Những Tháng Ngày Tuổi Trẻ
Chương 23: “Cười cái gì? Bị thương ở chân chứ có phải ở đầu đâu?”
Bởi vì trật chân, JaeJoong đành an phận ở nhà. Tối hôm đó YoonHo đưa JaeJoong về dưới lầu, JaeJoong gọi điện cho HeeChul xuống, HeeChul xuống đến nơi nhìn nhìn YoonHo một lúc rồi nói, “Tiết mục giải trí thất bại à?” sau đó mới đỡ JaeJoong đang tức giận lên nhà.
Ngày thứ ba, JaeJoong nhận được điện thoại của YoonHo, hắn bảo phải đi công tác khoảng một tuần, trong thời gian này JaeJoong cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi lành cái chân đi.
Mấy hôm sau, YoonHo lại gọi điện cho JaeJoong.
“Bảo bối, có nhớ anh không?” Từ bên kia đầu dây, thanh âm gian tà của YoonHo truyền tới…
“Biến! Ai rảnh mà nhớ anh.” …thành công khiến cho JaeJoong phát hoả.
“…Nhưng mà… hình như anh có chút nhớ em.” Yên lặng một lát, rồi giọng nói của YoonHo nhẹ nhàng vang lên.
“….” Mà JaeJoong cũng im lặng mất một lúc, sau đó là lắp bắp, “Anh… anh nhớ tôi thì liên… liên quan gì đến tôi?”
YoonHo quả nhiên không nói gì, chỉ có tiếng cười rất lớn, khiến JaeJoong vô cùng buồn bực.
~***
~Trong thời gian ở nhà, Kim JunSu ngày nào cũng đến thăm JaeJoong. Có điều ngày nào cũng hỏi, “JaeJoong, mấy ngày không gặp người yêu, cậu không nhớ hả?” khiến JaeJoong mỗi lần cũng quẳng cho JunSu đúng một từ, “Biến đi!”
Nhưng mà, ngày đột nhiên thấy dài ra. JaeJoong có cảm giác là lạ, dường như thiếu mất một điều gì đó. Sau đó có một buổi đêm đang ngủ thì đột nhiên tỉnh giấc, nhìn đồng hồ thấy chỉ 1 giờ sáng, tự nhiên cầm điện thoại gọi cho YoonHo. Mà YoonHo lúc đó còn đang bận việc nên chưa ngủ, thấy cuộc gọi của JaeJoong cũng có chút kinh ngạc.
“JaeJoong?”
“Anh chưa ngủ?”
“Ừ, còn bận chút việc. Làm sao vậy, bảo bối, là nhớ anh đúng không?” YoonHo vẫn dùng giọng điệu đùa giỡn JaeJoong.
“….” Bên này JaeJoong không thấy nói gì.
“…JaeJoong?” YoonHo gọi nhỏ.
“Không biết!! Không biết!! Không biết!! Jung YoonHo là tên đáng ghét! Tôi tỉnh giấc muốn đánh nhau nên gọi cho anh thôi!!” JaeJoong đột nhiên gào lên, sau đó ngắt điện thoại.
YoonHo vẫn còn ngẩn người, nhìn điện thoại cười mất một lúc, cuối cùng mới nói thật khẽ, “Đúng là không giống chút nào. Là vì sao?”
~***
~YoonHo đi công tác về rồi nhưng chân JaeJoong vẫn chưa khỏi hẳn. Kim phu nhân ngày nào cũng bắt JaeJoong uống thuốc bắc, đến mức JaeJoong cứ thấy thuốc là lẩn mất. Cố gắng vài ngày, đợi đến khi lành chân là lập tức chạy đến nhà YoonHo.
YoonHo mở cửa, JaeJoong cũng không chào hỏi gì, trực tiếp đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh ra nhìn thấy trong đó toàn là sữa, bắt đầu ngây ngô cười. Sau đó ra ngồi trên cái sôpha mà cậu và YoonHo vất vả bê về, vừa uống sữa vừa tiếp tục cười ngây ngô.
“Kim JaeJoong! Uống sữa thì uống đi còn cười ngớ ngẩn cái gì! Em bị thương ở chân chứ có phải ở đầu đâu, tại sao lại có vẻ ngu đi thế?” YoonHo đứng bên cửa buồn cười nói.
Nghe câu nói của YoonHo, JaeJoong đột nhiên có cảm giác điều mà cậu thấy thiếu thiếu lâu nay đã trở lại. Sau đó liếc YoonHo một cái, tao nhã để sữa xuống.
“Jung YoonHo đáng ghét!” Nói xong lại nhào qua hết cấu véo lại vật lộn đánh nhau. Và tất nhiên cả hai lại quên đóng cửa.
Qua một hồi lâu, Park YooChun xuất hiện trước cái cửa không đóng, nhìn thấy tư thế của hai người, sau đó thản nhiên vào nhà, ngồi xuống sôpha, cầm lấy sữa JaeJoong vừa mới lấy ra, nhàn nhã nói, “Quả nhiên. Xa nhau đã lâu, đương nhiên đều ‘khát’.” Sau đó uống một ngụm sữa, lại nói, “Đã thật!”
Kết quả là, từ hai người ‘đánh nhau’ thành ba người ‘đánh nhau’.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!