Những Truyện Ngắn Của Sứ - Thà Làm Người Dưng. Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Những Truyện Ngắn Của Sứ


Thà Làm Người Dưng. Chương 2


Từ khi tôi và anh yêu nhau thì đó là những tháng ngày yên bình nhất trong cuộc đời tôi, anh là người con trai đầu tiên tôi yêu, trao hết niềm tin, là người con trai duy nhất tôi muốn nắm tay đi suốt cuộc đời này.  Tôi vẫn nhớ đã bao lần anh dịu dàng ôm lấy tôi từ phía sau và thì thầm bên tai tôi.
\”Anh yêu em\”
ba từ ấy dẫu rất đơn giản nhưng đã đủ khiến trái tim tôi đầy hạnh phúc rồi. Vòng tay anh dù đang ôm tôi rất chặt nhưng lại chẳng bao giờ làm tôi thấy đau.
\”Em cũng yêu anh\”
tôi cười ngọt ngào và nói khẽ, chỉ có một mình anh nghe thấy mà thôi. Tình yêu của chúng tôi không cần cả thế giới biết, chỉ cần hai trái tim luôn luôn cảm nhận được tình yêu ấy, thế là quá đủ.

Hoàng hôn chiều gọi xuống cánh đồng lúa rộng lớn, những cơn gió vô tình đi ngang qua đã nhẹ nhàng tạo ra bầu không khí lãng mạn khó quên. Anh dịu dàng nhìn tôi và hỏi khẽ.
\”Ước mơ của em là gì vậy Ngọc\”
tôi nhẹ quay đầu lại nhìn anh, hơi thở của anh đang lướt qua đôi vai tôi thật dịu dàng.
\”Ước mơ của em là làm phóng viên ạ\”
tôi vui vẻ nói.  Anh đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn tôi.
\”Phóng viên, làm phóng viên vất vả lắm đấy\”
tôi khẽ lắc đầu và cười nhẹ.
\”Vất vả vì ước mơ của mình cũng đáng mà\”
anh sờ nhẹ mái tóc dài của tôi và nói
\”Hay là nữa em lấy bút danh là A Mây đi\”
tôi không hề hỏi lý do tại sao anh muốn tôi lấy bút danh A Mây vì tôi tin tưởng anh, tin anh sẽ dành cho tôi những thứ tốt nhất.

Tôi bất chợt quay người qua ôm lấy anh cảm nhận hơi ấm của anh và hỏi
\”Còn ước mơ của anh thì sao ?\”
anh cúi mặt xuống nhìn tôi và nói
\”Trước đây là ca sĩ…nhưng giờ khác rồi\”
tôi tò mò hỏi
\”Thế ước mơ của anh giờ là gì vậy\”
anh đưa tay vuốt ve mặt tôi và đặt lên trán một nụ hôn ngọt ngào.
\”Là có thể bên cạnh em mãi mãi không rời xa\”
tôi trong vòng tay anh mà cười hạnh phúc, giây phút ấy tôi thật sự hạnh phúc.

Mỗi buổi sáng anh ra ruộng làm hay dẫn bày vịt đi ăn, còn thời gian rảnh thì anh đến thư viện tìm tôi, mỗi khi anh đến đều mua đồ ăn cho tôi, sợ tôi lo làm việc lo đọc sách mà bỏ bữa. Đôi khi ông chủ tôi thấy thương quá nên cho tôi về sớm để đi chơi đi uống nước cùng với anh. Có những lúc cãi nhau vu vơ thì anh cũng là người nhận lỗi trước, là người luôn đứng yên để tôi đánh mỗi khi giận dỗi, tôi đã từng hỏi
\”Vì sao anh cứ đứng yên để em đánh, dù là em vô lý\”
anh khẽ cúi người xuống hôn nhẹ đôi môi ngọt ngào của tôi và nói
\”Vì anh yêu em, chỉ đơn giản thế thôi\”
khoảng thời gian ấy thật bình yên đối với chúng tôi.

Anh và tôi cứ yêu thương ngọt ngào như thế, thời gian vui vẻ hạnh phúc hình như đặc biệt trôi qua nhanh hơn thì phải. Mới đó đã một năm từ ngày chúng tôi yêu nhau, một năm không phải thời gian quá dài nhưng đã đủ để cả hai hiểu nhau, đôi khi không cần phải lên tiếng nói, chỉ cần một ánh mắt thôi thì cả hai cũng biết đối phương muốn gì, cần gì ?

Tôi vẫn còn nhớ, có một buổi tối khi anh đang đưa tôi về thì bỗng nhiên có một đám người chặn đường chúng tôi lại. Tất cả họ đều mặc đồ đen và trên người đầy hình xăm, còn mặt mài thì hung dữ đến mức đáng sợ. Vừa nhìn thấy bọn họ thì anh liền hoảng hốt kéo tôi ra sau lưng, vẻ mặt anh rất lo sợ.

Trong đám đông có một người đàn ông bước ra với vết sẹo trên mặt, trông hắn khoảng 30t, nhìn và chỉ ngón tay vào anh.
\”Mày muốn trốn à\”
trong lúc tôi đang sợ hãi không biết đang có chuyện gì xảy ra thì anh quay đầu lại nói.
\”Em đứng ở đây chờ anh chút nha\”
vừa nói xong thì anh buông tay tôi ra và vội chạy đến chỗ đám người hung dữ kia, hình như anh không muốn để tôi biết chuyện gì nên anh nói rất nhỏ. Chẳng biết họ và anh nói gì với nhau nữa, tôi chỉ thấy người có vết sẹo trên mặt kia tức giận nắm cổ áo anh và thúc một gối vào dưới bụng anh.
\”Mẹ khiếp, mày bảo không đuợc dụng đến là không được dụng hả?\”
thấy anh ôm bụng ngã xuống thì tôi lo lắng chạy tới đỡ anh dậy.
\”Anh Diệp Văn, anh có sao không ?\”
rồi ngước mặt lên nhìn đám người đang đứng trước mặt và hỏi
\”Mấy người là ai, sao lại đánh người vô cớ như thế chứ ?\”
người mặt sẹo ấy nhìn tôi từ đầu tới chân, rồi cười gian hiểm.
\”Đúng là một cô gái xinh đẹp như hoa mà\”
hắn ta đưa tay tính sờ mặt tôi thì anh vội nắm cổ tay hắn ta lại, còn tay kia của anh thì che chở cho tôi.
\”ĐẠI CA, em xin anh mà, hãy tha cho cô ấy\”
giọng nói của anh vừa lạnh lùng lại vừa có ý năn nỉ, cầu xin.
hắn ta rút tay lại và dùng chân đá vào bụng anh một cái thật mạnh, khiến anh ngã xuống đất.
\”Tao mang cô bé này đi mày sẽ hết…\”

\”ĐẠI CA, CHUYỆN ĐÓ EM TÌM CÁCH GIẢI QUYẾT MÀ\”
anh không để hắn ta nói hết câu thì nói lớn tiếng ngăn lại, anh giống như thật lòng không muốn để tôi hiểu vấn dề. Tôi sợ hãi ôm lấy anh và nói giọng năn nỉ.
\”Đừng đánh anh Diệp Văn nữa mà\”
anh vỗ nhẹ vào cánh tay tôi đang ôm chặt lấy anh, giống như anh muốn trấn an tôi \”Đừng sợ sẽ không sao đâu\” Người mặt sẹo dùng giọng hung dữ hỏi
\”Nếu tao hôm nay nhất định đưa cô bé đó đi thì sao?\”
anh không chút đắn do mà nói
\”Trừ khi anh đánh chết em, nếu không thì anh đừng có mơ dụng đến cô ấy\”
tôi thật bất ngờ trước những lời đó của anh.  Người mặt sẹo cười lạnh.
\”Hừ, được thôi\”
rồi hắn ta đưa tay ra dấu hiệu với đám người phía sau, giống như muốn ra lệnh \”Đánh chết mẹ nó cho tao\” thuộc hạ của hắn ta từ từ bước tới phía của anh và tôi với vẻ mặt máu lạnh, chẳng chút lòng thương người nào.

Lúc nguy cấp nhất anh đã bất chấp tất cả ôm lấy tôi, dùng thân mình che chở cho tôi, mặt kệ bọn người hung ác kia có đánh đập anh hết sức mạnh. Dù cho cả người mình đau đớn như thế nào thì anh vẫn ôm chặt lấy tôi, không hề
buông tôi ra.  Tôi đã bật khóc, vừa khóc vừa kêu lên.
\”Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà\”
cho dù tôi có kêu la, năn nỉ họ như thế nào thì họ vẫn không một chút thương tiếc nào, vẫn dùng hết sức đánh vào người anh một cách tàn nhẫn.
\”Tôi đã báo công an rồi đó, mấy người mau đi đi\”
trong lúc đó bỗng có giọng khàn khàn vang lên. Tôi liền vui mừng, vì tôi biết chắc là ông chủ của tôi đã đến sau khi nhận cuộc gọi của tôi 40 phút trước đó, ông đang cầm điện thoại lên hù dọa đám người kia. Nghe tới công an thì đám người đang bù quanh anh và tôi từ từ rời khỏi, người mặt sẹo hung dữ nói
\”Diệp Văn, mày giỏi lắm.    ĐI\”
nói xong cả đám quay lưng đi. 

Anh chẳng quan tâm gì đến bản thân mình chỉ lo hỏi tôi.
\”Mỹ Ngọc, em có sao không, có bị thương ở đâu không ?\”
tôi lắc đầu liên tục.
\”Em không sao hết, anh bị thương rồi kia\”
anh vẫn cố cười.
\”Anh…không…sao đâu…em đừng khóc nữa\”
lúc này ông chủ tôi chạy tới đỡ chúng tôi dậy và hỏi
\”Hai đứa có sao không ?\”

Rồi chúng tôi quay lại thư viện vì không muốn gia đình biết và lo lắng, ông chủ tôi đưa chia khoá của thư viện cho tôi giữ, rồi ông đi về nhà.

Tôi cầm hộp y tế chạy tới chỗ anh đang ngồi nghỉ ngơi, nhìn thấy anh bị thương khắp người tôi thật không cầm được nước mắt của mình, tôi vừa khóc vừa tha thuốc cho anh.
\”Mỹ Ngọc…\”
anh bỗng nhiên nắm bàn tay tôi đang tha thuốc cho anh, ánh mắt của anh lúc ấy đầy tự trách, anh nói khẽ
\”Anh xin lỗi, đã làm liên lụy em rồi\”
tôi chịu hết được rồi, lớn tiếng hỏi
\”Thật ra đã có chuyện gì vậy, bọn người đó là ai\”
anh hơi không tự nhiên trước câu hỏi của tôi, anh nhắm mắt lại và nói
\”Không có chuyện gì đâu, em đừng hỏi nữa\”
quen biết anh, bên cạnh anh cả năm trời nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt của anh mệt mỏi như lúc đó, tôi khẽ gật đầu.
\”Được thôi…em không hỏi nữa…để em tha thuốc cho anh tiếp nha, được không ?\”
anh khẽ mở mắt nhìn tôi và đứng dậy đưa tay lau khô nước mắt đang nhẹ nhàng lăn dài trên má tôi, trong ánh mắt của anh tôi có thể thấy được một tình yêu dịu dàng mà anh dành riêng cho tôi, bàn tay ấm áp của anh khẽ vuốt ve mặt tôi…và anh dịu dàng hôn môi tôi…

\”Cà phê sữa nóng đến rồi đây\”

Tiếng cười nói cô gái xinh đẹp tên Hoàng Nhung đã kéo hai linh hồn đang lạc trong ký ức xưa quay trở về hiện tại. Trước mặt tôi giờ là một tách cà phê sữa thơm ngon, mùi thơm bay khắp nơi, thật khiến nguời ta muốn thưởng thức ngay. 

Hoàng Nhung ngồi xuống bên cạnh anh và hỏi
\”Ủa sao nãy giờ hai người im lặng vậy\”
anh đưa tay ôm vai cô ấy và cười nói vui vẻ.
\”Tại vợ đã lấy trái tim anh đi mất rồi, người không có trái tim thì đâu biết nói đâu vợ\”
Hoàng Nhung đưa mặt tới gần anh một cách tự nhiên.
\”Anh chỉ giỏi nhất là nói mấy lời ngon ngọt thôi à\”
anh tiến tới hôn nhẹ lên mặt xinh đẹp của Hoàng Nhung và nói
\”Anh nói thật lòng mà vợ yêu\”

Tôi khẽ cười, trước mặt tôi mà anh luôn miệng gọi người con gái khác là vợ, luôn miệng nói yêu thương người con gái ấy một cách tự nhiên, tại sao anh lại nỡ đối xử với tôi tàn nhẫn đến thế chứ ? Chẳng lẽ anh không sợ tôi thấy tổn thương hay sao ?

Tôi nhẹ nhàng cầm tách cà phê sữa nóng lên và tự hỏi rằng, anh đang ngồi trước mặt tôi bây giờ có còn là người con trai năm xưa rất chân thành nói yêu tôi ? Có còn là người con trai đã từng mong ước có thể bên cạnh tôi mãi mãi không rời xa ? Có còn là người con trai thà chết vẫn không buông tôi ra ? Có còn là người con trai năm xưa người đầy vết thương mà vẫn lo lắng hỏi tôi có bị làm sao không ? Và anh bây giờ có còn là người con trai năm tháng ấy nữa không ? Rõ ràng vẫn là khuôn mặt ấy mà, vẫn là nụ cười ấy mà nhưng sao tôi cảm thấy xa lạ quá vậy, cảm giác giống như đang ngồi với người lạ không hề quen biết. 

Tôi khẽ uống một ngụm cà phê sữa, vị đắng của cà phê hoà tan vào vị ngọt của sữa, rõ ràng rất thơm ngon nhưng sao vào miệng tôi lại chẳng mùi vị gì hết vậy. Thì ừ cũng phải thôi, trong lòng tôi biết bao cay đắng từ anh thì sao tôi có thể thấy tách cà phê sữa ấy ngon được khi từ tay người mà anh gọi là vợ pha chứ ?

Anh lúc này buông Hoàng Nhung ra và quay sang qua hỏi tôi.
\”Có đắng lắm không ?\”
tôi khẽ lắc đầu và nhếch môi cười.
\”Ủa anh còn thấy Ngọc ở đây sao, vậy mà Ngọc cứ tưởng mình trở thành không khí rồi chứ ?\”
anh cười nhạt và buột miệng nói
\”Thì em vốn là không khí của…\”
đang nói thì anh bỗng dừng lại, giống như anh nhận ra mình đang nói những lời chẳng nên nói ra vậy, anh quay mặt qua chỗ khác và bắt qua chuyện khác.
\”Sao em lại biết anh ở đây\”
tôi cúi mặt xuống nhìn tách cà phê sữa đang trên tay mình và nói giọng lạnh nhạt.
\”Trên đời này không có gì là không thể, nếu muốn tìm thì sẽ tìm được thôi\”
tôi thật mong trên tay mình bây giờ là một ly bia to, có thể khiến tôi say, tôi thật sự rất muốn say đến mức không còn nhớ bất kỳ chuyện gì cả, không còn nhớ anh là ai, không còn nhớ tình yêu của tôi dành tặng anh sâu đậm thế nào. Nhưng nhìn như thế nào thì tách cà phê sữa trên tay tôi cũng chẳng thể biến thành bia được.

\”À thôi Ngọc nhớ ra còn chút việc, Ngọc đi đây\”
tôi đặt nhẹ tách cà phê sữa xuống bàn và kèm theo tờ 200 ngàn để thanh toán hai ly nước từ sáng tới giờ, rồi tôi vội cầm chiếc túi xách màu trắng đứng dậy và cố bước đi nhanh.

Tới cửa thì lại vô tình gặp hai thanh niên, họ vừa nhìn thấy tôi thì liền cười nói
\”Woa người đâu mà đẹp mê chết người luôn à, cô em tên gì ?\”
tôi cố lịch sự nói
\”Xin lỗi, tôi đang có việc cấp xin hai anh tránh ra cho\”
họ không chỉ không tránh ra mà còn bước tới gần tôi.
\”Việc gì mà cấp thế, cô em đi chơi với tụi anh nha\”
tâm trạng tôi vốn dĩ rất tệ rồi mà còn lại gặp hai tên biến thái này nữa, thật bực mình quá mà.
\”Tôi đã bảo hai người tránh ra không nghe hả?\”
bị tôi quát nhưng họ vẫn cười nói.
\”Lúc giận dữ cũng xinh đẹp nữa kia\”
rồi đưa tay sờ tôi với vẻ mặt biến thái. Tôi phản ứng nhanh, lùi về phía sau vài bước và sẵn tay cầm ly nước trà trên bàn kế bên tạt thẳng vào hai người họ.
\”Đồ biến thái\”
hai người họ lúc này tức giận bắt lấy cánh tay yếu ớt của tôi.
\”Đụ má, nhẹ nhàng không muốn, muốn bạo lục à. Cũng được thôi hôm nay tụi anh sẽ cho cô em sống không bằng chết\”
nghe những lời đó dù là đứa trẻ ba tuổi cũng biết đó là ý gì, tôi lo sợ thét lớn lên.
\”MAU BUÔNG TÔI RA\”
tôi cố vùng vẩy thoát ra, còn họ thì cố lôi tôi đi, chẳng ai chịu thua ai cả.

Rồi một lúc tôi không cẩn thận bị trượt chân té ngã ra sau, trong lúc này bỗng nhiên có vòng tay quen thuộc ôm lấy eo tôi không để tôi ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo kia. Quay đầu lại nhìn thì thấy anh, anh đang ôm lấy eo tôi và giơ chân đá vào bụng cái tên ức hiếp tôi nãy giờ. Tên đó theo sức đá của anh mà ngã vào bàn ghế sau, hai chiếc ly cà phê người ta uống xong cũng rớt vỡ tan tán dưới sàn. Tên còn lại tính lao đến đánh anh nhưng anh chỉ cần dùng một tay cũng bắt được cánh tay hắn ta rồi đá vào bụng hắn ta thật mạnh, khiến hắn ta té lăn ra đất.

\”Em có sao không Ngọc\”
anh nhìn tôi và hỏi. Tôi khẽ giật mình đứng dậy
đàng hoàng và nhẹ lắc đầu. Hai tên biến thái đó sau khi nhìn kỉ anh thì liền buột miệng kêu lên.
\”Đại ca Văn\”
anh quay mặt qua nhìn bọn họ với ánh mắt tức giận.
\”Tụi mày chán sống rồi à mà dám dụng đến cô ấy hả ? Cô ấy là bạn của tao đấy\”
hai tên biến thái đó hoảng hốt quỳ xuống chân anh và nói
\”Tụi em tưởng cô ấy chỉ là người đẹp mới của chị Nhung thôi chứ không biết cô ấy là bạn của đại ca đâu ạ\”
anh dùng tay đấm vào mặt họ thật mạnh.
\”Nghe rõ cho tao, nếu sau này còn dám dụng đến cô ấy một lần nữa thì chuẩn bị quan tài đi. Giờ thì cút\”
\”Dạ dạ\”
hai tên biến thái ấy gật đầu liền tục, rồi bỏ chạy mất dép luôn.
************hết chương : 2***********
Sứ mời mọi người đón đọc tiếp nha.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN