Những Kẻ Điên Rồ Phải Chết
Chương 45
Một tuần sau tôi gọi Janelle để cám ơn nàng đã lo liệu mọi việc để đưa tôi lên máy bay về lo đám tang cho anh. Tôi chỉ gặp giọng nói mang âm sắc Pháp của nàng trên máy trả lời, yêu cầu để lại lời nhắn.
Khi tôi đang nói lời nhắn, bỗng nghe giọng thực của nàng xen vào.
– Em đang tránh né ai vậy? – tôi hỏi.
Janelle cười lớn:
– Phải chi anh biết được giọng của anh nghe thế nào? Sao mà chua như dấm?
Tôi cũng phá ra cười.
– Em đang tránh né ông bạn quý Osano của anh đấy ông ta cứ gọi em hoài à.
Tôi cảm thấy hơi buồn trong “cái” bụng. Tôi không ngạc nhiên mấy. Nhưng tôi mến Osano nhiều và ông cũng biết tôi cảm nhận như thế nào về Janelle.
Tôi không mấy thích cái ý nghĩ là ông lại làm điều đó đối với tôi. Và rồi tôi cũng đếch coi là quan trọng. Chẳng còn quan trọng như trước đây nữa.
– Có thể ông chỉ đang cố khám phá xem anh đang ở đâu đấy thôi, – tôi nói.
– Không phải, – Janelle nói. – Sau khi em đưa anh lên máy bay, em gọi cho ông ấy và cho ông biết chuyện đã xảy ra. Ông ấy lo lắng về anh, nhưng em đã bảo anh không sao. Phải không?
– Ừ, – tôi đáp.
Nàng không hỏi tôi câu nào về chuyện gì xảy ra. Khi tôi về đến nhà. Tôi thích cách xử sự đó của nàng, chứng tỏ nàng biết rằng tôi không muốn nói về chuyện đó. Và tôi biết nàng sẽ không bao giờ nói với Osano về chuyện gì xảy ra trong buổi sáng hôm ấy khi tôi được tin về Artie và những cảm xúc của tôi.
Tôi cố gắng diễn vai lạnh lùng:
– Tại sao em tránh né ông ấy? Em tỏ ra thích được bầu bạn với ông ấy trong bữa ăn tối có mặt anh mà. Anh cứ nghĩ em sẽ chộp ngay cơ hội được gặp lại ông ấy chứ.
Có một khoảnh lặng ở đầu dây bên kia, và rồi tôi nghe một âm sắc trong giọng nói của nàng chứng tỏ nàng giận dữ. Giọng nàng rất bình thản. Từng lời được buông ra rất chính xác, rất rõ ràng. Như thể nàng đang kéo căng dây cung để phóng ra mỗi lời như từng mỗi mũi tên.
– Đúng thế đấy, – nàng nói – Và lần đầu tiên ông ấy gọi đến em rất thích thú và hai đứa đi ăn tối chung với nhau. Ông ấy làm em vui lắm.
Không tin rằng mình sẽ nhận được câu trả lời như thế, tôi hỏi tiếp, từ một chút lòng ghen tuông còn sót lại:
– Thế em có lên giường với ông ta không?
Lại một khoảnh lặng. Hầu như tôi có thể nghe được tiếng bật “păng” của dây cung khi nàng bắn mũi tên ra.
– Có đấy!
Hai tiếng sắc gọn vút ra cắm phập vào màng nhĩ của tôi. Tôi lặng người, tê tái.
Không phải riêng tôi mà cả hai đều lặng như tờ một hồi lâu. Tôi thấy oải quá và đắng như vừa phải nuốt vào cả chục viên kí-ninh. Ai bảo chơi dại. Chúng tôi đã thoả thuận luật chơi với nhau rồi. Không ai được quyền trách móc ai về chuyện quan hệ tình dục với người khác. Mà chỉ âm thầm tìm cách trả thù? (Một thoả thuận ngầm không nói ra. Một đạo luật bất thành văn nhưng cả hai đều nắm vững)
Một cách rất nhảm nhưng gần như tự động tôi nói:
– Rồi em thấy sao?
Giọng nàng thật trong trẻo, reo vui, như thể nàng đang nói về một cuốn phim.
– Tếu lắm. Ông ta làm như được em là cả một vinh dự kếch sù. Khiến cái tự ngã của em sướng phồng lỗ mũi, nở ra to tướng như quả cà chua!
– Gớm nhỉ! – tôi nói cố lấy giọng bình thường, – Anh hy vọng ông ta hay hơn anh về cái khoản ấy.
Lại một khoảng lặng dài. Và rồi cánh cung lại bật lên và giọng nói tỏ ra bị chạm nọc và mang chất phải loạn, vô chính phủ:
– Anh đếch có quyền gì mà giận dữ cả. Anh chẳng có quyền gì để mà nổi giận về những gì tôi hành xử với người khác. Chúng ta đã có minh ước về điều đó từ trước rồi mà.
– Vâng vâng, thưa em, em dạy chí phải? Anh có dám giận tí nào đâu.
Và quả thực là tôi không giận. Hơn thế nữa. Vào lúc đó tôi đầu hàng nàng như người mình yêu. Đã bao nhiêu lần tôi từng nói với Osano tôi yêu Janelle đến thế nào? Và Janelle biết tôi dè chừng Osano như thế nào. Cả hai người đã phản bội tôi. Không có từ nào khác hơn. Điều buồn cười là tôi không giận Osano mà lại giận nàng.
– Anh vẫn tức giận đấy, – nàng nói, như thể tôi đang xử sự rất vô lý vậy.
– Không, thực sự là không, – tôi nói.
Nàng đang trả miếng chuyện tôi vẫn còn sống với vợ. Nàng đang trang trải hàng vạn chuyện với tôi, nhưng nếu tôi không hỏi nàng cái câu hỏi cắc cớ kia, chắc là nàng sẽ không tự động khai với tôi đâu, dù là với ý định nào. Nàng không nỡ nhẫn tâm đến thế đâu.
Ai biểu tôi chơi dại thì phải lãnh đủ thôi. Đúng là thần khẩu hại xác phàm, ngứa cổ hót bậy bạ, đâm ra phải chịu bẽ mặt, ê chề. Bắt đầu từ giờ phút này trở đi, tôi phải luôn đối mặt với sự thật, sự thật tàn nhẫn như những nhát roi quất vào chỗ dễ tổn thương nhất nơi lòng tự ái rởm của thằng đàn ông. Nàng đã bảo tôi điều đó một lần rồi và giờ đây đang hành động để hậu thuẫn cho lời nói. Tri hành hợp nhất đấy thấy chưa? Ta đâu có nói một đằng làm một nẻo. Chuyện ta làm là chuyện của ta, chẳng mắc mớ gì tới nhà anh cả. Tuyệt đối cấm chỉ nhà anh lộn xộn xen vào chuyện nội bộ của ta. Rõ chưa, anh kia? Vâng vâng, thưa em, rõ lắm ạ. Rõ đến không thể nào rõ hơn được nữa.
– Em vui vì anh đã gọi cho em, – nàng nói – Em vẫn nhớ anh nhiều. Đừng buồn chuyện Osano nữa. Em sẽ không gặp ông ta nữa đâu.
– Tại sao không? – tôi hỏi. – Sao em phải không?
– Ái dà. Tại vì cái… năng cử khí quan của ông ta lại không cử lên nổi mà cứ xìu xìu hoài à. Ái dà, bậy bạ quá, em đã hứa với lòng là không nói với anh chuyện ấy mà. – Nàng cười rộ lên.
Bây giờ, trở lại là một kẻ tình nhân ghen tuông bình thường, tôi thấy khoái chí khi nghe rằng ông bạn quý của tôi lại bị bất lực một nửa. Nhưng tôi lại buột miệng nói ra một cách bất cẩn:
– Có lẽ tại em đấy. Chứ ông ta từng có hàng lố các cô nhân tình mê ông ta ở New York kia mà.
Giọng nàng reo lên vui vẻ:
– Ôi dào, em đã cố hết sức, vận dụng mọi tuyệt kỹ công phu, có khả năng hồi sinh một xác chết nữa cơ đấy ấy thế mà vẫn không ăn thua. Nó cứ sượng sượng lên được một tí rồi lại xìu xìu, làm toi công phí sức chỉ tổ thêm bực mình. – Và nàng cười rất vô tư.
Như thế là, theo hướng nàng ám chỉ cho tôi, tôi lại hình dung ra cảnh tượng nàng chăm sóc chu đáo anh chàng Osano “bán liệt dương”, hôn hít và liếm mút vuốt ve toàn thân ông ta, mái tóc vàng của nàng loà xoà quét khắp người ông ta. Trời đất bỗng lối sầm lại. Ôi đau! Ta đã đau! Và còn đau dài dài.
Tôi thở dài, hơi có chiều áo não:
– Em ra đòn độc quá. Anh hết nợ em nhé. Nghe này, anh muốn cám ơn em lần nữa về việc đã chăm sóc cho anh hôm đó: Anh không tin nổi là em lại bồng được anh để vào bồn tắm cơ đấy.
– Nhờ em tập thể dục đều đặn đó, – Janelle nói. Em khoẻ lắm, anh biết mà. – Rồi nàng đổi tông: – Em thật lòng buồn về chuyện anh Artie. Em ước phải chi hôm đó em đã có thể đi cùng anh và lo cho anh.
– Anh cũng thế, – tôi nói.
Nhưng sự thật là tôi hài lòng vì nàng đã không đi theo. Tôi xấu hổ vì nàng đã thấy tôi sụp đổ tinh thần như vậy tôi cảm nhận một cách hơi kỳ khôi là nàng sẽ không bao giờ nghĩ về tôi giống như trước nữa.
Giọng nàng rất điềm tĩnh, qua điện thoại, vẫn ngọt ngào tự nhiên:
– Em yêu anh.
Tôi tịnh khẩu.
– Anh còn yêu em không? – nàng hỏi.
Bây giờ đến lượt tôi:
– Em biết là anh không được phép nói những điều như thế?
Và nàng tịnh khẩu.
– Chính em đã nói với anh rằng một người đàn ông có vợ đừng bao giờ nói với một cô gái là anh la yêu nàng trừ phi anh ta sẵn sàng bỏ vợ. Thực tế là anh ta không được phép nói với nàng điều ấy trừ phi anh ta đã bỏ vợ.
Cuối cùng, giọng nói của Janelle đến qua điện thoại đầy ứ những luồng nộ khí phụt trào ra.
– Đồ chó má! – nàng khạc ra, và tôi có thể nghe tiếng ống nghe dằn mạnh.
Tôi có thể gọi lại nàng, nhưng rồi có thể nàng để cái câu trả lời tự động kia. “Cô Lambert không có ở nhà. Xin làm ơn để lại tên và lời nhắn”. Vì thế tôi nghĩ, Mẹ, chán em quá Và tôi thấy phây phả sau khi xả ra được những lời thô bạo. Nhưng tôi biết rằng chúng tôi còn chưa dứt duyên nợ “tình hận” này với nhau đâu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!