Những Kẻ Điên Rồ Phải Chết
Chương 10
Đứng trong dãy phòng trên mái của Gronevelt, Cully nhìn trừng trừng qua những cửa sổ lớn. Ba ngọn đèn néon xanh đỏ của khu Thoát y vũ chạy dài vươn đến những ngọn núi đen thẫm bao quanh sa mạc. Cully không nghĩ về Merlyn hay Jordan hay Diane. Anh đang sốt ruột đợi Gronevelt đi ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị những câu trả lời và biết rằng tương lai của mình sắp đem đặt cược.
Đó là dãy phòng rộng lớn với một quầy rượu nơi phòng khách, một nhà bếp lớn phục vụ cho phòng ăn tiếp tân; tất cả mở ra về hướng sa mạc, bao vòng cung các ngọn núi. Trong lúc Cully di chuyển không ngừng về cửa sổ bên kia, Gronevelt đi qua khung cửa vòm của phòng ngu.
Gronevelt ăn mặc lịch sự không chê được với tóc tai râu ria cắt tỉa cẩn thận, dù đã sau nửa đêm. Ông ta đến chỗ bar rượu và hỏi Cully:
– Làm một ly nhé?
Giọng Miền Đông của ông có lẽ là giọng New York hay Boston hoặc Philadelphia. Chung quanh phòng khách là các kệ đầy sách. Cully thắc mắc không biết thực sự Gronevelt có đọc chúng không? Những tay phóng viên báo chí viết về Gronevelt có lẽ đã từng ngạc nhiên khi nghĩ vậy.
Cully đi đến bar rượu và Gronevelt làm một cử chỉ bảo anh thích uống thứ gì cứ việc tự tiện rót. Cully lấy một cái ly và rót vào ít Scotch Whisky. Anh để ý thấy Gronevelt chỉ uống soda không thôi.
– Cho đến nay anh đã làm tốt công việc của mình, – Gronevelt nói. – Nhưng anh đã giúp tên Jordan đó ở bàn baccarat. Như thế là anh đã hành động chống lại tôi. Anh lãnh tiền tôi mà đi chống với tôi.
– Anh ấy là một người bạn của tôi, – Cully nói. – Đó không phải là một cuộc lớn cho lắm. Và tôi biết anh ta là loại người sẽ xử đẹp với bạn bè nếu anh ta thắng.
– Anh ta có cho anh gì không, – Gronevelt hỏi, – Trước khi anh ta tự hạ mình đo ván?
– Anh ấy sắp sửa cho chúng tôi mỗi người hai mươi ngàn đô, tôi và cái thằng nhóc hay cặp kè với chúng tôi và Diane, cô gái tóc vàng chơi mồi ở bàn baccarat.
Cully có thể thấy rằng Gronevelt tỏ ra hứng thú và không có vẻ giận dữ lắm về chuyện anh đã giúp Jordan.
Gronevelt bước tới bên khung cửa sổ lớn và ngắm nhìn những ngọn núi bao quanh sa mạc đang ánh lên màu đen lấp lánh trong đêm trăng.
– Nhưng anh chẳng bao giờ lấy được tiền đó, – Gronevelt nói.
– Tôi thật ngốc, – Cully nói. – Thằng nhóc nói hắn sẽ chờ cho đến khi chúng tôi đưa Jordan lên máy bay, thế là tôi và Diane nói rằng chúng tôi cũng chờ. Đó là một sai lầm mà tôi sẽ không bao giờ lặp lại.
Gronevelt bình thản nói:
– Ai mà chẳng phạm sai lầm. Điều đó không quan trọng lắm, trừ phi đó là một sai lầm chết người. Anh nói thế chứ anh sẽ còn phạm nhiều sai lầm nữa chứ chưa hết đâu. Bảy mươi chưa gọi là lành mà. – Ông uống cạn ly soda của mình. – Anh có biết tại sao anh chàng Jordan lại có hành động lạ lùng như vậy không?
Cully nhún vai:
– Bị vợ bỏ. Lấy đi hết mọi thứ. Tôi đoán mò thế thôi. Nhưng có lẽ, về thể chất anh ta gặp chuyện trục trặc có thể là anh ta bị ung thư. Mấy ngày cuối trông anh ta hốc hác thấy sợ.
Gronevelt gật đầu:
– Thế con nhỏ ở bàn baccarat đó “ngọt” tốt chứ?
Cully lại nhún vai:
– Xài được.
Vào lúc đó Cully ngạc nhiên thấy một cô gái trẻ từ khu phòng ngủ, bước vào phòng khách. Cô ta trang điểm cẩn thận, ăn mặc đầy đủ để đi ra ngoài. Cái túi xách vắt vẻo trên vai cô. Cully nhận ra cô ta là một trong những nàng bán khỏa thân trình diễn các sô tạp kỹ trên sân khấu của khách sạn. Không phải là vũ công mà chỉ là một phô diễn viên. Cô ta đẹp và anh nhớ rằng đôi vú trần của cô trên sân khấu trông ngon tuyệt!
Cô gái hôn lên môi cụ Gronevelt. Cô coi như Cully chẳng hề có mặt và Gronevelt cũng không giới thiệu nàng. Ông ta đứng dậy đưa nàng đến cửa và Cully thấy ông rút ví tiền ra, nhón lấy một tờ trăm đô-la. Ông nắm tay cô gái lúc ông mở cửa và tờ trăm đô-la biến đi. Khi nàng ra đi, Gronevelt quay lại vào phòng và ngồi xuống một trong hai chiếc ghế sofa. Rồi ông ta lại phác một cử chỉ và Cully ngồi xuống một trong các chiếc ghế nệm mút, đối diện ông.
– Tôi biết tất cả về anh, – Gronevelt nói. – Anh là một nghệ sĩ thoái hoá. Anh là một người thợ giỏi với một cỗ bài. Từ công việc anh đã làm cho tôi, tôi biết rằng anh khôn lanh lắm. Tôi đã giao anh kiểm tra mọi đường đi nước bước khu casino.
Cully gật đầu và chờ đợi.
– Anh là tay chơi nhưng không phải là tay chơi biến chất. Thực ra thì anh đoán trước được nước bài. Nhưng anh biết mọi nghệ sĩ suy đồi cuối cùng đều muốn ném anh ra ngoài từ lâu. Tôi ngăn họ. Anh biết chuyện ấy chứ?
Cully vẫn chờ đợi.
Gronevelt vẫn nhìn thẳng vào mắt anh:
– Tôi đã nắm rõ mọi hành vi của anh, trừ một chuyện. Mối quan hệ giữa anh với Jordan và cách anh làm việc với hắn và thằng nhóc kia. Và với con nhỏ mà tôi biết anh chưa từng ngủ với nó lần nào. Vậy nên, trước khi chúng ta đi xa hơn, yêu cầu anh giải thích mọi chuyện đó?
Cully tranh thủ thời gian để suy nghĩ và trả lời rất thận trọng:
– Ông biết rằng tôi là người biết xoay xở. Jordan là một mẫu người lạ lùng. Tôi có linh cảm mình có thể chiếm được cảm tình của anh ta. Thằng nhóc và cô gái cùng lọt vào một khung.
Gronevelt nói:
– Thằng nhóc đó là thằng đếch nào thế? Cái trò quảng cáo nhố nhăng mà hắn tạo ra với Cheech là một trò nguy hiểm và phiền toái lắm đấy.
Cully nhún vai:
– Thằng nhóc đó dễ thương mà.
Gronevelt nói, gần như với giọng khả ái:
– Anh thích hắn. Hẳn là anh thực sự thích hắn và Jordan, nếu không anh đã chẳng bao giờ đứng chung phòng tuyến với họ để chống lại tôi.
Bỗng dưng Cully có một linh cảm. Anh đang nhìn chăm chăm vào hàng trăm bộ sách chen kín trên các kệ quanh phòng.
– Vâng, tôi thích họ. Thằng nhóc đã viết một quyển sách, không kiếm được bao nhiêu tiền. Người ta không thể đi qua suốt cuộc đời mà chẳng bao giờ thích ai. Họ thực sự là những anh chàng dễ mến. Không hề có chút căn cốt xoay sở mánh mung. Người ta có thể đặt niềm tin vào họ. Họ không bao giờ định chơi trên cơ mình. Tôi nghĩ đó sẽ là một kinh nghiệm mới cho tôi.
Gronevelt cười. Ông đánh giá nét hóm hỉnh, trí tuệ trong nhận xét đó và cảm thấy thích. Mặc dầu ít người biết điều đó, Gronevelt thực ra hiểu biết rộng rãi. Nhưng ông coi chuyện đó là một tật xấu cần che giấu hơn là một giá trị để phơ trương.
– Thằng nhóc đó tên gì? – ông hỏi thẳng thừng nhưng ông thực sự quan tâm – Quyển sách đó có tựa đề là gì?
– Tên hắn là John Merlyn, – Cully nói. – Tôi không biết quyển sách.
Gronevelt nói:
– Tôi chưa từng nghe tên hắn. Cái tên nghe ngộ ghê. – Ông yên lặng một lát, ngẫm nghĩ. – Đó là tên thật của hắn?
– Vâng! – Cully đáp.
Có một khoảng lặng dài như thể Gronevelt đang cân nhắc điều gì và rồi cuối cùng ông ta thở dài và nói với Cully:
– Tôi sắp mang lại một bước đột phá quan trọng cho đời anh. Nếu anh làm công việc được giao đúng như cách tôi bảo và nếu kín miệng, anh sẽ có cơ hội quý để làm ra nhiều tiền và trở thành một trong những người điều hành của khách sạn này. Tôi thích anh và đánh cuộc vào anh. Nhưng hãy nhớ kỹ là, nếu anh chơi xỏ tôi, anh sẽ gặp rắc rối lớn đấy. Tôi nhấn mạnh, rắc rối lớn. Anh có một ý niệm tổng thể về những gì tôi đang nói hay không?
– Thưa ông, vâng ạ, – Cully nói. – Điều đó không làm tôi sợ. Ông đã biết tôi là kẻ hay xoay sở. Nhưng tôi cũng đủ khôn ngoan để trung thực với người tôi cần trung thực.
Gronevelt gật đầu.
– Điều quan trọng nhất là biết thủ khẩu như bình.
Và trong khi nói điều này đầu óc ông lang thang quay về cái buổi chiều ông đã trải qua với cô gái phô diễn. Một cái miệng kín như bưng. Hình như đó là điều duy nhất trợ lực cho ông trong lúc này. Trong một thoáng, ông ta chợt có cảm thức về sự rã rời của ý chí, sự rơi rụng của quyền lực, một cảm thức dường như đã đến thường xuyên hơn trong năm rồi. Nhưng ông biết rằng chỉ cần bước xuống và đi ngang qua khu casino là mình lại được nạp lại năng lượng. Giống như người khổng lồ An-tê trong thần thoại Hy Lạp, ông thu nạp sức mạnh khi tiếp xúc với mặt đất cho sự sống của sàn nhà khu casino, từ tất cả những kẻ ông quen biết – những con người giàu sang, tiếng tăm, quyền lực – họ đến đây để bị sát phạt bởi con xúc xắc và những cái bàn lót thảm màu xanh dương của ông. Những ông đã im lặng quá lâu và ông thấy Cully đang ngắm nghía ông đầy chủ ý, với sự hiếu kỳ và trí thông minh cùng đang làm việc với tần suất cao. Ông đang cho người trợ lý mới của mình một chút lấn lướt.
– Thủ khẩu như bình, – Gronevelt nhắc lại. – Và cậu phải bỏ tất cả những trò xoay sở linh tinh, đặc biệt là với các nàng “đĩ,điếm”. Sao, họ muốn quà tặng? Nếu như họ xén anh nơi này một trăm, nơi kia một ngàn. Hãy nhớ rằng họ phải được trả sòng phẳng. Đừng bao giờ để nợ một cái gì với người đàn bà. Bất kỳ cái gì. Dứt khoát là không. Không để bị cào bằng với các em điếm hạng sang.Trừ phi anh là một thằng ma-cô hay một thằng tồi! Hãy nhớ lấy điều ấy. Hãy cho họ một Con ong mật.
– Những một trăm đô-la cơ à? – Cully hỏi đùa. – Thế năm mươi đô-la thôi không được sao? Tôi đâu có làm chủ cả một casino.
Gronevelt cười ruồi:
– Hãy vận dụng trí phán đoán của anh. Nhưng nếu nàng ta chiều cậu hết ý thì một Con ong mật là phải giá quá rồi!
Cully gật đầu và chờ đợi. Cho đến bây giờ, mới toàn là chuyện bên lề. Gronevelt chưa đề cập đến cái cốt lõi. Và ông ta đưa ra điều chủ yếu.
– Vấn đề lớn nhất của tôi hiện nay là, – Gronevelt nói – thuế khoá quá nặng. Cậu cũng biết là người ta chỉ có thể làm giàu trong bóng tối. Một số ông chủ khách sạn khác đang tính chi li từng đồng trong phòng kế toán với các đối tác của họ. Một bọn tồi! Cuối cùng thì đám Liên Bang (PBI) cũng sẽ tóm được chuyện gian dối. Có ai đó xì ra và thế là chúng sẽ điều tra, khởi tố. Rồi sẽ phát sinh bao nhiêu chuyện rắc rối bực mình. Vô phúc đáo tụng đình, anh cũng biết đấy. Tất nhiên là tôi tối kỵ chuyện ấy. Nhưng phải chi li tính toán chỗ nào đồng tiền thực sự hiện diện. Và đó là điều mà anh sắp giúp tôi.
– Tôi sẽ làm việc nơi phòng kế toán? – Cully hỏi.
Gronevelt lắc đầu lia lịa.
– Anh sẽ cầm cái, giữ sòng, – ông nói. – Ít nhất cũng một thời gian. Và nếu làm tốt, anh sẽ thăng lên trợ lý riêng cho tôi. Tôi hứa chắc như vậy. Nhưng anh phải chứng tỏ với tôi qua quá trình công tác. Và mọi mặt khác. Anh hiểu ý tôi chứ?
– Chắc chắn rồi, – Cully đáp. – Có nguy cơ nào không?
– Chỉ từ nơi anh thôi, – Gronevelt nói.
Và bỗng dưng ông ta trừng trừng nhìn Cully, lặng lẽ và đầy chủ ý, như thể ông đang nói một điều gì đó nhưng không dùng lời mà ông vẫn muốn Cully phải lãnh hội được, theo kiểu các bậc đạo sư Đông phương hàm ý “dư dục vô ngôn” ta không muốn nói, nhưng nếu phải cơ duyên người được làm đệ tử tâm truyền của ta thì ắt là người phải hiểu!
Cully nhìn vào mắt ông và khuôn mặt của Gronevelt chùng xuống một chút với nét biểu lộ mệt mỏi, khinh đời và Cully liền “hoác nhiên đại ngộ”. Nếu không tự chứng tỏ được mình, nếu chơi phải thùng, chắc chắn anh sẽ có được cơ hội tốt để vùi thây nơi hoang mạc ngoài kia? Anh biết rằng điều đó sẽ làm phiền lòng ông Gronevelt lắm đấy, và ành cảm thấy một mối dây ràng buộc kỳ lạ với ông ta. Anh muốn “tái trấn an” ông.
– Ông Gronevelt à, xin ông đừng quá ưu tư, – anh nói. – Tôi sẽ không bao giờ phản bội ông đâu. Tôi trân trọng những gì ông đang làm cho tôi. Tôi sẽ không bỏ ông đâu.
Gronevelt chầm chậm gật đầu. Ông quay lưng lại phía Cully và nhìn đăm đăm, qua khung cửa sổ mở rộng, về phía sa mạc và đồi núi trập trùng xa
– Lời nói chẳng có nghĩa gì, – ông nói. – Tôi tin rằng anh đủ khôn ngoan. Hãy lên trình diện tôi vào trưa mai và tôi sẽ nói rõ mọi việc. Và còn một việc khác nữa.
Cully tỏ vẻ chăm chú.
Gronevelt nói gay gắt:
– Hãy vất đi cái áo jacket thổ tả mà anh với đám bạn của anh vẫn thường mặc. Cái gọi là Kẻ chiến thắng ở Las Vegas đó. Mấy người không biết cái áo jacket đó chọc ngứa mắt tôi như thế nào khi tôi thấy ba thằng các anh mặc cái áo ấy đi tới đi lui nơi casino của tôi. Và điều đầu tiên anh có thể nhắc nhở tôi là bảo thằng chủ cửa hàng quần áo mắc dịch kia đừng có đặt thêm loại áo jacket đó nữa.
– Xin vâng, thưa ông chủ! – Cully mau mắn đáp.
– Chúng ta uống với nhau một ly nữa rồi anh có thể đi, Gronevelt nói. – Tôi còn phải kiểm tra casino một lát.
Họ uống thêm một ly, và Cully ngạc nhiên khi Gronevelt cụng ly với anh như thể để ăn mừng mối quan hệ mới giữa hai người. Điều đó khích lệ anh hỏi ông ta chuyện gì đã xảy ra với Cheech.
Gronevelt buồn bã lắc đầu.
– Tôi có thể cho cậu biết những sự kiện đời sống trong thành phố này. Cậu biết là Cheech ở bệnh viện. Chính thức là hắn ta bị xe đụng. Hắn sẽ bình phục, nhưng cậụ sẽ không bao giờ thấy mặt hắn ở Vegas nữa cho đến khi chúng ta có một Cảnh sát trưởng mới.
– Tôi nghĩ Cheech có quen biết nhiều, Cully nói.
Anh nhấm nháp ly rượu. Anh ta rất tinh nhạy. Anh ta muốn biết ở tầm cỡ của Gronevelt, mọi chuyện diễn biến thế nào.
– Hắn quen biết lớn ở Miền Đông, – Gronevelt nói. – Thực ra, bạn bè của Cheech muốn tôi giúp hắn thoát khỏi Vegas. Tôi đã bảo họ tôi không có chọn lựa nào khác.
– Tôi không cho là như vậy, – Cully nói. – Ông có gân cốt cứng cựa hơn tay Cảnh sát trưởng chứ.
Gronevelt dựa ngửa vào thành ghế và uống chầm chậm. Với tư cách là bậc trường thượng khôn ngoan, ông vẫn thường lấy làm thích thú khi bảo ban cho đám trẻ.
Và ngay cả khi làm thế, ông biết rằng Cully đang nịnh ông, rằng có lẽ chàng ta đã có sẵn mọi câu trả lời.
– Xem này. – Ông nói – Luôn luôn chúng ta có thể dàn xếp mọi chuyện rắc rối với chính quyền liên bang, với các luật sư và các quan toà ăn cánh với chúng ta; chúng ta có các thẩm phán và các chính trị gia. Bằng cách này hay cách khác, chúng ta có thể xác lập mọi việc với ngài Thống đốc bang hay với các Uỷ ban kiểm tra cờ bạc. Văn phòng cảnh sát trưởng sẽ điều hành thành phố theo cách chúng ta muốn. Tôi có thể nhấc điện thoại lên và gần như có thể trục xuất bất kỳ ai khỏi thành phố này.
Chúng ta đang xây dựng hình ảnh của Vegas như một nơi chốn tuyệt đối an toàn cho các tay cờ bạc. Chúng ta không thể làm điều ấy mà không có viên Cảnh sát trường. Bây giờ, để hành xử, ông ta phải thực sự có quyền đó và chúng ta phải trao cho ông ta quyền lực đó. Chúng ta phải làm cho ông ta thấy thoải mái. Ông ta cũng phải là một loại người cứng rắn với một số giá trị nào đó. Không thể để một tên ngang ngược xấc xược như Cheech đấm cháu ông ta dập mũi mà lại chịu bỏ qua, bất kỳ vì áp lực nào. Ông ta phải bẻ gãy cẳng tên đó. Và chúng ta phải để ông ấy làm thế. Tôi phải để ông ta làm. Cheech phải chấp nhận chuyện đó. Cả những vị tai to mặt lớn ở New York cũng phải chấp nhận. Một cái giá phải trả, không lớn lắm!
– Ông Cảnh sát trưởng oai vậy sao? – Cully hỏi.
– Phải thế, – Gronevelt nói. – Đó là cách duy nhất để chúng ta có thể điều hành thành phố này. Và ông ta là một kẻ khôn ngoan, một chính trị gia tốt. Ông ta sẽ còn giữ chức đó trong mười năm nữa.
– Sao lại là mười năm? – Cully hỏi.
Gronevelt cười.
– Ông ta sẽ quá giàu để chỉ làm việc mười năm. Mà lại là một công việc rất gay go, lúc nào cũng phải lo đối phó với ba bên bốn bề. Giàu rồi thì tội gì.
Sau khi Cully đi, Gronevelt chuẩn bị xuống khu casino. Bấy giờ gần khoảng hai giờ sáng. Ông gọi đường dây đặc biệt cho viên kỹ sư của toà nhà bảo bơm dưỡng khí thuần chất qua khắp hệ thống điều hoà không khí của casino để giữ cho các tay chơi khỏi buồn ngủ. Ông quyết định thay áo sơ-mi. Vì một vài lý do mà áo của ông đã trở nên ẩm ướt, dính rít khó chịu trong lúc nói chuyện với Cully. Và trong khi thay áo, ông nghĩ nhiều về Cully.
Ông nghĩ mình có thể đọc con người ấy như đọc một trang sách mở rộng. Cully đã tin rằng mối giao tình với Jordan là một điểm chống lại anh ta dưới mắt Gronevelt.
Trái lại, Gronevelt đã vui thích khi Cully về phe Jordan ở bàn baccarat. Điều đó chứng tỏ rằng Cully không phải là kẻ xoay sở một chiều, một cò mồi sơ đẳng. Nó chứng tỏ rằng chàng ta là một tay gian hùng có cỡ từ trong cốt cách.
Bởi vì Gronevelt đã là một tay đại gian hùng suốt cả đời mình. Ông biết rằng kẻ xoay sở đích thực vẫn có một tia lửa nhân đạo, một chút lòng từ ái hào hiệp, sẵn sàng giúp người. Điều này không mâu thuẫn. Những đức tính đó đã tạo cho anh ta sự khả tín. Để chuẩn bị cho mục đích tối hậu. Tất nhiên là một tay gian hùng phải tinh ranh xảo quyệt và nhẫn tâm khi cần thiết. Và Cully lại có một trái tim. Anh ta đã chứng tỏ điều ấy khi đứng bên Jordan ở bàn baccarat và thách thức Gronevelt.
Nhưng giờ đây câu đố bí hiểm đặt ra cho Gronevelt là: Cully đã hành động thực tình hay xảo trá? Ông cảm thấy rằng Cully rất tinh khôn. Thực tế là, chàng ta tinh khôn đến độ Gronevelt biết rằng ông sẽ không cần kiểm soát Cully trong một thời gian. Cully sẽ tuyệt đối đáng tin và trung thực trong vòng ba năm tới. Hắn có thể cắt xén những khoản nho nhỏ vì biết rằng đó là phần thưởng chính đáng cho việc làm tốt nhiệm vụ của mình. Nhưng chỉ thế thôi, không hơn. Đúng thế, trong vài ba năm tới đây Cully sẽ là cánh tay mặt tin cậy của ông, Gronevelt nghĩ. Nhưng sau đó ông sẽ phải dè chừng dù Cully có làm việc tận tuỵ đến đâu để chứng tỏ tính trung thực khả tín, lòng trung thành và ngay cả lòng cảm mến thực sự đối với chủ mình. Đó sẽ là cái bẫy lớn nhất. Một tay gian hùng có hạng, Cully có thể sẽ phản ông một cú đích đáng, khi thời cơ chín muồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!