Nhượng Xuân Quang
Chương 44: Có người đưa tiền để ta tới giết ngươi*
Editor: June
Lần này, Nhị Thập không có ngả đầu ngủ luôn.
Bên trên chiếc bánh gạo trắng tròn có một cái dấu mờ mờ.
Nhị công tử cứ ngậm như vậy không bỏ, vẫn đang là hồi thứ nhất. Chẳng lẽ hắn mê luyến nàng?
Nàng nhắm mắt lại, nghe thấy Mộ Cẩm nói: “Cho ngươi thêm một cơ hội ôm ta ngủ.”
Nhị Thập lập tức ôm lấy hắn, một cách hung hăng.
Nàng không biết thế nào là nam nữ thâm tình. Chỉ nghĩ, nếu như Nhị công tử đem nàng để vào tận sâu trong tâm khảm, cái mạng nhỏ này của nàng có thể được bảo toàn rồi.
Tiểu Thập từng kể một câu chuyện về hồng nhan họa thủy, chính là nói về một nam nhân yêu mỹ nhân mà không yêu giang sơn.
Nam nhân bắt đầu trở nên điên cuồng và thật sự mất đi lý trí.
Mộ Cẩm gối cằm lên đầu Nhị Thập, cúi xuống ngửi mùi thơm nhàn nhạt từ nàng, một mùi thơm xen lẫn trong người nàng.
Không phải mùi túi thơm, đến gần có thể nhận ra nàng bằng mùi hương này.
Nữ nhân này nếu để hắn trong lòng, hắn sẽ không cần do dự việc giết nàng hay không giết nàng nữa.
Hai người chặt chẽ ôm lấy nhau.
– —
Thái Tử cuối cùng cũng không đi quán trà kia uống trà nữa, mà đi một vườn trồng trà bình thường.
Nhấp một ngụm, hắn nói: “Lúc này mới có thể gọi là trà.”
Lý Trác Thạch thích trà thô. Càng là lá trà hiếm có, nàng càng không thích uống. Nàng gọi một bình nước nóng.
“Trác Thạch, nàng cần phải quen với cuộc sống của ta.” Tay phải Tiêu Triển bắt lấy tay trái của nàng.
Nàng rút tay lại, “Ở Đông cung có thể uống nước, tại sao ở đây lại không thể?”
Hắn cười ôn hòa: “Ta đã nói hết mức, lúc nào ta cũng phải đầu hàng trước mặt nàng.”
Hai người yên lặng trong thoáng chốc, Chu Văn Đống cảm thấy đến lúc mình cần nói chuyện, “Thái Tử điện hạ, chỗ Hướng Dương Thành có một phát hiện mới.”
“Nói.”
“Có một đoàn hát kịch đến từ Tây Phụ Quan, diễn vở kịch về lúc Hoàng Thượng bất ngờ gặp được tiên Hoàng hậu.”
Tiêu Triển giương mắt, hạ giọng: “Ai dám to gan? Câu chuyện về vua cũng dám diễn.”
“Là năm đó Hoàng Thượng ở Tây Phụ Quan đã đồng ý. Vở kịch có hai cảnh, về hồi Hoàng Thượng còn trẻ bừng bừng chí khí. Mấu chốt chính là, có một nữ tử trong đoàn kịch tên là Chân Nguyên Nguyên, vô cùng giống với tiên Hoàng hậu. Cùng quê quán, cùng một họ. Thật quá mức trùng hợp.”
“Ừm.” Tiêu Triển đặt chén trà xuống, “Có thể giống đến mức nào?”
“Ước chừng đến tám phần.” Chu Văn Đống nói: “Mật thám hồi báo, Chân Nguyên Nguyên thân hình nhỏ bé, yếu đuối, ngũ quan cực kỳ giống tiên Hoàng hậu. Đoàn hát kịch gọi là Tiểu Chân.”
Tiểu Chân là tên thân mật năm đó Hoàng Thượng gọi tiên Hoàng hậu.
“Tên này nếu để Hoàng Thượng nghe thấy, có thể xảy ra chuyện.” Tiêu Triển dùng nắp đậy lại chén mà làm nứt miệng chén ngọc, phát ra tiếng kêu gãy gọn thanh thúy “rắc rắc”.
Chu Văn Đống còn nói: “Mộ nhị công tử cũng đi nghe vở kịch của bọn họ. Về sau lại một mình cùng với Chân Nguyên Nguyên.”
Tiêu Triển lạnh lùng nhướng mày, “Một mình nói chuyện gì?”
“Chân Nguyên Nguyên trở về nói chuyện với chủ đoàn kịch, nói đều là về chuyện phong tục dân tình của Tây Phụ Quan, với vài lời thoại của Hoàng Thượng trong vở kịch diễn trên đài.” Chu Văn Đống lại trở nên cứng nhắc, “Mộ Cẩm lại nổi lên hứng thú với chuyện tình yêu nam nữ.”
Hai chữ tình yêu, lại khiến cho Tiêu Triển liếc nhìn Lý Trác Thạch.
Lý Trác Thạch cúi đầu uống nước. Lúc Tiêu Triển cùng Chu Văn Đống nói chuyện, nàng luôn luôn trầm mặc.
Tiêu Triển nói: “Nói tiếp.”
Chu Văn Đống nói: “Mộ Cẩm trò chuyện với nữ tử này xong, đi tiệm sách mua vài cuốn thoại bản phong nguyệt.”
“Phong nguyệt?” Tiêu Triển bật cười: “Cái vị Mộ nhị công tử này quả thật khôi hài. Nghe ngươi nói như vậy, hắn suốt ngày không làm gì cả.”
“Dạ đúng.” Cái hình tượng này vốn chính là Mộ nhị công tử, chẳng có gì lạ.
Một tên thiếu gia ăn chơi, tự bản thân mình không hiểu địch ý đối với hắn từ đâu ra? Tiêu Triển giương mắt, “Ngươi phái người đi Thượng Đỉnh Thành điều tra thêm về chuyện trước kia của Lâm Quý Đồng. Cha mẹ là ai, sư phụ người ở đâu.”
“Vâng.”
Tiêu Triển còn nói: “Đem người tên Tiểu Chân này giết đi.”
“Vì sao?” Lông mày Lý Trác Thạch nhăn lại, chen vào nói.
“Cái khuôn mặt của nàng ta, chính là sai lầm.” Tiêu Triển nói: “Hoàng Thượng đến bây giờ vẫn còn giữ gìn bức họa của tiên Hoàng hậu. Mẫu hậu ta mỗi lần nhớ tới khuôn mặt đó, căm ghét không nguôi.”
Tiêu Triển chuyển hướng sang Chu Văn Đống, nói: “Phái ám vệ đi. Nhiệm vụ nếu như thất bại, giết không cần suy nghĩ.”
“Vâng.” Chu Văn Đống lên tiếng.
Lý Trác Thạch lúc này liếc nhìn Tiêu Triển. Nước trong chén bị nàng một hơi uống cạn.
Chu Văn Đống nói: “Mộ phủ cũng vừa có phát hiện. Cái người câm đi cùng với Mộ Cẩm, có chút kỳ lạ.”
Tiêu Triển thưởng thức trà, hỏi: “Như thế nào?”
“Người câm này vốn là nha hoàn của Mộ tam tiểu thư, bị Mộ Cẩm cưỡng bức nên mới trở thành người của hắn. Không có danh phận, về sau cổ họng bị tổn thương, trở thành không nói gì. Mộ Cẩm trước mặt người khác năm lần bảy lượt làm tổn thương nàng ta, thậm chí, hắn còn chưa điều tra rõ tiểu thiếp vụng trộm yêu đương là ai, liền hiểu nhầm chính là người câm này lén lút tư thông, vứt nàng vào trong nước, suýt nữa mất mạng. Thần nghĩ, nàng ta đối với Mộ Cẩm, có lẽ oán niệm sâu đậm.” Chu Văn Đống ngừng lại mới nói tiếp, “Không bằng phái người đi thăm dò tin tức từ miệng nàng ta?”
“Không.” Tiêu Triển buông chén ngọc, “Nàng ta vốn chỉ là một nha hoàn, những nữ nhân bình thường này không phải loại thông minh. Nàng ta cùng Mộ Cẩm ngày đêm chung gối, không thể có được sự cơ trí tỉnh tảo, làm gian tế cũng dễ dàng lòi đuôi. Mặt khác, tiểu thiếp ở cùng Mộ Cẩm nên không thể gặp được nhiều lần, để bọn họ đi theo người câm này nói mấy lời khách sáo thì an toàn hơn.”
“Vâng.”
Sau khi Chu Văn Đống rời đi, Tiêu Triển cười nhìn Lý Trác Thạch, cười đến thâm ý sâu xa, “Trách Thạch, nàng cũng nên nhìn qua mấy cuốn thoại bản phong nguyệt, như vậy mới có thể cảm nhận được sự diệu kỳ của chuyện nam nữ.”
Lý Trác Thạch cứng đờ. Có lúc, nàng cảm thấy Tiêu Triển thỉnh thoảng như mất trí nhớ, rõ ràng lúc hai người triền miên là hắn gọi tên người khác, nên nàng mới chán ghét chuyện nam nữ. Lúc này thấy đôi mắt hắn mỉm cười, nàng không nói gì.
Một người như hắn, thích diễn vai nào thì diễn vai đấy.
“Đúng rồi, Trác Thạch, có một chuyện.”
Lý Trác Thạch đưa mắt nhìn hắn.
“Nàng có thích đi xem hí kịch không? Đi Hướng Dương Thành một chút nhé?” Tiêu Triển cười.
– —
Ngày thứ hai.
Buổi sáng, Chân Nguyên Nguyên từ xa nhìn thấy Nhị Thập đang đi dạo xem mấy vở kịch, nàng ta chạy lên trước, mời Nhị Thập xem hí kịch.
Tâm tình tốt nên Nhị Thập cũng không từ chối.
Mộ Cẩm ôn nhu chưa tới, Dương Đào đi theo bên người Nhị Thập.
Chân Nguyên Nguyên bộc lộ ánh mắt đối với Mộ Cẩm, nhớ mãi không quên. Cái dạng ánh mắt quyến luyến kia, nàng cho rằng vị công tử chọn trúng nàng,
Thế nhưng, sau ngày hàn huyên hôm ấy, hắn không đi tìm nàng, cũng không đến xem kịch.
Chân Nguyên Nguyên biết rõ Nhị Thập là nữ nhân của Mộ Cẩm. Công tử thế gia vốn tam thê tứ thiếp hầu hạ. Chân Nguyên Nguyên đi theo đoàn hát kịch từ nam ra bắc, nếu có thể tìm được một nam nhân để nương tựa, cho dù là làm thiếp, so với con hát còn tốt hơn nhiều.
Huống hồ, công tử này còn cao quý, tuấn tú.
Hát hí kịch xong.
Chân Nguyên Nguyên nói với Nhị Thập: “Cô nương… Có thể nói chuyện riêng vài câu hay không?” Nhìn ngắm xiêm y của Nhị Thập chính là loại vải thượng hạng. Chân Nguyên Nguyên cực kỳ hâm mộ.
Mặc dù, Nhị Thập cảm thấy một người câm như nàng thì sao có thể nói chuyện riêng, nhưng nhìn thấy con mắt chờ đợi của Chân Nguyên Nguyên, Nhị Thập liền gật đầu.
Hai người đi đến gian phòng phía sau hí đài. Dương Đào đứng ở ngoài canh chừng.
Gian phòng toàn đặt những loại nhạc khí, đồ hóa trang, ghế ngồi. Cực nhỏ hẹp, chật chội.
Chân Nguyên Nguyên kéo Nhị Thập, đứng ở bên cạnh cửa sau.
Chân Nguyên Nguyên biết rõ Nhị Thập không nói được, lựa chọn câu hỏi cho đúng. Hỏi: “Cô nương, cô là nữ nhân của vị công tử kia sao?”
Nhị Thập gật đầu.
Chân Nguyên Nguyên hỏi lại: “Nữ nhân của công tử có nhiều hay không?”
Rời đi rất nhiều rồi. Nhị Thập dựng lên một động tác tay: sáu.
“Ừm.” Chân Nguyên Nguyên thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Không ít… Không quan tâm nhiều nữa.” Nói xong, nàng ta nhìn Nhị Thập.
Nhị Thập tròn mắt, đã hiểu rõ ràng ý tứ của Chân Nguyên Nguyên. Cô nương này gan thật lớn, hỏi trực tiếp mà không sợ bị Nhị Thập ghen ghét.
Nhị Thập không biết Mộ Cẩm có ý gì đối với Chân Nguyên Nguyên. Nàng còn chưa thu phục được hắn, nếu hắn có niềm vui mới, chẳng phải lại muốn một đao đem nàng diệt khẩu rồi sao.
Nhị Thập đang do dự nên trả lời thế nào, quay đầu nhìn thấy bên kia cửa sổ, bỗng nhiên có một khuôn mặt đang cúi xuống.
Ngũ quan bị lộn ngược, không phân biệt được là người chết hay còn sống.
Nhị Thập không khỏi kinh sợ. Nàng một tay che miệng, một tay hướng ra ngoài cửa sổ.
Chân Nguyên Nguyên nhìn lại theo, nhảy về phía sau một bước.
Gã nam tử có một khuôn mặt chữ quốc ( 国) xấu xí, môi mím chặt lại. Hắn nhìn Chân Nguyên Nguyên cùng Nhị Thập, hỏi: “Ai là Chân Nguyên Nguyên?”
Chân Nguyên Nguyên nói không nên lời.
Nam tử liếc mắt nhìn đồ hóa trang trên người nàng, nói: “Đoàn hát kịch các ngươi khoa trương quá mức. Có người đưa tiền để ta tới giết ngươi.”
Chân Nguyên Nguyên run rẩy, nàng bị dọa đến nỗi cổ họng xiết chặt, không kêu lên tiếng.
Nam tử từ cửa sổ đi tới, trên tay cầm một chiếc dao găm ngắn.
Nhị Thập lập tức đẩy cửa sau, kéo Chân Nguyên Nguyên chạy ra bên ngoài. Nàng nghĩ, bên ngoài nhiều người qua lại, tên này có lẽ sẽ không hung hăng như vậy nữa.
Chân Nguyên Nguyên thường tập kịch, bước chân linh hoạt. Lúc này lấy lại được tinh thần, nắm lại tay Nhị Thập, chạy trốn về phía trước, cổ họng cuối cùng cũng hô ra tiếng: “Cứu mạng a, cứu mạng a! Giết người!”
Thế nhưng, hai người quá chậm. Chạy không quá vài bước, nam tử nhảy lên một cái, xoay người đối diện với hai người.
Chân Nguyên Nguyên ôm lấy Nhị Thập, run rẩy không ngừng.
Trên đường không thấy bóng dáng một nam nhân nào, chỉ có một cô nương áo tím đang khoác một bao phục. Nàng nghe được động tĩnh, dừng bước quay đầu lại. Lộ ra một khuôn mặt nữ nhân đầy khí phách.
Cô nương áo tím nhíu mày, “Đường đường là nam nhân, vậy mà lại đi cướp bóc của hai vị cô nương gia?” Nói xong, nàng cởi dây buộc bao phục.
Môi Chân Nguyên Nguyên run run, miệng nói không rõ chữ: “Cô nương, hắn là sát thủ!”
Chuyện đó không khiến cho cô nương áo tím sợ hãi. Mở bao phục, nàng rút ra một thanh trường kiếm sắc bén.
Nhị Thập mới biết, cô nương này là người tập võ.
Thấy cô nương áo tím trấn định, bình tĩnh, Nhị Thập nghĩ chắc hẳn là võ công rất cao cường?
Nhị Thập cùng Chân Nguyên Nguyên hai tay trói gà không chặt, nếu như nam tử cố tình giao chiến đánh úp hai người, thì đúng là phiền toái.
Nhị Thập quan sát phía đường tắt. Bây giờ việc có thể làm, chính là đừng trở thành gánh nặng cho cô nương áo tím.
Nhị Thập kéo Chân Nguyên Nguyên, bước nhanh đến chỗ đằng sau vạc nước phía góc tường, ngồi xổm xuống ẩn nấp. Nói như vậy, nam tử muốn tới bắt người, có bao nhiêu chướng ngại thì càng có thể kéo dài thời gian bấy nhiêu.
Cô nương áo tím nhìn về phía Nhị Thập.
Tình huống hỗn loạn như vậy, cô nương đó vẫn hết sức nhanh chóng. Tuy mặt mũi tràn đầy kinh sợ, thế nhưng so với Chân Nguyên Nguyên thì đã tỉnh táo hơn nhiều rồi.
“Nhị Thập cô nương.” Dương Đào nghe thấy động tĩnh liền đuổi theo.
Nam tử phía trước bị Dương Đào chặn đường, đằng sau bị cô nương áo tím nhìn chằm chằm.
Nam tử một người đấu với bốn nữ nhân. Trong đó có hai nữ nhân không có võ công, còn hai nữ nhân có võ này, có vẻ cũng không ăn ý.
Dương Đào nhìn thoáng qua cô nương áo tím ở phía xa, đồng thời tiến đánh hướng nam tử.
Nam tử nhảy lên.
Cô nương áo tím cũng nhảy lên theo.
Dương Đào không có đuổi theo. Nàng đến trước mặt Nhị Thập. So với giết địch, an toàn của Nhị Thập mới là nhiệm vụ hàng đầu của Dương Đào.
Nam tử muốn giết Chân Nguyên Nguyên, không có leo tường rời đi.
Hắn giẫm hai chân đứng trên tường, phi thân tấn công hướng cô nương áo tím.
Cô nương áo tím dừng bước, nghiêng người tránh né.
Nam tử giờ đã nhận ra, nữ nhân áo tím võ công không hề thua kém. Hắn là sát thủ, phải dùng chiêu trí mạng.
Cô nương áo tím tránh được đòn hiểm. Đột nhiên, cánh tay bị dao găm xẹt qua. Mũi kiếm sắc bén xượt qua bên áo ngoài của nàng, sau đó, dao găm chìa ra một đoạn, đâm vào cánh tay nàng.
Cô nương áo tím cắn răng, phi cước đá bên hông nam tử.
Nam tử trúng một cước, ổn định lại người.
Dương Đào thấy thế, gia nhập cuộc chiến.
Nhị Thập lúc này mới biết, hóa ra Dương Đào cũng tập võ.
Có thêm sự giúp đỡ, cô nương áo tím không phải cố hết sức nữa. Bắt được tốc độ, kiếm sắc đâm vào vai phải của nam tử.
Tay trái nam tử có nhiều hơn một chiếc dao găm nhỏ, tay quét ngang, xẹt qua eo phải của nàng.
Nàng hung hăng đá lại nam tử một cước, một tay che kín eo. May thay, lúc nam tử đâm tới, nàng lệch người đi, một đao kia đâm vào không sâu.
Nàng vững vàng, giơ kiếm hướng nam tử.
Đúng lúc ấy, trong ngõ nhỏ rốt cuộc cũng có người đi qua. Đại hán hô to: “Giết người! Giết người!”
Nam tử định chạy trốn, trong một khắc do dự, bị Dương Đào bắt được hai tay.
Dương Đào đá hắn một cước quỳ xuống, lạnh giọng chất vất: “Ngươi là ai?”
Nam tử mặt không biểu cảm nói: “Sát thủ.”
Dương Đào hỏi lại: “Ngươi là người của ai phái tới?”
Nam tử đáp: “Quy củ giang hồ, không thể trả lời.”
Dương Đào hung hăng vung một quyền chỗ má trái của hắn.
Chân Nguyên Nguyên đi tới, nói: “Hắn nói hắn được đoàn kịch hát khác phái tới, muốn giết ta…”
Nam tử nói: “Dùng danh tiếng của tiên Hoàng hậu để giả danh lừa bịp, cái hí đài của các ngươi là cái đinh trong mắt bao nhiêu người. Ta không giết được ngươi, thì sẽ lại có những người khác đến.”
Chân Nguyên Nguyên liên tục xua xua tay, “Chuyện này không liên quan đến ta, ta…” Mặt nàng trắng bệch, thú nhận toàn bộ rõ ràng: “Ta không phải cùng quê với tiên Hoàng hậu, ta chưa từng đi đến huyện Vũ Trường, quê của ta không phải ở Tây Phụ Quan, ta lại càng không phải họ Chân. Là chủ đoàn kịch nói… Lão nói ta lớn lên rất giống với tiên Hoàng hậu, mới gọi ta đến hát hí khúc. Ta chưa từng thấy pho tượng của Hoàng hậu, ta từ nhỏ đã không có nhà để về, mưu sinh bằng cách hát hí khúc, ta chỉ vì kiếm miếng cơm ăn thôi… Đừng giết ta… Đừng giết ta…”
Ban đầu Nhị Thập nghĩ, như thế nào mà lại trùng hợp đến như vậy. Không ngờ là do chủ đoàn kịch chọn lấy một người tướng mạo tương đồng, rồi an bài quê quán, họ tên.
Dương Đào đang muốn hỏi thêm vài câu.
Khóe miệng nam tử rỉ máu, đầu ngả nghiêng rồi ngã xuống.
Dương Đào hoảng hốt. Nàng là ám vệ, biết rõ đây là gì. Bọn họ luôn mang theo bên người độc dược. Nhiệm vụ thất bại, trở về cũng giống như chết, uống thuộc độc để không phải chịu đựng sự tra tấn.
Chân Nguyên Nguyên chưa từng nhìn thấy người chết, một kiếp ngày hôm nay, ba hồn bảy vía đều bị dọa đi mất, nàng sợ hãi mà ngã xuống đất.
Nhị Thập cũng sợ.
Dương Đào đi nhanh đến bên người Nhị Thập, đỡ lấy nàng, “Nhị Thập cô nương, không sao chứ?”
Nhị Thập cúi mắt, không dám nhìn thi thể của nam tử.
Cô nương áo tím khoác bao phục lên, định rời đi.
Chân Nguyên Nguyên bò dậy, “Cô… đến Thượng Y quán trị thương đã.”
“Y quán ở đâu?” Cô nương áo tím hỏi.
Nhị Thập đưa mắt nhìn, giờ mới nhận ra, hóa ra cô nương áo tím chính là người xin đoán quẻ ở Nam Hỉ miếu.
Lý Trác Thạch quay đầu, đối diện với ánh mắt Nhị Thập, nàng nhăn lông mày một cái: “Là cô.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!