Những Mẫu Chuyện Của Xà Yêu Và Gà Rừng
Chương 2: Thường ngày của Xà Yêu và Gà Rừng
Mặttrờilêncao,gàrừng danghaichân gànhỏchạyhùnghụctrên sườnnúi,phía sau
cómộtconchồn siêulớn vừachạytheo vừa gàolên: “Đứnglại,gàrừngnhỏ!Hômnaymàynhất định phảichết,maunhả Hoàngtiên sinhtrongmiệngmàyra!”
“Hùchết gà,tôi không dừng đấy!Không dẫn ông sang đây không được,đời gàcủatôi saolại đángthươngnhư vậy?!”Gàrừngnhỏ vọt vàomột bụicỏrấtcao,chồn vọt vàotheo,lại bịmộtconrắntrắngcắncổ.
Gàrừngnhỏthànhthật đứng bêncạnhrắn,cúi đầu,mổmổmặt đất.
Sau khi xàtinh ănnonê,dùng đuôirắncuốn gàrừng đếntrướcmặtmình: “Ừ,hômnay gàrừngnhỏlàm khôngtệ,bổn đại giacảmthấynguyênthầnlạităngthêm không ít,xemra qua không baolâunữa,bổn đại giacóthểhóahình.”
“Xàlão đại,tiểu đệ gàrừngrấtmừngcholão đại!”Gàrừngnhỏ vui sướng phe phẩycánh gàrừng.
“Anh sớmhóahìnhnha,tôicũng khôngcần phảicực khổnhư vậy,lầnnàocũng sợ gầnchết,đời gàcủatôi saolại bithảmnhưthế?”Gàrừngnhỏmặcniệmtronglòng.
“Haha,chờlão đạita biếnhóa,saunày dẫnmi đếnthế giớinhânloại,ănhương uốnglạt*!”
(Ănhương uốnglạt: ănngon)
Gàrừngnhỏ kéohọng gàcủamình,nói: “Tạ ơnlão đại.”
Thệ giảnhưtư,bất xátrú dạ.*
(Ýchỉthời giannhưnướcchảymột đi khôngtrởlại)
Trênbầu trời sấm chớp đùng đùng, mây đen giăng đầy, một vầng trăng đen chỉlộ bóng,ánh trăngkhôngthểxuyênquatầngmây đen dày đặc, trên núiBấtĐộ hoàn toàn yên tĩnh.
“Ầm ——”
Gà rừng nhỏ dựavàocửa động,nhìnrắn trắngto lớn ở trên bầu trời, nghênhđóntừngtia sấm, nhát gan vùi đầugà vào lòng.
“Xà lão đại, ngàn vạn lầnanhđừngxảy ra chuyện gì! Gàrừngnhỏcòn cần anh dẫnđếnnhângianăn hương uống lạt, anh còn phải bảovệ gà rừng nhỏđó!”
Da rắn trắng bịbócra từng tầng, biến hóa từng tâng, bạch ybaybay,nam tử màykiếmmắtsáng,rấtphongthầntuấnlãng, trên mặtbiểuthụý cười, từtrêntrời đạpkhôngmà đến, rơi xuống trướcmặt gà rừng nhỏvùiđầu như đàđiểu.
Rắn trắngvươnmột tay túm gàrừngnhỏ lên: “Ô, gàrừngnhỏsợ?”
Gà rừng nhỏ quẫy quẫy chân gànhỏ:“Anhanh anh làai?Đừngđộngđậy,sau lưng tôi córắn!”
“Ngaycả lão đại nhàmi cũng khôngnhậnra, còn định mang lão đạinhàmi radọangười, xemta có bópchếtcongà rừng ngu ngốc nàyhaykhông!” Rắn trắng cười hahả,đặt gà rừng nhỏvàotay vuốt ve.
Gà rừng nhỏ làmbộ đáng thươngngẩng đầugà lên, nhìn chằm chằm nam tửhồilâu mới lên tiếng: “Lão đại, dáng vẻ quỷnàycủa anh, sao gànhậnra được?!”
“Hừ,còn nói dối!” Nam tửdứtlời,tiếptục chà đạp gàrừngnhỏ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!