Những Đóa Hoa Không Tàn Úa
Chương 17
Phong muốn cô gái xinh đẹp như tranh đó làm thư ký, điều gì khiến anh đổi ý tuyển một thư ký nam đứng tuổi làm các cô các chị ở công ty xì xào bàn tán không ngớt? Thủy không biết, Thủy cũng không muốn biết. Thủy chỉ biết là Thủy đang không vui, đang không muốn phải giả vờ là tự tin mặc kệ người yêu muốn làm gì thì làm, còn để tỏ ra ghen tuông cho hợp tình hợp lý ư, Thủy lại chẳng có quyền, lỡ như Phong bực bội khó chịu thì sao? Tại sao Thủy lại rơi vào hoàn cảnh này, không được quyền bày tỏ cảm xúc của mình, dù cảm xúc trong Thủy lúc này thật khó tả, có chút gì đó nghẹn ngào giống như bị dìm xuống nước không sao thở nổi vậy. Thủy run run, khẽ nuốt nước bọt khan trong cổ họng nghèn nghẹn. Rồi… Thủy mỉm cười. Phải rồi, Phong không thích phụ nữ, nhưng là không thích những người phụ nữ bình thường, còn người phụ nữ đẹp như hoa như ngọc này, có ai là không thích?
Thủy hít một hơi rồi nhìn Phong bằng đôi mắt ráo hoảnh làm Phong khẽ chau mày. Cô ta đang nghĩ cái gì?
Phong mỉm cười trước vẻ mặt ửng hồng ưng thuận của Hương.
– Em không chê thì chín giờ sáng mai đến Việt Phong nhận việc.
– Em… em cảm ơn anh!
Hương nhìn Phong đầy cảm kích bằng đôi mắt được điểm tô khéo léo mascara óng ánh làm bất cứ người đàn ông nào cũng phải chết chìm trong đó. Phong quay sang Thủy mỉm cười, anh cảm thấy Thủy không vui, anh thực sự không hiểu. Có lẽ nào, Thủy đang… ghen? Vô lý, cô gái này không thích anh kia mà.
Mai bực lắm, Mai hiểu Thủy chẳng có quyền gì ghen tuông ở đây cả, mặc dù thái độ ba anh đàn ông còn lại đều có chút ngạc nhiên trước vẻ cam chịu của Thủy. Thủy không biết ghen sao, ông Phong tốt số thật đấy.
Mai khích Thủy, cũng là để Thủy giúp Mai ngăn con yêu tinh này quyến rũ Phong của Mai.
– Chị Thủy để anh Phong tuyển thư ký nữ xinh đẹp thế này mà không sợ mất người yêu à?
Thủy chẳng biết phải nói gì, Thủy chỉ cảm thấy mình không thể chịu đựng thêm được nữa. Thủy bỗng đứng bật dậy, ho khan mấy cái rồi bước về phía nhà vệ sinh.
– Mình… xin phép một chút.
Thủy bước vội bước vàng về phía toilet gần đó. Cho đến khi cảm thấy được yên tĩnh một mình, nước mắt Thủy bỗng trào ra. Thủy khóc cái gì chứ? Phong chỉ là một vì sao trên cao, tại sao Thủy lại để bản thân mình rơi vào hoàn cảnh này? Thủy tự cười mình một cái. Thủy cứ nghĩ mình là kẻ lạnh lùng, nhưng thực ra không phải, Thủy hoàn toàn mềm yếu trước một người đàn ông hấp dẫn và tử tế như Phong, nhất là khi Thủy có ý nghĩ Phong có tình cảm với mình qua những hành động tình cảm thân mật của anh, nhưng… tất cả chỉ là ảo tưởng của riêng Thủy.
Thủy sụt sịt một chút rồi bước ra rửa mặt. Không nên để ai thấy đôi mắt đỏ hoe của Thủy lúc này. Thủy biết phải làm sao để che giấu nó ngoài việc giải thích Thủy bị sặc nước? Thủy lấy giấy lau sạch nước còn đọng trên gương mặt thanh tú, nhưng trước Hương, Thủy lại mờ nhạt đến tệ hại. Thủy tô lại chút son rồi bước ra, mỉm cười với tất cả, dù không ai ở đó có thể thấu hiểu tâm trạng của Thủy lúc này, không ai là bạn của Thủy, tất cả bọn họ đều là những con người xa lạ bỗng dưng bước vào đời Thủy… cũng như Phong. Thủy không thuộc về thế giới của họ. Thủy cười cười thanh minh.
– Nãy anh Phong nhận thư ký nữ trẻ trung xinh đẹp quá làm mình hơi choáng, sặc cả nước. Cả nhà thông cảm nhé. Anh Phong chọn người hẳn là có lý do rồi, mình hiểu anh ấy mà.
Mỗi người một cảm nhận về tâm trạng của Thủy. Ai cũng hiểu Thủy đang nói dối. Thủy đã khóc. Chỉ có một người tin Thủy sặc thật, người đó không ai khác ngoài Phong. Phong nhíu mày đứng dậy đón Thủy, anh lo lắng hỏi han Thủy.
– Em uống nước phải cẩn thận chứ. Có sao không em?
Giả dối! Thủy không cần điều này. Thủy khẽ cười với Phong. Thủy cũng đang giả dối, Thủy còn trách gì ai?
– Em không sao anh à. Em hơi mệt, chúng mình về sớm anh nhé.
Phong quay xuống nhìn đám bạn áy náy, nhưng anh cũng nói ngay.
– Thế chúng mình xin phép cả nhà nhé!
Thắng vẫy vẫy tay vừa xua Phong về vừa chào bạn. Vắng Phong thì có sao, cả đám vẫn vui vẻ như thường. Thắng đã làm hòa được với Trang, gì chứ đàn ông đã nịnh nọt đủ kiểu thì cô nào sắt đá mãi được, gái đẹp không thích có mà là gay à. Còn Toàn, ngồi cạnh em Hương xinh như mộng thế này, Toàn chỉ mong thời gian ngừng trôi thôi. Dù Hương tỏ thái độ khó chịu ra mặt trước vẻ xun xoe của Toàn. Đúng là cái đồ háo sắc, cứ như Trư Bát Giới ấy, kinh chết đi được. Dũng nhếch môi dõi theo Phong đang nhẹ nhàng đưa Thủy ra xe.
Người duy nhất sa sầm nét mặt còn ngồi ở đó là Mai. Chị ta diễn mà như thật, đúng kiểu bạn gái ngoan hiền cam chịu, không hiểu lão Phong thuê chị ta bao nhiêu tiền nữa. Mai có chịu ngồi sau xe Toàn đến đây cũng chỉ vì Phong mà thôi, thế mà bỗng dưng con mụ hoa khôi ở đâu ngang nhiên xuất hiện, lại còn chễm chệ ngồi ở vị trí mà Mai mặt dày xin xỏ Phong chẳng được, rồi cuối cùng Phong lại bỏ về vì một con mụ đáng ghét khác. Tức điên cả người lên ấy chứ. Mai cũng đòi về luôn. Mai gắt gỏng.
– Mình về đi anh Toàn. Em cũng mệt.
– Em tự bắt taxi về trước đi!
– CÁI GÌ?
Mai tức điên người, đập vào vai Toàn mấy cái mà Toàn vẫn cứ ngồi yên như phỗng. Thắng thấy em gái đánh bạn thì can ngay, nhưng anh cũng bực thằng bạn thân lâu năm lắm. Dù Toàn chẳng phải người yêu Mai, hơn thế nữa anh cũng đã cảnh báo Mai về tính cách của Toàn từ sớm nên cũng yên tâm rồi, nhưng Toàn đã đưa Mai đến đây thì hắn cũng cần có trách nhiệm đưa em gái anh về chứ.
– Mày tự bắt xe về đi. Còn Toàn, mày vừa vừa phai phải thôi, tao nhớ người yêu cũ của mày đá mày vì cái tội lăng nhăng cách đây có hai ngày thôi đấy, mày cứ liệu mà sống.
Toàn chỉ cười cười, mặc kệ Thắng cùng Mai. Mai hậm hực chẳng nói chẳng rằng, cứ thế bỏ về. Nhóm bạn còn lại mỗi người một suy nghĩ, nhưng cốc nước vẫn còn hơn nửa, đĩa hướng dương dường như cũng thế, nên họ vẫn ngồi bên nhau nói dăm ba câu chuyện. Kệ, thanh niên mà, yêu đời là trên hết, họ lại còn đang trong tâm trạng vui nhiều hơn là buồn, thế nên là hãy cứ tận hưởng đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!