NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Phần 64 - 2
NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI full 2
Nó đi như chạy trốn. Nước mắt cứ thế rơi ra không ngừng, thi thoảng phải đỗ lại để gạt nước mắt.
-chị không sao chứ ạ.
Mọi người nhìn nó lo lắng.
-tôi ko sao. Cảm ơn
chúng ta cứ cho rằng mình ổn, cứ nghĩ rằng mình có thể vượt qua mọi nỗi đau, cứ tự dối rằng mình chẳng còn bận lòng đến người kia và rồi thời gian sẽ hàn gắn mọi tổn thương trong đời. Em và anh đã trở về với những tháng ngày không nhau, như hai người xa lạ. Nhưng ngay lúc này… sao lại đau lòng đến thế.
Nó đi nhanh lên xe, chọn cho mình một chỗ đứng gọn gàng. Cúi xuống mà khóc một mình.
-anh chị cho hỏi… ai là chị Hân ở đây ạ.
-mọi người nhìn nhau nhốn nháo
-em tìm chị Ngọc Hân ạ. Nguyễn Ngọc Hân.
Nó không trả lời. nhưng mọi người có lẽ cũng đoán ra. Né ra cho nó thấy.
-chị Hân ơi… có người vào tận đây tìm chị., chị ra giải quyết vấn đề nhanh lên không chúng tôi bị phạt hết bây giờ.
Nó ngẩng lên, tất cả mọi người nhìn nó chờ đợi. xe chưa chuyển bánh.
-chị ơi nhanh lên không trễ giờ rồi ạ
Mọi người giục… nó đứng lên đi ra… người đàn ông đang đứng đó. Có lẽ vì quá thương cảm mà họ cho vào đây, cái áo sơ mi đứt cúc, xốc xệch. Khuôn mặt bơ phờ vì mệt mỏi và nước mắt. Đứng đó nhìn nó. Đôi mắt rưng rưng. Cái miệng mím lạ cố gắng kìm chế cảm xúc của mình. Nó bước ra tiến gần tới ông ấy, ánh mắt ông ấy vẫn thế, đầy nghiêm khắc nhưng pha chút xót xa.
-em định mang con tôi đi đến bao giờ.
-em…
-tôi sẽ tôn trọng quyết định của em. Nhưng mà…
Ông ấy đưa tay ra, nắm lấy tay nó. Đưa vào bàn tay nó cái gì đó… là cái chìa khóa mà nó vừa trả lại.
-cái chìa khóa này. sẽ mãi là của em. Em đi đi.
Ông ấy run run nắm tay nó lại rồi đẩy nó quay lại. và cũng nhanh chóng quay đi về phía cánh cửa kia rồi biến mất. Nó đứng đó thẫn thờ.
-chị ơi, mời chị lên xe đi ạ
Nó đi nhanh lên xe., mọi người đang nhìn nó mà không ai nói thêm câu gì.
Tin nhắn điện thoại nó rung lên.
-nếu chỉ còn một ngày để sống.
Ông ấy từng hỏi nó, nếu chỉ còn một ngày để sống nó sẽ làm gì . thì nó đã tự trả lời mình rằng nếu chỉ còn một ngày thôi. Nó sẽ là điều gì đó mà nó cảm thấy vui nhất, gặp người mà nó yêu nhất, và sống hạnh phúc nhất dù chỉ có một ngày.
Vậy mà nó đã sống hoang phí ngần ấy năm trời. nuối tiếc cho thanh xuân đã qua. Mà không học cách trân trọng hiện tại: Cho dù quá khứ có huy hoàng, tươi đẹp đến đâu đi chăng nữa, nó cũng chẳng thể quay ngược để trở về, cho dù hiện tại với bạn nó thặt tồi tệ, chẳng có chút niềm vui, nhưng ít ra bạn vẫn có một cuộc sống, còn cả tương lai để đợi chờ. Chúng ta chỉ có một cuộc đời để sống, đừng phí hoài trong những suy nghĩ tiêu cực, chúng làm bạn già đi, tốn thời gian làm những điều thú vị khác.
Có thể bạn không tin, nhưng chính xác cho đi chính là nhận lại. Bạn cho đi với sự chân thành, không tính toán chắc chắn khi nhận lại, bạn sẽ được nhiều hơn thế! Bạn hãy cứ tin cuộc đời này còn nhiều người tốt, vẫn còn những trái tim ấm áp giữa bon chen đời thường…
Cuộc sống này luôn đầy rẫy những sự lựa chọn, nhưng sự lựa chọn nào cũng bao hàm sự đánh đổi, hãy sống cho chính mình, và yêu sự lựa chọn của bạn. Hạnh phúc hay không, cơ bản là do sự lựa chọn của chính mình.
Ông ấy bị lũ bạn bỏ lại. không tiền không giấy tờ. Ngay lúc này.. bản thân không còn biết đi đâu nữa. trong bóng tối, ông ấy lững thững đi bộ trên đường. Không cả cố vẫy một chiếc xe nào đó để đi nhờ nữa. bỗng có một chiếc xe đỗ lại. người con gái bước từ chiếc xe ra, cái váy hồng rộng rộng chưa thể tố cáo cô ta đang có bầu, ông ấy ngẩng lên, cố nhìn cô ta trong bóng tối.
Người con gái khẽ nở nụ cười dang tay ra. Người đàn ông đứng lại vì xúc động, hai mắt ánh lên tia giận hờn. Còn không thể nào mà bước đi được nữa. cô gái đành bước lại.đôi mắt ngây thơ long lanh nhìn người ta. miệng mấp máy.
-nếu chỉ còn một ngày để sống thì anh sẽ làm gì?
Người đàn ông xúc động, nước mắt rơi đầy hai má. Môi mím chặt không trả lời.
-nếu em chỉ có một ngày để sống, em sẽ… yêu ông cho tới hơi thở cuối cùng ông Phù thủy ạ.
Ông ấy nghe vậy mà khóc òa lên, kéo mạnh nó ôm chặt vào lòng. Nức nở. Nó cũng ôm siết lấy. nhưng lại nở nụ cười rất tươi. Chiếc máy bay đang cất cánh về một mảnh đất xa xôi, mang theo hành lý là quá khứ mà nó bỏ lại. nó lại tiếp tục một chặng đường mới trên con đường đời này.
Hóa ra những năm tháng thanh xuân đã qua đâu phải là những khổ đau. Mà là những bài học, là những cơ hội cho chúng ta bắt đầu một cuộc sống mới, cho mình những niềm vui mới. học cách tha thứ. Học cách bao dung. Học cách chia sẻ.
Và học cách bắt đầu lại từ đầu.
Và nếu chúng ta thật lòng thương ai đó thì hãy trân trọng xúc cảm con tim, hãy can đảm giữ lấy người mình yêu. Đừng vội vàng từ bỏ hay dễ dàng buông tay, đừng để bản thân phải hối tiếc vì chỉ có thể nói ra lời xin lỗi. Bởi khi đó thì đã quá muộn màng. Thời gian qua đi như nước chảy mây trôi, cho dù ta có ước mong tha thiết thế nào, cũng chẳng thể quay về những ngày thanh xuân ấy.
Và chúng ta sẽ luôn hạnh phúc khi nhớ về NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI.
02/06/2019
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!