Nhượng Xuân Quang
Chương 19: Đỏ? Là đỏ son? Đỏ lựu, hay đỏ hồng?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.
Editor: June
Ánh sáng như chém vác núi thành hai nửa, một đỏ thẫm, một đen kịt.
Nhị đương gia vừa hỏi vừa đáp.
Nhưng lại khổ Nhị Thập.
Vị Nhị đương gia này giống hệt Nhị công tử, lời ra ngoài miệng chẳng giữ được cái gì, cả chuyện nên nói lẫn không nên nói, còn chẳng có lấy một tia ý thức, hỏi xem nàng có muốn nghe hay không,
Nhị công tử khi đó uống say, đầu không ngăn được miệng, mơ màng hồ đồ mà nói một đống chuyện, sau đó lại buộc nàng trở thành người câm.
Nhị đương gia thần chí thanh tỉnh mà như say rượu, tuôn một tràng dài ra bên ngoài còn đọc rõ từng chữ, lại chọn Hoàng Thượng rồi Thái Tử gì gì đó nói, nghe được nàng kinh hồn bạt vía. Nàng thực sự sợ hắn sẽ học theo Nhị công tử, đợi lát nữa sẽ đem lỗ tai nàng bỏ độc.
Có một số việc, đã biết là muốn rơi đầu.
Dã sử hoàng thất Đại Tễ, nàng một chút cũng không muốn biết. Lỗ tai không đóng được, nàng dứt khoát nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm, về nhà đoàn viên, đoàn viên đoàn viên, đoàn tụ sum vầy, viên viên viên viên.
Nhị đương gia thấy bộ dáng này của nàng, cũng đoán được đại ý. Hắn nói: “Cô kháng cự như vậy, hiển nhiên sẽ không đem lời ta nói ra khắp nơi.”
Nhị Thập xác thực sẽ không nói, nàng sợ bị Nhị đương gia diệt khẩu. Có điều, tướng mạo của Nhị đương gia so với Nhị công tử nhu thuận hơn nhiều. Chắc vì suy yếu, gương mặt hắn môi trắng bệch, trời chiều chiếu vào trong mắt cũng không che được bệnh trạng.
Nếu không phải đột nhiên thấy hắn ngẩng đầu lên, Nhị Thập hàng vạn lần sẽ không đem nam tử gầy trơ xương này mà nghĩ đến Mộ lão gia thân hình béo tốt.
Nàng tình nguyện để chính mình không phải tưởng tượng.
“Huống hồ.” Nam tử còn nói: “Ta nói những điều này, nếu như cố tình nghe ngóng thì cũng sẽ biết thôi. Không tính là bí mất gì lớn.”
Hai chữ “bí mật” khiến cho Nhị Thập không biết phải làm sao. Nàng thấy khuôn mặt của Nhị đương gia, lại cảm giác như mình lại biết thêm một bí mật.
“Ta tên là Lâm Quý Đồng.” Nhị đương gia nói.
Nhị Thập gật đầu.
Hắn nhặt lên một nhánh cây, trên bãi cỏ vạch từng nét, viết ra ba chữ “Lâm Quý Đồng”. Viết xong mới hỏi: “Cô không biết chữ sao?”
Nhị Thập lắc đầu.
Nét mặt hắn trở nên cổ quái, “Cô nương không biết chữ, làm sao dám một mình xông vào Hoàng lăng?”
Bởi vì, căn bản nàng chưa từng nghĩ sẽ xông vào Hoàng lăng. Nàng vẫn cho rằng ám đạo chỉ là một đường bình thường. Nếu như sớm biết đường này có cơ quan, nàng chắc chắn sẽ không đi.
Lâm Quý Đồng tựa hồ đã hiểu rõ, bật cười, “Ta bội phục sự can đảm của cô nương.”
Nhị Thập như tỉnh ngộ, nàng đến cửa còn chưa tiến vào đã phải đi ra. Hiện tại nàng đành bỏ qua đường tắt, chỉ còn trông chờ được xuống núi, trốn tránh được sự đuổi theo của Nhị công tử.
Một lát sau, vết thương của Lâm Quý Đồng đã đỡ đau hơn nhiều, hắn lau mồ hôi trên trán, vịn vào thân cây. “Sắc trời không còn sớm, chúng ta đi về thôi. Ở đây không có vật bắt lửa, sau khi mặt trời xuống núi càng dễ bị thương.”
Nhị Thập trong lòng nghĩ đến ngọn nến trộm trong phòng Lý thẩm. Vốn định không đến được Giang Châu thì nghỉ ngơi ở khu rừng này một đêm. Hôm nay nàng đã đi loanh quanh khu rừng này vài vòng, đều là ban ngày. Mắt thấy bốn phía tối dần, lá xanh trên cành càng nhuốm đen, vô cùng lạnh lẽo. Nàng rất may mắn gặp được Lâm Quý Đồng, nếu không một mình đợi ở cánh rừng này cả đêm, nàng khẳng định sẽ không dám ngủ.
Nhị Thập đưa nhánh cây dò đường cho Lâm Quý Đồng làm gậy chống, hắn khập khiễng, đi được vài bước lại dừng lại, ho khan hai tiếng. Hắn che miệng, nói: “Thật xin lỗi, thể chất ta vốn yếu ớt.”
Nhị Thập mỉm cười, biểu lộ chính mình không ngại việc hắn ho khan.
Sắp đến gần sơn trại, những tiếng bước chân truyền đến dồn dập, cùng với đó là một tiếng hô lớn của nam nhân: “Lại đây tìm.”
Nhị Thập nghĩ, hoặc là sơn tặc tới bắt người, hoặc là Nhị công tử tới bắt người. Tóm lại người bọn họ muốn bắt chính là nàng. Nàng vội vàng trốn sau lưng Lâm Quý Đồng.
Lâm Quý Đồng dừng bước, vịn vào gậy chống, ho khụ đến cong lưng.
“Nhị đương gia.” Sơn tặc y phục màu cọ cầm đầu hô lên, nhìn thấy sau lưng Lâm Quý Đồng lộ ra một mảnh y phục nữ nhân, hắn quay đầu về phía sau hô lớn: “Tìm được cô ta rồi!” Nói xong, hắn giơ ngang đao hướng chỗ Nhị Thập, “Cô, đi ra!”
Lâm Quý Đồng duỗi tay phải ra, như thể hất cây đao ra xa.
Sơn tặc y phục màu cọ vội vàng thu hồi đao, nói: “Nhị đương gia, nữ nhân kia là thê tử sắp cưới của Lỗ Nông.”
Lâm Quý Đồng nở nụ cười, “Lúc buổi sáng ta ra ngoài, Lỗ Nông còn là người độc thân, sau có một ngày lại tìm được một mối hôn sự rồi sao?”
Sơn tặc y phục màu cọ sờ sờ mũi, mập mờ nói: “Có một cô nương lạc đường trên núi, gặp nhau cũng là duyên phận.”
Lâm Quý Đồng cúi thấp đầu, lúc ngẩng lên lại ngưng tụ thần sắc. Mặc dù gầy gò lại uy nghiêm, “Cô nương chạy đến đây, cho thấy nàng không vui vì mối hôn sự này. Ta đã nói chuyện, sáng sớm mai sẽ đưa nàng xuống núi.”
Sơn tặc y phục màu cọ gãi gãi đầu. Nhị đương gia so với Lỗ đầu lĩnh địa vị cao hơn, nghe theo Nhị đương gia cũng đúng.
Bên này một đám người đi đến ngã rẽ.
Bên kia một đại hán xông đến, lo lắng nói: “Nhị đương gia, Mộ nhị công tử vào đây muốn giết người.”
Bọn sơn tặc bên ngày không biết tên Mộ nhị công tử, cả ngày chỉ biết một cách gọi “Nhị công tử”.
Lâm Quý Đồng nhíu mày, hơi do dự: “Mộ… Nhị công tử?”
Tráng hán chỉ chỉ Nhị Thập, “Nữ nhân này là người của Mộ nhị công tử.”
Lâm Quý Đồng quan sát Nhị Thập, hỏi: “Cô là người của Mộ nhị công tử?”
Nhị Thập gật đầu, rụt vai lại. Tình huống xấu nhất đã xảy ra.
Tráng hán nói: “Mộ nhị công tử tuyên bố muốn chôn vùi Phúc trại của chúng ta, Lỗ Nông đã ra ngoài nghênh chiến.”
“Thật lỗ mãng!” Trên mặt Lâm Quý Đồng ngày càng nhợt nhạt. “Nhanh đi cứu Lỗ Nông.”
Lâm Quý Đồng quay sang sơn tặc y phục màu cọ, ho khan vài tiếng, nói: “Đầu ta choáng váng không còn sức lực, không tiện xuất chiến. Ta dạy cho ngươi một cách, xem chừng…” Hắn liếc nhìn Nhị Thập, “Xem chừng có thể giúp Mộ nhị công tử hài lòng một chút.”
– —
Mộ Cẩm mới nói xong bốn chữ “Tự tìm đường chết”.
Hai chân Lỗ Nông giang rộng, dùng sức giẫm mạnh xuống đất, nhằm thẳng đao.
Mộ Cẩm nhăn mày.
Ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, trong sơn trại vang lên một tiếng hô lớn, “Đầu lĩnh, cô nương chạy trốn kia đã trở lại rồi! Cô nương chạy trốn kia trở lại rồi!”
“Chạy trốn?” Mộ Cẩm môi giật giật, bỗng nhiên phẩy nhẹ quạt, gió quạt bắt đầu thổi.
Sơn tặc y phục màu cọ không biết có phải trên núi đã quen gào thét, giọng như chuông vang, không chỉ nói cho Lỗ Nông nghe thấy mà đồng thời Mộ Cẩm cũng nghe được, nói: “Cô nương kia ủy khuất rơi lệ, không biết xử lý thế nào ạ?”
Thốn Bôn chú ý, Nhị công tử mới nãy còn đằng đằng sát khí, giờ cuồng lệ lại phân tán hơn nửa, có chút hả hê nhìn Thốn Bôn.
Lỗ Nông nhổ một bãi nước bọt, một tay túm chặt cổ áo hồng y, thể hiện rõ ràng mình là một tân lang. “Thành thân, nàng dĩ nhiên là cam tâm tình nguyện rồi.”
“Lỗ mãng.” Mộ Cẩm hừ nhẹ, “Cường thủ hào đoạt, thế mà lại không biết xấu hổ, rêu rao nói mình cướp của người giàu chia cho người nghèo làm trung nghĩa.”
Lỗ Nông không nhịn được nữa, hắn có thể lên làm đầu lĩnh, tất nhiên cũng có tài năng, đại đao chấn động, cánh tay phải rắn chắc thô ráp kéo căng hồng y.
Sơn tặc y phục màu cọ vội vàng lao xuống cản, giữ chặt Lỗ Nông. Hắn thu lại cái giọng gào to, thanh âm ép nhỏ tới cực điểm, nói bên tai Lỗ Nông: “Nhị đương gia về rồi, ngài nói, đừng trêu chọc Mộ nhị công tử.”
Lỗ Nông dựng râu trừng mắt. Nhưng sơn trại nói chuyện cũng cần quy củ. Đương gia có lệnh, Lỗ Nông không thể không theo. Hắn liếc mắt nhìn Mộ Cẩm ung dung tự tại, khí tức không thể đánh ra, hận không thể xé nát khuôn mặt của Mộ Cẩm.
Sơn tặc y phục màu cọ gắt gao giữ chặt Lỗ Nông, còn nói: “Nhị đương gia phân phó, thả vị cô nương kia xuống núi.”
Lỗ Nông do dự.
Sơn tặc y phục màu cọ nói tiếp: “Cô nương không chịu thành thân, ngươi cường thủ hào đoạt, làm hỏng quy củ sơn trại. Nhị đương gia cho ngươi tự lĩnh phạt.”
Này là khiến Lỗ Nông đuối lý không nói nên lời. Một đại lão gia môn như hắn, có chút ủy khuất. Hắn không chê nàng bị câm thì thôi. Nói cũng hết lời, thành thân về sau, hắn nhất định sẽ yêu thương nàng. Nàng sao lại không vui.
Lỗ Nông tức giận khó nguôi, tay phải dồn lực chờ hành động mạnh mẽ bổ về phía núi đá.
Núi đá vỡ vụn, bắn ngược đến ngực hắn, khó chịu trong lòng mới như được giải tỏa. Hắn nhìn thấy, Nhị Thập xinh đẹp, nhỏ nhắn từ trong sơn trại đi tới, giống hệt như thỏ con.
Nữ nhân có thể cướp lại, nhưng Nhị đương gia chỉ có một. Đương nhiên là nghe theo Nhị đương gia. “Đừng sợ, ta không tổn thương cô.” Lỗ Nông thu đao.
Nhị Thập thấy hắn không có vì mình chạy trốn mà tức giận, nhẹ nhàng thở ra. Nàng cảm kích mà hướng hắn cười cười.
Lỗ Nông quay trở về.
Nhìn người Nhị Thập áo dính đầy bụi đất, Mộ Cẩm vuốt vuốt áo choàng đỏ của mình, hướng nàng nói: “Tới đây.”
Nhị Thập đi qua, chỉ là tốc độ dưới chân chậm như rùa bò. Nàng suy nghĩ, lúc này nên ứng phó với Nhị công tử như thế nào.
Mộ Cẩm nói: “Ngươi còn có thể đi chậm hơn được sao?”
Đương nhiên có thể, vì vậy nàng đi càng chậm, đi được phía trước hai bước lại lùi về sau ba bước.
Mộ Cẩm mất hết kiên nhẫn, lập tức phi thân lên, thắng đến chỗ Nhị Thập.
Lúc này không có khăn lụa, hốt hoảng nhìn thấy, nàng dùng hai tay bịt chặt miệng. Chờ hắn đến trước mặt, nàng mới giật mình vì chính mình đã làm chuyện ngu ngốc, lập tức thả tay xuống.
Mộ Cẩm nhân từ, không có so đo nàng vì cái hành động quái dị này. Hắn ôm lấy nàng, quay người phi về.
Nhị Thập cắn chặt răng, nhắm chặt mắt, thân thể như tan trong không khí. Tiếp theo được ngồi trên lưng ngựa.
“Không sao rồi.” Mộ Cẩm đem nàng giấu trong áo choàng, vỗ vỗ lưng nàng.
Ba chữ nhẹ nhàng lại được nói ra từ Nhị công tử quen thói kiêu căng. Nhị Thập không cảm thấy được an ủi.
Chóp mũi ngửi thấy mùi đàn hương, nàng vụng trộm hé mắt, phát hiện mình hoàn toàn được bao quanh trong ngực hắn. Một kiện áo choàng như phản chiếu nắng chiều đẹp đẽ bao trọn nàng.
Nóng như lửa dốt, che cho nàng thứ này làm gì?
Mộ Cẩm liếc mắt nhìn cửa trại gần Soan khê, nói: “Phóng hỏa đốt trại.”
Thốn Bôn mặt không biểu cảm, chỉ cần Mộ Cẩm hạ lệnh, hắn phần lớn chỉ trả lời đúng một chữ: “Vâng.”
Nhị Thập cực kỳ hoảng sợ, nhấc áo choàng đỏ lên, vội vã lắc đầu. Phúc trại tuy phần lớn là nam tử thô kệch, nhưng suy cho cùng cũng không thật sự làm tổn thương nàng. Nhị đương gia ở sơn trại lại là nam tử tuấn tú thiện tâm.
Nàng sốt ruột. Tay trái dựng thẳng lên một ngón.
Một.
Dừng lại một lúc, tay phải nàng giơ năm ngón tay, tay trái giơ lên ngón cái với ngón trỏ.
Một hai ba bốn năm sáu bảy.
Mộ Cẩm hỏi, “Có ý gì?”
Nàng lại giơ lên một lần nữa.
Mộ Cẩm nhìn nàng.
Thốn Bôn nói: “Nhị Thập cô nương phải chăng có ý, cứu một mạng người bằng xây bảy tòa tháp?”
Nhị Thập liên tục gật đầu.
“Ừm.” Mộ Cẩm ôn hòa mà nói lại một chữ. Qua một lúc lâu mới nở nụ cười. “Thôi được, đối phó với ngươi, so với bọn chúng còn quan trọng hơn.”
Hắn vịn tay trên lưng nàng, Nhị Thập cảm thấy so với hàn băng càng lạnh. Nàng khiếp sợ nhìn hắn.
Mộ Cẩm lần nữa đem áo choàng che lại, che phủ kín mít. Hắn một tay ôm eo nàng, một tay cầm dây cương quay đầu ngựa, hạ lệnh: “Hồi phủ.”
Tiếng vó ngựa phi nước đại xa dần.
Qua một lúc lâu, hai đèn lồng đỏ lớn mừng hỉ sự ở cửa sơn trại “Rầm”, “Rầm” hai tiếng rồi rơi xuống đất.
Lỗ Nông đã sớm bỏ đi cái hồng y, phi đao cắt đứt dây lồng đèn.
Sơn tặc y phục màu cọ khuyên nhủ: “Sao lại làm hỏng hết rồi? Về sau ta sẽ bắt cho ngươi một cô nương cam tâm tình nguyện.”
– —
Trở lại Mộ phủ.
Một hộ vệ đi Đông phố mua bánh bao hấp.
Mộ Cẩm véo eo Nhị Thập, đem nàng xuống ngựa, từ cao nhìn xuống nói: “Tắm rửa sạch sẽ cho ta, một hồi trên núi toàn mùi đất.”
Nhị Thập nghe lời gật đầu.
Nàng trở về Yểm Nhật Lâu.
Hai người hầu mang lên một thùng nước nóng, còn có cả một nha hoàn rắc thêm cánh hoa thơm.
Nhị Thập cảm thấy, đêm nay chỉ sợ không mấy dễ chịu.
Nước ấm xoa dịu thân thể căng thẳng. Trải qua ngày hôm nay, nàng như trải qua một năm kinh tâm động phách.
Tắm rửa sạch sẽ, thay đổi y phục.
Nàng đã để lại cái áo ngoài của ngư công ở Phúc trại. Ra ngoài cùng Nhị công tử, không biết chừng vẫn nên tận dụng đường thủy, phải đến phòng may vá làm một chiếc mới.
Nhị Thập đấm lưng bóp vai, nghĩ lại tình cảnh ngày hôm nay, nghĩ được một nửa liền vội vàng cắt đứt. Nàng bí mật gì đều không muốn biết, nàng chỉ coi mình như một nha hoàn bình thường. Nhị công tử cùng Nhị đương gia mới cần lo lắng, không phải do nàng, mà do bọn họ cứ đem ngoài miệng nói ra hết.
Mộ Cẩm chỉ phân phó tắm rửa sạch sẽ, không nói thêm gì khác.
Vì vậy, Nhị Thập tắm rửa xong, nằm trên giường nghỉ ngơi.
Một lát sáu, Thập Nhất tới gõ cửa, nói: “Nhị thập, Thốn Bôn ở bên ngoài lâu. Nhị công tử phân phó, cho ngươi đổi một kiện váy đỏ.”
Nhị thập: “…” Đỏ? Là đỏ son? Đỏ lựu, hay đỏ hồng?
Nàng váy đỏ không nhiều lắm, chọn lấy một cái cùng màu với áo choàng của Nhị công tử, đẩy cửa đi ra ngoài.
Hôm nay trên núi cây cối um tùm tươi tốt, đem ra so sánh, vườn ở bên ngoài lâu cũng thật sự quá mức mộc mạc.
Thốn Bôn dựa vào thân cây du ở bên ngoài lâu. Nhìn thấy bóng dáng nàng, hắn thẳng người lên, “Nhị Thập cô nương, mời.”
Nhị Thập đi theo hắn đến Băng Sơn Cư.
Thốn Bôn thấp giọng nói: “Lúc Nhị công tử muốn giết cô, là thật tâm muốn giết cô.”
Bởi vì nàng dám can đảm áp chế Nhị công tử, càng bởi vì nàng biết những việc không nên biết.
Thốn Bôn lại nói: “Nhị công tử buông tha cô, cũng là thật tâm buông tha cô.”
Nguyên nhân này, không thể hiểu được. Có lẽ như Nhị công tử nói, nhất hành nhất thiện mà thôi.
Thốn Bôn không nói thêm gì nữa, đến nơi rồi dừng.
Nhị Thập cảm kích gật đầu. Nàng đã nghĩ kỹ làm thế nào để ứng phó với sự chất vất của Nhị công tử đêm nay.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!