Những Người Tình Cô Đơn Kỳ Lạ Của Tôi - Chương 44
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Những Người Tình Cô Đơn Kỳ Lạ Của Tôi


Chương 44


Taurus dừng xe trước một khách sạn khá to, ở ngoại thành. Anh ta quay sang nhìn tôi.

– Có vào không?

Tôi không trả lời, mở cửa xe, bước xuống. Taurus khẽ nhếch mép cười. Tôi bước vào trong sảnh khách sạn, ngồi đợi ở bộ ghế sofa màu xám nhạt gần cửa ra vào, mặc cho anh ta làm việc với lễ tân. Mặt ghế sụt xuống dưới sức nặng của tôi. Khá êm.

Sau hai phút, Taurus cầm theo một cái thẻ hình chữ nhật bằng nhựa cứng. Có lẽ là chìa khóa phòng. Tôi đi theo anh ta, dọc theo hành lang dài màu xám. Chúng tôi vào một căn phòng nằm ở cuối hành lang tầng một.

Tôi để đôi guốc màu đen ở ngoài cửa, bước vào phòng.

Sàn đá hoa lạnh ngắt. Trần cao. Trắng tinh. Một căn phòng khá đơn giản.

Advertisement / Quảng cáo

Góc phòng phía bên tay phải, có một cái bàn vuông bằng gỗ. Trông nó khá quen. Nhưng tôi không thể nhớ mình đã nhìn thấy nó ở đâu. Một cái ghế sofa to. Chỉ có một cái. Lại sofa. Và một cái giường. Đương nhiên. Ga trải giường trắng muốt. Không có tủ lạnh. Tôi tự cười một mình. Mình vẫn nghĩ là phải có một cái tủ lạnh cơ đấy. Tôi liếc mắt tìm nhà vệ sinh. Không có. Thật lạ khi trong phòng khách sạn lại không có nhà vệ sinh.

Taurus ngồi xuống giường. Tôi đứng yên lặng quan sát. Anh ta rút điện thoại ra, gọi cho ai đó, qua cách nói chuyện thì có vẻ là thư ký, dặn dò đủ việc. Kẹp cái điện thoại vào giữa tai và vai, anh ta cúi xuống, lần lượt. Tháo tất, đặt chúng thẳng hàng lên ghế sofa. Kết thúc cuộc gọi, Taurus vứt cái điện thoại lên giường, lặng lẽ cởi áo. Từng cái khuy nhỏ. Những ngón tay trắng trẻo. Móng tay được cắt cẩn thận, đều đặn, sạch sẽ. Và đúng như tôi nghĩ, vẫn có những vệt vàng nho nhỏ ở khóe móng tay. Anh không hề liếc nhìn tôi. Như thể, chỉ có một mình ở trong phòng, trước giờ đi ngủ. Taurus vắt cái áo cẩn thận lên ghế sofa. Anh ta lặp lại với thắt lưng, cái quần dài. Tất cả được xếp ngay ngắn, cẩn thận trên ghế.

Khi trên người gần như chẳng còn gì, ngoài cái quần nhỏ, có lẽ cũng là một thứ đắt tiền. Việc phủ kín lên người toàn thứ xa xỉ chỉ càng khiến anh ta cô đơn. Taurus quay sang nhìn tôi, chờ đợi.

Tôi ngạc nhiên theo dõi phản ứng của mình. Tôi cứng đơ như một cục băng, lạnh ngắt. Đột nhiên, tôi trở thành một thứ thừa thãi trong căn phòng này. Tôi đang lạc vào một thế giới không phải của tôi. Đôi khi tôi bắt gặp cảm giác này khi xem tivi. Khi xem những cảnh nóng bỏng của những nhân vật chính đẹp đẽ gợi cảm. Khi tôi không sao hòa nhập được vào thứ không khí ấy.

Tôi bật cười.

– Anh nhìn gì thế? Tôi hỏi trong tiếng cười. Nghe nó xa xôi, lạ lẫm.

– Em đang đợi cái gì thế?

Taurus hỏi, khẽ nhếch mép. Không hiểu sao, tôi luôn thấy đôi chút cô đơn đớn đau sau cái nhếch mép quen thuộc ấy của anh.

– Em không biết. Anh nghĩ em đang chờ đợi điều gì?

Tôi trả lời, vẫn đứng yên tại chỗ. Phía dưới đầu gối, có lẽ chúng đã đóng băng rồi cũng nên.

Taurus rời khỏi giường, tiến lại phía tôi. Không gian quanh tôi rung rinh. Tôi theo dõi sự do dự của mình rồi quyết định đứng yên. Taurus đứng trước mặt tôi. Cơ thể anh ở cách tôi chỉ vài phân. Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của nó. Hơi thở của tôi bắt đầu rối loạn. Tại sao tôi vẫn còn đứng đây? Tôi muốn gì?

Tôi nhìn sâu vào đôi mắt của anh. Trong ánh mắt lạnh lẽo ấy, ở tít sâu dưới đáy, lấp lánh điều gì đó thân thuộc. Ánh sáng ấy là dành cho tôi. Taurus của tôi.

Anh có tồn tại, trong cơ thể con người này.

Lá chắn cuối cùng của tôi sụp đổ.

Cho dù anh có là bất cứ thứ gì. Cho dù có thể không phải là anh. Tôi đầu hàng tất cả. Như một con đê vỡ, tôi mặc kệ cho dòng nước trong cơ thể ào về phía trước với tất cả sự kìm nén của mình.

Advertisement / Quảng cáo

Tôi muốn anh.

Một cái tôi khác bị lôi tuột ra khỏi cơ thể, lạnh lùng quan sát. Và tôi khá hài lòng. Bởi điều ấy sẽ cho phép một tôi còn lại đắm trong thứ cảm xúc mê say này. Khi nó cảm thấy không còn lý do gì để trốn chạy. Sau ngần ấy hoang mang, ngần ấy chờ đợi. Tôi cần anh.

Taurus ghé sát vào tai tôi, thì thầm:

– Mặc dù thế này có thể trái với thỏa thuận. Nhưng là em tự quyết định đi theo anh. Đó là lựa chọn của em.

Hai tiếng thỏa thuận lướt qua vành tai tôi và để lại vài vết xước.

Thỏa thuận. Madame J ư?

Taurus không để tôi suy nghĩ gì thêm, anh vòng hai cánh tay qua eo tôi. Cứng như một gọng kìm. Anh bắt đầu hôn tôi. Nhưng trái với suy nghĩ của tôi. Anh đặt nụ hôn vào cổ. Một nụ hôn ẩm ướt đầy nhục cảm. Những ngón tay phải của anh, chúng kéo tuột khóa sau cái váy liền trên người tôi và để nó rơi tụt xuống đất. Bộ đồ lót ren cherry của tôi trở nên trơ trẽn quá mức so với vẻ dễ thương vốn có của chúng khi anh luồn tay trái vào trong quần lót ẩm ướt của tôi. Tôi mở to mắt, hai cánh tay buông thõng và khó chịu với sự hưởng ứng của cơ thể mình khi lưỡi cùng với hơi thở rừng rực của Taurus len lỏi xuống bầu ngực.

Không phải thế này. Cơ thể tôi không mong chờ điều này.

Cùng lúc với cái áo lót rơi xuống đất, Taurus dừng lại, ngước mắt lên nhìn tôi. Có cái gì đó sắc lẻm như thứ dao cạo hai lưỡi lướt qua khuôn mặt tôi trong ánh mắt ấy. Chúng lạnh lẽo đến khó tin.

Anh xô tôi ngã xuống giường, giật mạnh cái quần lót có viền ren của tôi và vứt nó xuống đất. Tôi nằm ngửa trên giường với cơ thể trơ trẽn của mình. Màu trắng toát của trần nhà đổ ụp xuống, thứ màu đơn sắc lạnh lẽo. Tôi đang run rẩy. Thứ cảm giác như máu chảy rần rật dồn về phía bụng dưới, biến thành thứ nước ẩm ướt gây tê dại giữa hai bên đùi.

Taurus ngậm lấy đầu ngực tôi. Lưỡi của anh quấn quanh nó. Tôi gần như không thể thở nổi khi Taurus di chuyển nụ hôn xuống dưới bụng, vạch hai đùi ra một cách gần như tàn bạo và tiếp tục đặt nụ hôn thành thục của mình vào khe hở ẩm ướt của tôi. Lưỡi của anh bắt đầu len lỏi giữa hai đùi tôi. Cuối cùng, tôi bất lực với cơ thể mình, với những tiếng rên rỉ run rẩy thoát ra từ cổ họng, với những hành động lạnh lẽo chính xác của Taurus.

Cơn cực khoái xô đến trong lúc trên trần nhà, từng con thằn lằn đang bò ra từ bốn góc tường, chầm chậm, lắc lư với nhịp điệu điên rồ của chúng.

Dường như có tiếng chuông đồng hồ điểm báo giờ. Loại đồng hồ cổ bằng gỗ với tiếng chuông đùng đục.

Cái tôi thân thuộc tội nghiệp run rẩy của tôi. Cái tôi bị xô đẩy ra khỏi cơ thể. Tôi không còn cảm thấy những sung sướng của cái tôi đang lăn lộn trên cái giường kia. Tôi chỉ còn lại ở đây, trong cái tôi nhỏ bé đang đứng chết lặng phía trước cái giường có ga trải giường nhàu nát. Trên khuôn mặt tôi, cái kẻ đang nằm trên giường, một nụ cười tự mãn quái ác ngạo mạn đậu trên khóe miệng.

Lũ thằn lằn càng lúc càng lắc lư cuồng loạn. Hình ảnh Madame J đột ngột lướt qua trong trí nhớ khiến tôi tự hỏi: Cô ấy có xuất hiện trong căn phòng này hay không?

Advertisement / Quảng cáo

Tôi quan sát căn phòng. Đúng là nó. Căn phòng của tôi. Nó từa tựa như căn phòng của Tee, nơi tôi đã lạc vào.

Tiếng nhạc âm ỉ lẫn trong tiếng rên rỉ của lũ thằn lằn cứ lớn dần. Âm thanh quen thuộc, một bài hát về sự yên bình. Một bài hát thật hay, không biết là giọng nam hay giọng nữ, réo rắt vang lên từ bốn bức tường. Và cũng vẫn khúc nhạc ấy, đang ngân nga nhè nhẹ, từ bên trong tôi.

Trong sự ngạc nhiên của chính mình, tôi bị cuốn theo tiếng nhạc. Một con đường màu xám bạc lấp lánh trải ra trước mắt, dẫn về phía cái giường, nơi một cái tôi khác đang quằn quại trần trụi trong khoái lạc. Hoàn toàn chỉ là khoái lạc.

Tôi dẫm chân lên con đường bồng bềnh ấy. Vẫn là đôi chân trần khi tôi bước chân qua cánh cửa của căn phòng này. Những bước đi nặng nề. Tôi bước đi chầm chậm, từng bước, từng bước. Khi bước tới cuối con đường, những ngón tay, đôi bàn chân, mái tóc, cơ thể tôi, chúng lần lượt tan biến dần. Tôi tan dần thành một đám bụi lấp lánh, thứ bụi mịt mờ lấp lánh mỗi khi tan biến họ vẫn để lại mỗi lần tới gặp tôi. Taurus và Madame J.

Tôi quay trở lại cơ thể của mình, lơ lửng trong góc sâu tận cùng của tâm hồn, nơi được giấu kín bằng những lớp khóa của trống rỗng và đớn đau. Tôi đếm từng lớp khóa, chúng khá dày, với lớp khóa thỏa mãn ích kỷ bên ngoài cùng.

Taurus của tôi. Tôi chạm tay lên từng lớp khóa. Anh và gã kia, có phải đều là một? Giống như tôi và chính bản thể còn lại của mình. Biến đổi, có vẻ không phải có thể vứt bỏ con người cũ. Cho dù có biến đổi thành cái gì. Vẫn còn một quầng bụi lấp lánh nơi tận cùng sâu thẳm tâm hồn.

_________________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN