Những Truyện Ngắn Của Sứ - Chúng Ta Quay Lại Nhé
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Những Truyện Ngắn Của Sứ


Chúng Ta Quay Lại Nhé


\”Thanh Nga, mình yêu cậu\”

Một giọng nói của chàng trai tên Anh Huỳnh ngọt ngào thốt lên dưới bầu trời đầy sao đang lấp lánh. Bên cạnh anh là nó, Thanh Nga, một cô gái dễ thương.  Nó khẽ thoáng nhiên hỏi
\”Cậu mới nói…cái gì vậy\”
Anh Huỳnh nắm tay nó và nói khẽ
\”Mình nói, mình yêu cậu…làm người yêu của mình nhé\”
nó im lặng nhìn anh rất lâu. Hình như đang suy nghĩ gì đó ! Nhưng rồi nó khẽ gật đầu đồng ý.  Anh Huỳnh vui mừng ôm lấy nó vào lòng và hôn lên trán nó cách ngọt ngào…

Anh Huỳnh và nó quen biết nhau qua một va chạm nhẹ ở siêu thị. Ngay cái nhìn đầu tiên là anh đã thích nó rồi. Bởi vì anh chưa bao giờ thấy cô gái nào dễ thương, hiền lành như nó vậy. Đúng là khuôn mặt nó có một nét dễ thương không thể nào tả được. Hơn nữa tính tình của nó lại rất hiền lành, nên ai ai quen biết nó thì cũng đều yêu mến nó hết.

Nhất là anh, trừ khi gặp nó, làm bạn với nó thì anh đã thay đổi. Từ một người lạnh nhạt, ít nói, trở thành một người cởi mở, vui vẻ.  Là nó làm cho anh nhận ra lên đời này cỏn có nhiều thứ tươi đẹp, chứ không giả tạo như anh đã từng nghĩ. Chính là nó, người đã khiến cho trái tim anh biết rung động là gì ?     Anh và nó hay ra ngoài đi dạo, ngắm những ngôi sao trên bầu trời đêm kìa.  Cuối cùng hôm nay anh đã được ôm lấy nó vào lòng rồi. Trong lòng anh thật vui…
Anh Huỳnh nắm tay nó đi dạo và tươi cười
\”Mình cảm ơn cậu nhé Thanh Nga\”
nó quay qua nhìn anh.
\”Sao lại cảm ơn mình\”
Anh Huỳnh chợt đứng lại và mỉm cười
\”Vì đã để mình được yêu cậu…thật lòng mình mong chúng ta có thể nắm tay nhau đi đến cuối con đường hạnh phúc\”
nó cười nhẹ và nắm chặt tay Anh Huỳnh.
\”Mình cũng mong thế\”
Cả hai đều cảm thấy vui vẻ khi bên nhau như thế này. Tình yêu của họ sao mà đơn giản quá nhỉ.

Mấy Ngày Sau.
Anh Huỳnh đang ngồi chờ ở công viên gần trường học của nó. Trên tay anh đang cầm hai hộp cơm và hai ly cafe sữa.
\”Anh Huỳnh\”
nó vừa chạy tới vừa gọi khẽ. Anh Huỳnh vội đứng dậy và cười mỉm
\”Thanh Nga, cậu đến rồi\”
nó vừa thở mệt vừa nói
\”Xin lỗi cậu, mình đến trễ\”
\”Không sao đâu\”
Anh Huỳnh nhẹ lắc đầu, rồi bỗng nhiên anh ôm lấy nó, khiến cho nó thoáng ngạc nhiên…
\”Mình nhớ cậu\”
Anh Huỳnh thì thầm vào tai nó, anh thật sự rất yêu nó, yêu rất nhiều. Nó cười nhẹ và nói
\”Chúng ta mới không gặp mới 7 tiếng thôi mà\”
Anh Huỳnh nhẹ nhàng buông nó ra và bóp nhẹ mũi nó.
\”7 tiếng đối với mình đã là rất lâu rồi đồ ngốc\”
nó lấy tay xoa xoa mũi của mình và nhóng nhẽo nói
\”Hic…cậu ăn hiếp mình…\”
rồi nó quay người qua chỗ khác, giả vờ giận. Anh Huỳnh cười mỉm và ôm lấy nó từ sau lưng.
\”Vợ của mình nhóng nhẽo quá nhỉ\”
\”Ai là vợ của cậu\”
nó vội hỏi, rồi quay qua mặt lại nhưng không ngờ đôi môi của Anh Huỳnh đã chờ sẵn. Môi của cả hai đã chạm nhẹ vào nhau. Anh Huỳnh và nó đều đỏ mặt. Nhưng anh lại mỉm cười và nhẹ quay người nó lại rồi anh từ từ nhắm mắt lại. Môi anh chạm nhẹ vào môi nó thêm một lần nữa. Không hiểu tại sao nó lại không tránh né, làn môi anh đào lại ngậm nhẹ vào môi anh, có lẽ nó cũng yêu anh thật rồi..
lúc này thứ duy nhất mà anh cảm nhận được chính là vị ngọt man mát, thơm nồng trên môi nó, trông hai người họ thật ngọt ngào và lãnh mạn.
………
nó ngồi xuống ghế băng đá và mở hộp cơm ra. Anh Huỳnh vô tình quay qua nhìn thấy vẻ mặt buồn của nó nên lên tiếng hỏi
\”Thanh Nga, cậu sao vậy\”
nó quay lại nhìn anh và thở dài.
\”Hồi sáng bà chủ phòng trọ bắt mình phải trả phòng ngay bữa nay\”

\”Sao lại như thế ?\”

\”Mình cũng không biết nữa… Mà thôi cậu ăn cơm đi\”

nó cố vui vẻ ăn cơm.  Anh Huỳnh nhìn nó và nói khẽ
\”Hay là…cậu dọn …về nhà trọ mình, ở với mình đi\”
\”Hả ?\”
nó giật mình mở to mắt nhìn người yêu của mình.  Anh Huỳnh lại nói
\”Chứ cậu tính ở đâu. Nhà trọ của mình cũng đủ để hai người ở…hơn nữa…giờ chúng ta đã là người yêu của nhau rồi, ở chung là bình thường mà\”
nó ngồi im lặng, chẳng nói gì cả ?   Anh Huỳnh vội nói
\”Hay là cậu sợ mình sẽ làm gì cậu hả ? Không đâu mình hứa sẽ không làm gì cậu đâu…nếu cậu không tin thì mình có thề\”
anh giơ tay lên cao và nói
\”Anh Huỳnh tôi xin thề nếu dám làm gì bậy với Thanh Nga thì cho tôi ra đường bị….\”
Anh Huỳnh nói chưa hết câu thì một nụ hôn ngọt ngào cắt ngang lời. 

Nó đang khẽ hôn vào môi anh. Anh thật bất ngờ. Rồi môi nó buông môi anh ra và nói khẽ
\”Mình tin cậu mà, không cần thề độc đâu\”

Rồi hôm đó nó đã dọn đồ qua nhà trọ Anh Huỳnh ở nhà trọ của anh.  Đúng là đủ để hai người ở thật nhưng chỉ có một chiếc giường mà thôi. Nó nhìn Anh Huỳnh với ánh mắt lo lắng.
\”Chỉ có một cái giường thôi…thì phải làm sao ?\”
Anh Huỳnh khẽ nắm tay nó và cười mỉm
\”Cậu yên tâm đi, mình sẽ ngủ dưới đất mà. Thôi cũng khuya rồi cậu ngủ sớm đi\”
anh nhẹ đặt lên trán nó một nụ hôn chúc ngủ ngon, rồi anh đi lấy một cái gối nằm… Nhìn thấy anh nằm dưới đất lạnh lẽo như vậy, nó thật lo lắng…  Anh Huỳnh cười mỉm và hỏi khẽ
\”Sao cậu không ngủ đi\”
nó đỏ mặt và lắp bắp
\”Hay là…cậu lên…giường …ngủ đi…\”
Anh Huỳnh ngạc nhiên nhìn nó, mặt anh cũng đỏ lên…
\”Không cần đâu….mình ngủ ở dưới đây là được rồi\”
nó kéo Anh Huỳnh lên giường ngồi và vội nói
\”Cậu ngủ dưới đất sẽ bị cảm lạnh đó\”
Anh Huỳnh nhìn nó rất lâu, rồi ôm nó vào lòng và mỉm cười.
\”Mình cảm ơn cậu vì đã lo lắng cho mình như thế\”
Trong vòng tay Anh Huỳnh, nó cảm nhận được một tình yêu rất chân thành, tình yêu ấy khiến cho nó thấy hạnh phúc biết bao.

Phải chăng lúc mới yêu, ai cũng ngọt ngào, hạnh phúc như thế này…

Từ đó hai người họ đã sống chung nhưng tình yêu của họ đành cho nhau vẫn trong sáng. Mỗi ngày nó đi học về thì nấu cơm chờ Anh Huỳnh về. Có khi nó còn ra ngoài đứng chờ anh về, vì nó muốn khiến cho người yêu của mình cảm thấy ấm áp.

Nhưng mỗi khi nhìn thấy nó ở nhà chờ mình dù trời lạnh, có mệt mỏi thế nào đi nữa thì Anh Huỳnh cũng có cảm giác ấm lòng và anh cũng thấy hạnh phúc…
Anh Huỳnh chạy đến và khẽ nắm tay nó.
\”Trời lạnh thế này cậu đừng ra đây chờ mình nữa Nga à\”
nó cười nhẹ và khoác tay Anh Huỳnh.
\”Chẳng lẽ cậu không muốn thấy mình nữa à\”
Anh Huỳnh vội lắc đầu
\”Không ? Mình không có ý đó đâu…chỉ là mình sợ nhà hàng nhiều việc quá tớ về trễ. cậu ra đây đứng chờ mà trời lạnh thế này, lỡ cậu bị cảm thì sao đây\”
nhìn Anh Huỳnh lo lắng giải thích thì nó mỉm cười hạnh phúc.
\”Đồ ngốc\”
Rồi cả hai người tay trong tay đi dạo những con phố đêm.

Họ cứ ngọt ngào như thế, tưởng như họ sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Nhưng trời trước giờ đâu chiều lòng người, cứ thích trêu chọc con người ta.

Mấy tháng sau Anh Huỳnh nghỉ làm ở nhà hàng rồi đi làm ở Bar thì bắt đầu anh lạnh nhạt với nó và nhiều lần nó phát hiện cổ áo anh có vết son môi. Hỏi anh thì anh lại bảo chỉ đi ngang qua những người trong Bar bị dính thôi. Một lần nó có thể tin nhưng nhiều lần quá thì làm sao nó có thể không nghi anh đã có quan hệ với một cô gái nào đó được chứ ? Thế là anh và nó đã cãi nhau.

\”Cậu đã có người khác rồi, đúng không ?\”

\”Mình đã bảo là không có mà\”

\”Cậu đang nói dối, mỗi ngày cổ áo cậu đều vết son\”

\”Thực ra mình phải nói thế nào thì cậu mới chịu tin đây hả Nga\”

\”Nếu cậu đã yêu người khác rồi thì cứ nói ra đi, mình sẽ buông tay mà\”

\”Thôi được rồi. Muốn nghĩ sao thì tuỳ cậu thôi. Mình đi công việc đây\”

Anh Huỳnh tức giận bỏ ra ngoài, để nó khóc một mình trong căn nhà trọ lạnh lẽo.  Chẳng lẽ anh đã quên những lời mà anh hứa rồi sao, anh đã từng hứa rằng sẽ không bao giờ để nó khóc mà, vậy tại sao bây giờ bỏ mặt nó khóc đau lòng như thế chứ ? Không lẽ anh đã yêu người con gái khác thật sao ? Nghĩ đến đó thôi thì nước mắt của nó rơi không ngừng, nó cứ khóc mãi, khóc sưng cả mắt luôn mà vẫn còn khóc. Nó nhớ lắm, nhớ những ngày đầu yêu nhau ngọt ngào… Cả những cái ôm ấm áp đành cho nhau mỗi khi trở lạnh…

Còn Anh Huỳnh thì đang lang thang ngoài đường phố. Đôi chân của anh đang khẽ bước nhưng chẳng biết đi đâu về đâu cả ? Chính bản thân anh cũng không hiểu tại sao lại lạnh nhạt và lớn tiếng với nó, người mà trái tim anh luôn yêu thương. Có lẽ tại anh làm nhiều việc quá nên anh mệt mỏi, dễ nổi nóng. Nhưng còn những vết son môi trên cổ áo mình thì anh thật không biết nói sao để nó hiểu. Anh thật sự không hề có người con gái khác, anh chỉ yêu một mình nó thôi. Tất cả mọi chuyện mà anh đang làm cũng vì mong muốn cho nó một cuộc sống tốt đẹp thôi, mà sao nó không chịu thông cảm cho anh một chút chứ ? Lúc trước anh và nó rõ ràng rất hiểu cho nhau mà, sao bây giờ chẳng ai hiểu đối phương nghĩ gì ? Nhìn thấy người ta tay trong tay vui vẻ đi bên nhau thì anh càng buồn thêm…

Sáng Hôm Sau.
Anh Huỳnh lang thang suốt đêm suy nghĩ. Khi anh trở về nhà thì nó đang chuẩn bị kéo hành lí đi. Cả hai đứng yên nhìn nhau với nổi buồn trong lòng khó tả bằng lời. Anh Huỳnh hỏi khẽ
\”Thanh Nga, cậu tính đi đâu thế\”
nó rung rung nước mắt nhìn anh và nói khẽ
\”Thật ra mình được trường đưa đi qua Mỹ du học. Đúng ra mình không muốn đi, bỏ cậu lại một mình nhưng…giờ cậu…đã có người khác rồi thì mình có thể yên tâm\”
Anh Huỳnh nghe như vậy thì liền hoảng hốt chạy đến nắm lấy đôi vai bé nhỏ của nó.
\”Thanh Nga à mình thật sự không có làm gì có lỗi với cậu hết. Xin cậu hãy tin mình đi mà\”
nó khẽ rơi nước mắt và lắc đầu
\”Sao tới giờ cậu còn vẫn gạt mình chứ ? Mình ghét cậu lắm Anh Huỳnh\”
nói xong thì nó xô Anh Huỳnh ra và quay lưng đi. Anh như chết đứng, chẳng nói thành lời, chỉ nhẹ quay đầu lại nhìn nó bước đi thôi. Từng bước chân của nó là như mũi kim đâm thẳng vào tim cả hai… Nước mắt của Anh Huỳnh bất giác rơi…anh không biết tại sao nó lại hiểu lầm mình nhiều như vậy và anh cũng không biết tại sao mình cứ đứng yên, không cố gắng giữ nó ở lại….

Thế là anh với nó đã chia tay và mỗi người một nơi.   Từ khi nó du học ở Mỹ thì cắt đứt liên lạc với bạn bè, chẳng ai tin tức về nó cả ? Mọi người đều tò mò, muốn biết giờ cuộc sống của nó như thế nào.

Nhất là anh.     Anh muốn biết nó có khỏe không, có ăn uống đàng hoàng không và…nó có nhớ anh như anh nhớ nó hay không ?
chắc không đâu, vì trong lòng nó nghĩ anh đã phản bội mình mà thì làm sao nó có thể nhớ đến anh được chứ ?

Thời gian đúng là không ai đuổi kịp được hết. Mới đó thôi thì đã ba năm rồi.  Ba năm trời đã có nhiều chuyện đều thay đổi, khác xưa.  Đến ngày nó trở về Việt Nam, quê hương của mình.  Người ta nhìn thấy nó trưởng thành hơn và xinh đẹp hơn nhưng nó chằng phải là cô gái dịu dàng nữa mà bây giờ nó trở thành một cô gái lạnh lùng.
Rồi một hôm nó đi dạo trên phố tình cờ gặp lại một anh bạn cũ. Cả hai hỏi thăm qua lại thì anh bạn hỏi

\”Nga, sao cậu lại bỏ Anh Huỳnh vậy\”

\”Anh Huỳnh, cậu ấy đã có người khác rồi mà\”

\”Cái gì mà có người khác chứ? Anh Huỳnh xưa nay chỉ yêu một mình cậu thôi mà Nga…tớ còn nhớ khi làm ở Bar những cô gái xinh đẹp ôm hôn Huỳnh thể nào thì cậu ấy đều đẩy ra hết mà\”

Nghe những lời đó của anh bạn cũ thì nó khẽ ngạc nhiên. Hoá ra những gì mà Anh Huỳnh nói năm xưa đều là thật cả ? Là nó đã hiểu lầm, là nó đã không chịu tin tưởng vào người yêu của mình… Nó hoảng hốt chạy đi thật nhanh… Nó vừa khóc vừa chạy đến nhà trọ của Anh Huỳnh ở năm xưa, hy vọng anh vẫn còn ở đó !

Đến trước cửa thì nó thấy cửa đang bị khoá… Ngay lúc nó có cảm giác nhói trong tim… Nước mắt của nó cứ rơi mãi. Tại sao nó lại không chịu tin tưởng anh, tại sao nó lại vì chút nóng giận mà bỏ đi qua Mỹ chứ ? Bây giờ nó phải đi đâu để tìm anh đây, nó phải đi đâu để tìm lại tình yêu của ngày xưa đây….

Lúc nó khóc nức nở thì ở sau lưng nó có người đang bước đến.
\”Thanh Nga…\”
Nghe giọng nói quen thuộc thì nó thoáng ngạc nhiên và liền quay lại.

Trước mặt nó bây giờ là một chàng trai mặc áo thun trắng và quần jena với áo khoác vest màu đen. Khuôn mặt trông lạnh lùng… Chàng trai ấy chính là Anh Huỳnh chứ chẳng phải ai khác. Giờ anh đã là ông chủ của một cửa hàng xe… Anh Huỳnh và nó đứng yên nhìn nhau với ánh mắt đầy nỗi nhớ và những phút giây hạnh phúc bên nhau năm xưa chợt ùa về…

\”Anh Huỳnh\”
nó bỗng thét lớn lên và lao đến ôm lấy anh thật chặt… Anh Huỳnh đơ người ra vì bất ngờ, nhưng rồi anh cũng từ từ ôm lấy nó và nhắm mắt lại. Nó càng lúc càng ôm chặt anh hơn và vừa khóc vừa nói
\”Anh Huỳnh, mình xin lỗi. Lúc nãy mình gặp lại bạn thân của cậu và mình biết tất cả mọi chuyện rồi. Là mình đã hiểu lầm cậu quá nhiều…thật lòng mình xin lỗi, xin lỗi cậu\”
Anh Huỳnh nhẹ đỡ người nó ra và cười ngượng.
\”Chuyện gì đã qua thì cứ để nó qua…\”
nói rồi quay lưng qua chỗ khác và bỏ hai tay vào túi quần, nhìn anh thật cô đơn quá. Nó vẫn rơi nước mắt…
\”Chắc cậu hận mình lắm, phải không ?\”
\”Mình không có\”
Anh Huỳnh vội quay qua nói… Nhìn thấy nước mắt của nó đang khẽ rơi mà trái tim anh đau nhói. Anh lấy tay lau nhẹ nước mắt nó và nói khẽ.
\”Mình chưa bao giờ hận cậu….đừng khóc nữa mà… khóc sẽ xấu lắm đó… Thôi trời sắp tối rồi để mình kêu xe Taxi cho cậu về\”
rồi anh vội quay lưng đi nhưng mới đi được vài bước thì nó nghẹn ngào thét lên
\”Chúng ta quay lại nhé…\”

Câu đó của nó khiến bước chân vội vàng của Anh Huỳnh bất ngờ đứng lại. Nó nghẹn ngào nói
\”Mình xin lỗi…nhưng mình vẫn yêu cậu…suốt ba năm qua chưa phút giây nào là mình không nhớ đến cậu\”
Anh Huỳnh vẫn đứng yên, vẫn không quay lại nhìn nó.  Một lần nữa nó bất chấp tất cả lao đến ôm lấy anh,  nó nhẹ ôm lấy anh từ sau lưng với những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.   Anh Huỳnh lại ngạc nhiên và rồi anh từ từ nắm tay nó. 

Trong lúc vô ý cả hai đã nhìn thấy trên tay của đối phương đều vẫn còn đeo chiếc nhẫn đôi của ngày xưa.  Ngay lúc này trong lòng anh và nó đều biết rằng, suốt ba năm qua cả hai người họ đều vẫn nhớ đến nhau từng giây, từng phút. 

Nước mắt của nó cứ rơi không ngừng, và nó nghẹn ngào nói
\”Năm xưa là mình sai, mình xin lỗi cậu, Anh Huỳnh.  Nhưng nếu trong lòng cậu vẫn còn yêu mình thì xin hãy cho chúng ta một cơ hội để quay lại với nhau\”

Nước mắt con trai của anh khẽ rơi, anh biết nó đã lấy hết dũng cảm của mình để nói ra những lời ấy. Anh nhắm mắt lại và thở một hơi thật dài
\”Thanh Nga, cậu biết không ? Ba năm qua mình đã thay đổi nhiều lắm …nhưng …\”
nói đến đó thì anh nhẹ quay lại nhìn nó với hai hàng nước mắt nhạt nhạo. Anh đặt nụ hôn ngọt ngào trên trán nó và nghẹn ngào nói tiếp
\”Nhưng có một việc không hề thay đổi….đó là mình chưa bao giờ ngừng yêu cậu, ngốc à….\”

Những cơn gió vô tình đi ngang qua đã thổi khô những giọt nước mắt đau khổ kia, để lại nụ cười hạnh phúc trên môi hai người đang đứng trước hoàng hôn, Anh với nó hạnh phúc ôm chầm lấy nhau…
***************Hế*****************

Đừng chỉ vì hiểu lầm nhỏ mà chia tay.

Nếu cả hai người vẫn còn yêu thương nhau thì hãy cho nhau một cơ hội.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN