Nhượng Xuân Quang - Chương 24: Núc ních
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Nhượng Xuân Quang


Chương 24: Núc ních


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.

Editor: June

Nhị Thập mang hai chiếc áo ngư công trở về, trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện phòng may vá năm đó.

Năm đó, lúc nàng rời khỏi phòng may vá, Hà Hoa đã thẳng thắn thú nhận chuyện này, còn nói đền hai tháng tiền công cho Từ A Man.

Từ A Man chỉ lấy một tháng thôi. Đó là việc của nàng, vốn nên do nàng kiểm tra lại cuối cùng rồi mới đưa đi. Nàng cùng Hà Hoa chia đều trách nhiệm là được.

Thốn Bôn tuy nói là hộ vệ của Nhị công tử, nhưng ngoại trừ mấy vị chủ tử mà hắn nghe theo, còn lại thì cũng chỉ là nô bộc nghe theo lời hắn. Hắn nguyện ý xin lỗi nàng, rõ ràng thật sự là một người tốt.

Đối lập với vị chủ tử của Thốn Bôn, kiêu căng phách lối, chỉ sợ cả đời cũng không hiểu được nói xin lỗi là như thế nào, viết ra làm sao.

Trên đường băng qua một cây hoa nhài nhỏ, mùi hương ngập tràn, thơm ngát kéo dài.

Nhị Thập bẻ một cành nhỏ. Xen lẫn trong hai mảnh lá non xanh mơn mởn là một đóa hoa trắng tinh khôi đẹp như hoa tuyết.

Quang cảnh rực rỡ như ngưng tụ trên đầu ngón tay nàng.

Nàng không khỏi nở nụ cười. Vân vê đóa hoa ngửi ngửi, khóe miệng cong lên rồi đi vào sân bếp.

Sân bếp thuộc sở hữu của tất cả mọi người không riêng gì người ở phòng bếp, lúc này lại có một nhân vật không phù hợp đứng bên cạnh phiến đá, vừa vặn bắt đến nụ cười của nàng.

– —

Mộ Cẩm trèo tường, gặp được quản bếp.

Quản bếp như trông thấy một cảnh tượng lớn, nhìn không chớp mắt, cung kính gọi: “Nhị công tử.”

Mộ Cẩm tản bộ ở đình viện nhà mình, dáng vẻ bình tĩnh mà nhàn hạ. “Làm việc của các ngươi đi.”

“Vâng.” Quản bếp hướng vào trong sân hô lớn, “Làm việc của các ngươi đi.”

Mọi người tiếp tục làm việc. Nhóm đại nương rửa chén không ai dám nói chuyện phiếm, tiếng mâm sứ va chạm trở nên cực kỳ nhỏ nhẹ.

Mộ Cẩm hỏi: “Cái người đeo thẻ bài nhị thập đâu?”

Quản bếp đáp: “Nhị Thập cô nương đi phòng may vá đưa cơm, một lát nữa sẽ về ngay ạ.”

Quản bếp đem phiến đá dưới bóng cây lau lau chùi chùi.

Quản bếp không muốn để chủ tử ngồi chỗ này. Đồ đạc lặt vặt nhiều, củi trong kho cũng mang ra chất đống ở trong góc, ở giữa đặt cá khô ướp vị, trên mặt đất còn bày ra chút rau xanh đang làm dở.

Quản bếp đang muốn mang ra cái ghế dựa. Nếu không, cứ đem tay áo chà sát, thì cái đống dưa muối chất đống ở phiến đá cũng không thích hợp để Nhị công tử ngồi xuống.

Mộ Cẩm đảo mắt nhìn, thấy Nhị Thập tay cầm một cành hoa trắng, chóp mũi ngửi nhẹ, giống như bị mùi hương hấp dẫn, khóe miệng nâng lên một nụ cười tươi như hoa.

Ở trước mắt hắn, ánh mắt của nàng sinh động thế nào, biểu cảm phần lớn là đờ đẫn, có khi còn mang theo ý dò xét khác thường. Dáng vẻ lúc này, xinh đẹp tựa như bông hoa trên tay.

Rất thú vị. Lần đầu tiên, hắn nhìn thấy được nữ nhân này cười thư thái đến vậy.

Nhị Thập đi tới, Mộ nhị công tử cũng không ngồi nữa.

Sân bếp vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức bất thường.

Nhị Thập như cảm thấy cái gì đó, tâm niệm vừa động, đưa mắt lên nhìn. Gặp được Mộ Cẩm ở phía trước.

Con người của Nhị công tử như khiến cái sân nhỏ này trở thành một nơi đẹp đẽ đầy phong nguyệt gió trăng. Thanh lăng thịnh khí, so với mặt trời càng rực rỡ càn quấy hơn.

Hơn mười ngày không gặp, Nhị Thập suýt nữa quên mất sự tồn tại của hắn.

Khó trách trước kia Tam tiểu thư nói, giây phút vui vẻ chỉ chớp mắt một cái liền tan biến.

Con mắt tròn của Nhị Thập trợn lên, chớp chớp, lộ ra dáng vẻ khiếp đảm. Nàng cứng ngắc đặt đóa hoa trắng bên hông, cúi người hành lễ.

Mộ Cẩm xoay người, bảo quản bếp tìm một nơi yên tĩnh.

Quản bếp đắn đo hỏi: “Đổi đến phòng bếp của Tam tiểu thư có được không ạ?”

Tam tiểu thư từng nói qua, Đại ca, Nhị ca có thể tùy ý.

Đại công tử cùng Nhị công tử cũng rất chiều chuộng Tam tiểu thư, cho dù đến phòng bếp nhỏ, cũng sẽ không yêu cầu những món ăn cổ quái kỳ lạ.

“Ừm, cần được yên tĩnh.”

“Vâng.” Quản bếp lập tức đi thu xếp.

Nhị Thập vừa muốn nhấc chân, Mộ Cẩm đã tiến đến. Nàng liền dừng bước.

Ánh mắt hắn dừng trên mặt nàng một lúc, cầm chặt cổ tay nàng, nâng đóa hoa kia lên, ngửi ngửi.

Nồng mùi nhân khí. Cái này có gì đáng để cười như vậy sao?

Hắn hỏi: “Hái chỗ nào?”

Nhị Thập chỉ chỉ bên ngoài.

Hắn túm cổ tay nàng, đi hướng ra phía ngoài.

Bóng dáng của Nhị công tử vừa khuất, nhóm các đại nương vốn chân tay nhẹ nhàng lại “oang oang oang” mà rửa chén đĩa.

– —

“Lại đi hái một bông đi.” Mộ Cẩm ra lệnh.

Nhị Thập nghe lệnh, lại bẻ một cành hoa nhỏ.

Thời tiết ngày hè, vừa lúc lại gặp được mùa hoa nhài nở trắng muốt tinh khôi.

Hắn nhận lấy, không có ngửi, mà lại đem cành hoa đặt ở chóp mũi nàng, cọ một cái.

Bị hắn cọ cọ như vậy, mũi ngứa ngứa, Nhị Thập muốn hắt xì, vội vàng nghiêng đầu, hít hít cái mũi, cố nhịn xuống.

Nào biết, hắn cứ giơ cành hoa lên như vậy.

Nàng ngứa đến cùng cực, che miệng lại, hắt xì một cái rõ khó chịu.

Hắt xì cũng không khiến lòng hiếu kỳ của Nhị công tử dời đi. Hắn đem hoa nhài trêu chọc chóp mũi nàng, bóp chặt cằm nàng, lại ra lệnh: “Cười một cái giống với lúc nãy đi.”

Lúc nãy là lúc nào? Lúc Nhị Thập vân vê cánh hoa, cười cũng không biết, lúc này đây chỉ có thể cứng ngắc kéo khóe miệng ra, bì tiếu nhục bất tiếu mà nhìn hắn.

(*Bì tiếu nhục bất tiếu: Bên ngoài thì cười nhưng trong lòng lại không cười)

Hắn nói: “Xấu.”

Khóe miệng của nàng cụp xuống dưới. Cười mà cũng mệt, nàng không muốn cười.

Mộ Cẩm nhìn đôi mắt nàng, bỗng hai tay niết nhẹ nơi khóe mắt của nàng, nhẹ nhàng kéo lên.

Càng xấu hơn.

“Đi thôi.” Nhị công tử cũng không phải cảm thấy nụ cười kia của Nhị Thập thật đẹp mắt, chỉ vì hiếm thấy nên hắn mới trêu chọc nàng thôi.

Trêu chọc không được thì bỏ đi. Dù sao cũng không phải là đại mỹ nhân sắc nước hương trời.

Hành vi cổ quái của Nhị công tử, Nhị Thập cũng thành quen. Không cần hiểu rõ nguyên nhân, hắn nói cái gì thì nàng làm cái ấy.

Ví dụ như, hắn nói muốn ăn một bát mì trường thọ.

Nàng liền lập tức đi nhào bột mì.

Nguyên liệu nấu ăn ở phòng bếp nhỏ không nhiều lắm. Đại phu nói, Tam tiểu thư tính hư hàn, cần vị thanh đạm.

Trước đây Tam tiểu thư nói câu “giây phút vui vẻ”, kỳ thật chỉ là lúc đi ra ngoài ăn hết một bát súp cay.

Tam tiểu thư nói chưa bao giờ nếm qua món ngon mỹ vị như thế. Về đến nhà, nôn mửa tiêu chảy, nằm trên giường hai ngày mới khỏi hẳn.

Cũng may, Nhị công tử chỉ là muốn ăn một bát mì trường thọ, nguyên liệu nấu cũng đơn giản nên làm nhanh.

Nhị Thập xắn tay áo lên, dùng tay phát nắm mì.

Sắc mặt Mộ Cẩm chợt biến, “Tay ngươi có sạch không?”

Nhị công tử đúng là sống an nhàn sung sướng mà quên mất, tháng chạp năm đó hắn đã ăn bát mì trường thọ của Nhị Thập, cũng là dùng đôi tay nàng làm ra.

Có điều, hắn hỏi những lời này xong, tiếp theo cũng không có cự tuyệt tô mì kia.

“Ngươi ở chỗ này rất cần mẫn.” Mộ Cẩm nhìn động tác thuần thục của nàng.

Nàng chính là một nha hoàn, không cần mẫn thì làm sao xong việc được. Nàng nhóm lửa bếp củi, nấu nước sối rồi đem sợi mì vừa vặn thả xuống.

Nhìn sợi mì, nàng lại nghĩ tới tình cảnh của mình tháng chạp hôm đó. Nếu trước đây không có tô mì kia, có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra.

Mỗi lần nhớ lại quá khứ, nàng liền hối hận không kịp.

Mắc thêm một sai lầm nữa. Nàng hiện tại lại đang đứng ở đây, về sau nhớ lại, có phải đây cũng là sai lầm hay không.

Mộ Cẩm không có vào phòng bếp, ở xa bên phía ngoài nhìn nàng.

Cằm của nàng, trước kia vừa nhọn vừa gầy. Hắn véo trong tay, lúc nào cũng kiềm chế mới không để mình vân vê cái cằm phía dưới của nàng.

Lúc này nhìn kỹ mới thấy, nàng đã tròn hơn một chút.

Sợi mì được nấu nhanh gọn, Nhị Thập bưng mang ra ngoài.

Phòng bếp của Tam tiểu thư lại thiếu dầu thiếu muối. Bàn ghế đá sạch sẽ, Mộ Cẩm ngồi xuống, cúi đầu ngửi ngửi sợi mì.

Khác người nấu, tay nghề cũng khác. Giống như Mộ Đông Ninh nói, đầu bếp Mộ gia không làm được bánh bao hấp giống với chỗ bên Đông phố. Cũng như vậy, đầu bếp Mộ gia lại làm được bát mì thế này, bát mì tràn đầy hương vị của Tây Phụ Quan.

Mộ Cẩm đã niếm thử mì trường thọ ở khắp kinh thành. Đi xa hơn mười ngày, hắn thử thay đổi chuyển từ ăn ở tòa thành này sang tòa thành khác. Cuối cùng, trở về Mộ gia.

Duy chỉ có nữ nhân này nấu, hương vị giống với trí nhớ lúc nhỏ của hắn. Hắn nghĩ, ngày nào đó sẽ đi Tây Phụ Quan một chuyến, có lẽ mì trường thọ ở chỗ đó đều có cảm giác như vậy.

Mộ Cẩm trầm tư hồi lâu.

Nhị Thập đứng ngay ngắn chờ đợi. Nhị công tử rất hay soi mói. Giữa gia yến, có mấy món ăn mà hắn và Tam tiểu thư không bao giờ động.

Tam tiểu thư là do thể chất đặc biệt không thể động đũa, còn hắn chỉ là kén ăn.

Ngày trước, nàng nấu mì trường thọ, hắn ăn trong lúc say rượu. Lúc này không còn hồ đồ, không biết có lại bới móc đủ kiểu hay không.

Mộ Cẩm không nói chuyện, đem sợi mì thật dài kia gắp lên, lại thả xuống, “Sợ bị đứt đoạn.”

Nhị Thập: “…” Không ngờ tới, Nhị công tử coi trời bằng vung, cũng mê tín tin cái ý nghĩa “ăn hết một hơi” của mì trường thọ.

Hắn hỏi lại: “Đêm đó ta có ăn bị đứt đoạn không?”

Nhị Thập lắc đầu. Đêm đó hắn mùi rượu sặc trời, lúc ăn mì càng yên tĩnh.

Mộ Cẩm nói: “Nhìn cái này, thì ra đêm đó chỉ một bát mì bình thường.” Xác thực chỉ chỉ là một bát mì bình thường, nhào bột mì rồi làm súp, hắn lại thấy tỉ mỉ. Dầu muối cũng là của Mộ gia, nhưng thì hương vị không phải.

Nhị Thập thấy hắn đẩy bát lớn tới, cũng không buồn bã. Nhị công tử không tra tấn người khác mới lạ.

Mộ Cẩm phẩy phẩy cây quạt, nhìn tường cao. “Đợi ở chỗ này thoải mái vậy sao?”

Nhị Thập gật đầu không được mà lắc đầu cũng không xong, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

“Để ta đoán xem, thời gian này thoải mái vô cùng.” Hắn véo véo khuôn mặt nàng, “Cái khuôn mặt nhỏ nhắn này, béo núc ních lên rồi.”

Nàng chỉ mượt mà hơn một chút, còn cách béo núc ních rất xa.

“Núc ních.” Hắn xoa bóp mặt nàng.

Nhị Thập: “…”

“Núc ních.” Hắn chọc chọc mặt nàng.

Nhị Thập: “…”

“Núc ních” trong chốc lát, ánh mắt Mộ Cẩm chuyển sang lạnh lẽo, “Không thấy ta, thật là vui vẻ nhỉ.”

Nhị Thập khiếp sợ nhìn hắn, chỉ chỉ phòng bếp, làm một cái động tác ăn cơm.

Hắn hờ hững, “Làm gì vậy? Mỗi ngày đều ăn cơm thừa?”

Nàng vội vàng đi phòng bếp bày ra mấy cái bát, sắp xếp cùng một chỗ. Trước tiên ăn một bát, sau đó lại đổi sang bát khác. Lúc ăn xong, mấy cái bát chất chồng thành núi.

“À, ăn rất nhiều.”

Nhị Thập liên tục gật đầu.

“Nói chuyện với người câm thật là tốn sức.”

Thế thì đừng nói nữa a. Đôi mắt của Nhị Thập mong chờ nhìn hắn.

“Pha cho ta chén trà.”

Nàng nhìn hắn. Ở đây chỉ có trà thô, trà đúng chất trà, không có tý hương vị nào. Nhị công tử chắc không uống.

“Nghe không hiểu ta nói à?”

Nàng ngoan ngoãn làm theo. Nếu là trà thô, cũng chẳng cần để tâm. Nước sôi đem lá trà bốc lên, nàng đưa tới.

Mộ Cẩm nhận lấy, “Không thể nói được gì, thật là đáng tiếc.”

Hôm nay Nhị công tử có chút tự quyết. Kỳ thật, hắn cũng không phải là muốn tìm nàng nói chuyện.

“Ta sẽ mời một người dạy ngôn ngữ của người câm điếc, vài ngày sau sẽ dạy cho ngươi.”

Nàng vội vàng đứng dậy, hành lễ tạ ơn.

Mộ Cẩm vuốt vuốt chén trà. “Cái trà này thật khó uống, so với nước còn khó uống hơn. Ngươi thử một ngụm xem.” Dừng một chút, hắn nói: “À, đã quên, ngươi là nha hoàn. Không hiểu trà.” Hắn không có động lại chén trà, nhìn trời chiều phía trên tường cao.

Hắn thích ngồi bao lâu cũng tùy, nhưng Nhị Thập còn một đống việc chưa làm, nàng lặng lẽ lui về phía sau, muốn chuồn đi phòng bếp.

Mới đi một bước, hắn quay mặt. “Đi đâu?” Mặt trời chiếu vào ánh mắt hắn, như là kim cang nung đỏ.

Nàng chỉ chỉ phòng bếp, lại dùng tay làm ra cái động tác lau bàn.

“Ta cho ngươi đi chưa?”

Chính lúc này, Nhị Thập mới đột nhiên nhớ tới, hôm nay là sinh nhật mẫu thân hắn. Cũng chính là ngày giỗ.

Nàng thấp thỏm mà cúi xuống, không dám một tia nhìn lén phá vỡ tâm tình hắn lúc này.

– —

Mộ Cẩm ngồi một lúc lâu, mãi đến khi trời chiều bị đỉnh núi ôm khuất bóng.

Hắn túm lấy Nhị thập, “Đêm nay trở lại Băng Sơn Cư ngủ.”

Tên hộ vệ trên cầu, chính là người nhận bạc vụn của Nhị Thập. Hắn mặt không đổi sắc, liếc nhìn nàng một cái, lại cúi xuống.

Mộ Cẩm đi ở phía trước, “Đúng rồi, ngươi béo nhỉ?”

Không nhìn thấy hắn, Nhị Thập còn vui vẻ béo tốt. Khung xương nàng nhỏ, lại béo mập mạp cũng không đến nỗi nào.

Nàng mặc y phục cũ hồi còn ở Yểm Nhật Lâu, thân áo có chút chật. Đôi mắt lanh lợi của Mộ Cẩm đảo qua, “Tư sắc bình thường. Lại còn béo thì ngoại trừ cho cá ăn, chẳng còn chỗ làm gì nữa.”

Dù Nhị công tử ngoài miệng nói như vậy, hắn vẫn dắt nàng đi qua cầu.

Thốn Bôn đợi ở trước cửa Băng Sơn Cư, từ xa liền nhìn thấy Mộ Cẩm cùng Nhị Thập. Mặt hắn khuất dưới bóng cây, “Nhị công tử.”

Mộ Cẩm nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi. Đêm nay nàng sẽ hầu hạ.”

“Vâng.”

Nhị Thập chỉ thấy chớp mắt một cái, đã không thấy bóng dáng Thốn Bôn đâu. Nàng kinh ngạc võ công của hắn có thể như vậy, ngẩng đầu, lại đối diện với ánh mắt của Mộ Cẩm. Nàng vội vàng cúi xuống.

Mộ Cẩm cười, “Vừa nãy nói đến đâu rồi?”

Tròng mắt nàng đảo trái đảo phải.

Hắn chỉ nhìn thấy chiếc trâm gỗ của nàng, “Ngẩng đầu lên.”

Nhị Thập ngẩng lên.

Ngón tay hắn niết tại ngang hông nàng. “Phòng bếp một ngày ăn mấy bữa? Ăn hết, có khi không đến một năm đã thành heo rồi. Nhớ kỹ, ngươi cuối cùng cũng chỉ là thịt vụn trên kẽ răng của Đông Tây Nhị Tài. Bọn nó không thích ăn mập mạp nhiều mỡ. Nhịt nhiều là được, nhai rất ngon.”

Hắn véo nhưng lại dùng lực mạnh, Nhị Thập rụt người lại, mặt lộ vẻ đau đớn.

Mộ Cẩm càng thân mật, “Ngươi như thế này, mới hơi đẹp mắt một chút.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN