Nịch Ái
Chương 48: Giải quyết chuyện tú nữ
Tin tức hoàng hậu sinh ra một lúc ba đứa nhỏ liền khiến cho cả hậu cung trấn động, từ những tài nhân chiêu nghi nho nhỏ trong cung chưa một lần được diện kiến long nhan cho đến một trong tứ phi là Quý phi Từ Tuyết Ninh cũng phải sinh ra lo lắng, chán ghét với Tá Dịch. Lúc trước Tá Dịch mang thai, Lâm Nhất Phàm đã vô cùng cẩn thận không cho ai tới gần y, hiện tại sau khi ba đứa nhỏ được sinh ra rồi thì hắn cũng không hề có gì gọi là buông lỏng, ngược lại càng gắt gao bảo hộ bốn người hơn.
Hôm nay thượng triều xuất hiện một người vốn dĩ không thường xuyên đi tới bàn chuyện chính sự nhưng lúc này lại đứng ở đại điện, người đó chính là quốc sư Dịch Trân. Dịch Trân mặc một bộ đồ màu xám trắng, phía sau áo khoác dài rộng còn có hình thêu âm dương đen trắng rõ ràng, một bộ dáng vô cùng thanh tao thoát tục khiến cho người ngoài nhìn thấy cũng nghĩ hắn là một tiên nhân. Dịch Trân trước nay không hề nói láo, những dự báo mà hắn nói ra đều là quan sát từ biến chuyển của trời đất, nhưng hôm nay hắn vì uy hiếp của hoàng đế mà mới ở trong đại điện dùng chỗ đứng của mình trong Thuận Thiên quốc này mà lừa gạt đám đại thần ở đây:
“Hoàng thượng, mấy ngày trước thần quan sát trời đất biến chuyển, sao thiên tinh đột nhiên rơi trúng hoàng cung, vốn là muốn để quan sát một thời gian nữa rồi tìm cách hóa giải cho nên mới không bẩm báo ngay với hoàng thượng, để cho hoàng thượng bị nghịch tặc Lăng Đức làm kinh động. Buổi sáng hôm nay thần còn phát hiện ra sao thái âm liên tục chói sáng, nhưng bên cạnh có một chấm đen đang ngày một lớn dần, sao thái âm càng ngày càng chói sáng chính là biểu đạt cho việc hoàng hậu cùng các công chúa và hoàng tử bình an, nhưng chấm đen kia ngày càng lớn dần lại biểu đạt cho việc muốn che lấp mất vầng sáng của sao thái âm, nếu như cứ để cho chấm đen kia phát triển lớn dần lên e rằng sẽ gây hậu họa cho Thuận Thiên quốc”
Lâm Nhất Phàm oai nghiêm ngồi trên long ỷ nhàn nhạt hỏi:
“Như vậy quốc sư có cách nào hóa giải hay không?”
Dịch Trân trong lòng tự cảm thấy hổ thẹn, vốn là không muốn lừa gạt mọi người nhưng hôm nay xem ra đành phải thẹn với lòng:
“Trước mắt vẫn chưa biết chấm đen kia rốt cuộc là ai, nhưng thần có thể đoán định được là một trong những tú nữ lần này mới nhập cung, thần mạo muội vì sự tồn vong của xã tắc mà cầu xin hoàng thượng đưa toàn bộ những tú nữ mới nhập cung này trở về quê nhà”
Lời này của Dịch Trân khiến cho đám quần thần phía dưới bắt đầu dị nghị bàn tán xôn xao, trước nay vẫn chưa từng có thông lệ không tuyển tú nữ nhập cung, hơn nữa trong số những quần thần nơi đây còn có nữ nhi của mình, bọn họ dĩ nhiên là muốn dựa vào nữ nhi tiến cung có thể chiếm được ân sủng của hoàng đế mà có chỗ tốt. Lâm Nhất Phàm ở trên long ỷ cũng tỏ vẻ bất ngờ, hắn trầm giọng hỏi:
“Không còn cách khác sao?”
Dịch Trân chắp tay về phía trước rồi cúi đầu:
“Hoàng thượng, những biện pháp khác đều không thể nào giải quyết triệt để được, chuyện hoàng thượng bị hành thích cùng chuyện hoàng hậu suýt chút nữa bị thích khách làm cho nguy hại chính là do chấm đen này gây ra, cho nên thần khẩn xin hoàng thượng loại bỏ toàn bộ tú nữ mới tiến cung lần này”
Lâm Nhất Phàm làm ra bộ dạng khó xử, cuối cùng đành thở dài nói một câu:
“Chuyện này liên quan đến sự tồn vong của xã tắc, quốc sư đã nói như vậy thì ta cũng không thể coi thường chuyện này, ngươi cũng là người tiên hoàng tin tưởng nhất, ta đây hiển nhiên sẽ đặc biệt tin tưởng lời ngươi nói, như vậy trẫm liền hạ chỉ đưa trả toàn bộ tú nữ mới tiến cung lần này trở về, việc làm không thể chậm trễ lập tức để các tú nữ kia xuất cung ngày hôm nay đi”
Một viên quan nhỏ đứng hàng ngũ phẩm liền gấp gáp đứng ra giữa đại điện nói:
“Hoàng thượng, chuyện này trước nay chưa từng xảy ra, hiện tại trong cung vị trí Đức phi và Thục Phi khuyết thiếu, nếu như không tuyển thêm tú nữ e rằng…”
Lâm Nhất Phàm nhíu mày thẳng tắp nhìn về phía viên quan nhỏ kia:
“Hửm? Chuyện vị trí tứ phi khuyết thiếu là chuyện của hậu cung, chuyện hậu cung vốn là do hoàng hậu làm chủ, từ khi nào đến lượt ngươi lên tiếng ở đây?”
Lâm Nhất Phàm một dáng vẻ oai nghiêm lạnh lẽo khiến cho ý định muốn đối lập trong lòng những viên quan lại kia cũng lập tức tắt ngấm, thế là cả đại điện liền lập tức rơi vào trầm mặc. Lâm Nhất Phàm quét mắt nhìn một vòng phía dưới, kế đến dừng lại ở chỗ Phượng Thiên Bảo, lần này ám vệ đưa tin Phương Thiên Bảo cũng góp sức trong vụ việc hành thích hắn lần này, chỉ là lão cáo già này từ đầu đến cuối không chịu để lộ ra sơ hở khiến cho hắn không thể nào định tội được:
“Phượng thị lang, gần đây có rất nhiều tấu chương dâng lên nói tri huyện Dương Châu tham ô nhiễu sự, trẫm nhớ tri phủ nọ là do ngươi tự đề bạt người nhà, ngươi xem chuyện này nên phải giải quyết sao?”
Phượng Thiên Bảo gần đây luôn khổ sở vô cùng, bị người của hoàng đế theo dõi nhất cử nhất động, hiện tại lại thêm vụ tri huyện Dương Châu này nữa càng khiến cho ông phải khốn đốn một phen:
“Hoàng thượng, chuyện này là lỗi của hạ thần, lúc đề bạt đã không nghiêm cẩn quan sát, hiện tại người này lại nhũng nhiễu dân chúng, như vậy thần xin tự mình xuất ra ngân lượng để bồi thường một phần tổn thất nào đó cho dân chúng Dương Châu, cũng đích thân xử phạt thích đáng tri huyện Dương Châu, tuyệt đối sẽ không vì có chút tình riêng nào mà nể tình”
Lâm Nhất Phàm không nghĩ tới Phượng Thiên Bảo vốn ham tiền như vậy lại chịu đưa ra đề xuất này, hắn trầm mặc một hồi suy nghĩ thật cẩn thận xem lão cáo già này muốn làm cái gì, cuối cùng liền gật đầu nhàn nhạt nói một câu thế này:
“Thế thì chuyện này ta liền giao cho Phượng thị lang giải quyết đi, nghe nói Dương Châu có một tú tài rất được lòng dân chúng, như vậy lần này để hắn lĩnh chức tri huyện này đi, cũng để hắn đứng ra thống kê lại ngân lượng mà dân chúng trong huyện yêu cầu, Phượng thị lang cứ theo đó mà xuất bạc không cần phải đến Dương Châu làm gì”
Phượng Thiên Bảo nghe vậy trong lòng đau như cắt, không nghĩ tới hoàng đế lại có thể nghĩ ra kế sách này, như vậy ngân lượng trong nhà của ông chẳng phải cứ vậy giống như bị lũ cuốn sạch sành sanh sao:
“Hạ thần tuân chỉ”
Lâm Nhất Phàm hài lòng, trước mắt bứt từng sợi lông trên người Phượng Thiên Bảo cũng là cách để cho ông ta bị dày vò thống khổ, hắn biết Phượng Thiên Bảo tham sống sợ chết, đôi khi còn coi tiền tài quý hơn sinh mệnh, đối phó với những người như vậy cứ trực tiếp đánh vào ngân lượng của người đó, liền có thể khiến cho người đó tức giận không thôi. Lâm Nhất Phàm coi như giảm bớt khó chịu trong lòng, hắn vẫn còn chuyện muốn làm, chuyện này không gì khác chính là muốn làm cho địa vị hoàng hậu của Tá Dịch thêm vững vàng hơn:
“Lần này bắt giữ được loạn thần Lăng Đức, Tá thượng thư có công rất nhiều, không những thế hoàng hậu còn sinh ra cho trẫm một lúc ba hoàng nhi, việc này đối với hoàng thất có công rất lớn, chiếu theo thông lệ tước vị trở thành hoàng thân quốc thích, vừa hay Trần ái khanh cáo lão hồi hương, chức vị tể tướng còn đang khuyết thiếu, nay phòng Tá Dương làm tể tướng đương triều, sau này phải dốc hết sức lực cùng trẫm vì quốc gia xã tắc”
Tá Dương bước sang một bên quỳ xuống lĩnh chỉ:
“Hạ thần tạ chủ long ân”
Mới chỉ vài năm mà thay đổi chóng mặt, hoàng đế vốn dĩ luôn coi Tá gia như cái gai trong mắt, ngay cả đến việc làm trái di chiếu của tiên đế để đẩy Tá Dịch vào Cảm Nghiệp Tự xuất gia thì hoàng đế cũng đã từng làm ra, thế mà rất nhanh sau đó hoàng đế lại đích thân đón Tá Dịch trở về, còn tại thời điểm thắng trận trở về hiển nhiên coi Tá Dịch là hoàng hậu để cho dân chúng cùng quần thần triều bái, hiện tại còn muốn làm cho thế lực Tá gia thêm lớn mạnh hơn, tể tướng đương triều là chức vị vô cùng quan trọng, vào thời điểm hoàng đế không ở còn có thể đứng ra thay hoàng đế quyết định chuyện triều chính.
Mọi người cũng đều không rõ đến cuối cùng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi nhà họ Tá từ cái gai trong mắt hoàng đế trở thành những người được hoàng đế hết mực trọng dụng ân sủng, chuyện này ắt hẳn cũng phải là nên nhắc tới Tá Dịch, nam tử kia bề ngoài nhìn có vẻ đơn thuần nhưng thực chất rất biết cách nắm trọn tâm tư hoàng đế, chỉ sợ tâm cơ cũng không hề đơn giản, đắc tội y tuyệt đối không có chuyện tốt.
Lâm Nhất Phàm biết được dị nghị suy đoán của người trong cung, hắn không có ý định dập tắt suy đoán này, tuy rằng Tá Dịch bị mang tiếng xấu nhưng thời điểm này vẫn là thời điểm quan trọng, cứ để đám người kia sợ hãi Tá Dịch không dám đến gần còn hơn để bọn họ đến gần làm hại y cùng hài tử của hắn.
Lâm Nhất Phàm bãi triều hồi cung, nơi đầu tiên đi đến chính là Thiên Phúc cung, hắn biết giờ này Tá Dịch sẽ ở tại nơi này nhìn ba hài tử mới sinh, cho nên hắn liền muốn đến nhìn bốn người quan trọng của mình một lượt. Tá Dịch ngoài lúc nghỉ ngơi, dùng bữa ra thì đều ở tại An Phúc cung này, khiến cho Lâm Nhất Phàm trong lòng cũng sinh buồn bực bởi vì ai kia giống như là đã lãng quên hắn mất rồi.
Lâm Nhất Phàm chậm rãi bước vào trong cung Thiên Phúc mà không hề phát ra tiếng động nào, hắn ở phía sau Tá Dịch vòng tay ôm lấy eo của y kéo vào lòng, Tá Dịch giật mình hoảng hốt, mắt vừa chạm phải ánh mắt không vui của vị hoàng đế nào kia mới thở phào một hơi, từ khi bị thích khách bắt đến giờ thì Tá Dịch vẫn luôn có một bóng đen sợ hãi trong đầu:
“Hoàng thượng, người sao thế?”
Lâm Nhất Phàm kéo Tá Dịch xoay người lại đối diện với mình, hắn cúi đầu dày vò đôi môi ngon ngọt của y một hồi mới chịu buông ra:
“Các hoàng nhi sớm đã ngủ rồi, ngươi còn ở đây làm gì?”
Tá Dịch xấu hổ, y cho dù biết ba đứa nhỏ kia sẽ không nhìn thấy được Lâm Nhất Phàm hôn mình, mà cho dù có nhìn thấy đi chăng nữa thì cũng không hiểu, nhưng mà Tá Dịch cho dù đã sinh ra ba đứa nhỏ vẫn cứ hay thẹn thùng đỏ mặt như trước. Lâm Nhất Phàm chính là yêu chết bộ dạng này của y, hắn lại nhịn không được mà hôn y thêm một cái:
“Ngươi ngắm chúng cả ngày vẫn không thấy nhàm chán sao?”
Tá Dịch nghĩ hôm nay tâm trạng của Lâm Nhất Phàm không tốt, liền đoán rằng hôm nay lâm triều có người làm cho hắn không vui, thế cho nên Tá Dịch liền hỏi hắn:
“Hoàng thượng, hôm nay ở trên triều xảy ra chuyện gì sao?”
Lâm Nhất Phàm siết chặt eo của Tá Dịch về phía mình hơn:
“Trẫm còn đang hỏi người ngắm chúng cả ngày vẫn không thấy nhàm chán sao?”
Tá Dịch vẫn lờ mờ chưa thể đoán ra được ý của Lâm Nhất Phàm thế cho nên liền thành thật đáp thế này:
“Hoàng thượng, ta ngắm các hoàng nhi đều không thấy nhàm chán”
Lâm Nhất Phàm ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tá Dịch, hắn đang muốn tranh sủng với các hoàng nhi của mình:
“Sau này bớt đến cung Thiên Phúc thôi, ở trong cung Đoan Thuần nghỉ ngơi nhiều một chút”
Tá Dịch vẫn không thể đoán ra được suy nghĩ của Lâm Nhất Phàm:
“A?”
Lâm Nhất Phàm nhíu mày:
“Nếu như các hoàng nhi ngủ rồi thì ngươi cũng trở về cung Đoan Thuần nghỉ ngơi đi, đừng lúc nào cũng ngồi ở chỗ này. Thái y nói ngươi phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật nhiều, không nên đi lại lung tung, ngươi còn muốn để trẫm đợi đến khi nào nữa hả?”
Tá Dịch ban đầu còn ngu ngơ không hiểu, lúc sau liền đỏ mặt khẽ nói:
“Hoàng thượng…”
Lâm Nhất Phàm chạm trán của mình vào trán của Tá Dịch:
“Sao?”
Tá Dịch trong giây phút đó cũng hơi hoảng hốt muốn né tránh, vùng bụng của y sau khi sinh hạ ba hoàng nhi liền trở nên rất xấu xí, mấy ngày nay vẫn luôn kiên trì đúng giờ dùng dược cao mà Mộng Ly Sầu điều chế cho y, nàng nói y ít nhất phải đợi một tháng thì các vết xấu xí trên bụng kia mới hoàn toàn lành lại, y vẫn luôn che giấu những vết xấu xí trên vùng bụng mình không cho Lâm Nhất Phàm nhìn thấy:
“Hoàng thượng, ta sẽ chú ý không để thân thể quá mệt mỏi”
Lâm Nhất Phàm hơi cúi người bế lấy Tá Dịch trên tay rồi xoay lưng rời khỏi cung Thiên Phúc trở về cung Đoan Thuần, dọc đường đi đều hiên ngang hiển nhiên, đám cung nữ thái giám đứng ở bên ngoài nhìn thấy cảnh này liền tự động cúi đầu xuống.
“Dịch Nhi, ngày mai ta cho người tới đón nội tổ mẫu cùng mẫu thân ngươi vào cung, ngươi có thích không?”
Từ sau khi Tá Dịch sinh, người nhà của y vẫn chưa từng đến thăm y lần nào, y biết không phải bọn họ không muốn đến nhìn xem mà là bọn họ kiêng kỵ hoàng cung là địa phương không phải muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, hiện tại nghe Lâm Nhất Phàm nói thế Tá Dịch liền vui vẻ không thôi:
“Hoàng thượng, là thật sao?”
Lâm Nhất Phàm khẽ nhếch khóe môi:
“Ta khi nào thì lừa gạt ngươi chưa?”
Tá Dịch hạnh phúc không thôi:
“Đa tạ người”
Lâm Nhất Phàm nhíu mày:
“Không nói đa tạ, ngươi sau này phải hứa với ta nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều một chút, đừng lúc nào cũng chạy tới xem đám tiểu tử kia là được rồi”
Tá Dịch nhu thuận gật đầu khẽ ừ một tiếng, Lâm Nhất Phàm đặt y ngồi lại lên giường:
“Dịch Nhi, hôm nay ta ở trên triều phong phụ thân ngươi là tể tướng”
Tá Dịch nghe vậy lại đáp:
“Vậy ta thay phụ thân đa tạ hoàng thượng”
Lâm Nhất Phàm đã nhiều lần nói Tá Dịch không cần nói lời đa tạ cảm kích với hắn, nhưng mà vật nhỏ này lúc nào cũng không thể ghi nhớ kỹ được, chính vì thế Lâm Nhất Phàm tại thời điểm này cũng chẳng muốn nói đến nữa. Lâm Nhất Phàm đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen mềm của Tá Dịch:
“Chuyện tú nữ tiến cung ta cũng giải quyết ổn thỏa rồi, bọn họ buổi sáng ngày hôm nay sẽ rời cung”
Tá Dịch bất ngờ:
“Người làm cách nào?”
Lâm Nhất Phàm mỉm cười:
“Ta nhờ Dịch Trân giúp, hắn ta đương nhiên không thể kháng chỉ”
Tá Dịch cũng không hỏi đến chuyện này nữa, y tĩnh lặng nhìn Lâm Nhất Phàm, nhìn hắn lâu thật lâu, trong ánh mắt y tự động phát ra tia sáng hạnh phúc, cuối cùng khóe miệng cong cong lại nở rộ nụ cười xinh đẹp:
“Hoàng thượng, người đối với ta thật tốt”
Lâm Nhất Phàm nựng cằm Tá Dịch:
“Đương nhiên, đời này ta cũng chỉ đối tốt với một mình ngươi”
Tá Dịch tại thời khắc này vẫn không quên nhớ tới các hoàng nhi của mình:
“Còn có các hoàng nhi…”
Lâm Nhất Phàm khổ tâm miễn cưỡng đáp:
“Ừ, còn có các hoàng nhi”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!