiếng à?… Alex nhìn chiếc đồng hồ đặt bên cạnh máy điện thoại. Hai tiếng đồng hồ trước đây, chính xác là như vậy, cậu đã xé vụn hai tấm ảnh chụp hôm sinh nhật Sarah.
Bất chợt, một loạt những ý nghĩ vẩn vơ bắt đầu kéo tới điên đảo trong đầu cậu, những ý nghĩ mà cậu cố gắng lắm mới nắm bắt và làm chủ được.
Có phải cậu đã làm cho Sarah xuất hiện trở lại khi đã vô tình xé những bức ảnh đó ra? Và điều đó sẽ có nghĩa là cái máy ảnh đã gây ra sự mất tích của Sarah? Và cũng chính cái máy ảnh đó đã gây ra tất cả những điều khủng khiếp được thể hiện trong các bức ảnh? Alex ngồi suy nghĩ rất lâu, trong khi mắt vẫn không rời khỏi máy điện thoại. Cậu chợt biết điều cần phải làm. Trước hết, cậu sẽ nói cho Sarah. Rồi sau đó, cậu cần phải mang trả lại cái máy ảnh đáng sợ ấy.
*
Chiều hôm sau, Alex gặp lại Sarah ở sân thể thao như đã hẹn. Mặt trời đang tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời xanh không một bóng mây. Trên thảm cỏ, hàng chục cậu nhóc trạc tuổi cậu đang hò hét sôi nổi tranh nhau một quả bóng đá.
– Chỉ cần liếc một cái, tớ cũng biết ngay là cậu! – Alex reo lên khi trông thấy Sarah đi tới.
Cậu bẹo một cái vào tay cô bạn rồi tiếp:
– Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là cậu rồi. Cậu cảm thấy trong người thế nào rồi?
– Bình thường. – Sarah trả lời mà không cười, lại còn nhăn trán nữa. – Tớ chỉ hơi mệt một chút thôi. Cậu không biết đấy chứ, suốt hai giờ đồng hồ liền, các ông cảnh sát đặt ra cho tớ không biết bao nhiêu là câu hỏi. Tưởng thế là xong, ai ngờ, khi họ vừa về hết, ba mẹ tớ lại thay họ chất vấn tớ.
– Rất tiếc là bây giờ lại đến lượt tớ quấy rầy cậu. – Alex nói mà mặt cúi gằm xuống.
– Phải nói ba mẹ tớ đã nghĩ rằng việc tớ mất tích ít nhiều là do chính lỗi của tớ gây ra. – Sarah vừa nói vừa lắc đầu.
– Lỗi chính là ở cái máy ảnh ấy. – Alex nói và ngước mắt lên nhìn vào mắt cô bạn.
Sarah nhún vai:
– Cũng có thể. Tớ thật cũng chẳng biết nên nghĩ như thế nào nữa.
Alex giơ cho cô bạn gái xem tấm ảnh có hai người đứng cạnh nhau trên sân thể thao do Arthur lỡ tay bấm máy hôm nọ, trong khi mắt lại liếc nhìn một cái bóng to lớn đang tiến về phía mình.
– Thật là đáng kinh sợ! – Sarah thốt lên và đưa bức ảnh lại gần để trông rõ hơn.
– Tớ muốn mang cái máy ấy trả lại chỗ cũ của nó ở ngôi nhà Coffman. – Alex nói quả quyết. – Tớ có thể quay về nhà lấy nó ra ngay bây giờ. Cậu có muốn giúp tớ không? Cậu có muốn đi cùng tớ không?
Sarah đang định trả lời, bỗng đứng sững người lại. Một cái bóng to lớn đang ngật ngưỡng lướt trên sân cỏ, tiến gần về phía hai đứa. Đôi bạn nhận ra gần như ngay lập tức có người đàn ông hắt ra cái bóng to đùng trên sân cỏ đó. Một gã đàn ông mặc toàn đồ đen đang ngật ngưỡng tiến về phía chúng bằng đôi chân dài và gầy nhẳng.
Lão Nhện!
Alex chộp lấy tay Sarah, miệng há hốc vì kinh ngạc.
__________________
Chương 5
26
Alex bắt đầu cảm thấy lạnh gáy, rùng mình khi bất chợt hiểu những gì đang xảy ra: bức ảnh đang trở thành thực tế.
Cái bóng lão Nhện đang tiến lại một lúc một gần hơn… Alex bất ngờ giật mạnh tay Sarah.
– Chuồn thôi, nhanh lên! – Cậu nói bằng giọng the thé mà chính cậu cũng không nhận ra.
Hai đứa vắt chân lên cổ chạy ra ngoài thành phố. Alex không dám dừng lại mà chỉ ngoái cổ nhìn ra sau. Lão Nhện đã tới sân đất.
– Nhanh nữa lên, lão sắp đuổi kịp ta rồi! – Sarah hổn hển nói. Lão Nhện, mặt giấu sùm sụp dưới cái mũ cát-két đen, đang tiến đến với một vận tốc nhanh dần.
– Lão sắp tóm được chúng ta đến nới rồi! – Alex lại kêu lên, cậu cảm thấy lồng ngực như sắp nổ tung ra. – Lão đi… quá… nhanh!
Lão Nhện vẫn đang tiến gần tới, mỗi lúc một gần hơn.
Sarah và Alex chạy tới vỉa hè thì chợt có tiếng còi xe ré lên khiến hai đứa phải đứng khựng lại.
Alex quay đầu lại và nhận ra ngay một gương mặt quen quen trong một chiếc xe con màu đỏ. Đó là ông Jérémie Bretton, người ở đối diện với nhà cậu.
– Gã kia đang đuổi theo các cháu phải không? – Người đàn ông thò đầu ra khỏi cửa hỏi.
Không đợi câu trả lời, ông cài số lùi ngay xe tới ngang lão Nhện rồi quát lên:
– Cút ngay, nếu không tôi gọi cảnh sát đến bây giờ!
Lão Nhện quay ngoắt người lại và lủi ngay lập tức.
– Thế nào, không sao chứ, các bạn trẻ? – Ông hỏi.
– Vâng, cháu cám ơn chú ạ. – Alex vừa nói vừa thở.
– Chú rất hay thấy cái gã này lảng vảng ở quanh đây. – Người đàn ông nói và đưa mắt nhìn theo cái bóng lão Nhện đang khuất dần sau một hàng cây. – Chưa bao giờ chú nghĩ rằng gã lại có thể nguy hiểm đến vậy. Các cháu có cần chú gọi cảnh sát không?
– Không, không cần phải thế đâu chú ạ. – Alex trả lời. “Khi nào mình trả lại cho lão cái máy ảnh này rồi, chắc là lão sẽ thôi không đuổi theo cả bọn mình nữa đâu” – Cậu nghĩ.
– Thôi được rồi. Nhưng các cháu phải cẩn thận đấy nghe chưa. – Người đàn ông nói tiếp. – Hay để chú chở các cháu đi nhé.
– Không cần đâu chú ạ, bọn cháu có thể tự đi được mà. – Alex trả lời. – Cháu rất biết ơn chú.
Jérémie Bretton chào hai bạn nhỏ rồi rồ ga phóng đi.
– Thế là thoát nạn. – Sarah nói. – Nhưng tại sao lão lại đuổi theo chúng mình nhỉ?
– Chắc lão ấy tưởng tớ đang mang theo chiếc máy ảnh trong người nên định đuổi theo để lấy lại. – Alex trả lời. – Nếu cậu thực sự muốn giúp mình, chúng ta sẽ gặp lại nhau vào ba giờ chiều mai, trước ngôi nhà Coffman. Đồng ý chứ?
Sarah lo ngại nhìn thẳng vào mắt cậu và không trả lời.
– Chúng ta còn giữ cái máy ảnh khốn nạn ấy lâu chừng nào thì sẽ còn phải gặp nhiều nguy hiểm chừng ấy. – Alex nhấn mạnh.
– Thôi được, tớ đồng ý. – Sarah gật đầu. – Hẹn ngày mai nhé!
27
Một con gì đó đang nhảy chồm chồm, lúc ẩn lúc hiện trên bãi cỏ cao ngút.
– Con gì thế nhỉ? – Sarah hốt hoảng lẩm bẩm nói. – To thế kia thì không thể là con sóc được.
– Có lẽ là một con chó đấy. – Alex nói mà mắt không rời khỏi ngôi nhà Coffman đang mọc lên như một cái bóng đáng sợ trước mắt cậu.
Cậu giữ cái máy ảnh bằng cả hai tay như sợ nó rơi mất.
Mới có hơn ba giờ rưỡi chiều mà bầu trời đã tối sầm lại. Những đám mây khổng lồ nặng trĩu hơi nước lừng lững bay đầy trời để lại những cái bóng nặng nề trên ngôi nhà cổ.
– Sắp có dông đấy. – Sarah nói. – Chúng ta phải thật nhanh lên mới được.
– Cậu nói đúng đấy.
Alex ngước mắt liếc nhìn bầu trời đang mỗi lúc một tối sầm lại. Tiếng sấm rền rĩ xa xa.
Những ngọn cây cổ thụ mọc đằng trước ngôi nhà bắt đầu run rẩy vì những cơn gió đầu tiên.
– Cậu nói đung. – Alex nhắc lại. – Nhưng chúng ta không thể liều mạng xộc vào đấy mà chưa biết chắc lão Nhện có nhà hay không.
Vượt qua những đám cỏ cao lúp xúp và những bụi rậm đầy gai, đôi bạn nhỏ tiến lại gần một ô cửa nhỏ trên cửa ra vào rồi nhòm vào bên trong. Một tiếng sấm nữa vang lên. Alex nhảy chồm chồm ở góc vườn trước ngôi nhà.
– Trong ấy tối quá. – Sarah thì thầm. – Tớ chẳng nhìn thấy cái gì cả.
– Tụi mình tới nhìn vào tầng hầm thì hơn. – Alex nói. – Cậu còn nhớ không, đó mới chính là nơi trú ẩn của lão Nhện.
Hai đứa men theo ngôi nhà rồi thụp người xuống nhìn qua một ô cửa sổ dưới chân tường.
Mặc dù tấm cửa kính đã bị phủ đầy bụi, và bầu trời bây giờ đã xám xịt lại Alex vẫn nhìn thấy rõ cái bàn mộc cáu bẩn và chiếc tủ đang mở tung cánh.
– Có vẻ như không có lão ở trong đó. – Alex thì thầm. – Ta vào đi.
– Cậu… cậu có chắc là như thế không? – Sarah lúng túng hỏi lại. Cô bé muốn tỏ ra can đảm, nhưng một ý nghĩ vẩn vơ trong đầu cô suốt từ nãy đến giờ đã khiến cô không làm được điều đó.
“Michael và Arthur là hai kẻ nhát như cáy. – Cô bé thầm nghĩ. – Nhưng chúng cũng có cái lý riêng của mình”.
Tuy nhiên, Sarah cũng muốn liều một phen để chấm dứt mọi chuyện phiền toái.
Một lát sau, Alex và Sarah tiến thẳng tới ngưỡng cửa tầng hầm. Bước vào bóng tối được vài bước, cả hai cùng dừng lại, căng tai ra nghe ngóng.
Bất thình lình, một tiếng động inh tai vang lên ở phía sau khiến cả hai giật thót người.
Sau giây phút hoảng hồn, Sarah lên tiếng đầu tiên.
– Đó chính là cánh cửa đấy! – Cô bé thốt lên. – Gió đã…
– Tiếp tục đi, chúng ta phải làm cho xong. – Alex thì thầm, cậu cố gắng che giấu cái giọng run run của mình.
– Lẽ ra chúng ta đừng bao giờ chui vào căn nhà ma quái này thì hơn. – Sarah khẽ nói, trong khi cả hai đứa đang nhón gót đi về phía chiếc cầu thang của tầng hầm.
– Đã hơi muộn để hiểu ra điều đó rồi. – Alex đáp lại.
Tới đầu cầu thang, cả hai dừng lại một lần nữa.
– Những tiếng động trên tầng một là cái gì thế nhỉ?
Quả thực trên đầu hai đứa đang vọng xuống những âm thanh nằng nặng đều đều.
– Hay là tiếng đập của những cánh cửa sổ? – Alex hỏi.
– Đúng, chắc chắn là như vậy. – Sarah vội vàng trả lời cùng với một hơi thở rõ là dài. – Bởi thế nào cũng có những cánh cửa chưa được cài chốt.
Cả ngôi nhà như đang bắt đầu rung lên cùng với những tiếng sấm thi nhau rền rĩ bên ngoài.
Hai đứa vẫn đứng im ở đầu cầu thang cho đôi mắt quen dần với bóng tối.
– Thế cậu không nghĩ rằng chúng ta có thể quẳng cái máy ảnh ở ngay đây rồi chuồn luôn được hay sao? – Sarah hỏi.
– Không, cần phải trả nó vào chỗ cũ.
– Nhưng cuối cùng thì, Alex…
– Không được, không thể được! Lão quái dị ấy đã vào phòng tớ! Lão đã lục tung tất cả lên để lấy lại cái máy này. Tớ muốn rằng lão sẽ tìm thấy nó ở chính cái nơi nó đã được cất giấu. Nếu không, thế nào rồi lão cũng sẽ lại quay trở lại nhà tớ, tớ biết chắc là như vậy mà!
– Thôi được rồi. Được rồi! Nhưng chúng ta phải làm nhanh lên!
24
Hai hôm sau, khi đi học về, Alex chẳng buồn la cà mà đi thẳng luôn lên phòng mình. Cậu liên tục đi đi lại lại từ cửa phòng tới cửa sổ, chẳng khác nào một con gấu bị nhốt trong cũi.
Ngoài kia, bầu trời đang chở nặng những đám mây xám xịt, bầu không khí bắt đầu trở nên nóng ẩm và mờ mịt. Cậu ở nhà một mình, William đi làm việc ở xưởng kính. Bà Bauks đã tới bệnh viện để đón chồng về nhà.
Alex sung sướng thật sự khi ba cậu trở về. Tuy nhiên, cảm giác này đã không xóa đi được những lo lắng của cậu do các sự kiện liên tục xảy ra từ mấy hôm nay.
Cảm giác lớn nhất trong cậu bây giờ là sự lo sợ. Cậu cảm thấy rất sợ. Sarah vẫn chưa được tìm thấy.
Các nhân viên cảnh sát đã chẳng hiểu gì về sự việc này. Theo những kết luận cuối cùng mà họ đưa ra thì có lẽ đây là một vụ bắt cóc. Ba mẹ Sarah vẫn phải sống trong một bầu không khí hoảng loạn. Suốt ngày họ ngồi chờ trực bên máy điện thoại, với hi vọng sẽ bất ngờ có tin vui. Nhưng tất cả chỉ là vô ích.
Cho tới giờ phút này vẫn chưa có một tang chứng hay một dấu vết nào. Không có bất cứ một cái gì hết. Tất cả chỉ còn biết chờ đợi, và hi vọng.
Thời gian càng trôi qua, Alex càng cảm thấy mình là thủ phạm. Cậu biết chắc chắc rằng Sarah không phải là nạn nhân của một vụ bắt cóc. Cậu biết rằng, bằng cách này hay bằng cách khác, chiếc máy ảnh đã gây ra sự mất tích của cô bạn gái. Chỉ có điều cậu không biết bày tỏ câu chuyện cùng ai. Bởi vì chẳng ai tin cậu. Nói ra người ta lại bảo cậu là một thằng điên.
Một chiếc máy ảnh bình thường bao giờ cũng là một đồ dùng vô hại. Làm sao người ta có thể tưởng tượng được rằng nó có thể gây ra một cú ngã cho người ở cầu thang, hay một tai nạn ô tô? Hoặc một vụ mất tích?
Một chiếc máy ảnh chỉ có thể tái hiện lại những gì nó đã trông thấy mà thôi.
Alex dừng lại ở cửa sổ, tì trán vào mặt kính, nhìn sang vườn nhà người hàng xóm.
– Sarah, cậu đang ở đâu? – Cậu nói thành tiếng trong khi mắt nhìn đau đáu vào cây anh đào mà cậu đã chụp ảnh cho cô bạn.
Chiếc máy ảnh vẫn đang nằm trong nơi cất giấu bí mật ở đầu giường cậu.
Cả Arthur và Michael đều không muốn cùng cậu mang trả chiếc máy vào chỗ của nó trong ngôi nhà Coffman. Vả lại, cuối cùng cậu cũng đã quyết định giữ nó thêm một thời gian, để đề phòng trường hợp cậu cần tới bằng chứng, trong trường hợp cậu bày tỏ những nỗi niềm của mình cùng ai đó.
Trong trường hợp…
Điều mà cậu sợ nhất, đó là sự xuất hiện của lão Nhện. Cậu sợ lão sẽ quay trở lại nhà cậu, xộc vào phòng cậu để đọa t lại cái máy ảnh. Ý nghĩ này làm cậu chẳng yên tâm chút nào.
Cậu rời khỏi cửa sổ. Suốt hai ngày hôm sau, cậu đã dành nhiều thời gian rảnh rỗi ở bên cửa sổ đó để nhìn sang vườn nhà Sarah, nghĩ ngợi mông lung.
Cậu thở dài rồi nặng nề lê bước tới cái ngăn bí mật ở đầu giường và lôi hai bức ảnh được cất giấu trong đó ra.
Đó là hai tấm ảnh chụp vào buổi sinh nhật Sarah hồi thứ bảy tuần trước. Cậu chăm chú kiểm tra bức ảnh với hi vọng sẽ phát hiện ra một chi tiết mới, một cái gì đó mà cậu còn chưa chú ý thấy từ trước. Nhưng chẳng có gì thay đổi ở đó cả. So sánh hai tấm ảnh với nhau, cậu chỉ thấy một điều duy nhất mà trước đó cậu đã biết: cùng một cây anh đào, cùng một thẳm cỏ vàng óng ánh mặt trời, đều không có hình ảnh của Sarah. Cậu có cảm giác như chiếc máy ảnh đã chụp xuyên qua cả Sarah ấy.
Alex buồn bã lắc đầu.
Giá như cậu đừng đặt chân vào ngôi nhà Coffman.
Giá như cậu đừng phát hiện ra chiếc máy ảnh này.
Giá như cậu đừng sử dụng nó.
Giá như… giá như… giá như… thì tất cả đâu đến nõi…
Bất chợt, trước khi nghĩ ra được những điều cần phải làm, Alex lấy tay xé vụn hai tấm ảnh ra rồi thả cho chúng bay tan tác xuống sàn nhà.
Sau đó, cậu ngã người xuống giường, hai mắt nhắm nghiền lại, chờ đợi. Cậu chờ đợi nhịp đập của trái tim trở lại bình thường, chờ đợi hơi thở sẽ điều hòa hơn và tất cả những cảm giác ưu phiền và lo sợ biến mất khỏi cái thân hình bé nhỏ của cậu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!