Những Ngày Lão Công Minh Hôn Hôn Bắt Tôi Đào Mộ
Chương 43: Cao hán đi đâu rồi
Tiểu Tả dụ người đi rồi, Lục Du liền không chần chờ nữa chạy vào phòng lạnh.
“Lạnh quá.” Lục Du vừa vào liền sợ run cả người, Thẩm Kỳ Niên thấy vậy liền có chút ngại ngùng.
“Anh chỉnh đến bao nhiêu độ vậy?”
Thẩm Kỳ Niên mỉm cười: “Âm mười lăm độ.”
Hèn chi!
“Mau chỉnh nhiệt độ tăng lên đi, em đi xem anh Cao.”
“A, được.” Thẩm Kỳ Niên gật gật đầu lao như bay ra chỉnh nhiệt độ.
Lục Du theo trí nhớ đi đến trước một cái tủ đông, hít sâu một hơi sau đó mở cửa tủ ra. Thẩm Kỳ Niên vừa trở lại liền nhìn thấy một màn như vậy, lập tức xông tới che trước mặt Lục Du, muốn bảo vệ cậu.
Lục Du đẩy Thẩm Kỳ Niên ra, trố mắt nhìn cái tủ rỗng tuếch trước mặt…
Cậu mở hết tất cả các tủ đông ra, không có Cao Hán cũng không có bươm bướm, cái gì cũng không có.
Không lẽ người của Thẩm gia đã dời Cao Hán đễn chỗ khác?
Bây giờ Cao Hán thế nào, hay là đã chết rồi?
Những chuyện này Lục Du đều không thể biết được, cậu chỉ biết là hiện tại mình không nên ở lại chỗ này nữa. Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nghe chừng có vẻ không ít người.
Thẩm Kỳ Niên vừa muốn thay Lục Du ra cản người đã bị Lục Du nắm tay lôi đi theo một hướng khác.
“Ê Ê Ê…” Ở đó là tường đó!
Thẩm Kỳ Niên mắt mở trừng trừng mà nhìn Lục Du lôi mình theo vọt tới mặt tường, sau đó một đấm nện bước tường thành một cái lỗ, sau đó chui qua lỗ nhảy xuống.
Phòng đông lạnh ở tầng 1, cách mặt đất khoảng bốn năm mét. Lục Du thực hiện một động tác giảm xóc, ngẩng đầu nhìn Thẩm Kỳ Niên còn đang giữ vẻ sững sờ trên mặt: “Mất hồn mất vía cái gì nữa, chạy nhanh đi!”
“A a!” Thẩm Kỳ Niên lập tức nhảy xuống theo, bay đến bên cạnh Lục Du, nhìn xuống tay cậu: “Em yêu, tay em không đau sao?”
Lục Du vung vẩy tay: “Nói nhảm, đương nhiên là đau rồi. Đi nhanh lên đi, rời khỏi đây trước rồi nói.”
Lục Du không muốn cùng những người đó xung đột trực diện. Giữa một đống bảo vệ với một bức tường, nghĩ lại vẫn thấy đánh tường đơn giản hơn.
Mấy nhân viên an ninh xông tới nhìn thấy một cái lỗ to đùng trên tường hai mắt liền choáng váng, cho tới lúc trong tai nghe có người nói chuyện mới hoàn hồn được: “Hắn nện một cái lỗ trên tường… nhảy lầu chạy trốn…”
Xe đã đậu trước cửa bệnh viện, Lục Du vừa lên xe là Tiểu Tả lái đi ngay. Sau khỉ sửa sang cải tiến lại thì xe chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bỏ xa bệnh viện lại phía sau.
Lục Du lên xe xong thì không nói chuyện, luôn chìm trong suy nghĩ của chính mình. Lão Trương thấy thế nhịn không được hỏi: “Sao rồi, tình hình lão Cao vẫn ổn chứ?”
Lục Du lắc đầu: “Không biết, người không còn ở trong đó nữa.”
“Đệt mẹ nó người Thẩm gia, đây không phải là quá lừa bịp người rồi sao.” Lão Trương nổi điên mắng một câu, xong mới nhớ trên xe còn có một người họ Thẩm, liền hắng giọng: “Ngại quá tam thiếu, tôi không có nói cậu.”
Lão Trương không nhìn thấy Thẩm Kỳ Niên, theo bản năng nhìn bên cạnh Lục Du mà giải thích. Lục Du chỉ chỉ phía sau lão Trương: “Vừa rồi lên xe trễ, hắn ngồi bên cạnh ông á.”
“Híc…” lão Trương trong nháy mắt liền cảm thấy sau lưng lạnh toát, không biết đây là do tâm lý hay là do cái gì.
Lão quay đầu lại cười với khoảng không sao lưng: “Tam thiếu cậu đừng để bụng nha, tôi tính hay nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện không có đầu óc…”
“Hắn bây giờ chạy qua bên tôi rồi.” Lục Du vừa nói với lão Trương xong, điện thoại trong tay bỗng nhiên sáng lên.
Là Thẩm Chính Nam.
Lục Du nghĩ ngợi, vẫn nhận điện thoại: “Alo, ông chủ Thẩm.”
Thẩm Chính Nam cười cười: “Cậu đến bệnh viện sao?”
Lục Du đáp: “Đúng vậy, không đi làm sao biết mấy người đã đem người giấu đi rồi.”
Thẩm Chính Nam ở bên kia im lặng một chút: “Không phải bọn ta giấu…”
Lúc Lục Du rời khỏi bệnh viện lần trước, Cao Hán đã bị đưa vào tủ đông. Hai ngày đầu còn êm đẹp, đến ngày thứ ba tự dưng không thấy người đâu nữa.
Không thấy người?
Lục Du nhíu mày, giống như vừa nghe một câu chuyện cười: “Ông chủ Thẩm tự mình nghĩ thử xem, nếu tôi với ông đổi vị trí cho nhau, tôi nói như vậy, ông có tin không?”
Thẩm Chính Nam đương nhiên biết Lục Du không tin, thế nhưng ông ta cũng không có ý định giải thích: “Ta chỉ muốn nói như vậy, cậu có muốn tin hay không cũng được, người kia là tự mình biến mất. Bây giờ cậu đang ở đâu, chúng ta có thể gặp mặt, ngồi xuống nói chuyện cho đàng hoàng được không?”
“Xin lỗi, bây giờ tôi không muốn gặp ông. Còn nữa, điều kiện hợp tác ban đầu của tôi là Cao Hán được bình an, thế nhưng hiện tại anh ấy cũng đã bị các người ném đi đâu không biết, tôi làm sao còn có thể tin tưởng các người. A, đúng rồi, chẳng lẽ là muốn tôi cùng với kẻ đã cầm súng nhắm vào người của tôi hợp tác với nhau sao?”
“Đó là hiểu lầm.” Thẩm Chính Nam lập tức giải thích, “Bọn họ không hiểu ý của ta…”
Thôi đi.
Lục Du rất muốn cười, và cậu cũng cười thật: “Ông chủ Thẩm, tôi không phải con nít, đừng lấy mấy câu đó ra dụ tôi. Tôi cho ông biết, từ lúc người của ông ở sòng bài làm như vậy với tôi, hợp tác giữa chúng ta đã kết thúc rồi…”
“Đợi đã! Lục Du cậu không hiếu kỳ bí mật của cha mẹ mình sao?”
Cha mẹ?
Lục Du ngừng tay: “Ông có ý gì?”
“Cậu có từng nghĩ tới, cha mẹ cậu không có công việc ổn định, tiền đâu mà mua căn nhà kia? Cậu có nghĩ tới, ba mẹ cậu mang theo cậu trốn tránh, đến chết cũng không rời khỏi phố Tây là vì sao không?”
Bên kia Thẩm Chính Nam nói, bên này Lục Du nghe càng lúc sắc mặt càng trầm xuống.
“Ông rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Thẩm Chính Nam dừng một chút sau đó mới đáp: “Lục Du, quan hệ giữa chúng ta so với cậu nghĩ càng thân mật, nếu cậu muốn biết bí mật của cha mẹ mình thì tới gặp ta. Tin tưởng ta, ta sẽ không tổn thương cậu.”
“Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng ông? Ông chủ Thẩm, ông lấy cái gì để khiến tôi tin tưởng ông?”
“Ta có thể đem toàn bộ cổ phần đứng tên của ta chuyển sang hết cho cậu, ngay bây giờ.”
Thẩm Chính Nam bên kia đã cúp điện thoại, bên đây Lục Du còn đang ngơ ngác thì nhận được một tin nhắn. Tài khoản của cậu nhận được rất nhiều rất nhiều tiền, nghe nói đây là vốn lưu động. Còn có hợp đồng chuyển nhượng cũng nhắn đến đây rồi, chỉ cần cậu ký tên xác nhận nữa thôi.
“Đậu má, thiệt hả trời?”
Lão Trương với Tiểu Tả đổi chỗ, lão Trương lái xe, Tiểu Tả mở máy tính. Mấy người trên xe ai cũng há hốc mồm, hoàn toàn không hiểu nổi tình huống đang diễn ra.
Lục Du quay đầu nhìn Thẩm Kỳ Niên, lấy tay chỉ chỉ đầu mình: “Thẩm Kỳ Niên anh nói thật cho em, người nhà anh có phải chỗ này có vấn đề không?”
Nếu không làm sao có thể làm chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy chứ.
Thẩm Kỳ Niên cũng không hiểu: “Anh bây giờ cũng ngu luôn rồi, không biết ông ấy có ý gì nữa…”
Nghĩ nhiều cũng vô ích.
Lục Du gọi điện thoại cho Thẩm Chính Nam: “Ông bây giờ đang ở đâu?”
Thẩm Chính Nam ở đầu bên kia nói: “Ta đang chuẩn bị lên máy bay tư nhân, chạng vạng là có thể tới Tân An. Lục Du, gặp ta một lần, ta sẽ không tổn thương cậu.”
Gặp hay không gặp, đó mới là vấn đề.
Lục Du suy nghĩ kỹ thật lâu, cuối cùng quyết định đi gặp mặt. Bây giờ bí ẩn quá nhiều, trước không nói tới biến hoá của thân thể, Lục Du không tài nào ngờ tới ba mẹ mình cũng liên quan đến chuyện này.
“Em muốn biết, tại sao ba mẹ lại phải trốn trốn tránh tránh cả đời như vậy.” Lục Du nắm chặt tay, trong lòng quyết định.
Ngay lúc mọi người đang bàn bạc kế hoạch, di động lão Trương bỗng vang lên. Lão nhìn cái tên trên điện thoại có chút há hốc mồm, vươn tay đưa điện thoại cho Lục Du: “Lục tử, là lão Cao…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!