Những Kẻ Điên Rồ Phải Chết
Chương 42
Osano đến Los Angeles vì một vụ thương lượng kịch bản điện ảnh và ông gọi tôi cùng đi ăn tối. Tôi mang Janelle theo bởi vì nàng rất khao khát muốn gặp ông. Khi xong bữa tối và chúng tôi đang dùng cà phê. Janelle cố lôi kéo tôi nói về vợ tôi. Tôi nhún vai gạt phắt chuyện đó đi.
– Anh không bao giờ nói về điều đó, phải không? – nàng nói vì rượu và hơi không được thoải mái vì tôi đi cùng với Osano. Anh không bao giờ nói về vợ anh bởi vì anh nghĩ làm vậy là xúc phạm.
Tôi vẫn ngậm hột thị.
– Anh vẫn nghĩ tốt về mình, đúng không?
Bây giờ Janelle chuyển sang giận lạnh, rất lạnh.
Osano tủm tỉm cười mỉm và để làm dịu đi tình huống căng thẳng chiến tranh lạnh, ông dàn xếp một cuộc hoà bình nóng bằng cách trình diễn cái vai trò vốn nổi tiếng của ông, vai trò nhà văn xuất sắc, biếm họa vai trò đó thật nhẹ nhàng. Ông mở lời:
– Anh ấy cũng chẳng bao giờ nói về chuyện mình là đứa bé mồ côi. Thực ra mọi người trưởng thành cũng đều là những kẻ mồ côi. Tất cả chúng ta đều mất bố mẹ khi đến tuổi trưởng thành.
Janelle lập tức bị cuốn hút. Nàng từng bảo tôi nàng rất hâm mộ trí tuệ và những tác phẩm của Osano.
– Em nghĩ chúng xuất sắc. Và đúng như thế?
– Toàn chuyện nhảm, – tôi nói. – Nếu cả hai người muốn sử dụng ngôn ngữ để truyền thông, hãy dùng từ theo đúng nghĩa của chúng. Một đứa bé mồ côi là một đứa bé lớn lên không có cha mẹ và nhiều khi không có bất kỳ quan hệ thân tộc máu mủ nào trong cuộc đời. Một người lớn không phải là kẻ mồ côi. Hắn ta không cần cha mẹ nữa bởi vì họ chỉ làm phiền rộn thôi chứ chẳng có ích gì
Một khoảng lặng đáng ngại và rồi Osano nói:
– Anh có lý, nhưng anh cũng không muốn chia sẻ tình trạng đặc biệt của anh với tất cả mọi người.
– Vâng, có lẽ thế. – tôi nói, rồi quay sang Janelle. – Em và các bạn gái gọi nhau là chị em. Nhưng chị em là những người cùng cha mẹ sinh ra kia. Chớ hai người bạn gái gọi nhau bằng chị em là nhảm.
Osano nói:
– Tôi lại đang ly dị nữa đây. Lại phải tốn thêm tiền cấp dưỡng. Tôi quyết chí sẽ không lấy vợ nữa. Hết tiền cấp dưỡng rồi.
Tôi cười với ông:
– Ấy đừng nói thế chứ? Ông là niềm hy vọng cuối cùng của định chế hôn nhân mà?
Janelle ngước đầu lên và nói:
– Không, Merlyn à. Chính anh mới là niềm hy vọng đó chứ.
Chúng tôi cung cười với câu đùa đó và rồi tôi nói tôi không muốn đi xem phim. Tôi đã quá mệt.
– Ô này, – Janelle nói. – Hãy đến Pips uống nước và chơi cờ thỏ cáo. Chúng ta có thể chỉ cho Osano cách chơi!
– Sao hai người không đi? – tôi nói giọng lạnh. – Tôi muốn về khách sạn đánh một giấc.
Osano nhìn tôi với một nụ cười buồn và không nói gì. Janelle trừng mắt nhìn như thể thách đố tôi dám nói lại điều đó hay không. Tôi vận toàn bộ ” hàn băng công phu” vào giọng nói sao cho càng lạnh và càng kém dễ thương càng hay. Mà vẫn tỏ ra hiểu biết. Rất thung dung tôi nói:
– Xem nào, thực sự tôi chẳng phiền gì cả. Không đùa đâu. Hai người đều là bạn chí cốt mà, nhưng tôi thực sự buồn ngủ quá. Osano, xin hãy vì tôi mà làm một người phong nhã với nàng. – Tôi nói ra điều này mà mặt tỉnh queo.
Osano đoán ngay chóc là tôi ghen với lão ta.
– Bất cứ điều gì cậu yêu cầu, Merlyn à!
Lão nói và lão đếch cần biết tôi đang cảm nhận thế nào. Cho mày giận lẫy sẩy cùi con ả. Mày vất ra thì ta nhặt vào. Chứ ta đâu có xoáy hay có giật của mày. Ta đây là kẻ điệu đàng, biết chơi lắm chú mày à. Ra đường thấy cánh hoa rơi, Hai tay nâng tay cũ người mới ta. Ư à thơm lắm! Và còn đẹp chán? Ta đây vốn mê đồ cổ mà?
Tôi đọc ra ngay những ý nghĩ bất hảo đó trong đầu óc của lão. Khốn nạn! Như đọc một trang sách mở? Cái lão “mặt đúc xi-măng” này sẽ chẳng ngại ngùng chi mà không đưa Janelle đi chơi bất cứ nơi nào nàng thích, rồi sau đó đưa nàng về nhà, quất thẳng cánh, đếch cần áy náy có kẻ đau lòng cò con, là thằng đàn em khốn khổ của lão!
Nhưng Janelle đã ra tay tế độ, vớt người trầm luân. Nàng lắc đầu:
– Đừng ngốc thế. Em sẽ về trong xe của em, còn hai người muốn làm gì tuỳ ý!
Tôi thở phào.
Tôi có thể thấy nàng đang nghĩ gì. Hai tên khốn nạn sô-vanh giống đực đang tìm cách chia sẻ, phân phối nàng. Nhưng nàng cũng biết rằng nếu nàng đi với Osano, điều đó sẽ cho tôi lý do để không bao giờ nhìn mặt nàng nữa. Và tôi đoán tôi cũng biết mình đang làm gì. Tôi đang tìm một lý do chính đáng để ghét nàng; và nếu nàng đi với Osano tôi sẽ hiên ngang từ bỏ nàng, với đầy đủ chính nghĩa!
Cuối cùng Janelle quay về khách sạn với tôi. Nhưng tôi có thể cảm nhận vẻ lạnh như băng của nàng dù hai cơ thể chúng tôi vẫn ấm áp bên nhau.
Một lát sau, nàng dịch ra xa và trong khi tôi vào giấc ngủ, tôi có thể nghe tiếng bật nẩy của lò xo khi nàng rời khỏi giường.
“Janelle, Janelle”, tôi thì thầm gọi tên nàng trong cơn ngái ngủ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!