Niệm Niệm Chi Thu - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Niệm Niệm Chi Thu


Chương 5


5,

Tối thứ bảy cuối tuần, tôi bị các bạn kéo đến quán bar chơi.

Chơi được mấy ván xúc xắc, tôi đứng dậy đi vệ sinh.

Trên đường về, tôi bị hai nam sinh tóc vàng chặn lại.

“Người đẹp, qua bên kia uống cùng bọn anh vài chén, tối nay bọn anh dẫn em đi chơi.”

Tôi lạnh lùng: “Tránh ra.”

“Chậc chậc, người đẹp đừng hung dữ như vậy…”

Trong đó có một người cười đểu rồi đưa tay về phía tôi.

Nhưng tay anh ta chưa chạm được vào người tôi thì bất ngờ bị một bàn tay thon dài chặn lại.

“Mày cũng xứng đáng chạm vào cô ấy sao?”

Dưới ánh đèn, sắc mặt Yến Hoài Thu u ám, lạnh lùng nhìn hai nam sinh kia.

Răng rắc.

Tôi nghe thấy tiếng trật khớp.

Anh ta kêu lên một tiếng rồi trượt xuống ngồi bệt xuống đất.

Có vài người vệ sĩ chạy tới.

Yến Hoài Thu nghiêng đầu nói vài câu, tôi chỉ nghe được hai chữ “Xử lý”.

Sau đó, anh đi qua kéo tay tôi đi, không cho tôi nhìn lại.

“Niệm Niệm, có bị thương không?”

Anh nhíu mày nhìn tôi, đôi tay kia chạm nhẹ vào lưng tôi, động tác cẩn thận từng ly từng tí.

“Không, tôi không quen họ.”

“Sau này thấy những người như vậy nhớ phải tránh xa ra, không biết bản thân mình rất xinh đẹp hay sao?”

Yến Hoài Thu bắt đầu trách mắng tôi.

Nhưng vừa nói, anh ấy vẫn ôm tôi trong ngực, tránh cho những người khác chạm vào tôi.

Xinh đẹp… Anh ấy cảm thấy tôi rất xinh đẹp sao?

Gò má tôi nóng lên.

“Đến đây làm gì?” Anh ấy hỏi tôi.

“Cùng bạn học đến chơi.”

Tôi đưa tay chỉ đến bàn mà chúng tôi ngồi, nhưng không có ai, chắc mọi người đã lên sàn nhảy vui chơi rồi.

Cuối cùng, tôi chỉ đành đi theo Yến Hoài Thu đến phòng bao của anh ấy.

Có tám, chín người ở đó, nói chuyện một lúc tôi mới biết họ đều là bạn của anh ấy.

“Đây là cháu gái tôi, đứa nhỏ này bị viêm mũi dị ứng, tắt hết thuốc lá đi.”

Thấy Yến Hoài Thu giới thiệu tôi kiểu này, tôi tức không chịu nổi bổ sung thêm một câu.

“Là cháu gái không có quan hệ máu mủ.”

Mấy người bạn kia cười lên.

Yến Hoài Thu cũng khẽ cười, lấy tay gõ nhẹ vào trán tôi rồi để tôi ngồi xuống.

Rất nhanh mọi người bắt đầu chơi trò thật lòng hay đại mạo hiểm.

“Anh Yến hôm nay tâm trạng khá tốt, bình thường không thấy anh chơi mấy trò này bao giờ.”

Một người bạn của anh trêu chọc nói.

Yến Hoài Thu cầm chén rượu, nhàn nhạt nhìn tôi.

Ván đầu tiên tôi thua, chọn đại mạo hiểm.

Khoảnh khắc rút được thẻ ra, tôi trợn tròn mắt.

“Ngồi trên đùi của người bên trái bạn và hôn lên môi người đó.”

Nhưng người ngồi bên trái tôi là… Yến Hoài Thu!

Tôi cứng người ở đó, tim bất giác đập nhanh hơn như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Mọi người ồn ào: “Cô gái nhỏ không phải nói không có quan hệ máu mủ sao? Hôn một cái mà cũng sợ à?”

“Không sợ!”

“Có chơi có chịu!”

Tôi nghiêng đầu nhìn về phía Yến Hoài Thu: “Chú nhỏ, có sợ không?”

Anh híp mắt nhìn tôi, âm thanh tùy hứng vang lên: “Chỉ là trò chơi thôi mà.”

Tôi hít thật sâu một hơi, đứng dậy, đi đến chỗ Yến Hoài Thu rồi ngồi vào lòng anh ấy.

Yến Hoài Thu tay cầm chén rượu, sắc mặt vẫn lãnh đạm như vậy, nhìn qua giống như không màng đến thế tục.

Tôi nín thở, đặt tay lên vai anh, nghiêng người về phía môi anh.

Đến gần hơn, tôi thấy lông mi Yến Hoài thu rung rinh.

Nhìn nét mặt anh có thể thấy anh cũng đang căng thẳng.

Hơi nóng phả vào mặt tôi.

Anh ấy… thật sự đang khẩn trương.

Trong lòng tôi như nổi trống, khuôn mặt tôi áp vào chóp mũi anh, khẽ gọi: “Yến Hoài Thu…”

Tôi thấy yết hầu Yến Hoài Thu nhúc nhích.

Bàn tay to lớn bất ngờ chạm vào eo tôi.

Anh ấy ấn mạnh hơn, không biết là muốn kéo tôi vào gần hơn hay đẩy tôi ra.

Giống như mất kiểm soát.

Tôi cúi đầu, vừa chạm được môi anh chừng nửa giây, Yến Hoài Thu giống như tỉnh lại, đột nhiên đẩy tôi ra.

Lúc này, cửa phòng bao được mở ra.

“Xin lỗi, tôi đến muộn…”

Giọng nữ tao nhã vang lên.

Tôi nhìn lên thấy một người phụ nữ tóc ngắn, ăn mặc gọn gàng đang đứng ở cửa.

Cô ấy nhìn vào tôi, tò mò chớp mắt hỏi: “Em gái này là ai vậy?”

“Đây là cháu gái tôi, Niệm Niệm.”

Yến Hoài Thu đứng dậy, nhưng chỉ một lát, anh ấy đã điều chỉnh lại được biểu cảm của mình.

Dường như sự căng thẳng và mất kiểm soát vừa nãy chỉ là ảo giác của một mình tôi.

Tôi nhìn vào mắt anh ấy, cố gắng nhìn ra một chút cảm xúc từ anh ấy.

Nhưng giây tiếp theo, tôi nghe thấy anh trầm giọng nói:

“Niệm Niệm, đây là Chung Đình, thím nhỏ tương lai của cháu.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN