Những Truyện Ngắn Của Sứ
Em Sẽ Quên
Lòng em vẫn còn yêu anh, vẫn nhớ ký ức ngọt ngào đôi ta. Em vẫn còn yêu chàng trai năm ấy, người đã khiến tim em nhộn nhịp. Em nhớ bao ngày hạnh phúc, khi có anh bên cạnh yêu thương em.
Đôi ta đã từng hứa thề, không ai được xa ai mà. Thế sao hôm đó anh lại buông lời chia tay, lời nói của anh nhẹ nhàng như cơn gió thoáng qua. Nhưng tim em đau nhói, nước mắt em cứ tuôn rơi.
\”Em xin anh đừng đi mà, em cần anh\”
Em đã ôm lấy anh từ sau lưng, khi anh sắp rời đi. Em muốn níu giữ anh ở lại, không muốn buông bỏ cuộc tình của đôi ta. Mà dường như đôi bàn tay em quá nhỏ bé, đã không đủ sức níu giữ anh ở lại, đã để anh bước đi.
\”Xin lỗi nhưng anh đã hết tình cảm với em rồi. Em hãy buông tay đi\”
đó là những lời sau cùng mà anh đã nói với em. Giọng anh vẫn trầm ấm như thế, vẫn ôn nhu như thế mà. Tại sao nó có thể khiến cho em phải gục ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo?
Có biết không anh, mỗi bước chân anh giống như từng mũi kim đâm sâu vào tim em. Thật, thật đau đớn.
anh cứ vô tình bước đi chẳng quay đầu lại nhìn em, dẫu một lần thôi. Sao anh có thể vô tình với người con gái mà anh từng yêu thương đến thế?
Đã bao lần em tự hỏi, vì sao anh lại buông bỏ cuộc tình đôi ta? Phải chăng là em chưa đủ tốt, do em chưa đủ thấu hiểu anh? Có phải em trở nên tốt hơn thì anh sẽ quay về?
Em cố gắng để mình càng ngày càng tốt hơn, mong là có thể khiến trái tim anh rung động thêm một lần…
Em cố chấp, khờ đại như thế đấy. Cho đến khi chính mắt nhìn thấy anh vui vẻ hạnh phúc bên cạnh người con gái khác, cho đến tuyệt vọng thì em mới chịu thừa nhận, em đã mất anh thật rồi.
Nếu trái tim một người đã không còn thuộc về mình nữa thì dù mình có cố gắng đến đâu chăng nữa cũng vô ích thôi, phải không anh. Và trái tim anh giờ chẳng còn thuộc về em nữa, đã sớm thuộc về người khác rồi.
Vậy thôi em cũng đành, đành buông bỏ cuộc tình này.
Buông tay, để anh hạnh phúc bên người ấy. Buông tay, để em có thể tìm một bình yên mới.
Anh và em bắt đầu từ người lạ rồi thành người yêu của nhau. Đôi ta đã từng rất hạnh phúc bên nhau, chẳng phải sao anh. Thế sao giờ lại chia ly, mỗi người một nơi?
Chuyện đôi ta đã thế rồi, cũng đành thôi. Cứ xem như anh và em có duyên gặp gỡ, mà không phận bên nhau trọn đời đi. Cứ để ký ức còn đẹp mãi, đừng để ký ức đôi ta nhuộm màu những oán hận.
Thôi nhé anh, em quên hết nhé
Em sẽ quên anh, người lạ từng yêu.
Em sẽ quên những ngày hạnh phúc ấy.
Em sẽ quên hết những đau khổ giữa đôi ta, để chuyện tình đôi ta hoàn toàn kết thúc.
Em sẽ quên đi anh nhé người lạ mà em từng yêu…
***********Hết************
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!