Những quân bài trên mặt bàn
Chương 12
ANNE MEREDITH
Bà Oliver nhảy ra khỏi chiếc ôtô hai chỗ ngồi một cách vất vả. Chỗ để chân dưới ngay tay lái, còn ghế ngồi thì theo kiểu mốt nhất, rất thấp. Thành ra đối với một phụ nữ cao như bà thì chui ra được cũng khó khăn. Trên chiếc ghế thứ hai trong ôtô chất một đống bản đồ, một túi xách, ba cuốn tiểu thuyết và một túi lớn đựng táo. Bà Oliver rất mê táo và đã từng ăn tới năm pound (1 pound = 453 gam) khi viết đề cương cho cuốn “Xác chết trong ống dẫn nước”.
Bà thở dài thật sâu, hất chiếc mũ nan ra sau gáy, hài lòng ngắm nghía bộ quần áo may bằng vải tuyn và hơi cau mày khi phát hiện rằng mình đã đãng trí đi đôi giày da cao gót kiểu London. Sau đó bà đẩy cổng vào Wendon Cottage men theo con đường nhỏ tới cửa ra vào. Bà rung chuông và thích thú lắng nghe tiếng leng keng vui tai của nó.
Chẳng có ai trả lời. Bà lại rung lần nữa.
Sau khi chờ thêm một lát, bà Oliver liền nhanh nhẹn bước quanh nhà để thám thính.
Một cái vườn nhỏ kiểu cố với những bông hoa cẩm chướng và hoa bướm, nối tiếp là cánh đồng, xa hơn nữa là dòng sông. Mặt trời tháng mười ấm áp.
Hai cô gái vượt qua cánh đồng đi về ngôi nhà. Khi qua cổng, cô đi trước đứng sững lại.
Bà Oliver bước tới.
– Chào cô, cô Meredith. Cô còn nhớ tôi chứ?
– Ôi! Ôi, dĩ nhiên rồi. – Anne Meredith vội vã chìa tay ra. Mắt cô mở rộng hơi hoảng hốt. Sau đó cô bình tĩnh lại.
– Đây là người bạn cùng sống với tôi. Cô Dawes Rhoda. Rhoda này, đây là bà Oliver.
Cô gái kia cao lớn, da sẫm và trông rất sôi nổi. Cô sốt sắng hỏi:
– Ồ, bà Oliver ạ? Ariande Oliver phải không ạ?
– Tôi đây – Bà Oliver đáp và nói thêm với Anne. Nào chúng ta hãy ngồi xuống đâu đó, cô em thân mến, bởi vì tôi có nhiều điều muốn nói với cô đấy.
– Dĩ nhiên rồi… và chúng ta sẽ ngồi uống trà…
Anne đi tới trước mấy cái ghế có vẻ mọt cả rồi. Bà Oliver chọn một chiếc trông chừng khỏe khắn nhất, rón rén ngồi dường như chỉ lo bị ngã xuống đất.
– Nào cô em thân mến – bà nói ngay – Ta không nên quanh co. Về vụ giết người tối hôm ấy. Chúng ta phải khẩn trương lên và làm gì đó.
– Làm gì ư?
– Tất nhiên – bà Oliver đáp. Tôi không biết cô em nghĩ gì, nhưng tôi không nghi ngờ ai khác đã làm việc đó, mà chính tay bác sĩ ấy. Tên ông ta là gì? Robert. Chính thế! Robert! Một tên vùng Wale. Tôi không bao giờ tin bọn Wale. Tôi có một cô ý tá người Wale. Một hôm cô ả đưa tôi tới Harrogate (bệnh viện) sau đó về nhà và quên mất tôi. Thật khó chịu. Nhưng đừng bận tâm về cô ấy làm gì. Robert đã làm điều ấy, đấy là điểm chính và chúng ta phải cùng tập trung trí tuệ để chứng minh điều ấy.
Rhoda Dawes đột nhiên cười và đỏ mặt lên.
– Xin lỗi bà. Nhưng quả là bà khác xa tôi tưởng.
– Thất vọng phải không cô? – Bà Oliver giễu cợt. Tôi quen rồi, không sao. Điều cần làm là chúng ta chứng minh được Robert đã làm việc đó.
– Ta làm thế nào? Anne hỏi.
– Ôi, đừng bi quan quá thế, Ann! – Rhoda Dawes kêu lên. Tôi nghĩ bà Oliver tuyệt lắm. Dĩ nhiên bà biết tất cả những việc như thế này. Bà sẽ hành động như thám tử Sven Hjenson à xem.
Khi nghe nói đến anh thám tử Phần Lan, bà Oliver hơi đỏ mặt đáp lại:
– Đó là việc phải làm và tôi sẽ nói với cô vì sao, cô bé ạ. Cô không muốn người ta nghĩ là cô đã làm điều đó chứ?
– Tại sao họ lại dám? – Anne hỏi, mặt đỏ lên.
– Cô biết người ta đấy – bà Oliver đáp – Ba người không giết người cũng lại bị nghi như kẻ ấy.
– Tôi vẫn chưa hiểu tại sao bà đến đây, bà Oliver ạ?
– Bởi vì theo tôi hai nhân vật kia không đáng bận tâm! Bà Lorrimer là loại phụ nữ đánh Brit ở các câu lạc bộ thâu đêm suốt sáng. Loại người như vậy tự chăm lo ình tốt lắm. Dù sao bà ấy cũng già rồi. Nếu ai cho rằng bà ấy đã giết người thì cũng chẳng làm sao. Còn với một cô gái trẻ thì khác. Cô ta còn cả cuộc đời phía trước.
– Thế thiếu tá Despard? – Anne không thôi.
– Phù! – Bà Oliver đáp. Anh ta là đàn ông. Tôi không bao giờ lo lắng cho đàn ông. Họ kiểm soát được mình. Thêm nữa, thiếu tá Despard có một cuộc đời nguy hiểm. Anh ta khoái Châu Mỹ hơn nước Anh nhiều. Không, tôi không hề để ý tới hai người đó.
– Bà tốt thật đấy! – Anne nói chậm rãi.
– Chuyện đó kinh khủng quá đi – Rhode tham gia. Nó làm cho Anne bải hoải, bà Oliver ạ. Bạn tôi cực kỳ nhạy cảm và tôi cho rằng bà hoàn toàn đúng. Tốt hơn cả là nên hành động chứ chẳng nên ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ.
– Đúng thế! Nói thật nhé, tôi chưa bao giờ tận mắt thấy một vụ giết người. Thế mà bây giờ… Tôi không thể để cho ba người đàn ông kia muốn làm gì thì làm. Tôi vẫn thường bảo giá như giám đốc Sở cảnh sát Anh mà là phụ nữ thì…
– Thì sao? Rhoda hỏi, mồm há hốc. Nếu bà mà là giám đốc thì bà sẽ làm gì ạ?
– Tóm cổ bác sĩ Robert ngay lập tức!
– Thế cơ?
– Dù sao tôi cũng không phải là giám đốc, tôi chỉ là phó thường dân!
– Ồ, đâu phải thế bà – Rhoda phản đối.
– Ở đây chúng ta có ba người – bà Oliver nói tiếp – toàn phụ nữ cả. Để xem xem ba người sẽ làm gì khi đoàn kết lại nào.
Anne Meredith gật đầu vẻ suy nghĩ:
– Thế tại sao bà cho rằng bác sĩ gây án?
– Hắn là loại người ấy! – Bà lập tức đáp lời.
– Bà không nghĩ rằng, tuy… – Anne ngập ngừng… – đối với một bác sĩ thì thuốc độc có phải là dễ hơn không?
– Không hề! Thuốc độc, thuốc phiện hay bất kỳ thứ thuốc nào đều làm bác sĩ lộ tẩy ngay. Chính vì vậy hắn phải tránh hành động theo kiểu ấy chứ.
– Tôi hiểu rồi – Anne nghi ngờ đáp. Nhưng tại sao bà nghĩ ông ta muốn giết ông Shaitana? Bà có ý kiến gì không?
– Ý kiến ấy à? Tôi có hàng đống. Nhưng thực lòng thì chính đấy là điểm khó khăn. Tôi thấy khó thật. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến một giả thiết mà nghĩ tới sau giả thiết kia… Chính vì vậy mà tôi cứ thấy rối tung lên trong việc lựa chọn giả thiết đúng. Ví dụ, có lẽ Shaitana là kẻ cho vay nặng lãi. Robert nợ ông ta và không trả đúng kỳ hẹn, số nợ quá lớn chẳng hạn, nên phải giết chết ông ấy. Hoặc có khi Robert là kẻ hai vợ, và ông Shaitana biết điều đó. Hay Shaitana làm nhục con gái hay chị em gái bác sĩ. Hoặc Robert đã cưới cô em họ Shaitana và sẽ thừa kế số tiền Shaitana để lại thông qua cô ta, hoặc… Bao nhiêu giả thiết rồi?
– Bốn ạ – Rhoda đáp.
– Hoặc, đây là giả thiết hay hơn cả, có thể Shaitana biết được điều gì đó rất bí mật của bác sĩ. Có lẽ cô không để ý lắm, nhưng Shaitana đã nói vài câu kỳ quặc lúc đang ăn chiều, trước khi đánh bài ấy.
Anne cúi xuống sửa giày. Cô đáp:
– Tôi không nhớ.
– Thế ông ấy bảo gì đấy ạ? – Rhoda hỏi.
– Nói về… vụ tai nạn và thuốc độc. Cô nhớ chưa?
Tay trái của Anne bám chặt lấy thành ghế.
– Tôi có nhớ một câu đại loại như thế – cô gắng gượng nói.
Rhoda đột nhiên bảo:
– Bạn thân ơi. Cậu phải mặc ngay áo khoác vào. Bây giờ không phải là mùa hè. Đi vào lấy áo mặc đi!
Anne lắc đầu.
– Tớ không lạnh.
Nhưng cô run lên khi nói câu ấy.
– Cô xem giả thuyết của tôi đấy – bà Oliver tiếp tục nói. Tôi dám chắc là một trong những bệnh nhân của Robert đã uống nhầm phải thuốc độc, nhưng dĩ nhiên là do ông ta bố trí. Tôi cuộc là hắn đã giết nhiều người theo kiểu này rồi.
Anne đột nhiên đỏ bừng mặt. Cô nói:
– Các bác sĩ luôn muốn giết bệnh nhân của mình à? Họ có bao giờ hối tiếc việc đó không?
– Lúc nào mà chẳng có lý do để giết – bà Oliver mơ hồ đáp.
– Tôi nghĩ ý kiến của bà kỳ lắm – Anne nói cụt lủn. Quá đáng!
– Ô kìa Anne! – Rhoda kêu lên với giọng biết lỗi. Cô gái nhìn bà Oliver. Đôi mắt cô dán chặt vào bà, “Hãy cố mà hiểu! Hãy cố mà hiểu!” Đôi mắt ấy thổ lộ – Tôi cho rằng đấy là một ý kiến tuyệt vời – Rhoda sôi nổi. Bác sĩ biết cách che giấu khéo léo tội ác của hắn quá đi chứ.
– Ôi giờ ơi! – Anne kêu than.
Hai người kia quay nhìn cô.
– Tôi nhớ ra rồi – cô nói. Ông Shaitana nói gì đó về những cơ hội của một bác sĩ trong phòng thí nghiệm. Chắc ông ấy định ám chỉ gì đó.
– Không phải ông Shaitana nói câu đó – bà Oliver lắc đầu – mà là thiếu tá, cô bé ạ.
Tiếng bước chân vang lên, bà Oliver ngoái lại:
– Ôi! Thiêng quá!
Thiếu tá Despard vừa hiện ra ở sau nhà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!