Nick và Khánh Dư - Chương 3. “Should i stay or should i go?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Nick và Khánh Dư


Chương 3. “Should i stay or should i go?


1

Suốt ba ngày trôi qua, kể từ lời tỏ tình đầu tiên của tôi, Hồng Nhiên vẫn chưa đưa ra được câu trả lời thỏa đáng. Đến lớp học, dù ngồi ngay ngắn bên cạnh, song thật khó để tôi có thể bắt chuyện được với cô ấy. Cứ mỗi lần tôi mở lời nói một câu nào thì y như rằng Nhiên lại lánh mặt đi chỗ khác, giả bộ không nghe thấy gì. Tôi biết bản thân cô nàng cũng đang rơi vào tình thế rất khó xử nên không gượng ép gì nhiều. Nhưng kéo dài chuyện này lâu quả là không tốt. Tôi không muốn giữa hai chúng tôi có một không khí căng thẳng, dè chừng nhau không cần thiết mãi như vậy. Thế nên hôm nay, tôi quyết định đánh bạo một chút. Khi Nhiên vừa đặt chân vào lớp thì tôi đã xuất hiện lù lù ngay trước mặt.

“Chào bà!” Tôi mở lời phủ đầu cô nàng. Với việc tôi và Nhiên đang đứng tại cửa phòng học sẽ có một chút tác động để cô nàng không thể giả bộ làm ngơ tôi được nữa.

“Chào” Đáp lại bằng một chất giọng yếu ớt, Nhiên đỏ mặt nhìn tôi rồi lo âu quay ngoắt con mắt ra dò xét xung quanh. Thật tốt vì tiếng huyên náo của những học sinh trong lớp đã giúp chúng tôi hạn chế không bị ai để ý.

“Chuyện mấy hôm trước là tôi nói thật lòng đấy. Nhưng yên tâm đi, tôi không yêu cầu bà phải…” Chưa kịp dứt câu, Hồng Nhiên đã cúi gập đầu xuống và luồn lách cơ thể nhỏ nhắn của mình qua vai tôi để có thể tiến đến chỗ ngồi quen thuộc.

“Hết giờ học trưa nay, lên thư viện gặp nhau nhé.” Tiếng cô nàng lí nhí vọng lại từ đằng sau làm tôi bất ngờ. May mắn thay, tôi không phải nếm trải cảm giác đau đớn của sự thất vọng thêm một lần nữa.

Mà vừa nãy chắc chắn là Hồng Nhiên đã gửi đến cho tôi lời mời cho một buổi “hẹn hò” không chính thức rồi! Chuyện này khiến những hồi hộp, căng thẳng dâng trào lên như một cơn lũ trong tâm trí tôi. Cuối cùng thời điểm để biết được câu trả lời chính thức của cô nàng đã tới và cho dù nó có là gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ phải đón nhận tất cả với đủ sự dũng cảm và chân thành nhất có thể.

2

Tan giờ, tôi lặng lẽ đi lên thư viện một mình. Phải nói thêm một chút là Hồng Nhiên quả thực là một con “mọt” sách đúng nghĩa. Những đầu sách mà cô nàng đã đọc có thể nói là gấp tôi đến cả trăm lần. Ờ thì nói thế thì có phần hơi quá bởi xét cho cùng, tôi cũng chỉ là tên ngốc mới kinh qua có vài ba quyển truyện ngắn vớ vẩn nên không tính. Song cái chính ở đây là, bất cứ ai dù có mê đọc hay không, chỉ cần nhìn vào những chồng tiểu thuyết dày cộp mà Nhiên đang hăng say nghiên cứu thì cũng đến là chết ngất mà thôi. Khi nói chuyện với cô ả, tốt nhất là ta nên tránh động đến đề tài nhạy cảm là truyện hay phim ảnh. Nếu không, có lẽ bạn sẽ chẳng bao giờ có thể mở mồm mà nói chen vào những dòng chia sẻ bất tận mà Hồng Nhiên sẽ say sưa kể lể.

Ngẫm lại thì, việc cô nàng chọn địa điểm như thế cho một buổi “hẹn hò” hóa ra lại là một chỉ dấu tốt cho câu trả lời mà tôi mong mỏi sẽ nhận được. Thật vậy, khi người thầm thương của bạn mê sách kinh khủng mời bạn tới thư viện để nghe những lời tâm sự vàng ngọc của nàng thì hẳn nhiên bạn phải là một người rất quan trọng trong tâm trí cô ấy. Kiểu như là ”em rất yêu anh nên em mới hẹn anh tới nơi thiêng liêng nhất của em!”. Nếu không phải là như vậy thì tôi không biết còn có thể là gì nữa. Ý tôi là…, trong đầu tôi thực tế chỉ nặn ra được những thứ lung tung, vớ va vớ vẩn nên hoàn toàn bó tay trước những cái mà tụi con gái đang suy tư. Nhưng rõ ràng, luận điểm của tôi hoàn toàn là nó có cơ sở chứ không phải đùa. Thậm chí, nó còn cực kỳ có cơ sở nữa là đằng khác.

Nghĩ tới đây, cái miệng của tôi lại ngoác rộng ra vì sung sướng. Vừa đi, tôi vừa lẩm bẩm trong bụng lời bài hát kinh điển của nhóm Clash.

“…Darling you got to let me know

Should i stay or should i go?

If you say that you are mine

I’ll be here ‘till the end of time…”

Bước chân lên tầng bốn cao nhất của dãy nhà E, ngay ở đầu cửa phòng thư viện, tôi đã thấy Hồng Nhiên đứng đợi sẵn. Cô nàng nở một nụ cười dịu dàng khi ánh mắt chúng tôi bắt gặp nhau. Hành động này trái ngược với vẻ lạnh lùng, xa lánh mà Nhiên cố gắng giữ suốt ba hôm nay. Có lẽ cũng giống như tôi, cô nàng nghĩ rằng đã đến lúc phải chấm dứt khoảng cách không đáng có giữa hai đứa.

“Bà tới đây nhanh thật nhỉ?” Tôi mở lời trước để thăm dò phản ứng của Nhiên.

“… Tại ông quá chậm thì có! Ai… ai bảo còn nán lại trên lớp khi tan học làm gì chứ?” Cô nàng ấp úng phản bác. Thật là mừng vì cuối cùng Nhiên cũng chịu nói chuyện “bình thường” với tôi. Đây quả đúng là một khởi đầu tốt.

Ngập ngừng trong giây lát, cô nàng mới mở cửa phòng thư viện để tôi bước lên trước. Vào bên trong, tôi bị choáng ngợp bởi quy mô của cái nơi mà tôi nghĩ là sẽ rất nhàm chán này. Đó là một gian nhà rộng ước chừng sáu mươi mét vuông, được chiếu sáng bởi những bóng đèn neon dạng ống nối từ góc tường này tới góc khác. Bàn ghế được sắp xếp ngăn nắp, cẩn trọng. Phía sau chúng là những dãy giá sách cao hơn gấp đôi đầu người xếp thẳng tắp như những trung đội bộ binh. Từng hàng, từng hàng đều có những tấm áp phích lớn phủ kín phần cạnh bên giá đầu sách để minh họa cho chủ đề chính của mỗi dãy. Tất cả chúng đã hòa quyện để làm nơi đây trở nên đầy màu sắc cùng sức sống nhưng cũng không kém vẻ trang nghiêm. Tuy học trong trường là thế nhưng đây là lần đầu tiên tôi có cơ hội được vào thư viện. Có lẽ đối với một kẻ ngoại đạo cùng sách vở như tôi thì chỉ riêng việc phải chứng kiến khung cảnh “choáng ngợp” này thôi cũng đã đủ để đau đầu, chóng mặt rồi.

“Ô kìa, Hồng Nhiên đáng yêu của bác này! Bác đã chuẩn bị sẵn cho cháu bộ tiểu thuyết của F. Scott Fitzgerald rồi đấy! À…, hôm nay đi cùng với cậu ta nữa cơ à?”

Người có vẻ như là thủ thư bất ngờ lên tiếng ngay khi bà ta vừa nhìn thấy bọn tôi. Đây là một người phụ nữ trung tuổi, đôi mắt đeo một gọng kính bạc phúc hậu, ngồi sau chiếc bàn gỗ nâu nguyên khối chất hàng tá chồng sách.

“Chào bác ạ! Hôm nay cháu chưa muốn mượn thêm quyển nào nữa cả.”

“Ôi dào! Hiểu rồi, vậy hai bọn cháu muốn trò chuyện riêng tư chứ gì?”

“Vâng! Tụi cháu có thể lấy chỗ ngồi ở góc trong cùng sau giá sách khoa học được không ạ? Ở đấy sẽ không ảnh hưởng đến mọi người.”

“Ấy ấy, không cần phải vậy. Cháu có thể vào phòng trực của ta. Muốn làm gì trong đấy cũng được.”

“Dạ! Chẳng giống như bác nghĩ đâu!” Hồng Nhiên nhanh nhảu đỡ lời, khuôn mặt ngượng chín như trái gấc.

“Không cần phải ngại! Nếu thằng nhãi này mà làm cháu buồn nữa là biết tay cô.” Nói xong, bà ta đột ngột quay mặt sang phía tôi, giơ bàn tay phải gân guốc tạo thành hình nắm đấm lên hăm dọa làm tôi giật mình.

“Nhầm rồi bác ơi! Cậu này không phải Khương Nam đâu ạ.” Hồng Nhiên chạy ra đứng chắn trước tôi làm gương mặt của bà thủ thư như dãn ra.

“À…! Bác hiểu rồi” Con người này kêu lên một tiếng cứ như thể vừa nhận ra một điều gì đó quan trọng rồi nháy mắt với cô nàng. Bọn họ làm như nãy giờ tôi là người vô hình vậy.

Phòng trực của người thủ thư khá nhỏ, song vẫn thừa chứa đủ một bộ bàn ghế ngay ngắn đặt dưới cửa sổ. Ánh nắng từ sân trường thông qua nó chiếu sáng cả căn phòng đồng thời làm nổi bật lên những chồng sách cũ bạc màu nằm vất vưởng dưới sàn nhà.

Hồng Nhiên kéo lấy thành ghế rồi mời tôi yên vị. Hai chúng tôi ngồi đối diện nhau trong thận trọng, hồi hộp. Chắc hẳn mỗi bên đều nín thở mong chờ một cái gì đó khởi sắc từ phía còn lại.

“Bác Thanh Phượng đúng là một người hào hiệp nhỉ?” Tay phải giật nhẹ đuôi tóc mai, cô nàng ngước nhìn tôi với vẻ ngượng ngùng.

Hóa ra bà thủ thư kỳ lạ vừa rồi có tên là Thanh Phượng.

“Có vẻ như cậu và bác ấy khá thân thiết với nhau đấy.” Tôi gật gù tỏ ra đồng tình.

“Đúng rồi! Đúng rồi, tôi rất hay tâm sự với bác Phượng mà. Mỗi lần trả hay mượn sách mới là bọn tôi lại có dịp tán gẫu với nhau từng chút một. Lâu rồi thành ra quen thân như người nhà luôn ý.”

“Tôi thấy rất hay! Nhiên có tính cách hòa đồng, dễ thư… gần nên có thể làm bạn với bất kỳ ai. Phẩm chất đáng quý này của Nhiên là đã được tôi chú ý sẵn từ rất lâu rồi…”

“…Tôi thật may mắn vì có thể được một con người tuyệt vời như Nhiên luôn luôn quan tâm, chia sẻ cho mọi việc chứ không… thì…”

Tôi bấp búng nghĩ mãi mà không nói ra được cái gì cho nó đỡ củ chuối hơn. Có lẽ sau khi lỡ buột miệng thốt ra câu nịnh đầm kỳ quái đã làm tôi mất bình tĩnh và bắt đầu nói năng lung tung. Tôi biết là mình cần phải khen ngợi cô nàng nhiều hơn một chút để lấy đà cho cuộc “hẹn hò” nhỏ bé này có thể thành công theo đúng mong đợi. Song mức độ mà tôi đang làm có lẽ không chính xác cho lắm.

“… Chứ không thì…” Tôi toát hết mồ hôi mà vẫn chưa nghĩ ra được cái gì đó khá khẩm.

“Tôi đá Khương Nam rồi!”

Hồng Nhiên cúi gằm mặt xuống bàn, hai bàn tay chống thẳng vào thành ghế. Khỏi phải nói, tôi đã xúc động như thế nào trong hoàn cảnh đó. Không chỉ vì cô nàng vừa cứu tôi một bàn thua trông thấy mà còn là bởi một thông tin rất tuyệt vời báo hiệu cho câu trả lời mà Hồng Nhiên sẽ dành cho tôi ngày hôm nay.

3

“Cậu và Khương Nam chấm dứt rồi sao? Tiếc thật nhỉ.” Tôi ra vẻ an tủi cô nàng. Tất nhiên là tôi không bao giờ cảm thấy tiếc nuối gì sất. Trái lại tôi còn thấy rất vui nữa là đằng khác.

“Ừm…” Cô nàng rầu rĩ gật đầu.

“…Mặc dù ngày hôm qua cậu ta đã giải thích rất nhiều. Nào là bị nôn khan, chóng mặt bất thình lình, rồi lại lăn ra đột quỵ? Thậm chí khi bị tôi chất vấn kỹ, cậu ta vì bí bách còn bịa ra là bản thân bị ai đó đánh thuốc mê và bí mật đưa đến sân vận động quốc gia Mỹ Đình nữa. Cả tôi và ông đều biết đó đều là dối trá phải không? Ý tôi là Khương Nam bị khiêng đến sân Mỹ Đình làm gì cơ chứ? Cậu ấy thậm chí còn chẳng đủ sức khỏe để đèo một cô gái như tôi mà còn bị bắt đi đá bóng sao? Đúng là nói dóc dở tệ y như Khánh Dư ngốc vậy…”

“Ờ…” Tôi nuốt nước miếng lo lắng. Thế quái nào Nick lại đưa Khương Nam đến sân vận động Mỹ Đình nhỉ? À…! Tôi hiểu rồi! Chẳng qua Nick muốn câu chuyện mà tên Nam đó kể lại cho người khác nghe thật điên rồ và ngớ ngẩn mà thôi. Ông ấy đúng là một kẻ láu cá quá thể.

“Tôi thừa hiểu là cậu ta cũng chẳng còn ưa gì tôi nữa nên mới hững hờ mà lựa ra những lời nói dối tệ hại như vậy. Khương Nam chắc chắn đã có người con gái khác khi đi du học bên Phần Lan xa xôi kia rồi…”

Ồ! Ra là yêu xa cơ đấy. Thảo nào mà từ khi quen Hồng Nhiên, tôi chưa bao giờ thấy mặt mũi Khương Nam đâu. Ngay cả việc được cô nàng nhắc đến tên thôi cũng chẳng có nốt.

“…Khi khoảng cách giữa hai con người càng ngày trở nên lớn hơn về mặt vật lý thì trong lòng họ đồng thời cũng sẽ xuất hiện khoảng cách về mặt tư tưởng. Khi tích lũy đủ lâu và mỗi bên đều có rung động riêng thì sợi dây kết nối giữa tôi và Khương Nam đứt gãy chỉ còn là vấn đề về thời gian mà thôi.”

“Phải, phải! Bà hôm nay nói chuẩn quá thể.”

“Quyết định chấm dứt với Khương Nam theo tôi nghĩ là một điều hợp lý. Nó tốt cho cả hai đứa. Tôi đồ rằng nếu bản thân cứ ậm ừ mà làm cho qua chuyện thì sau này chắc chắn sẽ lại phải đón nhận thêm nỗi đau khổ của sự chia ly…”

Hồng Nhiên ngập ngừng trong giây lát, ngước con ngươi đen láy len lén nhìn tôi, tay phải đưa ra che miệng để thở nên một làn hơi nhẹ.

“…E hèm, ông nghe tôi luyên thuyên nãy giờ chỉ vì… đang mong chờ câu trả lời cho lời tỏ tình hôm chủ nhật phải không?”

Tôi không nói được câu nào ra hồn, chỉ biết gật đầu trong yên lặng.

“…Ông đúng là một tên đại ngốc! Làm bạn với tôi bao nhiêu lâu rồi mà vẫn không chịu hiểu gì cả…”

“…Tôi đá Khương Nam không đồng nghĩa với việc tôi sẽ nói đồng ý với ông. Đó đâu phải là cách mà tình yêu nảy nở cơ chứ.”

Tôi lạnh cả sống lưng. Như vậy tức là đây là một lời khước từ “hợp pháp” của Hồng Nhiên hay sao? Mà khoan đã, cô nàng đã nói thế đâu cơ chứ. Còn nước còn tát, tôi đánh cược hy vọng mong manh cuối cùng của mình vào câu hỏi.

“Như vậy tức là bà từ chối rồi nhỉ…? Ý tôi là liệu tôi có còn bất kỳ một cơ hội nào nữa chăng?”

Hồng Nhiên bất giác giật nhẹ lọn tóc mai trong vô thức, gò má ửng hồng.

“Tôi không thể trả lời ông ngay bây giờ được. Bản thân tôi còn khó có thể nào lại đi sẵn sàng cho việc có bạn trai mới nhanh đến vậy. Mà hơn nữa, ông biết không…”

“…Nếu bây giờ tôi mà nói câu đồng ý thì chuyện này có thể phá hủy tình bạn giữa hai chúng ta… vĩnh viễn. Đó là một con đường một chiều không thể quay lui, mà cả tôi và ông có lẽ đều ý thức được rằng nó sẽ chẳng dẫn đến một tương lai gì đó tươi sáng.”

“Phải! Tôi đã nghĩ thông suốt về lời tỏ tình của ông mấy hôm nay. Tất cả những gì tôi có thể hiểu được khi làm bạn gái ông là…

“…Chúng ta sẽ mất đi những khung cảnh tự nhiên…”

“…Chúng ta sẽ mất đi những dòng đối thoại cởi mở…”

“…Chúng ta sẽ mất đi những cuộc tranh luận dữ dội…”

“…Chúng ta sẽ mất đi những lần tán gẫu thoải mái…”

“…Và tôi không muốn khi đứng đối diện với ông, bản thân lại bị áp chế bởi sự gò bó, ép buộc vô hình nào đó lên người để rồi những câu từ khi nói ra phải chỉnh sửa một cách gượng gạo…”

“…Vậy đấy! Khánh Dư siêu cấp ngốc ạ! Ông đã hiểu ra vấn đề rồi chứ?”

Hồng Nhiên khoanh tay, lườm tôi, giọng nói ẩn hàm vẻ hờn dỗi.

“…”

Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi cô nàng nói gì hết. Điều duy nhất mà tôi có thể cảm nhận được là, đây có vẻ như là một điều khá tệ. Và sau mấy giây suy nghĩ, quả thực tôi vẫn thấy đây là điều rất tệ. Ý tôi là nó thực sự rất tệ. Nó tệ đến mức khiến tôi chán nản chẳng buồn mở miệng ra mà trả lời cô nàng nữa.

Ngày hôm nay có lẽ đã chẳng thể tồi hơn nếu như điện thoại của tôi không rung lên bần bật vì một tin nhắn tới từ ông Nick Milton. Kiểm tra nội dung của nó, hóa ra ông ta yêu cầu tôi phải chạy ngay xuống dưới tầng một, phòng 3E để bàn luận về phương hướng tiêu diệt một con parasite mới được phát hiện ở trong thư viện. Hay thật! Parasite “mới được phát hiện” cơ đấy! Nực cười làm sao vì tôi đường đường là một Esper mà còn chẳng chỉ ra được ra cái mốc khô gì trong thư viện cả, trong khi kẻ rõ ràng là “bình thường” như Nick lại “phát hiện” ra được thứ gì đó hay ho hơn cả tôi.

Đã bị thất tình rồi mà bản thân lại bị giục đi tiêu diệt parasite tiếp. Liệu trên đời còn ai thảm bại hơn tôi vào lúc này không?

4

Tôi lê bước chân mệt mỏi xuống dãy văn phòng giáo viên tầng một. Trước khi rời đi, tôi đã phải nói dối Hồng Nhiên rằng có chút việc bận. Dù có gắng sức kiểu gì đi nữa, tôi cũng chẳng thể nhớ lại nổi thái độ cũng như câu trả lời của cô nàng lúc ấy thế nào nữa. Có lẽ sự thất vọng cùng cực đã khiến cho tâm trí của tôi trở nên hờ hững trước mọi điều mà Hồng Nhiên nói. Nếu vì lý do nào đó mà cô nàng bỏ về giữa chừng khi tôi quay trở lại thì điều đó cũng buộc phải chấp nhận thôi.

Tiến vào cái căn phòng 3E quái quỷ từng thuộc về “thầy Tùng”, tôi giật mình khi nhìn thấy ở trong đó không chỉ là bản mặt quen thuộc của Nick Milton mà còn có thêm gương mặt của một kẻ vô cùng phiền phức khác. Vâng! Người đó không ai khác chính là Lê Khả Anh Ghi, lớp trưởng lớp 11B3 của tôi. Mà khoan đã, cô ta đang làm cái quái quỷ gì ở đây vậy? Dường như cũng nắm được sự ngạc nhiên đó, Anh Ghi liền nhanh chóng mở lời hướng về phía tôi.

“Chào Khánh Dư! Hôm nay tôi lại phiền bạn rồi.”

“Bạn vào đây vì lý do nào thế? Đã tan học từ lâu rồi cơ mà? Chẳng phải theo tôi suy đoán thì giờ này, bạn phải có mặt ở một chỗ làm thêm nào đó rồi chứ?” Tôi không thèm nhìn về phía cô nàng, đánh mắt sang Nick dò hỏi, trong khi chất giọng đầy vẻ mỉa mai. Khỏi phải nói, tôi đương nhiên không muốn có người lạ tự nhiên xen vào công chuyện giữa tôi và ông ta.

“Tôi hiểu bạn thấy khó chịu khi một người ngoại đạo như tôi loanh quanh ở bên cạnh. Nhưng xin bình tĩnh hãy dành chút ít thời gian nghe tôi giải thích cái đã. Sau đó thì tùy ý mọi người xử lý ra sao, tôi cũng vui vẻ chấp nhận.”

Tôi tiếp tục liếc nhìn Nick như thể “Mau mau chóng chóng đuổi cô nàng lắm chiêu này đi trước khi quá muộn!”. Song tiếc thay, ông ta lại dành một nụ cười tươi rói khó hiểu cho tôi.

“Đúng đấy Khánh Dư! Hãy ngồi xuống đây mà nghe câu chuyện của con bé cái đã” Nick lấy chân đạp một cái ghế xoay kiểu văn phòng về phía tôi còn hai tay thì đút túi quần một cách thoải mái.

Ông ta có thể mong chờ cái gì từ câu chuyện mà Anh Ghi sẽ kể chứ? Có lẽ sẽ chỉ có một mớ luyên thuyên những thứ như công tác đoàn trường bị bỏ bê, tình hình điểm kiểm tra tiếng anh của lớp đi xuống, hay mức độ tập trung trong giờ học ngày càng giảm của tôi,… Một con người vốn dĩ đã cực kỳ tẻ nhạt như cô ta đương nhiên chẳng thể nào lại có một cái gì đó đủ hấp dẫn để khiến tôi phải chăm chú lắng nghe cả. Nếu phải ngồi nhìn Anh Ghi dông dài lâu la như ba hôm trước, có lẽ tôi sẽ nổi điên mất.

Thật tình mà nói, nếu đánh giá công tâm hơn, tôi thấy chán ngắt và hụt hẫng như vậy không hẳn là do lỗi đến từ cô ả. Nguyên nhân chính vẫn là bởi người con gái đang đứng trước mặt tôi đây, tiếc thay lại không phải là Hồng Nhiên. Phải rồi, nếu là Hồng Nhiên thì dù có là ngồi cả ngày, tôi cũng chịu hết. Anh Ghi thì làm sao mà so bì được với Hồng Nhiên cơ chứ! Rõ ràng Hồng Nhiên thì vẫn cứ là Hồng Nhiên và đối với tôi thì nàng không bao giờ có thể thay thế.

“Chuyện bạn kể ba hôm trước quả thật đã làm tôi phải ưu tư rất nhiều.” Anh Ghi chống tay xuống bàn nhìn tôi, chậm rãi mở lời.

“Thế nên ngay từ khi bắt đầu tuần học mới, tôi đã bị thôi thúc phải thật nhanh chóng xuống văn phòng của thầy Nick Milton để dò hỏi thêm nhiều thông tin hơn. Quả thật khi được thầy nhiệt tình chia sẻ, tôi như được mở mang tầm mắt một cách cao độ. Thật không thể ngờ trong cái thế giới tưởng như yên ả mà chúng ta đang sống hằng ngày lại có thể bị khuấy đảo bởi một chủng loài ngoài hành tinh không rõ nguồn gốc như vậy. Năng lực tẩy xóa, chỉnh sửa ký ức trong bộ não con người của chúng thật đáng sợ. Nếu mối họa parasites không sớm bị loại trừ thì vận mệnh của loài người sẽ đứng trước nguy cơ diệt vong…”

Vẫn là những màn thuyết trình nhàm chán mang thương hiệu đặc trưng của cô lớp trưởng. Thú vị hơn, giờ thì Anh Ghi còn biết nghĩ đến tương lai của nhân loại cơ đấy. Sao lần đầu khi nghe tôi kể, nàng ta chỉ biết chăm chăm lo lắng cho cái trí nhớ của mình nhỉ?

“…Dù tôi ý thức được bản thân chỉ là một người bình thường nhỏ bé chứ không phải là một Esper như cậu, Khánh Dư ạ. Song tôi nghĩ là mình vẫn có thể giúp ích được gì đó. Ý tôi là ngay bây giờ tôi sẽ đóng góp một thông tin rất quan trọng. Đó là ở thư viện trường mình có một con parasite đang trà trộn vào bên trong…”

Ô kìa, hài hước làm sao! Giờ thì cô nàng còn định qua mặt cả tôi luôn cơ à? Chịu không nổi, tôi bèn ngắt lời Anh Ghi tức thì.

“Tôi vừa từ thư viện đi xuống đây xong. Đảm bảo với bạn rằng không có cái gì bất thường cả.”

“Vậy sao? Tôi thì lại rất nghi ngờ điều đó…” Anh Ghi nhìn tôi mỉm cười cùng một phong thái tự tin.

“…Bạn đã thử kiểm tra bác Đặng Thanh Phượng, người làm thủ thư trường mình chưa vậy?”

“Cái gì! Bác Thanh Phượng mà bạn cũng nghi ngờ là parasite cho được! Lớp trưởng ơi, muốn kết tội ai cái gì thì cũng phải có bằng chứng xác đáng cả đấy nhé.” Tôi ngay lập tức bác bỏ giả thuyết của Anh Ghi. Câu chuyện của Hồng Nhiên mới đây thôi thực sự rất chân thật. Ai có thể đi nghi ngờ một người đáng kính và hết mực yêu quý Nhiên lại là một parasite cơ chứ?

“Tôi có bằng chứng thuyết phục mà. Thế này nhé, nói cho dễ hiểu thì thật ra tôi cũng rất hay xuống thư viện để mượn sách nên đã chạm mặt nhiều đời thủ thư rồi. Ý tôi là… vì… cái này.” Anh Ghi ngập ngừng giơ lên một cuốn sổ tay bìa giả da màu đen đã bạc màu, lật ra vài trang với chữ viết chi chít trong đó cho cả tôi và Nick được chiêm ngưỡng. Thế rồi rất nhanh sau đó, cô nàng gập nó lại và cất vào trong cặp sách. Tôi có thể hiểu được sự thiếu thoải mái của Anh Ghi đối với vấn đề này.

“Vừa nãy tôi đã cho mấy người thấy quyển nhật ký của tôi. Nó có tồn tại thực sự và rất sống động phải không…?”

“…Theo tôi bác Thanh Phượng là một người hoàn toàn không có thật. Kể từ khi có hiểu biết hơn về parasite qua thầy Nick, tôi đã chăm chú nghiền ngẫm hết lại một lượt những ghi chép trong quyển nhật ký của mình. Bạn khó có thể tưởng tượng được rằng tôi sốc như thế nào khi số lượng những người lạ mặt được nêu tên ở đó nhiều một cách đáng kinh ngạc. Có thể phần lớn trong số chúng đã bị thầy Nick tiêu diệt, song rõ ràng là những nỗ lực của thầy trong khoảng hai tuần nay là không đủ để làm trong sạch cho trường trung học chúng ta.

“Trong nhật ký của tôi ghi lại, ngày 25 tháng trước, tôi đi trả cuốn sách tham khảo về phương trình vi phân cho chị thủ thư trẻ tên là Nguyễn Ngọc Linh. Đột nhiên vào hôm 26, chị ta bỗng chốc bị thay thế bởi một cái tên hoàn toàn xa lạ. Đúng rồi, kẻ đó không ai khác chính là bác Thanh Phượng mà tôi đề cập lúc đầu. Song trí nhớ của tôi hiện tại lại cho biết, bác Phượng vốn là một thủ thư lão thành, tận tụy cống hiến hơn mười năm cho trường trung học này. Hiểu một cách đơn giản là, thủ thư Nguyễn Ngọc Linh chưa hề tồn tại và rằng sự biến mất của chị ta là một điều hiển nhiên. Còn Thanh Phượng lại đường hoàng là nhân viên mẫn cán đồng hành cùng nhà trường trong suốt 10 năm cũng như được mọi học sinh ghi nhận. Chưa hết! Không chỉ mình tôi có cái ký ức nực cười như thế mà nó còn đúng với cả Hồng Nhiên, Anh Thư lớp phó cũng như mọi học sinh trong trường trung học phổ thông Chu Văn An.”

“Về số phận của chị Nguyễn Ngọc Linh thì tiếc thay, chị ta vẫn mất tích trong những trang nhật ký của tôi kể từ đó cho đến bây giờ. Có lẽ sẽ rất khó để phát hiện ra dấu hiệu về lần trở lại nào trong tương lai gần. Thật tình mà nói, tôi không biết đã có chuyện gì xảy đến với chị ấy? Thậm chí chỉ cần nghĩ về nó thôi cũng đủ thấy rùng mình…”

Anh Ghi dừng việc phân tích lại trong vài giây, hay bàn tay nắm chặt, đôi mắt run rẩy nhìn xuống mặt bàn.

“Có vẻ những suy luận cùng bằng chứng của trò Anh Ghi vừa rồi là rất chính xác. Ngay cả ta cũng không thể phản biện lại được. Thế nào Khánh Dư, nhóc nghĩ sao về vấn đề này?” Nick lên tiếng phá tan bầu không khí u ám đang bao trùm qua lời kể của Anh Ghi rồi tươi cười chạy lại gần đập tay kiểu high five với cô nàng. Bộ đôi này khi cùng thuyết trình về parasite trông cũng khá là hợp nhau ấy nhỉ? Mặc dù sự ăn ý này đối với tôi mà nói là một điều rất tệ.

“Nhiều điều mà bạn lớp trưởng nói tuy cũng có lý ra trò đấy nhưng…, liệu có cách nào tốt hơn nữa không? Ý cháu là một phương pháp chắc chắn để phân biệt giữa parasite và người bình thường ý. Ví dụ như việc làm xét nghiệm máu như lần… trước chẳng hạn. Ông quên rằng hôm vừa rồi nếu không có cháu thì suýt chút nữa ông đã có thể lấy đi một mạng người vô tội không?”

Khẳng định lại tầm quan trọng của bản thân, tôi kỳ thực chẳng muốn công nhận Anh Ghi một chút nào. Bởi đơn giản như thế không khác gì thừa nhận mình là một Esper vô dụng, thua cả người bình thường. Dù rằng với những điều Anh Ghi đã nói, gần như chắc chắn bác Thanh Phượng là một parasite và không còn có lí do gì để có thể chối cãi được việc đấy.

Nhưng bác ta có là parasite thì đã làm sao nào? Tôi thật sự muốn bảo vệ các parasite đây này. Nếu như bọn chúng không có ý định làm hại cho con người thì chẳng việc gì cứ phải săn tìm chúng một cách khát máu như vậy. Tại sao con người và parasite không thể làm bạn với nhau được cơ chứ?

Nick nghe nói xong thì tím tái mặt mày, tiến đến ngay trước chỗ ngồi của tôi, hai tay ông ta đập mạnh vào thành ghế, liếc xuống nhìn cau có.

“Nhóc nghĩ ta có thể quay lại việc bắt cóc người khác hử? Mà mục tiêu lần này là một người đàn bà trưởng thành cơ đấy. Thật ra việc này đối với ta cũng không quá khó khăn, song nhóc biết rồi đấy. Những hậu quả về lâu về dài sau đó mới là thứ đáng lưu tâm. Những gì trò Anh Ghi nói theo ta đã là quá đủ để chúng ta đi đến kết luận thủ thư Thanh Phượng là một parasite rồi. Ta cho rằng, không nhất thiết phải làm thêm những hành động thừa thãi, dễ gây sự chú ý như lần trước nữa làm gì.”

“Mạng người rồi bắt cóc… gì cơ?” Anh Ghi nghiêng đầu, ngỡ ngàng lên tiếng. Tôi giật mình, nhoài người và lấy tay gạt Nick ra.

“À không! Không có gì đâu. Bạn đừng hiểu lầm. Bọn tôi chỉ đang thảo luận về những thứ… kiểu như phương pháp xác định một con người gặp ngoài đời có phải là một parasite không đấy mà. Thật ra nó rất là… hợp pháp, chẳng có gì để phải lo lắng cả.”

“À mà này ông Nick ơi! Hình như cháu nhớ là ông có một số phương pháp xác định parasite trong nhân dạng người ngay từ diện mạo, sở đoản của chúng bên ngoài cơ mà nhỉ?” Tôi nở nụ cười gượng gạo, dò hỏi Nick một câu thật khó nhằn nhằm đánh lạc hướng cô nàng. Cầu trời cho ông Nick đã có sẵn câu trả lời.

“Hừm, cái này là cực kỳ khó! Nói đúng hơn là nó bất khả thi!”

“Bất khả thi! Không thể nào! Việc phát hiện ra parasites mà lại chỉ có thể nhờ suy luận gián tiếp qua nhật ký hay dấu vết chúng để lại sao? Nick! Liệu ông có quên đi chi tiết quan trọng nào đó không vậy?”

“Không hề! Trái lại ta luôn luôn cực kỳ minh mẫn trong chuyện này. Parasite ngày nay đã có thể sao chép được nhân dạng con người vô cùng hoàn hảo.” Nick lên giọng quả quyết trước câu hỏi của tôi. Dù sao hành động đánh lạc hướng sự chú ý của Anh Ghi lẫn Nick sang câu chuyện khác của tôi cuối cùng cũng đã thành công mỹ mãn.

“Nhóc nên nhớ lũ parasites được ghi nhận là từng xuất hiện trong xã hội loài người hơn 100 năm về trước. Bọn chúng đã tiêu tốn thời gian tiến hóa cả thế kỷ để sinh tồn và nảy nở với số lượng lớn một cách khủng khiếp trong cộng đồng loài người. Ngày xưa, NASA còn có thể sử dụng những phương pháp cổ điển như, kiểm tra đôi mắt đục hay trong, nước da nhẵn mịn, trắng bệch hay bình thường, có ăn được đồ ăn chứa nhiều sacaroza mà không bị nôn ra dịch lam huyết hay không,… Song đến thời đại ngày nay, tất cả những cái ta vừa nêu đều vô hiệu với chúng. Tức là hình dạng con người mà parasite sở hữu đã trở nên giống với con người trái đất theo cách thực tế nhất có thể. Ngay cả việc tiến hành chiếu chụp bằng tia hồng ngoại, x quang cũng đều vô hiệu…”

Nick dừng nói trong giây lát, đôi mắt nhìn lên trần nhà trầm ngâm.

“…Có thể bản chất muốn được sống trong vọng ảo mơ hồ của con người là nguyên nhân chính duy trì cũng như thôi thúc sức tiến hóa mãnh liệt, không ngừng theo thời gian của parasites…“

Những lời của Nick dường như làm tôi khó hiểu. Cái gì mà ảo vọng, với ký ức cơ chứ? Cái tôi cần ở đây là mục đích thực sự của parasite khi đến với thế giới loài người thì Nick lại không giải thích được. Ông ta cố tình luyên thuyên những điều tối nghĩa làm bình phong khiến tôi căm ghét parasite. Đáng tiếc thay, mớ lập luận mơ hồ này hoàn toàn phản tác dụng và nó chỉ càng làm tôi củng cố hơn nữa quan điểm của mình.

“Cháu nghĩ ông nên để mình cháu lên trên thư viện trước để hỏi ý kiến của Hồng Nhiên về vấn đề này thì hơn….” Khi chưa thể thanh minh được cho parasite, có lẽ tôi cần tìm cách câu giờ trước đã.

“…Cô ấy là người hiểu rõ bác Thanh Phượng hơn bất cứ ai. Nếu như có điều gì không đúng thì có thể từ đó mà xử lý tiếp.”

Nick và Anh Ghi nhìn tôi như thể một sinh vật lạ. Phải! Tôi đã trót nói ra cho hai người ấy biết, Hồng Nhiên đã ở gần với con parasite mang cái tên Thanh Phượng nãy giờ.

5

“Hồng Nhiên? Bạn ấy đang ở trong thư viện cùng bác Thanh Phượng suốt buổi hội đàm của chúng ta ư?” Anh Ghi nhìn tôi lo âu.

“À không hẳn! Tới giờ thì tôi cũng không chắc được rằng bạn ấy đã bỏ về hay chưa nữa?…”

“…Nếu đây là lần đầu tiên tiếp xúc của Hồng Nhiên với parasite thì chắc cũng không đến nỗi cần phải lo lắng lắm đâu nhỉ? Ý tôi là như Anh Ghi đây này. Thậm chí bạn còn chẳng có nổi một đoạn đối thoại nào ra hồn với bà Thanh Phượng trong suốt hơn một tháng qua. Phải chứ?”

“Ừ…” Anh Ghi kéo dài tiếng trả lời biểu thị sự khó chịu trước câu hỏi có phần khiếm nhã của tôi.

“… Đúng là như thế thật! Nhưng chỉ có mình tôi là vậy thôi còn Hồng Nhiên thì khác! Tôi đã chứng kiến việc Hồng Nhiên nhiều lần tâm sự rất lâu với bà Thanh Phượng ở thư viện sau giờ tan học…”

“…Chắc chắn con parasite đó đã cố tình tiếp cận Hồng Nhiên với ý đồ xấu rồi”

“Chưa hẳn vậy đâu lớp trưởng ơi! Tôi nghĩ bà ta chỉ là quý mến Hồng Nhiên nhiều hơn hẳn so với những học sinh khác mà thôi. Điều này vốn dĩ cũng rất đỗi bình thường… Ý tôi là tình cảm bà cháu giữa những con người khác thế hệ với nhau thì có gì là sai? ” Trong khi tôi còn loay hoay bào chữa thì giọng nói của Nick đã đổ thêm dầu vào lửa hơn.

“Bất kỳ ai là những kẻ mộng mơ, giàu cảm xúc đều dễ dàng bị biến thành món mồi ngon để cho parasite tiếp cận.”

Xui quá! Không thể ngờ pha vạ miệng của tôi lại khiến cho Nick càng ngày càng muốn lên đó tiêu diệt parasite Thanh Phượng. Tôi thật đúng là một tên ngốc khi cứ hứng lên là lại nói ra những thứ tệ hại.

“Cháu cho là bây giờ, cả ba chúng ta cần phải có một kế hoạch đầy đủ và rành mạch để…”

“Khỏi cần, hãy lên đó và tiêu diệt con parasite này ngay lập tức nào.” Nick cất tiếng xé tan màn thuyết trình mới định chớm nở từ trong trứng nước của tôi. Ông ta từ bao giờ đã cầm sẵn một khẩu portal gun trên tay làm cả tôi và Anh Ghi không khỏi phải giật mình.

“Khoan đã, nếu vậy thì hãy để cho cháu lên đó trước…” Tôi vội vã đứng dang rộng hai tay ra chắn trước mặt Nick.

“…Bởi vì khi chúng ta ở đó, cháu phải kịp thời ngăn cho Hồng Nhiên chứng kiến cảnh tượng ông bắn chết con parasite Thanh Phượng! Ông biết đấy, khi một người đang bị parasite cộng sinh vào tâm trí thì việc phải tận mắt xem cái chết của nó sẽ có tác động không nhỏ đến tình trạng tinh thần của người ấy. Dù rằng cảm giác đau đớn chỉ kéo dài trong chưa đầy vài giây, nhưng sức ảnh hưởng của nó vẫn không hề hoàn toàn biến mất kể cả khi ký ức đó bị mất đi. Bởi không giống như parasite, đối với loài người chúng ta, có những thứ vốn dĩ đã chẳng bao giờ có thể xóa nhòa được!”

Tôi dồn hết can đảm để nói lên những suy nghĩ đang cuộn xé trong lòng mình khiến cả Anh Ghi và Nick đều nhìn tôi trong kinh ngạc. Nếu như không thể ngăn chặn được việc Nick sẽ giết chết con parasite Thanh Phượng thì chí ít, tôi cũng cần phải giúp cho Hồng Nhiên được bình an. Đối với tôi, cô ấy quan trọng hơn tất cả.

“Hừm… Nhóc quả là một cậu bé kỳ lạ. Thôi được rồi! Có lẽ chúng ta cần một kế hoạch thấu đáo hơn.” Ông ta nhìn ngắm khẩu portal gun với chút tiếc nuối.

Ba chúng tôi liền thảo luận sôi nổi. Đại để là Anh Ghi có nhiệm vụ đánh lạc hướng bằng việc nói chuyện phiếm với bà Thanh Phượng. Điều này nhằm giúp Nick có thể dễ dàng bắn lén bà ta, tránh những chống trả quyết liệt của một parasite khi bị dồn vào cửa tử. Còn tôi phải đưa được Hồng Nhiên vào phòng riêng để ngăn chặn việc cô nàng nhìn thấy thảm kịch. Trong suốt quá trình bàn bạc, Nick luôn luôn nhắc đi nhắc lại một điều là dù có là thế nào đi chăng nữa, tốc độ và sự chính xác vẫn là điều mà ông ta hằng mong mỏi nhất.

Bàn thảo xong xuôi, chúng tôi lục tục kéo những bước chân khó nhọc của mình lên trên tầng bốn.

Tới nơi, Anh Ghi nép mình bên ngoài bức tường nghe ngóng. Cô ta ra dấu cẩn thận cho tôi bước vào trước. Cảnh tượng bên trong làm tôi ngạc nhiên. Căn phòng vắng lặng như tờ, chẳng còn bóng ai đọc sách trên các băng ghế. Rốt cuộc quanh đi quẩn lại, chỉ còn độc một bà thủ thư già đang ngồi tâm sự với Hồng Nhiên bên chiếc bàn gỗ. Không biết có nên gọi đây là may mắn hay là xui xẻo nữa. Một mặt tôi mừng vì cô nàng vẫn vì tôi mà nán lại đây chờ đợi. Mặt khác, tôi lo sợ sẽ phải đối mặt và làm Hồng Nhiên tức giận thêm một lần nữa. Chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy áp lực đến ngộp thở rồi.

Lững thững đi đến trước mặt hai người bọn họ, tôi dồn hết can đảm nhìn thẳng vào mắt cô nàng.

“Nhiên này! Hãy vào trong phòng nói chuyện tiếp cùng với tôi.”

“Khánh Dư, ông đã quay lại…”

“…Tâm sự với bác Thanh Phượng thực sự rất vui, nó vui đến mức làm tôi chẳng muốn rời xa.” Hồng Nhiên nở nụ cười tươi tắn, hai tay nắm chặt lấy bàn tay nhăn nheo của người đàn bà luống tuổi.

“Bà phải vào trong cùng tôi. Thật ra… tôi có chuyện quan trọng cần nói.” Giọng nói của tôi lạc nhịp đi vì căng thẳng. Kỳ thực tôi chẳng có chuyện gì quan trọng để nói với Hồng Nhiên cả. Mục đích duy nhất của tôi là tách nàng ra khỏi bà cô này càng sớm càng tốt.

“Thôi nào Khánh Dư, có gì thì ngồi xuống đây nói chuyện không được sao?” Bà thủ thư Thanh Phượng cau mày nhìn tôi.

“Không được!” Tôi bỗng lớn tiếng làm cả hai sững sờ.

“Khánh Dư? Hôm nay ông bị làm sao vậy?”

“Xin lỗi nhưng… bà phải theo tôi vào trong phòng ngay lập tức. Tôi có chuyện rất quan trọng và riêng tư cần nói với bà.” Phải, tôi đã chẳng còn thời gian để mà đứng đây thuyết phục Hồng Nhiên nữa. Tính cách sốt ruột của Nick thì tôi là người hiểu rõ nhất. Ông ta nhất định không chịu chờ đợi sau cánh cửa kia quá lâu đâu.

“Nhưng… Không hiểu sao lúc này, tôi lại chỉ muốn được chút bầu tâm sự cùng với bác Thanh Phượng. Bác ấy đã nói với tôi rằng, có lẽ trong tương lai, chúng tôi sẽ chẳng bao giờ còn dịp nào để gặp nhau và có được những phút giây yên bình như thế này nữa…”

Tôi dứt khoát kéo lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô nàng, nhấc nó lên và lừ lừ tiến đến phòng trực thủ thư. Hồng Nhiên bị bất ngờ, chỉ kịp reo nhẹ một tiếng.

“Khánh Dư…”

“Xin lỗi bà! Nhưng thực sự tôi chẳng còn cách nào khác. Hãy để một lát nữa tâm sự với bác Thanh Phượng cũng được.”

Tôi biết đó là lời nói dối tệ hại và những lời nói dối tệ hại bao giờ cũng khiến ta phải đau lòng.

“… Khánh Dư ngốc mà tôi từng biết đã thay đổi thật rồi.” Giọng nói của Hồng Nhiên vọng lên lững thững theo sau những bước chân vội vã làm mang tai của tôi nóng bừng vì ngượng.

Tôi quay đầu nhìn lại. Không có sự chống cự nào diễn ra. Bà Thanh Phượng vẫn chỉ ung dung ngồi trên ghế, hai con ngươi săm soi vào chúng tôi trong câm lặng. Ẩn sâu ở đấy, có lẽ đã có một cái gì đó tan vỡ từ lâu nơi đáy mắt. Nếu dựa vào nó để mà suy đoán thì theo tôi, bà ta hẳn biết rõ chuyện sắp xảy đến với mình. Chỉ có điều, thay vì gồng gánh đánh trả, Thanh Phượng chọn cách buông xuôi để giữ mãi hình ảnh cao đẹp thuần khiết của mình trước Hồng Nhiên. Một parasite dũng cảm như vậy quả là đáng để được trân trọng, ghi nhớ.

Tôi kéo cô nàng vào trong văn phòng và đóng sầm cửa lại. Khi cả hai đã yên vị chỗ ngồi, tôi mới mở lời.

“Hồng Nhiên, tôi có chuyện muốn bà giúp cho.” Cô nàng khẽ nghiêng đầu, tròn mắt nhìn tôi lo âu.

“Hãy quên bà Thanh Phượng một lần và mãi mãi đi được không?

6

“Hả! Ông nói cái gì vậy?”

“À tôi lỡ mồm… Hôm nay trời đẹp nhỉ?

“Khánh Dư, ông vừa nói tôi phải quên bà Thanh Phượng đi. Như vậy nghĩa là sao?”

“À thế hả? Ha ha ha… Đúng rồi, đúng rồi! Cậu hãy ném cái chuyện tôi nói lúc trước vào sọt rác đi nhé.” Tiếng cười ngượng ngùng của tôi khó có thể che giấu được những nét dằn vặt biểu hiện hết lên khuôn mặt.

“Mà này, phim Aquaman hôm chủ nhật hay thật. Dù không được xem lúc đó, nhưng chỉ cần nghe các bạn trong lớp kể lại thôi thì tôi đã đủ thấy nó tuyệt cú mèo như thế nào rồi…”

“Ông đang che giấu tôi điều gì phải không?” Hồng Nhiên tức giận cắt ngang lời tôi nói.

“Đâu! Đâu có! Chỉ là… “

“Nếu như ông ngại không định chia sẻ thật lòng nữa thì hãy để khi khác. Bây giờ tôi muốn được trò chuyện tiếp cùng với bác Thanh Phượng!” Cô nàng cau có đứng dậy và chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi khiến tôi hoảng sợ phải vội vàng xua tay.

“Chờ… Chờ đã! Tôi muốn biết tại sao bà lại phải yêu quý bác thủ thư ấy đến như vậy?”

“Ông thực sự muốn biết à?”

“Phải”

Hồng Nhiên thở ra làn hơi nhẹ, từ tốn ngồi xuống ghế, khuôn miệng cuối cùng cũng nở một nụ cười ấm áp.

“Bác Thanh Phương đã giúp đỡ tôi rất nhiều…”

“Này nhé, hồi năm lớp mười, có lần tôi bị ngã xe đạp. Bác Thanh Phượng đã đỡ lấy tôi dậy và cõng về phòng y tế của trường. Chẳng biết là do cơ duyên thế nào nhưng đó là lần đầu tiên tôi được gặp bác ấy. Chắc cũng kể từ đó mà mê luôn cái văn phòng thư viện này.”

Cô nàng thư thái tựa lưng vào ghế, con mắt say sưa đung đưa theo những dòng kỷ niệm.

“Khi Khương Nam bỏ mặc tôi, thì người đầu tiên mà tôi chia sẻ cùng cũng là bác Thanh Phượng. Ông tưởng tôi không biết khóc trước mặt người lớn chắc. Ngồi kể lể với bác thủ thư mà nước mắt với nước mũi của tôi cứ gọi là tuôn trào ra một cách đáng xấu hổ. Ấy thế mà chỉ một lúc sau thì mọi thứ đều tan biến. Nhờ cái câu chuyện hài hước của bác ta mà tôi đã cười như con dở suốt cả buổi. Cảm giác lúc đó giờ nghĩ lại mới thấy mình sến sủa thật.”

“Có hôm trống tiết, tôi buồn buồn xin phép lớp trưởng lang thang xuống thư viện. Khi vừa vào bên trong thì đã bị một cái máy bay giấy rơi trúng đầu. Hỏi ra mới biết là do bác Phượng cũng vì buồn chán mà gấp giấy phi lung tung. Ông không tưởng tượng nổi rằng, cả văn phòng lúc đó tràn ngập giấy vụn như thế nào đâu. So với những giáo viên khác trong trường, thì bác ấy là người hồn nhiên, vui tính nhất đó!”

Tiếng cười khúc khích của Hồng Nhiên vang lên. Những lọn tóc mai đung đưa theo nhịp cùng ánh mắt tinh nghịch làm cho tôi phải thổn thức.

“Chưa hết nhé, ông còn nhớ vụ tôi quên mang theo sách giáo khoa ngữ văn không. Xui rủi thế nào lại đúng hôm tôi bị gọi lên kiểm tra bài cũ, thế là cô giáo bắt phạt phải viết bản kiểm điểm. Tôi chán nản đến mức định mua rượu uống cho quên sầu luôn đấy. Ấy thế mà khi kể với bác Thanh Phượng chuyện đáng xấu hổ đó. Bác ấy chỉ cười trừ và đưa cho tôi một chai nước lọc. Thế là tôi đành tự tu hết ừng ực nó thay cho rượu hẳn hoi. Trẻ con quá nhỉ?”

Những kỷ niệm vụn vặt của Hồng Nhiên chợt ùa về. Song thứ tự những câu chuyện cô ấy kể diễn ra ngẫu nhiên, không theo bất cứ một quy luật nào cả. Tôi chỉ biết ngồi yên lặng lắng nghe chúng thật chăm chú mà chẳng dám mở lời xen ngang. Rõ ràng Hồng Nhiên đang thực sự hạnh phúc với những ký ức đẹp đẽ đó. Yêu cầu cô ấy phải quên đi chúng thì quả đúng là một lời đề nghị vô cùng tàn nhẫn.

“Còn nữa, chỉ mới đây thôi, khi tôi định mua quyển This Side of Paradise của Fitzgerald, bác Thanh… “

“… Bác… …”

“…Lạ thật… tôi đang định nói gì ấy nhỉ?”

Hồng Nhiên bỗng dưng khựng lại, không nói tiếp nổi. Cô nàng đưa tay lên giật nhẹ vào một nhành tóc mai trong lo lắng. Thế rồi Nhiên đứng bật dậy, con mắt mơ hồ nhìn ngắm tôi một lúc lâu không rõ nguyên nhân.

“Tôi phải ra ngoài một lát. Linh tính mách bảo với tôi rằng cần phải làm vậy.” Hồng Nhiên cất tiếng phá tan sự tĩnh lặng. Tôi liền nhanh chân ngăn cản cô nàng bằng cách đứng chắn trước mặt cửa.

“Từ từ đã. Bà đang trò chuyện với tôi mà. Hãy kể tiếp câu chuyện của mình đi…”

“Khánh Dư, hôm nay trông ông đẹp trai quá nha…” Hồng Nhiên nhoẻn miệng cười đầy gượng gạo, hai bàn tay nắm chặt lại một cách run rẩy.

“Tôi, đẹp trai? Này, này khen ngợi tôi như thế thì tôi cũng không mở cửa đâu.”

Hồng Nhiên tiến thẳng về phía tôi, cặp mắt ánh lên vẻ giận dữ.

“Ông đang che giấu điều gì phải không? Mau đứng tránh qua một bên!”

“Không được! Tôi làm vậy cũng là vì bà cả thôi. Hãy cố gắng ở yên đây thêm một lúc nữa đi.”

Hồng Nhiên tức giận, lấy hai tay đẩy người tôi ra khỏi tầm mắt. Song sức vóc của một thiếu nữ yếu đuối như cô nàng chẳng thể nào khiến tôi bị suy suyển. Giằng co một hồi lâu, tôi bực mình hét lên.

“Bà ra ngoài để làm cái gì chứ?”

Những giọt nước mắt của Hồng Nhiên đã lăn dài trên má từ lúc nào khiến tôi chột dạ, bối rối hối lỗi.

“Hồng Nhiên, bà khóc à? Xin lỗi…, tôi không cố ý.”

“Phải…nhưng không do lỗi của ông…” Cô nàng lấy tay lau vội những giọt lệ.

“Tôi… tôi thật sự không biết mình ra ngoài để làm cái gì nữa…”

“Tôi cũng không thể nào giải thích được nỗi buồn này từ đâu mà tới…”

“… cũng như tại sao tôi lại khóc…”

“Điều duy nhất còn đọng lại trong tâm trí tôi bây giờ… là cảm giác mất mát đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng…”

Hồng Nhiên ngồi gục xuống nền nhà, nấc lên thành các âm sắc u sầu. Những tiếng khóc dài và cay đắng của cô nàng đã làm trái tim tôi phải co thắt. Dù biết rằng giây phút này rồi cũng phải đến nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứ cảm thấy đau đớn đến khôn nguôi.

“… Tôi đúng là quá ngốc phải không?”

“Suốt ngày mít ướt trước mặt người khác như thế mà chẳng bao giờ hiểu rõ nguyên nhân.”

Cô nàng bó gối, đầu cúi gằm nức nở. Đã quá rõ ràng! Parasite Thanh Phượng đã bị giết chết bởi Nick. Không còn gì có thể đảo ngược được thảm kịch này nữa. Trong khi thời gian thì cứ tàn nhẫn trôi, tôi đành quỳ xuống, ôm lấy thân thể nhỏ bé đang run rẩy của Hồng Nhiên để an ủi.

“Không! Không đúng một chút nào cả. Dù chỉ là một chút thôi cũng không đúng. Nhiên sao có thể là kẻ ngốc được, tôi mới thật sự là kẻ ngốc đây này.”

Hồng Nhiên đỏ bừng mặt ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa nhìn sâu vào đáy mắt tôi. Khuôn mặt hai con người bây giờ trở nên gần gũi tới mức mà mũi họ đã có thể chạm được vào nhau. Có cảm tưởng rằng, tôi có thể sẽ trao cho Nhiên nụ hôn đầu đời của bản thân ngay tức khắc mà không cần phải đắn đo gì nữa.

Bỗng có tiếng tí tách mảnh như đầu ngón tay gõ qua những bức tường. Tôi giật mình, lật đật đứng bật dậy, hé mở ra thì thấy bóng dáng quen thuộc của Anh Ghi đang kín đáo nép mình phía sau cánh cửa.

“Tất cả kết thúc rồi! Giờ Khánh Dư và bạn gái có thể tự do ra ngoài.”

7

Chiều hôm đó, tôi quyết định bỏ lại Nick để ra về trong yên lặng. Quả là một ngày mệt mỏi với những sự việc động trời làm tôi phải suy tư và dằn vặt rất nhiều.

Đi được lưng chừng đến khu gửi xe, tôi bị gọi giật lại từ phía sau bởi một thứ giọng anh ngữ lai tạp kỳ quặc.

“Hey, Hey, Khánh Dư, Behind you! Hello…!”

Ngoái đầu nhìn lại, tôi không khỏi giật mình với những gì bản thân nhìn thấy. Đứng trước mặt tôi là một cô gái với mái tóc vàng óng ánh dài đến tận đáy lưng, mặc đồng phục nữ sinh trường Chu Văn An, đi đôi bốt cao, gương mặt phương tây điển hình với đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo mê hồn đang giơ tay vẫy chào cùng nụ cười thân thiện.

“Hi! Who.. are you?” Tôi cố gắng lục lọi lại trong trí nhớ vốn tiếng anh ít ỏi của mình để bắt chuyện với cô nàng.

“Chuyện đó không quan tâm…à quan trọng. Đại khái là you đang bị tôi theo dõi trong suốt mấy hôm nay.” Cô gái tóc vàng kỳ lạ lấy tay chỉ trỏ vào người tôi như thể tôi là một tên ngốc.

Mà kể cũng buồn cười, thì ra là nàng thơ này cũng nói được tiếng việt cơ đấy. Bày đặt bắn tiếng anh các kiểu làm người ta khó xử nãy giờ làm gì không biết? Quan trọng hơn, cô ả đang nói cái quái quỷ gì vậy?

“Theo dõi ai? Tôi không hiểu những điều bạn vừa nói!”

“Tôi không có nhiều… cái gì gì đó để đứng đây với you! My father is always freaking watching me all the time, so…”

“So what?” Tôi hét lên khó chịu trước màn trình diễn tiếng việt tệ hại và đầy khả nghi của cô nàng.

“Chill down boy…! Your story with Hồng Nhiên make me wanna cry… E hèm. Câu chuyện của you và Hồng Nhiên làm tôi khóc…”

“Thôi đủ rồi, bạn đang nói luyên thuyên gì đấy hả?” Tôi tức tối ngắt lời cô ả. Làm sao mà nàng tóc vàng kỳ quặc này nắm rõ những điều vừa diễn ra với tôi vậy? Cô ả bám đuôi theo tôi trong suốt buổi sáng hôm nay ư? Đúng là một kẻ đáng sợ!

“Did you recognize anything strange about her past story with Thanh Phượng huh? Anything…? I mean you did know it for the love of god sake! But you chose to ignore it anyway. That make me really sad.”

“What are you talking about? I don’t understand.”

Nghe câu hỏi của tôi, nàng thơ tóc vàng khả nghi liền lúi húi cúi đầu xuống, lấy ra một quyển vở trắng trong cặp sách, lật lên vài trang và đọc nó rõ to cho tôi nghe.

“Bị Khương Nam bỏ rơi, uống hết cả một chai nước lọc thay rượu…, máy bay giấy ném đầy phòng, cõng xuống phòng y tế…, quyển sách This Side of Paradise của Fitzgerald…”

“Tất cả, tất cả chúng, những kỷ niệm đẹp đẽ ấy, hóa ra đều là những trải nghiệm không thể nào quên của chính Khánh Dư cùng với Hồng Nhiên trong quá khứ cơ mà. Tôi nói đúng chứ?”

Lời nói ra như xát muối vào lòng, tôi chỉ biết gật đầu trong câm lặng. Cô gái tóc vàng kỳ lạ ngay sau đó liền chìa vòng tay ra ôm lấy tôi. Thế rồi, chúng tôi cùng nhau khóc nức nở như những đứa trẻ trong suốt cả buổi chiều vắng lặng hôm ấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN