Sáng sớm đầu ngày mới, trong thôn vô cùng yên tĩnh. Hai người đang trong giấc mơ bỗng bị tiếng pháo nổ đứng quãng bên ngoài đánh thức.
Khóe môi Thẩm Yến giữ lấy một nụ cười thản nhiên, cô vợ trẻ trong ngực thơm thơm mềm mềm, cánh tay rắn chắc dùng sức ôm chặt lấy cô, chân của hai người chồng lên nhau rồi đặt cùng một chỗ, đúng là anh đang ôm cô ngủ.
Nửa đêm hôm qua cô nhân lúc mẹ Mạnh ngủ thiếp đi đã lén lút chạy đến phòng của anh.
Bây giờ đã tỉnh lại nhưng hai người không tình nguyện rời giường mà dính chặt một chỗ với nhau trong chăn. Đối phương ở bên cạnh khiến trong lòng yên tâm hơn, ôm lấy nhau rất hài lòng và dễ chịu.
Bỗng dưng, ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng gõ cửa: “Cốc cốc cốc…”
Bà gọi: “A Yến.”
Mẹ Mạnh gọi: “Tiểu Kiều.”
Sáng nay sau khi mẹ Mạnh tỉnh dậy mới phát hiện ra con gái không ở bên cạnh. Bà đi một vòng quanh nhà cũng không phát hiện ra bóng dáng của con gái đâu cả. Trùng hợp là bà nội cũng tỉnh lại nên hai người đoán là tối hôm qua Mạnh Kiều đã chạy đến phòng khách ngủ chung với Thẩm Yến.
Mạnh Kiều muốn chơi xấu, đó chính là cô không chịu rời giường. Hiện tại mới có sáu giờ hơn, cô vẫn chưa ngủ đủ đâu.
Cô quấn quanh người anh như bạch tuộc, cũng không cho anh đi mà cười trêu ghẹo: “Chồng à, sao chúng ta giống như đang yêu đương vụng trộm thế nhỉ?”
Anh cười thấp một tiếng: “Bọn họ là không yên lòng về anh.”
Tiếng nói vừa mới tỉnh ngủ mang theo sự lười biếng đặc biệt, vô cùng gợi cảm. Ngón tay có khớp xương nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, buồn cười nói: “Vợ à, anh nghĩ bọn họ sai đối tượng rồi.”
“Ha ha ha…”
Cô cười đến mức cơ thể lắc lư, cười khẽ rồi giở trò với anh. Hầu kết ở cổ anh chuyển động một lượt, ngứa đến mức không nhịn được mà cười thành tiếng: “Vợ à, đừng lộn xộn…”
Bà nội và mẹ Mạnh đứng ở bên ngoài mơ hồ nghe thấy được tiếng bọn họ vui cười, còn có cả tiếng đối thoại rõ ràng lại thẳng thắn.
Quả nhiên Mạnh Kiều đang ở bên trong.
Mẹ Mạnh: “…”
Bà nội: “…”
Gương mặt mẹ Mạnh đỏ lên, nói với bà: “Bà ơi, chúng ta đi thôi, con và bà cùng nhau nấu bữa sáng thôi.
Bà nội cũng hơi xấu hổ, nhếch miệng cười nói: “Ài, được rồi, vất vả cho con rồi, thông gia.”
Đôi vợ chồng trẻ lại dính vào nhau trêu đùa một chút, cuối cùng cũng rời giường.
Thẩm Yến lập tức ra mở cửa châm ngòi pháo nổ bùm bùm…
Khởi đầu tốt đẹp lại còn đỏ, trong tiếng pháo nổ ngày trừ tịch càng đầy thêm không khí tốt lành, vui mừng hớn hở chào đón một năm mới âm lịch đang đến…
Sau khi Mạnh Kiều tắm rửa cấp tốc thì đổi sang mặc một bộ đường trang màu đỏ đi kèm với lông nhung màu trắng. Trên sợi tơ lụa tổng hợp tô điểm một vài đường thêu tinh mỹ, vừa tinh xảo lại mang không khí vui mừng.
Làn da của cô trắng nõn, gương mặt búp bê to cỡ bàn tay, nhìn qua đặc biệt hiền dịu đáng yêu.
Còn phong cách nhất quán của Thẩm Yến là ổn trọng lại khéo léo.
Sau khi hai người rửa mặt trang điểm xong thì mới ra chúc năm mới ba người lớn trong nhà.
Ban đầu khi dựa theo truyền thống năm mới của Bách Trượng Ao thì phải dập đầu quỳ lạy, thế nhưng vì Manh Kiều có thai nên được miễn đi quá trình này, hai người chỉ cúi đầu chúc tết với trưởng bối.
Bố mẹ Mạnh nhìn hai người trai tài gái sắc này, vợ chồng như keo sơn thì cười đến độ không khép miệng lại được. Mùa xuân này chính là điều vui nhất trong một năm trở lại đây.
Biết được con gái sống tốt, biết được thật ra con rể mình cũng không kém, hơn nữa còn có thể ăn tết cùng với con gái mình thì lại càng chờ mong mỗi năm trong tương lai sẽ cùng nhau bước qua năm mới.
Trong lòng bà nội cũng rất vui vẻ. Bây giờ cháu trai có tiền đồ rồi, tình cảm giữa nó và cháu dâu cũng rất hòa thuận, hơn nữa rất nhanh thôi ba đã có chắt ôm rồi.
Hai người và các trưởng bối đều vui vẻ nói mấy lời chúc phúc nhau.
Còn mừng rỡ nhận lấy tiền mừng tuổi của người lớn.
Bà nội muốn đi vào miếu trong thôn để bái thần, cân nhắc đến chuyện Mạnh Kiều mang thai mà ở trong miếu lại nhiều người nên bà muốn Thẩm Yến cùng xuất phát với mình bây giờ.
Thấy vợ mình phồng má, anh không nhịn được mà cười, cưng chiều nói: “Vợ à, đi thôi, anh cõng em.”
Bố mẹ Mạnh và bà nội lập tức ngăn cản.
Cuối cùng, Mạnh Kiều nhìn chằm chằm Thẩm Yến với bà nội mang theo lễ cúng và tiền giấy, cùng nhau đi ra khỏi cửa.
Còn cô thì không thể đi chỗ nào hết.
Cô nghĩ thầm bọn họ cũng quá vội vã rồi. Phụ nữ hiện đại trong lúc đi làm mà mang thai là chuyện bình thường, hơn nữa phúc lợi đãi ngộ dành cho phụ nữ mang thai cũng không tệ lắm, còn lúc đi làm mà bảo chen tàu điện ngầm hay xe buýt cũng là chuyện thường xuyên xảy ra.
Hiện tại cô chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà.
Bố mẹ Mạnh xem ti vi ở trong nhà, Mạnh Kiều đang ngồi bên cạnh họ ngẩn người.
Chờ đến khi bà nội và Thẩm Yến quay về, cả nhà mới ăn bữa cơm đầu tiên trong năm mới.
Món chính là cơm gạo trắng trắng thơm thơm.
Rồi hâm nóng lại đồ ăn thừa trong bữa cơm tất niên còn xào thêm hai món rau mới.
Thời gian càng ngày càng tốt. Đối với phương diện lương thực thì Thẩm Yến và Mạnh Kiều cũng không muốn lãng phí.
Ngày mùng ba tháng giêng, Tô Dao và Lục Nguyên đến nhà bọn họ chúc Tết. Khi mọi người đang ngồi trong đại sảnh nói chuyện phiếm thì trùng hợp là cả nhà đội trưởng Dương cũng đến.
Từ Đông Đông cũng đã buông bỏ được Lục Nguyên từ lâu rồi.
Sau khi đội trưởng Dương bước vào rồi nhìn thấy Lục Nguyên thì vẫn không nhịn được mà ăn một bình dấm chua.
Anh ấy luôn là một người kín đáo trong chuyện tình cảm, ấy vậy mà lại ôm lấy bả vai Từ Đông Đông trước mặt mọi người, cởi mở cười nói: “Chúc mừng năm mới!”
Bùm một cái, mặt Từ Đông Đông đỏ đến tận mang tai, đôi mắt cụp xuống rồi cười yếu ớt chào hỏi: “Chúc mừng năm mới.”
Tiểu Đậu Tử cũng chúc tết mọi người. Mạnh Kiều cố ý tặng cho cô bé một bao lì xì thật dày, cười híp mắt nói: “Tiểu Đậu Tử, sau này phải học tập thật giỏi nha.”
Tiểu Đậu Tử cầm lấy bao lì xì, sờ một cái đã biết trong đó có không ít tiền. Chị Kiều ra tay đúng là hào phóng quá.
Bố là người đàn ông tùy tiện, không tiêu phí hết bao nhiêu tiền, tiền tích góp trong nhà đều lấy để đưa cho chị Từ dùng khi lên đại học rồi, chuyện này ngay cả chị Từ cũng không biết đâu.
Lần này, học phí trên trường trung học năm nay của cô bé có chỗ dựa rồi.
Tiểu Đậu Tử hưng phấn không thôi: “Cảm ơn chị Kiều ạ.”
Mạnh Kiều mỉm cười, sờ lên đầu cô bé.
Từ Đông Đông mang cho cô mấy bộ quần áo trẻ con, đều là mấy bộ do cô ấy từ tay làm, đẹp hơn nhiều so với mua ở bên ngoài, nguyên liệu sử dụng đều hoàn hảo, mỗi một bộ đều nho nhỏ, vô cùng đáng yêu.
Mấy người đàn ông trong nhà đang ngồi trước bàn ăn vừa ăn đậu phộng vừa uống trà nói chuyện phiếm.
Còn phụ nữ thì ngồi vây quanh lò lửa nói chuyện.
Trước đây Tô Dao không có cảm giác tốt với Từ Đông Đông. Kiếp trước cô ấy kết hôn với Lục Nguyên, không ngờ kiếp này lại gả cho đội trưởng Dương.
Hiện tại đều có hôn nhân riêng, không có gì phải tranh đấu cả.
Trong nhóm phụ nữ, nghe thấy nhiều nhất chính là tiếng Mạnh Kiều đang nói chuyện.
Trong lòng cô rất vui vẻ, trong phòng này đều là người cô thích nha.
Mang thai có rất nhiều đồ không thể ăn.
Cô lấy đồ ăn vặt của mình ra chia cho mọi người, đặc biệt là khoai tây chiên có vị, có sô cô la, bánh bích quy, vân vân.
Đều là những thứ mọi người chưa nhìn thấy, chứ đừng nói là nếm thử qua.
Đôi mắt cô lom lom nhìn tâm trạng hoan nghênh của mọi người, thỉnh thoảng lại nhét miếng ô mai vào trong miệng. Cô còn phát hiện thì ra bà nội và mẹ Mạnh cũng thích đồ ăn vặt nha.
Thỉnh thoảng Thẩm Yến sẽ lén nhìn vợ mình một chút, nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương như chú mèo ham ăn, giữa trán anh tràn đầy vẻ dịu dàng, không nhịn được mà nâng khóe miệng.
Đội trưởng Dương không rõ lý do, vỗ vỗ bả vai của Thẩm Yến: “A Yến, vui cái gì vậy?”
“Không có.” Thẩm Yến mỉm cười, lại hỏi: “Công việc của đội trưởng Dương đã hoàn thành chưa?”
Đội trưởng Dương cười nói: “Hẳn là không có vấn đề gì. Phải đợi đến năm sáu thì mới biết được kết quả.”
Thẩm Yến nói: “Chờ sau khi vợ em sinh con xong, cả nhà chúng em cũng sẽ đi đến thành phố S, như thế thì sau này chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên cùng uống mấy chén.”
“Vậy thì tốt quá rồi!” Đội trưởng Dương kích động nói
Chờ sau khi anh ấy được điều đến thành phố S, ở đây không có vòng nhân mạch nào cả, cái gì cũng phải bắt đầu lại từ đầu, nhưng vì vợ mình, anh ấy vẫn tình nguyện.
Bây giờ lại biết cả nhà Thẩm Yến cũng muốn đến thành phố S sống, vậy thật sự là quá tuyệt vời.
Lục Nguyên cười nói: “Mọi người đều đến thành phố S phát triển, thủ đô cũng cách thành phố S không xa lắm, sau này chúng ta cũng có thể thỉnh thoảng gặp mặt nhau một lần.”
Thẩm Yến nhếch môi cười cười: “A Nguyên, cậu có muốn cùng đi thành phố S không?”
Lục Nguyên lắc đầu, cũng giống khi trước Thẩm Yến hỏi hắn có muốn làm ở chợ đen không. Hắn không thể nào thoải mái như Thẩm Yến.
“Tôi rất thích cuộc sống hiện tại, ở lại trường học làm giáo viên cũng rất yên ổn.”
Thẩm Yến hiểu rõ cười nói: “Ừm, sau này cần gì thì cứ nói với tôi, chúng ta là anh em.”
Lục Nguyên cũng mỉm cười: “Được.”
Tình nghĩa giữa ba người đàn ông, trong nhiều năm qua đã sâu sắc vô cùng.
Mùng tám Tết, bố mẹ Mạnh muốn quay về thành phố S.
Bọn họ đều phải quay về đi làm, lần này đến được đây cũng là do cục đường sắt thực hiện quy chế nghỉ ngơi, bọn họ tìm đồng nghiệp xin nghỉ mới có thể nghỉ được nhiều ngày như vậy.
Thẩm Yến và Mạnh Kiều cùng nhau đưa họ đến nhà ga Nhị Nguyên.
Mạnh Kiều để hai người mang TV về.
Đây là tivi màu, ở đây không mua được. Trên thị trường chỉ có tivi đen trắng, hơn nữa màn hình cũng không lớn như cái cô mua.
Nghĩ đến lúc quay về Hương Thị, ở quê không còn ai, tivi để đâu thì xấu, chẳng bằng để bố mẹ Mạnh mang về thành phố S.
Từ biệt bố mẹ Mạnh tại nhà ga.
Trước khi chia tay, bố Mạnh kéo lấy tay của Thẩm Yến rồi nắm thật chặt, trịnh trọng nói: “Tiểu Thẩm, chúng ta giao Tiểu Kiều cho con, con nhất định phải chăm sóc cho nó thật tốt.”
Thẩm Yến ôm lấy eo cô, nghiêng đầu nhìn gương mặt tươi cười của vợ mình, cảm giác hạnh phúc dạt dào. Ánh mắt của anh trong trẻo, chân thành nói: “Bố, bố yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”
Bố Mạnh vui mừng vỗ vỗ vai con rể.
Con gái trưởng thành rồi, tính cách cũng không còn tự ti nhát gan như lúc trước, cũng như trưởng thành hiểu chuyện hơn rất nhiều. Nhìn hai vợ chồng hạnh phúc tốt đẹp, người làm bố mẹ cũng có thể yên tâm.
Mạnh Kiều và bố mẹ Mạnh ôm nhau, cười nói: “Bố mẹ, trên đường đi hai người chú ý an toàn! Sau khi đến nhớ điện báo cho bọn con.”
Mẹ Mạnh nức nở nói: “Được được, bố mẹ ở thành phố S chờ hai đứa về.”
“Vâng.” Bỗng dưng Mạnh Kiều muốn khóc, quả thật là nên trở về, cô cười nói: “Sang năm đoàn tụ ạ.”
“Được.” Bố mẹ Mạnh mỉm cười, bên trong mang theo nước mắt.
Mỗi ngày trong nhà ga đều diễn ra từng màn ly biệt hoặc gặp gỡ, có mỉm cười cũng có cả nước mắt.
Một tiếng trân trọng, quay đầu đã hai mắt đầy lệ.
Thẩm Yến ôm vợ mình vào trong ngực, cúi đầu hôn lên mắt cô một cái: “Vợ à, chúng ta về nhà thôi.”
Cô cong khóe môi: “Chồng, chúng ta về nhà.”
Trong đám người chen chúc, anh chăm chú bảo vệ cô trong ngực mình, tránh cho người đi đường đụng phải cô. Hai người bước từng bước đi ra bên ngoài nhà ga.
Một ngày trước khi rời khỏi Bách Trượng Ao, bà nội phải chuẩn bị rất nhiều chuyện.
Cái gì cũng không nỡ, cái gì cũng muốn mang.
Nếu như không phải vì cháu trai thì bà cũng không muốn rời khỏi Bách Trượng Ao. Nơi đã sống gần ba mươi năm, có tình cảm rồi, khắp nơi đều là hồi ức cùng với ông cụ.
Bởi vì không thể mang vật nuôi đi Hương Thị nên tạm thời Vượng Tài sẽ do đội trưởng Dương chăm sóc.
Mạnh Kiều không nỡ đem Vượng Tài đi tặng cho người ta. Vài năm Thẩm Yến không có nhà, mỗi ngày Vượng Tài đều làm bạn bên cạnh cô, vậy nên giao nó cho đội trưởng Dương, cô cũng yên tâm hơn.
Bước ra khỏi nhà đội trưởng Dương, hai người cùng nhau đi trên đường về nhà, Thẩm Yến khom người xuống cười nói với cô: “Vợ à, lên đi, anh cõng em.”
Rồi anh bổ sung một câu: “Đừng nhảy.”
“Ồ.” Cô dịu dàng cười một tiếng, cả người lập tức ghé vào bờ lưng vững chãi của anh.
Hai tay Thẩm Yến đỡ lấy chân cô, nhẹ nhàng dịch người cô lên rồi từ từ đứng dậy.
Đầu cô tựa lên vai anh, nhìn chằm chằm vào gò má của anh, xương hàm dưới hoàn mỹ, sống mũi cao thẳng, làn da màu lúa mì khiến lòng cô vẫn rung động như có hươu con chạy loạn như cũ, nhìn thế nào cũng không chán.
Thẩm Yến bước đi cũng cảm nhận được ánh mắt cực nóng của cô, quay sang nhìn cô một cái, ý cười rất sâu: “Vợ à, em nhìn cái gì đấy?”
“Chồng à, em yêu anh.”
Cô không kìm lòng được mà nói ra.
Lòng anh run lên một cái, ý cười càng sâu tới đáy mắt, yest hầu nghẹn lại giống như bị bông chặn, những lời muốn nói lại không tài nào nói ra miệng mà trầm giọng khàn khàn nói: “Anh cũng vậy.”
Anh cũng rất yêu rất yêu cô.
Cô mỉm cười như hoa, xích lại gần hôn lên mặt anh một cái nữa rồi dịu dàng nói: “Em biết.”
Đây là lần cuối cùng bọn họ đi trên con đường của Bách Trượng Ao.
Đường thôn yên ắng vẫn tịch mịch an tường như cũ, khắp nơi đều là một mảnh trắng xóa, thỉnh thoảng có trận gió nhẹ nhàng lướt quá, nhánh cây chất đầy tuyết ven đường vang lên xào xạc, từng đám tuyết đọng rơi lộp bộp xuống đất.
Trên con đường đá nhỏ, anh cong cô đi rất yên bình.