Những Tháng Ngày Tuổi Trẻ - Chương 2: “Không phải tiểu mỹ nhân đây sao?”
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Những Tháng Ngày Tuổi Trẻ


Chương 2: “Không phải tiểu mỹ nhân đây sao?”



Ừm, để giới thiệu về Jung YoonHo một chút.

Jung YoonHo, giới tính nam, 21 tuổi.

Biết rồi biết rồi, mọi người chắc muốn nói, kẻ đào hoa tiêu tiền không cần nghĩ như hắn hẳn là công tử nhà giàu nào đó đi. Haha, rất thông minh! Đúng thế. Bằng không mọi người cho đây là cái thế giới gì?

Đây, chính là một thế giới phũ phàng như vậy đó =.=

Jung YoonHo, giới tính nam, năm nay mới 21 tuổi, là đại công tử của một tập đoàn đa quốc gia, thế hệ thứ 2, sau còn một em trai tên là Shim ChangMin, hiện đang du học ở Anh.

Cậu bé Shim ChangMin này, là khi Jung YoonHo 6 tuổi, sau khi em trai mới 1 tuổi bị bệnh qua đời, hắn liên tục đòi ba mẹ phải tìm em cho hắn. Theo như mẹ Jung nhớ lại, Jung YoonHo tuy mới 6 tuổi nhưng đã rất có phong phạm đại ca, nói với Shim ChangMin lúc ấy mới 3 tuổi, “Này nhóc, từ nay anh là anh của em. Đi. Cùng anh về nhà.” Thử nghĩ xem, đứa bé 3 tuổi thì đã biết gì, nghe thấy hai tiếng “về nhà” đương nhiên gật đầu như điên. Nhưng Jung YoonHo lại cho rằng Shim ChangMin vì sự quyến rũ của mình nên mới theo về nhà. Nói xem, mới 6 tuổi đã biết đến “quyến rũ”, trưởng thành còn có thể không phong lưu sao, chậc chậc..

Có điều Jung YoonHo thực sự rất yêu thương Shim ChangMin, hắn nói hắn quên không được ánh mắt của ChangMin lúc ấy, so với ánh mắt của nai con Bambi của hắn rất giống nhau.

Ai, có chút lạc đề rồi, lại nói về Jung YoonHo. Tập đoàn đa quốc gia nhà hắn lĩnh vực kinh doanh rất phong phú, từ thực phẩm, kỹ thuật số, thời trang đến truyền thông… Haizz, tóm lại là rất đa lĩnh vực. Nhưng nếu mọi người cho rằng Jung YoonHo là cái loại không học vấn không nghề nghiệp mà chỉ biết phá gia chi từ thì hoàn toàn sai. Hắn ta rất thông minh.

Đừng thấy người ta mới 21 tuổi mà đã vội khinh thường. Jung YoonHo đã hoàn tất chương trình tu nghiệp ở Australia rồi mới trở về, chuẩn bị tiếp quản công ty. Haizz, biết là luôn dùng lời người khác sẽ rất nhàm, nhưng như thế mới đảm bảo tính chân thực chứ =.= Ví dụ như chuyện này, nếu dùng lời của Park YooChun sẽ là, “Chẳng qua ở nước ngoài chơi chán mới về. Cái gì mà “trở về tiếp quản công ty”? Thối!”

Lúc trước cũng nói qua rồi, Jung YoonHo vốn là kẻ phong lưu, lại thêm vẻ ngoài khiến con gái mê mệt. Chính là ba hắn biết rõ năng lực của hắn, nên đối với chuyện đó cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Tục ngữ nói cũng thật đúng nha, làm người không phong lưu thật là phí hoài tuổi trẻ.

Có điều, cho dù Jung YoonHo thật sự thông minh, nhưng sau khi gặp phải Kim JaeJoong, phỏng chừng đã gặp phải vấn đề lớn nhất trong đời.

Uhm, lại giới thiệu Kim JaeJoong.

Kim JaeJoong, giới tính nam, năm nay 18 tuổi, hiện đang là học sinh cấp 3, thành tích học tập rất tốt. Cậu là nghệ thuật sinh chuyên ngành báo chí, lại còn làm lớp trưởng. Diện mạo thì.. không nói chắc mọi người cũng biết. Gia đình dù không phải giàu có như nhà Jung YoonHo, nhưng cũng xem như khá giả. Ba mẹ đều là luật sư, trên còn có một anh trai tên Kim HeeChul, 22 tuổi, cũng là luật sư.

Nếu hỏi Kim gia thừa cái gì, thì câu trả lời sẽ là, Mỹ nhân. Mẹ Kim cũng là một đại mỹ nữ, nếu không làm sao có thể sinh ra Kim HeeChul và Kim JaeJoong như thế kia.

Ba mẹ đều là luật sư, Kim JaeJoong vốn có thể sẽ đi theo ngành luật. Có điều JaeJoong không biết làm sao mà không có tí di truyền nào về mặt này, nên không dám học. Vì thế mà trong nhà xảy ra khá nhiều tranh cãi, cuối cùng cũng là Kim HeeChul buông một câu.

“Một nhà bốn người đều là luật sư, còn không chán sao. Xem tiền đồ của JaeJoong, tương lai phải là tiết mục tiêu khiển của nhà chúng ta mới đúng.”

Cả nhà gật đầu đồng ý, chỉ có Kim JaeJoong đen mặt. Quả không hổ danh Kim luật sư, chuyện gì cũng nói được, lại nói ra theo kiểu cay độc nữa chứ, đến Kim JaeJoong qua miệng Kim HeeChul cũng biến thành tiết mục giải trí luôn.

Từ sau sự kiện gặp phải Jung YoonHo kia, Kim JaeJoong rất chi là ung dung tự tại trải qua một tháng. Chỉ là một ngày ngẫu nhiên nhớ đến, trước hết thấy chuyện thật là hoang đường, sau lại trở nên tức giận. Có điều sau này hẳn sẽ không gặp lại tên đó, thôi cũng cho qua đi. Chính là không phải có câu nói “Ghét của nào trời trao của ấy” hay sao, mà Kim JaeJoong lại không nhớ?

Kết thúc cấp 3, chính là thời điểm thi vào trường đại học. Kim JaeJoong vốn học tốt, lại là nghệ thuật sinh, cho nên khá nhàn nhã không giống những học sinh cấp 3 khác đang ra sức học hành thời điểm nước sôi lửa bỏng này. Lại một cuối tuần nữa đã đến, Kim JunSu mới rủ Kim JaeJoong ra ngoài đi dạo, bảo là ở nhà quá buồn chán.

Nhân vật Kim JunSu này, vì đây là truyện BL nên giới tính cũng là nam, là trúc mã kiêm chân sai vặt của Kim JaeJoong từ bé đến lớn. Cũng là nghệ thuật sinh như Kim JaeJoong, nhưng học ngành thanh nhạc. Kim JaeJoong rất thích nghe Kim JunSu hát, giọng của cậu ta thực sự rất hay.

Từ nhỏ Kim JaeJoong vốn đã không phải là đứa trẻ chỉ biết an phận suốt ngày ở nhà, lại còn là con trai, nên suốt ngày đi gây sự. Khi 5 tuổi thì bên cạnh có hàng xóm mới chuyển đến, kết quả, Kim JaeJoong 5 tuổi quen Kim JunSu 5 tuổi. Quan hệ hai nhà cũng rất tốt. Sau một lần “hợp tác” trêu chọc một đứa trẻ to xác ở cùng khu dân cư, hai đứa bé liền trở nên thân thiết, bắt đầu khoảng thời gian niên thiếu đầy vui vẻ.

Hai đứa trẻ học cùng trường tiểu học, hơn nữa còn ngồi cùng bàn. Một lần vào tiết sinh học, thầy giáo nói học sinh nên quan sát côn trùng trong tự nhiên. Kết quả là, ngày hôm sau Kim JaeJoong cùng Kim JunSu bắt một con rết đem đến. Thầy giáo thấy hai đứa trẻ quan sát con rết vô cùng chú tâm tỉ mỉ, liền cao hứng đi tới.

“Các con quan sát được gì rồi? Có kết luận chưa? Nói cho thầy biết được không?”

“Thưa thầy, con rết có rất nhiều chân. Nếu như nhổ hết…” Kim JaeJoong suy nghĩ thật lâu mới mở miệng nói.

“Sẽ biến thành sâu.” Kim JunSu bên cạnh thành thành thật thật tiếp lời.

“Nhưng mà con rết thành con sâu, vẫn còn rất nhiều lông. Nếu như nhổ hết…”

“Sẽ biến thành giun.”

“Cho nên kết luận của chúng con là, con rết có thể biến thành sâu, rồi biến thành giun. Thầy, chúng con nói có đúng không?”

Gặp phải mấy học sinh có năng lực tưởng tượng “mạnh mẽ” đến như vậy, thầy còn có thể nói gì, chỉ biết đen mặt nhìn hai đứa nhỏ trước mắt. May mà tiếng chuông báo tan học kịp thời vang lên, cứu cho thầy một bàn thua. Nhưng cũng không thể đổ lỗi cho JaeJoong và JunSu, dù sao tuổi vẫn còn nhỏ vốn đang ở giai đoạn phát triển nhận thức, không thể vội vã gò ép được.

Dù sao, mối quan hệ giữa Kim JaeJoong và Kim JunSu vẫn là rất khó giải thích cho minh bạch.

Lại quay lại với hai người đang đi dạo trên đường.

Thời điểm Kim JaeJoong cùng Kim JunSu đang tự hỏi nên đi đâu, phía trước liền chạy tới một người, trên tay ôm một đống giấy. Vừa nhìn thấy hai thiếu niên đi tới liền xông đến trút hết đống giấy trong tay vào lòng hai người, nhân lúc nạn nhân còn bối rối đã vội vã bỏ chạy xa. Hai người bị bất ngờ, đến lúc phục hồi tinh thần lại liền nhìn xuống mớ giấy trong tay, hình như là quảng cáo gì đó. Kim JunSu cầm lấy một tờ đọc to lên.

“Đêm khuya vắng vẻ, bạn có tịch mịch không? Có tâm sự hay không? Đêm dài quạnh quẽ bạn sẽ nhớ đến ai? Trong lòng có xao động bất an hay không? Chỉ cần gọi đến số 091xxxxxxx, từ nay về sau đêm khuya của bạn sẽ không còn cô đơn nữa.”

“Á, hóa ra là quảng cáo “chuyện đó”. Đúng là xúi quẩy, làm sao lại gặp trúng chuyện này chứ.” Kim JaeJoong nhất thời hiểu ra.

“Í, JaeJoong ah, có nên gọi đến số đó xem thế nào không? Dù sao chúng ta cũng đang rất buồn chán.” Kim JunSu bộ dáng hứng thú nghiên cứu tờ quảng cáo.

“Tớ thèm vào, muốn gọi thì cậu gọi đi, tớ không có hứng thú. Mà JunSu ah, cậu không sợ bị nhiễm HIV hả? Thứ quảng cáo này, khẳng định là ai cũng có thể “dùng”.” Kim JaeJoong vẻ ghê tởm nhìn tờ quảng cáo, như thể nó dính vi khuẩn HIV.

“Ha… nói cũng đúng… Nhưng mà ai bảo muốn cái này thì đúng là…” Kim JunSu nhanh chóng mất hết hứng thú.

“Thôi đừng có nói nữa, kiếm cái thùng rác mà quẳng thứ này đi. Ôm một đống lại khiến người ta hiểu nhầm, còn tưởng đâu chúng ta là cái loại đó.”

“A, phải.” Hai người quay đầu tìm thùng rác, vừa mới thấy một cái thì một thanh âm trầm thấp đầy quyến rũ vang lên.

“Ai, đây không phải tiểu mỹ nhân ư, xinh đẹp như vậy lại “đi bán” sao? Có cần anh đến ủng hộ không?” Đúng rồi, đoán không sai. Người này chính là Jung YoonHo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN