Những Tháng Năm Tươi Đẹp
Chương 5: Ngày chung đôi
Quán căn tin
Thủy Tiên ngước vội lên nhìn căn tin. Đông quá làm sao mua tô mì đây?! Cầm xấp tiền trên tay, cô bé lẳng lặng bước ra…
“Em cần mua gì hả?!” Hắc Động tiến lại gần cô bé hỏi.
“À mua mì thôi mà đông quá!!!” Cô bé cười trả lời.
“Để anh mua dùm cho em nha!” Hắc Động nhấn mạnh và ngay lập tức đến chỗ quầy hàng tranh mua.
Cô bé chớp chớp đôi mắt. Mình chỉ mới nói thôi mà! Ánh nhìn ngày càng tha thiết…
Có lẽ ngay chính cô bé cũng không biết rằng thứ tình cảm mỏng manh này sẽ có lúc dâng đầy lên…
“Anh mua mì xào, mì nước, mì ly… Em thích cái nào?” Hắc Động trở về với những ly mì trên tay.
Cô bé đưa cặp mắt ngạc nhiên cùng nụ cười không thể nín nhịn hơn nữa.
“Sao anh mua nhiều vậy? Anh ăn phụ em nha! Chứ em ăn không hết đâu?!”
“Anh không biết em thích ăn cái nào? Giờ thì anh nhẹ lòng rồi…” Nụ cười hé nở trên đôi môi đại ca giang hồ.
Cách đó không xa…
“Hừm!”
Nhật Khang buông ánh nhìn khó chịu, miệng lẩm bẩm. Quan với chả tâm thấy mà khó ưa!!!
“Anh à…? Anh làm sao thế, cứ như người thất thần vậy?” Tiếng cô bạn gái ngơ ngác nhìn.
“…”
Tên đó im lặng không nói gì, cầm ly nước đá bên cạnh và tu uống ừng ực như để giải tỏa cơn bứt rứt trong lòng của mình. Chỉ có mỗi một mình cô bạn gái của tên đó là không hiểu một chút gì? Có chăng là tính khí thất thường của một công tử con nhà giàu mà cô bạn gái đã quá quen thuộc. Tình cảm mực tím mà…
Nếu đã dứt bỏ người ta thì còn gì để nói. Tại sao? Con người rất ích kỷ, cái ở bên mình lại không giữ chặt đến khi mất lại nuối tiếc???
– —o—-
Quán Bar
Hết chén này đến chén khác… Những ly rượu không hiểu tại sao cứ hết lại dâng đầy.
“…Hơ…” Hắn buông tiếng thở trong nuối tiếc.
“…Hơ…” Tiếng thở thứ hai cất lên từ Nhật Khang.
“Cạn ly nào…” Hắn nâng ly lên la to.
“Trăm phần trăm… Haha…” Nhật Khang cũng đưa ly lên.
Không hẹn mà gặp, cả hai anh chàng cùng cạn chén vui vẻ. Không ai nói ai về những nỗi lòng thầm kín của mình, chỉ biết tìm quên trong men rượu. Hết chén này đến chén khác, đến khi cơn say đã thấm đẫm.
– —o—-
Cây kim ngắn bước những bước chân thời gian chầm chậm… Tiếng đồng hồ điểm 12 giờ đêm inh ỏi.
Hắn lắc lắc cái đầu về một bên. Cơn say đã thấm tay chân, những bước chân xiêu vẹo… Mắt hắn mở không lên nổi, để nhìn rõ phương hướng.
Cái bao gạo to đùng được vác trên đôi vai, nó bước những bước chân nặng trịch nối tiếp nhau…
Hơi thở hồng hộc khi đưa vật xuống, vã cả mồ hôi ướt tấm áo bên trong. Bao giọt mồ hôi cứ tuôn ra không ngừng. Đôi mắt lặng lẽ, nó khẽ run run khi ngước nhìn lên bầu trời, một màn đêm tối đen như chính cuộc đời của nó… Nụ cười nhép miệng, nó lắc cái đầu ngao ngán, hít một hơi thật dài. Cũng còn gì để suy nghĩ nữa đâu? Số phận cũng chẳng đổi thay được khi mình mãi chỉ là kẻ lông bông xó chợ. Ngày ngày kiếm miếng cơm vất vả. Nó nhổm người dậy và cố an ủi mình bằng câu nói quen thuộc. Phải ăn cái gì đó thôi! Đói ghê gớm.
“Tiền của em đây!” Giọng nói vang lên từ phía xa.
“Dạ! Cám ơn anh!!!” Nó chạy lại mừng rơn khi cầm số tiền trên tay.
“Con gái mà làm cái việc này, em đúng là cóc tía mà…” Anh chàng nhìn nó mà cười.
“Em quen rồi anh à!!!”
Nó ngáp cái rõ dài “Hơ” một tiếng. Chà chà, buồn ngủ đến phát khiếp. Nhưng nụ cười lại hé mở khi nó nhận lấy số tiền được thưởng cho công sức làm mệt mỏi kia… Bao suy nghĩ khi cầm số tiền, nó ngân nga khúc ca. Ta sẽ mua cái gì ngon ngon cho mẹ mới được. Chỉ nghĩ đến đó thôi, mắt nó đã sáng rực.
Chiếc xe hơi vẫn lao nhanh về phía xa lộ. Cái đầu chóng mặt ghê gớm, hắn nhăn mặt, cố gắng mở đôi mắt ra nhìn đường đi.
00:15
Ngước vội lên cái đồng hồ, nó vồ lấy tay ga nhấn mạnh. Chiếc xe mô tô lao nhanh trên quốc lộ…
Ánh đèn đường le lói trong mắt hắn. Cố gắng giữ lấy tay lái, hắn ghì chặt và một chút buông tay, hắn đã để chiếc xe lao ra nhanh khỏi làn đường quy định. Âm thanh “xẹt” của tiếng kim loại cọ vào nhau một cái rắc làm hắn giật cả mình và bắt đầu hoàn hồn lại, miệng lẩm bẩm. Có cái gì ư? Và trước mắt hắn ngay lúc này là một vụ tai nạn. Mắt mình có nhìn lầm hay không? Chiếc xe hơi của hắn cán ra khỏi làn đường, tông hẳn vào chiếc mô tô đang đi ngược hướng kia…
– —o—-
Giở chiếc hộp ra, cô bé nhìn chăm chăm vào từng món đồ, cái nuối tiếc hiện rõ trên gương mặt. Cầm từng món đồ lên, cô vuốt thật êm. Tạm biệt em nha! Có lẽ từ bây giờ chị sẽ không nhìn em nữa, đã quá lâu chị cứ chìm đắm trong cái ảo vọng về tình yêu này. Kể từ bây giờ Thủy Tiên sẽ không yếu đuối, không khóc không còn mơ mộng nữa mà sẽ là một con người mới. Đặt tay mình lên con tim, cô khẽ run run giọng nói nghẹn ngào. Hãy ngủ ngoan nhé con tim bé bỏng!!!
Tình đầu thường lắm vấn vương, những cảm xúc của lần yêu đó khiến chúng ta cứ da diết mãi mà có khi đến cuối cuộc đời, ta cũng không bao giờ quên được (có ai đã từng trải qua chắc sẽ hiểu). Đừng nói ai dại, ai khôn! Trong tình yêu không cần biết bạn bỏ ra hay nhận lại bao nhiêu? Vì tình yêu đâu phải là một cán cân, cứ làm những gì con tim mách bảo để sau này ta không hối tiếc… Yêu là không hối tiếc mà.
Mối tình đâu mối tình nhiều mơ mộng
Kỉ niệm đầu kỉ niệm khó nhạt phai…
– —o—-
Tay chân hắn run lập cập, không biết phải làm sao? Hắn chạy vội lại và nhìn nạn nhân. Máu… và bất ngờ đôi mắt hắn bỗng sáng lên ánh nhìn. Là… là cô ấy…
– —o—-
Sáng hôm sau
Bước những bước chân vào lớp, Hoàng Ngân vội vàng giở chiếc hộp bàn ra và không quá bất ngờ, cô bắt gặp vô số thư tình ở trong đó. Lũ bạn ngồi bên nói nhanh nhảu.
“Chà nhiều thư hâm mộ cậu quá Ngân ơi!”
“Mỹ nhân của lớp 12B mà…” Một cô bạn khác nói theo.
“Các cậu này…” Ngân cười trước câu nói của lũ bạn.
Bóc thật êm những lá thư ra, nụ cười hé nở trên đôi môi xinh xinh. Không biết đây là lần thứ mấy cô phải phì cười trước những lá thư tỏ tình này. Bao nhiêu lời ong bướm rồi vô số lời hứa hẹn cho một tình yêu tuyệt vời. Biết trả lời làm sao cho những lá thư vô chủ này đây? Cô ghì chặt xuống bàn và bắt đầu viết những câu trả lời thật nhã nhặn, không làm tổn thương hay buồn lòng ai.
– —o—-
“Anh có cái này muốn tặng em!” Hắc Động chìa tay ra một món quà.
“Sao lại tặng quà cho em?” Thủy Tiên ngơ ngác nhìn cô bé khe khẽ câu nói.
“Hôm nay là ngày “Quốc Tế Phụ Nữ” mà Tiên cầm cho anh vui đi!!!” Hắc Động nhấn mạnh câu nói.
“Mà chúng ta đâu có thân với nhau đâu, nhận kì cục lắm!” Cô bé lên giọng.
“Tiên vẫn chưa xem chúng ta là bạn sao?” Lời nói của anh chàng bỗng hạ xuống cùng ánh nhìn chăm chăm.
“Bị Tiên gạt rồi hen!!!” Như lỡ lời vì câu nói vô ý của mình, cô bé chìa tay ra với nụ cười.
Nụ cười ngọt ngào như kẹo mạch nha, Hắc Động sướng rơn lên với bao niềm hạnh phúc dâng trào trong lòng, giọng nói hào hứng nhìn cô bé.
“Anh có thể mời Tiên đi uống nước không?”
Uống nước hả? Cô bé nhủ thầm trong bụng.
“Chúng ta đi cùng Khiêm và Ngân nữa nha!!!” Anh nhấn mạnh.
Câu nói đó như mở cờ trong bụng cô bé. Nếu chỉ đi một mình với người đó thì kì lắm nhưng nếu có hai người kia nữa thì tốt hơn… Và cái gật đầu đồng ý trên gương mặt.
“Ừ vậy hen!!!”
– —o—-
Hắn bắt đầu lo lắng, hai tay chập lại với nhau, bao nghĩ suy dồn về não thành muôn vàn hình ảnh ghê gớm. Không biết cô ấy có sao không? Bị tai nạn ra sao rồi? Làm gì mà lâu quá thế không biết. Nếu cô ấy tỉnh lại thì mình phải làm gì đây? Với tính cách đó không khéo sẽ bầm mình như tương và tệ hơn là hình ảnh mà mình đang muốn xây dựng lại sụp đổ thê thảm thế này…? Còn gì là mơ với mộng nữa. Chỉ nghĩ đến đó thôi, hắn đã gục đầu xuống vẻ trằn trọc khó chịu.
“Cậu chủ!!!” Ông quản gia tiến lại gần.
“Sao rồi?!” Hắn hỏi dồn dập.
“Cô ấy đã qua cơn nguy hiểm ạ!”
“Hãy chăm sóc cô ấy thật tốt đó!!!” Nụ cười hé nở trên môi, hắn nắm lấy tay lão quản gia với vẻ sung sướng cùng với câu nói nghiêm nghị.
Mọi ánh mắt đổ dồn về cậu chủ khó tính mà hôm nay lại ăn nói và hành động kì lạ như vậy…
Và có lẽ từ giây phút ấy, định mệnh đã chạm ngõ cuộc đời cô gái Phương Liên… Hai con người, hai cách sống đã làm nên một giấc mơ.
– —o—-
“Ừ! Gặp chỗ cũ mà sao anh rủ được Tiên hay vậy ta? Em biết rồi, em và Ngân sẽ qua, tất nhiên chỉ có lệ thôi.” Chiếc điện thoại trên tay Gia Khiêm gật gù.
“Cái thằng này biết điều đó!” Hắc Động cười.
“Mà có câu này em muốn nói với anh Tiên là bạn của tụi em, nên em muốn anh nghiêm túc một trăm phần trăm. Cấm trêu hoa ghẹo bướm đó!!!” Khiêm nhấn mạnh giọng nói.
“Chú em yên tâm thằng anh này!!!” Hắc Động nhấn mạnh.
Một buổi đi chơi à? Nhỏ chớp chớp đôi mắt nhìn người ấy chăm chú. Hèn gì hôm nay diện cái đầu đẹp quá, vuốt keo sáng bóng. Nụ cười tươi như hoa, nhỏ cứ run run cười và cười mãi cho đến khi người ấy quay xuống.
“Có chuyện gì Dương cười tươi vậy?”
“Hả?!” Nhỏ ngơ ngác, lúng túng không biết trả lời gì thì…
“Khiêm biết rồi, bạn cười vì lát nữa về nhà sẽ ăn cái gì ngon phải không?!”
Nhỏ trố đôi mắt to tròn nhìn người ấy. Câu nói vừa rồi không phải có ý là mình ham ăn hay sao? Gương mặt thay đổi sắc diện nhanh chóng, nhỏ xị mặt xuống vẻ buồn buồn…
“Mình lỡ lời gì phải không?” Khiêm hạ giọng.
“Không có gì… Chỉ là bạn nói… nói thẳng quá thôi!” Nhỏ ngập ngừng câu nói.
“À! Dương tròn tròn dễ thương mà. Đừng buồn chứ!!! Cho mình xin lỗi vì câu nói vừa rồi.” Như chợt hiểu ra Khiêm trấn an nhỏ bằng câu nói bông đùa.
“Có gì đâu…”
Nhỏ cười và thầm nhủ. Mình tròn tròn dễ thương à? Vậy là mình không đến nỗi tệ lắm…
– —o—-
Loay hoay xếp tập vở vào giỏ, Hoàng Ngân tranh thủ bước ra khỏi lớp cùng lũ bạn bè…
“Anh gặp em một chút được không?” Một giọng nói lạ cất lên.
Cái nhìn không chớp mắt, vẻ bất ngờ xen lẫn những cái giận hờn hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp. Hoàng Ngân trả lời bằng câu gọn lỏn.
“Tôi bận rồi!!!”
“Em đồng ý đi, không mọi người nhìn chúng ta đó rồi không khéo đến tay người bạn trai kia nữa…” Nắm lấy cánh tay cô bằng cái quả quyết, chàng trai lạ kia cười nhẹ như năn nỉ.
“Anh??? Anh buông tay tôi ra…” Cô bỗng nhẹ xuống trước những lời nói kia.
– —o—-
Ngước vội lên chiếc đồng hồ, chốc chốc lại ngồi dậy đứng lên bất an…
“Em bình tĩnh đi, có thể lát Ngân đến. Làm gì mà lo dữ vậy?” Hắc Động trấn an.
“Thường giờ này cô ấy đâu có làm vậy đâu? Em gọi mãi mà chẳng được…” Khiêm nói.
“Có thể Ngân muốn làm cái gì bất ngờ thì sao…” Tiên nói thêm vào.
“Đúng đó, em bình tĩnh đi! Chúng ta cứ chờ xem, con bé vốn có nhiều trò vui mà.” Hắc Động cười.
– —o—-
Có cái gì đó đau rát buốt khắp cả người, ngón tay thì cứng đơ chẳng đủ sức nắm chặt chúng lại. He hé đôi mắt mơ màng trong liều thuốc còn chưa tan hết. Nó đang mơ hay sao? Mùi thơm, cái mùi thơm quý tộc đây mà và còn gì nữa thật là êm ái giống như đang nằm trên các đám mây mịn màng như lụa vậy. Thích quá đi! Có phải nó đang mơ, một giấc mơ ngọt dịu… Nó thiếp đi ngay sau đó.
Hắn lăn qua lăn lại trong căn phòng sát bên cạnh. Cô ấy tỉnh chưa nhỉ? Khó ngủ quá đi. Hắn gào to trong căn phòng với vẻ khó chịu.
– —o—-
Tiếng bước chân cành cạch vang lên, đôi trai gái xinh đẹp bước thật êm lên cầu thang. Điều gì ngạc nhiên hơn thế nữa, điều không muốn gặp nhất cô bé cũng đã trông thấy…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!