Những Ngày Lão Công Minh Hôn Hôn Bắt Tôi Đào Mộ - Chương 8: Tôi tìm vài người giúp đỡ anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Những Ngày Lão Công Minh Hôn Hôn Bắt Tôi Đào Mộ


Chương 8: Tôi tìm vài người giúp đỡ anh



“A Lục, cậu có ổn không?”

Lão Trương lắc lắc tay trước mắt Lục Du, lòng thầm nghĩ không phải thằng nhóc này chịu kích thích quá độ nên không bình thường rồi đó chứ.

“Cậu nghe anh nói nè, mọi chuyện đều luôn có biện pháp để giải quyết. Nếu cậu muốn căn nhà kia, anh giúp cậu tìm biện pháp.”

Lâm Hựu Tả cũng ở một bên khuyên nhủ: “Đúng vậy đó Lục ca. Có chuyện gì thì ba người chúng ta thương lượng một chút khẳng định sẽ nghĩ ra biện pháp. Anh đừng lo lắng cũng đừng suy nghĩ miên man a.”

Lục Du còn chưa hiểu chuyện gì, Thẩm Kỳ Niên đã chạy quanh lão Trương và Lâm Hựu Tả hai vòng rồi.

“Bọn họ không nhìn thấy tôi.”

Lúc này Lục Du mới nhớ ra, trừ mình thì những người khác đều không nhìn thấy Thẩm Kỳ Niên.

Cậu trừng mắt liếc Thẩm Kỳ Niên một cái, sau đó bước lại vỗ vỗ vai lão Trương và Tiểu Tả, nói: “Mấy người yên tâm, tôi không sao. Đúng rồi, Tiểu Tả cậu tra được gì chưa?”

Ngày nay, kế hoạch khai phá đô thị cũng không phải bí mật gì. Lâm Hựu Tả tra ra rất nhanh mấy kế hoạch quy hoạch giải toả trong mấy năm tới. Phố Tây bên kia cũng không xuất hiện.

“Lục ca, bọn họ quả nhiên là lừa gạt anh.”

Lão Trương nổi nóng: “Mấy năm nay, cậu vì muốn bọn họ giữ lại nhà, trước sau đã đưa tiền đặt cọc chắc không ít hơn mười vạn đúng không? Hơn nữa ba mẹ cậu năm đó cũng là bị lừa thảm…”

Lục Du nhả một vòng khói, trong lòng tự nhiên cũng rõ ràng.

Tiền bảo hiểm năm đó của ba mẹ để lại căn bản không đủ trả nợ. Năm đó Lục Du đem ba vạn đến cửa, hai người bọn họ nhận lấy, nói có thể giữ phòng lại giúp cậu.

Ba mẹ bảo hộ Lục Du rất kỹ, cho nên khi người vừa mất, Lục Du phải đối mặt không chỉ có bi thương mà còn có nhân tính đáng ghê tởm.

Lúc còn nhỏ, thân thể Lục Du hơi kém, ai nhìn thấy cũng muốn khi dễ một phen. Ngoại trừ lão Trương ra, tất cả bọn trẻ con đồng lứa trong ngõ nhỏ để chỉ trỏ cậu nói cậu khắc chết cha mẹ.

Con nít thì biết gì mà nói chứ, còn không phải là người lớn trước mặt nói với bọn nhỏ không được chơi chung với mấy đứa ất ơ đâu đó.

Về sau Lục Du thay đổi rồi, nắm tay càng lúc càng cứng rắn, tự nhiên không còn ai dám nói bậy bạ nữa.

Năm mười hai tuổi, lớp học của Lục Du đổi chủ nhiệm. Người khác đều nói đứa nhỏ Lục Du này đã hỏng rồi, chỉ có thầy chủ nhiệm lớn tuổi gần về hưu không buông bỏ cậu, giúp cậu đến trường.

Lục Du đủ thông minh, thành tích cũng tốt, cuối cùng cũng không có phụ lòng tốt của thầy chủ nhiệm.

Nhiều năm qua, ước mong lớn nhất của cậu chính là mua lại căn nhà đã từng thuộc về chính mình. Nhưng mà Tôn Tiền đã nhận định Lục Du chính là một cái máy ATM rồi, bởi vậy mới có vụ mỗi lần tới là mỗi lần tăng giá.

Qua nhiều năm như vậy, Tôn gia lại tăng giá lần nữa.

Cũng đã kéo dài năm năm rồi.

Lão Trương nhìn Lục Du rồi thở dài, vừa định mở miệng an ủi cậu nhóc trẻ tuổi gặp khó khăn này, bỗng nhiên bị Lâm Hựu Tả kéo tay áo.

“Trương ca…”

“Cái gì?”

Lâm Hựu Tả đưa tay chỉa chỉa về phía bàn trà bên kia, sắc mặt không được tốt lắm. Lão Trương nhìn theo hướng cậu nhóc chỉ qua, lập tức choáng váng.

Bàn trà bên kia rõ ràng một bóng người cũng không có nhưng giữa không trung lại lơ lửng một cái tách trà.

Lão Trương muốn xác định coi có phải mình nhìn lầm rồi không, hung hăng dụi dụi mắt một phen rồi nhìn lại lần nữa…

Lần này không còn một cái tách bay nữa, hai cái tách đang bay qua bay lại trên bàn trà.

Giữa mùa hè nóng bức, lão Trương sợ run cả người. Lão vươn tay chọt Lục Du.

“Làm sao vậy?” Lục Du ngẩng đầu nhìn lão Trương, lão Trương lại không nói tiếng nào, chỉ run run duỗi ngón tay chỉ chỉ bên kia ý bảo Lục Du nhìn.

Lục Du quay sang liền nhìn thấy Thẩm Kỳ Niên, người kia đang cầm hai cái tách trên bàn chơi đùa.

Thấy lão Trương với Tiểu Tả sợ hãi, Thẩm Kỳ Niên còn cố ý đem hai cái tách cụng nhau cồm cộp, chơi vui đến quên trời đất.

Ấu trĩ!

“Đừng có quậy!” Lục Du không kiên nhẫn nói.

Lão Trương với Tiểu Tả đồng thời cùng lắc đầu: “Tôi/Em đâu có quậy…”

Lục Du khoát tay: “Không phải nói hai người.” Cậu quay sang hất hất cằm với Thẩm Kỳ Niên, nói lần nữa: “Ê, nói anh đó, đừng có quậy nữa.”

Lục Du vừa dứt lời, hai cái tách kia lập tức bình bình ổn ổn bay trở lại mặt bàn.

Lão Trương với Tiểu Tả ngạc nhiên, nhịn không được hô một tiếng. Bọn họ không nhìn thấy cái gì ở đó hết, nhưng mà càng là những thứ mình không biết lại càng làm người ta cảm thấy khủng bố.

“Cái đó… A Lục, chúng ta có khách sao?”

Lục Du gật đầu: “Ừ, là Thẩm tam thiếu.”

“Hả?” Lão Trương hoảng hốt, trong lòng chìm xuống, quay sang bàn trà bên kia miễn cưỡng kéo khoé miệng cười cười đồng thời nhỏ giọng hỏi Lục Du: “Hắn ở đây bao lâu rồi?”

Lục Du nghĩ một chút rồi nói: “Rạng sáng là vào nhà, lúc hơn sáu giờ anh ta cũng thấy mấy người chui vào nhà đi ngủ đó.”

Chuyện này có chút vi diệu, lão Trương với Tiểu Tả nhất thời đều khó có thể tiếp thu được.

Tiểu Tả đứng lên trước, nói là có hẹn với bạn trên mạng đi hack cái gì đó.

Lão Trương cũng vô cùng lo lắng moi điện thoại ra: “Alo… Mẹ hả, mẹ tới nhà ga rồi sao? Được được được, mẹ đứng ở cửa đừng có đi đâu, con chạy qua đón mẹ liền!”

Lão Trương cầm điện thoại, nhún vai nói với Lục Du và Thẩm Kỳ Niên lão không thấy: “Ai da, mẹ tôi đến thăm tôi, không quen đường xá, tôi đi đón bà trước nha.”

Lão Trương với Tiểu Tả bỏ chạy, còn nói tối không về.

Lúc ra gần tới cửa, lão Trương còn cầm di động áp lên tai làm bộ nghe điện thoại: “Mẹ ơi, mẹ đừng có gấp, con ra liền…”

“Em có phải là người mà anh yêu nhất hay không…” Lão Trương đang nói chuyện, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.

“Vì sao anh không nói lời nào…” Trong phòng khách yên tĩnh quỷ dị, chỉ có tiếng chuông di động của lão Trương vẫn luôn vang.

(Chuông điện thoại của lão Trương là bài “Em có phải người anh yêu nhất”. Link đây: s:// .nhaccuatui.com/bai-hat/co-phai-em-la-nguoi-anh-yeu-nhat-khong-truong-quan.gO7br9QiE1.html)

Tiểu Tả kéo hai cái, lão Trương nhanh chóng cùng cậu nhóc chạy biến.

Thẩm Kỳ Niên nháy mắt mấy cái: “Vừa nãy là chuông điện thoại đúng không?”

Lục Du buông thõng hai tay: “Mặc kệ nó!”

Nếu đã muốn hợp tác thì không thể thiếu điều kiện hợp tác rồi. Mục tiêu của hai người đều rất rõ ràng. Lục Du muốn nhà, Thẩm Kỳ Niên muốn thi thể của mình.

“Cái gì? Cậu muốn tôi đi nhát ma?” Thẩm Kỳ Niên nghe xong liền lắc đầu. “Không được, loại hành vi này rất hạ thấp thân phận. Chỉ có hơn ba trăm vạn thôi mà, tôi bù cho cậu là được rồi.”

Nói nghe dễ lắm..

Lục Du nhếch môi, chìa tay về phía Thẩm Kỳ Niên.

Thẩm Kỳ Niên kỳ quái: “Cái gì?”

“Xin tiền đó, ba trăm vạn.”

Trên mặt Thẩm Kỳ Niên có chút không vui: “Tôi có tiền.”

“Ừ.” Lục Du gật đầu. “Cho nên tiền đâu?”

Thẩm Kỳ Niên trầm mặc một hồi: “Cậu cũng biết tình huống của tôi hiện tại rồi đó, thân thể tôi hiện tại cũng bị mất nên trên người tạm thời không có nhiều tiền như vậy. Nhưng mà cậu yên tâm, tôi còn tiền tiết kiệm trong…”

“Muốn tìm thi thể không?”

“Muốn.”

“Có thể moi ra ba trăm vạn không?”

“Tạm thời không có nhiều tiền như vậy…”

“Còn muốn tìm được thi thể không?”

“Đương nhiên là muốn.”

“Muốn đi nhát ma không?”

“… Nhát, tôi đi nhát còn không được sao?”

Lấy được đáp án mà bản thân muốn, Lục Du vừa lòng gật gật đầu.

Thẩm Kỳ Niên lướt lướt tới phía trước, ngồi trước mặt Lục Du, vẻ mặt có chút khó xử: “Nhưng mà tôi không có kinh nghiệm gì trong việc này…”

Lục Du gật đầu: “Không sao hết, anh không có, người khác có.”

Thẩm Kỳ Niên không rõ: “Có ý gì?”

Lục Du mỉm cười: “Ý là muốn tìm vài người tới giúp anh đó.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN